Em đến là để ôm anh
-
Chương 46:
Lúc Vân Chức nói tạm biệt với Tần Nghiên Bắc rất nhanh nhẹn, nhưng đợi đến khi cô đi về phía Đường Dao, nghe tiếng bước chân anh dần xa, vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bóng lưng anh.
Anh rất cao, khuôn mặt góc cạnh ưu việt, mặc đồ nghiêm chỉnh, trên thực tế Vân Chức biết dưới lớp áo đó đều là từng đường cơ săn chắc.
Trước khi Tần Nghiên Bắc biến mắt đột nhiên quay đầu nhìn, Vân Chức như bị đơ người ngây tại chỗ, hoảng loạn lập tức quay đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sợ là điên rồi, khó khăn lắm mới dễ dàng rời khỏi con mắt nhìn chằm chằm anh, nhưng còn có ý nghĩ khác.
Vân Chức cố ép lại những hơi thở hoảng loạn của mình, giả vờ như không có chuyện gì đi về phía Đường Dao.
Nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đã rời đi, Đường Dao mới có thể thở vào nhẹ nhõm một cái.
Cô nắm chặt tay Vân Chức, nhìn xung quanh, đại khái có thể cảm nhận được nơi nào đó có vài đôi mắt đang nhìn chằm chằm, cô làm bộ như ghét ồn ào rồi kéo Vân Chức lại gần tường, tìm cái ghế yên tĩnh và rồi xuống.
Vân Chức muốn nói tình hình của mình cho Đường Dao, để cô ấy yên tâm nhưng không định nói cho cô ấy biết chuyện mình chuẩn bị bỏ trốn, tránh để liên lụy cô ấy.
Còn chưa mở miệng, Tần Nghiên Bắc vừa mới đi không lâu lại gọi điện tới, Vân Chức không hề hoảng, nhưng Đường Dao lại bị giật mình.
Đợi đến khi điện thoại tắt đi cô ấy không dám lãng phí một giây nào, ra hiệu để Vân Chức đặt điện thoại ra xa, tránh để có máy nghe lén, sau đó đi thẳng vào vấn đề, cô thấp giọng hỏi: “Chức Chức, rốt cuộc là Tần Nghiên Bắc có thừa nhận chuyện cứu cậu năm đó không? Quá trình, chi tiết, đã nói chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vấn đề vượt xa tưởng tượng của Vân Chức, cô ngạc nhiên trả lời: “Nhắc qua rất nhiều lần nhưng tớ không hỏi chi tiết, anh ấy cũng không chủ động nói, sao thế?”
Đường Dao nhăn mặt cân nhắc một chút, lựa chọn không vòng vo nói thẳng: “Giang Thời Nhất chủ động tìm tớ, muốn cùng tớ đến dắt cậu ra. Hôm đó chuyện ở tòa Hàng Tri cả hai người tụi tớ đều có mặt ở đó, anh ấy nói với tớ Tần Nghiên Bắc chưa từng cứu cậu, anh ấy….mới là người thật sự cứu cậu năm đó.”
Âm thanh ồn ào xung quanh phút chốc như bị đóng băng, kéo ra với một tiếng còi dài và xuyên thấu.
Vân Chức quên cả việc chớp mắt, mơ hồ nhìn Đường Dao, khoảng mười mấy giây không nói chuyện, cô cố bình tĩnh xong mới định thần hỏi: “Giang Thời Nhất chủ động nói sao?! Thế tại sao lâu như vậy, chúng tớ có vô số cơ hội gặp mặt nhau, tại sao anh ấy không nhắc?”
Không chỉ là cơ hội, lần đầu tiên cô nói chuyện báo ơn với Tần Nghiên Bắc trong bệnh viện, Giang Thời Nhất cũng có mặt, anh ấy có thể nhịn không nói ra sao?!
Sau đó hai ban lần anh bị cô từ chối, anh vẫn còn muốn tìm nhiều cách để tăng số lần gặp mặt, thậm chí còn nói những tin đồn tiêu cực về Tần Nghiên Bắc với cô, nhưng vẫn không định nói chân tướng cho cô?
Đường Dao nói lại cho Vân Chức hết những lời hôm đó của Giang Thời Nhất, nhỏ giọng phân tích: “Tính cách giữa người với người dù sao cũng khôn giống, đối với Giang Thời Nhất cũng có thể hiểu, anh ấy thích cậu mấy năm rồi, vẫn luôn theo đuổi đầy nhọc nhằn. Nếu còn cứ khăng khăng nhắc ân tình như thể đang cưỡng ép cậu.”
Cô tùy ý nói: “Thế không phải giống y như thái tử gia….”
Vân Chức cảm thấy kháng cự một cách vô thức, chống lại ý định lật tẩy mọi hành động của mình trong vài tháng qua, cũng như câu nói so sánh cuối cùng, cô ấy ngắt lời trong tiềm thức: “Không giống, Giang Thời Nhất không thể so sánh cùng với Tần Nghiên Bắc.”
Đường Dao sững sờ, có một vài lời đến miệng nhưng vẫn kìm lại không nói ngay, trịnh trọng hỏi: “Chức Chức, Giang Thời Nhất đã sắp xếp hết mọi chuyện rồi, hôm nay chỉ cần cậu đi với tớ, trước khi Tần Nghiên Bắc phát hiện, chúng ta tuyệt đối có thể chạy đi, Giang Thời Nhất nói rồi, chân tướng mà cậu muốn biết, đợi đến khi gặp mặt anh ấy sẽ kể hết cho cậu nghe, còn chứng minh cho cậu.”
“Chạy?” Vân Chức ý thức được tính nghiêm trọng, nghiêm túc hỏi, “Cậu đến để dắt tớ đi?”
Đường Dao gật đầu: “Cậu nguyện ý hay không, thời gian chúng ta không nhiều, quyết định rồi thì lập tức xuất phát.”
Trái tim Vân Chức như bị bóp một cái, bất giác run lên.
Kế hoạch của cô không phải hôm nay, vậy nên cũng không có ý định biến mất bây giờ, nhớ đến ánh mắt trước khi đi của Tần Nghiên Bắc, cô đồng ý tối nay sẽ nướng bánh quy cho anh, và cuộc gọi vừa ban nãy….Anh đã bắt đầu không an tâm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức cố gắng nhanh chóng bình tĩnh lại, nghĩ về tình hình của bản thân, bởi vì quay phim phải đăng kí, chứng minh nhân dân đều mang bên mình, thẻ cũng ở trong túi, nhưng tiền của đoàn phim thì….
Cô đang nghĩ, phó đạo diễn Triệu gửi một tin nhắn đến nói với cô bên tài vụ bây giờ sẽ chi tiền tấm poster đầu tiên, bảo cô chuẩn bị nhận.
Ngay cả lí do này cũng không còn thành lập được nữa, hối thú cô phải hành động dứt khoát.
Vân Chức cúi người, chống đỡ thành ghế, nhẹ giọng hỏi: “Ý của Giang Thời Nhất là nhất định phải gặp mặt mới nói chân tướng?”
“Phải, anh ấy chỉ nói với tớ, trước mắt tớ cũng không liên lạc được với anh ấy,” Đường Dao thành thật trả lời, “Lần này anh ấy cũng xuống quyết tâm, phải cướp người từ tay Tần Nghiên Bắc, cậu có thể tưởng tượng được đến mức độ nào không. Hôm nay là kế hoạch đã được xây dựng rất lâu rồi, nếu không thành, lần sau sẽ rất khó khăn.”
Vân Chức nhìn cô: “Cậu thì sao? Dao Dao, cậu cũng muốn tham dự vào sao? Tớ đi thì được rồi nhưng cậu ở lại, cứ coi như tự mình tớ chạy---“
“Không được!” Đường Dao nghiêm túc nói, “Kế hoạch là do tớ và Giang Thời Nhất quyết định, tớ vốn không thể chối bỏ việc liên quan. Tần Nghiên Bắc không hề dễ bị lừa, vả lại quan trọng hơn là Giang Thời Nhất thích cậu đi nữa, tớ cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Ít nhất là tớ phải đưa cậu đến nơi an toàn mới được, còn việc trong nhà….ba tớ đã nói rồi, ông ấy không vấn đề gì, bảo tớ chỉ cần thấy lòng không thẹn là được.”
Vân Chức nắm chặt tay Đường Dao, không dám nói nhiều, trong lòng ngực va đập mạnh mẽ, cô cúi đầu nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Được, chân tướng đó, tớ phải hỏi thẳng Giang Thời Nhất.”
Đường Dao hiểu ra, nắm những ngón tay của Vân Chức, khuôn mặt bình thường tiếp tục nói chuyện với cô, ánh mắt lắm lúc sẽ quan sát xung quanh.
Sau vài phút, trong nhà thi đấu đang quay phim, một đoạn khung thép lớn phía trên mái nhà có treo cờ sặc sỡ bỗng nhiên bị nới lỏng, cả mảnh rơi xuống, tiếng hét vang vọng, không biết có trúng người không.
Vân Chức vội vàng đứng dậy, muốn đi xem sinh viên như thế nào lại bị Đường Dao kéo chặt lại, lúc này cô mới phản ứng lại, khung thép rơi xuống chính là cơ hội mà Giang Thời Nhất sắp xếp nhằm rối loạn hiện trường.
Vân Chức nhìn xa xa một vòng, chắc chắn không có người bị thương cô mới hơi yên tâm.
Giang Thời Nhất dùng cách này? Không sợ làm hại người sao?
Nhưng hiện trường đã như thế, bây giờ đang nháo nhào, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt vốn đang nhìn chằm chằm cô đã bị nhiễu, ngoài sự cố ra còn có những người được sắp xếp ở phía trước đang cố ý ngăn cản, nếu muốn tập hợp lại bên cạnh cô thì cần một chút thời gian nữa.
Nhưng như thế là đủ để Đường Dao dắt cô đi.
Vân Chức hít một hơi thật sâu, nắm chặt cái túi nhỏ bên mình, theo sức kéo của Đường Dao đi vào sau một tấm biển quảng cáo bên cạnh, cô đi phía sau dần tăng tốc, từ lối đi bên trong đi thẳng vào cửa sau của nhà thi đấu, cô đoán chắc có xe đang đợi ở đó.
Ánh sáng của lối đi không đủ, cực kì yên tĩnh, chỉ có nhịp tim đập liên hồi và tiếng bước chân dồn dập.
Trong lúc đó Vân Chức quay đầu lại mấy lần, cánh cửa ra vào phía sau càng ngày càng nhỏ, thậm chí không thể nhìn thấy.Trong lòng cô dường như có những sợi tơ trong suốt, càng chạy càng nhanh, những sợi tơ này càng siết chặt hơn, nhức nhối khiến mắt cô có chút căng thẳng.
Động tác của Đường Dao rất gọn gàng, đẩy cửa xe ra và bảo Vân Chức bước vào. Trong nháy mắt thấy cô cụp mắt, hơi đỏ của cô và ngạc nhiên hỏi: “Tớ nhớ cậu ghét nhất cảm giác bị nhốt lại, bị trói chặt. Trước đây, trong trường học có hai đợt dịch cúm, ký túc xá gần như bị phong tỏa trong thời gian ngắn, cậu rất bất an, tại sao bây giờ lại ... "
Bây giờ bị Tần Nghiên Bắc giới hạn lại mà cô còn không nỡ.
Vân Chức dùng sắc nắm tay cầm.
Phải rồi, tại sao vậy.
Rõ ràng chuyện bị nhốt lại là điều cô ghét nhất, tại sao nhiều ngày như thế, đến đâu đề bị Tần Nghiên Bắc canh không rời nửa bước, cô không hề chán ghét mà còn tin tưởng anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Đặc biệt là sau khi nghe chân tướng đó của Giang Thời Nhất, dù bây giờ không thể chắc chắn, cô không phải cũng nên bắt đầu đề phòng anh sao?
Sợi tơ trong tim cứ lún sâu dần, nơi mà chính cô không thể chạm vào.
Đường Dao đột nhiên hỏi chậm rãi: “Chức Chức, cậu…có phải đã động tâm với Tần Nghiên Bắc rồi sao.”
Không chỉ là ánh mắt đang đỏ lên của Vân Chức, còn có sự bảo vệ mà cô buộc miệng nói ra.
Cô đã quan sát ra được sự thay đổi trong thái độ của Vân Chức từ lâu, nói đến vị thái tử gia lạnh lùng kiêu ngạo đó, một người không thích nói chuyện như cô, trong mắt luôn có ý cười và sự ỷ lại vô tri vô giác.
Bây giờ ngay khi gần chia tay, tất cả đều dường như được tiết lộ và không thể giấu được nữa
Vân Chức đột nhiên ngẩng đầu, mang theo ý phủ định: “Không có, tớ không có, cậu biết mà, người tớ thích….”
Đường Dao không lên tiếng phản bác ngay, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật sự không khó, cậu chỉ cần suy nghĩ đến hai chuyện…..”
“Nếu người cậu thích đó vốn không tồn tại, cậu cũng không màng đến nó thì cậu có yêu Tần Nghiên Bắc không.”
“Nếu từ đầu người cứu cậu là Giang Thời Nhất, bà nội bảo cậu đi báo ơn cũng là Giang Thời Nhất thì cậu có đi đến bước này với anh ta khôn. Những việc đã làm với Tần Nghiên Bắc cậu sẽ làm lại trên người Giang Thời Nhất không?”
Cửa xe đóng một cái ‘rầm’, một chiếc xe bình thường trong trường đang rời khỏi sân thể dục, cửa xe kéo lên thậm chí còn có một cái rèm.
Vân Chức dựa vào ghế sau, một lúc lâu không nói chuyện.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài tràn vào tai từng đợt, dường như đông cứng lại.
Trong lòng cô biết rõ đáp án của hai câu hỏi đó.
Sẽ.
Sẽ yêu anh.
Không.
Sẽ không làm vậy cho người khác.
Không chỉ hôm nay, bây giờ, mà từ trước kia cô đã có đáp án.
Đường Dao thở dài một hơi: “Nếu là như vậy, thế tớ càng không hối hận, nhất định phải dẫn cậu chạy đi, tình cảm của hai người làm sao có thể tiến triển bình thường trong sự trói buộc và bị trói được. Cục diện bế tắc như thế này buộc phải đánh gãy, dù thái tử gia có bệnh thì Chức Chức của chúng ta cũng không thể bị liên lụy cùng với anh ta.”
Vân Chức cúi đầu, mở màn hình lên, ngón tay có hơi run rẩy, cô phát hiện tín hiệu đều bị nhiễu
Đường Dao nói: “Trong xe có một thiết bị gây nhiễu nhỏ, tín hiệu tạm thời bị nhiễu để ngăn cản Tần Nghiên Bắc định vị được cậu, đợi đi xa một chút vứt điện thoại đi thay cái mới là được.”
Vân Chức nắm chặt tay, nhấp vào người duy nhất cô có thể chủ động liên lạc.
Bởi vì bây giờ anh không nhận được, vậy nên cô không màng mọi thứ gửi một tin nhắn cho anh, không hề vòng vo mà hỏi thẳng: “Tần Nghiên Bắc, có người nói với em anh chưa từng cứu em, phải không.”
Gửi xong, cô lại khóa điện thoại đi, ngay khi tín hiệu được khôi phục tin nhắn này đã tự động được gửi đi, nhưng vào lúc đó cô đã rời khỏi Thanh Đại, thậm chí rời khỏi Hoài Thành. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cứ coi như là sự tạm biệt, lí do để cô rời đi.
Dù anh nhìn thấy tin nhắn đó, tức giận vì không được tin tưởng cũng được, như vậy cũng tốt coi như một dấu chấm hết.
Lúc xe chạy ra khỏi cổng trường đại học Thanh Đại, Vân Chức như bị thứ gì đó kéo đi, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào khe hở nhỏ hẹp ánh sáng lộ ra.
Theo bản năng, cô lùi về phía sau, để mình hoàn toàn tránh khỏi khe hở, nhưng ánh mắt lại dán chặt, một chiếc xe màu đen ngược chiều lướt qua với tốc độ cực nhanh, cho dù có hai cánh cửa và khoảng cách bên ngoài, nhưng đều có thể cảm nhận được sự lo lắng khiến con người ta phải run rẩy.
Vân Chức bất giác thấy cay sống mũi.
Cô biết là Tần Nghiên Bắc quay trở lại.
Anh có dự cảm nhưng lại không biết anh đã lướt qua cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook