Em đến là để ôm anh
-
Chương 35:
Với một căn phòng khách diện tích không lớn lại bắt đầu chìm vào trong sự yên tĩnh không biết từ khi nào.
Mấy nội thất buổi sáng vừa mới chuyển đến, những món quà chất thành ngọn núi đặt trên sàn, cùng với nhánh hoa vừa chớm nở, đều như thể đông cứng lại thành băng sau vài câu nói của Vân Chức cùng với chủ nhân, người đã mang nó đến đây.
Không khí quá kì quái, Vân Chức muốn lãng quên nó cũng khó, cô vẫn bị cưỡng ép ngồi lên đùi Tần Nghiên Bắc, trong tay cô bế Nhạn Nhạn, vốn muốn cố gắng nhanh nhanh giữ khoảng cách với anh, lúc này cũng không dám động đậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức có thể cảm nhận được, đôi chân đang bị cô đè lên, các khớp cơ như đang siết chặt, ám hiệu cho việc cơn phong ba bão táp của thái tử gia đang đến.
Cô nắm chắc thời gian để phân tích cục diện trước mắt, kết quả nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là Tần Nghiên Bắc không hài lòng với cái tên “Nhạn Nhạn” này.
Thật sự là có thể hiểu được, hoàng thân quốc thích hoàng tộc thời cổ đại không thích người xung quanh có tên đồng âm với mình, nó đồng nghĩa với việc phạm tội, huống hồ gì bây giờ còn phải đồng âm với một con mèo, từ nhỏ đến lớn thái tử gia được nuôi dưỡng như hoa, không thích nghe cái tên này là rất bình thường.
Vân Chức nuốt nước, ôm chặt Nhạn Nhạn, tinh tế nói: “Em bảo đảm, là Nhạn trong chim nhạn, không phải Nghiên trong Tần Nghiên Bắc. Nhưng nếu anh thật sự nghe thấy nó chướng tai thì em có thể không gọi nó trước mặt anh.”
Ruột gan Tần Nghiên Bắc như có một cảm giác tê dại rõ ràng, như có hàng vạn mũi kim lơ lửng đồng thời đâm vào, xuyên qua tất cả những lý do chính đáng mà anh dành cho cô, những lý do anh bày ra cho cô, và đâm thẳng vào da thịt.
Một cách xưng hô mà thôi, nhìn thì có vẻ chỉ là chuyện nhỏ không đáng, nỗi đau khơi dậy cũng nhẹ nhàng nhưng những cây kim ấy nối thành một đoạn, chui sâu vào không thở nổi, càng cựa quậy thì càng đau.
Anh nhìn thẳng vào mắt Vân Chức, đôi mắt long lanh, không hề nhìn thấy một chút bằng chứng nào liên quan đến sự tồn tại của ‘Nghiên Nghiên’.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên sự thật chính là, con mèo là Nhạn Nhạn, hai chữ này không hề liên quan đến anh, anh chỉ là Tần tiên sinh không có sự đặc biệt gì nữa?!
Bây giờ ngay cả ‘Nghiên Bắc’ cô cũng không dám gọi, những lời tỏ tình động tình mà trước kia anh từng được nghe đều chỉ là thứ tình cảm cô dành cho một con mèo bị thương ở chân?! Lúc nhìn thấy con mèo đó không thể đi, cô chưa bao giờ nghĩ đến anh chứ gì!
Sức nắm cánh tay Vân Chức của Tần Nghiên Bắc bất giác mạnh lên, anh sờ cổ của Nhạn Nhạn, dù nó có đồng ý hay không thì anh cũng dứt khoát kéo nó ra, xoay người Vân Chi lại và buộc cô phải nhìn anh.
Anh nuốt xuống những chua chát trong cổ họng, ưỡn người, kiên nhẫn nhìn chằm chằm cô: “Đối với em nói, anh chỉ là một Tần tiên sinh?”
Trong một lúc, Vân Chức bị cảm xúc sâu thẳm khó hiểu trong mắt anh làm cho hoảng sợ, cô trầm ngâm nói: "Tần tiên sinh là cách xưng hô kính….”
Lúc ở khu Nam Sơn, cô gọi anh là Nghiên Bắc, nhưng dù sao cũng chỉ mới bình thường quan hệ lại thôi nên gọi thân mật như thế cũng có hơi mất tự nhiên.
Tần Nghiên Bắc cười lạnh: “Khi nào anh cần em gọi anh bằng kính ngữ hả!”
Vân Chức thấy một chút tia máu không rõ ràng trong ánh mắt anh, dù không hiểu tại sao nhưng cô bất giác thấy chua chát.
Thái tử gia đã đến gói sủi cảo đón tết cùng cô, cũng không nhất thiết phải xa cách đến vậy, thế là cô cũng phối hợp sửa lại cách gọi khi trước: “…..Nghiên Bắc.”
Không ngờ Tần Nghiên Bắc căn bản không thấy thỏa mãn: “Đổi nữa đi.”
Vân Chức sững sờ, còn có thể đổi thành gì đây?
Tần Nghiên Bắc nhìn dáng vẻ đầy vô tội của cô, trong lòng như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt.
Không phải yêu anh sao, không phải xem anh là quan trọng đến nỗi mạng sống mình cũng có thể không để tâm sao!
Tại sao lại để anh ghen với một con mèo….
Cô có thể xác định vị trí của anh một cách chính xác được không, để anh có thể nhìn thấy được tâm ý của cô, đừng để bị những lời của cô ấy tra tấn một cách hèn hạ như vậy.
Vân Chức bị đè ép bởi một cảm giác nguy hiểm đang đến, phúc chí tâm linh, không dám tin, cô hít một hơi sâu rồi dũng cảm gọi thử: “…..Nghiên….Nghiên Nghiên?”
Nhạn Nhạn bị ném sang một bên, chạy đến với một tiếng meo meo, và ôm lấy đôi dép của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc lại nhất nó ra xa, trái tim căng phồng đến cực hạn bị xuyên thủng, yết hầu khẽ động đậy, anh khàn giọng hỏi: “Gọi lại lần nữa.”
Vân Chức kinh ngạc đến mức ngạt thở.
Anh thật sự là muốn như vậy!
Nói như vậy, cái điều khiến thái tử gia không vui chính là Nghiên Nghiên là nhũ danh của anh, lại bị kêu cho một con mèo nên mới tức giận?!
Vân Chức cảm thấy có lỗi vô cùng, cô thành khẩn gọi anh một tiếng: “Nghiên Nghiên, xin lỗi anh, chuyện này em thật sự không biết, hóa ra----“
Tần Nghiên Bắc cụp mắt xuống, anh bất ngờ dựa vào cô, giữ ót cô và đặt nó lên vai mình, để cho những lời nói sau đó của cô mất hút.
“Những cái khác không cần nói nữa,” Anh có một dự cảm, không có câu nào anh muốn nghe cả, cô nói càng nhiều, hố sâu trong lòng anh càng sâu, những thứ kiên định tin tưởng như thể sắp bắt đầu lung lay sắp đổ, “Em chỉ cần kêu hai từ là được.”
Làm như vậy, là cô chủ động kêu như vậy.
Vân Chi đang dựa vào vai anh, mạch đập trên cổ anh rất gần, lay động cô một cái.
Cô không hiểu vì sao lại cảm nhận được sự khó chịu của anh, chần chừ vài giây, vẫn nhỏ giọng nói: “Nghiên Nghiên có lẽ là tên người thân nhất gọi anh, em gọi như thế không thích hợp lắm, hay là vẫn cứ gọi là Nghiên Bắc đi,”
Tần Nghiên Bắc khẽ nhếch mép, che khóe mắt đỏ bừng.
Cô cứ lắm việc như vậy là do da mặt mỏng rồi.
Đã gọi ra rồi mà còn một hai phải muốn được có thân phận ‘người thân nhất’ với anh.
Tâm tư này còn tưởng anh nhìn không ra sao.
Tần Nghiên Bắc không nhịn được ôm chặt Vân Chức, hấp thụ hơi ấm ngọt ngào từ cơ thể cô như bị mê hoặc.
Nhạn Nhạn là mèo thì có làm sao, không hề ảnh hưởng đến chuyện người con gái này yêu anh yêu đến mức lo được lo mất, cô sợ không giữ được anh, mới vừa lạnh vừa nóng, lấy lui làm tiến, biết rõ anh muốn nghe gì nhưng vẫn cố không nói.
Cô chắc chắn là vậy rồi.
….Cũng cần thiết lắm.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mấy người đã ăn sớm bắt đầu nấu sủi cảo, Vân Chức liền nhớ tới những cái sủi cảo đó ở trong bếp, vội vàng đẩy Tần Nghiên Bắc ra, mong anh buông ra: "... Sủi cảo của anh mà còn không quan tâm nữa thì chắc sẽ đổ đi mất.”
Sự kiềm chế của anh được nới lỏng, và Vân Chức nắm lấy cơ hội nhảy ra khỏi lòng anh. Trước khi hai người tách ra cơ thể cô hơi chùn một chút, đột nhiên như một nụ hôn rất nhẹ lướt qua tóc cô.
Vân Chức tự giễu, đây là cảm giác sai lệch lo bò trắng răng gì thế.
Tần Nghiên Bắc dù bị bệnh nặng, trạng thái tinh thần có không ổn định, cần cô như một hòn đảo cứu giúp, không kiềm được có một vài sự tiếp xúc cơ thể nhưng cũng không đến nổi là hôn cô.
Tính cách và thân phận như thế của anh thì không thể nào có suy nghĩ gì khác với cô.
Cô lo lắng quá rồi.
Vân Chức bế Nhạn Nhạn vào bếp, cầm lớp vỏ sủi cảo còn thừa trên khay lên, xoay lưng nhìn về phía Tần Nghiên Bắc và mỉm cười, ánh sáng dịu nhẹ của cây đèn trần làm mờ hàng mi của cô và cô nói nhẹ nhàng: “Nghiên Bắc, anh lợi hại thế, gói rất đẹp.”
Trong chỗ khuất sáng anh im lặng nhìn cô.
Cô đi dép lê sang trọng trên chân, mái tóc dài búi lên, ngón tay nhuốm màu bột mì, cho dù không có ánh sáng, bản thân cô cũng là một vật sáng trong bóng tối của anh.
Chùm ánh sáng này gần trong tầm tay đến mức có thể nắm lấy bằng cách vươn tay ra, và nó đã phá vỡ quỹ đạo, đốt cháy thế giới khép kín của anh một cách cố ý.
Lại làm sao có thể… không phải thuộc về anh.
Tần Nghiên Bắc cảm thấy bản thân như bị bệnh nan y sắp chết, trong mắt không có gì khác nữa, chỉ có thuốc của anh, anh cảnh cáo mình phải bình tĩnh lại, kiềm chế sự tham lam trong mắt, xoay xe lăn đến gần Vân Chức.
Anh học dáng vẻ bình thường không chút dao động giống như lúc trước khi chưa gặp cô, rửa tay rồi cầm lấy vỏ bánh từ tay cô, anh trét lớp bột mì lên hai má cô, nhỏ giọng nói: “Ai bảo em đụng tay vào, đợi ăn là được.”
Vân Chức bị anh quẹt lên mặt, không khỏi bật cười, nghiêng đầu hỏi: "Thật sự không cần em làm gì hết sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn đôi môi cong lên của cô, đôi môi khô như bị thiêu cháy, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Em làm đội cổ vũ, được không?”
Vân Chức tỏ ý cô đảm bảo có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cô rảnh rỗi nên đã đi thay đồ mặc ở nhà, đưa thức ăn mèo và đồ ăn vặt cho Nhạn Nhạn, rồi quay lại phụ Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức vừa bận nấu nước vừa nhìn trộm anh, phát hiện ra cách gói bánh bao của anh có lẽ chỉ mới học hôm nay, làm đúng theo hướng dẫn, và thành phẩm lại cực kì đẹp.
Khéo tay, đẹp trai, năm nay cô thật sự vừa có khẩu phúc vừa có nhãn phúc.
Lúc nấu sủi cảo, Vân Chức nhận được rất nhiều tin chúc mừng năm mới, Đường Dao gửi dài nhất, trong đoạn ghi âm khá ồn ào cô không nghe rõ lắm, có mấy câu đặc biệt nói lớn thì nghe rất rõ ràng.
“----Chức Chức, hôm nay cậu không được quá nhạt nhẽo đâu, dù chỉ có một mình cũng phải ăn tết cho náo nhiệt vào! Nhưng đừng uống rượu, cậu mà uống say thì lại lột da người thành mèo, đáng sợ lắm.”
Đường Dao cười lớn, dù sao cô ấy nghĩ bên cạnh Vân Chức căn bản không có người, muốn lột cũng không lột được, lại thở dài nói: “Cậu còn nhớ chai nước ép lần trước tớ đem cho cậu không, cực kì ngon mà tớ nói ấy! Chỉ có một chút rượu mà thôi, tớ thề là hoàn toàn không ảnh hưởng, nhưng lại cực kì bắt miệng, nếu không thì tối nay cậu thử đi, đừng không nỡ uống, sang năm tớ lại chuyển đến cho.”
Vân Chức sực nhớ ra, Đường Dao thực sự có cho cô một loại nước ép, cô thấy đắt quá nên mãi không nỡ đụng vào.
Cô lại cau mày liếc nhìn thái tử gia đang chuẩn bị bữa ăn cuối năm cho mình, người ta đã làm sủi cảo rồi, cô cũng cần phải bày tỏ tí thành ý chứ, dù cho có là một buổi giao thừa rất khó mà náo nhiệt.
Vân Chức đi đến tủ tìm loại nước ép đó, cô cầm ra hai chai, trên thân chai đều là tiếng Italy, cô đọc không hiểu lắm, trước sau gì cũng không nhìn thấy có kí hiệu nồng độ rượu gì, thế là cô yên tâm đặt lên bàn, rót cho mỗi người một ly.
Lúc sủi cảo được bưng lên, chương trình mừng xuân trên tv đang biểu diễn ca nhạc, Tần Nghiên Bắc nhấc tay bật nhỏ âm lượng lại, gắp sủi cảo vào chén cho Vân Chức, nhìn anh rất ung dung nói: “Thử xem, khó ăn cũng ráng nhé.”
Vân Chức mỉm cười gắp một cái bỏ vào miệng, mùi vị tôm ngập tràn khoang miệng.
Cô sững sờ, nãy giờ cô mãi không để ý là vị gì, thế mà lại…. là vị cô thích, cũng là vị tôm mà cô đã từng nghĩ sẽ ăn cùng anh trong đêm giao thừa.
Tần Nghiên Bắc nhìn cô: “Có ngốc không chứ, ngơ ra không nuốt à, chút cái sở thích đó của em, nghĩ anh không nhận ra?”
Đôi mắt của Vân Chi bị hơi nóng hun hút, có chút cay cay, và miếng tiếp theo, giữa kẽ răng cô cảm nhận như mình cắn vào một đồng xu mới tinh và sạch sẽ.
Tần Nghiên Bắc cong môi mỉm cười, lại bình tĩnh nói: “May mắn đấy.”
Vân Chức cúi đầu.
Làm gì có có chuyện cô may mắn, rõ ràng là anh cố ý bỏ vào chén cô.
Từ nhỏ đến lớn đã nhiều năm, cái sủi cảo vào dịp giao thừa có đồng xu, đều sẽ ở trong chén của anh trai, anh trai không ăn cũng sẽ là người khác , có một năm thà là cho con chó nhỏ trong nhà cũng sẽ không cho cô.
Lúc ăn tết cùng bà nội, bà nội không tin về mấy phong tục đó, cũng không thích để vào, cô đương nhiên sẽ không nhắc, chỉ là có lần nửa đêm nằm mơ thấy, trong lòng thầm mất mát và khó chịu vì một đồng tiền nhỏ nhặt ấy.
Đây là lần đầu tiên trong đời, trong đêm giao thừa, trong làn khói nóng từ sủi cảo bốc lên, cắn vào một đồng xu tưởng chừng như cả đời này cô sẽ không có.
Vân Chức cụp mắt xuống, ăn hết miếng sủi cảo rồi cười nói: “Thế em chia cho anh một nửa may mắn nhé.”
Lời nói vừa dứt, một tờ khăn giấy có ấm áp đã được đặt lên mắt cô, giọng nói trầm thấp của Tần Nghiên Bắc rất gần: "Gia vị đã đủ mặn rồi, đừng thêm muối nữa."
Tờ khăn giấy từ từ bị ướt, Vân Chức không đưa tay ra cầm, cứ để mặc anh ấn vào, một lát sau cô híp mắt cười, ngẩng mặt lên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa ly nước ép cho anh: “Hay là uống chút đồ ngọt này đi.”
Hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau giữa đêm đông ấm áp, Vân Chức uống một ngụm lớn, uống hết nửa ly cô mới cảm thấy Đường Dao thật sự không hề gạt cô, nó cực kì ngon, cũng coi như là hợp với khẩu vị của thái tử gia.
Vị rượu ít nhiều cũng có một chút, giống như Đường Dao nói, căn bản là rất ít,
Từ đầu đến cuối Tần Nghiên Bắc đều nhìn cô, anh ăn hay uống cũng rất ít, Vân Chức có chút hảo ngọt nên cô rót cho mình thêm hai ly. Lúc uống đến ly thứ ba mới từ từ cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng ngay khi nhận thức được những người có tửu lượng tốt thì căn bản không thành vấn đề, nhưng đối với một con gà mờ với tửu lượng căn bản là bằng 0 thì đó là một thảm họa. Nó tích tụ đến một mức độ nhất định cô đột nhiên cảm nhận cơ thể như phát nóng lên, như muốn nuốt chửng ý chí của cô.
Vân Chức biết mình xong rồi, cô cố gắng giữ vững một chút sự tỉnh táo còn lại, đứng dậy muốn đi vào phòng trốn, nhưng khi vừa đứng dậy chân đã mềm nhũn hơi trượt đi, loạng choạng ngã lên ghế, hai má nóng bừng.
Cô hoảng loạn nhìn Tần Nghiên Bắc, khuôn mặt với đường nét góc cạnh của thái tử gia bắt đầu trở nên mơ hồ trong tầm nhìn của cô, nhìn thế nào…. Cũng đều như một chú mèo cao quý không mua nổi, xinh đẹp kiêu ngạo, hung hắn, chỉ có thể nhìn thấy trên mấy cuốn tạp chí về những chú mèo đẹp nhất trên thế giới.
Vân Chức chống hai bên thái dương, dùng sức ấn chặt, lại ngước mắt lên, Tần Nghiên Bắc đã lại gần cô, đưa tay sờ lên trán cô.
Đôi mắt của anh đen láy, có vẻ như cô đã lấy lại được lí trí, mơ màng nói to lên: “Mặc kệ em, để em---“
Sau đó, cô không giải thích được chi tiết, rồi càng say hơn, mọi thứ cô nhìn thấy đều hơi méo mó, Nhạn Nhạn như bị phóng to dưới chân cô, nhưng nó không lớn hơn Tần Nghiên Bắc, người đang trước mặt cô.
Làn da anh trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn. Trong đôi mắt say như sương mù của Vân Chức, nó đơn giản là con mèo đẹp nhất ngàn năm chưa từng thấy.
Vân Chức không nhịn được mà tiến lên, sát lại gần đôi mắt đen láy của anh, nhẹ giọng nói: “…..Đẹp trai như vậy…..Có chủ nhân hay không thế?”
Sau khi say, câu chữ mà cô nói không rõ ràng, hai chữ cuối cùng mơ hồ trong cổ họng, giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào hơn bình thường, hàng mi có chút ươn ướt.
Tần Nghiên Bắc ngồi trên xe lăn, anh có thể cảm nhận được nhịp thở nóng bỏng của cô.
Tay anh chầm chầm siết chặt chiếc xe lăn, đôi mắt dán chặt vào cô, yết hầu khẽ trượt xuống.
Nhiệt độ sưởi sàn đất quá cao, không biết từ lúc nào hai bên thái dương và cổ anh đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, theo đường nét thăng trầm, nó từ từ lan xuống da.
Vân Chức bất giác đưa tay ra, chạm lên hàng lông mi của anh, dọc theo tóc cô sờ lên mái tóc ngắn tỉ mỉ, hệt như đang vuốt ve một con mèo, xoa đi xoa lại mấy lần, có hơi ngạc nhiên lẩm bẩm: “Á….So với những con khác…….cứng”
Ly nước ép đó rõ ràng không có vị gì sao mà có thể say đến mức như thế, độ cồn nặng đến vậy sao.
Nhạn Nhạn ngồi bên cạnh như bị hoảng, cào cào chân Vân Chức, cố gắng kêu tiếng mèo lớn hơn.
Làm sao mà khi lọt vào tai Vân Chức thì tiếng mèo kêu này vừa dễ thương vừa đáng yêu như thế, có lẽ là phát ra từ miệng của con mèo anh tuấn trước mặt này.
Anh nhìn rất lạnh lùng, bị sờ vậy mà còn biết kêu lên.
Đáng yêu thế.
Kêu như thế có nghĩa là chấp nhận, có thể càng quá phận hơn.
Tóc Vân Chức dài xõa trên vai, trên chóp mũi ửng đỏ còn có chút mồ hôi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc. Đuôi mắt hơi cong lên tạo nên thêm một nét mềm mỏng mong manh hiếm thấy, nhưng đôi mắt trong veo ngây thơ, đọng lại hơi nước.
Cô càng bạo gan hơn, vòng qua cổ Tần Nghiên Bắc, nhích lại gần anh hơn.
Ngay lập tức bờ eo cô bị anh nắm chặt, kéo vào trong lòng.
Hơi thở có mùi trái cây ngọt dịu của Vân Chức như lan ra trước ngực Tần Nghiên Bắc, cô có hơi đau, đôi mắt long lanh lên tiếng phản pháo: “Có phải…ăn thức ăn mèo nhiều qua hay không, sao mà…mạnh thế….”
Cô lại sờ chú mèo lớn này, rồi dừng lại bên tai anh, ngẩn người thì thào: “Lông của em, ít quá đi…”
“Đừng tự ti,”Vân Chức người đang điên cuồng với chú mèo tinh tế nói lời an ủi, cúi người về phía trước, ôm lấy vai người đàn ông, đôi môi ấm áp lướt qua xương tai được cho là lông tơ, hơi thở nóng rực, “Chị…Chị sẽ không ghét em.”
Cô giống như là dùng cách hay dỗ Nhạn Nhạn, sờ dọc theo lưng của anh, đôi môi lại chạm lên trán anh, giọng nói an ủi mang theo sự ấm áp của người đến từ phía nam, nó xuyên qua trái tim chai sạn của người đàn ông đó, như thể tưới cho anh một liều thuốc giải độc hiệu quả nhất.
Đường gân trên cánh tay Tần Nghiên Bắc vốn đã căng lên kịch liệt, anh nghiêng người ôm lấy Vân Chức, ép cô lại gần cơ thể mình.
Vân Chức rất có tài dỗ mèo, con khó tính nhất trong cửa hàng cũng được cô thu phục.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua vành tai anh, nắm lấy cầm anh, dựa theo tính cách của những con mèo hay dỗi cô cứ vuốt ve đôi môi đang mím chặt của anh.
Hai mắt Vân Chức rũ xuống, hiện lên sự say rượu mà ngoan ngoãn bật cười, giọng nói kéo dài vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, kinh nghiệm đầy mình nói: “Mèo… càng kiêu ngạo, thật chất càng muốn…được quan tâm, chị….chị biết mà.”
Cô có hơi mất sức, không kiềm sức được mà dựa hẳn lên người Tần Nghiên Bắc, ngón tay trắng nõn nghịch ngợm quai hàm gắt gao siết chặt của anh vài cái, sau đó nhẫn nại mà nhẹ nhàng đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Một cái gì đó đã bùng cháy trong đêm này.
Tất cả những thứ vẫn còn dè dặt, bị kiểm soát, và cố gắng kìm nén, vào khoảnh khắc khi người con gái cúi đầu xuống, chúng không còn kiểm soát được nữa và tan thành bụi.
Tần Nghiên Bắc giữ chặt đầu Vân Chức, giữ vững cô, khi nụ hôn thứ hai chạm xuống khóe miệng cô rơi, cô mới vô tư mà phủ lên môi anh.
Trái tim đập loạn xạ như thể mất đi tri giác.
Không thể cảm nhận được cái gì, chỉ có một cảm giác nhức nhối khi đập vào xương sườn, bùng phát các dây thần kinh căng thẳng
Vân Chức chọc mèo cũng sẽ không hôn nhiều, cô cứ ngẩng mặt lên ngây ngô nhìn anh.
Tần Nghiên Bắc ôm eo cô, muốn hôn lên môi cô một lần nữa nhưng động tác của cô lại rất nhanh, cố gắng nhấc người lên ôm chầm lấy chú mèo một cách bao dung.
Đúng mười hai giờ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa ồn ào, chiếu sáng màn đêm đen kịt, tiếng TV vang lên lúc xa lúc gần.
Vành mắt của Tần Nghiên Bắc đỏ lên, anh nắm chặt tay Vân Chức, khàn giọng hỏi: “Chức Chức, năm mới đến ròi, em còn có mong muốn gì mà anh chưa làm cho em không.”
Vân Chức ôm anh nhẹ hơn, vuốt tóc, mơ hồ mở mắt, nhỏ giọng nói: “Với Nhạn Nhạn…”
Nhạn Nhạn ghen tị dựng lông lên, vừa nghe thấy Vân Chức gọi tên liền vội vàng chạy đến, uất ức kêu lên.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm nó, nó liền im bặt, lần đầu tiên Nhạn Nhạn xuất kích giang hồ, lĩnh hội được cái gọi là sự áp bức có từ trong máu, thút thít xoay lưng đi.
Giọng nói Vân Chức càng nhỏ đi: “Có một ngôi nhà là tốt rồi.”
Sáng sớm mùng 1 tết, trước khi rời khỏi tiệc rượu trợ lý Tần tổng nhận được điện thoại của thải tử gia, bên đầu dây kia giọng nói hơi xa lạ, nhưng không bình tĩnh lắm, trầm giọng nói: "Sau khi trời sáng liên lạc với mấy thương hiệu xem, tôi muốn đặt một chiếc nhẫn, cần gấp.”
Trợ lý cẩn thận hỏi: “Tần tổng, tôi có thể hỏi là dùng làm gì được không, tôi cũng dễ để nói với bọn họ trước, tránh trong quá trình làm lại lỡ dở thời gian.”
Giữa tiếng pháo hoa và tiếng cười hỗn loạn, trợ lý nghe thấy Tần Nghiên Bắc trả lời, "Nhẫn cầu hôn."
Sau đó điện thoại liền bị cúp.
Trong khu dân cư bình thường gần đại học Thanh Đại này, cửa sổ lầu 12 dường như không có cửa sổ đặc biệt nào, Tần Nghiên Bắc đứng dậy ôm lấy Vân Chức đang say khướt, đôi mắt đen phản chiếu pháo hoa rơi bên ngoài có chút sặc sỡ.
Anh cười một tiếng.
“Xin lỗi.”
“Nhà, thứ này anh cũng không có.”
“Anh cho em chiếc nhẫn, Chức Chức, em nhớ phải nhận.”
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook