Em đến là để ôm anh
-
Chương 36:
Vân Chức tỉnh lại trên giường của mình, sắc trời bên ngoài đã sáng, tấm chăn dưới sàn không có ai.
Cô vùi mặt vào trong gối, không khỏi nhớ lại cảnh tượng say rượu tối hôm qua, có vẻ như cô đã mất lí trí chìa đôi tay đầy tội lỗi ra với anh, sau đó chắc chắn là vẫn còn có thứ còn quá phận hơn, nhưng cô đã không nhớ ra nỗi.
Vân Chức kéo chăn trùm kín đầu, muốn cuộn thành quả bóng, trong bóng tối cô rút điện thoại ra, run rẩy gọi điện cho Đường Dao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao còn đang mê ngủ: “Chức Chức, sớm vậy đã chúc năm mới tớ à?”
Vân Chức nắm lấy gối khóc không ra nước mắt: “Khi tớ say rốt cuộc có dáng vẻ gì thế, có bất thường lắm không?”
Cô chỉ uống say trước mặt Đường Dao hai lần, phản ứng sau đó của Đường Dao mãnh liệt, liên tục ra lệnh rằng cô tuyệt đối không thể uống say trước mặt người khác.
Nhắc đến cái này Đường Dao không còn buồn ngủ nữa: “Tối qua tớ đã nói cậu sẽ coi người thành mèo, đó còn khách khí đấy, chứ thực tế nó còn có những thứ không phù hợp dành cho trẻ em. Cậu không chỉ nựng mà còn vuốt đầu sờ lưng, còn ôm rồi kéo, cộng thêm cả ngôn ngữ khiêu khích, quá đáng hơn còn sẽ hôn lên mặt, bình thường cậu thuần phục mèo như thế nào thì cậu đối với người như vậy đấy!”
Vân Chi không ngừng tìm kiếm một số khả năng khác: “Hai lần say đều như thế sao? Có gì khác biệt không?”
“Không có, lần này sẽ càng quá phận hơn lần kia, nếu không phải tớ hiểu cậu thì tớ sẽ hoài nghi cậu muốn bẻ cong tớ,” Đường Dao nói đùa rồi tiếp tục, “Nếu mà cậu có say lần thứ ba thì có lẽ sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.”
Cô ấy nói xong, đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Vân Chức không đúng lắm liền nghiêm giọng hỏi: “Đợi chút đã, đột nhiên cậu hỏi cái này làm gì, cậu đừng nói với tớ, cái loại nước ép hôm qua cậu cũng có thể uống say nha?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức đã hóa đá trong chiếc chăn, ngơ ngác trả lời: “….Ừm.”
Đường Dao lúc đó lại hét to hơn: “Cậu ở nhà một mình mà phải không?! Không có người khác chứ hả!”
Vân Chức đã không muốn bước ra khỏi cái chăn nữa, cô thất thần trốn trên giường, sống chết co rúm cả người lại, các cách tự giết chính mình chạy như bay trước mặt cô, cuối cùng lại tuyệt vọng lẩm bẩm: “….Không phải ở một mình, tớ ăn tết cùng Tần Nghiên Bắc, có lẽ tớ không sống qua nỗi hôm nay rồi.”
Đường Dao kích động buộc miệng nói một câu thô lỗ, Vân Chức âm thầm tắt điện thoại tránh để cô ấy lại nói ra những từ ngữ kinh thiên.
Trước khi tắt máy, Đường Dao tranh thủ từng giây hét lớn: “Chức Chức! Nếu hôm nay mà Tần Nghiên Bắc phát hỏa, cậu đừng nói gì hết, nhưng mà nếu mà anh ta chấp nhận! Thì cậu nên nghĩ lại nhé! Liệu có phải anh ta đối với cậu—“
Vân Chức thấy đau đầu, tay run lẩy bẩy, rồi cô cúp máy.
Bên này vừa cúp máy thì tin nhắn thoại của Đường Dao lại gửi đến ngay khi đó: “Chức Chức, tớ biết tính cách cậu hướng nội, gặp phải chuyện mà cậu thấy nó vượt ra khỏi phạm ví của mình thì sẽ nghĩ theo hướng không có khả năng. Nhưng mà cậu thật sự rất tốt, người cũng cực kì xinh đẹp, đẹp đến mức mấy cô thiên kim tiểu thư cố gắng dặm nhiều lớp trang điểm lên mặt cũng không bằng cậu.”
“Không ai có thể hạ thấp sức quyến rũ của Chức Chức tớ cả, thái tử gia cũng là con người,” Đường Dao hiếm khi rất nghiêm túc “Cậu không cần phải tự ti.”
Vân Chức bấu chặt cái chăn, mơ hồ cắn môi.
Đường Dao không hiểu bệnh tình của Tần Nghiên Bắc.
Nhưng cô biết.
Lúc hai người chưa được coi là quá thân quen, bởi vì phát bệnh mà Tần Nghiên Bắc đã ôm và cắn cô trong phòng làm việc, yêu cầu cô ngủ cùng anh hết đêm, cũng không thể nói lúc đó thái tử gia có ý gì với cô chứ?
Hai người qua lại đến bây giờ, ngoài chuyện tối qua anh kéo cô lên chân mình ra thì sự tiếp xúc thân mật nhất của anh với cô cũng chỉ đại loại như tối hôm đó. Mà chuyện kéo cô ngồi lên chân, lúc đó cũng là bởi vì xe lăn của anh mất kiểm soát.
Những sự chăm sóc và dỗ dành khác thái tử gia đều không phải là mặt lạnh tim nóng hay sao, đặc biệt bây giờ khi xác định cô có thể hỗ trợ trị bệnh cho anh, anh vốn rất cô đơn, bởi vì cô hiểu về bệnh tình bí mật của anh, sự gần gũi với cô liệu có thể nói là tình yêu không?
Huống hồ gì cô cũng đã đặc biệt hỏi Phương Giản, một bác sĩ chuyên nghiệp như anh ấy cũng đã nói lúc Tần Nghiên Bắc phát bệnh thì quả thật sẽ cực kì khác thường, cần có người bên cạnh.
Nếu cô dựa vào những chứng cứ này rồi đi hỏi Tần Nghiên Bắc “Có phải anh có ý gì khác với em không”, hay là “Anh thích em rồi phải không.”, quả thật có chút không bật ra khỏi miệng được.
Vân Chức cúi đầu quan sát bản thân, cô thừa nhận do ảnh hưởng từ khi sinh ra nên sâu trong tim cô luôn ẩn chứa sự tự ti, mỗi một sự nỗ lực mà cô làm mấy năm nay đều cố gắng để loại bỏ những thứ lôi cô xuống vùng vực thẳm.
Cô cố hết sức để thay đổi bản thân, tích cực lạc quan nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô có thể dễ dàng đi suy diễn một người đàn ông cao cao tại thượng, có thể yêu một sinh viên bình thường như cô được.
Mà người đàn ông này còn là ân nhân cứu mạng của cô, vẻ ngoài anh dù có u ám đến đâu thì trong cốt tủy cũng có sự lương thiện, ấm áp.
Cô không thể bởi vì sự bao dung thiện chí của anh, cảm thấy người ta suy nghĩ những thứ chệch quỹ đạo được.
Thái tử gia chưa bao giờ thể hiện tình cảm gì đối với cô.
Đầu tóc Vân Chức có hơi rối, việc khẩn cấp trước mắt là chuyện tối hôm qua cô đã xâm phạm Tần Nghiên Bắc.
Tiếng xe lăn ngoài cửa đột nhiên đến gần khiến Vân Chức hoảng loạn, cô nắm cái chăn ngồi bật dậy nhìn chăm chăm ra cửa như nhìn thấy kẻ thù.
Thái tử gia đẩy cửa ra một cách không khách khí, hiếm khi thấy anh mặc đồ thể thao. Trong ánh ban mai ấm áp của ngày đầu năm mới, lạnh lùng cong môi nói: “Bây giờ biết ngại ngùng rồi?”
Vân Chức suýt nữa muốn quỳ rạp tại chỗ, giọng nói hơi run nhẹ: “Em… thật sự không cố ý.”
Tần Nghiên Bắc quan sát cô từ trên xuống dưới.
Người phụ nữ này say xỉn cả đêm, bây giờ đầu tóc rối nùi lên, ngay cả môi son còn chưa bôi, thế mà vẫn có thể thu hút được thẩm mỹ của anh.
Có lẽ bởi vì hôn rồi.
Nhìn càng thấy không giống.
Đôi mắt đen láy của Tần Nghiên Bắc lóe lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chăm chăm đôi môi của Vân Chức, yết hầu khẽ động đậy.
Thấy cô sợ hãi, dù cố ý uống say cũng không dám thừa nhận, nhưng lần này anh lại tin tưởng là cô vô tình. Nếu mà cô thật sự có gan dám cố ý say thì nụ hôn sớm phải trao cho anh cũng sẽ không kéo dài đến tận bây giờ?!
Vân Chức hồi hộp nhìn anh: “Rốt cuộc là em đã làm gì anh.”
Tần Nghiên Bắc mỉm cười: “Chuyện nên làm hay không nên cũng đã làm rồi, bây giờ hỏi anh hả?”
Vân Chức muốn cầm con dao cứa lên cổ: “……Hôn lên mặt anh sao?”
Tần Nghiên Bắc nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Không có.”
Vân Chức vừa thở hắt ra, lại nghe thấy thái tử gia ung dung nói: “Hôn môi thôi.”
Sét đánh giữa trời quang.
Vân Chức thở không ra hơi, nước mắt thật sự trào ra, cô ngồi trong chăn bông, hai má ửng hồng, khàn giọng hỏi: "Hay là anh giết chết em đi.”
Máy nướng trong bếp vang lên âm thanh đã hoàn thành công việc, khuôn mặt bình tĩnh của Tần Nghiên Bắc hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Giết em? Vậy anh không sống nữa rồi?”
Vân Chức sững sờ, thật sự không thể hiểu giọng điệu của thái tử gia là lời nói tình cảm ấm áp được mà.
Người bình thường nghe…..ý của anh là, cô chết rồi, ai trị bệnh cho tôi.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm phản ứng của cô, nhìn thấy cô co người lại, căn bản không giống như trong tưởng tượng của anh, khi có được sự cổ vũ của anh thì sẽ tỏ tình chính thức, sau đó hôn anh.
….Vân Chức có cần vô dụng như thế không!
Trái tim Tần Nghiên Bắc ngột ngạt, anh tức giận liếc cô một cái, xoay người đẩy xe lăn đi vào phòng bếp.
Vân Chức thấy anh vô cớ tức giận, vội vàng nhảy xuống giường, muốn nói mấy câu xin lỗi anh, ai ngờ vì quá gấp gáp, không chú ý chân mà vấp phải đôi dép quăng bừa dưới đuôi giường, cô trực tiếp lảo đảo về phía chiếc xe lăn, trong lúc nguy cấp cô cố giải nguy trong tiềm thức, cánh tay gầy guộc móc vào vai Tần Nghiên Bắc từ phía sau để mượn sức.
“…..Nghiên Bắc,” Vân Chức vẫn còn sốc, giọng mũi nhẹ và sầu não, “Em bảo đảm, thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”
Tần Nghiên Bắc giữ chặt ngón tay cô.
Được rồi, làm nũng cái gì chứ, anh có thể hiểu mà.
Tối qua nhân lúc say mà hôn anh, hôm nay ngại ngùng.
Anh có thể cho cô thời gian thích nghi.
Nhưng dù sao cũng là cô yêu trước, chỉ cần cô có thể có đủ dũng khí, đứng trước mặt chính thức tỏ tình với anh, cứ nói đại một câu là được.
Anh liền trao dẫn đính hôn cho cô.
Đợi đến khi cho cô thân phận vị hôn thê, cô không cần phải lo được lo mất, có thể làm những gì cô luôn muốn làm, ôm, hôn, dùng cả cơ thể anh, hành động thân mật nhất với anh.
Anh đều sẽ phối hợp.
-
Cả hai ngày Vân Chức đều như đi trên lớp băng mỏng, Tần Nghiên Bắc không hề có ý rời khỏi nhà thuê, càng không có ý định xử cô, chỉ là lắm lúc mơ hồ nhìn môi cô một cách rất sâu sắc, nhưng không hề nói gì, như thể đang trầm mặc chờ cô đến làm gì đó.
Sau khi cô hơi thả lõng, những lời nói đó của Đường Dao lại ùa về bên tai cô.
Vân Chừa vừa phủ định, vừa lại bất giác chủ động nghĩ nhiều hơn, vừa không thể mở miệng hỏi thẳng ý tứ của anh, chỉ có thể cố gắng chăm sóc anh, giữ cho tâm trạng anh ổn định.
Nhưng trong lòng cô rất rõ, cùng lắm giữ hiện trạng này với anh thôi, chứ không thể tiến triển sâu hơn, còn đi quá giới hạn thì có thể sẽ không rõ giới hạn.
Cô làm một người đến báo ơn, đầu óc phải tinh tường, nhiệm vụ duy nhất là báo đáp, giúp anh khỏe lại.
Nếu cô khiến nó mập mờ thì đó là sự thất trách của cô, có vẻ như cô đang ngồi xuống xác nhận về những lời nói đàm tiếu của người khác sau lưng mình, cô muốn mượn danh báo ơn chứ thực chất là để trèo cao.
Vân Chức tìm cơ hội để nói chuyện với Phương Giản, cô hỏi thẳng vào vấn đề: “Chân của Nghiên Bắc, chừng khoảng bao lâu nữa mới có thể đi lại được?”
Phương Giản dựa theo thời gian mà Tần Nghiên Bắc đã vạch ra từ đầu, trả lời Vân Chức: “Chắc sẽ khoảng một tháng hơn nữa.”
Hơn một tháng nữa, Tần Nghiên Bắc cũng muốn thu lưới với Tần Chấn, cái chân giả vờ bị thương sẽ vô dụng thôi.
Vân Chức lại hỏi: “Vấn đề tâm lí của anh ấy, như thế nào mới được coi như là có chuyển biến tích cực?”
Phương Giản thành thật nói: “Thường thì, có thể duy trì khoảng hai tháng mà hoàn toàn không phát bệnh, trong khoảng thời gian đó luôn ổn định tâm trạng, làm việc và sống bình thường thì có thể nói đó là gia đoạn phục hồi, sau đó lại hỗ trợ những phần trị liệu khác, rất có hi vọng có thể khống chế được.”
Vân Chức đã có tính toán.
Hai tháng, cô sẽ chăm sóc cho đôi chân anh hết bệnh, giúp tâm lí anh đạt đến thời gian hồi phục, chuyện say đó Phương Giản có thể giải quyết thay anh rồi.
Anh không cần cô nữa, cô cũng coi như đã làm xong việc báo ơn, có thể yên tâm rời đi.
Thế giới của hai người vốn là khác biệt nhau, sau này có lẽ cũng sẽ không gặp mặt nhau nữa, những sợi dây liên kết có như không đó sẽ tự nhiên biến mất từ sự cách xa giữa hai người mà thôi, lúc đó mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo vốn có.
Cô hà tất gì phải nghĩ quá nhiều.
Sau ngày mùng ba, Tần Nghiên Bắc lại đề cập đến chuyện muốn Vân Chức quay về khu Nam Sơn cùng anh, lần này Vân Chức không từ chối, cô đã xác định rõ ràng mục tiêu rồi, nội trong hai tháng sẽ hoàn thành lần báo ơn này.
Tần Nghiên Bắc thấy bất ngờ: “Ngoan ngoãn như vậy à?”
Vân Chức có hơi muốn cười: “Em là muốn báo đáp anh, cũng không phải muốn ngược đãi anh, sao có thể để anh phải sống cùng em ở đây chứ.”
Tần Nghiên Bắc nghe cô cứ nói từ ‘báo đáp’ liên tục, nhưng ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao lần này nghe rất chói tai.
Mối quan hệ của anh và cô đã đến bước này, cô hà tất gì cứ phải lấy chuyện ân tình làm cái cớ, mấy cử chỉ yêu đương lộ liễu như vậy rồi mà còn phải giấu sao?
Xe xuất phát từ khu nhà thuê chạy đến Nam Sơn, khi đi ngang qua cổng, Vân Chức nhớ tới đêm đó Giang Thời Nhất chờ cô để nói những câu đó, thế là cô liền thản nhiên hỏi người đàn ông bên cạnh: “Nghiên Bắc, anh liều mạng cứu em, không sợ mình gặp nguy hiểm sao? "
Tần Nghiên Bắc cau mày nhìn cô.
Vẫn còn diễn à?
Anh đã điều tra rồi, Vân Chức thật sự đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn, nhưng theo tư liệu cho thấy cô được đội cứu hỏa cứu ra, không hề có ân nhân gì cả, anh không hỏi nhiều, cô vậy mà vẫn chủ động nhắc?
Tim anh đột nhiên loạn nhịp, khóe miệng không hề đưa đẩy: “Anh từng thấy sợ cái gì sao?”
Vân Chức nghĩ thấy có lý, chuyện thái tử gia muốn làm là làm, dù có nhiều thứ phải cân nhắc như cứu người chính là phản ứng bản năng của anh.
Cô còn muốn nói nhiều nữa nhưng lúc này điện thoại trên tay Tần Nghiên Bắc reo lên, lời nói của cô lại ép xuống, mơ hồ nghe thấy đối phương nói: “Yêu cầu của ngài quá cao, cần phải đi đấu giá những viên đá phù hợp với điều kiện khác,” “Sản phẩm có lẽ phải đợi 1 tháng”…
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nói một câu: “Quá lâu.”
Đối phương kiêng dè, đổi lại thành nội trong 20 ngày, anh mới miễn cưỡng chấp nhận.
Nửa tháng sau khi nhận được cuộc điện thoại này thì nhà thiết kế đã gấp gáp chế tác chiếc nhẫn đính kim cương lớn carat này và gửi sang Trung Quốc bằng chuyên cơ.
Bên thương hiệu không dám lỡ dỡ thời gian, trước khi hàng đến đã thông báo cho trợ lý của Tần tổng, ý bảo trước một đêm chắc chắn có thể giao nhẫn đến tay Tần tổng.
Tần Nghiên Bắc ngồi trong phòng làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia, vừa mới kết thúc một buổi họp bàn về những điều trọng tâm.
Sau khi họp xong, Tiêu Thụy cánh tay đắc lực ở nhóm thiết kế do anh lãnh đạo bước đến trước, đóng cửa phòng làm việc lại, nhỏ giọng nói: “Nghiên Bắc, cậu dự đoán không hề sai chút nào, đã một khoảng thời gian dài Tần Chấn cũng không giấu nỗi nữa, lộ ra mục đích thật sự rồi.”
Là người thân cận bên cạnh Tần Nghiên Bắc, ngoài Phương Giản, Tiêu Thụy là một trong số ít người biết rõ nội tình, anh không chỉ ó một vị trí vững chắc trong viện thiết kế mà tai mắt bên Tần gia anh cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Anh ấy báo cáo một cách chi tiết: “Gần đây Tần Chấn đã tiếp cận với cơ sở thử nghiệm, những trò nắm quyền khác đều là thứ yếu, giống như những gì cậu nghĩ, mục đích từ đầu đến cuối của ông ta là nắm được số liệu thiết kế của cậu để bán cho công ty ở Mỹ.”
Tần thị là tập đoàn sản xuất máy bay có quy mô lớn nhất trong nước.
Nhưng máy bay, đặc biệt là mảng khai phát chế tạo loại máy bay dân dụng cỡ lớn vốn không phải là thế mạnh của nước ta.
Hiện tại, các công nghệ cốt lõi về mảng chế tạo máy bay chở khách cỡ lớn tiên tiến nhất trên thế giới đang nằm trong tay một số công ty hàng đầu ở Châu Âu và Hoa Kỳ. Hàng không nội địa chịu sự kiểm soát của nước ngoài, các hãng hàng không lớn chỉ có thể đặt hàng giá cao từ nước ngoài, trong đó những khó khăn cũng như bất đắc dĩ luôn là hiện thực ai cũng biết.
Tần thị sớm đã nhận nhiệm vụ khai thác chế tác máy bay chở khách cỡ lớn một cách độc lập, nhưng tắc nghẽn lại mấy năm, đến khi Tần Nghiên Bắc quay lại Tần gia, chính thức tiếp quản quyền lực mới có sự đột phá lớn.
Lúc đó các bộ phận cao cấp của cả Tần thị đều biểu quyết phản đối, cảm thấy trong nước không thể làm ra máy bay cỡ lớn độc lập, không nên lãng phí nhiều nhân lực cũng như tài lực, chỉ có thể dựa vào Âu Mỹ, nếu đã không bằng người ta thì chịu đựng một chút cũng là việc buộc phải làm.
Chính Tần Nghiên Bắc đã đá chân vào cửa lớn phòng họp Tần thị, ngay cả vest anh cũng chẳng màng mặc, chiếc áo sơ mi được cởi ra hai nút, cao ráo gọn gàng, cả người toát lên vẻ phóng khoáng, anh đứng ở vị trí trung tâm trên chiếc bàn tròn cười một cách cợt giễu: “Có gì không làm được?”
Người khác làm được, anh có thể làm tốt hơn như vậy nữa.
Mãi đến hôm nay, một Tần Chấn từ đầu đến cuối đều giả vờ như mình đứng ở vị thế trung lập không nhúng tay vào được, giờ lại chìa tay vào kĩ thuật trọng tâm của Tần Nghiên Bắc.
Tiêu Thụy ghét bỏ nói: “Tần Chấn chỉ chỉ muốn lấp liếm những thứ làm sẵn của các công ty Âu Mỹ khác,nói về những thứ hợp tác chiến lược riêng tư, một khi cậu sáng chế thành công thì con đường tài chính của ông ta liền đứt đoạn.”
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm anh, nói: “Kiểm tra ghi âm.”
Tiêu Thụy sững sờ, nói rất không tự nhiên: “…. Lần này hư rồi, không ghi âm, dù sao điểm quan trọng là Tần Chấn muốn---“
Tần Nghiên Bắc trầm mặc cắt lời: “Cầm đến đây.”
Sắc mặt của Tiêu Thụy ngưng đọng cúi đầu, từ từ mở màn hình điện thoại lên.
Vẫn luôn theo sát Tần Chấn, nhưng lão hồ ly này cực kì phòng bị, có cơ hội để nghe lén thật sự cực kì hiếm, trước đây mỗi lần Tiêu Thụy đều sẽ đưa cả bản ghi âm cho Tần Nghiên Bắc, nhưng lần này---
Tiêu Thụy chần chừ mở bản phát ra.
Bản ghi âm ban đầu vẫn chưa có gì quan trọng, tiếng cười khinh thường từ xa đến gần của Tần Chấn rất khác với vẻ ôn nhu thường ngày.
“----Phải, tài hoa, mánh khóe, có năng lực, những thứ này thật sự là chuyện rõ như ban ngày, nhưng cả cái Tần gia từ trên xuống dưới, chỉ cần là biết nội tình thì có ai mà không mắng mỏ sau lưng một câu chứ. Tần Nghiên Bắc coi là thái tử gia của Tần gia cái gì, nói cho cùng chẳng qua chỉ là một con chó bị ba ruột vứt trên núi hoang thôi, thật chất hết cách mới nhặt về.”
“Lúc mẹ nó mang thai bị vứt bỏ, bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Xác suất di truyền của căn bệnh này không hề thấp. Đứa trẻ sinh ra làm sao bình thường được, cộng với việc nó bị bỏ rơi từ nhỏ không ai quản thì làm sao anh trai tôi có thể đối xử với nó như đứa con đứt ruột sinh ra được.”
“Vứt đi rồi, để nó cùng người mẹ xúi quẩy kia tự sinh tự diệt, nó ở ngoài kia không phải là một con chó hoang hay sao. Nếu không phải hai đứa con sau này của anh trai không có số, chết sớm thì Tần Nghiên Bắc làm sao có thể quay về được.”
“Tưởng là lão gia bây giờ đang coi trọng nó, đối xử tốt với nó à? Chẳng qua cũng chỉ là để cân bằng quyền lực, lựa nó làm người thừa kế mà thôi.”
“Nhìn thì được nuôi nấng cưng chiều, lớn như vậy mà không được ai yêu, có thể là người bình thường sao. Còn bày đặt bảo là thiên tài, thiên tài là cố chấp muốn nghiên cứu độc lập à? Hợp tác với nước ngoài không tốt hơn à?”
Tiêu Thụy quả thật không nghe nỗi nữa, trán Tần Nghiên Bắc nổi cả gân xanh, đoạn ghi âm chưa phát hết đã bị tắt đi.
“….Nghiên Bắc,” Tiêu Thụy cắn răng nói, “Đằng sau cậu đừng nghe nữa, dù sao ý của ông ta cậu cũng đã biết rồi.”
Từ đoạn ghi âm, ánh mắt Tần Nghiên Bắc hướng ra phía cửa sổ, nhìn chằm chằm khu vui chơi đối diện đó không xa, anh nhớ hướng của vòng đu quay ngựa gỗ.
Tiêu Hàn nghĩ rằng anh sẽ tức giận, với tính khí của Tần Nghiên Bắc, ngay cả cái điện thoại này cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nhưng Tần Nghiên Bắc chỉ là cầm lên, từ tốn đưa lại cho anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy thâm sau, sâu trong đó còn có ánh sáng, anh nói: “Cậu nghĩ tớ để tâm à?”
Anh không quan tâm.
Anh càng không phải không được người khác yêu.
Đời này có Chức Chức yêu anh.
Đối với anh đó là đủ rồi.
Anh vốn không cần thứ tình cảm phiền toái này, được yêu có gì quan trọng, chỉ chuốc thêm phiền phức.
Nhưng đối phương là Vân Chức, lúc cô có men rượu chạm nhẹ lên môi anh, cả đời anh sống trên đời này không có gì tuyệt vời hơn cảm giác được yêu này.
Tần Nghiên Bắc đứng dậy: “Chuyện Tần Chấn cứ theo vậy mà làm, tớ có việc phải đi.”
Tiêu Thụy hỏi: “Việc gì thế?”
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn anh ấy, khóe môi cong lên: “Lấy nhẫn, tớ sắp đính hôn rồi.”
-
Tần Nghiên Bắc không đợi được bên nhãn hàng gửi đến, anh tự đi đến cửa hàng, vừa lúc nhẫn được giao đến, người phụ trách đi chầm chậm bên cạnh chiếc xe lăn, cẩn thận mở hộp nhẫn ra, đưa đến cho thái tử gia.
Anh cụp mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương rực rỡ ở chính giữa cái hộp, ngón tay chạm vào những chữ cái được khắc ở mặt trong của thành nhẫn.
Điện thoại rung lên, Phương Giản hỏi về tình hình tâm lí của anh như thường lệ, Tần Nghiên Bắc cảm thấy anh không cần phải trả lời, mà chụp mấy tấm ảnh chiếc nhẫn rồi gửi đi.
Một lát sau Tần Nghiên Bắc lại quay trở về màn hình chính, kiên nhẫn đợi.
Phương Giản gửi tin nhắn như điên, các dấu chấm than khác nhau liên tục nhảy lên thanh thông báo, khóe môi Tần Nghiên Bắc cong lên, anh kéo xuống nhấp vào, nhanh chóng nhập vào năm chữ mà anh nói với Tiêu Thụy: "Tớ sắp đính hôn rồi. "
Nhưng ngay khi tin nhắn được gửi đi, anh mới nhìn thấy lịch sử trên khung chat, cùng với cách xưng hô thân thiết trên đầu.
Không phải Phương Giản.
Cũng không phải mấy lời truy hỏi đầy kích động.
Chỉ có một câu nói nhẹ nhàng, và ba chữ xưng hô đơn giản: “Tiểu nữ Chức.”
Tay Tần Nghiên Bắc bất giác siết chặt, các khớp ngón tay vang thành tiếng.
Cùng lúc khi Phương Giản đang điên cuồng gửi tin nhắn đến, Vân Chức cũng gửi cho anh một tin nhắn, nói là: “Nghiên Bắc, mấy giờ anh về? Em có chút cảm, muốn ngủ sớm, xin lỗi vì hôm nay không thể chăm sóc anh.”
Tin nhắn của cô bị lẫn lộn với tin của Phương Giản, khi anh nhấp vào lại lộn tin nhắn, vào khung chát với cô.
Trái tim của Tần Nghiên Bắc như bị một sợi dây trong suốt kìm hãm nên anh lập tức thu hồi tin nhắn, với sự nhát gan và do dự của Vân Chức, có lẽ cô sẽ không nghĩ rằng anh sẽ cầu hôn cô, mà sẽ phân tích rằng nhà họ Tần sắp đặt cho anh những người phụ nữ khác môn đăng hộ đối.
Cô nhạy cảm, lại rất yêu anh, nếu như nhìn thấy thì sẽ có tâm trạng gì.
Nhưng khi Tần Nghiên Bắc thu hồi tin, thậm chí thông báo đã thu hồi tin nhắn thành công còn chưa kịp hiện xong.
Vân Chức lại gửi một tin nhắn đến cho anh.
Rõ ràng chói mắt.
----“Thật sao! Quá tốt rồi! Em chúc mừng anh!”
-
Khi xe lái về hướng cửa lớn khu Nam Sơn thì sắc trời đã tối đen, cả căn biệt thự đều chìm vào yên tĩnh, căn phòng trên lầu thuộc về ai đó, sau tết mỗi ngày đều sáng đèn chờ anh về nhà, hôm nay bởi vì đi ngủ sớm mà chỉ còn một mảng đen xì.
Dưới tầng còn ánh đèn đêm, sắc vàng ấm áp, không biết vì sao lại mang đến cảm giác lạnh lùng chói mắt, khiến người ta không thể nhìn thẳng, sợ rằng nếu đứng quá lâu trong bóng tối này sẽ bị nó sẽ thiêu đốt con người ta.
Tần Nghiên Bắc không ngồi xe lăn, anh trầm mặc đi lên lầu, tay đặt trên nắm cửa phòng Vân Chức, tay nắm bằng kim loại từ lạnh sang nóng, cuối cùng từ từ mở ra.
Trong phòng chỉ có nhịp thở trầm ổn rõ ràng của người con gái, anh cởi áo khoác ngoài ra. Sau khi đợi hơi lạnh bên ngoài tan hết, anh từng bước đến gần giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đang xõa trên gối của cô.
Vân Chức ngủ nghiêng người, quay lưng với anh, dáng người mảnh mai, gầy guộc, làn da trắng sứ tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm.
Tần Nghiên Bắc vặn khớp tay, sờ lên trán cô, xác định không nóng, những tin nhắn nhận được đó như một sợi dây thừng nhẫn tâm kéo, cũng không còn sức để giữ chặt, ném trái tim đã vỡ từ giữa không trung xuống đất, tóe máu.
Hơi thở của anh có hơi nặng nề, đôi mắt đen láy hơi cụp xuống, che đi con ngươi.
“Có phải là lại cần anh dạy em….”
“Nên làm sao ghen với người yêu.”
Anh nhắm mắt, từ từ nắm xuống bên cạnh Vân Chức, để mặc cho mình đắm chìm trong hơi thở của cô, ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô từ phía sau
Môi của anh hơi mím chặt, ôm cô trước ngực, hộp đựng nhẫn nóng lên trong lòng bàn tay.
Anh tham lam hôn lên cái ót mát lạnh của cô, giọng nói khàn khàn.
“Chức Chức, nhẫn đã mua rồi, rốt cuộc thì khi nào em tỏ tình với anh.”
“Anh không đợi nổi nữa rồi.”
“Ngày mai đi, có được không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook