Em đến là để ôm anh
-
Chương 3:
Vân Chức cứ bắt chụp đại nên không thấy được đang nắm lấy tay của thái tử gia.
Cô hiểu một người bị thương ở chân di chuyển khó khăn như thế nào, hơn nữa chiều cao và thể hình của anh rất khác biệt, vì vậy cô định chỉ muốn đỡ anh.
Năm ngón tay xinh đẹp dùng để cầm cọ và một bàn tay trắng trẻo, thon dài có một vết bỏng dữ tợn, đặt cạnh nhau, một lớn một nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô càng cố gắng dùng sức nắm chặt, khoảng cách giữa các lớp da chỉ còn là sự ấm áp ươn ướt của hai bàn tay khi chạm vào nhau.
Trình Quyết nhìn cảnh này đến phát ngốc luôn, anh kinh ngạc há hốc mồm.
Vân Chức sợ mình làm không tốt nên cô lại đưa một tay nữa ra để đỡ lấy cánh tay của Tần Nghiên Bắc.
Cứ như vậy cánh tay của anh tự nhiên được nâng cao lên, tay áo bị kéo lên một chút, xuyên qua ống tay áo còn lộ ra thêm mấy vết bỏng.
Ánh mắt Vân Chức bất giác nhìn lên phía trên, cô nhìn thấy một cách rõ ràng những vết sẹo thê thảm, chói mắt.
Vân Chức rất áy náy.
Theo như lời bà nội nói, khi đó Tần Nghiên Bắc chỉ là đúng lúc ở gần đó, căn bản không phải là bị kẹt trong đám cháy. Nếu không phải vì đi vào cứu cô thì cũng chẳng bị lửa làm cho bỏng thành như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện cô phải báo đáp là điều hiển nhiên, nhưng ít nhất cô cũng cần phải được hiểu rõ bên cạnh Tần Nghiên Bắc có phải là không ai chăm sóc hay không, nếu thật sự không có ai chăm sóc thì dù thái độ của anh có đáng ghét thế nào cô cũng sẽ phải kiên trì giúp anh.
Bên này Vân Chức đang suy nghĩ để đưa ra quyết định thì một giọng nói lạnh như băng phát ra: “Cô còn muốn sờ bao lâu nữa?”
Nguy hiểm ập đến, cái lạnh thấu xương
Lúc này Vân Chức mới nhận ra mình đã không cẩn thận đi quá giới hạn, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt mở to nhìn anh một cách kinh hãi.
Đôi mắt cô vốn đã tròn xoe, như một con nai vàng ấm áp và xinh đẹp, nhưng khúc đuôi mắt hơi nhếch lên. Nhưng nhìn ở góc độ của Tần Nghiên Bắc thì bất giác lại có cảm giác như cô đang câu dẫn anh.
Câu dẫn một cách vô tội.
Trán Tần Nghiên Bắc hơi giật giật, hàm răng nghiến chặt.
Lòng bàn tay anh bị cọ xát đến mức hơi nóng lên.
Vẻ mặt của Tần Nghiên Bắc không có gì thay đổi, tư thế ngồi một cách thản nhiên, vẫn lãnh đạm, nhưng trong bóng tối một bên mặt hiển nhiên như phủ một lớp băng tan, cảm giác áp chế của người bề trên như một thứ bản năng .
Vân Chức vội vàng buông tay ra, lùi về sau một bước.
Cô xoay người nhìn xung quanh, nhìn thấy một chiếc xe lăn để cạnh tường, cô đoán chắc chắn nó là cái mà Tần Nghiên Bắc dùng khi đến đây.
Vân Chức cúi đầu xin lỗi Tần Nghiên Bắc, mi tâm của thái tử gia này hơi giãn ra, anh tưởng rằng cô cuối cùng cũng chịu an phận.
Nhưng Vân Chức không lên tiếng gì nữa mà âm thầm đẩy chiếc xe lăn đến, còn tiện tay lấy thêm cái bao tay dùng một lần, sau khi đeo vào cô nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Tần tiên sinh, anh hãy tin tưởng em, em có thể đỡ anh mà.”
Lúc được nghỉ hè cô có đến viện dưỡng lão để chăm sóc cho người già, những người chân không thuận tiện di chuyển cô đều có thể xử lý một cách dễ dàng.
Cô lại đưa một tay ra cho anh coi: “Với lại em đã đeo bao tay rồi, không bẩn đâu.”
Lần này cô đứng cách Tần Nghiên Bắc càng gần hơn, không đợi cho vị thái tử gia này có cơ hội tức giận lên, cô nhẹ nhàng giữ tay anh rồi đỡ anh đứng dậy từ ghế sô pha.
Tần Nghiên Bắc có thể chống cự, anh muốn giữ chặt một người con gái như cô căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng đáng tiếc là Trình Quyết đã sững sờ trước khung cảnh trước mặt, nhìn thấy tiên nữ này gắng sức để đỡ anh khiến Trình Quyết tự động có phản ứng, đi lên phía trước hỗ trợ đỡ tay Tần Nghiên Bắc, thuận theo động tác của Vân Chức. Họ đã thành công đưa được cái vị diêm vương bình thường không ai dám chọc ngồi lên được xe lăn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cánh mũi Vân Chức có chút mồ hôi, Trình Quyết nhìn cô mỉm cười, cảm kích nói: “Cảm ơn nhé.”
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Xe của Tần tiên sinh để ở đâu, có thể phiền anh dẫn em đi đến đó được không? Em muốn tiễn anh ấy lên xe.”
Trình Quyết ngây ngốc.
Vân Chức đẩy chiếc xe lăn, cô đứng phía sau Tần Nghiên Bắc, hương thơm tự nhiên của hoa núi trên người cô tỏa ra càng rõ rệt, bao phủ cả cơ thể anh từ trên xuống dưới.
Tác dụng của thuốc sắp hết, từ ban nãy đến giờ hai bên thái dương của anh cứ giật giật liên hồi, nó đang bắt đầu lan ra khắp cơ thể, tâm tình cũng thấy rối loạn, có một chút sự khó chịu, nhìn cái gì cũng thấy muốn nổi nóng.
Nhưng khi mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra, dường như anh có được một sự thoải mái hơn.
Không thể nào giải thích được.
Vì vậy mà Tần Nghiên Bắc cũng không vội vàng giải quyết mớ phiền phức bên cạnh, anh nhắm mắt lại, bất giác chủ động dựa ra phía sau một chút, rút ngắn khoảng cách giữa anh và Vân Chức.
Thang máy đi từ tầng hai xuống khu để xe, Vân Chức đẩy Tần Nghiên Bắc rời đi, đám người trong quán bar nhìn chằm chằm cô với ánh mắt kính nể.
Đợi đến khi thang máy đi xuống tới tầng hầm, Trình Quyết mới chợt thấy run rẩy, không dám quan sát sắc mặt của Tần Nghiên Bắc.
Anh là bị đầu độc rồi hả?! Đây là chuyện gì vậy trời!
Dẫn đường cho mỹ nhân kế? Thuận tiện cho cô tấn công thái tử gia?!
Vân Chức nhìn xa xa đã thấy xe của Tần Nghiên Bắc, sở dĩ có thể nhận ra ngay là vì những chiếc xe hơi sang trọng khác thà chen chúc nhau cũng không đi hàng đôi với chiếc xe con màu đen đó.
Cô lại mỉm cười với Trình Quyết: “May mà có anh giúp đỡ.”
Trình Quyết càng cảm thấy cô xinh đẹp, đẹp đến mức dọa cho sắc mặt anh càng trắng bợt, con mẹ nó đây không phải là tiên nữ, đây là tiểu yêu tinh hàng cấp cao khó đối phó.
Tài xế lái xe đến đón, nhìn thấy Vân Chức liền ngạc nhiên.
Vân Chức đưa Tần Nghiên Bắc ra hàng ghế sau, đưa cho anh một tờ giấy, rồi cúi thấp người nhìn vào hàng ghế sau, hai tay để lên đầu gối, nhẹ nhàng nhìn anh: “Tần tiên sinh, trên giấy là số điện thoại của em, bất cứ lúc nào anh cũng có thể liên lạc cho em.”
“Coi như là có qua có lại.” Cô hỏi một cách hợp tình hợp lý, “Sẵn tiện anh nói cho em số điện thoại của anh được không?”
Trình Quyết muốn quỳ rạp xuống tại chỗ luôn.
Nước cờ xin phương thức liên lạc này cũng thật sự là quá thô lỗ rồi.
Đèn trong xe hơi tối, sau khi chiếu qua cửa kính xe càng tối hơn một chút, cố lắm mới có một tia sáng chiếu lên góc mặt của Tần Nghiên Bắc, ngoài ra cả người anh như chìm trong bóng tối dày đặc.
Anh nhặt tờ giấy lên, bên trên là dòng chữ rõ nét được viết tay rất chuẩn của cô, là một dãy số điện thoại.
Nhìn thoáng qua, phần gập giữa cánh tay hơi cọ xát vào nhau để quăng tờ giấy ra khỏi xe.
Tần Nghiên Bắc nói: “Nên dừng lại rồi đấy.”
Cánh cửa bị đóng lại, tài xế khởi động xe, thân xe chỉ còn một mảng màu tối om, chiếc xe rời đi trước mặt Vân Chức.
Vân Chức rũ vai xuống, tiếc nuối thở dài một hơi, cô nhặt tờ giấy lên, định tìm cách hỏi Trình Quyết để tìm hiểu về tình hình tại sao Tần Nghiên Bắc bị thương.
Không ngờ là tiếng chiếc xe từ từ biến hút trong màn đêm, không quá mấy phút lại lái vòng trở lại, mang theo cơn phẫn nộ điên tiếc thắng gấp bên cạnh Vân Chức, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh đinh tai.
Cửa xe sau hạ xuống, trong màn đêm đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông như muốn nuốt chửng người ta.
Anh nhìn chằm chằm Vân Kỳ vài giây rồi cau mày nói: “Lên xe.”
Trình Quyết suýt nữa thì ngồi rạp xuống.
Vân Chức do dự vài giây.
Lông mày Tần Nghiên Bắc rất lạnh cảm, anh hừ một tiếng: “Không dám? Thế thì đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Nói xong cửa kính xe vừa định kéo lên để tài xế lái đi.
Có bao nhiêu sự nông nổi thì hình như vị thái tử gia này đã dùng hết.
Nhận ra con người Tần Nghiên Bắc này sẽ không có chuyện nói đùa với cô, nếu bây giờ không đi thì có thể sẽ thật sự khó tiếp cận nữa. Sau khi Vân Chức đấu tranh tư tưởng xong cô lấy hết dũng cảm mở cửa xe rồi lặng lẽ ngồi lên, cô ngồi rất ít chỗ, ngoan ngoãn nép sang một bên.
Trong không gian kín bầu không khí ấm áp vốn đang hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ lại một lần nữa tích tụ lại, nó mang lại một mùi hương dễ chịu cho bệnh nhân đã cằn cỗi trong bóng tối rất lâu.
Hai tay Tần Nghiên Bắc nắm chặt rồi để trên đầu gối, những khớp ngón tay phồng lên. Các dây thần kinh như bị kéo căng mấy phút trước đã bắt đầu từ từ thả lỏng ra.
Giống như vào giây phút sắp chết đuối lại được thở.
Tài xế ở phía trước nhỏ giọng nói: “Tần tổng, tuyết rơi to quá, nếu còn không đi sợ là sẽ tắt nghẽn giao thông.”
Tần Nghiên Bắc “ừm” một tiếng, không nghe ra được có cảm xúc gì.
Xe từ từ lái ra khỏi cổng, nhịp tim của Vân Chức dần dần mất ổn định, cô nắm chặt chiếc áo khoác hỏi: “Tần tiên sinh, anh dẫn em đi đâu vậy.”
“Đừng nói chuyện.” Giọng Tần Nghiên Bắc hơi khàn đi, “Buổi tối sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Đi ra khỏi hầm xe, Vân Chức mới nhìn thấy tuyết rơi dày đặc bên ngoài.
Lúc cô đi vào vẫn còn chưa rơi nhiều như vậy, mới đi có một lát mà trước mặt đã chỉ toàn là tuyết trắng xóa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Có lẽ…. khí hậu như thế này khiến chân Tần Nghiên Bắc đau lên? Vậy nên có thể sẽ cần đến cô?
Vân Chức thấp thỏm hít một hơi sâu, nhắn tin cho Đường Dao: “Dao Dao, nguy hiểm ban nãy tạm thời đã giải quyết xong, bây giờ tớ cùng Tần Nghiên Bắc đi ra khỏi khu để xe, anh ấy sẽ cho người đưa tớ về, tuyết rơi to quá, cậu đừng đợi nữa, lỡ như có chuyện gì tớ sẽ gọi cho cậu.”
Đường Dao trả lời lại như nhảy dựng lên, Vân Chức biết cô ấy chắc chắn đang xù lông lên, cho rằng Tần Nghiên Bắc là con mãnh thú ghê gớm nhất ở Hoài Thành này, dù cho có là ân tình nhưng anh ta mà muốn dồn chết cô cũng chỉ là chuyện của một cái nhấc tay thôi.
Cô nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Nỗi lo lắng của Đường Dao rất hợp tình hợp lý, cô ấy sợ cũng đúng. Trước hôm nay cô không bao giờ ngờ tới mình sẽ lên xe đi cùng người đàn ông mới vừa quen biết.
Nhưng ân tình vẫn cứ treo lơ lửng ở đó, không có Tần Nghiên Bắc cô sớm đã chết trong đám cháy, làm gì có cơ hội ngồi kì kèo mấy chuyện này.
Thân phận, tính cách con người Tần Nghiên Bắc đặc biệt, cô luôn phải ngó trước ngó sau, làm thế nào mới có thể tiến lại gần anh, cái ơn này vĩnh viễn cũng không trả hết.
Cơn tuyết làm nhòe đi tầm nhìn và bao chặt quanh lốp xe khiến xe di chuyển trên đường chậm rì, tài xế cũng không tài nào lái nhanh được, ì ọt nửa tiếng mới vào được cổng chính của khu Nam Sơn.
Tần Nghiên Bắc lặng lẽ uống thuốc, hương thơm vương lại trên người Vân Chức cũng khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Khó khăn lắm xe mới về đến C9, gió tuyết đã tạm ngừng, trước khi xuống xe Tần Nghiên Bắc mở mắt dặn dò: “Đưa cô ấy về Thanh Đại.”
Vân Chức sững người.
Thế thôi à? Không cần cô sao? Chỉ là đi về cùng thôi hả?
Tần Nghiên Bắc mở cửa ra, hơi ấm trong hầm để xe của biệt thự chầm chậm lùa vào, tài xế như muốn khóc tại chỗ, cầm điện thoại lên, kinh hồn bạt vía nói với anh: “Tần tổng anh xem video lão Triệu vừa mới gửi đến, là từ chỗ Thanh Đại, bên đó tuyết rơi càng ghê hơn. Mười mấy phút trước căn bản là không thể cho xe qua lại được.”
Tài xế lúng túng: “Nếu ban nãy mà đưa tiểu thư này về thì còn có thể miễn cưỡng đi được….”
Tinh thần của Tần Nghiên Bắc khó khăn lắm mới dễ chịu được chút, bây giờ lại giật giật lên: “Thế nên thì làm sao.”
“Thế nên…” Tài xế nghĩ mãi không ra được cách nào, run rẩy nói: “Tạm thời trong thời gian ngắn thật sự không đi được, tuyết rơi càng ngày càng dày hơn, lái xe qua đó sẽ kẹt lại, trừ khi vị tiểu thư này đi bộ, đến nửa đêm có lẽ sẽ đến được, nếu không thì chỉ có thể đợi thôi ạ.”
Vân Chức sinh ra lớn lên ở phía Nam, đến Hoài Thành học hơn hai năm nay, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi nghiêm trọng như vậy,cũng là lần đầu tiên cô biết khi tuyết rơi sẽ cản trở giao thông lưu thông.
Cô nhìn Tần Nghiên Bắc bây giờ không cần cô nữa, cô kéo khóa áo lên hết nấc, nói: “Không sao, em đi bộ được.”
Tần Nghiên Bắc quay đầu.
Cô cố gắng kéo cái nón xuống che hai bên má, chiếc áo cũng vẫn trống rỗng khiến cô trông thật nhỏ bé, đáng thương.
Đi bộ về? Chưa tới nửa đường thì cô sẽ chết cóng, ngày mai sẽ leo lên trang đầu cùng với đợt tuyết dữ dội này luôn.
Lồng ngực của Tần Nghiên Bắc như đống tro tàn rực cháy.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt sâu xa, miễn cưỡng nói với cô: “…..Bước xuống.”
Vân Chức ôm túi xách của mình, đứng ở căn biệt thự C9 khu Nam Sơn, cửa ra vào hầm xe thông với tầng phòng khách.
Cô cố gắng nhìn ra xa, rồi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn không gian tầng tầng lớp lớp trên cao, và ô cửa sổ kính trong suốt, hoàn toàn tĩnh lặng không chịu bất cứ cơn bão tuyết nào.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày đọng đầy tuyết của mình, cô không thể đi vào được như thế này được, cởi giày ra rồi để bên ngoài, một đôi tất bông màu trắng mới tinh và sạch sẽ, hơi ái ngại, chần chừ đạp lên sàn nhà đi.
Một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn vội vàng bước ra, không dám nhìn thẳng vào Tần Nghiên Bắc, bà thấp thỏm đi lại gần giải thích: “Xin lỗi Tần tổng, tuyết rơi quá nhiều khiến tôi không đi được, hôm nay cản trở cậu rồi ạ.”
Đợi khi bà nhìn thấy Vân Chức, mắt bà sáng lên, niềm nở cầm đến đôi dép đi trong nhà, mỉm cười nói: “Trong nhà không có size giày của con gái, cô mang đỡ đôi này nhé.”
Không những không có con gái mà ngoài người dì giúp việc này ra thì căn bản không có người nào cả.
Trên dưới trong ngoài C9, rộng hơn 1.000 mét vuông, hình như chỉ có Tần Nghiên Bắc sống một mình, ngay cả người giúp việc cũng không thể ở lại, ở lại quá lâu thì phải xin lỗi.
Anh bị thương nặng, bây giờ hai chân không thể di chuyển.
Thật sự là không ai chăm sóc anh?
Dù là người thân, bạn bè hay là hộ tá cũng đều không thể ở gần cạnh anh?
Như vậy thì xem ra lời bà nội nói có vẻ là thật, trong lòng Vân Chức có hơi không dễ chịu, nhìn bóng lưng của Tần Nghiên Bắc nhưng chỉ thấy sự lạnh lùng, không màng tình người của anh.
Từ khi bước vào C9 Tần Nghiên Bắc cũng không nói gì nữa với Vân Chức, cô cũng không tìm được cơ hội nào để bắt chuyện với anh, cô như một con nai sừng tấm đột nhập vào một khu rừng rộng lớn và xa lạ, cô chỉ có thể đi theo dì giúp việc lên tầng hai và vào phòng dành cho khách.
Người dì khẽ hỏi với vẻ ngưỡng mộ: “Con là bạn gái của Tần tổng sao?”
Vân Chức lắc tay phủ nhận: “Con chỉ là muốn báo đáp cho anh ấy, đến chăm sóc cho anh ấy thôi.”
Dì gật gù như hiểu như không: “Vậy thì con phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt, phòng sách và phòng ngủ của Tần tổng ở lầu 3, con cố gắng đừng lên, tránh để cậu ấy không vui.”
Bà nhỏ giọng nói: “Đặc biệt là hôm nay.”
Hôm nay làm sao? Sinh nhật anh?
Vân Chức không quan tâm đến những thứ khác, cô hỏi: “Vết thương của anh ấy thì phải làm sao ạ? Bình thường ai chăm sóc cho anh ấy?”
Dì nói: “Dì chỉ biết Tần tổng gặp tai nạn khoảng hai tháng trước, chân bị thương rất nặng, nhưng khoảng thời gian khi cậu ấy nằm viện luôn được phong tỏa nghiêm ngặt, lúc ra viện thì đã thấy cậu ấy ngồi xe lăn. Cậu ấy không cho phép người khác tới gần, chỉ có bác sĩ Phương phụ trách ba ngày sẽ đến thay thuốc một lần, nhưng tình hình tối nay chắc chắn không đến được rồi.”
Ở C9, dường như cô chỉ cách Tần Nghiên Bắc một tầng lầu, nhưng lại có cảm giác như đang cách nhau tận một con phố, cô tuyệt đối tin là nếu có người sống dưới cùng một mái hiên với anh thì chuyện cả tháng không chạm mặt nhau cũng là bình thường. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Nhưng tối nay là ngày anh thay thuốc.
Mà cô đến đây đặc biệt để báo ơn, bị đợt tuyết lớn khiến cô không thể đi về, đây có phải là sự sắp xếp của số phận không?
Trong phòng rất ấm áp, Vân Chức cởi chiế áo khoác ra, bên trong cô mặc một váy len màu be.
Cô đi vào phòng tắm rửa tay, mở túi của mình ra lục lọi, may mà tìm được trong ngăn khóa kéo một cái bao tay dùng một lần chưa mở ra.
Tần Nghiên Bắc không để ai chạm vào, nói không chừng là do anh có bệnh sạch sẽ, đến nhà người ta thì càng phải chú ý hơn nữa.
Dì giúp việc đã đi đâu mà Vân Chức tìm mãi không thấy, chỉ có thể mò theo vị trí mà bà nói để đi lên lầu ba phía đông, cánh cửa chưa được đóng chặt, một luồng ánh sáng hơi hé mở ra ngoài.
Đôi dép đi trong nhà của Vân Chức hơi quá cỡ, lúc đi tạo ra tiếng ồn, cô đi chậm bước chân lại, hồi hộp gõ cửa hai tiếng.
Cô muốn hỏi thử để hiểu một chút về chuyện hộ lý, Tần Nghiên Bắc liệu có cho cô thử thay thuốc giúp anh không.
Trong phòng sách, Tần Nghiên Bắc đang dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn chăm chăm lên màn hình lớn trên tường. Màn hình được chia thành nhiều ô nhỏ, người đàn ông ở góc trên bên phải đang báo cáo dữ liệu với tốc độ nhanh và giọng nói phát ra rõ ràng.
Để trạng thái tinh thần tối nay không bị mất kiểm soát, Tần Nghiên Bắc dồn hết sức lực vào công việc, trong cuộc họp trực tuyến các giám đốc điều hành của Tần thị người nào người nấy cũng thận trọng báo cáo, vì sợ lỡ như nói sai chỗ nào.
Tần Nghiên Bắc ngước mắt lên, từ khe hỡ anh không nhìn rõ người bên ngoài đó là ai, nhưng đôi dép lê màu xanh size lớn hiện ra.
Dì Trịnh.
Tần Nghiên Bắc ấn đầu mày, tùy ý nói: “Vào đi.”
Ánh mắt anh lại nhìn vào màn hình, không nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa.
Mà một giây ngay trước khi cánh cửa sắp được mở ra, cuộc họp video báo cáo đang diễn ra rất trơn tru, một vị phó tổng nào đó đang di chuyển con chuột nhấp vào trang web, một quảng cáo nhảy lên ở giữa màn hình máy tính, màn hình bị hạn chế, và âm thanh khó lọt tai vang lên.
Phó tổng giật bắn người, lập tức tắt đi, sao mà quảng cáo bây giờ lại kinh tởm như vậy, chỗ có dấu x để thoát trang lại không phải chỗ để tắt thật, con chuột vừa nhấp xuống liền dẫn trực tiếp đến trang web bậy.
Hình ảnh kích thích không truyền đồng bộ đến bên Tần Nghiên Bắc nhưng âm thanh như sét đánh vào tai lại vang vọng khắp cả cuộc họp video của các giám đốc điều hành Tần thị.
Là tiếng kêu và tiếng thở dốc của một người phụ nữ.
Phó tổng đã hoàn toàn bị dọa đến sững người, chân tay lúng túng, dù lần này đã kịp thời tắt đi nhưng âm thanh đang phát đi thì không thể thu lại được nữa.
Ngay khi âm thanh cuối uyển chuyển vang lên, Vân Chức đã lê đôi dép size quá cỡ xuất hiện trước cửa của Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm Vân Chức, ánh mắt sắc như dao.
….Cô vừa mới nghe thấy gì rồi? ! Cô cho rằng… hơn nửa đêm khuya, anh một mình ở trong phòng sách mở màn hình lên, trong đó vang lên thứ âm thanh này chứng tỏ là đang coi cái gì vậy?!
Vân Chức quả thật đã nghe thấy, nhưng bản thân hoàn toàn thấy mù mịt, không nhạy cảm với loại âm thanh này, lúc đó cô cũng không nghĩ quá nhiều vì toàn lực chú ý đều dồn lên người Tần Nghiên Bạch, cô chỉ nghĩ đó là hiệu ứng âm thanh của phim điện ảnh.
Cô nhìn thấy trên bàn Tần Nghiên Bắc để một đống hộp thuốc, vậy nên nhìn anh và hỏi một cách rất tự nhiên: “Tần tiên sinh, xin hỏi… anh có thể để em thử một chút không?”
Tần Nghiên Bắc ấn chặt mép bàn.
Vân Chức để tóc dài xõa ngang ngực, váy len rất mỏng ôm lấy eo một cách vừa phải.
Cô cảm nhận được sự bất thường của Tần Nghiên Bắc, nghĩ rằng anh bài xích cô, đột nhiên lại nhớ đến mình có đem theo bao tay dùng một lần, thế nên hai ngón tay mảnh khảnh của cô nhấc gói nhựa nhỏ được tạo thành hình vuông lên, vì khoảng cách xa nên dòng chữ in trên đó nhìn thấy mờ mờ, không rõ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô mỉm cười, quơ quơ về phía anh rồi nói: “Anh yên tâm, em có mang cái này rồi, sẽ không làm bẩn chỗ này của anh đâu.”
Lòng bàn tay đã lạnh ngắt lại dần nóng lên, Tần Nghiên Bắc kinh ngạc nhìn Vân Chức.
Đêm khuya gió lộng.
Tuyết rơi phủ cả thành phố.
Sau khi cô nghe thấy từ trong phòng sách của anh truyền đến âm thanh đó lại điềm tĩnh đứng trước cửa, còn đưa món đồ nóng bỏng như thế cho anh xem, rốt cuộc….
Đến là muốn thử cái gì với anh hả? !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook