Em đến là để ôm anh
-
Chương 2:
Ôm đã là rất quá đáng rồi, cua thì càng khác biệt hơn.
Cô gái nhỏ này yên lặng đứng đó, ánh mắt nhẹ nhàng điềm tĩnh, khuôn mặt thuần khiết, vậy mà lại ăn nói ‘vồ vập’ đến vậy.
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lại, tiện tay cầm lấy bao thuốc để trên bàn rồi rút một điếu thuốc ra, nhàm chán kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, hơi ngả người ra sau, ngước nhìn cô từ trong bóng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hành động thì có hơi cẩu thả, nhưng cảm giác áp bức rất rõ ràng.
Đối với những người khác có mặt ở quán bar thì vị thái tử gia này tâm tư khó đoán, phản ứng bây giờ e rằng là báo trước cho cơn tức giận. Trình Quyết da mặt dày, cộng thêm thường ngày đi kề cận bên cạnh Tần Nghiên Bắc nên cũng có sự nhảy cảm hơn, anh nhận ra được tình hình không ổn.
Tần Nghiên Bắc rất ít khi hút thuốc, khi anh cầm điếu thuốc lên vân vê thì đều sẽ khiến người ta gặp tai họa. Theo như những gì Trình Quyết thấy thì đây là dấu hiệu cho thấy cảm xúc của anh thay đổi.
Chỉ có thể trách tiên nữ này hoang dã, vừa lên liền muôn chơi lớn, chạm vào Tần Nghiên Bắc.
Ban nhạc dưới lầu đang đánh vui vẻ, tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, hoàn toàn không biết đã quấy rầy đến vị diêm vương ở tầng hai.
Vân Chức vẫn thật thà đứng y nguyên tại chỗ, những khẽ tay đều là mồ hôi, không hiểu chuyện gì chỉ liếm đôi môi mình.
Cả hai bên đều nghe không rõ, dù cho Trình Quyết ban nãy nói với giọng rất trầm, Vân Chức cách anh khá xa nên nghe có hơi phiến diện, cô cứ tự nhiên nghĩ rằng anh là đang giúp cô truyền đạt lại lời, ai ngờ đợi nửa ngày cũng chẳng thấy Tần Nghiên Bắc có phản ứng gì, ngược lại ánh mắt càng trầm thấp hơn trước kia, như đang chứa con dao sắc bén vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức không có kinh nghiệm ứng phó với cảnh tượng như vậy, trầm mặc một lúc, môi hơi tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn được quấn trong một chiếc mũ và cổ áo lông, dáng vẻ rất đáng thương, ngoan ngoãn.
Trình Quyết hiểu rõ cô đang dùng mỹ nhân kế, nhưng nhất thời lại mềm lòng, lén cho cô một ánh mắt ý bảo cô mau mau rời đi, đừng có thăm dò hay thử câu dẫn Tần Nghiên Bắc vì sẽ chẳng có kết cục tốt.
Vân Chức thành công tiếp nhận ánh mắt này, cô nghĩ lại lời nói của mình, liệu đây có phải ám hiệu rằng thái độ của cô không đủ tốt không?
Cũng đúng, quá cứng nhắc, ít nhất cũng nên mỉm cười một cái.
Đôi mắt đỏ lên vì lạnh khi ở bên ngoài của Vân Chức vẫn chưa vơi đi, càng trông trong sáng hơn.
Hai tay cô nắm chặt, trong ánh mắt không chút ấm áp nào của Tần Nghiên Bắc, cô vẫn nhìn anh rồi mỉm cười, trịnh trọng nói: “Tần tiên sinh, em rất nghiêm túc.”
Giọng nói của con gái phương nam rất nhẹ nhàng, ngữ điệu ấm áp, khi nói chuyện bình thường cũng như đang hờn dỗi với ai đó.
Khói của điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay của Tần Nghiên Bắc mịt mờ phả ra.
Lúc đó nhịp tim Trình Quyết không tốt nữa.
Má má má nó, bảo cô đi, kết quả đang muốn làm gì thế, không những thể hiện tình yêu lộ liễu, mà còn mỉm cười một cách vô tội nữa?!
Trêu đùa!
Thị uy!
Câu dẫn theo cách mới!
Thỏa đáng.
Điện thoại Trình Quyết lại rung lên.
Anh cúi đầu coi xong, sắc mặt càng phong phú hơn, đưa màn hình điện thoại đến cho Tần Nghiên Bắc.
Hai tin nhắn được người từ cùng một người, một tin là chữ, một tin là hình ảnh.
Chữ rất ngắn gọn, nói tiểu yêu tinh thân phận không rõ ràng kia là sinh viên trường Thanh Đại.
Mà bức ảnh dưới góc độ này là chụp lén, địa điểm là khuôn viên trường Thanh Đại, nhìn thấy tiết trời vừa bước vào đông, bức tranh rõ nét. Tần Chấn, người chú thứ tư của nhà họ Tần, đang ngồi trong chiếc Bentley, hạ cửa kính xe, cười nói với cô gái trẻ đứng bên ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Buổi tối, cô gái hơi cúi đầu lễ phép, dung mạo xinh đẹp, đó chính là Vân Chức.
Dưới ánh đèn của quán bar, chiếc áo khoác ngoài có thêu kí hiệu trường Thanh Đại như đang phát sáng, hoàn toàn không biết bên kia Tần Nghiên Bắc đã nắm chắc bằng chứng xác thực về thân phận của cô rồi.
Điện thoại cô cũng rung lên, cô cẩn thận nhấp vào xem, là Đường Dao gửi tin nhắn nói đứng bên ngoài chi viện cho mình---
“Chức Chức, tớ vừa tìm ba nhờ người đi thăm dò, trên mu bàn tay của Tần Nghiên Bắc hình như có vết sẹo bỏng, cậu có thấy không? Nghe nói mùa hè hai năm trước có một lần anh ta đi đến huyện Đồng, là do gặp phải một trận hỏa hoạn mà để lại sẹo. Nếu là thế thật thì anh ta thật sự có liên quan đến cậu đấy.”
Cùng lúc đó.
Tần Nghiên Bắc đang ngồi trong bóng tối dập đi điếu thuốc, ánh mắt chứa ý tứ không rõ ràng.
Vân Chức đang đứng y nguyên chỗ cũ, lỗ mũi hơi cay cay, nếu không nhầm thì chính là trận hỏa hoạn đó, là Tần Nghiên Bắc đã cứu cô.
Trình Quyết nhìn vào đôi mắt ngấn nước của tiên nữ này, nhan sắc như được thăng hạng, anh bị điên rồi mới sợ là cô quá phận sẽ bị xử chết.
Anh dũng cảm đứng dậy, không chút khách khí xua đuổi: “Cút cút cút đi, đây không phải chỗ cô nên đến, từ đâu đến thì về ở đó, muốn làm loạn gì hả.”
Ngón tay cầm thuốc lá của Tần Nghiên Bắc hơi dùng sức, bóp nát tàn thuốc.
Độ ấm của hai bên tai vẫn không hề giảm đi.
Thần kinh giật giật đau hơn, tác dụng của thuốc sắp hết.
Đám công tử và bạn gái ngồi cạnh nhìn thấy thái độ của Tần Nghiên Bắc đối với Vân Chức, dần dần có suy tính trong lòng, ánh mắt nhìn Vân Chức bắt đầu thay đổi, có người can đảm lên tiếng trước: “Này, tôi còn tưởng có quan hệ gì đó với Tần tổng, hôm nay dám mò lên, em gái em nghĩ cho kĩ tí xem em đang chọc vào ai thế.”
Một đám công tử cười nhếch mép, có người dần dần mất đi lý trí, nhìn chằm chằm vào mặt và mắt cá chân của Vân Chức.
Đây không phải là một con cừu lạc vào bày sói, đang chờ được chia đồ ăn sao.
Vân Chức không thể không cảm nhận ra, cô đỏ mặt, đột nhiên quay đầu nhìn qua một lượt, cô nói từng câu từng chữ: “Tôi đến là để tìm Tần Nghiên Bắc, không liên quan đến người khác, anh ấy còn chưa lên tiếng, xin mọi người yên lặng một tí có được không vậy?”
Âm nhạc dưới lầu từ từ dừng lại, bỗng chốc tầng hai rời vào sự yên lặng rồi lại vang lên một tiếng cười.
Vân Chức đứng thẳng lưng, mím chặt môi.
Nhiệt độ trong quán bar khá cao, cô mặc quần áo dày, vì phập phồng tức giận nên đôi môi bị khô và có hơi nứt nẻ.
Có người ngứa tay không chịu được, trên người đang mặc đồ hiệu lên đến vài trăm nghìn, cười khúc khích đi đến bên cạnh và khoác vai cô, nói không chút ngại ngùng: “Đừng có cứng ngắt như vậy, anh Nghiên không có hứng thú với em thì đổi mục tiêu thử xem nào. Đi thôi anh đây chơi với em, bảo đảm tối nay làm em sảng khoái đến mức không xuống giường được.”
Vân Chức cảm thấy ghê tởm, muốn nhích người né đi, thậm chí muốn tặng cho cái vị thiếu gia này một đạp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Trong ánh đèn mờ ảo trên ghế sô pha, người đàn ông im lặng nãy giờ lên tiếng một cách đột ngột: “Qua đây.”
Cả căn phòng đột nhiên đông đặc.
Vân Chức hít một hơi thật sâu nhìn sang Tần Nghiên Bắc.
Người con gái giống như bị ức hiếp, lông mi phủ một lớp sương mù, chóp mũi ửng đỏ, môi nhỏ khô khốc, trông vô cùng bất lực.
Điếu thuốc trong tay Tần Nghiên Bắc đã bị bóp nát, anh hơi nâng cằm về phía cô: “Đi lấy một cái ly qua đây rót nước ấm.”
Vân Chức nghe lời anh nói, cô nhìn xung quanh rồi lấy một cái ly dùng một lần xé ra, đến máy rót nước lấy nửa ly rồi đi đến kế bên anh, vẫn có hơi rụt rè, không dám lại gần.
Cô nhỏ giọng, nói bằng giọng mũi: “Tần tiên sinh, của anh.”
Tần Nghiên Bắc nhắc nhở: “Uống rồi.”
Vân Chức hơi khựng lại, bảo cô uống sao? Trong nước.... bỏ thuốc gì rồi? !
Tần Nghiên Bắc không kiến nhẫn liếc nhìn cô: “Uống.”
Một tay Vân Chức nép bên hông, nhanh tay gửi tin nhắn cho Đường Dao bảo cô chuẩn bị, sợ bản thân đến hài cốt của mình cũng không còn.
Anh cười có hơi lạnh lùng: “Một ly nước còn không dám uống, nói gì đến cái khác.”
Vân Chức bị khích, nếu cô đã dám đến tìm vị thiếu gia nổi tiếng hỗn loạn này thì chắc chắn lường trước chuyện mình bị hạch sách rồi. Vả lại máy nước cũng thông với đường nước của cả quán bar, ly cũng do cô vừa mới mở bao giấy ra, tính rủi ro rất thấp. Huống hồ gì... dù cho Tần Nghiên Bắc có ghê gớm đến đâu cũng không cần thiết phải dùng chiêu bài mà phải dọn dẹp tàn cuộc lớn đến vậy chứ.
Cô cúi mặt, nâng cái ly lên uống thăm dò một ngụm nhỏ.
Nuốt xuống mới cảm thấy cổ họng đã khô khốc, vết nứt nẻ nhỏ ở đôi môi được làm ướt nên không quá đau nữa.
Cô co những ngón chân lại.
Hình như Tần Nghiên Bắc.... đang quan tâm cô.
Cô uống hết chỗ nước còn lại, đợi một lúc không có gì bất thường, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu.
Tần Nghiên Bắc hơi nghiêng đầu, cái cằm góc cạnh rõ nét: “Rót thêm một ly nữa.”
Vân Chức ngoan ngoãn làm theo, còn chưa uống đã nghe thấy Tần Nghiên Bắc nói với giọng lười biếng: “Cầm qua đó, đổ lên đầu cậu ta đi.”
Sự im lặng bao trùm lên cả khu tầng hai, người đàn ông vừa nãy nói những lời khiếm nhã với Vân Chức đột nhiên xanh mặt, phụ nữ qua tay anh ta nhiều đến nỗi bản thân mình còn chẳng nhớ hết, chưa bao giờ chơi lại đồ cũ.
Nhưng Vân Chức lại để cái ly xuống.
Tần Nghiên Bắc nhướng mày, khuôn mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Một giây sau, Vân Chức đột nhiên xoay người đi thẳng đến bên quầy bar, đổi một ly thủy tinh size lớn hay dùng để đựng bia, sau khi lấy nước sôi còn cẩn thận bỏ thêm tí đá vào. Sau đó quay trở lại đứng trước mặt người đàn ông, cô muốn làm theo lời Tần Nghiên Bắc nói nhưng vì cô lại không đủ cao.
Đối phương rất cao, còn cô chỉ có 1m63.
Khi Vân Chức mím môi, gò má của cô sẽ tròn hơn, nhìn một góc sẽ vơi đi sự trong sáng đơn thuần mà thay vào đó cô sẽ trở nên hoạt bát và lanh lợi hơn.
Cô nhanh nhẹ kéo một cái ghế qua, trải một tấm khăn rồi mới đứng lên, nghiêm túc làm theo yêu cầu của ân nhân mình đó là đổ thẳng một ly đầy nước lên đầu người đàn ông đó. Ngay khi đối phương kêu lên một tiếng cô lại nho nhã nói: “Tần tiên sinh đang dạy cho anh biết, sau này phải cư xử lịch sự với mọi người.”
Một nhóm phú nhị đại ban nãy còn đang diễu võ dương oai, bây giờ không một ai dám hít thở bình thường.
Vân Chức làm xong, còn cẩn thận đem cất lại món đồ mình đã dùng vào chỗ cũ, ánh mắt lại nhìn về hướng Tần Nghiên Bắc.
Xung quanh không có đèn, chỉ có ánh đèn xà rông như sương mù ở phía xa chiếu về phía anh, nửa sáng nửa tối. Nhìn qua vài lần đều cảm thấy người đàn ông này đẹp trai anh tuấn, lạnh lùng đến mức khác người, dáng vẻ bất cần nổi bật lên cả con người anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Nhưng thế thì có làm sao, Tần Nghiên Bắc từng cứu mạng cô, chuyện đổ nước này cũng là chống lưng cho kẻ yếu trong mắt anh.
Có lẽ anh thật sự tàn nhẫn nhưng không đáng sợ như lời đồn.
Khóe miệng Tần Nghiên Bắc hơi cong lên, nhìn thoáng qua rồi rời khỏi người Vân Chức, cảnh cáo cô: “Không có lần sau.”
Ý tứ chính là lần này bỏ đi, không có ngoại lệ nữa, nhân cơ hội này mau rời đi đừng bao giờ xuất hiện nữa, dựa vào cái chiêu mỹ nhân kế nực cười của cô chưa bao giờ thành công cả.
Anh mở tấm chăn ra, đôi chân dài lấp ló trong chiếc quần tây, nhìn bề ngoài đôi chân không thấy có gì bất thường, chỉ là không thể cử động được.
Trình Quyết đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, nhận ra vị thái tử gia này đã thấy nhàm chán, không muốn ở lại thêm nữa nên cúi người đến đỡ lấy anh. Anh âm thầm cảm khái tiên nữ này cũng thú vị thật, nếu không phải người của chú tư thì tốt rồi, đáng tiếc bây giờ phải hoàn toàn bye bye cô rồi.
Mà Vân Chức không đi theo lẽ thường.
Sau khi phân tích lời nói của ân nhân xong cô lấy hết dũng khí bước tới, đi thẳng qua chỗ Tần Nghiên Bắc.
Sự ấm áp khó tả của người con gái với hương hoa cỏ cây núi rừng, nhiệt tình lao về phía anh.
Cánh tay Tần Nghiên Bắc để trên không trung, động tác dìu anh của Trình Quyết còn chưa làm xong.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, một bàn tay trắng nõn mềm mại từ cổ tay áo khoác vươn ra, run rẩy nắm lấy Tần Nghiên Bắc.
Tay cô rất ấm áp, còn anh lạnh đến thấu xương.
“Tần tiên sinh, để, để em đi.” Vân Chức chạy đến rất nhanh, làn da có hơi đỏ lên, vài sợi tóc con vương lại hai bên má, cô ngước mắt nhìn anh ở khoảng cách gần, mỉm cười một cách nhẹ nhàng và chân thành nhìn anh, “Chuyện không đủ nhiệt tình này, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Vân Chức nghĩ, Tần Nghiên Bắc cũng rất tốt, là người nghiêm chính, nếu ban đầu anh đã không muốn nói cho cô nghe sự thật về chuyện anh đã cứu cô thì bây giờ chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng nhắc đến, cũng sẽ không muốn nhận ân tình báo đáp gì cả. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Thế nên trước mắt chuyện cô nên làm là cố hết sức biểu hiện ra thành ý của bản thân.
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cánh tay của mình.
Lần đầu tiên trong cuộc đời lại bị một người con gái bắt lấy một cách vồ vập.
Hai bên thái dương giật giật, càng thêm đau nhức.
Cô vậy mà còn dám sờ anh.
Đây chính là tình yêu thầm kín nhiều năm muốn hạ ngục anh chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook