Tôn Thiên Tường khóc khoảng mười phút rồi mới ngừng lại.“Sao các ngươi không tới an ủi ta?” Tôn Thiên Tường không khóc nữa, ngẩng đầu chất vấn ba người, còn u oán nhìn.Ba người đều cạn lời mà trợn trắng mắt, đều không có tính toán nghe hắn nói tiếp, tên nhóc này còn làm không rõ ràng tình huống hiện tại, xem ra trước kia hắn đã vênh mặt hất hàm sai khiến thành thói quen.Sau khi được sự đồng ý của Tiêu Lăng Hàn.


Ân Thiên Duệ liền thu gan, yêu hạch, độc túi trên mặt đất của Hồng Tuyến Xà.

Những cái này đều là thứ tốt, lấy tới phòng thân, nói không chừng một ngày nào đó sẽ dùng tới.“Còn có mười năm ngày nữa là thí luyện kết thúc, trên tay chúng ta còn chưa có điểm nào đâu”“Đúng vậy!” Ân Thiên Duệ phụ họa lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, trong tay hắn đến một lá cờ cũng không có.Trong ba người bọn họ phỏng chừng chỉ có Tiêu Lăng Hàn đã gom đủ điểm, có thực lực thật là tốt a! Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý mặt đầy hâm mộ nhìn Tiêu Lăng Hàn.Tiêu Lăng Hàn cạn lời khi bị đôi mắt hâm mộ cùng ghen ghét của hai người Ân Thiên Duệ cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn, đây là hâm mộ hắn nhiều lá cờ sao? Hắn vẫn nên nhanh chóng che lại túi trữ vật của chính mình, cảnh giác mà nhìn Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý, hai người này, sẽ không nhân lúc mình ngủ rồi tới trộm đâu nhỉ?“Hai người các ngươi là muốn làm sao? Muốn lá cờ thì tự mình đi đoạt lấy, tu vi hiện tại hai người các ngươi đều là nhân tài kiệt xuất bên trong bí cảnh, nếu không tự mình đoạt nổi 50 điểm vậy thì quá mất mặt.” Tiêu Lăng Hàn khinh thường nhìn hai người.

Hoàn toàn chính là một bộ các ngươi 50 điểm cũng không lấy được, cũng không xứng làm bằng hữu của Tiêu Lăng Hàn ta.Thượng Quan Huyền Ý xấu hổ cười cười, lấy lòng nói: “Tiêu ca ca, ngươi là hiểu lầm, ta chính là hâm mộ ngươi tu vi cao thâm, đa mưu túc trí, dáng vẻ đường đường, khí chất xuất trần!”Ân Thiên Duệ tán đồng gật gật đầu, bổ sung nói: “Tiêu đại ca ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, phong hoa tuyệt đại, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mưu tính sâu xa, tài hoa hơn người!”“Không có?” Tiêu Lăng Hàn nhìn hai người ra tiếng hỏi.“Không có!” Hai người trăm miệng một lời đáp.“Như thế nào liền không có đâu? Tỷ như còn có tài mạo song toàn, xuất khẩu thành thơ, bụng đầy kinh luân, trác mà bất phàm, mưu tính sâu xa, học phú ngũ xa, tài cao bát đẩu, bác học đa tài, kiến thức rộng rãi, tài tình nhạy bén…… Còn có rất nhiều, các ngươi trở về nhớ xem thêm nhiều sách vào, vậy thời điểm vuốt mông ngựa liền sẽ không giống hôm nay, vốn từ nghèo nàn như vậy.” Tiêu Lăng Hàn ra tiếng nói, một bộ dáng các ngươi đọc sách quá ít, trẻ con cũng không thể dạy!Thượng Quan Huyền Ý: “……” Tiêu Đại Ma Vương đây là ngại bọn họ khen quá ít? Chính mình kỳ thật còn tưởng hắn cáo già xảo quyệt, đa mưu túc trí, âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, tiếu lí tàng đao, trong ngoài không đồng nhất, tâm hồn tham tiền! Nhưng mà mấy cái này hắn cũng không dám nói ra, chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại.Ân Thiên Duệ: “……” Từ ngữ khen người của Tiêu đại ca thật nhiều! Xem ra về sau khi đi ra ngoài mình phải học về phương diện này thật tốt, không có việc gì liền khen khen người khác, không thấy được Tiêu đại ca bị khen liền rất vui vẻ sao!“Chúng ta nhớ kỹ.” Hai người thành thật trả lời.“Ê ê ê, Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý, các ngươi đâu? Sao các ngươi không cùng ta nói chuyện? Ta vừa rồi nói các ngươi rốt cuộc có nghe hay không? Các ngươi thế nhưng không để ý tới ta!!!” Tôn Thiên Tường rống lớn nói, hắn ở nơi đó nói cả buổi, kết quả ba người bên kia, đến nhìn cũng không thềm nhìn hắn một cái.Tôn Thiên Tường cảm thấy chính mình tủi thân cực kỳ, thật vất vả sống sót, thế nhưng không có người quan tâm hắn.Ba người Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ đồng thời chuyển hướng tới người nói chuyện, nhìn đến Tôn Thiên Tường lúc này đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, rất giống một bộ dáng nhu nhược đáng thương.Tiêu Lăng Hàn lấy ra hai viên đan dược ném cho Tôn Thiên Tường, “Một viên là đan dược chữa thương, một viên khác là Bổ Linh Đan, nếu không sợ có độc thì ngươi ăn đi.”Tôn Thiên Tường tiếp được đan dược, gấp không chờ nổi liền ăn luôn, hiện tại hắn chính là một kẻ nghèo hèn, trên người đừng nói là đan dược, cho dù là một gốc cây linh thảo cũng không có.


Cho dù Tiêu Lăng Hàn cho hắn đan dược có độc thì hắn cũng ăn, hiện tại hắn vừa mệt vừa đói lại thiếu linh lực đã vậy lại có thương tích trong người nên đã không còn ghét bỏ tư bản nữa.Hai tiếng sau,Tôn Thiên Tường hoàn chỉnh việc điều tức, đi vào bên cạnh ba người, trịnh trọng hướng ba người hành lễ nói lời cảm tạ.“Đa tạ ba vị đạo hữu ra tay cứu giúp, hôm nay ân cứu mạng của ba vị, ngày nào đó nếu mọi người cần đến sự giúp đỡ của Tôn Thiên Tường ta, ta nhất định đạo nghĩa không thể chối từ, lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ giúp.” Tôn Thiên Tường chân thành hứa hẹn nói.Thượng Quan Huyền Ý: “Thật sự là chuyện gì cũng không chối từ sao?”Ân Thiên Duệ: “Vượt lửa qua sông, cũng sẽ không tiếc?”Tôn Thiên Tường khẳng định chắc chắn! Vì tỏ vẻ quyết tâm của chính mình, hắn còn bỏ thêm một câu.

“Tuyệt không đổi ý!” Sau khi nói những lời này, hắn cảm thấy ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ xem hắn không có ý xấu nhưng lại làm trong lòng hắn liền phát lên một dự cảm không tốt.Vài ngày sau, Tôn Thiên Tường liền biết dự cảm không tốt lúc ấy của mình là cái gì.


Hiện tại hắn chính đau khổ rửa chén, mặt khác ba người đang ngồi ở một bên, nhàn nhã ăn linh quả, uống linh trà.------------- End chương 71: --------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương