[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 11: Chương 6.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (6)
Thấy Mạc Chước không giận nữa, Mộc Cẩm lại cười tủm tỉm tới gần tiếp tục chọc vào má hắn.
Cậu không để ý tới việc hắn đang lườm mình mà vẫn tự nhiên cầm lấy cái chủy thủ vừa ném sang bên cạnh kia.
Ngay từ lúc đầu Mộc Cẩm đã chú ý tới, thanh chủy thủ này hẳn là dùng để luyện tập vật lộn, công kích cự ly gần trên giáo trường hàng ngày, căn bản không mài bén.
Chỉ là không biết bị hắn mang vào tẩm điện từ lúc nào.
Chủy thủ không mài bén cũng không có lực sát thương. Chắc hắn chỉ cầm trong tay cho yên tâm hơn.
Mạc Chước nhìn Mộc Cẩm đang tò mò ngắm nghía thanh chủy thủ kia, trong lòng lại nghĩ, vì sao người này lại tới tẩm cung của mình hai lần trong một ngày.
Chắc không phải là đối phương nghe hắn chỉ đường mà vẫn không tìm thấy quốc sư đại nhân, tới buổi tối không đi ra ngoài được nữa, không còn nơi nào để đi nên mới tìm hắn chứ?
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Mộc Cẩm, Mạc Chước càng nghĩ càng cảm thấy cái khả năng này rất lớn.
Nếu người này đã là đồ đệ của quốc sư thì trộm chứa chấp cậu ở đây một đêm cũng không phải là không được.
Nghĩ vậy hắn bèn quay đầu nhìn Mộc Cẩm.
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng thì Mộc Cẩm đã kéo cổ áo của hắn ra.
Lúc Mạc Chước xoay người nhìn về phía cậu, cậu đột nhiên chú ý tới cổ hắn lộ ra một vết thương.
Quả nhiên, vừa kéo cổ áo ra lập tức nhìn thấy vết thương do bị quất đánh rậm rạp trên lưng.
Những vết thương này rõ ràng vẫn còn mới. Tuy không chảy máu nhưng vừa sưng vừa đỏ.
Không biết lúc hắn bị đánh đau đớn tới mức nào.
Không nghĩ tới cậu chỉ nói chuyện với Sùng Minh chân nhân một thời gian mà bé con nhà mình lại bị người khác đánh đập.
Mộc Cẩm lập tức hận nghiến răng nghiến lợi.
Những vết thương này không phải do ở giáo trường bị đánh. Cậu không cần nghĩ cũng biết là ai.
Linh phi đáng chết kia!
Hận ý trong lòng dường như sắp tràn ra ngoài. Nhưng khi cậu nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra sự kinh hoảng và xấu hổ vì bại lộ bí mật lại lập tức tỉnh táo.
Không để Mạc Chước phản đối, Mộc Cẩm mềm nhẹ lại mạnh mẽ ôm nửa người hắn vào trong ngực.
Cậu cúi đầu xuống che đi sự tàn nhẫn trong mắt.
Mộc Cẩm lấy thuốc trị thương mình mang theo từ trong lòng ngực ra
Cậu mở bình, lấy một ít thuốc mỡ rồi nhẹ giọng nói một câu “Chịu đựng một lát.”
Cậu hít sâu một hơi nỗ lực khắc chế đôi tay run rẩy để bôi thuốc lên những vết thương trên lưng hắn.
Cảm nhận được Mạc Chước cứng đờ lại khi bị người khác chạm vào. Mộc Cẩm chịu đựng sự chua xót trong lòng mà khẽ vuốt đầu hắn trấn an.
Có lẽ hắn cảm nhận được thiện ý của cậu.
Bé con trong ngực cũng không phản kháng mà lại ngoan ngoãn để cậu bôi thuốc.
Không nói lời nào, cũng không kêu đau.
Chỉ là khi bôi thuốc mỡ vào chỗ đau sẽ không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng Mộc Cẩm lại không muốn nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, trẻ con tuổi này vốn nên là bướng bỉnh nhất.
Cậu tình nguyện để Mạc Chước la khóc kêu đau với mình còn hơn như hiện tại, nhẫn nhịn chịu đau hoàn toàn không giống như một đứa trẻ.
Mộc Cẩm cảm thấy trái tim của mình bị bóp chặt, đau đớn làm cậu không thể hít thở.
Lọ thuốc trị thương này cậu vốn định mang tới đây để Mạc Chước dùng sau khi bị thương ở giáo trường.
Đây đều là thánh dược chữa thương mà cậu lấy từ Sùng Minh chân nhân. Chỉ là cậu không nghĩ tới lại dùng đến nó nhanh như vậy.
Giờ phút này, Mộc Cẩm mặt không biểu tình, chỉ là đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Chân chính nhìn thấy vết thương trên người hắn mới biết Linh phi tàn nhẫn đến thế nào.
Hắn mới chỉ có tám tuổi, mà người làm mẹ ruột như bà ta sao có thể nỡ xuống tay.
Thuốc mỡ hơi lạnh chầm chập tan ra trên miệng vết thương. Mạc Chước có thể cảm nhận được độ ấm trên ngón tay đối phương.
Cảm giác nóng rát đau đớn trên miệng vết thương nhanh chóng được giảm bớt.
Nhìn bình ngọc đựng thuốc mỡ, lại nghĩ tới thân phận của đối phương, nói vậy thuốc đối phương dùng cho mình cũng không phải vật phàm.
Chỉ là cho mình dùng thuốc tốt như vậy mà cậu không tiếc sao?
Vì sao người này lại xuất hiện trước mặt hắn hai lần trong ngày, còn tốt với hắn như vậy?
Qua một lúc lâu sau, Mộc Cẩm mới bôi thuốc cho hắn xong.
Cậu lau mồ hôi trên thái dương của hắn rồi dịu dàng ôm hắn vào trong lòng, chậm chạp vuốt ve gáy hắn.
Hai đứa nhỏ cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Thấy người kia đột nhiên trở nên im lặng, Mạc Chước trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Ở trong cung sinh sống nhiều năm như vậy, thấy nhiều thói đời nóng lạnh, hắn đột nhiên có hơi không hiểu thiếu niên trước mặt.
Chỉ là bản năng cảm nhận được đối phương đang đau lòng.
Vì sao lại đau lòng? Là bởi vì nhìn thấy vết thương trên người mình sao?
Nhưng nơi này chính là hoàng cung, nhìn thấy vết thương trên người mình, phản ứng đầu tiên không phải hẳn là lo lắng xem hắn đắc tội với ai rồi quyết định tránh xa sao?
Hoặc là giống như cung nhân trong tẩm cung của hắn vậy, coi như không nhìn thấy gì.
Vì sao cậu không chỉ không lấy cớ rời khỏi nới này mà còn bôi thuốc cho hắn, thậm chí đau lòng.
Tuy hắn cảm thấy suy nghĩ của chính mình có chút buồn cười, nhưng Mạc Chước biết thiếu niên đối diện đang đau lòng mình.
Trực giác của trẻ con luôn đúng, bọn họ có lẽ không thể nhanh chóng hiểu được những đạo lý lớn kia nhưng lại có thể nhanh chóng cảm nhận được ai mới thật sự là người quan tâm mình.
Hiện tại hắn vẫn còn nhỏ, trong lòng vẫn luôn khát vọng một phần quan tâm.
Giờ phút này Mộc Cẩm gãi đúng chỗ ngứa xuất hiện làm Mạc Chước muốn thử tới gần.
Đặc biệt là khi đôi phương nhìn thấy những vết thương trên lưng hắn, trong ánh mắt kia là sự thương tiếc không thể che dấu.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mạc Chước nhìn thấy. Cũng làm hắn cảm thấy mới lạ lại quyến luyến.
Hai người cứ lẳng lặng dựa vào nhau như vậy. Bầu không khí nhất thời cũng coi như cực kì điềm tĩnh.
Chỉ là trong lúc này, bụng hắn lại ục ục kêu lên, đánh vỡ sự yên lặng đó.
Cậu không để ý tới việc hắn đang lườm mình mà vẫn tự nhiên cầm lấy cái chủy thủ vừa ném sang bên cạnh kia.
Ngay từ lúc đầu Mộc Cẩm đã chú ý tới, thanh chủy thủ này hẳn là dùng để luyện tập vật lộn, công kích cự ly gần trên giáo trường hàng ngày, căn bản không mài bén.
Chỉ là không biết bị hắn mang vào tẩm điện từ lúc nào.
Chủy thủ không mài bén cũng không có lực sát thương. Chắc hắn chỉ cầm trong tay cho yên tâm hơn.
Mạc Chước nhìn Mộc Cẩm đang tò mò ngắm nghía thanh chủy thủ kia, trong lòng lại nghĩ, vì sao người này lại tới tẩm cung của mình hai lần trong một ngày.
Chắc không phải là đối phương nghe hắn chỉ đường mà vẫn không tìm thấy quốc sư đại nhân, tới buổi tối không đi ra ngoài được nữa, không còn nơi nào để đi nên mới tìm hắn chứ?
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Mộc Cẩm, Mạc Chước càng nghĩ càng cảm thấy cái khả năng này rất lớn.
Nếu người này đã là đồ đệ của quốc sư thì trộm chứa chấp cậu ở đây một đêm cũng không phải là không được.
Nghĩ vậy hắn bèn quay đầu nhìn Mộc Cẩm.
Chỉ là hắn chưa kịp mở miệng thì Mộc Cẩm đã kéo cổ áo của hắn ra.
Lúc Mạc Chước xoay người nhìn về phía cậu, cậu đột nhiên chú ý tới cổ hắn lộ ra một vết thương.
Quả nhiên, vừa kéo cổ áo ra lập tức nhìn thấy vết thương do bị quất đánh rậm rạp trên lưng.
Những vết thương này rõ ràng vẫn còn mới. Tuy không chảy máu nhưng vừa sưng vừa đỏ.
Không biết lúc hắn bị đánh đau đớn tới mức nào.
Không nghĩ tới cậu chỉ nói chuyện với Sùng Minh chân nhân một thời gian mà bé con nhà mình lại bị người khác đánh đập.
Mộc Cẩm lập tức hận nghiến răng nghiến lợi.
Những vết thương này không phải do ở giáo trường bị đánh. Cậu không cần nghĩ cũng biết là ai.
Linh phi đáng chết kia!
Hận ý trong lòng dường như sắp tràn ra ngoài. Nhưng khi cậu nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra sự kinh hoảng và xấu hổ vì bại lộ bí mật lại lập tức tỉnh táo.
Không để Mạc Chước phản đối, Mộc Cẩm mềm nhẹ lại mạnh mẽ ôm nửa người hắn vào trong ngực.
Cậu cúi đầu xuống che đi sự tàn nhẫn trong mắt.
Mộc Cẩm lấy thuốc trị thương mình mang theo từ trong lòng ngực ra
Cậu mở bình, lấy một ít thuốc mỡ rồi nhẹ giọng nói một câu “Chịu đựng một lát.”
Cậu hít sâu một hơi nỗ lực khắc chế đôi tay run rẩy để bôi thuốc lên những vết thương trên lưng hắn.
Cảm nhận được Mạc Chước cứng đờ lại khi bị người khác chạm vào. Mộc Cẩm chịu đựng sự chua xót trong lòng mà khẽ vuốt đầu hắn trấn an.
Có lẽ hắn cảm nhận được thiện ý của cậu.
Bé con trong ngực cũng không phản kháng mà lại ngoan ngoãn để cậu bôi thuốc.
Không nói lời nào, cũng không kêu đau.
Chỉ là khi bôi thuốc mỡ vào chỗ đau sẽ không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng Mộc Cẩm lại không muốn nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, trẻ con tuổi này vốn nên là bướng bỉnh nhất.
Cậu tình nguyện để Mạc Chước la khóc kêu đau với mình còn hơn như hiện tại, nhẫn nhịn chịu đau hoàn toàn không giống như một đứa trẻ.
Mộc Cẩm cảm thấy trái tim của mình bị bóp chặt, đau đớn làm cậu không thể hít thở.
Lọ thuốc trị thương này cậu vốn định mang tới đây để Mạc Chước dùng sau khi bị thương ở giáo trường.
Đây đều là thánh dược chữa thương mà cậu lấy từ Sùng Minh chân nhân. Chỉ là cậu không nghĩ tới lại dùng đến nó nhanh như vậy.
Giờ phút này, Mộc Cẩm mặt không biểu tình, chỉ là đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Chân chính nhìn thấy vết thương trên người hắn mới biết Linh phi tàn nhẫn đến thế nào.
Hắn mới chỉ có tám tuổi, mà người làm mẹ ruột như bà ta sao có thể nỡ xuống tay.
Thuốc mỡ hơi lạnh chầm chập tan ra trên miệng vết thương. Mạc Chước có thể cảm nhận được độ ấm trên ngón tay đối phương.
Cảm giác nóng rát đau đớn trên miệng vết thương nhanh chóng được giảm bớt.
Nhìn bình ngọc đựng thuốc mỡ, lại nghĩ tới thân phận của đối phương, nói vậy thuốc đối phương dùng cho mình cũng không phải vật phàm.
Chỉ là cho mình dùng thuốc tốt như vậy mà cậu không tiếc sao?
Vì sao người này lại xuất hiện trước mặt hắn hai lần trong ngày, còn tốt với hắn như vậy?
Qua một lúc lâu sau, Mộc Cẩm mới bôi thuốc cho hắn xong.
Cậu lau mồ hôi trên thái dương của hắn rồi dịu dàng ôm hắn vào trong lòng, chậm chạp vuốt ve gáy hắn.
Hai đứa nhỏ cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Thấy người kia đột nhiên trở nên im lặng, Mạc Chước trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Ở trong cung sinh sống nhiều năm như vậy, thấy nhiều thói đời nóng lạnh, hắn đột nhiên có hơi không hiểu thiếu niên trước mặt.
Chỉ là bản năng cảm nhận được đối phương đang đau lòng.
Vì sao lại đau lòng? Là bởi vì nhìn thấy vết thương trên người mình sao?
Nhưng nơi này chính là hoàng cung, nhìn thấy vết thương trên người mình, phản ứng đầu tiên không phải hẳn là lo lắng xem hắn đắc tội với ai rồi quyết định tránh xa sao?
Hoặc là giống như cung nhân trong tẩm cung của hắn vậy, coi như không nhìn thấy gì.
Vì sao cậu không chỉ không lấy cớ rời khỏi nới này mà còn bôi thuốc cho hắn, thậm chí đau lòng.
Tuy hắn cảm thấy suy nghĩ của chính mình có chút buồn cười, nhưng Mạc Chước biết thiếu niên đối diện đang đau lòng mình.
Trực giác của trẻ con luôn đúng, bọn họ có lẽ không thể nhanh chóng hiểu được những đạo lý lớn kia nhưng lại có thể nhanh chóng cảm nhận được ai mới thật sự là người quan tâm mình.
Hiện tại hắn vẫn còn nhỏ, trong lòng vẫn luôn khát vọng một phần quan tâm.
Giờ phút này Mộc Cẩm gãi đúng chỗ ngứa xuất hiện làm Mạc Chước muốn thử tới gần.
Đặc biệt là khi đôi phương nhìn thấy những vết thương trên lưng hắn, trong ánh mắt kia là sự thương tiếc không thể che dấu.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Mạc Chước nhìn thấy. Cũng làm hắn cảm thấy mới lạ lại quyến luyến.
Hai người cứ lẳng lặng dựa vào nhau như vậy. Bầu không khí nhất thời cũng coi như cực kì điềm tĩnh.
Chỉ là trong lúc này, bụng hắn lại ục ục kêu lên, đánh vỡ sự yên lặng đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook