[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 10: Chương 5.2: Bạo Quân Vs Quốc Sư (5)
Chỉ nhìn trong chốc lát mà Mộc Cẩm đã ngồi không yên.
Lúc trước khoảng cách giữa cậu và Mạc Chước quá xa thì còn có thể nhẫn nại.
Nhưng bây giờ cậu đã tới kinh thành, lại thật vất vả mới gặp được người. Sao cậu có thể cam tâm nhìn đối phương cách một cái màn hình hệ thống chứ.
Cậu hơi cân nhắc một chút rồi đứng dậy, không nói một lời đi về phía cửa.
003 vừa thấy động tác của Mộc Cẩm là đoán được cậu định làm gì.
Nó vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, thời gian này không ai được vào cung đâu.”
“Ta biết.” Mộc Cẩm không thèm để ý gật gật đầu rồi cười tủm tỉm nói.
“Yên tâm, chỉ là đi vào trong cung thôi mà.”
“Không phải ta còn có ngươi hay sao. Có cộng sự xuất sắc như 003 giúp ta nhìn xung quanh chắc chắn ta sẽ không bị phát hiện đâu!”
Nghe thấy Mộc Cẩm nói như vậy, những lời khuyên ngăn của 003 lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Nếu lông trên người nó không phải màu đen thì chắc chắn Mộc Cẩm sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của nó mất thôi.
003 thành công bị vài câu khích lệ của Mộc Cẩm thu mua. Nó lập tức tỉnh táo lại, âm thầm thề rằng nhất định sẽ bảo vệ ký chủ an toàn.
Vì thế, một người một hệ thống lặng lẽ nhân cơ hội đi vào trong cung.
Dáng người Mộc Cẩm linh hoạt, lại có 003 trợ giúp, tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay tránh đi đám thị vệ tuần tra.
Mà mấy cung nhân ở trong tẩm điện lại lười biếng, đều bị Mộc Cẩm nhẹ nhàng đi vòng qua.
Cậu không mất nhiều sức đi vào trong phòng Mạc Chước.
Nhìn mấy đĩa đồ ăn dầu mỡ trên bàn giống như chưa hề bị động vào, Mộc Cẩm nhíu nhíu mày.
Đồ ăn trên bàn toàn là thịt cá, ngay cả chút màu xanh của rau cũng không có.
Bữa nào cũng ăn mấy món này sao cơ thể hắn có thể khỏe mạnh được.
Mộc Cẩm quay đầu nhìn về phía đứa bé đang nằm ngủ trên giường. Cậu đau lòng tới gần muốn sờ mặt đối phương.
Ai biết còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Mộc Cẩm vội vàng trốn ra sau tấm bình phong, sau đó cửa được mở ra.
Hai cung nhân chưa được cho phép đã tự tiện đi vào trong phòng. Nhìn thấy thức ăn trên bàn bèn thuần thục bê ra ngoài.
Mấy thứ đó đun nóng lại rồi vào bụng ai tự nhiên không cần phải nói.
Mà đứa bé nằm trên giường tuy không có chút phản ứng nào khi hai người đó lấy đồ ăn đi, nhưng Mộc Cẩm lại biết Mạc Chước đã tỉnh lại.
Bởi vì cậu cảm giác được hô hấp của hắn thay đổi.
Chờ đến lúc cửa bị đóng lại, Mộc Cẩm lại lén lút xuất hiện rồi tới gần giường.
Quả nhiên, lúc cậu chuẩn bị chạm vào thì Mạc Chước đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm người kia, trong tay còn cầm một cái chuỷ thủ nho nhỏ phòng vệ trước ngực.
Sau khi nhìn rõ người kia là Mộc Cẩm, sự lạnh lẽo trong mắt Mạc Chước nháy mắt biến thành ngạc nhiên.
Mộc Cẩm thấy vậy thì nở nụ cười. Sau đó nhanh chóng chạm vào cổ tay của hắn.
Mạc Chước chỉ cảm thấy cổ tay mình tê rần, chủy thủ bị đối phương ném sang một bên.
Mà hắn vừa định lên tiếng thì lại bị Mộc Cẩm bịt kín miệng. Miệng còn bị đối phương thuận tay nhét vào cái gì đó.
Cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng, Mạc Chước mở to hai mắt.
“Là thuốc độc đó!” Mộc Cẩm chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Mạc Chước nghe vậy con ngươi co lại, cả người nháy mắt trở nên vô cùng cứng đờ, đôi mắt nhạt màu tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó người trước mặt lại rút tay về rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Giống như không nhịn được mà phì cười.
Mạc Chước nhìn đối phương buồn cười tới nỗi chảy nước mắt mới biết mình bị lừa.
Hắn tức giận hung dữ đẩy Mộc Cẩm rồi giận dỗi nhìn con người tùy ý làm bậy này.
Mà Mộc Cẩm lại chỉ tay ra phía ngoài cửa, ý bảo Mạc Chước bên ngoài còn có cung nhân canh chừng rồi nhẹ nhàng thở dài.
Cậu thò lại gần nhẹ giọng hỏi: “Bé con, kẹo ngon không?”
Mạc Chước hầm hừ lườm Mộc Cẩm một cái. Hắn muốn nhả viên kẹo trong miệng ra nhưng lại luyến tiếc hương vị ngọt ngào đó bèn quay đầu đi không thèm để ý tới con người đáng giận dám lừa dối mình kia nữa.
Mộc Cẩm nhìn má hắn hơi phồng lên vì ăn kẹo, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Cậu không nhịn được tới gần nhẹ nhàng chọc một chút, thành công lấy lại sự chú ý của Mạc Chước.
Mộc Cẩm biết hắn đang giận nên vội vàng lấy lòng nhẹ nhàng chạm hai lần vào bả vai của đối phương.
Nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa, vừa nãy ta chỉ đùa chút thôi!”
Thấy Mạc Chước quay đầu đi vẫn không nhìn mình, Mộc Cẩm bèn da mặt dày đi sang bên kia.
Cho tới khi Mạc Chước thấy Mộc Cẩm vẫn luôn đuổi theo chính mình xin lỗi hết lời, hắn mới mím môi, nhíu lại mày rồi nói với cậu: “Lần sau ngươi không được như vậy nữa.”
Mộc Cẩm thầm buồn cười trong lòng nhìn Mạc Chước răn dạy mình như người lớn.
Nhưng bên ngoài lại gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm: “Vâng! Xin tuân mệnh!”
Tuy rằng biết đối phương chỉ tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng Mạc Chước vẫn vừa lòng câu trả lời của Mộc Cẩm. Cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười.
Lúc trước khoảng cách giữa cậu và Mạc Chước quá xa thì còn có thể nhẫn nại.
Nhưng bây giờ cậu đã tới kinh thành, lại thật vất vả mới gặp được người. Sao cậu có thể cam tâm nhìn đối phương cách một cái màn hình hệ thống chứ.
Cậu hơi cân nhắc một chút rồi đứng dậy, không nói một lời đi về phía cửa.
003 vừa thấy động tác của Mộc Cẩm là đoán được cậu định làm gì.
Nó vội vàng nhắc nhở: “Ký chủ, thời gian này không ai được vào cung đâu.”
“Ta biết.” Mộc Cẩm không thèm để ý gật gật đầu rồi cười tủm tỉm nói.
“Yên tâm, chỉ là đi vào trong cung thôi mà.”
“Không phải ta còn có ngươi hay sao. Có cộng sự xuất sắc như 003 giúp ta nhìn xung quanh chắc chắn ta sẽ không bị phát hiện đâu!”
Nghe thấy Mộc Cẩm nói như vậy, những lời khuyên ngăn của 003 lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Nếu lông trên người nó không phải màu đen thì chắc chắn Mộc Cẩm sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của nó mất thôi.
003 thành công bị vài câu khích lệ của Mộc Cẩm thu mua. Nó lập tức tỉnh táo lại, âm thầm thề rằng nhất định sẽ bảo vệ ký chủ an toàn.
Vì thế, một người một hệ thống lặng lẽ nhân cơ hội đi vào trong cung.
Dáng người Mộc Cẩm linh hoạt, lại có 003 trợ giúp, tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay tránh đi đám thị vệ tuần tra.
Mà mấy cung nhân ở trong tẩm điện lại lười biếng, đều bị Mộc Cẩm nhẹ nhàng đi vòng qua.
Cậu không mất nhiều sức đi vào trong phòng Mạc Chước.
Nhìn mấy đĩa đồ ăn dầu mỡ trên bàn giống như chưa hề bị động vào, Mộc Cẩm nhíu nhíu mày.
Đồ ăn trên bàn toàn là thịt cá, ngay cả chút màu xanh của rau cũng không có.
Bữa nào cũng ăn mấy món này sao cơ thể hắn có thể khỏe mạnh được.
Mộc Cẩm quay đầu nhìn về phía đứa bé đang nằm ngủ trên giường. Cậu đau lòng tới gần muốn sờ mặt đối phương.
Ai biết còn chưa kịp chạm vào đã nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Mộc Cẩm vội vàng trốn ra sau tấm bình phong, sau đó cửa được mở ra.
Hai cung nhân chưa được cho phép đã tự tiện đi vào trong phòng. Nhìn thấy thức ăn trên bàn bèn thuần thục bê ra ngoài.
Mấy thứ đó đun nóng lại rồi vào bụng ai tự nhiên không cần phải nói.
Mà đứa bé nằm trên giường tuy không có chút phản ứng nào khi hai người đó lấy đồ ăn đi, nhưng Mộc Cẩm lại biết Mạc Chước đã tỉnh lại.
Bởi vì cậu cảm giác được hô hấp của hắn thay đổi.
Chờ đến lúc cửa bị đóng lại, Mộc Cẩm lại lén lút xuất hiện rồi tới gần giường.
Quả nhiên, lúc cậu chuẩn bị chạm vào thì Mạc Chước đột nhiên mở hai mắt ngồi dậy.
Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm người kia, trong tay còn cầm một cái chuỷ thủ nho nhỏ phòng vệ trước ngực.
Sau khi nhìn rõ người kia là Mộc Cẩm, sự lạnh lẽo trong mắt Mạc Chước nháy mắt biến thành ngạc nhiên.
Mộc Cẩm thấy vậy thì nở nụ cười. Sau đó nhanh chóng chạm vào cổ tay của hắn.
Mạc Chước chỉ cảm thấy cổ tay mình tê rần, chủy thủ bị đối phương ném sang một bên.
Mà hắn vừa định lên tiếng thì lại bị Mộc Cẩm bịt kín miệng. Miệng còn bị đối phương thuận tay nhét vào cái gì đó.
Cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng, Mạc Chước mở to hai mắt.
“Là thuốc độc đó!” Mộc Cẩm chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Mạc Chước nghe vậy con ngươi co lại, cả người nháy mắt trở nên vô cùng cứng đờ, đôi mắt nhạt màu tràn đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó người trước mặt lại rút tay về rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Giống như không nhịn được mà phì cười.
Mạc Chước nhìn đối phương buồn cười tới nỗi chảy nước mắt mới biết mình bị lừa.
Hắn tức giận hung dữ đẩy Mộc Cẩm rồi giận dỗi nhìn con người tùy ý làm bậy này.
Mà Mộc Cẩm lại chỉ tay ra phía ngoài cửa, ý bảo Mạc Chước bên ngoài còn có cung nhân canh chừng rồi nhẹ nhàng thở dài.
Cậu thò lại gần nhẹ giọng hỏi: “Bé con, kẹo ngon không?”
Mạc Chước hầm hừ lườm Mộc Cẩm một cái. Hắn muốn nhả viên kẹo trong miệng ra nhưng lại luyến tiếc hương vị ngọt ngào đó bèn quay đầu đi không thèm để ý tới con người đáng giận dám lừa dối mình kia nữa.
Mộc Cẩm nhìn má hắn hơi phồng lên vì ăn kẹo, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Cậu không nhịn được tới gần nhẹ nhàng chọc một chút, thành công lấy lại sự chú ý của Mạc Chước.
Mộc Cẩm biết hắn đang giận nên vội vàng lấy lòng nhẹ nhàng chạm hai lần vào bả vai của đối phương.
Nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận nữa, vừa nãy ta chỉ đùa chút thôi!”
Thấy Mạc Chước quay đầu đi vẫn không nhìn mình, Mộc Cẩm bèn da mặt dày đi sang bên kia.
Cho tới khi Mạc Chước thấy Mộc Cẩm vẫn luôn đuổi theo chính mình xin lỗi hết lời, hắn mới mím môi, nhíu lại mày rồi nói với cậu: “Lần sau ngươi không được như vậy nữa.”
Mộc Cẩm thầm buồn cười trong lòng nhìn Mạc Chước răn dạy mình như người lớn.
Nhưng bên ngoài lại gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm: “Vâng! Xin tuân mệnh!”
Tuy rằng biết đối phương chỉ tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng Mạc Chước vẫn vừa lòng câu trả lời của Mộc Cẩm. Cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook