Duyên Số Gặp Ma
-
Chương 36: Lá thư Vạn Tượng
Cùng trong lớp học và trong tuổi con đi học, trước năm 1980, Luang prabang là một thung lũng êm ấm sinh sống với thiên nhiên. Có một đôi trai gái quen thân nhau lâu rồi tên Kham và cô gái tên Vone. Một hôm, tôi thấy Kham buồn buồn tôi mới hỏi bạn chung lớp:
- Có chuyện gì mà cái mặt như con chó đạp lên gãy đôi và lúm xuống thành vết chân chó vậy? Kham nói:
- Gia đình bạn gái sắp sửa xuống Vạn Tượng sống và cô cũng rời nơi học luôn, thì tôi mới nói:
- Có gì đâu? Mùa hè nếu có tiền thì đi thăm hay chờ 2-3 năm nữa chúng mình cũng phải rời xuống đó học mà, và tôi vỗ vai bạn đi vào lớp.
Sau khi Vone rời đi học ở Vạn Tượng thì hàng tháng vẫn viết thư gửi cho nhau, thời gian đằng đẳng trên thư gửi cho nhau cả năm. Kham mỗi một lần nhận thư hay nói cho tôi nghe, tôi chỉ nói: “Nếu yêu nhau thì đừng bỏ lãng thư liên lạc nhau, ngày mai cầu duyên tới”. Và tôi vỗ lên vai bạn nhè nhẹ 2-3 cái rồi đi.
Thắm thoát 9 tháng mệt nhọc trong tuổi cắp sách đi học thì đã đến mùa phượng đỏ và hè đến. Một hôm tôi đi qua chợ, bỗng thấy xa xa Kham với bà cô ở chợ đang đứng mua rêu và da trâu khô. Kham thấy tôi giơ tay gọi, tôi mỉm cười và dạo gót tới cúi đầu chào bà cô đứng đó. Kham tươi cười thò tay vào túi quần móc ra một lá thư và mở ra lẹ vừa mừng vừa khoe:
- Nè, cô Vone thèm món ăn miền bắc da trâu khô với rêu sông nè đọc coi, bà cô mình hai hôm nữa đi xuống Vạn Tượng mang đi cho mình. Tôi lướt mắt trên nét chữ vài dòng: “Thèm ăn rêu và da trâu khô thôi”, vì lá thư tư nhân của bạn, tôi cúi đầu từ giã bà cô và Kham rồi đi.
Trong mùa hè nóng nảy và mưa. Một hôm, tôi đứng ở trước cửa rạp cinema chờ giờ chiếu phim, tôi mua gói thuốc lá và một mớ hạt bobo luộc đứng ăn, ngó người đến coi phim. Đột nhiên trên bả vai có người đứng đằng sau vỗ mạnh liên tục vài cái, tôi giật mình và quay mặt lại, đó là bà cô của Kham với mấy người bạn đến coi phim, chợt bà kéo tay tôi đến nơi không người như muốn nói gì với tôi và mặt bà cô đó tái mét như vẻ lo sợ gì không biết. Tôi bình tĩnh hỏi:
- Kham khỏe không và vui vẻ không? Chắc mừng lắm được gửi quà cho bạn gái mình.
Bà cô ngó mặt tôi ngơ ngơ ngác ngác. Bà cô giơ tay vỗ mạnh trên bả vai tôi lớn tiếng một câu với tôi:
- Im và nghe cô nói:
- Cô cấm cháu nói gì với Kham nghe, hứa với cô đã thì cô mới nói cho nghe1 Tôi nói:
- Cháu ít có thời gian nói chuyện tri kỷ với bạn bè, cô cứ tự nhiên, nói đi cô. Cô nói
- Cô Vone đó đã bệnh chết sau khi xuống Vạn Tượng được cỡ một tháng và gia đình đó đã vượt biên qua Thái lan lâu rồi, 5 tháng nay ai viết lá thư cho nó? Cô nổi da gà từ lúc ở Vạn Tượng rồi biết không? Cấm nghe! da trâu khô với rêu nó mua cô đã cúng vào chùa ở Vạn Tượng rồi, cô nói tiếp:
- Sẽ cho nó biết gia đình đó vượt biên, sau khi nào hai đứa ngừng lá thư, nhớ nghe cháu, nổi da gà rồi, thôi bạn chờ lâu cô đi đã.
Tôi đứng sững im lặng, da voi da chuột gì không biết, da gà thì chắc không phải, vì quá xá trời và bất thình lình nghe câu chuyện. Tôi đứng không còn vía hồn, há miệng cả 10 phút, một mớ bobo luộc trên tay trái đang cầm đã rơi xuống đất từ lúc nào. Đêm đó chiếu phim, tất cả bạn bè trong phòng chiếu ai cũng ngó tôi lạ, tôi nói:
- Tôi muốn bệnh, tôi về nghỉ ngơi.
Tôi đi bộ về nhà tắm rửa cho tỉnh mà vẫn chẳng có tỉnh lên được, không muốn nói năng gì cả. Tôi mở cửa nhà ra ngồi giữa sân đến khuya một mình, không biết là cười hay là khóc, hay sợ hay là mơ, hay tỉnh mà da gà da ngỗng cứ đến viếng thăm từng trạm qua đêm dài.....
- Có chuyện gì mà cái mặt như con chó đạp lên gãy đôi và lúm xuống thành vết chân chó vậy? Kham nói:
- Gia đình bạn gái sắp sửa xuống Vạn Tượng sống và cô cũng rời nơi học luôn, thì tôi mới nói:
- Có gì đâu? Mùa hè nếu có tiền thì đi thăm hay chờ 2-3 năm nữa chúng mình cũng phải rời xuống đó học mà, và tôi vỗ vai bạn đi vào lớp.
Sau khi Vone rời đi học ở Vạn Tượng thì hàng tháng vẫn viết thư gửi cho nhau, thời gian đằng đẳng trên thư gửi cho nhau cả năm. Kham mỗi một lần nhận thư hay nói cho tôi nghe, tôi chỉ nói: “Nếu yêu nhau thì đừng bỏ lãng thư liên lạc nhau, ngày mai cầu duyên tới”. Và tôi vỗ lên vai bạn nhè nhẹ 2-3 cái rồi đi.
Thắm thoát 9 tháng mệt nhọc trong tuổi cắp sách đi học thì đã đến mùa phượng đỏ và hè đến. Một hôm tôi đi qua chợ, bỗng thấy xa xa Kham với bà cô ở chợ đang đứng mua rêu và da trâu khô. Kham thấy tôi giơ tay gọi, tôi mỉm cười và dạo gót tới cúi đầu chào bà cô đứng đó. Kham tươi cười thò tay vào túi quần móc ra một lá thư và mở ra lẹ vừa mừng vừa khoe:
- Nè, cô Vone thèm món ăn miền bắc da trâu khô với rêu sông nè đọc coi, bà cô mình hai hôm nữa đi xuống Vạn Tượng mang đi cho mình. Tôi lướt mắt trên nét chữ vài dòng: “Thèm ăn rêu và da trâu khô thôi”, vì lá thư tư nhân của bạn, tôi cúi đầu từ giã bà cô và Kham rồi đi.
Trong mùa hè nóng nảy và mưa. Một hôm, tôi đứng ở trước cửa rạp cinema chờ giờ chiếu phim, tôi mua gói thuốc lá và một mớ hạt bobo luộc đứng ăn, ngó người đến coi phim. Đột nhiên trên bả vai có người đứng đằng sau vỗ mạnh liên tục vài cái, tôi giật mình và quay mặt lại, đó là bà cô của Kham với mấy người bạn đến coi phim, chợt bà kéo tay tôi đến nơi không người như muốn nói gì với tôi và mặt bà cô đó tái mét như vẻ lo sợ gì không biết. Tôi bình tĩnh hỏi:
- Kham khỏe không và vui vẻ không? Chắc mừng lắm được gửi quà cho bạn gái mình.
Bà cô ngó mặt tôi ngơ ngơ ngác ngác. Bà cô giơ tay vỗ mạnh trên bả vai tôi lớn tiếng một câu với tôi:
- Im và nghe cô nói:
- Cô cấm cháu nói gì với Kham nghe, hứa với cô đã thì cô mới nói cho nghe1 Tôi nói:
- Cháu ít có thời gian nói chuyện tri kỷ với bạn bè, cô cứ tự nhiên, nói đi cô. Cô nói
- Cô Vone đó đã bệnh chết sau khi xuống Vạn Tượng được cỡ một tháng và gia đình đó đã vượt biên qua Thái lan lâu rồi, 5 tháng nay ai viết lá thư cho nó? Cô nổi da gà từ lúc ở Vạn Tượng rồi biết không? Cấm nghe! da trâu khô với rêu nó mua cô đã cúng vào chùa ở Vạn Tượng rồi, cô nói tiếp:
- Sẽ cho nó biết gia đình đó vượt biên, sau khi nào hai đứa ngừng lá thư, nhớ nghe cháu, nổi da gà rồi, thôi bạn chờ lâu cô đi đã.
Tôi đứng sững im lặng, da voi da chuột gì không biết, da gà thì chắc không phải, vì quá xá trời và bất thình lình nghe câu chuyện. Tôi đứng không còn vía hồn, há miệng cả 10 phút, một mớ bobo luộc trên tay trái đang cầm đã rơi xuống đất từ lúc nào. Đêm đó chiếu phim, tất cả bạn bè trong phòng chiếu ai cũng ngó tôi lạ, tôi nói:
- Tôi muốn bệnh, tôi về nghỉ ngơi.
Tôi đi bộ về nhà tắm rửa cho tỉnh mà vẫn chẳng có tỉnh lên được, không muốn nói năng gì cả. Tôi mở cửa nhà ra ngồi giữa sân đến khuya một mình, không biết là cười hay là khóc, hay sợ hay là mơ, hay tỉnh mà da gà da ngỗng cứ đến viếng thăm từng trạm qua đêm dài.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook