Duyên Số Gặp Ma
-
Chương 35: Khám bệnh trong mơ
Xuông là tên một người nhiều tuổi hơn tôi cùng thành phố khác làng, anh trong nghề lái xe tải đi Vạn Tượng chuyên chở lên miền bắc Lào, cũng ít khi chúng tôi được gặp gỡ nhau, mình là học trò, còn anh thì buôn bán kinh doanh, khi nào gặp là anh níu xuống trò chuyện cả mấy tiếng, anh là một người rất vui vẻ.
Một hôm tôi lái xe honda qua chùa, thì thấy anh bước xuống cầu thang chùa với tay xách một sô nước tụng kinh và khăn choàng đi chùa của đàn ông, anh vẫy tay gọi tôi, tôi dừng xe và bước lên mấy bậc cầu thang chùa, hai anh em kể chuyện nhau nghe. Trong văn hóa và truyền thuyết đời sống của người Lào nếu thấy sô nước, nhang nến hoa vào chùa đó là một chuyện xui xẻo hay bất bình của cuộc sống thiên nhiên hàng ngày, không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Tôi hỏi:
- Có gì xảy ra mà anh phải vào chùa với sô nước tụng kinh về tắm rửa vậy?
Anh trả lời:
- Anh nghỉ ngơi một tháng, xui quá như người vẽ cốt chuyện tâm linh để lên đời sống anh trạm thời gian này, 5-6 tháng rồi cứ tăng lên mãi, từng giấc mơ hay không mơ cũng toàn là thấy ma hay chuyện lạ kỳ luôn luôn, vậy anh mới vào chùa.
Tôi vừa nghe một câu nói ma thì hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên như tai con mèo rình chuột và tôi nói:
- Kể cho em nghe ngay bây giờ, không kể em nghe em cũng không cho anh về, ma quỷ với em nó mùi mặn như bạn thân anh cũng biết mà, rồi hai anh em ngồi xuống cầu thang chùa trò chuyện vui cười, sợ sệt từ trưa đến xế chiều mới chào nhau về.
Anh nói:
- 5-6 tháng trước là mùa mưa, con đường núi rừng đất lở cây đổ xuống đường, anh phải ngủ ở dọc đường 3 đêm mới tới Vạn Tượng, đường đất khô lành thì từ sáng đến tối đã tới Vạn Tượng rồi. Mấy tháng trước mưa quá nặng nề đường sá nứt hết, lúc thì đào đất lấp đường, lúc thì cắt cây đi theo vậy. Làng kasi, nửa đường đã 11 giờ đêm, làng trong núi rừng thì 7 giờ chiều thì dân làng đã ngủ hết rồi. Anh quá mệt, đậu xe tìm chỗ ngủ mà không có, trong mui xe thì toàn là bùn đất không ngủ được. Xe dừng cuối làng, bên cạnh xe có gian nhà nhỏ có 3 bậc thang và ngó thấy cửa nhà trước mở toang hoang đến đằng sau. Anh hái hai ngọn cây thay cho bông hoa, đem gối chăn bước lên 3 bậc thang bên sàn nhà ngoài xin ngủ. Anh nói: "Tôi thất thế đường sá, xin nhờ ngủ đậu một đêm, mai sáng tôi đi tiếp, có gì sai giờ giấc tôi xin lỗi, thương lấy nhau giúp lẫn nhau, tôi lái xe kiếm ăn qua lại có quà tôi ghé tặng".
Và trong giấc ngủ nơi đó, sắp sáng anh mơ thấy một cô y tá đến ngồi bên cạnh bắt mạch và rót một ly nước nóng để bên cạnh rồi cô đi vào trong nhà. Sáng sớm chợt choàng dậy, ly nước vẫn còn ấm anh chẳng nghĩ gì cả, tay cầm ly nước lên uống, ngó thấy cửa nhà đóng, anh cúi đầu cám ơn giấc ngủ một đêm và ly nước nóng đó. Anh bước xuống nhà và đi thẳng lên xe lấy vài trái đu đủ để vào sàn nhà.
Trên xe đầy là trái cây chở xuống, đêm thứ hai anh nằm ngủ trong mui xe giữa rừng thì bỗng nửa mơ nửa tỉnh cuối đêm sắp sáng, anh lại thấy cô y tá với hai người bạn y tá nữa là 3 người, cô nói: “Khám máu anh kia đã rồi hẵng về”. 3 cô y tá cầm lấy tay anh chích mũi kim vào gân cổ tay anh xong rồi đi. Sáng hôm đó anh lái xe vào thành phố VạnTượng, anh chẳng nghĩ gì, chỉ mỉm cười trong giấc mơ có y tá lo lắng sức khỏe mình, vừa nghĩ tới đó thì anh chợt im lặng một lát vì hai bàn tay lái xe ở trước mắt và cổ tay bên trái chỗ mà mấy cô y tá chích mũi kim đó vẫn còn dính vết máu cỡ một phân chảy khô rồi. Anh lạ một chút, nghĩ là tay mình đụng vào cái gì trong mui xe khi ngủ, anh mỉm cười là vì nó trùng vào giấc mơ đêm qua mấy cô y tá đó.
Sau khi anh trao trái cây và chờ đồ cho đầy xe tải cho đủ chuyến, ở Vạn Tượng giấc mơ nào cũng thấy cô y tá đó hỏi han luôn luôn trong cơn mơ, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ có lúc về anh mua cho cô hai cái áo thun và trái cây Thái Lan một chút. Gần hai tuần đã tới ngày về, cơn mưa rong ruổi ngắn theo mùa không mưa lớn nữa.
Sau từ 5 giờ sáng đến quá trưa, xe tải bắt đầu tới làng Kasi, anh đậu xe vào ghé quán bán nước ngọt, ngồi nghỉ lưng một chút và tìm lại kỷ niệm đêm phải lang thang ngủ ở cái làng này trong khi mưa dầm gió bấc. Sau khi nghỉ lưng 10 phút, anh lên mui xe lấy áo và trái cây Thái lan (chôm chôm, măng cụt) và đi bộ dọc theo cuối làng tìm gian nhà vệ đường đó, anh đi đi lại lại hai ba lần không tìm ra được gian nhà đó, toàn là nhà liền nhau đến cuối gian là hết, không có nóc nhà nào ở một mình xa cuối làng 20 thước nào cả. Anh ngồi thừ tay cầm quà và ngó vào quà, im lặng một lát thì anh mới hỏi hai vợ chồng già mở quán nước:
- Cho tôi xin hỏi thăm tới một gian nhà ở cuối làng, gian nhà đó xa ở một mình, ở vệ đường cỡ 3 bậc thang, sao tôi tìm không thấy? Tôi từng ngủ ở sàn nhà đó, chủ nhà là cô y tá còn nấu nước nóng cho tôi uống, khi mưa dầm đêm sang mà hôm nay tôi mua quà tặng lại tìm kiếm không thấy hay là người ta dọn đi đâu rồi, cho tôi xin hỏi thăm để tôi gửi quà thay tấm lòng người ta.
Ông chủ tiệm ngừng cười ngừng nói, bà chủ tiệm đang rửa ly cũng ngừng như người đạp thắng xe bất thình lình, quay mặt lại với vẻ mặt ngạc nhiên, cả hai ông bà đến bàn anh ngồi mới hỏi:
- Cháu thấy là cô gái phải không? Trước đây hai năm có một gian nhà bằng tre cao 3 bậc cầu thang và có mấy cô y tá mới học đến làm thực tế ở làng này, chuyện đã hơn hai năm rồi, không biết chuyện gì nhau mà tự tử chết và gian nhà đó đã phá đi hơn hai năm rồi.
Anh ngồi nghe đến đây toát mồ hôi và nổi da gà lên giữa trưa luôn, hai vợ chồng nói tiếp:
- Người làng hay thấy một cô gái trong bộ y tá lang vãng nửa đêm ở đó, nhiều xe đi qua hay thấy cô xin quá giang luôn luôn. Hai ông bà hỏi:
- Cháu đến ngủ ở sàn nhà đó và cô đó làm ly nước nước nóng cho cháu uống đã lâu chưa hay mấy năm rồi? Anh ngập ngừng vài phút và trả lời hai ông bà:
- 13 ngày trước đây thôi.
Hai ông bà mặt mày tái mét và khuyên anh về tới miền bắc rồi đi vào chùa một thời gian nghe và hai ông bà đứng dậy trông coi quán. Anh ngó mấy món quà anh mua, ngồi im lặng một lát rồi chào hai ông bà chủ quán lên xe về tiếp, vừa lái xe về miền bắc vừa lắc đầu từng trạm và nổi da gà. Khi về tới làng, quá bận rộn nên anh không được vào chùa, được vài ngày thì anh bệnh cảm nặng. Đêm anh ngủ sớm, nửa tỉnh nửa mơ, anh thấy cô y tá đến hỏi han và làm anh ly nước nóng, anh chợt choàng giấc thì thấy ly nước ở bên cạnh như đêm ngủ nhờ nhà cô.
Hai đêm sau bệnh cảm đã bớt, anh lại thấy cô y tá hỏi khám máu nữa và lấy kim chích vào gân cổ tay. Sáng dậy thì anh thấy vết chích đó còn đau và máu chảy, anh cũng chẳng biết nói ai, bệnh cảm đã hết, khách chờ nhiều, anh cố quên mọi chuyện đó và lái xe tiếp. Mùa mưa còn chưa hết, đường núi rừng quá trơn và phải lái xe chậm, khoảng 8 giờ đêm thì đến làng đó, xe lái tiếp thẳng đường Vạn Tượng. Đường rừng núi ít xe, anh ngó qua cái gương đằng sau thì anh bất thình lình đạp thắng xe lúc nào không biết, một hình bóng cô y tá đó đang ngồi trên bao bì chở trái cây, tóc tai anh đứng sững, da ngỗng da gì không biết, anh gượng lấy bình tĩnh mở cửa xe và trèo lên đằng sau để coi thì không thấy nữa. Xe đến Vạn Tượng nửa đêm, em gái của anh mở cửa đón, anh đang đem quần áo và bịt thức ăn xuống thì em gái anh hỏi:
- Có cô mặc bộ đồ y tá quá giang xe anh, cô ở đâu hay ngủ nhà em một đêm trước rồi mai hẵng đưa cô về?
Lúc đó anh đứng hình đứng tim luôn, anh đi vào nhà tắm rửa cũng chẳng trả lời em gái luôn, em gái nói:
- Chắc cô đi bộ về rồi anh.
Anh kể tiếp:
- Cứ một vài đêm lại chợt mơ tỉnh thấy cô y tá đó, làm cho anh nhớ lại lời nhắc nhở của hai ông bà mở quán cà phê nói nên đi vào chùa. Hai tuần xe lái ngược về miền bắc lại, tới thành phố VangViêng xa Vạn Tượng hơn 100 cây số, xe ngừng thì có một người đậu xe ở vệ đường đang đứng gọi tôi và nói:
- Trên mui xe có mình anh, chỗ ngồi đầy ra, sao anh để cô em gái mặc đồ y tá ngồi đằng sau vậy? vừa bụi lại vừa cây cối nguy hiểm cho cô chứ? Anh nổi da gà mà cũng không quay lên ngó xe, lên mui xe rồi lái tiếp về. Anh quay mặt lại tôi và nói:
- Đêm qua là hôm rằm nè, coi đây vết mũi kim chích xuống nè rõ chưa em, anh quá bận hôm nay mới được đến chùa, anh bước vào thì ông sư thầy đã biết rồi và nói:
- Có người theo và lo sức khỏe cho anh với lòng tốt chứ không có chuyện gì cả, về lấy nước này rửa mặt tắm và tất cả sẽ bình an. Tôi cũng chúc anh gặp con ma nào mà đẹp hơn cô y tá đó nữa, anh cười và đá đít tôi một cái và hai anh em chia đường về.
Câu chuyện đã hết, chúc bạn đọc được vui vẻ.
Một hôm tôi lái xe honda qua chùa, thì thấy anh bước xuống cầu thang chùa với tay xách một sô nước tụng kinh và khăn choàng đi chùa của đàn ông, anh vẫy tay gọi tôi, tôi dừng xe và bước lên mấy bậc cầu thang chùa, hai anh em kể chuyện nhau nghe. Trong văn hóa và truyền thuyết đời sống của người Lào nếu thấy sô nước, nhang nến hoa vào chùa đó là một chuyện xui xẻo hay bất bình của cuộc sống thiên nhiên hàng ngày, không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.
Tôi hỏi:
- Có gì xảy ra mà anh phải vào chùa với sô nước tụng kinh về tắm rửa vậy?
Anh trả lời:
- Anh nghỉ ngơi một tháng, xui quá như người vẽ cốt chuyện tâm linh để lên đời sống anh trạm thời gian này, 5-6 tháng rồi cứ tăng lên mãi, từng giấc mơ hay không mơ cũng toàn là thấy ma hay chuyện lạ kỳ luôn luôn, vậy anh mới vào chùa.
Tôi vừa nghe một câu nói ma thì hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên như tai con mèo rình chuột và tôi nói:
- Kể cho em nghe ngay bây giờ, không kể em nghe em cũng không cho anh về, ma quỷ với em nó mùi mặn như bạn thân anh cũng biết mà, rồi hai anh em ngồi xuống cầu thang chùa trò chuyện vui cười, sợ sệt từ trưa đến xế chiều mới chào nhau về.
Anh nói:
- 5-6 tháng trước là mùa mưa, con đường núi rừng đất lở cây đổ xuống đường, anh phải ngủ ở dọc đường 3 đêm mới tới Vạn Tượng, đường đất khô lành thì từ sáng đến tối đã tới Vạn Tượng rồi. Mấy tháng trước mưa quá nặng nề đường sá nứt hết, lúc thì đào đất lấp đường, lúc thì cắt cây đi theo vậy. Làng kasi, nửa đường đã 11 giờ đêm, làng trong núi rừng thì 7 giờ chiều thì dân làng đã ngủ hết rồi. Anh quá mệt, đậu xe tìm chỗ ngủ mà không có, trong mui xe thì toàn là bùn đất không ngủ được. Xe dừng cuối làng, bên cạnh xe có gian nhà nhỏ có 3 bậc thang và ngó thấy cửa nhà trước mở toang hoang đến đằng sau. Anh hái hai ngọn cây thay cho bông hoa, đem gối chăn bước lên 3 bậc thang bên sàn nhà ngoài xin ngủ. Anh nói: "Tôi thất thế đường sá, xin nhờ ngủ đậu một đêm, mai sáng tôi đi tiếp, có gì sai giờ giấc tôi xin lỗi, thương lấy nhau giúp lẫn nhau, tôi lái xe kiếm ăn qua lại có quà tôi ghé tặng".
Và trong giấc ngủ nơi đó, sắp sáng anh mơ thấy một cô y tá đến ngồi bên cạnh bắt mạch và rót một ly nước nóng để bên cạnh rồi cô đi vào trong nhà. Sáng sớm chợt choàng dậy, ly nước vẫn còn ấm anh chẳng nghĩ gì cả, tay cầm ly nước lên uống, ngó thấy cửa nhà đóng, anh cúi đầu cám ơn giấc ngủ một đêm và ly nước nóng đó. Anh bước xuống nhà và đi thẳng lên xe lấy vài trái đu đủ để vào sàn nhà.
Trên xe đầy là trái cây chở xuống, đêm thứ hai anh nằm ngủ trong mui xe giữa rừng thì bỗng nửa mơ nửa tỉnh cuối đêm sắp sáng, anh lại thấy cô y tá với hai người bạn y tá nữa là 3 người, cô nói: “Khám máu anh kia đã rồi hẵng về”. 3 cô y tá cầm lấy tay anh chích mũi kim vào gân cổ tay anh xong rồi đi. Sáng hôm đó anh lái xe vào thành phố VạnTượng, anh chẳng nghĩ gì, chỉ mỉm cười trong giấc mơ có y tá lo lắng sức khỏe mình, vừa nghĩ tới đó thì anh chợt im lặng một lát vì hai bàn tay lái xe ở trước mắt và cổ tay bên trái chỗ mà mấy cô y tá chích mũi kim đó vẫn còn dính vết máu cỡ một phân chảy khô rồi. Anh lạ một chút, nghĩ là tay mình đụng vào cái gì trong mui xe khi ngủ, anh mỉm cười là vì nó trùng vào giấc mơ đêm qua mấy cô y tá đó.
Sau khi anh trao trái cây và chờ đồ cho đầy xe tải cho đủ chuyến, ở Vạn Tượng giấc mơ nào cũng thấy cô y tá đó hỏi han luôn luôn trong cơn mơ, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ có lúc về anh mua cho cô hai cái áo thun và trái cây Thái Lan một chút. Gần hai tuần đã tới ngày về, cơn mưa rong ruổi ngắn theo mùa không mưa lớn nữa.
Sau từ 5 giờ sáng đến quá trưa, xe tải bắt đầu tới làng Kasi, anh đậu xe vào ghé quán bán nước ngọt, ngồi nghỉ lưng một chút và tìm lại kỷ niệm đêm phải lang thang ngủ ở cái làng này trong khi mưa dầm gió bấc. Sau khi nghỉ lưng 10 phút, anh lên mui xe lấy áo và trái cây Thái lan (chôm chôm, măng cụt) và đi bộ dọc theo cuối làng tìm gian nhà vệ đường đó, anh đi đi lại lại hai ba lần không tìm ra được gian nhà đó, toàn là nhà liền nhau đến cuối gian là hết, không có nóc nhà nào ở một mình xa cuối làng 20 thước nào cả. Anh ngồi thừ tay cầm quà và ngó vào quà, im lặng một lát thì anh mới hỏi hai vợ chồng già mở quán nước:
- Cho tôi xin hỏi thăm tới một gian nhà ở cuối làng, gian nhà đó xa ở một mình, ở vệ đường cỡ 3 bậc thang, sao tôi tìm không thấy? Tôi từng ngủ ở sàn nhà đó, chủ nhà là cô y tá còn nấu nước nóng cho tôi uống, khi mưa dầm đêm sang mà hôm nay tôi mua quà tặng lại tìm kiếm không thấy hay là người ta dọn đi đâu rồi, cho tôi xin hỏi thăm để tôi gửi quà thay tấm lòng người ta.
Ông chủ tiệm ngừng cười ngừng nói, bà chủ tiệm đang rửa ly cũng ngừng như người đạp thắng xe bất thình lình, quay mặt lại với vẻ mặt ngạc nhiên, cả hai ông bà đến bàn anh ngồi mới hỏi:
- Cháu thấy là cô gái phải không? Trước đây hai năm có một gian nhà bằng tre cao 3 bậc cầu thang và có mấy cô y tá mới học đến làm thực tế ở làng này, chuyện đã hơn hai năm rồi, không biết chuyện gì nhau mà tự tử chết và gian nhà đó đã phá đi hơn hai năm rồi.
Anh ngồi nghe đến đây toát mồ hôi và nổi da gà lên giữa trưa luôn, hai vợ chồng nói tiếp:
- Người làng hay thấy một cô gái trong bộ y tá lang vãng nửa đêm ở đó, nhiều xe đi qua hay thấy cô xin quá giang luôn luôn. Hai ông bà hỏi:
- Cháu đến ngủ ở sàn nhà đó và cô đó làm ly nước nước nóng cho cháu uống đã lâu chưa hay mấy năm rồi? Anh ngập ngừng vài phút và trả lời hai ông bà:
- 13 ngày trước đây thôi.
Hai ông bà mặt mày tái mét và khuyên anh về tới miền bắc rồi đi vào chùa một thời gian nghe và hai ông bà đứng dậy trông coi quán. Anh ngó mấy món quà anh mua, ngồi im lặng một lát rồi chào hai ông bà chủ quán lên xe về tiếp, vừa lái xe về miền bắc vừa lắc đầu từng trạm và nổi da gà. Khi về tới làng, quá bận rộn nên anh không được vào chùa, được vài ngày thì anh bệnh cảm nặng. Đêm anh ngủ sớm, nửa tỉnh nửa mơ, anh thấy cô y tá đến hỏi han và làm anh ly nước nóng, anh chợt choàng giấc thì thấy ly nước ở bên cạnh như đêm ngủ nhờ nhà cô.
Hai đêm sau bệnh cảm đã bớt, anh lại thấy cô y tá hỏi khám máu nữa và lấy kim chích vào gân cổ tay. Sáng dậy thì anh thấy vết chích đó còn đau và máu chảy, anh cũng chẳng biết nói ai, bệnh cảm đã hết, khách chờ nhiều, anh cố quên mọi chuyện đó và lái xe tiếp. Mùa mưa còn chưa hết, đường núi rừng quá trơn và phải lái xe chậm, khoảng 8 giờ đêm thì đến làng đó, xe lái tiếp thẳng đường Vạn Tượng. Đường rừng núi ít xe, anh ngó qua cái gương đằng sau thì anh bất thình lình đạp thắng xe lúc nào không biết, một hình bóng cô y tá đó đang ngồi trên bao bì chở trái cây, tóc tai anh đứng sững, da ngỗng da gì không biết, anh gượng lấy bình tĩnh mở cửa xe và trèo lên đằng sau để coi thì không thấy nữa. Xe đến Vạn Tượng nửa đêm, em gái của anh mở cửa đón, anh đang đem quần áo và bịt thức ăn xuống thì em gái anh hỏi:
- Có cô mặc bộ đồ y tá quá giang xe anh, cô ở đâu hay ngủ nhà em một đêm trước rồi mai hẵng đưa cô về?
Lúc đó anh đứng hình đứng tim luôn, anh đi vào nhà tắm rửa cũng chẳng trả lời em gái luôn, em gái nói:
- Chắc cô đi bộ về rồi anh.
Anh kể tiếp:
- Cứ một vài đêm lại chợt mơ tỉnh thấy cô y tá đó, làm cho anh nhớ lại lời nhắc nhở của hai ông bà mở quán cà phê nói nên đi vào chùa. Hai tuần xe lái ngược về miền bắc lại, tới thành phố VangViêng xa Vạn Tượng hơn 100 cây số, xe ngừng thì có một người đậu xe ở vệ đường đang đứng gọi tôi và nói:
- Trên mui xe có mình anh, chỗ ngồi đầy ra, sao anh để cô em gái mặc đồ y tá ngồi đằng sau vậy? vừa bụi lại vừa cây cối nguy hiểm cho cô chứ? Anh nổi da gà mà cũng không quay lên ngó xe, lên mui xe rồi lái tiếp về. Anh quay mặt lại tôi và nói:
- Đêm qua là hôm rằm nè, coi đây vết mũi kim chích xuống nè rõ chưa em, anh quá bận hôm nay mới được đến chùa, anh bước vào thì ông sư thầy đã biết rồi và nói:
- Có người theo và lo sức khỏe cho anh với lòng tốt chứ không có chuyện gì cả, về lấy nước này rửa mặt tắm và tất cả sẽ bình an. Tôi cũng chúc anh gặp con ma nào mà đẹp hơn cô y tá đó nữa, anh cười và đá đít tôi một cái và hai anh em chia đường về.
Câu chuyện đã hết, chúc bạn đọc được vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook