Duyên Nợ 2 - Chờ Em Biết Yêu
Chương 40: Con thực sự yêu chú

Ngồi thu lu trên ghế uống rượu, điện nhà cũng không bật, chỉ có ánh điện ngoài sân hắt vào, bóng tối phủ lên thân thể của cô gái bé nhỏ. Rồi khi thực sự đã say, nước mắt không kìm được mà rơi xuống mỗi lúc một nhiều. Bao nhiêu mạnh mẽ cũng theo đó mà suy sụp:

- Quỳnh Thư nói dối... uống rượu chẳng làm cho cô quên đi chuyện đau lòng, nó làm cho cô thấy đau lòng mà cô đơn hơn nữa.

Đặt chai rượu còn lại lên bàn, ngả người dựa hẳn vào sofa, mặc kệ nước mắt rơi không lau nữa, cô co ro ôm lấy chân mình áp sát vào ngực. Tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ đêm, ngày sinh nhật cuối cùng cũng đã hết, chú nói đợi chú về nhưng có lẽ chú sẽ không về đêm nay nữa. Dù nói cố xua đi, gạt đi tình cảm điên rồ dành cho chú nhưng sao càng gạt thì càng ham muốn có được, càng muốn gạt đi thì lòng càng muốn giữ. Đầu óc quay cuồng vì say rượu nhưng lại không ru được mình vào giấc ngủ, cơ thể lười đến mức không đứng vững để lết được về phòng nên đành nằm lại sofa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tay chân cô lạnh toát, mặt cũng lạnh, đồng hồ quả lắc vẫn điểm chuông đều đặn sau mỗi 15 phút. Cô đau đầu muốn bò dậy lấy nước uống cũng không nhấc nổi mình nữa. Có lẽ say quá rồi, uống có xíu vậy mà đã say không biết trời đất nữa.

Chú về nhà, tiếng động cơ xe đi vào tắt ngấm. Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vàng chạy lên lầu nhưng lại không gọi. Có lẽ chú vào phòng không thấy cô mới lên tiếng gọi:

- Du... cháu đang ở đâu?

Cô nghe thấy nhưng lười trả lời, hay nói đúng hơn là chán không muốn thấy chú nữa nên cứ nằm co ro trên ghế im lặng.

- Du...

Chú xuống dưới, thấy cửa tủ rượu mở và chắc là ngửi thấy mùi rượu nên mới lại gần sofa. Nhìn thấy cô liền sà lại gần trách mắng:

- Ai cho cháu uống rượu hả?

Thanh Du gạt tay chú đang đặt trên người mình ra, bài xích chán ghét đến mức không muốn mở miệng trả lời nữa. Cô bám ghế lấy hết sức đứng dậy, bước từng bước nặng nề muốn về phòng:

- Du...

- Đừng gọi con nữa, con lớn rồi... uống một chút thì có sao chứ?

Giọng nói hơi lớn mang theo cả ấm ức trào lên. Từ trong lòng, một luồng nhiệt tức tưởi trào ngược lên đến cổ họng:

- Chú đã về để sinh nhật cháu...

- Con không muốn nghe nữa, dù sao cũng qua sinh nhật con rồi... không còn quan trọng nữa.

Cô vấp ngã ở ngay bậc thang đầu tiên nhưng tự bám được vào tay vịn. Chú cũng đã đến cạnh từ bao giờ muốn dìu cô đi nhưng Thanh Du đẩy chú ra:

- Con không cần chú nữa... chú cũng không cần phải bao bọc con nữa... hãy tránh xa con ra một chút.

Lời ra là như vậy nhưng lòng thì không muốn nên lại khóc, đã cố kìm nén nhưng rồi vẫn khóc.



- Nghe chú nói...

- Con không muốn nghe...

Cô hét lên đẩy chú ra xa:

- Chú có biết con đã mong chú xuất hiện như nào từ sáng không? Con đã nghĩ chú sẽ giữ lời như mọi lần, chú sẽ về sinh nhật con như những năm qua rồi chú cũng xuất hiện ngang nhiên hôn con chốn đông người, mang con về đâu rồi bỏ đi với người khác... chú bảo con đợi, con đợi rồi bây giờ chú còn muốn gì nữa?

Thanh Du hít thở một hơi đón lấy không khí vào ngực mỉm cười chua xót:

- Chú cấm con mọi thứ, con cũng làm theo, cũng nghe lời. Người đàn ông ôm con đầu tiên là chú, người hôn con đầu tiên cũng là chú, người thấy cơ thể con đầu tiên cũng là chú nhưng người tỏ tình con đầu tiên không phải là chú... con biết mình sai nên cố gắng sửa sai nhưng càng sửa lại càng sai... Con suy nghĩ lệch lạc... nhưng con biết rung động, biết yêu chứ không còn nhỏ nữa đâu. Con yêu người không nên yêu, chờ người không nên chờ... con biết, trong lòng chú lúc nào cũng coi con là trẻ con, nói con chưa lớn chưa nên yêu nhưng tình cảm là ở trong tim... con biết rung động, biết nhớ nhung, biết đau lòng vì người ta rồi vậy có phải là yêu không?

- Du...

Chẳng để chú nói, cô khoát tay nói tiếp:

- Bây giờ con chỉ muốn hỏi chú một câu thôi được không? Tại sao khi nãy chú lại hôn con?

Cô chờ đợi một câu trả lời thẳng thắn và hi vọng rằng chú xác nhận đó là hôn chứ không phải cưng nựng yêu chiều như mọi lần nữa. Cô muốn chú hỏi cô yêu ai? chắc chắn cô sẽ trả lời, giấu mãi trong lòng thực sự rất mệt mỏi.

- Chú không muốn cháu nhận lời Dương Tùng.

- Chỉ vì như vậy mà chú hôn con sao?

- Không phải...

Cô nghe rõ nhịp thở của chú nặng nề như đang nghẹn cái gì ở đường thở.

- Chú không phải tìm lời phân tích cho hành động của chú là quan tâm con nữa. Con thực sự thấy mệt mỏi lắm, con không cần chú quan tâm con như vậy nữa... thứ con muốn là cái khác... con say nên nói lung tung, chú đừng chấp...

- Du... cháu có yêu Dương Tùng không?

Thanh Du ngồi xuống cầu thang ôm đầu đang đau muốn nứt ra.

- Không... con xin lỗi, con sai rồi vì...

Chú ngồi xuống trước mặt, mắt cô nhòe nước, bàn tay chạm lên mặt chú mỉm cười:

- Chú... con phải làm gì đây... khi thấy chú ở cạnh người con gái khác, ôm ấp người ta, lên giường với người ta thì con rất khó chịu... con khó chịu ở đây này...



Cô cầm tay chú áp lên ngực trái của mình, nước mắt lã chã rơi:

- Con biết con sai rồi... con không nên như vậy nhưng... con yêu chú... thật sự con yêu chú mất rồi.

Tưởng rằng sẽ thật khó khăn khi nói ra điều ấy nhưng khi thốt ra lại thấy lòng thật nhẹ nhõm. Chú vẫn ngồi im bất động, có lẽ là sốc, là tức giận nhưng cô không hối hận vì đã nói ra. Vất vả đứng dậy, muốn chạy trốn khỏi chú... để cả hai không phải khó xử. Bàn tay lạnh buốt của cô bị nắm lấy, cả người không trọng lực bị kéo nhào vào lòng chú. Cả thân thể run lên vì lạnh, vì xúc động được chú ôm chặt trong tay.

- Du, chú hôn cháu vì... chú không muốn cháu là của ai cả, chú muốn giữ cháu cho riêng mình...

Cả người Thanh Du đông cứng, cái đầu nhỏ ngọ nguậy trong ngực chú, nó say rồi nên chẳng hiểu được ý của chú:. ngôn tình ngược

- Tại sao chú có người khác được mà lại không cho con có ai chứ?

- Du ngốc...

- Con không ngốc...

- Không ngốc mà còn hỏi như vậy hả?

- Vâng, con ngốc nên chú mới bắt nạt con hết lần này đến lần khác, con ngốc mới đi yêu người không nên yêu, con ngốc nên.... ưm...

Lời Du nói bị ứ lại khi khuôn mặt bị chú nâng lên, cánh môi bị phủ lên bởi môi chú. Cô có thể từ chối, có thể đẩy chú ra nhưng chú hôn ngọt ngào quá mà không muốn buông. Rượu làm cô say nhưng bây giờ say cả sự ngọt ngào này nữa nên vòng tay ôm chú, đón nhận sự dẫn dắt chứa đầy mật ngọt ấy... càng lúc cô càng bị cuốn đi, ban đầu chỉ là nhè nhẹ, những cánh môi mềm mại cuốn chặt lấy nhau đến nồng nhiệt hơn, đầu lưỡi linh hoạt bị đoạt lấy vần vũ trong khoang miệng vừa có vị cay của rượu, vừa có vị ngọt của niềm vui sướng âm ỉ trong lòng. Cô say sưa đón nhận mà đi theo sự dẫn dắt của chú, càng lúc nụ hôn càng lún sâu, điên cuồng và mạnh mẽ, đầu lưỡi dần bị tê dại khi bị mút chặt vờn quanh đến thở cũng khó khăn... bỗng chốc, cô đã mềm cả người trong vòng tay chú. Hai tay chú di chuyển xuống nâng mông nhấc cô bám hai chân lên hông chú đi lên phòng. Thanh Du say rồi nên ngả đầu trên vai chú ôm chặt lấy cho chú bế đưa đi.

- Chú... liệu con có sai không?

- Không sai

- Chú cũng yêu con chứ?

- Ừ...

- Vậy hôm nay con ngủ cùng chú được không?

- Không...

- Vì sao? Trước kia chẳng phải con và chú vẫn chung giường còn gì?

- Trước kia khác, bây giờ khác...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương