Duyên Kỳ Ngộ
Chương 64

A La nằm trong điện Ngọc Hoa rất lâu thì nhìn thấy Sở Nam xông vào. Liền sau đó mấy người nữa từ bên ngoài tiến vào, hai bên giao chiến vô cùng ác liệt. Nàng rất sợ hãi, lo lắng lại không nhúc nhích được, mắt nhìn Sở Nam ra tay hết sức ác độc, cả cung điện toàn tiếng kêu thảm thiết và máu tươi vọt như mưa, nàng hoảng hốt nhắm mắt.

Sở Nam giết hết những người vừa đến, quay người ôm nàng. A La mở mắt trừng trừng nhìn hắn, Sở Nam cười gian giảo: "Công chúa của ta, đi theo ta".

Chắc hắn điên rồi, hắn không biết bắt cóc mình, hậu quả sẽ là bùng nổ chiến tranh sao? A La chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn.

Sở Nam khẽ cười, lấy ra chiếc áo choàng, trùm kín nàng từ đầu xuống chân, nàng cảm thấy hai người đang dần dần ra khỏi cung, điều kỳ lạ là không gặp trở ngại gì. Chợt nghĩ đến lời nói của Minh Châu, nàng đoán là trong cung đang có biến, cho nên không để ý đến bên này. Ra khỏi cung không lâu, Sở Nam lại đưa nàng lên ngựa, không lâu sau nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nghĩ, hắn đã ra khỏi Phong thành, đây có lẽ là sông Đô Ninh. Lên thuyền đi được một đoạn, Sở Nam ước chừng đã cách Phong thành bốn, năm chục dặm, mới giải huyệt cho nàng. A La chầm chậm nhìn quanh, khẳng định mình đang ở trên thuyền, nàng mới bắt đầu cử động chân tay.

"Công chúa thật khiến Sở Nam thán phục, không kêu không khóc, bình tĩnh vô cùng". Sở Nam nắm chặt cánh tay A La, càng nhìn nàng càng thấy thích.

A La liếc nhìn hắn, bất bình nói: "Kêu khóc ích gì? Ta không địch nổi ngón tay của ngươi.""

"Sao?". Vậy nếu công chúa võ nghệ cao cường, chắc sẽ thử vài chiêu với Sở Nam chứ? Sở Nam buồn cười, dạo ở Lâm Nam hắn đã nghĩ mỹ nhân này gan to hơn người, cũng biết võ vẽ vài chiêu, mặc dù không có chút nội công nào, nhưng cũng ứng phó được với người bình thường.

A La bật cười: "Nếu ngươi không cậy có võ công, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc?".

Sở Nam phấn khởi: "Ta không dùng võ công, nàng tưởng nàng sẽ không sợ ta ư?".

"Vậy thử xem". A La từ tốn nói.

"Nàng muốn thử?". Sở Nam vui vẻ, ham muốn chinh phục A La trỗi dậy càng mãnh liệt. A La nghĩ một lát, "Đây là thuyền chứ gì? Chúng ta xuống nước, không dùng nội công, xem ai ở dưới nước lâu hơn".

"Ha ha, được!". Sở Nam nhận lời, hai mắt dưới cặp mày rậm lóe sáng, hắn không tin mình không thắng nàng.

"Ta có thể mặc nam phục không?". A La ngần ngại nhìn chiếc váy trên người nàng.

"Người đâu, đưa nam phục đến đây!". Sở Nam đồng ý ngay không chút do dự.

Hai người thong thả ra khỏi khoang thuyền, dưới ánh trăng sông Đô Ninh lững lờ chảy xuôi, mặt nước êm ả. A La hơi thất vọng, nếu nước sông chảy xiết thì tốt, có thể nhân cơ hội này tẩu thoát, nhưng lại chuyển ý, chỉ cần xuống nước là được, vẫn tốt hơn ở trong thuyền, nàng hất hàm về phía Sở Nam, "Bây giờ xuống nước chứ?".

Sở Nam đứng lặng nhìn A La, ánh mắt nàng được ánh trăng phản chiếu, trong suốt lóng lánh vô tội, lại như khinh khi nhìn hắn, người bỗng nóng bừng, cười lớn: "Được, xuống nước thử xem!".

A La thầm mắng hắn ngớ ngẩn, vô duyên vô cớ thi thố nỗi gì, nếu mình thắng càng có cơ trốn thoát, nếu thua chẳng qua do ở trong tay hắn. Nàng từ từ tháo ủng cầm trong tay, liếc hắn, "Xuống đi!".

A La đứng trên thuyền, mớ tóc dài tết bím óng mượt, bên dưới lộ đôi chân trần trắng như ngọc, dáng kiêu sa, có một vẻ tinh nghịch vô cùng đáng yêu. Sở Nam giật thót, hơi thở tắc nghẹn quay mặt sang bên, hừ một tiếng, bụng nghĩ, lẽ nào mình thua nàng ta? Hắn mỉm cười với nàng, tung người nhảy xuống nước.

A La thấy hắn nổi lên mặt nước nhìn nàng, cười cười, cũng tung người lao xuống, lúc xuống nước tay đã cầm chắc miệng chiếc ủng.

Mắt hai người nhìn thẳng nhau, cùng lặn xuống. A La không buồn nghĩ, vừa xuống nước lập tức bơi xuôi dòng về phía hạ lưu, chớp mắt đã cách Sở Nam mấy trượng. Sở Nam kinh ngạc, trong nước không thể triển khai võ công, thấy A La càng bơi càng xa, hắn đập tay lên mặt nước nhảy lên, vọt lên đầu thuyền, thuận tay với sợi dây thừng quấn quanh cột buồm, lao như tên bắn về phía hạ lưu.

Chính lúc Sở Nam lao theo, A La cố gắng bắt đầu bơi ngược trở lại, cảm thấy đã thở khó khăn, nàng mở chiếc ủng trong tay hít một hơi không khí trong đó, lại bơi tiếp.

Mắt Sở Nam lay động, lóe sáng, do khả năng khinh công cao cường, một lát sau đã lướt rất xa, bụng nghĩ, nàng ta chưa thể bơi xa như vậy, cũng không thể lặn dưới nước lâu như thế. Lúc này mặt sông không rộng lắm, nước cũng không chảy xiết, nàng ta có thể ở đâu? Trong lòng đã biết nàng đang giở trò, cùng với nỗi bực, niềm vui phải tìm bằng được nàng càng thôi thúc mãnh liệt. Hắn hét lên với thuộc hạ, "Lấy thuyền nhỏ, tìm kiếm cho ta!".

A La không thể lặn lâu dưới nước, bèn từ từ bơi đến gầm thuyền. Khi nín thở đến sắp ngất mới khó nhọc áp sát đuôi thuyền. Nàng từ từ thò đầu lên thở, một tay bám chặt đuôi thuyền, một tay vít chặt miệng ủng. Nàng nhanh chóng quan sát xung quanh, chợt nghe thấy trên mặt nước có tiếng huyên náo, biết là bọn chúng đang tìm mình.

Nước chảy rất chậm, A La phóng tầm mắt quan sát, hai bên bờ chỉ toàn cỏ thấp và bờ dốc, vừa không có rừng vừa không có lau lách, trên đầu nàng, người trên thuyền chạy đi chạy lại, nàng thầm kêu khổ, giờ chỉ có thể theo thuyền tiếp tục xuôi dòng xuống hạ lưu. Nàng ta có thể ở đâu? Sở Nam nhìn về hạ lưu, phía đó mặt sông rất rộng, trong vòng trăm trượng không thấy bóng dáng, trên mặt sông bao la phẳng lặng, không có vật gì nhô lên. Sở Nam nghĩ đến đôi ủng nàng cầm trong tay, đột nhiên hiểu ra, hô to: "Dừng thuyền!". Hắn nhảy phắt xuống nước, đáy sông ban đêm không nhìn thấy gì, Sở Nam lần theo mép thuyền tìm kiếm.

A La nghe thấy hai tiếng "dừng thuyền", hoảng sợ hồn bay, hít một hơi lặn xuống, lần về phía bờ, không lâu sau đã vào gần đến bờ, từ từ nhô đầu nhìn, thấy thuyền đã ở cách ba mươi trượng, đêm nay trăng sáng, nàng biết không thể lặn men theo bờ nước. Lúc đó Sở Nam tìm kiếm vòng quanh thuyền, không tìm thấy người liền nhảy lên phi đến khoang thuyền, tiếng động phát ra cách năm mươi trượng đột nhiên lọt vào tai hắn. Liếc qua khóe mắt đã thấy một khối đen lờ mờ trên bờ, hắn hô một tiếng, nắm sợi dây thừng, vọt ra.

A La hoảng hốt, cuống cuồng bò lên bờ, chân trần bắt đầu chạy thục mạng, được một đoạn, chợt thấy thắt lưng bị xiết, vừa hét một tiếng, cả người đã bị kéo giật về sau.

Sở Nam cười sằng sặc: "Công chúa của ta, trốn giỏi lắm!". Lời vừa dứt hắn đã tóm được nàng trong không trung, ôm nàng xoay người vọt về thuyền.

A La rủa thầm, đúng là không dễ bỏ trốn, nàng trợn mắt lườm Sở Nam: "Buông ta ra!". Sở Nam buông nàng, nhìn đôi mắt trợn tròn của nàng, toàn thân nước chảy ròng ròng, bỗng thấy buồn cười.

"Nữ tỳ đâu? Mau hầu bản công chúa tắm, thay trang phục!". A La vênh mặt ra lệnh. "Công chúa đừng quên, bây giờ nàng là tù nhân!". Sở Nam càng thấy hứng thú với nàng. "Đó là ngươi nói, không phải ta tự nguyện, không tính!". A La đánh trúng tâm lý hiếu thắng của hắn. Bụng nghĩ, ngươi thích thể hiện, vậy cho ngươi toại nguyện, bắt cóc ta, ngươi đừng nghĩ dễ sống!".

Sở Nam cười ha hả: "Người đâu, hầu công chúa tắm thay xiêm y!". Hắn lạnh giọng: "Xong xuôi đưa vào phòng bản vương, hầu ta ngủ!".

A La kinh ngạc, người ở đây thật không có ai dễ bắt nạt, những người nàng gặp sao ai cũng sắp thành tinh như vậy! Nàng bĩu môi: "Hầu ngủ ư? Bản công chúa bây giờ chưa có hứng, lúc nào có hứng sẽ thể hiện cho biết!".

Sở Nam bật cười: "Được, rất thú vị, ta sẽ chờ đến lúc công chúa có hứng!".

A La nhìn hai nữ tỳ bên cạnh, họ nhìn nàng vẻ cảnh giác, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, "Đi ra ngoài bình phong, bản công chúa không thích lúc tắm có người nhìn! Nghe thấy không, lui đi!".

Giọng nghiêm nghị lạnh lùng, hai nữ tỳ quả nhiên nghe vậy lùi ra ngoài tấm bình phong. A La nghĩ, xem ra lúc trước mình hiền lành quá, những người này thường ức hiếp người yếu, sợ người mạnh. Nàng từ từ cởi y phục, mắt đảo quanh, trong khoang có một cửa sổ nhỏ. Nàng ước lượng, chấn song có thể đạp gẫy. Vừa nảy ra ý định nàng liền nhảy vào thùng tắm, lát sau gọi: "Nước lạnh rồi, thêm nước cho ta!".

Một nữ tỳ ra khỏi khoang đi lấy nước, một nữ tỳ đứng canh chừng bên ngoài bình phong. "Ngươi vào đây gội đầu cho bản công chúa!". A La ra lệnh.

Nữ tỳ đi vào. A La đột nhiên dùng chân đập nước, nước bắn đầy mặt nàng ta, A La nhìn động tác khi nàng ta né người, biết ngay nàng ta không có võ công, vậy là không kịp nghĩ, từ trong thùng đứng lên, một tay xỉa vào ngực, đánh ngất nàng ta. Lập tức lột áo nàng ta mặc vào người, đặt nàng ta vào bồn tắm, đầu nhô lên.

Nàng hầu kia mang nước đến, "Vào đi!" A La thản nhiên nói, cúi đầu giả bộ vò tóc cho nữ tỳ trong bồn tắm.

Nàng kia vừa vào, A La ngẩng mặt cười với nàng ta, lại một nhát nữa đánh ngất nàng ta. Nàng vòng đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên dưới mặt nước cuồn cuộn. Bụng mừng rơn, nàng lùi lại hai bước phi chân đạp tới, chấn song " rắc" một tiếng gãy đôi.

Thị vệ bên ngoài hỏi: "Có chuyện gì thế?".

A La hốt hoảng vọt qua cửa sổ lao xuống sông.

Sở Nam đang đứng trên khoang thuyền, suy nghĩ đến lúc rời thuyền lên bờ. Hắn đoán, những người đuổi theo sẽ nhanh chóng đuổi kịp thuyền này. Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của A La, vẻ tinh quái đáng yêu, hắn không nén được cười. Hắn biết, bắt cóc A La quả thực rất mạo hiểm, nhưng hai nước Hạ, Trần liên kết đồng minh, lúc này chắc đã tấn công Lâm Nam, bắt cóc nàng, cũng chưa hẳn không hay. Đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng chấn song cửa sổ gẫy đôi, một bóng ngươi lao xuống sông, hắn vội lao theo. Trong đêm tối tóm được bàn chân của người đó ở dưới nước, hắn lật ngược lại kéo lên thuyền.

A La đang mừng có thể trốn được, đột nhiên thấy chân đau điếng, bị tay ai túm chặt, kéo giật lại.

Sở Nam nhìn kỹ nhận ra A La, hắn nổi giận: "Giỏi! Tắm mà còn bẻ gẫy chấn song bỏ trốn!".

"Ai nói thế, rõ ràng là cửa sổ bị hỏng, hại bản công chúa suýt thì ngã xuống sông chết đuối. May mà Sở Nam vương tử cứu giá kịp thời, sau này bản công chúa sẽ bẩm với vương thượng trọng thưởng cho ngươi!". A La thản nhiên nói rồi ngáp một cái, "Một buổi tối hai lần ngã xuống sông, ta buồn ngủ rồi, điện hạ cứ thong thả ngắm cảnh. Người đâu! Hầu bản công chúa đi nghỉ!".

Sở Nam cười: "Để phòng công chúa không cẩn thận lại ngã xuống sông, bản vương sẽ đích thân hầu công chúa!". Nói xong giơ tay tóm eo nàng ôm về phòng.

A La biết giãy giụa cũng vô ích, lòng thầm than mình xúi quẩy lại bị hắn tóm được.

Vào phòng, Sở Nam buông A La, lấy tấm khăn khô lau tóc cho nàng, tiện tay cởi áo của mình. A La toàn thân sởn gai ốc, lắp bắp: "Người... ngươi chớ làm bừa!".

Sở Nam vừa lau nước trên người vừa tiến lại gần nàng: "Sợ hả?".

A La lùi hai bước, lắc đầu: "Như thế có gì thú vị?".

"Công chúa nói đúng, quả thực không thú vị, ta ghét nhất cưỡng bức nữ nhân. Có điều, trong khoang thuyền này nàng không thoát nổi, cũng chẳng có bình phong che chắn, nếu công chúa sợ ta nhìn thấy, thì không cần thay y phục". Sở Nam khiêu khích.

A La nhìn xuống mình, lại nhìn tấm thân nửa trần của Sở Nam liền vớ chiếc khăn lau tóc cúi đầu vắt nước trên quần áo. Bụng nghĩ thay quần áo trước mặt hắn khác nào đưa thịt đến miệng sói, không ăn sao gọi là thú dữ?

Sở Nam hừ một tiếng, nói: "Giường cũng chỉ có một chiếc, nếu công chúa không muốn nằm cùng ta, tự tìm chỗ mà nằm!".

A La lườm hắn, lẳng lặng đi đến một góc ngồi xuống, bị giày vò suốt một ngày đã quá mệt, nàng dựa vào tường vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Sở Nam sao có thể ngủ được, trằn trọc mãi, thấy A La mặc đồ ướt ngồi ngủ trên sàn, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi, lòng đột nhiên không nỡ, thở dài trở dậy, giơ tay muốn ôm lại sợ đánh thức nàng, liền điểm huyệt ngủ, gọi nữ tỳ: "Thay y phục cho công chúa, để công chúa lên giường!". Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Một mình hắn ra khoang thuyền, dòng Đô Ninh như dải lụa, chỉ thấy nước cuồn cuộn, hai bên bờ tĩnh lặng. Sở Nam thầm nghĩ, mình mê nàng ta thật sao? Con người mình vốn nổi tiếng máu lạnh, ra tay bạo liệt, tại sao lần này không thể ra tay với nàng ta? Đột nhiên hạ lệnh: "Cập bờ, chuyển đi đường bộ!".

Ngày thứ hai sau khi A La bị bắt đi, Lưu Giác điểm đủ hai mươi vạn Đông quân khởi hành đến Lâm Nam.

Thành Tư Duyệt nhận nhiệm vụ, thả chim ưng dẫn đường, đuổi dọc theo sông Đô Ninh. Ngày hôm sau chim ưng bay liệng trên bầu trời phía trên chiếc thuyền đang từ từ trôi trên sông. Chàng cười thầm, đi theo chiếc thuyền.

Đêm ập đến, thuyền cập bờ. Thành Tư Duyệt trầm ngâm, nếu A La không ở trên thuyền? Chàng thay đổi y phục. Y phục vừa thay, cảm giác của Ám Dạ lại trở về.

Chàng mắt đảo bốn phía, vận công vọt lên đầu thuyền.

Một thị vệ đi qua khoang thuyền. Ám Dạ lặng lẽ theo sau, kiếm vừa lật ép lên cổ anh ta: "Mở miệng sẽ chết! Sở Nam có ở trên thuyền không?".

Thị vệ lắc đầu, Ám Dạ quay chuôi kiếm đánh ngất anh ta.

Sau khi tìm hỏi mấy người, Ám Dạ cuối cùng cũng biết, Sở Nam đã rời thuyền, lúc đi đúng là đem theo A La. Chàng suy đoán phương hướng, quyết định đi về các thành trì phía nam. A La vừa tỉnh dậy thấy mình đang ở trên xe ngựa. Nàng đảo mắt nhìn quanh, nhận ra không có gì lạ nhổm người ngồi dậy. Nhìn thấy Sở Nam ngồi ở góc đối diện trong xe, thản nhiên nhìn nàng: "Tỉnh rồi à? Đói không?".

A La gật đầu. Sở Nam lấy ra làn thức ăn, A La nhón một miếng bánh bỏ vào miệng. Sở Nam lại rót cốc trà đặt trên khay. A La cầm lên uống, bụng nghĩ, đây chẳng phải là bánh hoa mai và trà tâm sen của Cốc thành sao? Lẽ nào họ đã qua Cốc thành, đang đi về phía Lâm Nam, lẽ nào Sở Nam không sợ bị phát hiện trên đường đi? Nàng im lặng ăn no, uống đủ. Xe buông rèm nghe bên ngoài không có tiếng người, thầm nghĩ họ chưa vào trong thành. Nàng ngoẹo đầu nhắm mắt.

Sở Nam thấy A La không nói gì, rất chán ngán, tay cầm cốc trà thong thả buông một câu: "Không ngờ ngọc thể công chúa hoàn mỹ như vậy, khiến bản vương được mở mang tầm mắt". Đôi mắt hoang dã đăm đăm nhìn A La, muốn chứng kiến nàng hốt hoảng thế nào. "Ồ, cách một bức ngăn dày mà điện hạ có thể nhìn thấy thân thể dưới lần áo của bản công chúa? Mắt điện hạ chắc được ngâm trong gan khổng tước, lợi hại đến thế! Chà chà!". A La chậm rãi trả miếng.

Sở Nam bị vạch trần nói dối, ngụm trà vừa uống phun ra mặt đỏ lựng: "Nàng... nàng sao biết không phải ta thay y phục cho nàng?".

Bên ngoài có tiếng người, biết là đã vào trong thành. A La thầm nghĩ, trong thành chắc chắc có binh lính tuần tra, mỉm cười: "Rất đơn giản, nếu điện hạ đích thân thay xiêm y cho bản công chúa, ta vẫn có thể an toàn vô sự hay sao?". Lời vừa dứt, liền giơ tay vén rèm xe, miệng vừa há, cả người đã tê dại, mềm nhũn sụp xuống.

Sở Nam cười: "Nàng tưởng ta ngốc như vậy sao?".

A La lườm hắn, bụng nghĩ cả chặng đường đến Lâm Nam chẳng lẽ ta không ngăn được ngươi?

Sở Nam hiểu ý nghĩ của nàng, tỏ vẻ tự đắc: "Ta có thể đi con đường này, tất đã có cách, công chúa đừng hòng bỏ trốn".

Vào nội thành quả thực có lính kiểm tra xe ngựa, Sở Nam lật một tấm ván trên sàn xe, lộ ra một cái ngăn lớn, bên trong có trải đệm. Sở Nam để nàng vào đó, cười gian giảo: "Phiền công chúa chịu tủi một chút!". Nói đoạn đậy tấm ván lại.

A La nghe thấy tiếng quan binh vén rèm, hỏi: "Lão gia một mình đi đâu?".

Lão gia? Sở Nam đã kịp hóa trang? Một giọng già nua trả lời: "Trở về quê nhà Lâm Nam! Vừa đến Phong thành thăm con!".

Sau đó xe ngựa vào nội thành, dừng bánh trước một ngôi nhà. Trước mắt A La vừa hé sáng, tấm ván được lật ra, Sở Nam ôm nàng xuống xe, A La nhìn quanh, đây có vẻ giống như hoa viên một gia đình. Nàng thầm ghi nhớ hình dáng khu vườn, chắc chắn đây là một trong những địa điểm bí mật người Trần quốc đã bố trí ở Ninh quốc.

Vào trong phòng, Sở Nam giải huyệt đạo cho nàng, đắc ý: "Thế nào?".

A La vỗ tay khen: "Giỏi lắm! Xem ra người cũng hóa trang rất giống. Có thể dạy ta không? Hình dạng thay đi đổi lại thực thú vị".

Sở Nam nhìn nàng, giọng đột nhiên trở nên ôn tồn: "Sau này đến Trần quốc, công chúa muốn gì cũng được. Nghỉ sớm đi, ngày mai còn lên đường".

A La gật đầu, tỏ vẻ nghe lời.

Sở Nam vừa ra khỏi, nàng liền nhảy đến bên cửa sổ ghé nhìn ra ngoài, thấy mình đang ở lầu hai. Nàng lập tức lấy ra một viên pháo hiệu trong chuỗi hạt trên cổ, cửa sổ đóng, nàng thò tay qua khe cửa, đập thật mạnh, lập tức một làn khói màu lam tím bùng loang trên không. A La vội chạy về ngồi yên trên ghế.

Lát sau, cánh cửa bị đạp tung, Sở Nam sầm mặt đi vào: "Quả thật đã coi thường nàng". A La cười với hắn: "Da ngươi vốn đã đen, lần này thành Táo quân rồi!". Nàng chỉ muốn kéo dài thời gian, thầm nghĩ, tín hiệu phát ra, nhiều nhất hai khắc nữa sẽ có người tìm đến.

Sở Nam tức giận ra tay, A La né người tránh, chân đá tay chém nhanh nhẹn né đòn, thầm nghĩ, có thể kéo dài thời gian bao nhiêu, tốt bấy nhiêu. Sở Nam giận dữ vận công, thân người vừa lắc, suy đoán của nàng không theo kịp tốc độ thay đổi của thân hình hắn, tình hình càng xấu, vừa nghĩ đến đây, lại bị điểm huyệt. A La tức lắm, những cao thủ võ công ở đây hầu như đều biết ngón này, bực là mình không có nội lực, không biết điểm huyệt, nếu không cũng điểm vài lần thử chơi.

Sở Nam sầm mặt kéo nàng xuống lầu, lại nhét nàng lên xe ngựa, đánh xe thật nhanh ra khỏi ngôi nhà. Một canh giờ sau, xe dừng, Sở Nam nhấc tấm ván ôm nàng xuống, đi vào một tòa nhà khác, xe ngựa vẫn đi tiếp.

Vào nhà, Sở Nam trừng mắt nhìn nàng: "Nếu nàng hô hoán, lời còn chưa kịp ra, ta lại điểm huyệt, nếu nàng định đánh, cũng không đánh lại được ta. Ta không điểm huyệt nhưng nàng phải biết điều".

A La thở phào một hơi, xoa xoa vết tím trên cổ tay do vừa rồi bị Sở Nam nắm chặt, mắng: "Ngươi không biết nằm trong đó khác nào nằm trong áo quan?".

"Y phục đã thay, pháo hiệu đó giấu ở đâu?". Sở Nam hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương