Duyên Kỳ Ngộ
Chương 63

Khi Thanh Lôi mãn nguyện nhắm mắt trong lòng Lưu Giám, chiếc áo gấm trên người chàng đã thấm đẫm máu tươi, chàng nhìn Thanh Lôi đã tắt thở, ngửa cổ cười sằng sặc: "Tử Ly ngươi tính toán chu toàn đến thế, liệu có hối hận không? Ngươi là hoàng đế, nhưng có được người đàn bà ngươi yêu hay không?". Chàng cúi đầu, "Lôi Nhi, nàng nói đúng, cả nhà ba người chúng ta bên nhau sẽ rất hạnh phúc!". Nói đoạn rút kiếm tự vẫn. Tử Ly nhìn gia đình Lưu Giám đã chết, trầm ngâm hồi lâu, hạ chỉ: "Hậu táng theo nghi lễ dành cho thái tử!".

"Vương thượng, đây là loạn thần tặc tử!". Có đại thần can gián.

"Ý ta đã quyết, người chết, trăm tội cũng hết, cứ làm theo ý chỉ". Tử Ly có vẻ mệt. Chàng hiểu, chính do chàng dung túng bỏ mặc mới khiến Lưu Giám quyết tâm mưu phản. Nhưng nếu không nhân cơ buông mẻ lướt quét sạch thế lực của Lưu Giám, khi anh ta dần dần mạnh lên, người chết ở Kim điện tất sẽ là chàng.

"Tống giam toàn bộ những kẻ hùa theo Thanh vương, giờ Ngọ ngày mai chém đầu trước Ngọ môn. Nhưng họa không can hệ đến người nhà, không cần giết những người liên lụy".

"Chúa thượng hiền đức!". Bá quan tâm phục khẩu phục. Một quân vương hiền lương như vậy thật hiếm có.

Bá quan thuận phục, ẩn họa đã tiêu, ngoại bang đến chỉ là cái cớ để chàng chinh phục thiên hạ, Tử Ly rất hài lòng với kết quả ngày hôm nay. Mắt liếc nhìn thi thể Lưu Giám, những lời anh ta nói trước khi chết vẫn ở bên tai chàng, lòng chàng đột nhiên hoảng loạn vội nói với chúng thần: "Hỷ sự biến thành họa sự, không biết công chúa thế nào, chư vị mau giải tán, để Cố tướng, Lý tướng và Cố Thiên Tường lo liệu hậu sự".

"Chúng thần tuân chỉ".

Tử Ly chầm chậm quay người, sải những bước dài tao nhã ra khỏi Kim điện. Vừa ra đến cửa điện, chàng liền thi triển khinh công, bỏ lại thị vệ và cung nhân vọt về phía điện Ngọc Hoa.

Lưu Giác vừa đi đến cửa điện Ngọc Hoa đã thấy lạnh cả người. Mấy binh sĩ Ô y kỵ và mười cấm quân nằm gục la liệt ở cửa điện. Chàng xông vào, bên trong rối loạn, rõ ràng đã xảy ra một trận kịch chiến, hai binh sĩ Ô y kỵ nằm trong vũng máu. Lưu Giác nâng một người lên, giơ tay sờ, thấy mũi còn thoi thóp hơi thở, chàng vận nội công truyền chân khí vào người anh ta, lát sau binh sĩ tỉnh lại, chỉ hắt ra một tiếng "Sở..." rồi tắt thở.

Là ai? Sở? Sở Nam ư? Là hắn sao? Là hắn nhân lúc hỗn loạn đã bắt A La đem đi? Lưu Giác cố kìm phẫn uất, quan sát kỹ vết thương trên người binh sĩ Ô y kỵ. Quả nhiên đúng là vết đoản kiếm của Sở Nam. Chàng chạy ra ngoài điện, bắn pháo hiệu rồi lập tức ra khỏi vương cung. Không lâu sau, một toán Ô y kỵ xuất hiện, cùng chàng phi về hướng cổng thành phía nam.

Thành Tư Duyệt không ở trong cung. Chàng đã được giao chức đô đốc Phong thành, đúng dịp đại hôn của công chúa, bảo vệ Phong thành càng phải cẩn mật. Không ngờ sau giờ Mùi, Cố Thiên Tường đột nhiên xuất hiện, chìa lệnh bài của Ly vương, muốn điều động binh mã bao vây tiêu diệt thế lực của Lưu Giám. Một mặt, chàng sai người về vương phủ báo tin, một mặt cùng Cố Thiên Tường chăng lưới diệt gọn viện binh Khởi quốc và binh mã của Lưu Giám, mọi chú ý đều dồn vào cổng tây Phong thành. Sau đó cổng nam cấp báo, Trần quốc vương tử Sở Nam rời Phong thành về nước, chàng đã sinh nghi, lại nhận tin mật báo Thanh La bị bắt bỗng thấy lạnh người. Vội vàng phi đến cổng nam, gặp ngay Lưu Giác đang đằng đằng sát khí. Hai người nhìn nhau, lập tức phi khỏi thành, đuổi theo ba mươi dặm dọc sông Đô Ninh, dưới ánh trăng chỉ nhìn thấy phía xa trên mặt sông một dải đen lờ mờ rồi biến mất.

Lưu Giác sầm mặt ra lệnh: "Thông báo cho châu phủ các trấn, thành, bắt giữ Sở Nam, cứu công chúa!".

"Tuân lệnh!".

Lưu Giác không nói không rằng, khuôn mặt đẹp của chàng trùng trùng những lớp mây đen, quay ngựa trở về Phong thành. A La, A La, chàng quất ngựa như điên, lòng đau khôn xiết.

Đã bố trí chân tay bảo vệ đâu vào đấy, lại bị Sở Nam nhân lúc hỗn loạn bắt đi. Chàng hận là không đâm cho mình một nhát dao, sao có thể để cho Sở Nam có thời cơ đột nhập! Nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của Sở Nam nhìn A La, nghĩ đến ánh mắt hoang dại như dã thú của hắn, chàng như phát điên. A La của chàng sao khổ đến thế, không được mấy ngày sống yên ổn.

Nghĩ đến những ngày vui vẻ thảnh thơi trong thung lũng, nghĩ đến nét mặt xúc động của A La khi nói "Thiếp sẽ sống chết theo chàng"; nghĩ đến vẻ tinh nghịch đáng yêu khi nàng nói, nàng sẽ là bà vợ chua ngoa của chàng, nước mắt chàng lại ứa ra. Nếu chàng không phóng quá nhanh, Thành Tư Duyệt đã có thể nhìn thấy nước mắt chàng đang chảy dài trên má.

Tử Ly chạy đến điện Ngọc Hoa, chàng cũng ngây người, cảnh tượng ngổn ngang thê thảm, cung nhân đang thu những xác chết, lau dọn vệ sinh. Người chàng lạnh ngắt, chân mềm nhũn, loạng choạng đứng tựa vào tường. Mấy canh giờ trước A La còn tươi như đóa hoa đẫm sương, nói cười trước mặt chàng, giờ đã mất tăm. A La, A La của chàng, vì ích kỷ chàng đã dung túng cho Sở Nam cướp nàng đi.

Khi Minh Châu vào cung, chàng đã biết nàng ta định đi đâu, chàng đã cho người theo dõi, hạ lệnh, chỉ cần nàng ta không làm tổn thương công chúa, cứ mặc nàng ta hành sự. Thị vệ trong cung có người của chàng, đều là cao thủ, đi sau Minh Châu, vào đến điện đã dùng mắt ra hiệu, Tử Ly hiểu, Minh Châu không làm tổn thương A La. Thực ra chàng đã nhận ra người mặc bộ váy cát tường đi vào Kim điện, đôi mắt đó không phải mắt A La. Linh cảm của Lưu Giác không sai, Lưu Giác nói với chàng, chàng ta luôn cảm thấy bất an, chàng hiểu đó là chuyện gì, nhưng không nói, chàng chịu đựng mãi, chờ mãi, chờ Minh Châu và Lưu Giám ra tay.

Nhưng giờ đây nhìn cả tòa điện đầy máu, nhìn đồ đạc tan hoang. Tử Ly bất giác kinh hãi, người run bần bật, khẽ gọi: "Trần Tam!".

"Vương thượng!", Trần Tam đã quỳ trong điện.

"Công chúa có bị thương không?".

"Chỉ bị điểm huyệt. Bản thân vương tử Sở Nam võ công cao cường lại đem theo bốn người đều là cao thủ, người chết đa phần là người của Bình Nam vương cử đến bảo vệ công chúa, chúng thần... không động tay!". Trần Tam khẽ nói.

Nếu như bọn họ cũng ra tay, Sở Nam chưa chắc đã cướp được A La. Tử Ly không thể tưởng tượng tâm trạng Lưu Giác thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng ở đây. Chàng ân hận vô cùng, cao giọng truyền chỉ: "Lệnh toàn quốc bắt giữ Sở Nam, sai người đưa thư đến Trần quốc, quả nhân muốn nhìn thấy công chúa được đưa trở về an toàn! Nếu không quả nhân sẽ tiêu diệt nước Trần!".

"Tuân lệnh!".

Tử Ly nhìn quan truyền chỉ vẫn đang bận rộn, hét lên: "Cút ra đi!".

Thị vệ, cung nhân hoảng sợ quỳ sụp khấu đầu lui ra. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vị hoàng đế ôn hòa điềm tĩnh nổi cơn thịnh nộ.

Tử Ly rã rời ngồi bệt trên nền điện Ngọc Hoa trống vắng, lại đứng phắt dậy, loạng choạng đi đến ngồi bên giường. Không còn mùi hương của A La. Mũi hít vào chỉ có mùi tanh của máu. Tử Ly nhắm mắt, tát mạnh vào mặt, nước mắt lã chã: "A La, muội tha thứ cho ta, muội tha thứ cho ta. Ta thấy ánh mắt Sở Nam nhìn muội, đã biết hắn động lòng, mắt hắn như dã thú nhìn con mồi. Ta cố ý để hoàng hậu trang điểm cho muội đẹp như tiên nữ, cố ý cho hắn nhìn thấy muội và Lưu Giác âu yếm bên nhau, để kích dụ hắn có hành vi bạo phát, ta mới có cớ xuất binh tấn công nước Trần. Ta biết Sở Nam sẽ không làm tổn thương muội, nhìn mắt hắn, ta biết, mặc dù có thú tính đến đâu, hắn cũng tuyệt đối không làm hại đến muội. Nhưng để có cớ động binh, ta... ta đành để hắn cướp muội đi, A La, muội đừng hận ta!".

Lúc này, nỗi ân hận đang điên cuồng giằng xé tâm gan Tử Ly, sao chàng có thể làm những chuyện như thế? Đột nhiên nghĩ nếu Sở Nam cưỡng bức A La, A La không chịu, liệu hắn có giết nàng không? Sao chàng có thể đẩy nàng vào chỗ nguy hiểm như vậy!

Tử Ly một mình ngồi trong điện Ngọc Hoa. Đêm khuya dần, cả điện cô lạnh như một nấm mồ, đột nhiên nghe có tiếng động ngoài cửa, chàng ngẩng đầu. Cố Thiên Lâm đang chậm rãi đi đến.

"Hoàng hậu đến làm gì?". Chàng hỏi.

"Thần thiếp đến thăm vương thượng!". Cố Thiên Lâm vẫn bước về phía Tử Ly.

"Ra đi!". Tử Ly hơi sẵng giọng.

"Vương thượng, thần thiếp chỉ muốn thăm người, có rất nhiều việc thần thiếp cũng đoán được vài phần".

"Hừ, nàng đoán được gì? Thánh chỉ cũng là thứ nàng có thể tùy tiện đoán sao?". Giọng Tử Ly đột nhiên rít lên.

Cố Thiên Lâm xót xa nhìn đôi mắt hơi đỏ, thần sắc như bóng đêm của chàng, nàng dịu giọng nói: "Lúc này vương thượng không nên hối hận. Vương thượng vì đại nghiệp của Ninh quốc, Thanh La nếu biết cũng sẽ không trách người!".

Tử Ly nhảy dựng, một cái tát văng ra, chàng gầm lên: "Cút!".

Cố Thiên Lâm bịt miệng, nước mắt chứa chan chảy xuống má: "Thần... thiếp cáo lui!", đoạn quay người chạy khỏi điện Ngọc Hoa.

Tử Ly nhìn bàn tay mình, đấm mạnh vào tường, đại nghiệp Ninh quốc... thống nhất thiên hạ... A La... A La... có ai biết khi chàng nghe những lời như vậy, lòng đau thế nào. Nghĩ đến ánh mắt Sở Nam như muốn nuốt sống A La, trời ơi, nếu A La xảy ra chuyện gì... chàng... chàng làm sao chịu được? Chàng mở túi thơm trên thắt lưng, lấy ra lọn tóc nhỏ của A La, nhắm mắt để lên mũi, mùi hương quen thuộc lại quay về.

Tử Ly lẩm bẩm: "Phải, là ta đố kỵ... A La, ta nhìn thấy bộ hỷ phục đỏ chói trên người Lưu Giác ta liền... con rắn độc đố kỵ lại lồng lộn. Nhưng bây giờ nói những điều đó phỏng có ích gì? Ta... ta chẳng phải đã để cho Sở Nam cướp muội đi, cướp muội đi trong sự bảo hộ của ta! Tất cả những cái đó vốn không nên xảy ra... ta thà trao muội cho Lưu Giác, cũng không nên để Sở Nam bắt muội đi, ta...".

Cố Thiên Lâm đứng ở xa, ngơ ngẩn nhìn điện Ngọc Hoa trong đêm, ánh nến chập chờn, thấp thoáng ẩn bóng người u uất cô đơn, co quắp trên giường.

Không khí đại hỷ bao trùm phủ An Thanh vương. Lưu Giác trở về, nhìn những dải lụa đỏ trên cổng phủ, giơ tay muốn giật, lại dừng. Ô y kỵ theo sau chàng cũng âm thầm xuống ngựa, họ lấy làm lạ, không thấy chúa thượng nổi cơn thịnh nộ.

An Thanh vương ngắm nghía bộ hỷ bào mới trên người, lại nhìn hỷ phục đỏ trên người con trai, cười khùng khục, nói đùa: "Trông như cha con ta cùng cưới vợ!".

"Cha!". Lưu Giác nghe hai chữ "cưới vợ", lòng giật thót, quay mặt đi hai bàn tay nắm chặt.

An Thanh vương cũng rầu lòng, vẫy tay bảo tả hữu lui ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên uy nghiêm: "Ly vương mưu hiểm hơn chúng ta nghĩ rất nhiều. Hắn mới đăng cơ hai tháng đã mượn cớ loại trừ Thanh vương, tìm cớ dấy binh tấn công hai nước Khởi, Hạ, cổ vũ sĩ khí Ninh quốc trên dưới, muốn thống nhất bốn nước".

Lưu Giác nét mặt lầm lỳ: "Anh ta nhất định tiêu diệt hai nước Trần, Hạ trước! Con chỉ hận sao anh ta nhẫn tâm như vậy, ngay đến...".

"Đúng, ngay đến đứa con gái ba tuổi của Thanh vương cũng không tha". An Thanh vương tiếp lời, ánh mắt lóe sáng. Ông biết con trai định nói tới là ai, nhưng ông không thể để nó nói ra. An Thanh vương nhìn con trai, biết nó đã hận đến mức không thể chịu nổi, lại tiếp, "Mặc dù chúng ta đã lệnh cho người của chúng ta trong cung bảo vệ A La, nhưng Sở Nam võ công cao cường, ta không ngờ hắn dám ra tay, đích thực là người mưu dũng có dư, suy tính thấu đáo. Hắn tưởng có thể nhân lúc hỗn loạn cướp A La đi, nhưng không ngờ hành động của hắn đã nằm trong dự tính của Tử Ly, nước Trần bị diệt, là do một tay hắn gây ra!".

"Con thấy cũng chưa hẳn. Nếu con đoán không nhầm, hôm nay khi Lưu Giám mưu phản ở đại điện, hai nước Hạ, Khởi chắc chắn đã đến tập kích. Trần, Hạ dựa vào nhau, chưa biết chừng đã sớm liên thủ. Sở Nam một là thèm muốn nhan sắc A La. Hai là chưa hẳn không phải muốn bắt A La làm con tin". Ánh mắt Lưu Giác trở nên bình tĩnh, đôi mắt dưới cặp lông mày lưỡi mác dần nhuốm màu đêm.

An Thanh vương cười ha hả: "Đó mới là con trai ta! Nếu không biết chừng mực, dễ để cho địch lợi dụng!".

Lúc này người hầu vào báo: "Trong cung có người đến truyền chỉ!".

An Thanh vương và Lưu Giác nhìn nhau, lòng đều có câu hỏi, sẽ là chuyện gì? An Thanh vương kéo con trai đi ra, Lưu Giác lầm lỳ quỳ hô: "Vương thượng vạn tuế!".

Một thị quan vội đi vào: "Vương thượng có chỉ, Bình Nam vương lập tức vào cung yết kiến!".

"Thần tiếp chỉ!". Lưu Giác liếc nhìn cha rồi theo thị quan vào cung.

Lưu Giác đi đến bên ngoài ngự thư phòng, gặp ngay Thành Tư Duyệt, hai người nhìn nhau, cúi đầu đi vào.

"Vương thượng!". Hai người quỳ xuống hành lễ.

Tử Ly dìu Lưu Giác đứng lên trước: "Bình Nam vương không cần đa lễ, Thành đô giám cũng đứng lên đi!".

Đợi hai người đứng yên, Tử Ly thở dài: "Hôm nay là đại hôn của Doãn Chi và A La. Thanh vương lại mưu phản ở Kim điện, khiến Sở Nam nhân cơ cướp muội ấy đi".

Lưu Giác trầm giọng: "Thanh vương mưu phản đã có manh mối có thể truy xét, nhưng không ai ngờ Sở Nam to gan đến thế!".

"Quả nhân đã hạ chỉ truy lùng. Thành đô giám, quả nhân giao cho ngươi đi tìm công chúa, ngươi hãy mang chim ưng, đi đi!".

"Thần nhất định tìm được công chúa!". Thành Tư Duyệt khấu đầu, đứng lên đi ra.

"Doãn Chi, chuyện này đệ nhìn nhận thế nào?". Tử Ly hỏi thẳng.

Ý nghĩ trong đầu Lưu Giác liên tục thay đổi: "Thần bạo gan đoán rằng, Thất hồn ngọc dẫn hương là mật dược của Hạ quốc, nếu có trong tay Vương Yến Hồi có lẽ là Hạ quốc đã sớm câu kết với Thanh vương. Hai nước Trần, Hạ dựa vào nhau, chưa biết chừng đã liên thủ xâm phạm bờ cõi chúng ta".

Tử Ly nói: "Trong bốn nước hiện nay, ngoài An quốc và Ninh quốc ngăn cách bởi rừng rậm Hắc sơn, muốn chung sống hòa bình, ba nước kia đều nhòm ngó đất đai Ninh quốc. Quả nhân đã sớm hiểu dã tâm của họ, chẳng qua là nhân lúc quả nhân vừa lên ngôi cục diện chưa ổn định, xúi giục Thanh vương mưu phản, tìm cớ động binh".

"Vương thượng, thần Lưu Giác thỉnh chỉ đưa quân đến Lâm Nam!". Lưu Giác quỳ phục kiên định nói.

Tử Ly đăm đăm nhìn Lưu Giác, cha con Lưu Giác trung thành với chàng, vậy mà chàng... nỗi ân hận lại nhen lên trong lòng. Tử Ly nhẹ nhàng cất tiếng: "Doãn Chi, có phải quả nhân quá nôn nóng lập công?".

"Vương thượng, thực ra tiên hoàng tổ đã có ý thống nhất bốn nước, như vậy mới có thể tránh được tranh chấp giữa các nước, dẹp trừ chiến họa trên mảnh đất này". Lưu Giác ôn tồn trả lời.

Tử Ly nhìn Lưu Giác, ánh mắt sắc như mắt chim ưng.

Lưu Giác cười, thần sắc bay bổng: "Vương thượng hãy hạ chỉ, thần sẽ thân chinh thống lĩnh đại quân tiêu diệt hai nước Trần, Hạ".

Tử Ly nhìn đôi mắt sáng có thần của Lưu Giác, cảm giác trong lòng thực khó tả. Hồi lâu sau, cuối cùng chàng mỉm cười: "Thiên Tường đã khởi hành đi Biên thành phía tây. Doãn Chi, đệ đến Lâm Nam trước, đợi thời cơ tập kết đại quân vượt Hán Thủy nam chinh, tiêu diệt hai nước Trần, Hạ! Đông quân cũng do đệ thống lĩnh. Ta ở đây còn có bốn vạn Bắc quân tinh nhuệ, một ngày nào đó ta sẽ đích thân dẫn quân tây chinh. Phía nam, giao cho đệ".

"Thần quyết không phụ ủy thác của vương thượng".

Mắt Tử Ly lộ vẻ kiên định: "Ninh quốc ta trên dưới một lòng, tất sẽ thống nhất được thiên hạ, ta nhất định làm một hoàng đế tốt yêu dân cần chính, để trăm họ không còn lo mối họa chiến tranh, để trăm họ được phúc lộc bình an!". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Vương thượng vạn tuế! Doãn Chi cáo lui!". Lưu Giác hành lễ, quay người rời đi. Tử Ly muốn thống nhất thiên hạ, còn chàng chỉ muốn tiêu diệt nước Trần giết Sở Nam, tìm được A La của chàng.

Tử Ly nhìn theo bóng lưng Lưu Giác, mấy lần định gọi, nói với chàng rằng mình hối hận, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng. Thân làm hoàng đế, chàng không thể. Chàng chỉ cầu cho A La bình an, A La có bình an vô sự mới khiến chàng bớt phần đau khổ hối hận.

Thành Tư Duyệt xử trí xong mọi sự trở về nhà, Thanh Phỉ và tứ phu nhân chờ chàng đã lâu. Thấy chàng trở về hai người vội sắp cơm, Thành Tư Duyệt không động đũa, trầm giọng nói: "Thanh Phỉ, tỷ tỷ nàng tự vẫn rồi".

Thanh Phỉ mặt trắng bệch, ôm bụng từ từ ngồi xuống: "Tướng công, chuyện thế nào?".

Thành Tư Duyệt thở dài: "Ta làm nàng kinh sợ rồi, vốn không định nói với nàng, nàng đang có mang, không nên kinh động. Nhưng, chuyện hôm nay...".

Thanh Phỉ lấy hết can đảm nhìn chàng: "Tướng công, thiếp và đại tỷ là tỷ muội, thiếp chịu đựng được".

"Thanh vương lợi dụng hôn lễ của Thanh La và Bình Nam vương động binh mưu phản, bị vương thượng quăng lưới diệt gọn, tỷ tỷ nàng đã đi theo Thanh vương rồi". Thành Tư Duyệt nhẹ nhàng cầm tay Thanh Phỉ, "A La cũng bị Trần quốc vương tử Sở Nam bắt cóc. Trong ba tỷ muội nàng, chỉ có nàng bình an nhất. Nếu Ninh quốc khai chiến với Trần quốc, ta thật sự lo cho nàng".

Thanh Phỉ thở dài: "Tội nghiệp đại tỷ!". Nàng than: "Còn A La sao khổ thế, muội ấy luôn mong được thành hôn với Bình Nam vương, khó khăn lắm mới có ngày đó, vậy mà lại bị bắt đi!".

Thành Tư Duyện vuốt ve cái bụng đã nhô cao của Thanh Phỉ, nhẹ giọng: "Phỉ Nhi, ta từ nhỏ đã mồ côi, có một ân nhân đối xử với ta như con đẻ, là người đó đã tác thành cho ta lấy nàng".

Thanh Phỉ kinh ngạc nhìn chàng, mắt rớm lệ: "Tướng công, chàng... thì ra chàng chỉ vâng lệnh ân nhân đó mà lấy thiếp...".

Thành Tư Duyệt cười nhạt, khuôn mặt anh tú thâm trầm: "Ta vốn rất không ưa nàng, nhưng về sau thấy nàng một lòng một dạ với ta, lòng ta... thật sự ấm áp. Nàng là vợ ta, nàng đã cho ta một gia đình, cho dù nàng có ngàn vạn điều không phải, ta cũng yêu nàng suốt đời".

Thanh Phỉ cười, mắt ngấn lệ: "Sao chàng dễ thỏa mãn như vậy?".

"Những chuyện khác sau này ta sẽ nói với nàng. Tóm lại chúng ta là phu thê, ta chỉ hỏi nàng một câu, có phải cho dù ta làm gì nàng cũng sẽ cùng ta?".

"Đương nhiên!". Thanh Phỉ trả lời ngay.

"Phỉ Nhi, trước đây ta ghét đại tỷ vô cùng, nhưng hôm nay nghe nói đại tỷ đã vì Thanh vương mà tuẫn tiết, ta thực sự không ghét tỷ ấy nữa". Thành Tư Duyệt nói nhỏ, ngẩng đầu, ánh mắt khoan hậu: "Có nàng, lại có con chúng ta, ta không có gì phải tiếc nuối. Phỉ Nhi, ta cần đi giúp ân nhân của ta một việc, có lẽ khá lâu không về nhà. Sẽ có người bảo vệ mẹ con nàng, nàng nhất định đợi ta quay về, được không?".

"Tướng công, thiếp... không muốn để chàng đi". Thanh Phỉ ngập ngừng, lại tiếp: "Nhưng, thiếp biết, chàng nhất định phải đi. Chàng hãy hứa với thiếp, phải sống trở về, thiếp và con sẽ chờ đợi chàng".

Thành Tư Duyệt thỏa mãn áp mặt vào bụng Thanh Phỉ, "Ta hứa, ta nhất định sống trở về".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương