Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 78
GÁYYY
Con Hoả Hoành Điểu ngay sau khi nghe thấy hiệu lệnh bắt đầu trận đấu của nữ chủ trì, rốt cuộc cùng không nhịn thêm nữa mà gáy lên một tiếng vang trời, đang định trụ giữa không trung liền từ độ cao hàng mấy chục trượng ấy mà lao mạnh xuống, cái mỏ nhọn như gọng kìm phủ đầy lửa cháy nóng rực nhằm thẳng đỉnh đầu Trần Vô Hạo...
Trần Vô Hạo vẻ mặt không chút cảm xúc, nếu là ở trên cao mà không có dạng địa hình có thể nhảy lên như ở trong rừng thì có thể hắn sẽ tạm thời chưa có cách, ấy vậy mà không ngờ gia hoả này lại chủ động lao xuống...
"Tiêu hao một lúc đã..." Trần Vô Hạo khẽ lẩm bẩm, sau đó liền làm ra động thái, chỉ thấy hai bàn tay đã được gia trì bởi lực lượng Thể Tu cực kỳ cứng cáp, sau đó mạnh mẽ nắm chặt lại thành nắm đấm, linh lực trong đan điền cuộn cuộn vận chuyển...
Chờ đến khi thấy mục tiêu đã tiếp cận đến một khoảng cách gần nhất định, Trần Vô Hạo liền giậm mạnh chân mà bật nhảy vọt lên, song quyền cũng theo đó dần vươn tới, trong đầu thầm hô:
"Xung Linh Quyền!"
ẦM
Âm thanh chấn động vang lên cho thấy song quyền nhất mỏ đã va chạm nhau cực kỳ mạnh mẽ, cái mỏ bén nhọn của con Hoả Hoành Điểu bị hai đòn Xung Linh Quyền kết hợp với lực bật nhảy phi thường được gia trì bởi sức mạnh của Thể Tu cùng lúc tấn công trực diện thẳng vào...
Bất quá dù sao thì Trần Vô Hạo vẫn là ở thế dưới, dù cho hắn có hơn về sức mạnh Thể Tu nhưng hiển nhiên tên này vẫn không quên công việc làm ảnh đế của mình mà diễn trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu không thì những tính toán trước đó của hắn sẽ bị vứt hết vào sọt rác a!
Và thế là lực lao xuống của Hoả Hoành Điểu nhờ đó mà trên cơ lực lao lên cũng như lực đấm ra hai cú đấm kia của Trần Vô Hạo mạnh hơn, vừa va chạm một cái mà con chim lửa chỉ hơi choáng chút chứ vẫn đâm đầu thẳng xuống mặc kệ tên nhân loại đang ghìm chặt mỏ nó...
ẦM
Hoả Hoành Điểu cắm thẳng cái mỏ vàng óng của mình thẳng xuống sàn đấu tạo thành một cái lỗ thủng không nhỏ, khói bụi bốc lên bao trùm một vùng sân.
Bất quá lại chẳng nhìn thấy cảnh tượng tên nhân loại ấy bị cái mỏ sắc bén của nó xuyên thủng qua đầu mà ngược lại, nó cảm nhận được tại mũi mỏ của nó chỉ đâm vào sàn đá chứ chẳng hề đâm trúng tên kia.
Phạch phạch phạch...
Rầm rầm rầm...
Nó vỗ vỗ đôi cánh nóng hừng hực của mình để giãy giụa lao ra khỏi cái lỗ mà mỏ của mình suýt thì bị kẹt vào mà bay lên dò xét tìm kiếm mục tiêu...
Soạt...
Bất ngờ, từ trong đám khói bụi đã bị tản đi bởi mấy cũ vỗ cánh mạnh bạo đi kèm hoả diễm của nó, thân ảnh của Trần Vô Hạo rốt cuộc hiện ra...
Hắn nhận thấy không thể lợi dụng đám khói bụi này để chiến đấu đánh vào điểm mù khi mà đối thủ của hắn là một yêu thú dạng không chiến mạnh mẽ, thế nên đã dứt khoát lập tức lùi ra một góc sàn đấu, ngước đầu lên đồng dạng quan sát kẻ địch của mình.
GÁY
Phành phạch...
Xèo xèo xèo...
Hoả Hoành Điểu hiển nhiên sẽ không ngừng lại cho đến khi moi móc hết nội tạng của con mồi này ra rồi nướng hắn lên mà gặm mà nhấm...
Nó gáy lên một tiếng cao vút rồi dang rộng đôi cánh hừng hực liệt diễm của nó ra, từ trong lòng hai đôi cánh ấy dần dần ngưng tụ lại hai quả hoả cầu từ linh lực trong cơ thể cùng với bản chất nó là một Hoả hệ yêu thú mà thành...
Thiên địa linh khí dồn dập mà quy tụ lại và dung nhập vào trong hai quả hoả cầu ấy, làm cho chúng càng lúc càng to ra và nóng bỏng hơn, không khí xung quanh phải vặn vẹo vì sức nóng của chúng.
Hừng hực hừng hực...
Chưa thấy hai quả hoả cầu ấy được tung ra mà đã có thể nghe thấy thay âm thiêu đốt của chúng trong không khí rồi, đối diện với sức nóng này Trần Vô Hạo cảm giác như dù có lực lượng Nhị Trọng Trung Kỳ Thể Tu gia trì nhưng vẫn sẽ bị thương không nhẹ nếu như trúng phải một chiêu này của Hoả Hoành Điểu.
Cái ý tưởng muốn lợi dụng công kích này của con chim lửa bự chảng ấy để tu luyện gia tăng tu vi luyện thể vừa mới nảy ra trong đầu đã lập tức bị hắn gạt bỏ...
Dù đúng là rất có lợi và có thể hắn sẽ đột phá được Nhị Trọng Hậu Kỳ đấy, bất quá hắn còn chưa có muốn bị nhắm vào nhiều hơn mà chết đâu!
Càng biểu hiện ra gì đó bất thường thì lại càng dễ dàng bị nhắm vào, hắn mới không có ngu như vậy, chỉ có thể âm thầm thở dài tiếc nuối mà bỏ qua cơ hội này, thầm nghĩ tiếp sau này phải săn một con Hoả Hoành Điểu để luyện thể mới được...
GÁYYY
Phạch...phạch...
Phừng...phừng...
Mà lúc này, hai quả cầu lửa bá đạo kia đã được tên hoả điểu đó ngưng tụ thành công, không chàm chừ gì thêm mà lập tức vỗ mạnh đôi cánh lửa của mình, ném thẳng song hoả cầu về phía một mục tiêu duy nhất là Trần Vô Hạo...
"Hừ!" Trần Vô Hạo hừ nhẹ một tiếng, pha này muốn diễn thì rất không dễ, nhưng vì bảo vệ cái mạng của mình thì bắt buộc phải cố hết khả năng diễn xuất của mình thôi.
Để đối phó với hai quả hoả cầu này thì hắn không thể dùng tay không chân trần mà ngạnh kháng được, nhưng Phong hệ thuộc tính - loại thuôc tính hắn chủ tu nhất thì lại có hiệu quả không tồi trong phản đòn hay triệt phá các chiêu thức Hoả hệ...
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lại một lần nữa rút ra thanh trường kiếm Phàm Cấp Cực Phẩm được bao bọc bởi Nhị Tầng Kiếm Khí của mình, linh lực trong đan điền đã bắt đầu vận chuyển, cơ thể nhanh chóng vào thế tấn công...
Đôi mắt đen láy như rất thâm thuý của Trần Vô Hạo nhắm chuẩn hai quả cầu lửa mà mỗi quả phải lớn gấp đôi cơ thể hắn kia, một kiếm đầy uy lực mạnh mẽ vung ra, đầu tiếp tục niệm:
"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ nhất - Phong Vân Lộng Quyển Trảm!"
Xoẹt
Vù vù vù...
Một nhát kiếm khí lồng lộng cuồng phong như có thể biến đổi thậm chỉ thổi bay cả bầu khí quyển khủng khiếp được chém ra, kiếm khí cách không mà cuồn cuộn lao thẳng vào song hoả cầu đang cháy phừng phừng ấy...
ẦM ẦM ẦM
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG
Sức mạnh bá đạo của nhát kiếm khí và uy lực huỷ diệt kinh khủng của hai hoả cầu va chạm nhau, sức mạnh của hai bên dường như quá lớn để có thể trụ lại mà giằng co với nhau, ngược lại chúng liền phản ứng với nhau mà lập tức nổ tung giữa bầu trời...
Khói bụi từ vụ nổ tản ra cả mấy chiến đài xung quanh nhưng rất nhanh liền bị giải trừ dưới tác dụng của trận pháp trên từng sàn đấu để tránh cho các trận đấu bị ảnh hưởng bởi những cuộc chiến khác.
Đòn tấn công này Trần Vô Hạo không hề che giấu việc bản thân là một Kiếm Tu sở hữu kiếm khí, tức là một kẻ đã đột phá Kiếm Khí Cảnh, bởi lẽ ngay từ trận đấu trước đó, khi mà hắn rút ra thanh trường kiếm Phàm Cấp của hắn mà một trảm trực diện bay đầu Siêu Phàm Nhị Trọng yêu thú là Phong Nha Hổ kia thì đã có rất nhiều cường giả ở cảnh giới Linh Hải Cảnh trở lên nhìn ra hắn đã dùng đến kiếm khí và xác nhận hắn là Kiếm Tu rồi.
Đây cũng là một trong những sai sót vì sự cố chấp của tên này, ai bảo hắn cứ khư khư muốn chỉ sử dụng độc nhất một tranh kiếm mà mẫu thân mình để lại này mà trải qua các trận chiến và cùng nhau thăng tiến cơ chứ?
Sau đợt này hắn lại rút ra thêm một bài học nữa, đó là cần phải có một thanh kiếm khác tầm cỡ đủ mạnh để sử dụng trong chiến đấu mà không nhất thiết phải vận kiếm khí...
Như đã nói trước đây, ở cái cảnh giới mới đột phá Siêu Phàm Cảnh này của hắn thì số lượng tu sĩ có thể trở thành Kiếm Tu cực kỳ ít, chủ yếu là đám thiên tài mới có thể, mà như vậy thì khác nào hắn cũng đang tự nhận bản thân là thiên tài trước vô số người ở đây?
Quá mức nổi bật a! Hắn không muốn như vậy đâu! Sau này càng phải suy nghĩ chu toàn hơn rồi!
Hoặc là hắn tìm mua kiếm mới phù hợp cấp độ hiện tại, hoặc là hắn phải bế quan làm Luyện Khí Sư để nâng cấp thanh trường kiếm của mình thôi...
Đống pháp bảo của Tà Hoả Ma Quân mà hắn có được trong chỗ truyền thừa của lại thì toàn hàng cấp cao vượt khỏi khả năng phát huy của hắn nên chẳng thể dùng rồi.
Và trước đó nữa, hắn phải xem xét và cố gắng vượt qua cái "kiếp nạn" lần này cái đã.
Ngay khi đường kiếm khí và song hoả cầu va chạm và nổ tung, nhân lúc Hoả Hoành Điểu còn chưa tiếp tục tấn công, Trần Vô Hạo đã một lần nữa nhảy lên cao, vung kiếm ra mà thầm nhẩm:
"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ hai - Phong Vũ Động Thiên Trảm!"
Xoẹt
Vù vù vù...
Lại một trảm kiếm khí như vũ bão chấn động thiên không được tung ra, cú chém dọc một đường lao thẳng tới cái mỏ vàng đang cụp xuống theo hướng phần cổ cúi xuống để con chim lửa quan sát ấy...
Vì khói bụi chỉ bị giải trừ ở các sàn đấu xung quanh chứ trong phạm vi chiếm đài số 6 này thì không, thế nên tầm nhìn của con Hoả Hoành Điểu bị hạn chế không ít, chưa kịp làm ra phản ứng đã thấy một đường kiếm khí lao thẳng vào mặt nó...
Xoẹt
GÁYYY
Hoả Hoàng Điểu bị trúng chiêu mà gào thét lên trong đau đớn, cái mỏ bị một kiếm hữu lực ấy chém mạnh vào mà có dấu hiệu muốn nứt vỡ hẳn ra, cặp mắt của nó trở nên đỏ bừng vì tức giận, căm hận Trần Vô Hạo đến cực điểm mà dùng ánh mắt đầy lệ khí nhìn hắn.
Một màn chiến đấu này khiến vô số khán giả toát mồ hôi hột mà cũng không thiếu phần hưng phấn, đến cả các cường giả cấp cao trên Siêu Phàm Cảnh cũng phải công nhận trận này hay.
Bọn họ không nghĩ đến một kẻ thiệ tài vô danh lại có thể làm được thành tựu như vậy ở cái dộ tuổi và cảnh giới này.
Dù không biết rõ tuổi của hắn, nhưng họ biết tên này sẽ không quá 500, bởi vì 500 năm đã là thọ nguyên tối đa mà Võ Đạo Cảnh sở hữu rồi, trong khi tên này là Siêu Phàm Nhất Trọng...
Phịch...
"Phụt...! Phù...ha...ha..."
Dĩ nhiên Trần Vô Hạo sẽ không thể để đám khán giả quan chiến này đề cao thêm, sau khi tiếp đất trên sân đấu, hắn giả vờ khuỵu một bên gối xuống, dùng thanh kiếm của mình cắm xuống đất chống đỡ cơ thể, linh khí hơi phân tán, cắn mạnh đầu lưỡi để diễn một pha thổ huyết, hơi thở nặng nhọc...
Tên này bị tiêu hao không ít chẳng sai, bất quá thực chất hắn mới tiêu hao gần một nửa mà thôi, thừa sức đánh thêm một trận vượt một tiểu cảnh giới nữa, nhưng hiển nhiên là trừ khi hắn cực ngu mới làm.
Trông thấy biểu hiện của Trần Vô Hạo, quả thật đã có không ít kẻ trước đó âm thầm nhắm vào tên này thở nhẹ ra một hơi, người thì buông lỏng sự quan tâm hoặc hứng thú với hắn, người thì trực tiếp kệ luôn, người thì vẫn còn nghi ngờ,...
Nhưng ít ra rủi ro đã giảm đi không ít rồi.
Mỗi tội là, cúc hoa của hắn vẫn cần được bản thân tên này cảnh giác hơn, bởi nó vẫn đang bị một tên con ông cháu cha biến thái nhìn chằm chằm từ đầu đến giờ...
GÁYYY
PHỪNG
Phía chiến đài, con Hoả Hoành Điểu đang dần trở nên cuồng bạo dị thường, ánh mắt nó trở nên lăng lệ hung hăng hơn, vô số hỏa diễm cấp tốc ngưng tụ trên thân thể nó đột ngột bừng cháy dữ dội...
Trần Vô Hạo chú tâm im lặng quan sát, con chim lửa vừa bùng nổ hỏa diễm toàn thân này dường như đã bắt đầu thấm mệt, thế nhưng ý chia muốn làm thịt hắn thì lại không hề giảm đi chút nào nên đã vàng thiêu đốt tinh huyết của mình để đạt được sức mạnh...
Không hổ danh một trong những loài yêu thú hiếu chiến nhất nha.
"Khốn kiếp!" Thương Lâm nghiến răng thầm mắng, hắn không ngờ Hoả Hoành Điểu lại chiến đấu ngu ngốc như vậy, để cho Trần Vô Hạo đưa vào hoàn cảnh này.
Dù gì tên này cũng là một Tiên Thiên Cảnh cường giả, đương nhiên nhìn qua cũng biết là Hoả Hoành Điểu vẫn đang ở thế yếu dù đã thiêu đốt tinh huyết để gia tăng sức mạnh khi mà Trần Vô Hạo trông có vẻ đuối những vẫn có thể chiến thắng nếu như dốc hết toàn lực cuối cùng...
Kế hoạch của hắn đi lệch quỹ đạo rồi.
Đến bây giờ con Hoả Hoành Điẻu mới hiểu là không thể cận chiến với đối thủ trước mắt, thế nên chúng đã rút kinh nghiệm mà cấp tốc bay lên cao nữa, cái mỏ sắc bén bắt đầu ngưng tụ ra một quả cầu lửa đỏ cực kỳ cô đặc...
Hừng hực hừng hực...
Từ trong quả cầu lửa cô đặc ấy, từng quả cầu hỏa diễm nhỏ được sinh ra mà xả liên thanh, dội liên hồi xuống đầu Trần Vô Hạo...
Những quả cầu bé nhỏ nhưng chứa đầy Hỏa hẹ thuộc tính mạnh bạo như cơn mưa cầu lửa ầm ầm phóng xuống, không thể nhìn thấy một chút sơ hở nào để né tránh cả.
Chứng kiến tình huống này, Trần Vô Hạo khoé miệng "rỉ máu" cắn chặt hàm răng, như thể đang rất gian nan bất lực mà mặc cho từng viên hỏa đạn dội thẳng lên người...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...
Âm thanh chấn động Nhân Thú Đấu Trường liên tục vang lên, chiến đài rung lắc không ngừng, các quả cầu lửa rơi đúng vào thân ảnh người thanh niên trẻ tuổi ấy.
"Mau tránh a! Tại sao không tránh?!"
"Tên này muốn chết sao? Ta chẳng lẹ lại cược sai thật rồi?"
"Sợ quá chết đứng luôn rồi chăng? Tiền của ta!!!"
"Đừng thua a, ta đã đặt hết vào ngươi đấy!"
"Hừ! Chết sớm còn hơn chết muộn cho đỡ khổ!"
"..."
"..."
"..."
Lại là các âm thanh hỗn tạp nhao nhao vang lên trên khán đài, họ đang chứng kiến nơi Trần Vô Hạo đứng đã hình thành một cái hố to trên sân, khói bụi tiếp tục tràn ngập rất khó nhìn.
Vài hơi thở qua đi, khói bụi dần tản ra, cả khán đài lại tiếp tục chứng kiến thân ảnh thiếu niên ấy đang đứng trùng gối chắp hai tay lại trước mặt, biểu lộ khuôn mặt nhăn nhó khá là khó coi, cho thấy tên này đã rất "khổ sở" để chống đỡ một chiêu kinh khủng vừa rồi.
Dù coi như đã an toàn, nhưng Trầm Vô Hạo hắn lúc này y phục đã bị thiêu cháy 1 phần 3, lộ ra nửa thân trên chắc khỏe cứng rắn với từng múi cơ bắp trông hoàn mỹ đến cực điểm, may mắn là không bị cháy mất cái quần nếu không thì hắn sẽ lộ ra "hàng nóng" trước mặt bàn dân thiên hạ a!
Thân thể hắn lúc này có rất nhiều vết bầm tím, vết bỏng, vết bụi bẩn bám vào cho thấy hắn không toàn diễn mà đỡ được một loat đòn công kích kia...
Nhìn kỹ hơn thì có thể thấy có các vết nứt vỡ của linh lực được cô đặc lại làm lá chắn, để nhiều khán giả thở phào rồi lập tức hiểu rằng vũ kỹ phòng ngự của hắn đủ mạnh để chống đỡ được công kích của Hoả Hoành Điểu!
Và đương nhiên đây là do tên này cố tình buông thả để cho nhục thân của mình gánh chịu, Canh Linh Hộ Thân này cũng chỉ là hắn tuỳ ý dựng nên để cho dễ bị vỡ hơn, càng diễn được việc hắn đang suy yếu rất lớn...
Vút...
Trần Vô Hạo lại một lần nữa nhảy lên cao, lần này hắn phải đánh cho gia hoả kia xuống dưới, đánh cho nó hết bay lượn được rồi sau đó ra vẻ dồn toàn lực vào một kích cuối mà chém chết nó, hoàn thành diễn xuất.
Hoả Hoành Điểu sai khi dừng tấn công đã bay thấp xuống để xem xét, nào ngờ đến Trần Vô Hạo vậy mà vẫn còn sống sau loạt tấn công vừa rồi, nhất thời không kịp đề phòng tên này lợi dụng khoảng cách gần mà lao lên, trong chớp mắt đã bị hắn bắt được hai chân...
GÁY
Phạch phạch phạch...
Nó gáy lên cố gắng giãy giụa, nhưng lực lượng Thể Tu đã giúp hắn bám chặt chân nó, một cú Khai Thạch Cước vung lên đá cho thân thể to lớn của nó từ trên cao rơi thẳng xuống đất...
ẦM
GÁY
Trần Vô Hạo nắm bắt cơ hội, bật chân trong không khí lao mạnh xuống sàn đấu, đạp ngay vào cơ thể con chim lửa khiến nó lần nữa kêu thảm.
ẦM ẦM ẦM...
Xung Linh Quyền liên tục được vận dụng vào song quyền mà liên miên không dừng đấm mạnh vào khắp thân thể hoả điểu, tạo nên một hình ảnh đầy thô bạo và tàn nhẫn đến cực điểm nhưng lại kích thích người xem một cách lạ thường.
Nhìn cỗ thân thể thê thảm như miếng giẻ lau liên tục bị hung hăng đập nện, hàng vạn người trái tim như nhấc lên đến tận cổ họng. Bọn hắn khó có thể tưởng tượng vốn dĩ khí thế hung hăng, hỏa diễm bao trùm toàn thân trông oai phong lẫm lẫm như Hoả Hoành Điểu lại có ngày bị đánh thảm hại như vậy.
Trần Vô Hạo vừa đấm vừa cố ra vẻ mệt mỏi suy yếu hơn, linh lực được khống chế sao cho càng lúc càng bất ổn định nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Hoả Hoành Điểu vốn là yêu thú hung tàn, tính tình nóng nảy quyết liệt, bị liên tục tra tấn khiến nó trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, sau nhiều lần vùng vẫy vẫn không thoát khỏi ăn quyền, ánh mắt của nó đỏ ngầu hằn lên những tia máu đầu ý quyết tuyệt, ẩn bên trong đó thể hiện ý muốn đồng quy vu tận cùng đối thủ...
GÁYYYYY
Sau một thanh âm chứa đầy lệ khí và oán giận, chỉ thấy thân thể của Hoả Hoành Điểu cấp tốc phình to ra, từng tia ánh sáng kỳ lạ lập loè chiếu ra từ trong cơ thế nó, nhiệt độ không khí trong đấu trường cấp tốc gia tăng một cách chóng mặt...
Tình cảnh này lọt vào mắt các khán giả, họ sửng sốt mà như có vẻ quen thuộc vì sớm đã thấy nhiều, thi nhau hô hào lên:
"Không ổn, nó muốn tự bạo!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook