Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 70
Thời gian tiếp đó lại cứ trôi đi...
Mỗi ngày, cứ cách nửa canh giờ là Trần Vô Hạo lại lén lút phóng thích linh thức của mình ra để theo dõi động tĩnh của đám nội môn đệ tử Linh Đạo Sơn kia một lần.
Hắn luôn phải chăm chú nhìn chằm chằm đám người này để cố gắng phán đoán và dựa vào đó mà siêu xét ứng biến, tránh cho điều ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Thời gian còn lại đương nhiên chính là dành để tu luyện rồi, thời gian này luôn phải túc trực hộ pháp và canh chừng cho quá trình đột phá của tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu, cái ăn cái uống thì sẵn có rồi nhưng bất quá thời điểm hiện tại cần chú trọng tu luyện hơn...
Dù sao thì thời gian này sẽ chỉ ở yên một chỗ này, không tu luyện chẳng lẽ lại ngồi không vừa "ngắm cảnh" vừa ăn chơi?
Như vậy thì quá lãng phí thời gian rồi nha, chỉ khi phải di chuyển hoặc dừng chân một thời gian ngắn hắn mới thảnh thơi như vậy thôi, còn lúc này là cả mấy tháng lận, lại còn đang trong tình cảnh không thể buông lỏng cảnh giác được, thế nên tu luyện chính là tốt nhất.
Mà trong khi hắn dùng linh thức thăm dò đám người kia, bọn chúng cũng đồng dạng thi hr thoảng lại cùng phóng ra linh thức của mình để dò xét khu vực xung quanh, tìm kiếm và kiểm tra sự hiện diện của yêu thú ở gần để tránh đi khi gặp con cấp cao khó đối phó hoặc ra tay chiến sát mấy tên nhỏ yếu đến cùng cấp.
Siêu Phàm Nhất Trọng thông thường có linh thức khuếch đại ra tới khoảng 150 mét, Siêu Phàm Nhị Trọng thì chừng 300 mét và Siêu Phàm Tam Trọng lên đến 600 mét, nỗi tầng tiểu cánh giới là gần như đều mở rộng linh thức ra gấp đôi...
Bất quá dù linh thức có rộng rãi đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ chẳng tài nào phát hiện được bất cứ điểm gì bất thường ở phía đại thác nước này cả.
Một khi kết giới Giới Huyền Trận đã được lập nên ở phía lối ra vào là nó đã bao quanh và phong toả mọi dò xét đến từ bên ngoài đối với không gian bên trong rồi.
Đã thế kết giới trận pháp này còn mang đẳng cấp đạt tới Địa Cấp Cực Phẩm sau khi Trầm Vô Hạo lần nữa nân cấp lên từ Địa Cấp Thượng Phẩm trước đó rồi, nếu như không phải là Siêu Phàm Cảnh Cửu Trọng thì đừng có mơ mà hòng phát giác giác ra bất cứ thứ gì ở thác nước này!
Còn cao hơn Siêu Phàm Cửu Trọng là Thông Linh Cảnh thì đã mở ra thần thức rồi, tức là không chủ là cảm nhận không gian mà có thể đưa tầm nhìn của bản thân đi khắp một phạm vi cũng như linh thức vậy, mà Giới Huyền Trận thì chỉ có tác dụng với linh thức, đứng trước thần thức liền trở nên vô dụng, cần phải là loại kết giới trận pháp khác mới được...
May mắn là ở đây chỉ có đám Siêu Phàm Cảnh lẹt đẹt thế này nên chẳng phải là vấn đề gì cả.
Mặc dù ở trong đây đảm bảo an toàn, nhưng tất nhiên là không thể buông lỏng cảnh giác rồi, đôi khi những biến số ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra mà không ai dự đoán trước được sẽ có thể thay đổi cả một cục diện đấy.
Mấy lần nhìn sang quả trứng chứa tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu ở bên trong là Trần Vô Hạo lại một lần âm thầm cầu mong đám người này sớm ngày kết thúc lịch luyện mà rời đi...
Nếu để đến lúc tiểu gia hoả này đột phá thì động tĩnh ấy sẽ dấn tới một cuộc chiến khó tránh khỏi với đám người đó, Trần Vô Hạo không có tự tin có thể đánh lại đâu!
Cùng lắm thì cố gắng chống đỡ, cầm cự đến khi Bạch Thanh Khâu hồi thần và tạm ổn định sau đột phá mà lấy cảnh giới Siêu Phàm Bát Trọng nghiền ép giết chết đám này thôi.
Chỉ là, không biết hắn có thể cầm cự được cho đến cái lúc đó không thì hắn không hề dám chắc nữa...
...
Mọi thứ cứ vậy lặp đi lặp lại không mấy thay đổi trong suốt một khoảng thời gian kéo dài đến hơn 4 tháng trời.
Trong thời gian này, thiên địa linh khí với sự hỗ trợ của Tụ Linh Trận đẳng cấp Địa Cấp Cực Phẩm do Trần Vô Hạo lập nên và hiệu quả thôn phệ bổ sung năng lượng cho đột phá của quả trứng hay đúng hơn có lẽ là đến từ gốc Kết Thai Thảo mà Bạch Thanh Khâu đã và đang luyện hoá kia được gia tăng lên rất nhiều lần.
Theo đó mà linh của đất trời cứ ngày một hội tụ lại và tích tụ càng lúc càng nhiều thêm, bao vây kín cả quả trứng như tạo thành một lớp vỏ khác với sặc sỡ màu sắc cùng quang mang trông cực kỳ huyền diệu.
Lượng linh khí lúc này còn nhiều hơn cả khi hắn tích luỹ để đột phá tầng thứ Siêu Phàm Cảnh gấp cả chục lần là ít đấy, nếu đống này mà đều được giải phóng hết ra trong khi đột phá thì động tĩnh thậm chí ước tính còn có thể làm rung động nhẹ ngọn núi và thác nước này!
Nếu đến lúc chuyện đó xảy ra mà ba kẻ người của Linh Đạo Sơn kia vẫn chưa rời đi thì hắn không biết phải làm sao nữa, cùng không thể tình cờ xuất hiện rồi dụ bọn họ rời đi được, đám người này qua thời gian quan sát mấy tháng qua thì nhìn so với 5 "vong hồn" trước đây trông cũng chẳng khác mấy nhau, đều không phải dạng hiền lành gì, cùng một giuộc cả thôi.
Thế mà không hiểu làm thế nào tông môn này có thể trở thành thế lực có tiếng về các việc làm hành hiệp trượng nghĩa được cơ chứ, Trần Vô Hạo chẳng thể hiểu nổi.
Xem ra đấy chính là biểu hiện của hai mặt trong cùng một đồng tiền a!
Lúc này đây, trong lúc đang ngồi tịnh thần tu luyện, quả trứng ở bên cạnh Trần Vô Hạo bât chợt có dị động...
Bộp...
Bộp...bộp...
Âm thanh phát ra từ bên trong quả trứng, như thể tiểu hồ ly ở bên trong đang gõ lên vậy...
Ùng...ùng...ùng...
Mà theo dị động xuất phát từ trong quả trứng ấy, không khí xung quanh cũng bắt đầu có dao động nhẹ, thiên địa linh khí cực độ dày đặc được tích tụ xung quanh nó trở nên gợn sóng lăn tăn, khí tức lan toả ra có chút âm trầm mà mạnh mẽ.
"Cái này... Tiểu Bạch đây là muốn đột phá rồi?" Trần Vô Hạo phản ứng cực kỳ nhanh chóng mà liền đoán ra được nguyên nhân của động tĩnh này, lập tức dừng lại việc tu luyện đứng bật dậy nhìn quả trứng, cảm xúc kinh ngạc đi kèm chút lo ngại đan xen lẫn nhau trong lời nói của hắn.
Phóng đại linh thức của mình ra, Trần Vô Hạo chứng kiến đám người Linh Đạo Sơn kia vẫn còn đang nằm thành thơi trên đất cỏ bên bờ hồ mà ngáy khò khò, nhìn là biết họ hoàn toàn chưa hề có ý định rời đi trong thời gian gần này rồi.
Mà Bạch Thanh Khâu đã sắp sửa đột phá rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ra mất, mà hắn thì lực bất tòng tâm, không có biện pháp nào để xua đuổi đám người đó đi trong thời điểm hiện tại cả, và năng lực hiện tại của hắn rất có hạn, cũng không thể động vũ lực đánh đuổi đi hay gì.
Trận pháp che giấu động tĩnh thì hắn chưa luyện đến vì đẳng cấp nó quá cao sơ với cảnh giới Trận Pháp Sư ở thời điểm hiện tại của hắn...
Hắn cũng không thể đi ra làm mồi dụ đám đó đuổi theo mà rời xa nơi này được, động tĩnh sẽ khá lớn, đám người này không biết nhưng sẽ có những yêu thú cấp cao khác gần đó cảm nhận được mà tới, dù thời gian kéo đến sẽ mất một lúc nhưng có hắn ở đó vẫn còn tốt hơn là không...
Có hắn ở đó ít ra sẽ tạo ra chút sự chú ý của đám đó mà câu kéo được chút thời gian, còn không thì lũ yêu thú sẽ ảnh hưởng đến quá trình đột phá của tiểu hồ ly, sự đột phá của một yêu thú nếu bị yêu thú khác thừa cơ trục lợi thì sẽ là một bên tiêu vong một bên thăng tiến, thế nên vẫn cần hắn canh chừng ở bên một lúc cho đến khi Bạch Thanh Khâu hoàn toàn đột phá mà trấn áp đám yêu thú, hoặc là cùng chạy được.
Nghĩa là Trần Vô Hạo dù có thế nào cũng không thể rời xa khu vực thác nước này quá xa được, thế nên việc phát sinh một trận chiến với đám người kia là hoàn toàn không thể né tránh!
"Haizzz... Ít nhất chắc cũng có thể lợi dụng cuộc chiến chống đỡ 3 tên này để thu hút sự chú ý và gây kiêng dè một chút cho đám yêu thú mò đến kia, càng câu thêm được thời gian cho Tiểu Bạch đi." Trần Vô Hạo thở dài một hơi, đưa tay lên vuốt cằm âm thầm suy tính đường đi nước bước một cách hợp lý vẹn toàn nhất có thể.
Dù là yêu thú cấp cao hơn hắn và cả 3 tên kia thì một cuộc chiến sẽ gây thu hút hơn là một sự đột phá khi mà chiến đấu sẽ tạo ra động tĩnh lớn hơn đột phá, khiến cho đám yêu thú lại giảm đi sự hứng thú mà kéo đến đây, hoặc ít nhất là dè chừng cẩn thận chưa quyết có nên lại gần hay không.
Bạch Thanh Khâu là đột phá trong tiểu mật động bí mật dâu bên trong một cái thác nước với nồng đậm linh khí bên trong, linh khí và không gian sẽ giảm đi phần nào động tĩnh lan toả ra từ đột phá, kết hợp với động tĩnh chiến đấu lớn hơn và gây chú ý hơn thì vấn đề lo ngại về đám yêu thú đã giảm đi khoảng 7 phần rồi, cũng là cố gắng nhất có thể rồi.
Việc còn lại cần giải quyết chính là làm sao để đối chiến cũng như cầm cự trước sự liên thủ vây công của ba kẻ ngoài kia, và mục tiêu của chúng lại là thứ tạo ra động tĩnh mà chúng phát giác ra ở khoảng cách gần chứ giết hắn sẽ chỉ là phụ, càng làm cho chuyến này gian nan hơn a!
Thay vì muốn giết mình thì chúng sẽ muốn xông qua mình để nhanh chóng tới được chỗ thác nước hơn, động tĩnh không xác định rõ nguyên nhân như thế thì thay vì nghĩ là ai đó đang đột phá cảnh giới thì chúng sẽ thiên về nghĩ đó là bảo vật xuất thế hay gì đó đại loại vậy hơn...
Lợi ích luôn làm mờ mắt thế nhân, mọi việc đều thường được cân nhắc và nghĩ theo hướng có lợi hơn là mấy thứ bình thường khác.
Vừa phải chật vật cầm cự với sự liên hợp của họ lại còn phải cố gắng ngăn cản sự tiến công với một mục tiêu khác không phải mình, quá là làm khó cho Trần Vô Hạo hắn rồi đi.
Nhưng biết làm sao được đây, đó đã là cách tốt nhất ở thời điểm và hoàn cảnh lúc này rồi, ai bảo hắn hiện tại chưa có đủ thực lực chứ, nếu không hành động ngay thì mọi chyện sẽ còn tồi tệ hơn những gì hắn lo ngại mất.
Nghĩ là làm, Trần Vô Hạo nhân lúc Bạch Thanh Khâu còn chưa hoàn toàn bắt đầu đột phá mà bắt tay vào chuẩn bị một chút trước, trông động tĩnh lúc này vậy thôi chứ áng chừng cũng phải mấy ngày nữa nó mới thực sự xảy ra.
Đánh lẻ hắn còn đánh được chứ để đối phó với 3 tên Siêu Phàm Cảnh hợp lực kia cần phải bỏ ra không ít công sức đâu...
...
Thế là 5 ngày đã qua đi...
Thời khắc này, lượng thiên địa linh khí vốn dày đặc nồng đậm xung quanh đã hoàn toàn bao vây kín cả quả trứng, đại đa số trong số đó thì đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong quả trứng, có vẻ chúng đã quy tụ lại hết bên trong tiểu hồ ly đi.
Ùng...ùng...ùng...
Nguồn năng lượng được tích xúc đến cực điểm, không gian quanh đây như âm trầm hơn, bầu không khí như nặng nề ngột ngạt hơn trước rất nhiều, khí tức nhàn nhạt lan toả ra xung quang từng luồng từng luồng sóng như theo nhịp đập của trái tim vậy.
ÙNG...ÙNG...ÙNG...
Mà điều đó lại không hề có dấu hiệu ngừng lại mà mỗi lúc lại một tăng lên, càng ngày càng nhanh hơn, càng lúc càng mạnh mẽ hơn...
ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...
"Sắp rồi sao? Thật mong chờ được chứng kiến, nhưng bất quá lại chẳng phải lúc a..." Trần Vô Hạo nhìn quả trứng vẫn đang lan toả ra một nguồn năng lượng mà hắn dám cá là đủ để đánh chết hắn trong một đòn này mà lẩm bẩm nói, sau đó hắn lại nhìn về phía ngoài cửa tiểu mật động, xuyên qua dòng thác nước chảy xiết, chăm chú vào 3 kẻ còn đang ngồi cười đùa ngoài kia...
Thị lực kết hợp song song với linh thức, tất cả đều tập trung vào 3 thân ảnh kia, tâm tình của hắn càng lúc càng ngưng trọng hơn, mọi chuẩn bị đã xong xuôi và sẵn sàng để ứng chiến với đám đó ngay khi Bạch Thanh Khâu đột phá.
Mà đám người ở bên ngoài kia cũng như phát giác ra được điều gì đó từ dao động linh khí trong không gian có chút bất thường đang diễn ra, bất quá chúng cũng không có nghĩ nhiều gì mấy, chỉ là đã nâng lên một chút cảnh giác mà thôi.
Rắc...
Chợt, một âm thanh như nứt vỡ vang lên, nhìn vào quả trúng có thể thấy trên vỏ trứng đã xuất hiện một vết nứt nho nhỏ...
ÙNG...
Mà vết nứt ấy vừa lộ ra, một làn sóng năng lượng bá đạo từ bên trong ấy lập tức phóng ra, mạnh đến mức Trần Vô Hạo còn bị đẩy lùi được, trong khi đấy chỉ mới là từ một vết nứt nhỏ mà thôi.
Không thể tưởng tượng đến nếu quả trứng ấy hoàn toàn vỡ ra thì sẽ là tràng cảnh như thế nào chứ?
Phía bên ngoài...
Ùng...
Làn sóng ấy phóng đại đến mức xông thẳng ra phía bên ngoài mất động, hơi rúng động thác nước, mặt hồ phía xa vốn phẳng lặng cũng bị gợn sóng lăn tăn.
"Chuyện gì?!" Điều này khiến cho lực chú ý của 3 kẻ đệ tử đến từ Linh Đạo Sơn đều quy tụ tại phía thác nước kia, đứng bật dậy mà dùng ánh mắt nghiêm nghị cùng thần sắc ngưng trọng mà thốt lên một tiếng, không hiểu chuyện gì xảy ra mà lại bất chợt có dao động linh khí một cách kỳ lạ như thế này.
Rắc...rắc...
ÙNG...ÙNG...
Mà ở phía bên trong mật động, quả trứng ấy lại hơi động đậy một chút, "nhờ" đó mà các vết nứt nhỏ lại xuất hiện thêm, mang theo các làn sóng linh khí kinh khủng lan toả ra xung quanh, khiến cho Trần Vô Hạo phải điều động chút linh lực để định trụ đứng vững trước nó, còn 3 kẻ bên ngoài cảm nhận được cũng càng lúc càng biểu lộ ngưng trọng hơn.
Rắc...rắc...rắc...
ÙNG...ÙNG...ÙNG...
Âm thanh nứt vỡ của vỏ trứng vẫn tiếp tục diễn ra, càng lúc càng có nhiều vết nứt hơn, càng lúc càng có nhiều làn sóng linh khí cuồn cuộn giải phóng ra hơn...
Rắc...rắc..rắc...
ÙNG...ÙNG...ÙNG...
Những vết nứt ngày một nhiều hơn, từ vết nứt nhỏ đến vết nứt lớn, nhiều cái nhỏ cùng vỡ tại một chỗ càng tạo ra vết nứt lớn hơn nữa, những vết nứt đã chiếm đến 4 phần của bề mặt vỏ quả trứng rồi, làn song linh khí cũng theo đó mà đã mạnh lại càng trở nên kinh khủng hơn nữa, buộc Trần Vô Hạo phải lùi ra xa gần cửa hang mà trụ vững, mà 3 kẻ ngoài kia đã có dấu hiệu thủ thế chầm chậm từng bước tiến lại gần phía thác nước rồi.
RẮC
ÙNGGG
Cuối cùng, sau hàng loạt tiếng nứt vỡ của vỏ trứng, vỏ trứng đã nứt đến vết cuối cùng, giừo đây toàn bộ bề mặt của nó đã hoàn toàn nứt ra, cũng là khi mà làn sóng linh khí đạt đến thời kỳ mạnh nhất, Trần Vô Hạo đứng ở gần không tránh khỏi ảnh hưởng mà hơi nhăn mày...
Ba tên ngoài kia thì càng lúc càng tiến gần hơn tới thác nước một cách chậm rãi với thần sắc nghiêm trọng vô cùng.
Mà theo sau tiếng nứt vỡ cùng làn sóng lớn nhất đó lại là một khoảng lặng đến âm trầm, trong khoảng thời gian tĩnh lặng này không làm mọi thứ khá hơn mà chỉ làm cho tinh thần đôi bên càng căng thẳng hơn mà thôi.
Trong khi Trần Vô Hạo và đám người đang "sắp" nghĩ rằng mọi chuyện có lẽ đã dừng lại rồi, Trần Vô Hạo càng là nghĩ thời điểm "kia" vẫn chưa đến, thì từ bên trong quả trứng ấy thình lình bùng phát một nguồn năng lượng dữ dội...
ĐÙNGGG
Không khí như bị xé rách ra, vô tận thiên địa linh khí và linh lực từ bên trong quả trứng được tích tụ bấy lâu nay như hoàn toàn giải phóng ra, liên miên không dứt các làn sóng linh khí còn khủng bố hơn trước đó lan toả gây chấn động cả thác nước, hồ nước, cỏ cây,... xung quanh bán kính vài dặm liền...
Năng lượng giải phóng lớn là thế, bất quả quả trứng vốn đã nứt hoàn toàn lại chẳng thấy có dấu hiệu vỡ ra cả, dường như sự đột phá sẽ xảy ra ở bên trong đó cho đến khi kết thúc thì mới vỡ ra.
"Chẳng lẽ là bảo vật xuất thế?!" Thực sự đúng như dự liệu của Trần Vô Hạo, đám người này trông thấy động tĩnh lớn đến thế này liền nghĩ đến là có bảo vật xuất thế đầu tiên, từ biểu cảm nghiêm nghị nay đã toàn bộ chuyển thành tham lam đến đỏ cả mắt, bước chân chậm chạp nay lại chuyển thành chạy nhanh mà lao về phía thác nước.
Chứng kiến cảnh này, nhìn 3 tên này chỉ còn cách thác nước tầm trăm mét và đang giảm xuống nhanh chóng, Trần Vô Hạo không khỏi nghiêm mặt, biểu cảm trở nên lạnh lùng hơn, trầm giọng mở miệng than thở:
"Quả nhiên là khó tránh một trận chiến a..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook