Duy Ngã Tự Tại
Chương 69

"Dù đột phá đã không có vấn đề gì, nhưng vẫn cần phải tiếp tục tu luyện để luyện hoá toàn bộ năng lượng lớn vẫn còn tồn đọng cả trong và ngoài cơ thể cái đã, ổn định củng cố vững chắc tầng thứ Nhất Trọng Luyện Tinh này." Trần Vô Hạo chỉ vừa cảm nhận tu vi thăng tiến của mình không được bao lâu, còn chưa kịp tận hưởng hay gì mà đã lập tức gạt phăng chuyện đó sang một bên, lẩm bẩm tự nói.

Dù hắn đã dồn lượng lớn năng lượng tích xúc được mà đột phá tới Siêu Phàm Cảnh, bất quá do đã tích luỹ số năng lượng nhiều hơn lượng cần thiết để đột phá nên hiện tại đã thăng tiến đến Siêu Phàm Cảnh rồi mà vẫn còn dư thừa không ít ra đâu.

Thiên địa linh khí được giải phóng ra nhưng do được ngưng tụ quá đậm đặc mà giờ chúng còn đang cô đọng lại tản mạc trong không khí đây, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được những màu sắc tuyệt đẹp của đất trời ấy...

Mà linh lực ở trong cơ thể Trần Vô Hạo nhờ căn cơ của Võ Đạo Cảnh được hắn rèn luyện cực kỳ vững chắc nên chúng không bị bất ổn không ổn định như thông thường các tu sĩ khác đột phá, thế nhưng số linh lực ấy vẫn là quá nhiều so với cảnh giới Siêu Phàm Cảnh có thể chứa chấp được nên vẫn đang không ngừng chạy khắp thân thể hắn, thậm chí còn dư thừa mà tràn ra khỏi cơ thể hắn mà hoà vào với linh khí thiên địa.

Tận dụng số lượng linh khí và linh lực nhiều đến thế này, lại thêm Tụ Linh Trận phụ trợ và sự thôn nạp luyện hoá nhanh hơn của cảnh giới Siêu Phàm Cảnh so với Võ Đạo Cảnh trước đây cũng phải gấp 10 lần này, Trần Vô Hạo hắn dám chắc là số lượng năng lượng dư thừa này đủ để hắn tu đến đỉnh phong của Siêu Phàm Nhất Trọng, đồng thời rèn luôn ra căn cơ vững chắc của cảnh giới này luôn.

Không thể chậm trễ thêm nữa, cứ mỗi giây là linh khí và linh lực lại theo đó mà dần tản mác tiêu tán bớt đi một tẹo, không thể hoang phí được...

Trần Vô Hạo lúc này mới động linh lực mà hái xuống Hồng Diệp Quả trên cành cây của Hồng Diệp Thụ mà ăn vào, không dừng lại ở đó mà hắn còn lại lấy ra khoảng 10 viên Địa Cấp Cực Phẩm - Tụ Linh Đan mà nuốt hết vào người, lập tức vận chuyển linh lực luyện công.

Nhờ có thiên tài địa bảo chuyên phụ trợ tu luyện như Hồng Diệp Quả, lại kết hợp với Tụ Linh Trận đẳng cấp Địa Cấp Cực Phẩm và hiệu quả của 10 viên Tụ Linh Đan đều là Địa Cấp Cực Phẩm nốt, khả năng hấp thu linh khí trời đất rồi chuyển hoá nó thành linh lực mà bồi bổ tu vi của hắn đã tăng lên so với một Siêu Phàm Nhất Trọng bình thường có thể làm tận 20 lần!

Thiên địa linh khí nồng đậm trong mật động bị Trần Vô Hạo điên cuồng thôn nạp vào thể nội và chuyển hoá chúng thành linh lực, rồi lại từ số linh lực đó mà đem tẩm bổ cho đan điền của mình...

Khí tức và tu vi của Trần Vô Hạo cũng cứ theo đó mà gia tăng lên từng tí một, ngày một nâng cao và trở nên mạnh mẽ hơn...

...

Thời gian lại tiếp tục trôi đi 1 tháng...

Khí tức xung quanh thân Trần Vô Hạo lúc này được lắng đọng đến mức có chút âm trầm khó đoán nếu chỉ dùng mắt thường để đánh giá, thậm chí dù có tự cảm nhận thoáng qua cũng khó mà xác định được sức mạnh của hắn đã đạt đến tầng thứ nào rồi.

Ít nhất cũng cần đến Siêu Phàm Ngũ Trọng trở lên mới có thể nhận biết được tu vi của một kẻ vừa mới đột phá Siêu Phàm Nhất Trọng không được bao lâu này.

Tên này càng lúc càng luyện được khả năng ẩn giấu khí tức, sự hiện diện và cả tu vi cảnh giới của mình đến một mức độ không phải ai cũng làm được rồi...

Bình thường cùng lắm chỉ luyện được đến mức chỉ cần là kẻ tu vi cao hơn dù chỉ một tiểu cảnh là Siêu Phàm Nhị Trọng cũng có thể phát giác ra rồi, đằng này lại cần ít nhất là Siêu Phàm Ngũ Trọng đủ thấy khả năng che giấu của tên này tốt đến mức nào.

Thiên địa linh khí xung quanh đã bị hắn thôn phệ và chuyển hoá hết thành linh lực rồi cùng chỗ dư thừa trong cơ thể kia mà đều làm "chất dinh dưỡng" gia tăng cho tu vi của mình rồi.

Không nằm ngoài dự đoán của Trần Vô Hạo, lúc này đây hắn thế nhưng đã hoàn toàn củng cố tu vi của mình và ổn định căn cơ của cảnh giới này khá vững chắc rồi, chỉ là hắn không ngờ đến Siêu Phàm Cảnh và Võ Đạo Cảnh lại cách biệt đến thế...

Hắn bây giờ mới chỉ đi được nửa đường của Nhất Trọng Luyện Tinh mà thôi, vẫn còn một đoạn hơi xa mới có thể tu đến đỉnh phong được nha.

Nhất Trọng Luyện Tinh chủ yêu là tu luyện về tinh lực, tức là thể lực hoặc sức lực, hay có thể nói dễ hiểu hơn nữa là sức chịu đựng, càng thăng tiến trong Nhất Trọng này thì lại càng gia tăng được nhiều sức lực hơn...

Trong chiến đấu hay bất cứ hoạt động nào khác thì sức chịu đựng hay thể lực chính là yếu tố không thể thiếu đối với một tu hành giả đó nha...

Bao gồm là cả vấn đề giường chiếu của các đôi tình nhân...

Trần Vô Hạo chậm rãi hé mở ra đôi mắt đen láy sâu thẳm của mình, trong đầu hơi có gì suy nghĩ mà bắt đầu lầm bẩm:

"Đã thành công tấn thăng Siêu Phàm Cảnh rồi, vậy thì thử nghiệm linh thức xem sẽ là cảm giác như thế nhỉ?"

Đúng như vậy, tu đến Siêu Phàm Cảnh, tu sĩ đã có thể khai mở được linh thức, một loại khả năng mà tu sĩ sẽ sử dụng linh lực của mình mà dẫn động lan toả mờ nhạt ra không gian xung quanh mà vẫn giữ sự kết nối với bản thân mình, dựa vào đó mà có thể khuếch đại cảm giác của bản thân lên như âm thanh hay địa hình.

Tất nhiên lunh thức chỉ là một dạng cảm nhận cảm tri về không gian và âm thanh mạnh mẽ hơn so với dùng giác quan thông thường để phán đoán thôi chứ không hề giúp cho tu sĩ có thể "nhìn" và nhận biết được không gian diện rộng...

Chỉ khi tu sĩ đột phá đến Thông Linh Cảnh và từ linh thức thăng cấp thành thần thức thì mới có được cái khả năng gọi là "nhìn" kia, chứ bây giờ vẫn chỉ là dùng giác quan nhưng mà rõ ràng hơn vô số lần đến mức tựa như nhìn mà thôi, không phải là chân chính nhìn được.

Ví dụ như khi dùng linh thức thì có thể phát hiện một cái lá đang rụng xuống đất ở khoảng cách cách vị trí đứng cả trăm mét, mà thần thức thì không chỉ trực tiếp nhìn thấy cái lá đó mà còn biết được màu sắc của nó ấy.

Riêng việc so sánh giữa cảm nhận và nhìn đã có sự cách biệt hoàn toàn khác rồi...

Trần Vô Hạo lúc này một lần nữa nhắm lại đôi mắt của mình, bắt đầu điều động một lượng linh lực nhỏ mà vừa đủ giới hạn mà bản thân có thể phóng thích ra xa mà vẫn giữ được kết nối với bản thân...

Cuồn cuộn linh lực bắt đầu được tách ra khỏi dan điền và ngưng tụ tại phần đầu não của Trần Vô Hạo, ngay sau đó, hắn bùng phát toàn bộ số linh lực đó ra, chúng lấy một tốc độ nhanh hơn gió mà phóng thích ra bốn phương tám hương, đánh xuyên qua cả đất đá mật động, dòng chảy thác nước, cây cỏ hoa lá trong Hồng Diệp Lâm,...

Cứ vậy cứ vậy mà càng lúc càng khuếch trướng ra xung quanh, cho đến khi nào đạt đến giới hạn mà hắn có thể duy trì kết nối và cảm nhận được thì mới dừng lại.

Trần Vô Hạo âm thầm ước tính, linh thức giới hạn hiện tại của mình có bán kinh ít nhất cũng phải tầm hai trăm mét, đây là đã lớn hơn tu sĩ thông thường vài chục mét rồi, không tính đến đám thiên tài mà có thống kê trung bình đạt đến tận ba trăm mét...

Mà dựa vào khoảng cách giữa nơi cắm trại và tiểu mật động bên trong thác nước này lại cách đến chừng 220 mét, vậy mà tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu đồng cảnh giới với hắn hiện tại lại có thể cảm nhận được, vật nghĩa là linh thức của nó mạnh hơn Trần Vô Hạo rồi.

Mà dù sao thì một bên là Siêu Phàm Nhất Trọng lâu năm, còn một bên là mới bước chân vào Siêu Phàm Cảnh mà thôi, có sự cách biệt là phải, nhưng mới khai mở linh thức đã đạt 200 mét đã là tốt lắm rồi...

Hẳn là nhờ thành quả từ việc đột phá Siêu Phàm Cảnh từ sự tích xúc năng lượng lớn và cả căn cơ cực kỳ ổn định vững chắc của Võ Đạo Cảnh mà dẫn tới lợi ích của sự đột phá này.

Hắn giờ đây có thể hoàn toàn nắm bắt rõ ràng và đầy đủ địa hình của phạm vi bán kính 200 mét này, từng ngóc ngách của tiểu mật động, sự chuyển động của dòng thác chảy như lũ, từng con cả ở dưới phạm vi hồ cảm nhận được, từng loại yêu thú và hình thù số lượng của yêu thú đang ở trong phạm vi linh thức nằm trong Hồng Diệp Lâm,...

Hắn không chỉ cảm nhận thấy mà hắn còn có thể nghe thấy vô số âm thanh ở khắp mọi nơi vỏn vẹn chỉ thuộc bán kính linh thức của hắn, tiếng nước chảy ào ào và róc rách, tiếng gió thổ vù vù và thoang thoảng, tiếng lá cây lao xao nhẹ nhàng, tiếng yêu thú gầm gừ hay ngáy ngủ,...

Mọi thứ xung quanh bán kính 200 mét này tựa hồ thực sự đều bị Trần Vô Hạo nắm rõ trong lòng bàn tay vậy, quả nhiên linh thức là vô cùng tiện lợi.

Nhận thấy quả trứng chứa Bạch Thanh Khâu ở bên trong vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì là tiểu hồ ly này đã xong việc của mình cả, cũng phải thôi khi mà nó sắp sửa nhảy đến 7 tiểu cảnh giới mà...

Tốt nhất không làm phiền nó, thời gian này cứ ở đây đả toạ tu luyện đi, tranh thủ được bao nhiêu thời gian tu luyện thì cứ tận dụng thôi, chờ đợi cho đến khi Bạch Thanh Khâu đột phá.

"Sử dụng linh thức đúng là bòn rút tinh thần lực thật, mình đã dùng đến cả hồn lực để gia trì thêm rồi mà vẫn nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi đầu óc rồi." Trần Vô Hạo âm thầm cảm thán một tiếng, vì là lần đầu sử dụng linh thức nên hắn cũng chưa có được quen lắm nên tiêu hao năng lượng có hơi nhiều, chưa thể kiếm soát tốt được, thế nên mới nhanh như vậy mà cảm thấy suy giảm tinh thần rồi.

Đang định sẽ thu lại linh thức của mình để nghỉ ngơi thì bấy chợt, có một động tĩnh khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt hắn phải trở nên nghiêm nghị khẩn trương, buộc bản thân hắn phải cố gắng sử dụng hồn lực gia trì thêm để tiếp tục sử dụng linh thức mà cảm nhận tiếp...

Chỉ thấy ở phía bên ngoài kia, cách phạm vi bán kính hơn 200 mét một chút, Trần Vô Hạo có thể loáng thoáng cảm nhận được sự hiện diện của một nhóm tu sĩ nhân loại đang tiến lại gần khu vực hồ thác này...

Đây là một nhóm người mà dựa theo tiếng động di chuyển và đối thoại thì ước chúng tầm 3 người, khí tức trên thân họ còn đều là Siêu Phàm Cảnh, lại còn mỗi người đều chênh lệch nhau một tiểu cảnh giới nữa chứ...

Một tên Nhất Trọng Luyện Tinh, một tên Nhị Trọng Đoán Nhục và một tên Tam Trọng Tôi Cốt!

Cẩn trọng đề phòng là trên hết, Trần Vô Hạo lập tức đóng lại linh thức, lập tức đứng dậy tiến lại phía trước cửa của tiểu mật động đằng sau thác nước này bắt đầu vẽ lập một kết giới trận pháp để ngăn cản dò xét của đám người kia phòng nhỡ họ có dùng đến linh thức để thăm dò...

Nếu điều đó mà xảy ra thì chắc chắn tiểu mật động này sẽ bị phát hiện ra và họ sẽ tiến đến đây, như vậy sẽ ảnh hưởng tới đột phá của Bạch Thanh Khâu, dù sao còn chưa thể phân rõ kẻ đến là tốt hay xấu đâu.

Khả năng vẽ lập trận của chức nghiệp Trận Pháp Sư đã được Trần Vô Hạo luyện tập hàng trăm, hàng ngàn lần rồi, thế nên tốc độ của hắn rất nhanh lại hoàn hảo không xảy ra sai sót, chỉ mất vỏn vẹn 1 khắc là đã hoàn thành một Địa Cấp Thượng Phẩm trận pháp - Giới Huyền Trận!

Đây là loại trận pháp có khả năng ngăn cách mọi dò xét bằng linh thức hay thần thức, thậm chí là bằng mắt thường nhìn vào, đẳng cấp càng cao thì ngăn cách được dò xét của tu sĩ cấp độ càng cao, trước mắt do thao tác nhanh nên "miễn cưỡng" chỉ vẽ được Địa Cấp Thượng Phẩm thay vi Cực Phẩm cho chắc, bất quá đối phó với đám Siêu Phàm Tam Trọng trở xuống này là thừa đủ.

Hắn đúng ngay phía sau lớp kết giới, hơi nhe mắt mà nhìn xuyên qua làn nước đang chảy xiết trắng xoá cùng hơi nước bốc lên dày đặc kia mà quan sát xem xét tình hình bên ngoài, thị lực của Siêu Phàm Cảnh rất dễ dàng nhìn thấu được cản trở này.

Cứ đứng chờ ở đó xem đám người kia là ai và họ định làm gì để hắn còn chuẩn bị mà ứng phó tình hình...

Sau khoảng vài khắc, cuối cùng thân ảnh của 3 tên đó cũng lộ ra từ trong rừng cây lá đỏ.

Nếu nơi cắm trại của Trần Vô Hạo là đối diện thác nước chỗ bờ hồ về phía bên phải thì nơi đám người đó đi đến là từ bờ hồ phía bên trái, và 3 kẻ đó đã đi vào phạm vi cảm nhận được bằng linh thức, bất quá đứng từ đây nhìn cũng đủ rồi, không cần hao phí tinh thần thêm làm gì.

"Hửm, đồng phục của đám người này cứ thấy quen quen?" Vừa mới bắt đầu quan sát kỹ hơn đám người, Trần Vô Hạo bất chợt thầm nghĩ hình như mình đã từng gặp cái loại đồng phục 3 kẻ kia mặc ở đâu rồi ấy.

"A, nhớ ra rồi. Chẳng phải đây là đồng phục giống của đám đệ tử Linh Đạo Sơn hay sao? Sao giờ lại có một đám khác ở đây? Chẳng lẽ là dùng thủ đoạn nào đó mà lần ra dấu vết muốn truy sát ta?" Trần Vô Hạo hơi lục lại ký ức, rất nhanh đã nhớ ra thân phận của 3 người này.

Trước đó khi mới bị Truyền Tống Trận của Tà Hoả Ma Quân truyền tống tới khu vực phía Tây đại lục này, Trần Vô Hạo đã đụng độ và giết chết 5 tên Võ Đạo Cảnh đệ tử của Linh Đạo Sơn, một Thất Cấp Thế Lực do mấy kẻ đó vô cớ nhắm vào mình, mà đồng phục của 3 người trước mắt này lại giống hệt của 5 kẻ kia, hiển nhiên là cùng thế lực...

Nhìn tu vi thế này có vẻ là đám đệ tự nội môn theo lời khai trước đó moi được, không hiểu sao đám người này lại xuất hiện ở đây.

"Hẳn là phạm vi truy sát của sơn môn này lại rộng đến vậy chứ? Và một Thất Cấp Thế Lực thì lấy đâu ra cách thức truy tìm dấu vết trong khi đã bị mình xoá sạch?"

"Nếu không phải là truy sát mình mà đuổi được đến tận đây...vậy thì rất có thể chỉ là 3 kẻ này là đệ tử ra ngoài lịch luyện đi?" Trần Vô Hạo âm thầm suy luận, chợt tìm thấy một đáp án mà có thể nói là hợp lý nhất ở thời điểm hiện tại.

Các thế lực tông môn luôn biết tu luyện trong tông môn vẫn không thể rèn đủ kinh nghiệm cho đám đệ tử này nên mới điều những đệ tử của mình xuất sơn để đi xông pha lịch luyện bên ngoài, vị trí hay khoảng cách thì là do tông môn quy định để tránh đám đệ tử bị động khi đi lịch luyện, thời gian cũng hạn chế chứ không phải đi lúc nào về lúc nào là được...

Mà 3 tên nội môn đệ tử này chắc hẳn là được chọn địa điểm lịch luyện chính là trong Hồng Diệp Lâm này.

"Các ngươi làm ơn nhanh nhanh rời đi giùm ta a! Ít nhất là rời đi trước khi Tiểu Bạch hoàn thành đột phá, hoặc là đi luôn đi càng tốt." Trần Vô Hạo vừa quan sát vừa âm thầm lẩm nhẩm trong đầu.

Dùng linh thức để nghe cuộc nói chuyện, hắn biết được ba tên này có cùng ý tưởng với mình là sẽ dựng trại ở đây rồi lịch luyện, nghĩa là bọn hắn sẽ ở lại đây một thời gian...

Đột phá của Bạch Thanh Khâu chắc chắn sẽ dẫn tới động tĩnh dao động linh khí không nhỏ, chắc chắn sẽ để cho đám người kia phát giác ra, đến khi đó thì dù có Giới Huyền Trận cũng khó tránh khỏi một trận chiến a!

Trần Vô Hạo hiện tại không dám chắc có thể lấy một đánh ba đâu khi mà có một tên Siêu Phàm Tam Trọng ở đây, hai tên kia hắn còn chống đỡ được chứ thêm tên thứ ba thì khó.

Siêu Phàm Cảnh mỗi một tiểu cảnh đều chênh lệch về sức mạnh một khoảng lớn, mỗi lần đột phá sức mạnh cũng phải tăng ít nhất là gấp 10 lần lận, nghĩa là tên Siêu Phàm Tam Trọng kia mạnh hơn hắn ít cũng phải gấp 20 lần, dù có ưu thế Kiếm Tu, Thể Tu, Hồn Tu thì cũng khó mà chống lại được.

Trần Vô Hạo chỉ có thể thở dài cầu mong đám này rời đi sớm, nhìn tình hình của tiểu hồ ly thì cũng phải 3 tháng nữa mới hoàn thành đột phá, hi vọng đến lúc đó đám này đã rời đi rồi đi...

Xoay người trở lại bên trong, ngồi xuống bên cạnh quả trứng, đả toạ định thần tiếp tục tu luyện, miệng hắn vẫn hơi lẩm bẩm một câu:

"Mong là không có gì ngoài ý muốn a..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương