Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 53
Chăm chú đánh giá món đồ ở trên sân khấu kia, đặc biệt là mảnh kim loại đang găm xuyên qua cục đá ấy, quanh nó đang ẩn ẩn hiện hiện lượn lờ một luồng khí tức vô hình mà sắc bén nào đó, kèm theo là một sự lạnh lẽo tang thương, khí tức cổ xưa bao trùm cả khán phòng đấu giá.
Có rất cường giả có hiểu biết đã ngờ ngợ phán đoán, muốn tỏa ra thần thức dò xét nhưng đều bị luồng khí tức lượn lờ kia đánh bật lại.
Tình cảnh này đều được người của toàn trường thu vào trong tầm mắt, trong lòng càng thêm hoang mang hơn, sắc mặt dầm trở nên nghiêm túc nhìn vào vật phẩm được mang ra đấu giá lần này, chủ trực chờ Hữu Cầm Thanh Nhã giải thích.
Trong khi đó, hầu hết tu sĩ đã trở thành Kiếm Tu chân chính bao gồm cả Trần Vô Hạo thì ngay lúc vật kia vừa được mang ra đã lập tức nhận ra thứ đồ này, đa số đều ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cục đá và mảnh kim loại kia, chỉ hận không thể lao lên cướp nó.
Trần Vô Hạo dù cũng khá nóng lòng, bất quá hắn không phải đám Kiếm Tu tâm tính không đủ trầm ổn kia, vẫn kiên nhẫn chờ đợi giai nhân trên sân khấu giới thiệu để xác nhận cũng như bắt đầu đấu giá để hắn ra tay.
Hữu Cầm Thanh Nhã mắt phượng nhìn qua một vòng toàn khán đài, môi thơm câu lên một nụ cười hài lòng đắc ý, chờ đợi một lúc cho các vị khách nhân ổn định lại, lúc này mới quyến rũ cười giải thích:
"Chắc hẳn đã có không ít các vị khách nhân ở đây đã nhận ra được điều gì từ vật phẩm lần này rồi nhỉ? Để giải đáp rõ ràng hơn cũng nhue để cho những ai chưa hiểu thì Thanh Nhã cũng sẽ không dông dài thêm nữa..."
"Ẩn chứa bên trong viên đá bị mảnh kim loại cắm xuyền qua này chính là một tia Kiếm Ý của cường giả Kiếm Ý Cảnh Kiếm Tu!"
"Trời đất?!"
"Ngoạ tào?!"
"Cái quái...?!"
Lời vừa nói ra, cả hội trường đã như ong kiến vỡ tổ, cả đám đều nhao nhao lên âm ĩ, những thanh âm nghị luận, những lời nói bàn tán, những tiếng chửi bới văng tục vì không kiếm chế được tâm tình,... liên tục vang vọng khắp nơi, điếc hết cả tai.
"Kiếm Ý a! Thật sự lại là Kiếm Ý!"
"Thật không thể tin được vậy mà lại có vật phẩm chứa đựng thứ như vậy xuất hiện ở nơi này!"
"Dù chỉ là một tia Kiếm Ý cũng đủ để các Kiếm Tu chưa đạt đến Kiếm Ý Cảnh đột phá một bước lớn rồi!"
"Không chỉ như vậy đâu, tuỳ vào cấp độ của Kiếm Ý này mà ngay cả cường giả có Kiếm Ý yếu kém hơn cũng có thể tham ngộ nha."
"Kiếm Ý của Kiếm Tu có đẳng cấp Kiếm Ý Cảnh trong mắt các Kiếm Tu chẳng khác nào thần vật cả, đều là những cường giả đỉnh tiêm trong kiếm chi đại đạo mới có thể đạt đến, đương nhiên lợi ích là cực lớn!"
"..."
"..."
"..."
Toàn trường cứ liên miên mất tuyệt mà nhốn nháo náo loạn, không biết được đến khi nào mới lắng xuống được, mà phía Hữu Cầm Thanh Nhã thì vẫn chỉ tươi cười chứng kiến tràng cảnh này, không có ý định trấn an đám người, và đương nhiên là hai vị cường giả Phản Hư của Đế Tài Các kia cũng vậy.
"..."
"..."
Phải trải qua tận 3 khắc đồng hồ, bầu không khí cuồng nhiệt này rốt cuộc mới dần dần lắng xuống, họ bắt đầu nhận ra bản thân đã quá kích động rồi.
Thấy mọi người đã yên tĩnh lại hoàn toàn, Hữu Cầm Thanh Nhã mới thoáng gật đầu hài lòng, vẫn mỉm cười mà tiếp tục nói:
"Thanh Nhã cũng xác nhận luôn với chư vị khách quý để khỏi phải đoán già đoán non, đây là một tia Kiếm Ý của cường giả Kiếm Tu đạt đến đẳng cấp Tam Tầng Kiếm Ý!"
"Thật..."
Cả đám người vừa nghe đã lại định lần nữa kinh hô, bất quá liền rất nhanh nhận ra bản thân đây là quá bất lịch sự, thanh âm định thốt ra lập tức bị nuột ngược lại vào trong bụng, nghiêm chỉnh vểnh tai lên tiếp tục nghe giai nhân nói tiếp.
Kiếm Ý Cảnh là một cảnh giới cao cấp và khác hoàn toàn so với Kiếm Khí Cảnh. Nếu Kiếm Khí là chú trọng vào uy lực và sức mạnh trong kiếm, thì Kiếm Ý lại chú trọng vào Ý của kiếm đạo!
Phải cả ức Kiếm Khí Cảnh Kiếm Tu mới may ra có được một người lĩnh ngộ được Kiếm Ý, đột phá từ Cửu Tầng Kiếm Khí lên Kiếm Ý Cảnh...
Mà những Kiếm Tu hàng đầu của hiện tại chỉ có lẻ ra một vài người đạt được Thất Tầng Kiếm Ý, nghe nói trong suốt trăm vạn năm lịch sử cho đến ngày nay, đã không còn Kiếm Tu nào có thể tu luyện được đến Bát Tầng Kiếm Ý, càng đừng nói đến Cửu Tầng Kiếm Ý!
Thế nên một tia Tam Tầng Kiếm Ý này đã rất có giá trị đối với Kiếm Tu rồi, đột phá mỗi một tầng Ý đã là cả một vấn đề...
Kiếm Ý Cảnh cũng giống Kiếm Khí Cảnh, được chia ra làm cửu tầng cảnh giới, nhưng khác là, Kiếm Ý Cảnh cực kỳ không dễ đột phá.
Không như Kiếm Khí có thể dựa vào tài nguyên và luyện tập để thăng tiến, Kiếm Ý đòi hỏi sự lĩnh ngộ về kiếm đạo rất cao, mỗi một tầng cảnh giới chênh nhau cả về uy lực, tốc độ và cảm nhộ rất lớn, có Kiêm Tu cả đời chủ kẹt ở Nhất Tầng Kiếm Ý không tài nào đột phá Nhị Tầng, tất cả chỉ vì không thể lĩnh nhộ kiếm đạo cao hơn...
Kiếm Ý là gì? Điều này thực ra rất mơ hồ khó giải thích, điều này đến chính bản thân những Kiếm Tu đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý cũng không hoàn toàn có thể lý giải rõ ràng và sâu rộng được, chỉ có thể nói là nó một cảnh giới cực độ cao thâm của kiếm...
Kiếm Ý chính là một loại ý chí của kiếm, là một loại ý niệm hay tâm tư của bản thân được đưa vào trong kiếm, là sự lĩnh ngộ tối cao về kiếm chi đại đạo...
Kiếm Ý là muôn hình vạn trạng, là phản phác quy chân, cùng kiếm đạo tương hợp...
Đối với Kiếm Tu, bước vào Kiếm Khí Cảnh chỉ là bước đầu thành tựu, không phải là điều gì thực sự đáng để tự tin, không phải là sự thành công gì lớn lao cả.
Kiếm Tu là như thế nào?
Đối với bản thân Kiếm Tu, nói đúng hơn là Kiếm Khí Cảnh Kiếm Tu "chân chính", họ không hoàn toàn coi bản thân là một Kiếm Tu gì cả, mà chỉ như một tu sĩ biết sử dụng kiếm thành thạo thì đúng hơn...
Không nói đến những tên kiêu ngạo các thứ mới đột phá Kiếm Khí Cảnh đã đắc ý thể hiện, tự cho bản thân là một Kiếm Tu cường đại.
Kiếm Tu thực sự, không phải là chú trọng sức mạnh, không phải cần uy lực bá đạo, không phải là có vũ kỹ kiếm pháp kinh người, không phải là kiếm quyết đỉnh cấp, không phải là sự hoa lệ khi kiếm trong tay...
Mà chính là Ý ở trong kiếm, là Kiếm Ý!
"Kiếm Ý nhập đạo, một trảm xuất ra, huỷ thiên diệt địa!" chính là những gì các đại tu hành giả Kiếm Tu miêu tả về cảnh giới Kiếm Ý Cảnh...
Kiếm Ý Cảnh chính là cảnh giới mà tất cả Kiếm Tu đều truy cầu, Trần Vô Hạo cũng không ngoại lệ, bản thân hắn lúc này cũng đã đang có chút nóng vội trong lòng, tâm tính hắn bình thường thả long là thê, nhưng vậy phẩm đấu giá lần này thì hắn lại buộc phải có được!
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thấy của thì đánh mất lý trí, nếu như cái giá phải trả để tranh đoạt quá cao, hắn sẽ dứt khoát từ bỏ mà chờ cơ hội khác sau này, một tia Tam Tầng Kiếm Ý "mà thôi, không đáng để hắn táng gia bại sản.
Dù đây phải nói là cơ duyên cực lớn của Kiếm Tu, nhất định tranh đoạt không nhỏ, nhưng hắn vẫn sẽ thử sức một phen, không được thì về sau dù sẽ khó và lâu hơn rất nhiều, nhưng hắn tự thân mà tu vậy, hoặc là truy cầu cơ duyên khác về kiếm đạo, thế giới này rất rộng lớn đấy.
Ở phía sân khấu, Hữu Cầm Thanh Nhã bắt đầu trong trẻo tiếp tục giới thiệu vật phẩm đấu giá lần này:
"Một tia Tam Tầng Kiếm Ý này là được Đế Tài Các chúng ta tình cờ phát hiện trong một lần tầm bảo ở một Bí Cảnh nhỏ, ngày hôm nay Đế Tài Các muốn đem vật này ra đấu giá, hi vọng nó sẽ có ích cho vị khách đấu giá thành công nó!"
Nàng thản nhiên lại chân thành mà nói, nhưng khiến cho hầu hết người ở đây phải gật gù cảm thán một chuyện khác...
Đó là từ giọng điệu của nàng có thể nghe ra được, Tam Tầng Kiếm Ý này đối với Đế Tài Hội hoàn toàn không có tác dụng nào, bản thân thế lực của họ cũng có Kiếm Tu Tam Tầng Kiếm Ý, còn không chỉ có một, thậm chí còn cao hơn, thế nên thay vì bỏ xó một vật vô giá trị với mình thì nên đem ra đấu giá để kiếm lợi tức chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Không thể không nói, Đế Tài Hội này thật quá có đầu óc kinh doanh, bất cứ một cơ hội nào cũng đều tận dụng đến triệt để, bảo sao có thể phát triển thành thế lực hàng đầu thế giới như hiện tại.
Còn về phần Bí Cảnh, có thể hiểu một cách thật đơn giản dễ hiểu nhất là một khu vực, một phiến không gian thiên địa thuộc về một thế giới nhưng lại không hề xuất hiện tại ngoại giới mà là ẩn trong một vùng không gian đặc biệt...
Bí Cảng có nơi rộng lớn, có nơi bé nhỏ, có nơi thì vô vàn cơ duyên truyền thừa ẩn giấu bên trong, có nơi thì lại chẳng có gì cả.
Bí Cảnh cũng phân ra đẳng cấp và cấp độ của tu sĩ có thể vào, chứ một nơi mà cơ duyên chẳng đáng gì mà để một đại năng giáng lâm thì chỉ sợ là bất ổn định mà tuyệt diệt a!
Bí Cảnh là một nơi cực kỳ bí ẩn, thần bí, khu tìm kiếm đỏ cả mắt thì không tìm ra, khi bình thường không thèm để mắt thì lại tự nhiên xuất hiện một cách đột ngột không tìm ra lời giải thích.
Lối vào của các Bí Cảnh chỉ có độc nhất một lối, là một loại cổng đường hầm không gian dẫn đến đó, thời gian xuất hiện của chúng cũng không phải là mãi mãi mà rồi sẽ đóng lại, biến mất và trôi nổi trong không gian, không biết đến bao giờ mới xuất hiện lại lần nữa và ở nơi nào.
Xuất thế đột ngột, biến mất cũng đột ngột, thế nên có rất nhiều tu sĩ thậm chí cường giả hay đại năng từng tiến vào trong dòng sông lịch sử mà được ghi nhận là mất tích đa số lí do chính là kẹt ở trong Bí Cảnh, rồi cứ thế mà tiêu hao tuổi thọ trong đó mà vẫn lạc, hoặc là chiến đấu ở bên trong mà chết đi, để lại các cơ duyên truyền thừa ở trong đó.
Mặc dù nói trải qua nhiều năm tháng tuế nguyệt như vậy, mảnh thiên địa gọi là Bí Cảnh ấy chắc chắn sản sinh ra rất nhiều thiên tài địa bảo đỉnh cao, thế nhưng như vậy không hề đồng nghĩa với dù có kẹt trong đó thì chỉ cần tìm và phục dụng đống chí bảo ấy là có thể nâng cao cảnh giới mà kéo dài tuổi thọ, nếu mà tưởng là như vậy thì là lầm to rồi!
Thứ nhất, quả thật có thể dùng cách đó để gia tăng cảnh giới, "kéo dài hơi tàn" của mình, bất quá tu luyện là phải trải qua các loại tích luỹ tu hành, sự lí giải về đại đạo, sự lĩnh ngộ về tu luyện,... rất nhiều điều kiện thì mới có thể đột phá chứ không phải chỉ đơn giản là ngồi đó tu luyện là sẽ đột phá đâu.
Thế nên dù cho có thể đột phá, nhưng tâm cảnh không đủ, từ đó sản sinh ra tâm ma, tẩu hoả nhập ma khi tu luyện, cái kết chỉ có vẫn lạc mà thôi.
Chí ít cũng phải là hàng tuyệt thế thiên tài thì may ra sống sót được chờ đến ngày Bí Cảnh mở ra mà thoát, chứ thiên tài bình thường vào rồi cũng ngã xuống.
Thế nên tu hành mới cần phải xông pha chinh chiến, mới cần bằng hữu giang hồ, mới cần ân sư chỉ dạy, mới cần truy cầu cơ duyên,... chứ ngồi một chỗ khổ tu thì ngay từ khi ngươi quyết định như vậy nghĩa là định sẵn cho cái chết của mình càng đến gần hơn rồi.
Nói chung là, Bí Cảnh là cơ hội của vô vàn tu sĩ, cũng chính là con dao hai lưỡi có thể hại ngược lại ngươi, tốt nhất dù có bắt gặp Bí Cảnh thì cũng nên cẩn thận nha.
Tam Tầng Kiếm Ý ẩn chứa trong mảnh kim loại găm vào cục đá này được tìm thấy trong một Bí Cảnh mà Đế Tài Hội khám phá kia chắc hẳn là đến từ một trận chiến nào đó của một Tam Tầng Kiếm Ý Kiếm Tu để lại trong quá khứ đi, mảnh kim loại có lẽ là một phần của thanh kiếm vị đó.
"Lần này thiếp thân cũng sẽ để cho các vị khách quý ở đây tuỳ ý ra giá, ai ra được cái giá cao nhất thì một tia Tam Tầng Kiếm Ý này sẽ thuộc về vị khách hữu duyên đó!" Hữu Cầm Thanh Nhã lúc này quyến rũ nói. Bản thân nàng tin chắc rằng vật này sẽ đấu được cái giá rất cao, thế nên không cầm thiết ra mức hạn giá làm gì cả.
"10 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
Quả nhiên vừa dứt lời đã có một Linh Hải Đỉnh Phong tu sĩ ra giá, hơn nữa cũng không thấp...
"Lão phu ra 20 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Một lão già râu trắng Chân Nguyên Sơ Kỳ hét giá cạnh tranh.
Trần Vô Hạo cũng không vội lên tiếng, hắn đang chờ thời cơ thích hợp, hiện tại tranh chấp luôn cũng không ý nghĩa gì, đằng nào rồi sẽ có kẻ khác ra giá cao hơn.
"Một tia Kiếm Ý này nhất định có thể giúp ta đột phá Cửu Tầng Kiếm Khí Cảnh. Ta ra 40 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Một Kiếm Tu đẳng cấp không tệ ra giá.
"Còn ta thì sẽ có khả năng đột phá Kiếm Ý Cảnh, ngươi cút! Ta ra 70 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Một tên Cửu Tầng Kiếm Ý mắng, hét to giá cả.
"100 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
"130 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
"..."
"210 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
"..."
"350 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
"..."
"500 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
"..."
"..."
"..."
Trải qua hơn nửa canh giờ, sau nhiều lượt đấu giá cạnh tranh liên miên không dứt, một tia Tam Tầng Kiếm Ý này đã nâng giá lên đến hơn 2000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!
Đây đúng là một con số khủng bố, một cái giá trên trời cho một tia Kiếm Ý nhỏ nhoi lại có võ!
"Kẻ có tiền ở đây quả nhiên rất nhiều, từ cái giá khởi đầu 10 vạn Cực Phẩm Linh Thạch vậy mà đến giờ đã nâng đến hơn 2000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch a! Chắc cũng sắp đến lúc rồi..." Trần Vô Hạo ngồi chống cằm tại vịn ghế mà xem kịch vui, tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm.
Cái giá cho đến hiện tại đối với hắn vẫn có thể chấp nhận đối với một kẻ chỉ là Nhị Tầng Kiếm Khí như hắn, Tam Tầng Kiếm Ý quả thật là cơ duyên to lớn nhất hiện tại, dù sao tài sản của hắn nắm giữ thì như đã nói, đủ để mua sạch cái Đấu Giá Hội này mà không mất đến một phần mười!
"Lão phu ra giá 3000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Một âm thanh hùng hậu từ phòng khách quý đang lơ lửng trên không truyền ra khiến không ít người sắc mặt ngưng trọng.
Vài tên Nguyên Thần Cảnh thay đổi sắc mặt thầm hô: "Phản Hư Trung Kỳ cường giả!"
Không ít người định báo giá bị âm thanh này làm cho nuốt ngược trở về, người vừa ra giá là một vị Phản Hư Cảnh hàng thật giá thật, đây là tầng lớp tu sĩ đỉnh cao của đại lục, nhìn xuống ức vạn sinh linh, cao cao tại thượng, rất ít người muốn trực tiếp cạnh tranh với một người như vậy.
Đương nhiên trong đó không bao gồm Trần Vô Hạo, dù hắn biết bản than nhỏ yếu nhưng đối với cơ duyên này vẫn rất cần, vả lại hắn đã có cách giải quyết nếu có bị nhắm vào, hắn lớn tiếng hô:
"4000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
Đám người sắc mặt hơi đổi, vừa tăng giá đã là 1000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, tên thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì, lại không kiêng nể Phản Hư Cảnh cường giả như vậy?
Trong gian phòng khách quý lơ lửng ấy, một tên lão đầu gầy gò, mái tóc đỏ lòm như máu sắc mặt có chút âm trầm...
Hắn gặp bình cảnh Nhất Tầng Kiếm Ý đã lâu vẫn chưa có cơ hội đột phá, lần này muốn nhờ vào một tia Tam Tầng Kiếm Ý này này để thử lĩnh ngộ đột phá, nghĩ đến đây hắn than âm khàn khàn, giọng điệu mang theo ý uy hiếp:
"5000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, lão phu là Xích Châu hy vọng vị tiểu bằng hữu này nể mặt, đừng vì nhất thời hấp tấp mà sau này hối hận!"
Mà vô số người nghe câu nói của hắn sắc mặt hơi tái, Xích Châu này là Tam Trưởng Lão của Nhị Cấp Thế Lực - Xích Huyết Tông, một quái vật khổng lồ!
Hơn hết Xích Huyết Tông là một tà phái tông môn đỉnh cấp không biết mọc ra từ đâu vào hơn 10 vạn năm trước, làm việc nổi danh hung tàn độc ác trên đại lục, mặc dù chưa làm ra chuyện gì điên rồ quá mức, bất quá đồ thành diệt tộc người khác để tu luyện tà công cũng không ít...
Các đại tông phái từng điều tra lai lịch nhưng không tài nào tìm ra bất cứ manh mối nào.
"6000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Trần Vô Hạo có chút chần chừ, bất quá vẫn thử báo giá tiếp.
Xích Châu tức giận, tiểu tử kia thậm chí không thèm đáp lời hắn, điều này khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, âm trầm nghiến răng mang theo nặng nề lệ khí quát:
"8000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch, hy vọng ngươi còn bản lĩnh tiếp tục báo giá!"
"A di đà phật, Xích Châu thí chủ cần gì hùng hổ dọa người, bần tăng cảm thấy hữu duyên với một tia Tam Tầng Kiếm Ý này, 9000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
Một âm thanh ôn hòa từ phòng khách quý lơ lửng khác truyền ra, tiếng nói vừa phát ra đã khiến lệ khí do Xích Châu toả ra lập tức tiêu tán.
"Kẻ nào?" Xích Châu sắc mặt thập phần khó coi, người vừa lên tiếng tu vi không hề thấp hơn hắn.
"Bần tăng Tịnh Tâm, vật là người hữu duyên nên được, Xích Châu thí chủ oán khí quá nặng, nên đến Tịnh Thiền Tự chúng ta siêu độ, sau bảy bảy bốn chín ngày tin tưởng sẽ buông hạ đồ đao, lập địa thành phật, a di đà phật!"
Âm thanh ôn hòa đáp, nhưng khiến Xích Châu gương mặt co giật vì tức giận.
"Là Tịnh Thiền Tự, lại là một cái Nhị Cấp Thế Lực, hơn nữa còn là Phật Môn!"
"Nghe nói Tịnh Tâm là một trong các cao tăng Tịnh Thiền Tự, thực lực chỉ dưới hai vị Phó Trụ Trì và Trụ Trì!"
"Không hổ danh là Đấu Giá Hội của Đế Tài Các, các nhân vậy tay to mặt lớn ở các thế lực cũng có mặt!"
Nhìn đám người nghị luận ầm ĩ, Trần Vô Hạo cũng cảm thấy không nên tiếp tục nữa, hai cái Nhị Cấp Thế Lực a, hắn hiện tại không chọc nổi.
Thấy hắn không có động tĩnh gì nữa, Xích Châu mới cười lạnh, hiện tại chỉ còn lão lừa trọc kia...
"1 ức Cực Phẩm Linh Thạch!"
"A di đà phật, vị thí chủ này hãy nhường người hữu duyên Tịnh Thiền Tự ta đi, 1 ức 1000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!" Tịnh Tâm vẫn ra vẻ đạo mạo nói.
"Hừ! 1 ức 2000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch! Lừa trọc ngươi còn không dừng thì đừng trách ta không cảnh báo trước!" Xích Châu hừ lạnh quát.
"A di đà phật, xem ra thí chủ chấp mê bất ngộ, bần tăng tạm thời nhường, chỉ là vật hữu duyên Phật Môn ta, sớm muộn sẽ về tay đúng người, chấp mê bất ngộ kết quả không tốt đâu!"
Tịnh Tâm giọng điệu ôn hòa như cũ, bất quá chỉ cần người không ngốc sẽ nghe ra ẩn ý tràn đầy uy hiếp trong lời của tên lừa trọc này.
"Haha, không cần đám trọc các ngươi hù doạ, Xích Huyết Tông chúng ta chưa từng sợ quả báo!" Xích Châu ha hả cười khinh, dù bỏ ra cái giá khá lớn nhưng mục đích đã đạt thành là đủ.
Thấy không còn ai ra giá, Hữu Cầm Thanh Nhã cũng tươi cười tuyên bố:
"Vậy chúc mừng vị khách Xích Châu này dạt được một tia Tam Tầng Kiếm Ý với giá 1 ức 2000 vạn Cực Phẩm Linh Thạch!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook