Duy Ngã Tự Tại
-
Chương 17
"Giờ ta mới nhận ra, Vô Hạo ngươi còn bôi thuốc và băng bó cho cả phần lưng, phần bụng, phần bắp chân ta nữa nha, cũng thật tiện nghi cho tiểu tử ngươi a!"
Cười nói chuyện phiếm một lúc, Nguyệt Minh Không bất chợt nhận ra tình trạng các vết thương trên thân thể mình đều được bôi thuốc và băng bó vô cùng kỹ càng và cẩn thận ở mọi ngọc ngách trên cơ thể nàng, chỗ nào có vết thương liền đều có dấu tích của thuốc bôi và băng vải quấn quanh, điều này khiến nàng một lần nữa trở nên ngượng ngùng xấu hổ, hai gò má mịn đỏ lên...
Và người làm ra tất cả chuyện này cũng như người được lợi nhất từ việc chữa trị ngoại thương này không phải là nàng mà là Trần Vô Hạo!
"Cái này... Đệ chỉ đơn thuần là muốn tra thuốc băng bó trị liệu cho tỷ mà thôi, Minh Không tỷ đừng có hiểu lầm a!" Trần Vô Hạo bị nàng liếc xéo ánh mắt nhìn chằm chằm mà giật mình, vội vàng lên tiếng giải thích.
Quả thật khi chăm sóc các vết thương cho nàng, Trần Vô Hạo đã phải cởi bỏ y phục bên ngoài của nàng ra thì mới làm được, lúc đó cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến một cỗ thân thể hoàn mỹ như vậy lộ liễu đến 6 phần trước mặt hắn, còn lại là nội y và áo yếm màu đỏ tươi...
Thiếu niên lần đầu tiên bị khơi dậy dục vọng bên trong người, sợ bản thân khó kiềm chế làm ảnh hưởng đến chính sự nên hắn đã dứt khoát lấy một cái khăn bịt mắt lại.
"Vả lại, lúc đó đệ đã dùng một cái khăn để bịt chặt hai mắt lại rồi, cả quá trình đệ đều một cái nhìn cũng không có nhìn thấy a!" Trần Vô Hạo tiếp tục giải thích rõ ràng hơn.
"Ngươi bịt mắt thì sao biết chỗ vết thương của ta mà chữa trị được, hẳn là cơ thể ta chỗ nào tiểu tử ngưoi cũng sờ qua hết rồi chứ gì? Dâm tặc! Biến thái!" Nguyệt Minh Không ngay lập tức nhận ra vấn đề trong lời nói của Trần Vô Hạo, ngay lập tức gắt lên một tiếng mắng hắn, khuôn mặt nàng càng thêm đỏ hơn.
"Đệ khẳng định bản thân trong sạch, là chính nhân quân tử đấy, đệ đã dùng linh lực để dò xét tình trạng thân thể tỷ rồi, vì vậy nên biết được chính xác vị trí cần bôi thuốc băng bó, đệ chỉ chạm vào chỗ gần vết thương thôi, không có như tỷ nghĩ đâu, oan cho tiểu đệ quá!" Trần Vô Hạo vội vàng tiếp tục giải thích, bộ dạng vô cùng lúng túng, mặt hắn cũng trở nên đỏ lên rồi.
"Đệ có nói thật chứ? Liệu có giấu ta điều gì hay không đấy?" Nguyệt Minh Không mắt đẹp hơi híp lại tỏ ý nghi ngờ nhìn Trần Vô Hạo hỏi.
"Đệ xin thề là đệ không có làm gì quá đáng cũng như thấy nội y màu đỏ của tỷ đâ... Ách?!" Trần Vô Hạo như có tật giật mình mồm miệng như không theo ý mình mà buột mồm, hắn cũng lập tức nhận ra mình vừa nghịch ngu mà ngay lập tức bịt miệng im bật.
"Tên tiểu dâm tặc, quả nhiên vẫn là bị ngươi chiếm tiện nghi lớn rồi!" Nguyệt Minh Không càng thấy xấu hổ hơn, mặt đỏ mày cau nhìn Trần Vô Hạo với ánh mắt loé lên sát khí doạ người khiến thiếu niên toát hết cả mồ hôi.
"Tỷ bình tĩnh nghe đệ giảo biệ...nhầm, nghe đệ giải thích a! Lúc đó khi cởi y phục của tỷ đệ lại không nhớ đến nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ lo muốn nhanh chóng trị liệu cho tỷ nên lúc cởi đồ của tỷ xong, chứng kiến thân thể chết người không đền mạng với bộ nội y kiều diễm kia mà đệ mới nhận ra rồi mới lập tức bịt mắt. Khi đó chỉ là nhất thời thất thần nên ta chưa nhìn hết, tỷ đừng giết đệ a!" Trần Vô Hạo thao thao bất tuyệt giảo biệ...nhầm, giải thích, kèm theo đó là một chút xu nịnh để làm tâm trạng nàng khá lên.
"Hừ... Khanh khách! Tỷ chỉ mới dò xét tiểu đệ ngươi vài câu mà đã xoắn xuýt cả lên rồi. Đừng lo lắng, đạt đến tu vi như tỷ, tâm cảnh đã đủ cao để không bị việc đáng xấu hổ đó ảnh hưởng quá nhiều, nãy giờ tỷ chỉ đùa đệ chút thôi nha! Còn bày đặt ở đây xu nịnh tỷ nữa." Nguyệt Minh Không khoanh tay quay đầu đi chỗ khác kiều hừ ra vẻ trách cứ tức giận, sau lại cười khanh khách giải vây.
Nàng quả thực khá xấu hổ, chỉ là nhờ tâm cảnh cao nên rất nhanh trấn tĩnh tâm trí, hiểu rằng tên này chỉ là muốn giúp mình thôi, bình thường nếu để lộ thân thể cho nam nhân xa lạ khác thì nàng chắc chắn muốn đánh chết hắn, bất quá hảo cảm của nàng với hắn so với người khác chênh lệch rất khác biệt, người khác nàng không để ý mà trực tiếp động thủ, người này thì lại khiến nàng xấu hổ và cũng chẳng có ý nghĩ gì xấu với hắn...
Một bên thì điên cuồng theo đuổi mang theo tham lam dâm dục chi ý, còn một bên đơn giản chỉ là thưởng thức sắc đẹp và tốt bụng muốn giúp đỡ, để chọn một trong hai dĩ nhiên Nguyệt Minh Không nàng sẽ chọn vế sau rồi.
"Haha..." Trần Vô Hạo không biết phải nói gì cho phải trong hoàn cảnh này. Nguyệt Minh Không thân là cường giả tu vi mạnh mẽ, thân phận cao quý, lại là nữ tử có dung nhan tuyệt thế, hắn ban đầu cứ ngỡ người như vậy hẳn sẽ rất lạnh lùng và kiêu ngạo cơ, không ngờ lại thân thiện dễ gần như nàng...
Mà nhận thấy nàng lỡ miệng nhắc đến bản thân tu vi cao, Trần Vô Hạo liền biết đây là cơ hội để nói về cuộc chiến rung chấn Duyên Xuyên Lâm này, trước đó hắn sợ để nàng biết hắn biết nàng là cường giả có mặt trong trận chiến kia sẽ đề phòng cảnh giác hắn, khiến quan hệ hai bên xa cách khó mà làm thân được, lúc này đã kết thân được, lại đang có cơ hội tất nhiên hắn phải tận dụng....
"Mà ý tỷ về việc tu vi như tỷ tâm cảnh rất cao như vậy là sao nha? Không lẽ tỷ là một cường giả rất mạnh? Mà khoan...nếu vậy thì lẽ nào tỷ là một trong số cường giả trong cuộc chiến đấu khủng bố kia, lí do bị thương nặng cũng là vì trực diện đối mặt với vui nổ đó? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Liệu tỷ có thể nói cho đệ được không?"
Trần Vô Hạo liên tục nói ra một tràng dài, vừa để tạo chút ấn tượng với nàng, làm nàng nghĩ chỉ với một câu nói của nàng mà hắn có thể liên kết và suy luận ra nhiều điều như vậy, mà thật ra hắn cũng đại khái là có thể làm được như vậy, rồi lại dựa vào việc quan hệ hai người đã thân thiết hơn, sẽ không quá đáng lo khi mà bất chợt hắn thể hiện ra như vậy với nàng.
Qua nhiên đúng như Trần Vô Hạo nghĩ, Nguyệt Minh Không vừa nghe tên này thao thao bất tuyệt liền trừng to mắt sửng sốt, nàng bị kinh ngạc trước trí thông minh và đầu óc lanh lợi linh hoạt của một tên thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi mới Võ Đạo Phổ Thông đã có thể suy luận được như vậy.
Nàng có hơi chần chư trả lời các câu hỏi của hắn, dù sao thân phận giữa hai người chênh lệch quá lớn, để một thiếu niên không có bối phận, vô danh vô phái như Trần Vô Hạo biết được những thông tin tầng cỡ như của nàng có chút không phải, sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho cả hai người, đặc biệt là hắn, một tiểu tử Võ Đạo Nhất Phẩm sẽ bị vô cớ mà vạ lây vào vòng xoáy thế lực cấp cao, không tốt chút nào.
Nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định kia, sự tự do không ngại và không quan tâm đến gian nan khó khăn đều hiện rõ trong ánh mắt chính trực chận thành ấy khiến Nguyệt Minh Không cam thấy bản thân không muốn nói dối hắn, cũng như cảm thấy không đồng ý nói cho hắn liền sẽ làm bản thân cứ canh cánh trong lòng, tạo nên một khoảng cách vô hình, khiến qua hệ giữa hai người cũng chỉ được đến như vậy, chẳng có nhiều ý nghĩa nữa...
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, rốt cuộc Nguyệt Minh Không là ra quyết định, nàng quyết định sẽ nói cho hắn. Nghĩ thế nào thì hắn chỉ mới Nhất Phẩm Võ Đồ, những thông tin này dù biết thì hẳn là hắn cũng đủ khôn ngoan để không tiết lộ bản thân có quan hệ với mình, tránh hắn bị liên luỵ.
"Tỷ có thể trả lời đệ và nói cho đệ nghe về tỷ, bất quá đội lại tỷ cũng muốn biết câu chuyện của ngươi." Nguyệt Minh Không nhẹ giọng yêu cầu hắn, có qua có lại sẽ tốt hơn là không có gì cả.
Mặc dù chuyện của hắn so với chuyện của nàng chẳng đáng là gì, nhưng đây là người duy nhất khiến nàng cảm thấy thoải mái khi chuyện trò, nàng thực sự thấy tò mò về hắn, một nữ cường giả tò mò về một tiểu bối mới đặt chân vào con đường tu luyện.
"Được nha, ta cũng định kể cho tỷ chuyện của đệ, dù sao gặp và kết thân với một cường giả mỹ nhân là cơ hội vạn năm có một, ta cũng muốn nhiều lời chút." Trần Vô Hạo sảng khoái đồng ý, nhắc về chuyện cũ hắn thực sẽ có chút u sầu về quá khứ, bất quá không sao cả, quá khứ đã qua, không thể cứ giữ mãi nó trong tâm khảm để bị dày vò cả đời được, tu luyện sẽ rất bị ảnh hưởng, mà hắn cũng không phải loại người sẽ như vậy.
"Vậy thì bắt đầu từ thân thế của ta đi. Nguyệt Minh Không ta chính là Cung Chủ của Nguyệt Hoa Cung - một trong các Ngũ Cấp Thế Lực nằm ở phía Đông của Đông Uyên Đại Lục!" Nguyệt Minh Không nghiêm túc nói ra thân phận của mình.
"Nguyệt Hoa Cung? Ta cũng biết nhờ đọc qua trong sách. Mà tỷ là Cung Chủ của Ngũ Cấp Thế Lực thì hẳn là tu vi phải là Tiên Thiên Cảnh trở lên nha?" Trần Vô Hạo giật mình khi thấy nàng thoải mái cứ vậy nói ra đầy đủ đến thế, hắn còn tưởng nàng sẽ nói mình thuộc thế lực đó thôi chứ khôbg ngờ nàng nói thẳng là chủ thế lực a! Lại càng không ngờ đến nàng cảnh giới cao đến vậy, vượt trên dự đoán của hắn một bậc.
Cuộc chiến cách hắn đến mấy trăm dặm nên Trần Vô Hạo mới bị ước tính sai lệch một chút, ban đầu hắn chỉ nghĩ là Linh Hải Cảnh hay Chân Nguyên Cảnh, lại không ngờ là Tiên Thiên Cảnh a!
"Đúng vậy, đúng hơn là Tiên Thiên Cảnh Trung Kỳ. Tỷ thấy chúng ta vừa gặp đã thân, cảm thấy nói thật với đệ chẳng có vấn đề gì cả, dù sao ngươi cùng là người thông minh mà?" Nguyệt Minh Không như nhận ra suy nghĩ của tên này, bình thản gật đầu cười nói.
"Cường giả chức vị cao lại có mỹ nhan như tỷ vậy mà phóng khoáng với một tiểu tử mới bước vào Võ Đạo Cảnh, thật sự khó mà có thể tưởng tượng được, đúng là vinh hạnh của đệ a! Bất quá nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc ta sẽ trở thành kẻ thù của nam nhân trên cả đại lục mất nha, như vậy cuộc sống tán tu hành tẩu tự do tự tại của ta sẽ toang mất!" Trần Vô Hạo thấy nàng tín nhiệm mình như vậy mà am thầm vui mừng, cũng hiểu ra ẩn ý trong câu nói kia rằng: "Thân phận hai người khác biệt, tỷ tin tưởng đệ nên mới nói thật cho đệ, nhưng nên biết giữ mông giữ miệng nha."
"Khanh khách, đệ hiểu được như vậy là tốt." Nguyệt Minh Không thấy hắn đã hiểu, lại còn ba hoa thêm mà không nhịn được bật cười, phong hoa tuyệt đại. Rồi lại hé môi nói: "Vậy ta tiếp tục..."
"Nguyệt Hoa Cung chúng ta là một môn phái chỉ thu nhận nữ nhân làm đệ tử, cũng được người đời xem là thiên đường của mọi nam nhân, đệ tử ai nấy đều xinh đẹp như hoa. Nhưng tất nhiên một thế lực thì không thể thiếu kẻ thù..."
"Có một Ngũ Cấp Thế Lực khác có tên gọi Cường Lực Tông, có hai cường giả Tiên Thiên Cảnh Hậu Kỳ là Tông Chủ và Đại Trưởng Lão của bọn hắn. Cường Lực Tông luôn nhăm nhe Nguyệt Hoa Cung chúng ta, muốn đánh chiếm và bắt tất cả nữ nhân của Nguyệt Hoa Cung chúng ta về làm tình nô để chơi đùa, cả hai thế lực đã giằng co mấy trăm năm rồi..." Nói đến đấy âm giọng của Nguyệt Minh Không trầm xuống, mang theo hàn ý lạnh lẽo và sát ý âm trầm.
"Khốn kiếp! Vậy mà lại có một đám vô sỉ như vậy tồn tại. Vậy bọn họ có hai Tiên Thiên Hậu Kỳ, trong khi tỷ là Cung Chủ cũng chỉ đạt Tiên Thiên Trung Kỳ, vậy phải làm sao?" Trần Vô Hạo nghe mà rất căm phẫn, nào có cái lý muốn diệt cả một tông môn để thoả mãn dục vọng của bản thân như vậy?
"Cũng may dù sao chúng ta cũng là một Ngũ Cấp Thế Lực, quan hệ đương nhiên cũng không tồi, đặc biệt là một số nữ đệ tử của chúng ta cũng được gả cho nam nhân họ yêu, lại cũng chính là người của các thế lực khác nên quan hệ các bên rất hữu hảo, nhiều lần họ đã trợ giúp chúng ta ngăn chặn đánh đuổi đám Cường Lực Tông, vì vậy chúng ta mới tồn tại được đến bây giờ..." Nguyệt Minh Không trong trẻo nói, ẩn chứa bên trong là sự an tâm thở phào một chút.
"Nhưng..." Nói đến đây sắc mặt nàng lại thoáng trở nên phẫn hận, giọng nàng cũng trở nên lạnh lẽo hơn: "Một tuần trước tỷ có nghe tin về một cơ duyên có khả năng sẽ giúp ta đột phá Tiên Thiên Hậu Kỳ đã lập tức giao sự vụ trong cung cho các Trưởng Lão và nhờ các thế lực giao hảo bảo hộ rồi lên đường rời đi. Rốt cuộc lại phát hiện ở đó cũng có không ít cường giả cấp cao, thậm chí Lục Cấp và dường như có cả Thất Cấp cũng có mặt, biết bản thân không có cơ hội tranh đoạt nên đã đành ảo não buông bỏ mà trở về..."
"Trên đường phi hành về tỷ đã bị 2 tên Tiên Thiên Trung Kỳ và 2 tên Tiên Thiên Sơ Kỳ của Cường Lực Tông đột ngột vây công, muốn nhân cơ hội ở chốn không người không có viện trợ liền ra tay với ta, khi đó trên dưới Nguyệt Hoa Cung sẽ trở nên hỗn loạn, các thế lực ki cũng chỉ là giúp chống đỡ và đánh đuổi chứ không đồng ý xuất thủ đánh trả, như vậy toàn cung rất dễ dàng bị Cường Lực Tông xâm chiếm, đạt thành ý đồ của bọn họ!" Nguyệt Minh Không vừa nói, ánh mắt như tinh tú của nàng vừa lấp loé sát cơ.
"Thật âm hiểm, bắt giặc phải bắt vua trước, người đứng đầu như tỷ mà bị đánh bại và bắt về thì toàn bộ Nguyệt Hoa Cung quả thật sẽ thất bại." Trần Vô Hạo cũng tức giận, không ngờ đám này lại nham hiểm như vậy.
"Bất quá cũng may thực lực của ta không chỉ nằm ở cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ, nếu chiến đấu thật sự liền có thể đạt sức mạnh tương đương Tiên Thiên Hậu Kỳ, nhưng lấy một đánh ba tên Tiên Thiên cũng không phải là điều dễ dàng. Khi đang ở thế không ai làm gì được ai, ta lại sắp giết chết được một tên Tiên Thiên Sơ Kỳ, tên đó lại đột ngột quyết tuyệt muốn tự bạo đồng quy vu tận, may mắn ta phản ứng kịp mà thi triển thủ đoạn né tránh, đồng thời dùng vũ kỹ có khả năng vây công để nhốt cả ba lại với nhau, từ đó thành công một lần diệt cả ba..."
"Nhưng cũng do liều lĩnh thi triển chiêu thức cuối cùng đó đã cạn hết linh lực, thân lại đang mang trọng thương nên nhất thời không tẩu thoát kịp, bị vụ nổ tự bạo khổng lồ ấy đánh văng ra, tác động của vụ nổ cũng làm tinh thần kiệt quệ của ta bất tỉnh, sau đó là tình cờ rơi xuống trúng chỗ của đệ..." Nguyệt Minh Không kể lại đầu đuôi câu chuyện vô cùng chi tiết cho Trần Vô Hạo, khiến hắn có thật nhiều kinh ngạc.
Hắn nghĩ tới Nguyệt Minh Không lại có sức mạnh vượt cấp như vậy, lại có thể lấy 1 chiến 3 với đối thủ cùng cấp, lại còn thành công giết sạch cả ba, thật không thể tưởng tượng được trấn chiến đó đỉnh cao đến mức nào.
Trong khi đó chỉ mới là trận chiến của Tiên Thiên Cảnh mà thôi, còn chưa phải là của Nguyên Thần Cảnh, Phản Hư Cảnh hay Hợp Đạo Cảnh đâu!
Còn chưa biết Phạt Kiếp Cảnh và Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh sẽ còn là tầng thứ huỷ diệt đến mức nào...
"Tỷ không những có nhan sắc mà còn thật có thực lực a, đệ không biết sẽ phải tu luyện mất bao lâu để có thể đạt được đến tầng thứ như tỷ đây?" Trần Vô Hạo càng lúc càng hào hứng hơn với tu luyện, nếu đạt đến những tầng bậc đó và có những sức mạnh như vậy, vậy thì thiên địa này sẽ rộng lớn đến mức nào để chứa chấp, lại còn Tiên Giới sẽ là như thế nào? Hắn thật sự càng mong chờ vào tương lai.
"Tỷ thấy đệ rất thông minh, theo tỷ nhận xét thì đệ hẳn chỉ muốn làm tán tu, còn nói thích ngao du tự do tự tại, hắn có thể sẽ đạt nhiều cơ duyên hơn là gia nhập rồi dùng tài nguyên thế lực mà tu luyện, vậy đạt đến cảnh giới như tỷ ta nghĩ chắc sẽ không mất quá lâu đâu, cùng lắm là 800 năm thôi, tỷ đây cũng mất gần ngàn năm để đột phá Tiên Thiên Trung Kỳ đấy!" Nguyệt Minh Không cười nói, tuổi tác với tu sĩ chẳng đáng nhắc đến. Trăm năm, ngàn năm cùng chỉ như mới vài ngày, 800 năm với người thường thì rất sốc nhưng với tu sĩ thì cũng chẳng nhiều mấy đâu.
"Haha, Minh Không tỷ đề cao ta quá, tương lai cũng chưa biết trước được điều gì, cứ để thời gian quyết định kết quả đi." Trần Vô Hạo được giai nhân khen ngợi khích lệ mà rất vui vẻ, sảng khoái cười, lại nói tiếp: "Vậy giờ là đến lượt đệ kể câu chuyện của mình nhỉ?"
"Đúng vậy, tỷ đã nói thật với đệ, vậy đệ cùng phải nói thật với ta đấy." Nguyệt Minh Không hơi hào hứng không hiểu tại sao.
Trần Vô Hạo cười cười, nhìn một mỹ nhân khuynh địa khuynh thiên lại có tính cách thân thiện thoải mái như vậy lại làm hắn động tâm không tiếp, lúc này mở miệng:
"Vậy bắt đầu từ khi đệ còn chưa bước lên chuyến hành trình này đi..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook