Dưới Tán Cây Anh Đào
-
Chương 19
Nó mở mắt, khi trời còn tối, cùng em nó ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi vào bếp chuẩn bị bữa cơm cho bọn tạo phản. Gần trưa, nó nheo mắt nhìn một cái máy bay trực thanh bay qua, hi vọng đó là máy bay chính phủ qua dò sát. Nó nói cho bà vú già và em nó biết mà lòng nó mừng rơn. Hôm sau, một cái máy bay nữa bay qua, cũng gần gần giờ đó. Xong nhiều hôm như vậy, nó thấy, nó nói với mọi người nhưng chẳng ai tin, chỉ có em nó và bà vú là ủng hộ nó. Một chiều nọ, nó đang mang đồ ăn lên dâng cho bọn phản tặc thì …
” Bùm!!!”
Một tiếng động vang trời vang lên làm nó giật mình làm rớt đĩa thúc ăn. Một cột khói bốc lên nghi ngút, nó chìm trong một đám khói bụi mù mịt. Nó hoảng hốt, xung quanh là tiếng người la hoảng lạng làm nó càng thêm lo. Nó bỏ mặc mọi thứ, chạy ngược về chỗ nhà bếp để tìm em và bà vú của nó. Trong đám mây khói mù mịt, nó gào thét tên em nó. Bọn tạo phản đã bỏ lại con tin mà chạy thoát thân, còn một số khác chết, nằm la liệt khắp nơi.
– Chị!!! – nó ngừng chạy, quay về phía giọng nói.
– My! Em ở đâu? – nó hét lên.
– Chị hai!
Nó vội vàng chạy lại khu nhà bếp. Bà vú già nằm chắn cho em nó nên em nó không bị thương nhiều, chỉ bị xây xước tí da. Nó chui ra, bà vú già cười nhẹ rồi nhìn nó và em nó.
– Tiểu thư giữ gìn sức khoẻ, cận thận nha tiểu thư! – nói rồi bà quản gia trút hơi thở cuối cùng.
Nó và em nó khóc nhưng rồi hai đứa lại lui ra vì nghe tiếng người tới. Nó và em nó, chạy đi lụm mấy cây súng và những viên đạn từ những tên phản ngục, làm vũ khí riêng. Hai chị em nó đi sát bên nhau, nổ súng, giết bao nhiêu là người. Chính phủ, phản tặc, hai đứa nó không quan tâm, cả hai đều không tốt hơn ai dù chỉ một li. Phải! Chính phủ đã thả bom để giết và phá đội hình của bọn tảo phản mà không nghĩ suy gì tới con tin và hành khách.
Hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám mây bụi, đi mãi. Mấy cái máy bay trực thang bay ngang qua đầu hai đứa nó, dừng lại trước mặt. Nó và em nó vội vàng trốn, lẩn lẩn lại gần chỗ máy bay.
– Một tên, em biết cách lái chứ? – nó cầm súng.
– Lái chắc không sao, diệt trước mấy tên đi rồi mới cướp được! – em nó nạp đạn.
– Chị ở sau, em, tiến vào máy bay “xử” gọn tên đó rồi khởi động! – nó chỉ trỏ về phía máy bay.
Em nó gật đầu, gạt súng hai gạt rồi hai đứa nhón chân ra ngoài, hai đứa chia ra hai phía. Em nó lên máy bay, ngắm rồi …
“Đoàng”
Em nó nhanh chóng nhảy lên máy bay, gạt mấy cần điều chỉnh, còn nó xử mấy tên xung quanh. Em nó điều khiển cho cánh quạt khởi động, máy bay nhấc chân lên khỏi mặt đất khoảng vài chục cm. Nó giật lùi, quay súng nhìn xung quanh rồi nhảy bám lên chân máy bay, phải khó khăn lắm mới lên được. Nó và em nó bay chưa xa thì nghe thấy tiến súng nổ. Nhưng em nó đâu phải vừa, nó lượn lách, bay tránh né những viên đạn từ phía dưới. Nó nạp đạn vào súng, nhìn vào trong gương. Chúng đang nạp đạn! Nó thò đầu và tay ra cửa sổ và nhắm bắn, xong nó lại thụt vào trong để trốn, nạp thêm đạn rồi lại thò ra bắn tiếp.
Sau hai mươi phút bắn, né rồi trốn, hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi vùng đó để bay về thành phố lớn ở Ukraine – Kiev. Vị tổng thống đang ngồi trước bàn làm việc, mặt đầy lo âu về việc nhà nước, trước mặt ông là mấy người đàn ông khác, mặt cũng không hơn kém.
– Tống thống! Tổng thống! – một tên chạy thẳng vào phòng mà không kịp gõ cửa, mọi người đều nhướn mắt nhìn tên lính – Có người đến bằng máy bay trực thăng, từ phía Nam, chúng ta có nên bắn bỏ không ạ?
– Không, mang người ở trên trực thăng đó xuống đây! Ta muốn gặp họ! – tổng thống đứng dậy đi ra, người trong phòng cũng chạy theo sau ông.
Nó và em nó hạ cánh ở giữa sân vườn, lính vây quanh trực thăng của nó.
– Yêu cầu bước ra khỏi trực thăng và hạ vũ khí! – một giọng loa vang lên, nó bước ra với khẩu súng trên tay làm mọi người ngạc nhiên.
Mọi người dắt nó và em nó vào gặp tổng thống, ngài tổng thống giật mình sửng sốt khi nhìn thấy nó và em nó.
– Ông ra lệnh thả bom ở miền Nam Ukraine đúng không? – Nó nhìn ông tổng thống, không còn lẽ phép gì với ông ta cả.
– Phải … Tôi ra lệnh! – sau khi nghe phiên dịch viên nói, ông ta trả lời.
– Ông có biết chỗ đó có con tin, là hành khách, lớn trẻ đều có không? – Em nó lên tiếng.
– Tôi biết! – ông ta trả lời.
– Ông … Tại sao ông lại làm vậy? – nó nói, cắn môi để ngăn bản thân mình khóc.
– Ông có biết là bao nhiều người vô tội chết không hả? – em nó hét lên – Ông có nghĩ tới người thân của họ không? Nếu là gia đình ông, liệu ông có làm vậy không? Ông cảm thấy như thế nào?
– Đừng có hỗn với tổng thống, ngài làm …
– Để cho hai cô bé ấy nói, đúng là lỗi tại chúng ta! – ông ta nhìn mọi người rồi quay sang hai chị em nó – Tôi thành thật xin lỗi! – ông thủ tướng cúi đầu.
– Ông hãy nhớ cho rõ, chiến tranh và chiến tranh không thể làm nên hoà bình đâu, ông đang gây thêm chết chóc, vấn đề cho bản thân đấy!
Nói rồi hai chị em nó quay gót tiến ra ngoài.
” Bùm!!!”
Một tiếng động vang trời vang lên làm nó giật mình làm rớt đĩa thúc ăn. Một cột khói bốc lên nghi ngút, nó chìm trong một đám khói bụi mù mịt. Nó hoảng hốt, xung quanh là tiếng người la hoảng lạng làm nó càng thêm lo. Nó bỏ mặc mọi thứ, chạy ngược về chỗ nhà bếp để tìm em và bà vú của nó. Trong đám mây khói mù mịt, nó gào thét tên em nó. Bọn tạo phản đã bỏ lại con tin mà chạy thoát thân, còn một số khác chết, nằm la liệt khắp nơi.
– Chị!!! – nó ngừng chạy, quay về phía giọng nói.
– My! Em ở đâu? – nó hét lên.
– Chị hai!
Nó vội vàng chạy lại khu nhà bếp. Bà vú già nằm chắn cho em nó nên em nó không bị thương nhiều, chỉ bị xây xước tí da. Nó chui ra, bà vú già cười nhẹ rồi nhìn nó và em nó.
– Tiểu thư giữ gìn sức khoẻ, cận thận nha tiểu thư! – nói rồi bà quản gia trút hơi thở cuối cùng.
Nó và em nó khóc nhưng rồi hai đứa lại lui ra vì nghe tiếng người tới. Nó và em nó, chạy đi lụm mấy cây súng và những viên đạn từ những tên phản ngục, làm vũ khí riêng. Hai chị em nó đi sát bên nhau, nổ súng, giết bao nhiêu là người. Chính phủ, phản tặc, hai đứa nó không quan tâm, cả hai đều không tốt hơn ai dù chỉ một li. Phải! Chính phủ đã thả bom để giết và phá đội hình của bọn tảo phản mà không nghĩ suy gì tới con tin và hành khách.
Hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi đám mây bụi, đi mãi. Mấy cái máy bay trực thang bay ngang qua đầu hai đứa nó, dừng lại trước mặt. Nó và em nó vội vàng trốn, lẩn lẩn lại gần chỗ máy bay.
– Một tên, em biết cách lái chứ? – nó cầm súng.
– Lái chắc không sao, diệt trước mấy tên đi rồi mới cướp được! – em nó nạp đạn.
– Chị ở sau, em, tiến vào máy bay “xử” gọn tên đó rồi khởi động! – nó chỉ trỏ về phía máy bay.
Em nó gật đầu, gạt súng hai gạt rồi hai đứa nhón chân ra ngoài, hai đứa chia ra hai phía. Em nó lên máy bay, ngắm rồi …
“Đoàng”
Em nó nhanh chóng nhảy lên máy bay, gạt mấy cần điều chỉnh, còn nó xử mấy tên xung quanh. Em nó điều khiển cho cánh quạt khởi động, máy bay nhấc chân lên khỏi mặt đất khoảng vài chục cm. Nó giật lùi, quay súng nhìn xung quanh rồi nhảy bám lên chân máy bay, phải khó khăn lắm mới lên được. Nó và em nó bay chưa xa thì nghe thấy tiến súng nổ. Nhưng em nó đâu phải vừa, nó lượn lách, bay tránh né những viên đạn từ phía dưới. Nó nạp đạn vào súng, nhìn vào trong gương. Chúng đang nạp đạn! Nó thò đầu và tay ra cửa sổ và nhắm bắn, xong nó lại thụt vào trong để trốn, nạp thêm đạn rồi lại thò ra bắn tiếp.
Sau hai mươi phút bắn, né rồi trốn, hai chị em nó cuối cùng cũng thoát ra khỏi vùng đó để bay về thành phố lớn ở Ukraine – Kiev. Vị tổng thống đang ngồi trước bàn làm việc, mặt đầy lo âu về việc nhà nước, trước mặt ông là mấy người đàn ông khác, mặt cũng không hơn kém.
– Tống thống! Tổng thống! – một tên chạy thẳng vào phòng mà không kịp gõ cửa, mọi người đều nhướn mắt nhìn tên lính – Có người đến bằng máy bay trực thăng, từ phía Nam, chúng ta có nên bắn bỏ không ạ?
– Không, mang người ở trên trực thăng đó xuống đây! Ta muốn gặp họ! – tổng thống đứng dậy đi ra, người trong phòng cũng chạy theo sau ông.
Nó và em nó hạ cánh ở giữa sân vườn, lính vây quanh trực thăng của nó.
– Yêu cầu bước ra khỏi trực thăng và hạ vũ khí! – một giọng loa vang lên, nó bước ra với khẩu súng trên tay làm mọi người ngạc nhiên.
Mọi người dắt nó và em nó vào gặp tổng thống, ngài tổng thống giật mình sửng sốt khi nhìn thấy nó và em nó.
– Ông ra lệnh thả bom ở miền Nam Ukraine đúng không? – Nó nhìn ông tổng thống, không còn lẽ phép gì với ông ta cả.
– Phải … Tôi ra lệnh! – sau khi nghe phiên dịch viên nói, ông ta trả lời.
– Ông có biết chỗ đó có con tin, là hành khách, lớn trẻ đều có không? – Em nó lên tiếng.
– Tôi biết! – ông ta trả lời.
– Ông … Tại sao ông lại làm vậy? – nó nói, cắn môi để ngăn bản thân mình khóc.
– Ông có biết là bao nhiều người vô tội chết không hả? – em nó hét lên – Ông có nghĩ tới người thân của họ không? Nếu là gia đình ông, liệu ông có làm vậy không? Ông cảm thấy như thế nào?
– Đừng có hỗn với tổng thống, ngài làm …
– Để cho hai cô bé ấy nói, đúng là lỗi tại chúng ta! – ông ta nhìn mọi người rồi quay sang hai chị em nó – Tôi thành thật xin lỗi! – ông thủ tướng cúi đầu.
– Ông hãy nhớ cho rõ, chiến tranh và chiến tranh không thể làm nên hoà bình đâu, ông đang gây thêm chết chóc, vấn đề cho bản thân đấy!
Nói rồi hai chị em nó quay gót tiến ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook