Dưới Tán Cây Anh Đào
-
Chương 20
– Xin lỗi nhưng … – một người đàn ông lên tiếng – Hai người nhìn rất quen, tôi đã gặp ở đâu chăng?
– Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, đây là em tôi! – nó quay lại nhìn người đàn ông.
– Hai chị em tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn GoT! – em nó nhìn người đàn ông trước mặt.
Nó và em nó thản nhiên bước ra ngoài, chẳng nói năng gì với ai mà cũng chẳng trân trọng ai. Tổng thống của Ukraine ngay lập tức giữ nó và em nó lại rồi làm một cuộc họp lớn.
– Theo tôi thấy thì hai cô bé này nói đúng, chúng ta không thể kết thúc chiến tranh bằng chiến tranh được, như vậy chỉ mang thêm chết chóc và đau thương! – một người phụ nữ đứng lên nói cho hai đứa nó, nhiều người tán thành.
– Có thể hai đứa này cũng là phản tặc, chúng ta nên giết chúng! – một tên hét lên – Chúng to không rõ lai lịch của chúng, đó là một chuyện, lỡ chúng có ý định gì thì sao?
– Chúng quá trẻ! Điều này là không thể! – một người khác đứng lên, cuộc bàn tán trở nên sôi nổi, chẳng ai nghe ai.
– Mọi người! – vị tổng thống cuối cùng cũng lên tiếng – Hãy nghĩ thật kĩ! Chúng là hai người duy nhất, duy nhất còn sống sót sau quả bom ấy, hãy hỏi tại sao, tại sao chúng có thể sống!
Vị tổng thống tối cao phải cúi người lo sợ hai chị em nó cũng có một lí do. Ông lệnh thả hai quả bom nguyên tử, nghĩa là không có ai có thể sống sót mặc dù họ có núp dưới lòng đất hay ở trên trời. Nếu hai đứa nó thoát khỏi chỗ bị thả bom mà vẫn còn sống sót khoẻ mạnh thì đó là một điều lạ thường. Càng nghĩ, mặt mọi người trong phòng họp càng xanh lại. Có lẽ nào chúng có năng lực đặc biệt? Mới tám, chín tuổi thôi, sao chúng có thể có đủ can đảm để cầm một cây súng mà làm những việc đáng sợ như vậy? Không nói thêm nhiều, tổng thống quyết định gửi hai đứa nó lên máy bay riêng, bay thẳng về Việt Nam.
Về Việt Nam, mọi người nhìn hai đứa nó lo sợ, báo chí lá cải viết bao nhiêu là bài báo làm không chỉ Sài thành mà gần như cả nước đều biết tới hai đứa trẻ bị mất tích ở Ukraine, bị thả bom nguyên tử nhưng vẫn sống sót, trở về nguyên vẹn. Thi hài của con tin được gửi về nước, nó và em nó thỉnh thoảng lại tới thăm mộ của bà vú già.
Không lâu sau đó, hai chị em nó bắt đầu học võ. Chỉ trong vòng một năm, hai chị em nó đã học vượt xa mọi học sinh khác trong trường võ, chỉ với một năm rưỡi mà nó từ đai trắng lên đến đai tím. Một ngày nọ, nó và em nó bị tấn công bất ngờ, nhưng nó và em nó lại hợp tác, đánh bại cả mấy tên du côn to gấp đôi nó. Sau đó, nó có một nhóm nhỏ gồm ba mươi thành viên và nó cùng em nó làm chủ. Trong vòng ba tháng, số lượng thành viên tăng lên nhanh chóng, nó trở thành thủ lĩnh của một bang có uy lực nhất ở Sài thành.
———Flashback———–
– Ê! – Chi ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh mướt, mồm vẫn còn nhồm nhoàm món bánh cuộn – Ở đây ngắm mặt trời lặn thích thật!
– Tối rồi, mình về đi kẻo … – tôi nhìn Chi.
– Ừ! Vào chào bác quản gia rồi về! – Chi đứng dậy phủi phủi bụi, cắt lời tôi.
Tôi chào bác quản gia rồi lái xe về nhà. Giờ này chắc nó đã đi học về và chắc nó đang lo sốt vía vì tôi mất tích. Kiểu gì nó cũng gầm lên cho xem! Tôi chở Chi về rồi lái xe về kí túc xá. Tôi hít một hơi dài rồi bước lên cầu thang. Có một dáng người đứng trước cửa phòng tôi, tôi đứng hình một lúc rồi lên tiếng.
– Thư! Em đến chơi à? – tôi từ từ đi lại – Sao không bấm chuông?
– Em … – nhỏ ngập ngừng rồi lại cười – Em có tin vui nên tới báo, tiện thể hỏi thăm tình hình!
Tôi cắm chìa khoá vào ổ, khẽ liếc nhìn nhỏ. Ừ thì nhỏ cười, nhưng mắt lại rất buồn. Tại sao vậy nhỉ? Tôi cho em ấy vào nhà, nó đang ngồi trên giường ghi chép gì đó, thấy tôi thì tính gắt lên nhưng rồi lại thôi.
– Ê! Em chồng khoẻ không? – nó khều nhỏ lại – Sao vậy? Có chuyện gì không vui hả?
– Dạ … Không, chỉ là hơi lạnh thôi! – nhỏ cởi áo khoác ngồi xuống giường – Chị ăn tối chưa?
– Nhà hết đồ ăn, chị tính đi mua thêm đồ nhưng lại có nồi cơm nên … – nó nằm dài trên giường than thở.
– Để em nấu cho, chị đi đâu thì đi đi! – nhỏ xắn tay áo đảm đang – Mang luôn anh Huy đi cũng được, khoảng nửa tiếng nữa về là cơm canh nóng hổi! Em hứa luôn!
– Thật hả? – mắt nó sáng rỡ – Ư … Thương nhỏ em chồng ghê! Chị đi nha em iu! – nói rồi nó thơm nhỏ một cái lên má xong lôi Huy chạy biến.
– Nhỏ này … Bộ chị ruột nó không đủ tin tưởng hay sao mà lại phải nhờ em chồng nhỉ?! – tôi nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lẩm bẩm một mình rồi quay lại nhìn Thư.
Thư đang cười, một nụ cười chua chát mà lại buồn không thể tả. Hồi nãy nhỏ trả lời Mia, tôi nghe thấy không êm cho lắm, lạnh gì mà buồn kinh vậy? Nhỏ có buồn tình thì có! Cái kiểu này đã có hơn cả trăm người như nhỏ nên tôi còn lạ gì? Tôi lôi cô em “chồng” vào bếp, vừa nấu vừa nói chuyện.
– Nói thật cho chị nghe đi Thư! – tôi nhìn nhỏ, nãy giờ cứ im lặng làm, chẳng nói câu nào.
– Dạ? – nhỏ giật mình – Chuyện gì hả chị dâu?
– Cái kiểu này là buồn tình phải hem? – tôi nhìn nó – Khai thật đi!
– H … Hả? Chị … – nó lắp bắp – Em … Em ….
– Chị chị em em cái gì? Khai mau! Nhớ anh nào? – tôi lườm nhỏ.
– Anh nào đâu! – nhỏ đỏ mặt thanh minh – Em chỉ nhớ tới …
– Haizz … – tôi thở dài – Dấu đầu hở đuôi rồi, đã lỡ thì nói luôn đi! Anh nào làm cô em “chồng” cá tính thành ra như thế này?
– … – nhỏ im lặng.
– Để chị đoán thử nhé! – tôi cười gian – Có phải là … Vũ Nhật Minh, thằng em của chị hem?
– Sa … – nhỏ giật mình nói rồi bất chợt dừng lại, quay mặt qua chỗ khác để che dấu bộ mặt đỏ ửng của nhỏ.
– Đúng rồi phải không? – tôi cười – Giờ thì nói cho chị nghe xem nào!
– Dạ … – thế là nhỏ đành ngậm ngùi kể hết sự việc từ đầu.
————————————————————–
Hôm nay mình up hai chap, riêng chap này có dài hơn, là đặc biệt tặng cho Yuukio-chan và Sally!
Au … Tám thế là đủ rồi, giờ đi chơi có thể yên tâm! Nói thật cái cảm giác chưa viết chap mới, bế tắc ý tưởng không khác gì còn năm phút thì nộp bào thi mà chưa được chữ nào!
– Tôi là Trần Ngọc Khánh Thy, đây là em tôi! – nó quay lại nhìn người đàn ông.
– Hai chị em tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn GoT! – em nó nhìn người đàn ông trước mặt.
Nó và em nó thản nhiên bước ra ngoài, chẳng nói năng gì với ai mà cũng chẳng trân trọng ai. Tổng thống của Ukraine ngay lập tức giữ nó và em nó lại rồi làm một cuộc họp lớn.
– Theo tôi thấy thì hai cô bé này nói đúng, chúng ta không thể kết thúc chiến tranh bằng chiến tranh được, như vậy chỉ mang thêm chết chóc và đau thương! – một người phụ nữ đứng lên nói cho hai đứa nó, nhiều người tán thành.
– Có thể hai đứa này cũng là phản tặc, chúng ta nên giết chúng! – một tên hét lên – Chúng to không rõ lai lịch của chúng, đó là một chuyện, lỡ chúng có ý định gì thì sao?
– Chúng quá trẻ! Điều này là không thể! – một người khác đứng lên, cuộc bàn tán trở nên sôi nổi, chẳng ai nghe ai.
– Mọi người! – vị tổng thống cuối cùng cũng lên tiếng – Hãy nghĩ thật kĩ! Chúng là hai người duy nhất, duy nhất còn sống sót sau quả bom ấy, hãy hỏi tại sao, tại sao chúng có thể sống!
Vị tổng thống tối cao phải cúi người lo sợ hai chị em nó cũng có một lí do. Ông lệnh thả hai quả bom nguyên tử, nghĩa là không có ai có thể sống sót mặc dù họ có núp dưới lòng đất hay ở trên trời. Nếu hai đứa nó thoát khỏi chỗ bị thả bom mà vẫn còn sống sót khoẻ mạnh thì đó là một điều lạ thường. Càng nghĩ, mặt mọi người trong phòng họp càng xanh lại. Có lẽ nào chúng có năng lực đặc biệt? Mới tám, chín tuổi thôi, sao chúng có thể có đủ can đảm để cầm một cây súng mà làm những việc đáng sợ như vậy? Không nói thêm nhiều, tổng thống quyết định gửi hai đứa nó lên máy bay riêng, bay thẳng về Việt Nam.
Về Việt Nam, mọi người nhìn hai đứa nó lo sợ, báo chí lá cải viết bao nhiêu là bài báo làm không chỉ Sài thành mà gần như cả nước đều biết tới hai đứa trẻ bị mất tích ở Ukraine, bị thả bom nguyên tử nhưng vẫn sống sót, trở về nguyên vẹn. Thi hài của con tin được gửi về nước, nó và em nó thỉnh thoảng lại tới thăm mộ của bà vú già.
Không lâu sau đó, hai chị em nó bắt đầu học võ. Chỉ trong vòng một năm, hai chị em nó đã học vượt xa mọi học sinh khác trong trường võ, chỉ với một năm rưỡi mà nó từ đai trắng lên đến đai tím. Một ngày nọ, nó và em nó bị tấn công bất ngờ, nhưng nó và em nó lại hợp tác, đánh bại cả mấy tên du côn to gấp đôi nó. Sau đó, nó có một nhóm nhỏ gồm ba mươi thành viên và nó cùng em nó làm chủ. Trong vòng ba tháng, số lượng thành viên tăng lên nhanh chóng, nó trở thành thủ lĩnh của một bang có uy lực nhất ở Sài thành.
———Flashback———–
– Ê! – Chi ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh mướt, mồm vẫn còn nhồm nhoàm món bánh cuộn – Ở đây ngắm mặt trời lặn thích thật!
– Tối rồi, mình về đi kẻo … – tôi nhìn Chi.
– Ừ! Vào chào bác quản gia rồi về! – Chi đứng dậy phủi phủi bụi, cắt lời tôi.
Tôi chào bác quản gia rồi lái xe về nhà. Giờ này chắc nó đã đi học về và chắc nó đang lo sốt vía vì tôi mất tích. Kiểu gì nó cũng gầm lên cho xem! Tôi chở Chi về rồi lái xe về kí túc xá. Tôi hít một hơi dài rồi bước lên cầu thang. Có một dáng người đứng trước cửa phòng tôi, tôi đứng hình một lúc rồi lên tiếng.
– Thư! Em đến chơi à? – tôi từ từ đi lại – Sao không bấm chuông?
– Em … – nhỏ ngập ngừng rồi lại cười – Em có tin vui nên tới báo, tiện thể hỏi thăm tình hình!
Tôi cắm chìa khoá vào ổ, khẽ liếc nhìn nhỏ. Ừ thì nhỏ cười, nhưng mắt lại rất buồn. Tại sao vậy nhỉ? Tôi cho em ấy vào nhà, nó đang ngồi trên giường ghi chép gì đó, thấy tôi thì tính gắt lên nhưng rồi lại thôi.
– Ê! Em chồng khoẻ không? – nó khều nhỏ lại – Sao vậy? Có chuyện gì không vui hả?
– Dạ … Không, chỉ là hơi lạnh thôi! – nhỏ cởi áo khoác ngồi xuống giường – Chị ăn tối chưa?
– Nhà hết đồ ăn, chị tính đi mua thêm đồ nhưng lại có nồi cơm nên … – nó nằm dài trên giường than thở.
– Để em nấu cho, chị đi đâu thì đi đi! – nhỏ xắn tay áo đảm đang – Mang luôn anh Huy đi cũng được, khoảng nửa tiếng nữa về là cơm canh nóng hổi! Em hứa luôn!
– Thật hả? – mắt nó sáng rỡ – Ư … Thương nhỏ em chồng ghê! Chị đi nha em iu! – nói rồi nó thơm nhỏ một cái lên má xong lôi Huy chạy biến.
– Nhỏ này … Bộ chị ruột nó không đủ tin tưởng hay sao mà lại phải nhờ em chồng nhỉ?! – tôi nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lẩm bẩm một mình rồi quay lại nhìn Thư.
Thư đang cười, một nụ cười chua chát mà lại buồn không thể tả. Hồi nãy nhỏ trả lời Mia, tôi nghe thấy không êm cho lắm, lạnh gì mà buồn kinh vậy? Nhỏ có buồn tình thì có! Cái kiểu này đã có hơn cả trăm người như nhỏ nên tôi còn lạ gì? Tôi lôi cô em “chồng” vào bếp, vừa nấu vừa nói chuyện.
– Nói thật cho chị nghe đi Thư! – tôi nhìn nhỏ, nãy giờ cứ im lặng làm, chẳng nói câu nào.
– Dạ? – nhỏ giật mình – Chuyện gì hả chị dâu?
– Cái kiểu này là buồn tình phải hem? – tôi nhìn nó – Khai thật đi!
– H … Hả? Chị … – nó lắp bắp – Em … Em ….
– Chị chị em em cái gì? Khai mau! Nhớ anh nào? – tôi lườm nhỏ.
– Anh nào đâu! – nhỏ đỏ mặt thanh minh – Em chỉ nhớ tới …
– Haizz … – tôi thở dài – Dấu đầu hở đuôi rồi, đã lỡ thì nói luôn đi! Anh nào làm cô em “chồng” cá tính thành ra như thế này?
– … – nhỏ im lặng.
– Để chị đoán thử nhé! – tôi cười gian – Có phải là … Vũ Nhật Minh, thằng em của chị hem?
– Sa … – nhỏ giật mình nói rồi bất chợt dừng lại, quay mặt qua chỗ khác để che dấu bộ mặt đỏ ửng của nhỏ.
– Đúng rồi phải không? – tôi cười – Giờ thì nói cho chị nghe xem nào!
– Dạ … – thế là nhỏ đành ngậm ngùi kể hết sự việc từ đầu.
————————————————————–
Hôm nay mình up hai chap, riêng chap này có dài hơn, là đặc biệt tặng cho Yuukio-chan và Sally!
Au … Tám thế là đủ rồi, giờ đi chơi có thể yên tâm! Nói thật cái cảm giác chưa viết chap mới, bế tắc ý tưởng không khác gì còn năm phút thì nộp bào thi mà chưa được chữ nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook