Dược Biệt Đình
-
Chương 19: Bệnh thứ 19
Cái hôm sinh nhật của Nguyễn Văn Hách, cậu chàng hưng hưng phấn phấn trở về từ căn tin sau khi ăn điểm tâm, về tới phòng bệnh lại trông thấy cái ghế bày ở giữa phòng, bên trên còn có một khay bánh sinh nhật to. Nguyễn Văn Hách tức thì vui vẻ, chạy tới ngồi xổm xuống nhìn bánh kem.
“Tôi nói, cậu thấy bánh ngọt còn thân hơn thấy tôi ha.” Tiền Hàng đứng kế bên cửa, kết quả Nguyễn Văn Hách vừa mới đi vào liền trông thấy bánh kem trước tiên, xem anh cái con đường lang nhân cao mã đại này thành không khí.
Nguyễn Văn Hách vừa ngẩng đầu liền trông thấy Tiền Hàng, nhảy dựng lên ôm Tiền Hàng vỗ vỗ lưng anh, “Đường lang mi là người tốt, muah ~”
Nguyễn Văn Hách quá vui mừng, bèn bẹp một phát lên mặt Tiền Hàng. Tiền Hàng có hơi bất ngờ, cậu buông anh ra lại ngồi xổm xuống, cũng vươn ngón tay quẹt một ít kem bơ. Cậu mút ngón tay liếm sạch kem, một ngụm ăn rất ngon.
Nguyễn Văn Hách lại làm dính kem một ngón tay, vểnh ngón lên đưa đến bên miệng Tiền Hàng, “Mi nếm thử xem, ngọt lắm.”
Tiền Hàng sững ra, anh không mấy thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhìn ngón tay trước mặt, còn có kem trên khóe môi Nguyễn Văn Hách, anh hơi cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cậu. Quả thực là ngọt, dường như còn có mùi vị khác nữa, Tiền Hàng nghĩ vậy lại nút vào thêm một chút, khiến toàn bộ kem trên ngón tay đều bị ngậm vào trong miệng. Nguyễn Văn Hách đột nhiên rút tay về, trên mặt có một tia đỏ ửng, không dám nhìn mà cà cà lăm, Tiền Hàng nhìn cậu biểu tình như vậy thì thấy đùa vui, vừa mới lấy đèn cầy ra đã bị cậu một phen đoạt mất.
“Một cây, hai cây… mười tám.”
Nguyễn Văn Hách vừa đếm vừa cắm đèn cầy, Tiền Hàng ở một bên có chút yên tâm, cũng may nhóc điên biết đếm, bằng không từ hôm nay lại phải bắt đầu dạy người ta học toán nữa. Song hình như có điểm kỳ quái, chờ đã… chủ nhiệm và Nguyễn Văn Hách không phải từng nói cậu đã tròn mười tám sao?
“Cậu mới mười tám?” Tiền Hàng đen mặt hỏi, nếu như tuổi Tây Nguyễn Văn Hách mới tròn mười tám, vậy trước đây anh… không phải là đùa giỡn trẻ vị thành niên sao!
“Đúng á, ta cũng chả hiểu tại sao lại có tuổi Tây tuổi ta, dù sao thì sang năm ta cũng đã mười tám, nhưng mà còn chưa qua ngày sinh nhật mười tám, bây giờ qua rồi thì chính là mười tám.”
[Ờ câu này hơi rối, mị giải thích 1 xíu, ý em nó là khi qua tết thì em nó 18 nhưng chưa tới sinh nhật, sinh nhật rồi thì mới tính là 18 chuẩn =))]
Tiền Hàng thân mang tội ác có xung động úp mặt vào tường, đầu chống lên tường nhắm mặt cụng một cái. Anh vốn cho rằng Nguyễn Văn Hách đã thành niên rồi, cho nên bất hòa một chút trêu đùa một chút cũng không có gì, hơn nữa cả hai đều là đàn ông. Nhưng trước giờ Nguyễn Văn Hách là vị thành niên, cho dù là nam mà ra tay với vị thành niên thì cũng… Anh không phải là trở thành sắc ma biến thái sao, hay là nói anh đã vậy rồi, đậu, để người khác biết còn làm người thế nào nữa. Anh âm thầm khinh bỉ chính mình, vừa mở mắt thì thấy bên giò có một đôi chân, khe khẽ nghiêng đầu nhìn Nguyễn Văn Hách đứng bên cạnh anh, hơn nữa đầu cũng chống lên tường, rõ ràng là đang học anh.
“Cậu làm gì?” Tiền Hàng duy trì tư thế này hỏi.
“Làm tường.”
Tiền Hàng bộp một phát đánh lên đầu Nguyễn Văn Hách, “Còn nhỏ không học giỏi thì đáng đánh.”
“Đường lang mi tên bạo quân chết tiệt này, chỉ cho châu quan phóng hỏa lại không cho bách tính đốt đèn! Mi thật không hổ là thủ hạ của đại ma vương, tay chân bạo quân hung ác nhất!” Nguyễn Văn Hách ôm đầu ngồi xổm trên đất lên án Tiền Hàng.
“Tôi đang sám hối, cậu sám hối cái gì?” Tiền Hàng đẩy mắt kính, thằng nhóc này cũng không điên, phản bác lưu lưu loát loát, suy tư rất là rõ ràng.
“Sám hối?” Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu nhìn, “Mi đã làm chuyện xấu xa gì mau thành thực khai ra, ta sẽ không trộm giấu diếm không cáo tố cho chú cảnh sát đâu.”
Tiền Hàng quay đầu, đỡ hai bên gọng kính lại đẩy mắt kính.
“Đường lang mi chột dạ kìa.” Nguyễn Văn Hách cười như tặc, lần trước Tiền Hàng dùng cái điệu bộ này chính là ở trong nhà tắm, lúc đó anh khoác lác đến chột dạ.
“Ai, ai chột dạ chứ, mau ăn bánh sinh nhật của cậu đi.” Tiền Hàng nghiêng đầu né không dám nhìn Nguyễn Văn Hách, nhóc điên nhìn thiệt là chuẩn.
Nguyễn Văn Hách vươn tay ra, “Lửa đâu, đèn cầy còn chưa có đốt.”
Lúc này Tiền Hàng mới nhớ tới, móc ra bật lửa trong túi giúp Nguyễn Văn Hách đốt đèn cầy, Nguyễn Văn Hách ngồi xổm trên ghế bên cạnh cầu nguyện.
“Hi vọng cha mẹ mãi mãi khỏe mạnh vui vẻ, con cũng sớm xuất viện, bỏ đường lang lại không chơi với ổng nữa. Ước Niếp Linh đáng ghét nhất bị trĩ, Tiểu Hoa đáng ghét xuất viện trễ hơn con, đại ma vương Địa Trung Hải không ai thích nổi…”
Tiền Hàng hít một hơi, nhóc điên này thật độc ác.
“Làm cho đường lang không có bệnh nhân nữa.” Lời cầu nguyện của Nguyễn Văn Hách vẫn chưa xong.
“Cậu muốn tôi thất nghiệp?” Tiền Hàng muốn đánh người, nhóc điên này càng nói càng quá đáng.
Nguyễn Văn Hách nhìn Tiền Hàng một cái, “Mi có một bệnh nhân là ta đây là đủ rồi, nhiều quá mà nói mi sẽ bị chơi hỏng mất.”
Khóe miệng Tiền Hàng giật giật, anh hiểu ý của Nguyễn Văn Hách là muốn chơi với anh, nhưng bị chơi hỏng lại khiến người ta nghĩ bậy, hơn nữa Nguyễn Văn Hách đây là muốn chiếm đoạt anh sao?
“Mong Thượng đế không chê con ước nhiều, con còn có một điều.”
Không phải còn muốn cho thỏ ăn chứ? Tiền Hàng thầm nghĩ.
“Con muốn mỗi ngày đều cho thỏ ăn!” Nguyễn Văn Hách rất kích động mà lớn tiếng nói với bánh sinh nhật, “Thỏ dễ thương, mặc dù ăn hơi nhiều, nhưng biết chạy biết nói chuyện, con thích.”
Đệt mọe, cậu thật sự vừa ý con thỏ kia rồi hả! Tiền Hàng như bị đạp trúng đuôi mà trừng Nguyễn Văn Hách, tiểu quỷ này thiếu nợ (tình) khắp nơi, từ lão trung niên bốn năm chục tuổi, cho đến thanh niên hơn hai mươi tuổi, đây là tiết tấu năm nữ ăn sạch lai giả bất cự* ư? [ai đến cũng không cự tuyệt]
Nguyễn Văn Hách cười he he với Tiền Hàng, “Ta thích nhất đương nhiên là đường lang rồi, giúp ta gọi cho mẹ, còn mua bánh sinh nhật cho ta.”
Bực tức của Tiền Hàng nhất thời biến sạch lộ ra khoái trá, cái này còn giống lời con người nói.
Nguyễn Văn Hách hít sâu một hơi, phù một cái thổi tắt toàn bộ mười tám cây đèn cầy. Tiền Hàng rút đèn cầy ra, dùng dao nhỏ tặng kèm với bánh cắt một góc bánh sinh nhật, đặt vào đĩa giấy đưa cho Nguyễn Văn Hách. Cậu há mồm cắn một ngụm bánh kem, Tiền Hàng vội vàng đưa nĩa cho cậu, ăn kiểu này có thể so với vượn người núi Thái Sơn.
Tiền Hàng chạy đến cửa nhìn ra ngoài, sau khi trở lại anh lại gần Nguyễn Văn Hách hạ thấp giọng nói: “Không phải cậu muốn tự do sao, tôi có thể cho cậu, nhưng hai ta phải ước pháp tam chương.”
Nguyễn Văn Hách kích động tới mắc nghẹn, liều mạng vỗ ngực mình, ai bảo cậu nằm mơ cũng muốn ra ngoài.
“Ăn nhanh như vậy làm chi, chắc sắp nghẹn chết rồi chứ gì, tôi thấy khỏi ra ngoài nữa.” Tiền Hàng rót cho Nguyễn Văn Hách một ly nước còn hù dọa cậu.
Nguyễn Văn Hách nhận lấy ly nước uống hai ngụm, như cầu xin mà dòm Tiền Hàng, “Đừng mà đường lang, tụi mình ra ngoài đi.”
“Ước pháp tam chương trước, bằng không đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài.” Tiền Hàng hưởng thụ ánh mắt nhỏ đáng thương của Nguyễn Văn Hách, cứ như thỏ vậy.
“Được được, ta đồng ý.” Vì để ra ngoài, dù là ba mươi chương cũng được.
Tiền Hàng vươn một ngón tay, “Một, sau khi ra ngoài nhất định phải nghe lời tôi, tôi nói đi hướng đông cậu phải đi hướng đông, bằng không cho dù lần sau cậu hiến thân cho tôi cũng đừng nghĩ ra ngoài.”
Nguyễn Văn Hách gật đầu liên tục.
Tiền Hàng lại vươn thêm một ngón tay, “Hai, bất luận gặp phải chuyện gì cậu cũng phải thông qua phê chuẩn của tôi, mua gì, chơi gì, thậm chí đi vệ sinh cũng phải hỏi tôi, bằng không tôi đánh nát mông cậu.”
“Đồng ý đồng ý, ba đâu, mau nói.” Nguyễn Văn Hách đã sốt ruột không nhịn được, ăn uống ị đái cũng bị người ta quản, ở bệnh viện cũng không thế này.
“Ba, mỗi thời mỗi khắc cậu đều phải trong tầm mắt của tôi, phát sinh chuyện không hay hoặc bị người ta khi dễ, cậu phải tìm tới tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, ngàn vạn lần chớ có tự tiện quyết định.”
“OK, mấy giờ tụi mình hành động?”
Nguyễn Văn Hách lúc này chính là một gían điệp đến bàn bạc, mặt mày nghiêm túc nói chuyện lén la lén lút.
“Ăn trưa xong, chúng ta thừa dịp lúc mọi người nghỉ trưa mà ra ngoài.”
“Được, quyết định như vậy đi.”
“A ha ha ha ha ha…”
Hai người mật mưu xong xuôi, ở trong phòng bệnh nhìn đối phương bắt đầu cười dâm, cười được nửa ngày bỗng dưng không cười nữa, mắng đối phương đồ thần kinh, Nguyễn Văn Hách ăn bánh kem của cậu, Tiền Hàng ra ngoài.
Sau bữa trưa, Tiền Hàng cùng Nguyễn Văn Hách đợi trong phòng bệnh một lúc, Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách cảm thấy có chỗ chưa đúng, cậu không thể mặc đồ bệnh nhân ra ngoài. Nguyễn Văn Hách lục ngăn tủ dưới gầm giường, quần áo của cậu không nhiều, trừ bỏ hai bộ đồ bệnh nhân để thay đổi, còn lại là đồ lót cùng với áo trong giữ ấm mùa đông mà bệnh viện phát cho lúc trước.
Nguyễn Văn Hách từ dưới cùng kéo ra một kiện áo khoác, là áo da màu đen, bị đè quá lâu mà nhăn dúm dó. Tiền Hàng nhặt quần áo bị ném trên giường lên lật xem trước sau, vừa động vào đã thoảng qua một cỗ mùi mốc, căn bản không thể nào mặc. Nguyễn Văn Hách lấy quần ra như đào bảo bối, một ít tơ vải đã bị sứt ra, làm cho bụi bặm tung bay tứ phía. [thương bé Hách của tui quá T^T]
“Được rồi được rồi, đừng tìm nữa.” Tiền Hàng chịu không nổi bịt mũi lại, “Chỗ tôi có quần áo, cậu mặc có thể rộng, chắc tạm được rồi chứ.”
Nguyễn Văn Hách cầm quần so so với bản thân, “Có thể mặc mà, sao có mùi kỳ kỳ ta.”
“Tôi tưởng mũi cậu điên giống cậu rồi chứ.”
Tiền Hàng đoạt lấy cái quần trong tay Nguyễn Văn Hách, cầm hai kiện quần áo ẩm ướt mốc meo nọ đi ra ngoài, Nguyễn Văn Hách chạy tới của chờ. Tiền Hàng về đến phòng làm việc ném hai kiện quần áo kia lên giường, mở tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo của mình, áo gió cùng với quần rộng. Nguyễn Văn Hách mặc nhất định rộng, có lẽ cũng sẽ lộ ra vẻ già dặn, nhưng mà hiện tại chỉ có thể chấp nhận đỡ thôi.
Chờ đến khi Tiền Hàng trở lại, hầu hết người đi dạo bên ngoài đã trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, tiếng nói chuyện tiếng bước chân trên hành lang cũng yên ắng xuống. Nguyễn Văn Hách chờ chính là Tiền Hàng, thấy anh đến thì nhìn chằm chằm quần áo.
“Khó coi vậy.” Nguyễn Văn Hách còn chưa nhìn thấy toàn bộ mà đã thổ tào.
“Khó coi thì ở truồng.” Tiền Hàng tức giận, anh còn sợ Nguyễn Văn Hách lây vi khuẩn rối loạn thần kinh cho anh kìa.
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn Tiền Hàng, lặng lẽ nhận lấy quần áo trong tay anh, thật tiếc cho bản thân mình dũng sĩ trừ ma này giờ phải ăn nhờ ở đậu.
“Tôi nói, cậu thấy bánh ngọt còn thân hơn thấy tôi ha.” Tiền Hàng đứng kế bên cửa, kết quả Nguyễn Văn Hách vừa mới đi vào liền trông thấy bánh kem trước tiên, xem anh cái con đường lang nhân cao mã đại này thành không khí.
Nguyễn Văn Hách vừa ngẩng đầu liền trông thấy Tiền Hàng, nhảy dựng lên ôm Tiền Hàng vỗ vỗ lưng anh, “Đường lang mi là người tốt, muah ~”
Nguyễn Văn Hách quá vui mừng, bèn bẹp một phát lên mặt Tiền Hàng. Tiền Hàng có hơi bất ngờ, cậu buông anh ra lại ngồi xổm xuống, cũng vươn ngón tay quẹt một ít kem bơ. Cậu mút ngón tay liếm sạch kem, một ngụm ăn rất ngon.
Nguyễn Văn Hách lại làm dính kem một ngón tay, vểnh ngón lên đưa đến bên miệng Tiền Hàng, “Mi nếm thử xem, ngọt lắm.”
Tiền Hàng sững ra, anh không mấy thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhìn ngón tay trước mặt, còn có kem trên khóe môi Nguyễn Văn Hách, anh hơi cúi đầu ngậm lấy đầu ngón tay cậu. Quả thực là ngọt, dường như còn có mùi vị khác nữa, Tiền Hàng nghĩ vậy lại nút vào thêm một chút, khiến toàn bộ kem trên ngón tay đều bị ngậm vào trong miệng. Nguyễn Văn Hách đột nhiên rút tay về, trên mặt có một tia đỏ ửng, không dám nhìn mà cà cà lăm, Tiền Hàng nhìn cậu biểu tình như vậy thì thấy đùa vui, vừa mới lấy đèn cầy ra đã bị cậu một phen đoạt mất.
“Một cây, hai cây… mười tám.”
Nguyễn Văn Hách vừa đếm vừa cắm đèn cầy, Tiền Hàng ở một bên có chút yên tâm, cũng may nhóc điên biết đếm, bằng không từ hôm nay lại phải bắt đầu dạy người ta học toán nữa. Song hình như có điểm kỳ quái, chờ đã… chủ nhiệm và Nguyễn Văn Hách không phải từng nói cậu đã tròn mười tám sao?
“Cậu mới mười tám?” Tiền Hàng đen mặt hỏi, nếu như tuổi Tây Nguyễn Văn Hách mới tròn mười tám, vậy trước đây anh… không phải là đùa giỡn trẻ vị thành niên sao!
“Đúng á, ta cũng chả hiểu tại sao lại có tuổi Tây tuổi ta, dù sao thì sang năm ta cũng đã mười tám, nhưng mà còn chưa qua ngày sinh nhật mười tám, bây giờ qua rồi thì chính là mười tám.”
[Ờ câu này hơi rối, mị giải thích 1 xíu, ý em nó là khi qua tết thì em nó 18 nhưng chưa tới sinh nhật, sinh nhật rồi thì mới tính là 18 chuẩn =))]
Tiền Hàng thân mang tội ác có xung động úp mặt vào tường, đầu chống lên tường nhắm mặt cụng một cái. Anh vốn cho rằng Nguyễn Văn Hách đã thành niên rồi, cho nên bất hòa một chút trêu đùa một chút cũng không có gì, hơn nữa cả hai đều là đàn ông. Nhưng trước giờ Nguyễn Văn Hách là vị thành niên, cho dù là nam mà ra tay với vị thành niên thì cũng… Anh không phải là trở thành sắc ma biến thái sao, hay là nói anh đã vậy rồi, đậu, để người khác biết còn làm người thế nào nữa. Anh âm thầm khinh bỉ chính mình, vừa mở mắt thì thấy bên giò có một đôi chân, khe khẽ nghiêng đầu nhìn Nguyễn Văn Hách đứng bên cạnh anh, hơn nữa đầu cũng chống lên tường, rõ ràng là đang học anh.
“Cậu làm gì?” Tiền Hàng duy trì tư thế này hỏi.
“Làm tường.”
Tiền Hàng bộp một phát đánh lên đầu Nguyễn Văn Hách, “Còn nhỏ không học giỏi thì đáng đánh.”
“Đường lang mi tên bạo quân chết tiệt này, chỉ cho châu quan phóng hỏa lại không cho bách tính đốt đèn! Mi thật không hổ là thủ hạ của đại ma vương, tay chân bạo quân hung ác nhất!” Nguyễn Văn Hách ôm đầu ngồi xổm trên đất lên án Tiền Hàng.
“Tôi đang sám hối, cậu sám hối cái gì?” Tiền Hàng đẩy mắt kính, thằng nhóc này cũng không điên, phản bác lưu lưu loát loát, suy tư rất là rõ ràng.
“Sám hối?” Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu nhìn, “Mi đã làm chuyện xấu xa gì mau thành thực khai ra, ta sẽ không trộm giấu diếm không cáo tố cho chú cảnh sát đâu.”
Tiền Hàng quay đầu, đỡ hai bên gọng kính lại đẩy mắt kính.
“Đường lang mi chột dạ kìa.” Nguyễn Văn Hách cười như tặc, lần trước Tiền Hàng dùng cái điệu bộ này chính là ở trong nhà tắm, lúc đó anh khoác lác đến chột dạ.
“Ai, ai chột dạ chứ, mau ăn bánh sinh nhật của cậu đi.” Tiền Hàng nghiêng đầu né không dám nhìn Nguyễn Văn Hách, nhóc điên nhìn thiệt là chuẩn.
Nguyễn Văn Hách vươn tay ra, “Lửa đâu, đèn cầy còn chưa có đốt.”
Lúc này Tiền Hàng mới nhớ tới, móc ra bật lửa trong túi giúp Nguyễn Văn Hách đốt đèn cầy, Nguyễn Văn Hách ngồi xổm trên ghế bên cạnh cầu nguyện.
“Hi vọng cha mẹ mãi mãi khỏe mạnh vui vẻ, con cũng sớm xuất viện, bỏ đường lang lại không chơi với ổng nữa. Ước Niếp Linh đáng ghét nhất bị trĩ, Tiểu Hoa đáng ghét xuất viện trễ hơn con, đại ma vương Địa Trung Hải không ai thích nổi…”
Tiền Hàng hít một hơi, nhóc điên này thật độc ác.
“Làm cho đường lang không có bệnh nhân nữa.” Lời cầu nguyện của Nguyễn Văn Hách vẫn chưa xong.
“Cậu muốn tôi thất nghiệp?” Tiền Hàng muốn đánh người, nhóc điên này càng nói càng quá đáng.
Nguyễn Văn Hách nhìn Tiền Hàng một cái, “Mi có một bệnh nhân là ta đây là đủ rồi, nhiều quá mà nói mi sẽ bị chơi hỏng mất.”
Khóe miệng Tiền Hàng giật giật, anh hiểu ý của Nguyễn Văn Hách là muốn chơi với anh, nhưng bị chơi hỏng lại khiến người ta nghĩ bậy, hơn nữa Nguyễn Văn Hách đây là muốn chiếm đoạt anh sao?
“Mong Thượng đế không chê con ước nhiều, con còn có một điều.”
Không phải còn muốn cho thỏ ăn chứ? Tiền Hàng thầm nghĩ.
“Con muốn mỗi ngày đều cho thỏ ăn!” Nguyễn Văn Hách rất kích động mà lớn tiếng nói với bánh sinh nhật, “Thỏ dễ thương, mặc dù ăn hơi nhiều, nhưng biết chạy biết nói chuyện, con thích.”
Đệt mọe, cậu thật sự vừa ý con thỏ kia rồi hả! Tiền Hàng như bị đạp trúng đuôi mà trừng Nguyễn Văn Hách, tiểu quỷ này thiếu nợ (tình) khắp nơi, từ lão trung niên bốn năm chục tuổi, cho đến thanh niên hơn hai mươi tuổi, đây là tiết tấu năm nữ ăn sạch lai giả bất cự* ư? [ai đến cũng không cự tuyệt]
Nguyễn Văn Hách cười he he với Tiền Hàng, “Ta thích nhất đương nhiên là đường lang rồi, giúp ta gọi cho mẹ, còn mua bánh sinh nhật cho ta.”
Bực tức của Tiền Hàng nhất thời biến sạch lộ ra khoái trá, cái này còn giống lời con người nói.
Nguyễn Văn Hách hít sâu một hơi, phù một cái thổi tắt toàn bộ mười tám cây đèn cầy. Tiền Hàng rút đèn cầy ra, dùng dao nhỏ tặng kèm với bánh cắt một góc bánh sinh nhật, đặt vào đĩa giấy đưa cho Nguyễn Văn Hách. Cậu há mồm cắn một ngụm bánh kem, Tiền Hàng vội vàng đưa nĩa cho cậu, ăn kiểu này có thể so với vượn người núi Thái Sơn.
Tiền Hàng chạy đến cửa nhìn ra ngoài, sau khi trở lại anh lại gần Nguyễn Văn Hách hạ thấp giọng nói: “Không phải cậu muốn tự do sao, tôi có thể cho cậu, nhưng hai ta phải ước pháp tam chương.”
Nguyễn Văn Hách kích động tới mắc nghẹn, liều mạng vỗ ngực mình, ai bảo cậu nằm mơ cũng muốn ra ngoài.
“Ăn nhanh như vậy làm chi, chắc sắp nghẹn chết rồi chứ gì, tôi thấy khỏi ra ngoài nữa.” Tiền Hàng rót cho Nguyễn Văn Hách một ly nước còn hù dọa cậu.
Nguyễn Văn Hách nhận lấy ly nước uống hai ngụm, như cầu xin mà dòm Tiền Hàng, “Đừng mà đường lang, tụi mình ra ngoài đi.”
“Ước pháp tam chương trước, bằng không đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài.” Tiền Hàng hưởng thụ ánh mắt nhỏ đáng thương của Nguyễn Văn Hách, cứ như thỏ vậy.
“Được được, ta đồng ý.” Vì để ra ngoài, dù là ba mươi chương cũng được.
Tiền Hàng vươn một ngón tay, “Một, sau khi ra ngoài nhất định phải nghe lời tôi, tôi nói đi hướng đông cậu phải đi hướng đông, bằng không cho dù lần sau cậu hiến thân cho tôi cũng đừng nghĩ ra ngoài.”
Nguyễn Văn Hách gật đầu liên tục.
Tiền Hàng lại vươn thêm một ngón tay, “Hai, bất luận gặp phải chuyện gì cậu cũng phải thông qua phê chuẩn của tôi, mua gì, chơi gì, thậm chí đi vệ sinh cũng phải hỏi tôi, bằng không tôi đánh nát mông cậu.”
“Đồng ý đồng ý, ba đâu, mau nói.” Nguyễn Văn Hách đã sốt ruột không nhịn được, ăn uống ị đái cũng bị người ta quản, ở bệnh viện cũng không thế này.
“Ba, mỗi thời mỗi khắc cậu đều phải trong tầm mắt của tôi, phát sinh chuyện không hay hoặc bị người ta khi dễ, cậu phải tìm tới tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết, ngàn vạn lần chớ có tự tiện quyết định.”
“OK, mấy giờ tụi mình hành động?”
Nguyễn Văn Hách lúc này chính là một gían điệp đến bàn bạc, mặt mày nghiêm túc nói chuyện lén la lén lút.
“Ăn trưa xong, chúng ta thừa dịp lúc mọi người nghỉ trưa mà ra ngoài.”
“Được, quyết định như vậy đi.”
“A ha ha ha ha ha…”
Hai người mật mưu xong xuôi, ở trong phòng bệnh nhìn đối phương bắt đầu cười dâm, cười được nửa ngày bỗng dưng không cười nữa, mắng đối phương đồ thần kinh, Nguyễn Văn Hách ăn bánh kem của cậu, Tiền Hàng ra ngoài.
Sau bữa trưa, Tiền Hàng cùng Nguyễn Văn Hách đợi trong phòng bệnh một lúc, Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách cảm thấy có chỗ chưa đúng, cậu không thể mặc đồ bệnh nhân ra ngoài. Nguyễn Văn Hách lục ngăn tủ dưới gầm giường, quần áo của cậu không nhiều, trừ bỏ hai bộ đồ bệnh nhân để thay đổi, còn lại là đồ lót cùng với áo trong giữ ấm mùa đông mà bệnh viện phát cho lúc trước.
Nguyễn Văn Hách từ dưới cùng kéo ra một kiện áo khoác, là áo da màu đen, bị đè quá lâu mà nhăn dúm dó. Tiền Hàng nhặt quần áo bị ném trên giường lên lật xem trước sau, vừa động vào đã thoảng qua một cỗ mùi mốc, căn bản không thể nào mặc. Nguyễn Văn Hách lấy quần ra như đào bảo bối, một ít tơ vải đã bị sứt ra, làm cho bụi bặm tung bay tứ phía. [thương bé Hách của tui quá T^T]
“Được rồi được rồi, đừng tìm nữa.” Tiền Hàng chịu không nổi bịt mũi lại, “Chỗ tôi có quần áo, cậu mặc có thể rộng, chắc tạm được rồi chứ.”
Nguyễn Văn Hách cầm quần so so với bản thân, “Có thể mặc mà, sao có mùi kỳ kỳ ta.”
“Tôi tưởng mũi cậu điên giống cậu rồi chứ.”
Tiền Hàng đoạt lấy cái quần trong tay Nguyễn Văn Hách, cầm hai kiện quần áo ẩm ướt mốc meo nọ đi ra ngoài, Nguyễn Văn Hách chạy tới của chờ. Tiền Hàng về đến phòng làm việc ném hai kiện quần áo kia lên giường, mở tủ quần áo tìm ra một bộ quần áo của mình, áo gió cùng với quần rộng. Nguyễn Văn Hách mặc nhất định rộng, có lẽ cũng sẽ lộ ra vẻ già dặn, nhưng mà hiện tại chỉ có thể chấp nhận đỡ thôi.
Chờ đến khi Tiền Hàng trở lại, hầu hết người đi dạo bên ngoài đã trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, tiếng nói chuyện tiếng bước chân trên hành lang cũng yên ắng xuống. Nguyễn Văn Hách chờ chính là Tiền Hàng, thấy anh đến thì nhìn chằm chằm quần áo.
“Khó coi vậy.” Nguyễn Văn Hách còn chưa nhìn thấy toàn bộ mà đã thổ tào.
“Khó coi thì ở truồng.” Tiền Hàng tức giận, anh còn sợ Nguyễn Văn Hách lây vi khuẩn rối loạn thần kinh cho anh kìa.
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn Tiền Hàng, lặng lẽ nhận lấy quần áo trong tay anh, thật tiếc cho bản thân mình dũng sĩ trừ ma này giờ phải ăn nhờ ở đậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook