Dược Biệt Đình
-
Chương 18: Bệnh thứ 18
Tiền Hàng nhìn Nguyễn Văn Hách nhăn mặt khóc đỏ cả mắt mà đau lòng, ôm cậu vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu an ủi, “Đương nhiên là cậu không phải, cậu có một người mẹ thương yêu cậu, còn có một người bố vô pháp thương cậu. Nhà của cậu không giống với người ta, nhưng rất hạnh phúc, cậu đã quên mẹ cậu chăm sóc cậu thế nào sao? Cậu đừng nghĩ bậy nữa, cô ta là do ghen ghét với cậu mới nói như vậy.”
Nguyễn Văn Hách nghẹn giọng nói không nên lời, Tiền Hàng buông cậu ra, “Mau nín khóc, để người ta trông thấy lại mất mặt. Cười một cái cho anh hai, cưng cười lên là đẹp trai nhất, cha mẹ cậu nhất định cũng thích cậu cười.”
Nguyễn Văn Hách dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, sau đó cười với Tiền Hàng.
Lúc hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện và tiếng bước chân, có người đang tìm bọn họ. Tiền Hàng đi đến cửa, người tìm bọn họ vừa lúc đi qua cửa. Chủ nhiệm lo lắng không yên đi vào, thấy Nguyễn Văn Hách không có gì thì yên tâm, dùng mắt ý bảo Tiền Hàng đi ra với mình.
Sau khi Tiền Hàng theo ra, chủ nhiệm liền nói: “Tôi đã xem qua video giám sát ở cổng, cậu làm rất tốt khi không ra tay với con nhỏ kia, bằng không thì cô ta tìm tới gây phiền phức là mệt. Tôi thấy cậu cũng bị đánh mấy phát, không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ mấy ngày là ổn.” Chuyện vừa kết thúc, Tiền Hàng mới cảm thấy sau lưng có hơi đau, dám chừng đã bị đánh sưng rồi.
“Cái cô Niếp Linh kia sau khi Nguyễn Văn Hách nhập viện một tháng cũng từng đến làm ầm làm ĩ như hôm nay. Một y tá vô ý đẩy cô ta một cái, cô ả cư nhiên báo cảnh sát, làm hại bệnh viện bị chỉnh đốn, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô ả. Bảo vệ trực ở cổng hôm nay chưa gặp qua cô ta, cô ta nói láo là người thân đến thăm, cũng may là cậu chưa phản kháng lại.”
Tiền Hàng không nói gì, mừng vì ban nãy lo bảo vệ Nguyễn Văn Hách mà vô pháp trở tay, bằng không anh khẳng định cũng sẽ đẩy cô ta. Chủ nhiệm dặn dò Tiền Hàng trông Nguyễn Văn Hách kỹ một tý đừng để cậu gây sự, sau đó mang theo người muốn đi, Tiền Hàng ngăn lão lại hỏi chuyện lần trước, nhưng lại bị lão cho một câu gạt bỏ.
“Việc này không thể được, không phù hợp quy củ. Hơn nữa thời gian bệnh nhân phát bệnh không xác định, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó dù là đả thương người khác hay là bị thương, thứ nhất là không thể nào ăn nói với người bị thương tổn, cũng không thể nào giải thích với người nhà của bệnh nhân, trách nhiệm này bệnh viện không kham nổi, tôi cậu càng không kham nổi.”
Tiền Hàng bị phản bác một câu đáp lại cũng nói không nên lời, mặc dù chủ nhiệm nói có lý, nhưng anh cho rằng nhốt Nguyễn Văn Hách trong phòng bệnh cũng không ổn. Bệnh của Nguyễn Văn Hách không nặng, ngẫu nhiên sẽ biểu hiện ra tư duy của người bình thường, vả lại còn có thể giao tiếp với người bình thường, vậy cậu cũng không nên thường xuyên tiếp xúc với người bệnh tâm thần, như vậy sẽ chỉ làm bệnh tình cậu thêm nặng.
Chủ nhiệm thấy Tiền Hàng không nói gì, dắt theo người bỏ đi. Tiền Hàng có chút ỉu xìu mà mở cửa, Nguyễn Văn Hách thì đứng ngay cửa, những lời ban nãy có lẽ cũng nghe thấy hết. Tiền Hàng ngoắc tay với cậu, Nguyễn Văn Hách không có tinh thần gì mà đi ra, hai người im lặng đi về phòng bệnh.
“Đường lang,” Đi được nửa đường, Nguyễn Văn Hách đột nhiên gọi Tiền Hàng, “Em rất phiền toái sao?”
Tiền Hàng không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Không có, chỉ cần không nghịch ngợm phá phách thì không phiền toái.”
Nguyễn Văn Hách đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn chăm chăm mặt đất, ngốc ngốc lẩm bẩm, “Nếu như em không sinh ra đời thì có phải ai cũng thoải mái không?”
Dù Tiền Hàng không nghe thấy Nguyễn Văn Hách đang nói cái gì, nhưng cơ bản rõ ràng ý của cậu, xoay người nâng tay lên, “Ngẩng đầu.”
Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu, trông thấy bàn tay giơ cao của anh thì theo bản năng lui lại một bước.
“Nếu như không phải thấy cậu vừa mới bị thương lại còn là bệnh nhân, tôi nhất định cho cậu một bạt tay.” Biểu tình của Tiền Hàng vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chặp Nguyễn Văn Hách mặt lộ vẻ hoảng sợ.
“Có lẽ không ai nói cho cậu biết rằng lời này không thể tùy tiện nói bừa, cậu nói ra lời này sẽ tổn thương người khác cũng tự gạt bỏ đi sự tồn tại của chính mình.” Tiền Hàng thả tay xuống, quả nhiên trước khi trị đầu óc phải trị cái mỏ, “Cha mẹ cậu nhất định hy vọng cậu ra đời, cho nên mới bỏ ra thật nhiều thương yêu dành cho cậu. Cậu nói câu này, khiến chờ mong cùng hi vọng của họ tan vỡ chẳng khác nào giết chết bọn họ, bọn họ mới thực sự không thoải mái.”
Nguyễn Văn Hách lần nữa cúi đầu, “Em xin lỗi.”
Tiền Hàng ha một tiếng mỉm cười, “Niếp Linh muốn ầm ĩ là quyền lợi của cô ta, cô ta nói gì làm gì hoàn toàn không cần để ý tới, cậu càng đáp lại cô ta, cô ả càng tự làm lớn, cũng sẽ càng ầm ĩ. Việc cậu cần quan tâm hiện giờ là dưỡng bệnh thật tốt sớm ngày đoàn tụ cùng mẹ, nhứng thứ khác đều không quan trọng.”
“Ừa, quả nhiên đường lang không đáng ghét, ta chỉ thích đường lang.” Cuối cùng Nguyễn Văn Hách cũng cười.
Tiền Hàng quẫn bách ửng đỏ mặt, đẩy gọng kính xoay người tiếp tục đi. Nguyễn Văn Hách nhón chân đi theo sau Tiền Hàng, đột nhiên nhào tới trước vắt vẻo trên người Tiền Hàng.
“Đường lang mắc cỡ kìa, để ta xem mặt mi đỏ bừng chút coi ~”
Nguyễn Văn Hách cười ha ha ôm cổ Tiền Hàng còn muốn bò lên trước, hành động này của cậu lại làm khổ Tiền Hàng, bởi vì cậu vừa vặn đụng vào nơi Tiền Hàng bị thương. Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách từ trên người mình xuống, giơ tay muốn xoa xoa chỗ bị đau, sờ nửa ngày cũng không tới. Nguyễn Văn Hách cười há há chạy về phòng bệnh của mình, Tiền Hàng hổn ha hổn hển đuổi theo, nói thế nào cũng phải cho nhóc điên này một chút giáo huấn.
Mấy ngày kế tiếp, Tiền Hàng hễ rảnh là lại đi tìm chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm trốn anh, anh liền đi tìm viện trưởng. Viện trưởng đại khái đã từ chỗ chủ nhiệm nghe được chuyện Tiền Hàng muốn mang bệnh nhân ra ngoài, không đợi anh mở miệng đã xả một đống lời vô dụng, sau đó mượn cớ có việc mà chuồn mất.
Tiền Hàng rất là phiền muộn, nhưng mà nếu bọn họ không đồng ý, anh cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài. Hơn nữa anh còn nghe được một chuyện, đó là hôm sinh nhật của Nguyễn Văn Hách, viện trưởng cùng các chủ chốt trong bệnh viện sẽ ra tỉnh để họp, ít nhất ba ngày, đây căn bản chính là cơ hội ông trời ban cho anh.
Để thăm dò địa hình bệnh viện, hễ không có gì làm Tiền Hàng sẽ đi lòng vòng trong bệnh viện. Đi cổng chính tuyệt đối không được, bởi vì mấy ngày trước Niếp Linh quậy phá, bảo vệ ở đó tăng cường phòng bị, mèo hoang chó hoang ra vào còn phải lưu vuốt chụp hình, cho nên anh căn bản vô pháp mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài từ cổng chính. Mà đường chính cùng hành lang trong bệnh viện đều có trang bị camera, cổng chính cũng có, thế nên anh phải nghĩ một kế hoạch vẹn toàn.
“Bác sĩ Tiền ~”
Phương Chưng thấy Tiền Hàng qua lại mấy phen ở gần lầu chính, từ thật xa đã dâm đãng mà hô gọi anh. Tiền Hàng nghe thấy thế không nỡ không đi qua, lại phát hiện trong ngực Phương Chưng ôm một đống lá cây.
“Anh nhặt mấy cái này làm gì, không phải là muốn luyện đan chứ?”
Phương Chưng lắc đầu, cầm một chiếc lá lên đặt bên tai, vừa khéo ngay phía sau đóa hoa trắng cài trên đầu, y hệt như đóa hoa giả kia mọc thêm lá vậy.
“Có giống Hồ lô biến không?” Phương Chưng nhảy nhảy, trong ngực rơi ra mấy phiến lá cây, “Có điều tui không nhặt được hạt giống, cái loại mọc ra Hồ lô bảy màu ý, bác sĩ Tiền tìm phụ tui đi.”
“Tôi rất bận.” Tiền Hàng xoay người chạy thẳng về cổng sau bệnh viện, bởi vì anh đã nhớ ra ca khúc chủ đề của Hồ lô biến rồi.
Phương Chưng để lá cây trên đỉnh dầu tiếp tục nhặt lá, trong miệng còn hát Hồ lô biến, “”Ngáy ò o ~ ngáy ò o ~ trên một trái dưa có hai quả trứng. Công thành đoạt đất, ta ở trên, bạch bạch bạch bạch ~” [đây là bài hát tâm thần 18+, không phải bản gốc, chú thích chi tiết ở cuối chương._.]
Lầu nằm bệnh có ba tòa lầu, một lầu năm tầng có thể chứa ba trăm người, hai lầu còn lại chỉ có ba tầng, đủ một trăm người cư ngụ. Còn ở phía sau lầu nằm bệnh có một gian phòng giải trí và một nhà kho, đi vòng qua phòng này chính là cổng sau. Cổng sau khóa quanh năm, hơn nữa phòng giải trí bỏ hoang, thế cho nên ngoại trừ đi vào khoảng sân vuông để ném đồ vào nhà kho, nơi này có rất ít người đến, cũng không có lắp đặt camera.
Tiền Hàng đứng ở cổng sau nhìn, cổng cao ba thước, trên cùng còn có một hàng tên nhọn, đề phòng bệnh nhân bỏ trốn. Nhưng mà cứ như vậy anh cũng không thể mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài được. Anh nhìn nhìn trái phải, dưới chân tường có không ít cỏ dại đá tảng, góc tường đàng xa còn chất một đống vật liệu xây dựng cao nửa người. Anh đến gần đống vật liệu, là gỗ khối bị hư được trùm vải bố, bẩn thỉu không biết đã bỏ bao lâu. Dựa và đống này có lẽ có thể ra ngoài, anh nghĩ đến đây thì đạp lên đống gỗ bò lên tường, đầu vừa vặn lộ ra đầu tường, cơ mà Nguyễn Văn Hách lùn hơn anh, với độ cao này không dễ dàng ra ngoài.
Tiền Hàng từ trên tường nhảy xuống, cũng vỗ sạch bụi bặm trên tay, có biện pháp dù sao cũng tốt hơn không có. Anh làm bộ như không có việc gì đi tới phòng bệnh, đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách thì mở cửa, liền thấy cậu chàng nâng bông vải lên quẳng như ném đồ, đẹp như thiên nữ tán hoa*… tán con khỉ á, lại phải thu dọn.
*thiên nữ tán hoa
“Nguyễn Văn Hách, cậu lại phát điên gì nữa!” Tiền Hàng đi vào ngăn nhóc điên lại.
Nguyễn Văn Hách phù một cái ngã ra giường, “Giống tuyết không? Không biết năm nay khi nào tuyết mới rơi.”
“Thời gian của cậu dùng tốc độ 20Mbps, nên trôi qua nhanh hơn người khác?” Tiền Hàng khoanh tay đứng bên giường.
“Đường lang vậy mi là chip xử lý đó hả, thế nên ta là mỹ thiếu niên, mi là đại thúc.” Nguyễn Văn Hách chống đầu nhìn Tiền Hàng.
Gân xanh trên đầu Tiền Hàng đập mạnh, vỗ một chưởng lên đầu Nguyễn Văn Hách, “Tôi sinh trước cậu, đừng tán dóc với tôi vô dụng thôi, cùng tôi đi ra một chuyến.”
“Đi đâu?” Nguyễn Văn Hách vốn còn để ý chuyện bị đánh, vừa nghe thấy đi ra liền lên tinh thần.
“Đi theo tôi đừng hỏi nhiều.”
Nguyễn Văn Hách cho là có gì đó chơi vui, nhảy nhót tung tăng theo Tiền Hàng đi ra. Hai người đi đến cổng sau, Tiền Hàng lén nhìn bốn phía, sợ bị người khác phát hiện.
“Cậu đạp lên trên xem thử xem có thể bò qua không.” Tiền Hàng chỉ đống gỗ hoang, mắt còn cảnh giác mà ngó xung quanh.
“Ta đi lên làm gì?” Nguyễn Văn Hách vây quanh đống gỗ đi vòng vòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó mặt mày rạng rỡ, “Ta biết rồi nè, mi giấu cái gì bên kia đúng không?”
Không chờ Tiền Hàng đáp lại, Nguyễn Văn Hách đã leo lên đống gỗ, đưa tay mò tới đầu tường, chỉ mò được một tay đầy bụi.
“Cái gì cũng không có a, đường lang có phải mi giấu đồ ở ngoài rồi không?” Nguyễn Văn Hách ngoảnh lại hỏi.
Tiền Hàng không trả lời, đang tính toán tỉ lệ thành công ra ngoài của Nguyễn Văn Hách, tính thế nào cũng đều bằng không, xem ra phải cần một người giúp đỡ. Tiền Hàng ngoắc tay về phía Nguyễn Văn Hách, cậu thấy mình bị giỡn không mấy vui, từ trên đống gỗ trực tiếp bổ nhào lên người Tiền Hàng, Tiền Hàng chịu không nổi bị ngã xuống đất. Anh chỉ muốn mắng to Nguyễn Văn Hách, cậu lại ở bên tai anh nhặt được cái gì, định thần nhìn lại là một đóa hoa cúc nhỏ to bằng đồng xu.
“So ra đẹp hơn Tiểu Hoa ha, há há há, ta đi chọc Tiểu Hoa.”
Nguyễn Văn Hách thuận tay cài hoa cúc lên tai, đứng dậy chạy về phòng bệnh. Tiền Hàng cũng đứng dậy vỗ bụi đất trên người, nhưng lời của Nguyễn Văn Hách đã nhắc anh, Tiểu Hoa không kém anh một cái đầu, hai người chồng lên nhau không ra được mới có quỷ.
Tiền Hàng theo Nguyễn Văn Hách trở về lầu phòng bệnh, Phương Chưng đã trở về phòng, còn đem lá cây nhặt được xếp thành một hàng bày trên giường. Nguyễn Văn Hách chạy vào, thấy một đống lá thì quỳ bên giường xem.
Phương Chưng ra hiệu cho Nguyễn Văn Hách im lặng, cũng hạ thấp giọng nói: “Bảy nhóc hồ lô đang lớn, em xem bé đại lớn thế này rồi.”
Có thể không to hơn sao, so lá phong với lá liễu? Tiền Hàng đứng xem ở một bên đẩy mắt kính. Lá phong xếp ở bên trái, hẳn là bé đại mà Phương Chưng nói. Mé cùng bên phải là lá liễu, nhất định là bé thất.
Nguyễn Văn Hách cầm lên lá cây áp chót chiếu về song cửa, “Bé lục bé lục, ẩn thân cho gia! Sao cưng còn chưa biến, phải niệm chú ngữ sao, úm ba la xì pùa!”
Tiền Hàng thấy một mình Nguyễn Văn Hách chơi vui vẻ với đống lá cây, len lén chọt vai Phương Chưng. Phương Chưng đang muốn biểu diễn trò khác bèn nhặt lá cây lên, bả vai bị chọt, đẩy cái tay đó ra, Tiền Hàng lần nữa chọt hắn, lúc này hắn mới quay đầu nhìn Tiền Hàng, lại thấy anh ngoắc ngón tay với hắn, hắn theo Tiền Hàng đi tới góc xó trong phòng. Thái độ Phương Chưng có chút tệ, rất bực khi mình đang chơi mà có ai phá rối. Tiền Hàng nhỏ giọng đem ý tưởng của anh nói cho Phương Chưng, sau khi nghe xong Phương Chưng trực tiếp nhíu chặt mày.
“Không được, tui ghét thứ bẩn thỉu, tay với quần áo cũng sẽ bị làm dơ.”
Nhà mi nhặt mấy cái lá đó cũng đâu có ngại dơ, gân xanh trên đầu Tiền Hàng bật ra, thật muốn đánh tiểu hoa này thành tàn hoa.
“Hai người đang làm gì vậy, mau tới đây.”
Nguyễn Văn Hách loay hoay nửa ngày với lá cây, không thấy bọn họ vây xem bèn gọi qua, hai người đành phải đi qua chơi, mà Tiền Hàng thì lại nghĩ làm sao để đưa Nguyễn Văn Hách ra ngoài.
Lúc tan ca, Tiền Hàng cố ý đi quanh bệnh viện một vòng, lúc đi vòng vòng mới phát hiện bệnh viện của các anh thật lớn, từ cổng chính đi tới cổng sau cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Đến cổng sau, Tiền Hàng đứng đối diện cổng sắt mà nhìn, bên ngoài tường có một đống vật liệu xây dựng, anh muốn tiếp lấy Nguyễn Văn Hách ra ngoài cũng không dễ dàng, mà nếu như có một cái thang cao ba bốn thước thì lại khác, Tiền Hàng đang nghĩ như vậy, một người trung niên vác thang gỗ đi ngang qua trước mặt anh, tiến vào một cửa hàng cách đó không xa.
Cổng sau bệnh viện là một con phố thương mại, tương liên với khu dân cư, nơi đây không phồn hoa như ở trung tâm, nhưng phố thương mại cũng không đến mức quan môn đại cát. [đóng cửa, nghỉ bán, ngừng hoạt động]
Tiền Hàng vào cửa hàng mà người trung niên đi vào, là một cửa hàng nội thất, bên trong cửa hàng có mấy hàng sản phẩm đẹp đẽ, bày ra đủ loại tạo hình kỳ lạ, một nhân viên nữ nhiệt tình chào đón.
Tiền Hàng tùy tiện nhìn ngó trong cửa hàng, nhân viên đi theo sau lưng Tiền Hàng giới thiệu, “Anh đừng xem chúng tôi mở cửa ở bệnh viện tâm thần cái chỗ xúi quẩy này, nhưng việc làm ăn của chúng tôi rất là tốt, hàng hóa chỗ chúng tôi không thua gì cửa hàng lớn, chất lượng cũng tốt ở tiêu chuẩn nhất định.”
Bước chân Tiền Hàng có phút chốc cứng lại, mặc dù đối với việc bị điều tới bệnh viện số 5 anh cũng có oán hận, nhưng tốt xấu gì cũng là nơi làm việc hiện tại của anh, chỗ làm việc bị người ta nói như vậy, trong lòng anh ít nhiều có chút không khoái. Tiền Hàng dừng lại trước một tác phẩm mỹ nghệ, là một mỹ nhân ngư, lại còn là đực nữa.
“Tiên sinh anh thật có mắt nhìn, đây là món bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, có điều phần lớn là phái nữ đến mua.” Nhân viên nọ đưa mắt liếc trộm Tiền Hàng, làm như đang suy tư vấn đề kỳ quái gì đó.
“Tôi, tôi mua cho em gái.”
Tiền Hàng cầm tác phẩm thủy tinh này lên, lúc này nhân viên nữ mới thu lại ánh mắt quái dị. Có điều anh thật sự còn có một em gái tên Tiền Tuyết, nhỏ hơn anh bốn tuổi, năm nay tốt nghiệp đại học.
Tiền Hàng thanh toán với nhân viên cửa hàng, cố ý lôi kéo làm quen thuận tiện hỏi dò chuyện cái thang. Cô nhân viên trò chuyện với anh nửa ngày, bất tri bất giác đồng ý chuyện cho mượn thang. Tiền Hàng hài lòng thỏa ý mang theo nhân ngư đi đến trạm chờ xe buýt, sau khi lên xe liền gọi điện cho Nguyễn Tương Văn. Điện thoại vừa thông, Nguyễn Tương Văn liền gấp gáp hỏi có phải Nguyễn Văn Hách đã xảy ra chuyện gì không?
“Cậu ấy không có việc gì, rất tốt.” Tiền Hàng nhìn ra ngoài nói, “Cuối tuần đã là sinh nhật của Nguyễn Văn Hách, ngày hôm đó tôi sẽ mang cậu ấy ra ngoài, cô có muốn gặp cậu ấy không?”
“Có thể sao, nó có thể ra ngoài?” Nguyễn Tương Văn rất kinh ngạc.
“Đương nhiên, biện pháp là do con người nghĩ mà.” Tiền Hàng rất tự tin, các vị đại quan không có ở bệnh viện, bọn anh liền trở thành những đứa trẻ tác oai, muốn quậy thế nào thì quậy thế ấy.
“Nếu là thật thì dương nhiên có thể, khi nào gặp, ở đâu?”
“Cô cứ hẹn thời gian địa điểm đi, nhưng tốt nhất là đừng cách bệnh viện quá xa, tôi không thể mang cậu ấy ra trong thời gian quá dài, bị phát hiện là sẽ bị xử phạt.”
Nguyễn Tương Văn suy nghĩ một hồi, nói ra một địa điểm, cũng hẹn luôn một thời gian.
Hai người thương lượng xong thì ngắt điện thoại, Tiền Hàng cất di động, có chút chờ mong ngày kia mau đến một chút. Nhưng đồng thời anh cũng lo lắng về tình huống tinh thần của Nguyễn Văn Hách hôm đó, tóm lại là phải chuẩn bị hết thảy những sự tình có khả năng xảy ra.
Nguyễn Văn Hách nghẹn giọng nói không nên lời, Tiền Hàng buông cậu ra, “Mau nín khóc, để người ta trông thấy lại mất mặt. Cười một cái cho anh hai, cưng cười lên là đẹp trai nhất, cha mẹ cậu nhất định cũng thích cậu cười.”
Nguyễn Văn Hách dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, sau đó cười với Tiền Hàng.
Lúc hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện và tiếng bước chân, có người đang tìm bọn họ. Tiền Hàng đi đến cửa, người tìm bọn họ vừa lúc đi qua cửa. Chủ nhiệm lo lắng không yên đi vào, thấy Nguyễn Văn Hách không có gì thì yên tâm, dùng mắt ý bảo Tiền Hàng đi ra với mình.
Sau khi Tiền Hàng theo ra, chủ nhiệm liền nói: “Tôi đã xem qua video giám sát ở cổng, cậu làm rất tốt khi không ra tay với con nhỏ kia, bằng không thì cô ta tìm tới gây phiền phức là mệt. Tôi thấy cậu cũng bị đánh mấy phát, không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ mấy ngày là ổn.” Chuyện vừa kết thúc, Tiền Hàng mới cảm thấy sau lưng có hơi đau, dám chừng đã bị đánh sưng rồi.
“Cái cô Niếp Linh kia sau khi Nguyễn Văn Hách nhập viện một tháng cũng từng đến làm ầm làm ĩ như hôm nay. Một y tá vô ý đẩy cô ta một cái, cô ả cư nhiên báo cảnh sát, làm hại bệnh viện bị chỉnh đốn, còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cô ả. Bảo vệ trực ở cổng hôm nay chưa gặp qua cô ta, cô ta nói láo là người thân đến thăm, cũng may là cậu chưa phản kháng lại.”
Tiền Hàng không nói gì, mừng vì ban nãy lo bảo vệ Nguyễn Văn Hách mà vô pháp trở tay, bằng không anh khẳng định cũng sẽ đẩy cô ta. Chủ nhiệm dặn dò Tiền Hàng trông Nguyễn Văn Hách kỹ một tý đừng để cậu gây sự, sau đó mang theo người muốn đi, Tiền Hàng ngăn lão lại hỏi chuyện lần trước, nhưng lại bị lão cho một câu gạt bỏ.
“Việc này không thể được, không phù hợp quy củ. Hơn nữa thời gian bệnh nhân phát bệnh không xác định, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó dù là đả thương người khác hay là bị thương, thứ nhất là không thể nào ăn nói với người bị thương tổn, cũng không thể nào giải thích với người nhà của bệnh nhân, trách nhiệm này bệnh viện không kham nổi, tôi cậu càng không kham nổi.”
Tiền Hàng bị phản bác một câu đáp lại cũng nói không nên lời, mặc dù chủ nhiệm nói có lý, nhưng anh cho rằng nhốt Nguyễn Văn Hách trong phòng bệnh cũng không ổn. Bệnh của Nguyễn Văn Hách không nặng, ngẫu nhiên sẽ biểu hiện ra tư duy của người bình thường, vả lại còn có thể giao tiếp với người bình thường, vậy cậu cũng không nên thường xuyên tiếp xúc với người bệnh tâm thần, như vậy sẽ chỉ làm bệnh tình cậu thêm nặng.
Chủ nhiệm thấy Tiền Hàng không nói gì, dắt theo người bỏ đi. Tiền Hàng có chút ỉu xìu mà mở cửa, Nguyễn Văn Hách thì đứng ngay cửa, những lời ban nãy có lẽ cũng nghe thấy hết. Tiền Hàng ngoắc tay với cậu, Nguyễn Văn Hách không có tinh thần gì mà đi ra, hai người im lặng đi về phòng bệnh.
“Đường lang,” Đi được nửa đường, Nguyễn Văn Hách đột nhiên gọi Tiền Hàng, “Em rất phiền toái sao?”
Tiền Hàng không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Không có, chỉ cần không nghịch ngợm phá phách thì không phiền toái.”
Nguyễn Văn Hách đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn chăm chăm mặt đất, ngốc ngốc lẩm bẩm, “Nếu như em không sinh ra đời thì có phải ai cũng thoải mái không?”
Dù Tiền Hàng không nghe thấy Nguyễn Văn Hách đang nói cái gì, nhưng cơ bản rõ ràng ý của cậu, xoay người nâng tay lên, “Ngẩng đầu.”
Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu, trông thấy bàn tay giơ cao của anh thì theo bản năng lui lại một bước.
“Nếu như không phải thấy cậu vừa mới bị thương lại còn là bệnh nhân, tôi nhất định cho cậu một bạt tay.” Biểu tình của Tiền Hàng vô cùng nghiêm túc, nhìn chằm chặp Nguyễn Văn Hách mặt lộ vẻ hoảng sợ.
“Có lẽ không ai nói cho cậu biết rằng lời này không thể tùy tiện nói bừa, cậu nói ra lời này sẽ tổn thương người khác cũng tự gạt bỏ đi sự tồn tại của chính mình.” Tiền Hàng thả tay xuống, quả nhiên trước khi trị đầu óc phải trị cái mỏ, “Cha mẹ cậu nhất định hy vọng cậu ra đời, cho nên mới bỏ ra thật nhiều thương yêu dành cho cậu. Cậu nói câu này, khiến chờ mong cùng hi vọng của họ tan vỡ chẳng khác nào giết chết bọn họ, bọn họ mới thực sự không thoải mái.”
Nguyễn Văn Hách lần nữa cúi đầu, “Em xin lỗi.”
Tiền Hàng ha một tiếng mỉm cười, “Niếp Linh muốn ầm ĩ là quyền lợi của cô ta, cô ta nói gì làm gì hoàn toàn không cần để ý tới, cậu càng đáp lại cô ta, cô ả càng tự làm lớn, cũng sẽ càng ầm ĩ. Việc cậu cần quan tâm hiện giờ là dưỡng bệnh thật tốt sớm ngày đoàn tụ cùng mẹ, nhứng thứ khác đều không quan trọng.”
“Ừa, quả nhiên đường lang không đáng ghét, ta chỉ thích đường lang.” Cuối cùng Nguyễn Văn Hách cũng cười.
Tiền Hàng quẫn bách ửng đỏ mặt, đẩy gọng kính xoay người tiếp tục đi. Nguyễn Văn Hách nhón chân đi theo sau Tiền Hàng, đột nhiên nhào tới trước vắt vẻo trên người Tiền Hàng.
“Đường lang mắc cỡ kìa, để ta xem mặt mi đỏ bừng chút coi ~”
Nguyễn Văn Hách cười ha ha ôm cổ Tiền Hàng còn muốn bò lên trước, hành động này của cậu lại làm khổ Tiền Hàng, bởi vì cậu vừa vặn đụng vào nơi Tiền Hàng bị thương. Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách từ trên người mình xuống, giơ tay muốn xoa xoa chỗ bị đau, sờ nửa ngày cũng không tới. Nguyễn Văn Hách cười há há chạy về phòng bệnh của mình, Tiền Hàng hổn ha hổn hển đuổi theo, nói thế nào cũng phải cho nhóc điên này một chút giáo huấn.
Mấy ngày kế tiếp, Tiền Hàng hễ rảnh là lại đi tìm chủ nhiệm, sau đó chủ nhiệm trốn anh, anh liền đi tìm viện trưởng. Viện trưởng đại khái đã từ chỗ chủ nhiệm nghe được chuyện Tiền Hàng muốn mang bệnh nhân ra ngoài, không đợi anh mở miệng đã xả một đống lời vô dụng, sau đó mượn cớ có việc mà chuồn mất.
Tiền Hàng rất là phiền muộn, nhưng mà nếu bọn họ không đồng ý, anh cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài. Hơn nữa anh còn nghe được một chuyện, đó là hôm sinh nhật của Nguyễn Văn Hách, viện trưởng cùng các chủ chốt trong bệnh viện sẽ ra tỉnh để họp, ít nhất ba ngày, đây căn bản chính là cơ hội ông trời ban cho anh.
Để thăm dò địa hình bệnh viện, hễ không có gì làm Tiền Hàng sẽ đi lòng vòng trong bệnh viện. Đi cổng chính tuyệt đối không được, bởi vì mấy ngày trước Niếp Linh quậy phá, bảo vệ ở đó tăng cường phòng bị, mèo hoang chó hoang ra vào còn phải lưu vuốt chụp hình, cho nên anh căn bản vô pháp mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài từ cổng chính. Mà đường chính cùng hành lang trong bệnh viện đều có trang bị camera, cổng chính cũng có, thế nên anh phải nghĩ một kế hoạch vẹn toàn.
“Bác sĩ Tiền ~”
Phương Chưng thấy Tiền Hàng qua lại mấy phen ở gần lầu chính, từ thật xa đã dâm đãng mà hô gọi anh. Tiền Hàng nghe thấy thế không nỡ không đi qua, lại phát hiện trong ngực Phương Chưng ôm một đống lá cây.
“Anh nhặt mấy cái này làm gì, không phải là muốn luyện đan chứ?”
Phương Chưng lắc đầu, cầm một chiếc lá lên đặt bên tai, vừa khéo ngay phía sau đóa hoa trắng cài trên đầu, y hệt như đóa hoa giả kia mọc thêm lá vậy.
“Có giống Hồ lô biến không?” Phương Chưng nhảy nhảy, trong ngực rơi ra mấy phiến lá cây, “Có điều tui không nhặt được hạt giống, cái loại mọc ra Hồ lô bảy màu ý, bác sĩ Tiền tìm phụ tui đi.”
“Tôi rất bận.” Tiền Hàng xoay người chạy thẳng về cổng sau bệnh viện, bởi vì anh đã nhớ ra ca khúc chủ đề của Hồ lô biến rồi.
Phương Chưng để lá cây trên đỉnh dầu tiếp tục nhặt lá, trong miệng còn hát Hồ lô biến, “”Ngáy ò o ~ ngáy ò o ~ trên một trái dưa có hai quả trứng. Công thành đoạt đất, ta ở trên, bạch bạch bạch bạch ~” [đây là bài hát tâm thần 18+, không phải bản gốc, chú thích chi tiết ở cuối chương._.]
Lầu nằm bệnh có ba tòa lầu, một lầu năm tầng có thể chứa ba trăm người, hai lầu còn lại chỉ có ba tầng, đủ một trăm người cư ngụ. Còn ở phía sau lầu nằm bệnh có một gian phòng giải trí và một nhà kho, đi vòng qua phòng này chính là cổng sau. Cổng sau khóa quanh năm, hơn nữa phòng giải trí bỏ hoang, thế cho nên ngoại trừ đi vào khoảng sân vuông để ném đồ vào nhà kho, nơi này có rất ít người đến, cũng không có lắp đặt camera.
Tiền Hàng đứng ở cổng sau nhìn, cổng cao ba thước, trên cùng còn có một hàng tên nhọn, đề phòng bệnh nhân bỏ trốn. Nhưng mà cứ như vậy anh cũng không thể mang Nguyễn Văn Hách ra ngoài được. Anh nhìn nhìn trái phải, dưới chân tường có không ít cỏ dại đá tảng, góc tường đàng xa còn chất một đống vật liệu xây dựng cao nửa người. Anh đến gần đống vật liệu, là gỗ khối bị hư được trùm vải bố, bẩn thỉu không biết đã bỏ bao lâu. Dựa và đống này có lẽ có thể ra ngoài, anh nghĩ đến đây thì đạp lên đống gỗ bò lên tường, đầu vừa vặn lộ ra đầu tường, cơ mà Nguyễn Văn Hách lùn hơn anh, với độ cao này không dễ dàng ra ngoài.
Tiền Hàng từ trên tường nhảy xuống, cũng vỗ sạch bụi bặm trên tay, có biện pháp dù sao cũng tốt hơn không có. Anh làm bộ như không có việc gì đi tới phòng bệnh, đến phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách thì mở cửa, liền thấy cậu chàng nâng bông vải lên quẳng như ném đồ, đẹp như thiên nữ tán hoa*… tán con khỉ á, lại phải thu dọn.
*thiên nữ tán hoa
“Nguyễn Văn Hách, cậu lại phát điên gì nữa!” Tiền Hàng đi vào ngăn nhóc điên lại.
Nguyễn Văn Hách phù một cái ngã ra giường, “Giống tuyết không? Không biết năm nay khi nào tuyết mới rơi.”
“Thời gian của cậu dùng tốc độ 20Mbps, nên trôi qua nhanh hơn người khác?” Tiền Hàng khoanh tay đứng bên giường.
“Đường lang vậy mi là chip xử lý đó hả, thế nên ta là mỹ thiếu niên, mi là đại thúc.” Nguyễn Văn Hách chống đầu nhìn Tiền Hàng.
Gân xanh trên đầu Tiền Hàng đập mạnh, vỗ một chưởng lên đầu Nguyễn Văn Hách, “Tôi sinh trước cậu, đừng tán dóc với tôi vô dụng thôi, cùng tôi đi ra một chuyến.”
“Đi đâu?” Nguyễn Văn Hách vốn còn để ý chuyện bị đánh, vừa nghe thấy đi ra liền lên tinh thần.
“Đi theo tôi đừng hỏi nhiều.”
Nguyễn Văn Hách cho là có gì đó chơi vui, nhảy nhót tung tăng theo Tiền Hàng đi ra. Hai người đi đến cổng sau, Tiền Hàng lén nhìn bốn phía, sợ bị người khác phát hiện.
“Cậu đạp lên trên xem thử xem có thể bò qua không.” Tiền Hàng chỉ đống gỗ hoang, mắt còn cảnh giác mà ngó xung quanh.
“Ta đi lên làm gì?” Nguyễn Văn Hách vây quanh đống gỗ đi vòng vòng, đột nhiên nghĩ ra gì đó mặt mày rạng rỡ, “Ta biết rồi nè, mi giấu cái gì bên kia đúng không?”
Không chờ Tiền Hàng đáp lại, Nguyễn Văn Hách đã leo lên đống gỗ, đưa tay mò tới đầu tường, chỉ mò được một tay đầy bụi.
“Cái gì cũng không có a, đường lang có phải mi giấu đồ ở ngoài rồi không?” Nguyễn Văn Hách ngoảnh lại hỏi.
Tiền Hàng không trả lời, đang tính toán tỉ lệ thành công ra ngoài của Nguyễn Văn Hách, tính thế nào cũng đều bằng không, xem ra phải cần một người giúp đỡ. Tiền Hàng ngoắc tay về phía Nguyễn Văn Hách, cậu thấy mình bị giỡn không mấy vui, từ trên đống gỗ trực tiếp bổ nhào lên người Tiền Hàng, Tiền Hàng chịu không nổi bị ngã xuống đất. Anh chỉ muốn mắng to Nguyễn Văn Hách, cậu lại ở bên tai anh nhặt được cái gì, định thần nhìn lại là một đóa hoa cúc nhỏ to bằng đồng xu.
“So ra đẹp hơn Tiểu Hoa ha, há há há, ta đi chọc Tiểu Hoa.”
Nguyễn Văn Hách thuận tay cài hoa cúc lên tai, đứng dậy chạy về phòng bệnh. Tiền Hàng cũng đứng dậy vỗ bụi đất trên người, nhưng lời của Nguyễn Văn Hách đã nhắc anh, Tiểu Hoa không kém anh một cái đầu, hai người chồng lên nhau không ra được mới có quỷ.
Tiền Hàng theo Nguyễn Văn Hách trở về lầu phòng bệnh, Phương Chưng đã trở về phòng, còn đem lá cây nhặt được xếp thành một hàng bày trên giường. Nguyễn Văn Hách chạy vào, thấy một đống lá thì quỳ bên giường xem.
Phương Chưng ra hiệu cho Nguyễn Văn Hách im lặng, cũng hạ thấp giọng nói: “Bảy nhóc hồ lô đang lớn, em xem bé đại lớn thế này rồi.”
Có thể không to hơn sao, so lá phong với lá liễu? Tiền Hàng đứng xem ở một bên đẩy mắt kính. Lá phong xếp ở bên trái, hẳn là bé đại mà Phương Chưng nói. Mé cùng bên phải là lá liễu, nhất định là bé thất.
Nguyễn Văn Hách cầm lên lá cây áp chót chiếu về song cửa, “Bé lục bé lục, ẩn thân cho gia! Sao cưng còn chưa biến, phải niệm chú ngữ sao, úm ba la xì pùa!”
Tiền Hàng thấy một mình Nguyễn Văn Hách chơi vui vẻ với đống lá cây, len lén chọt vai Phương Chưng. Phương Chưng đang muốn biểu diễn trò khác bèn nhặt lá cây lên, bả vai bị chọt, đẩy cái tay đó ra, Tiền Hàng lần nữa chọt hắn, lúc này hắn mới quay đầu nhìn Tiền Hàng, lại thấy anh ngoắc ngón tay với hắn, hắn theo Tiền Hàng đi tới góc xó trong phòng. Thái độ Phương Chưng có chút tệ, rất bực khi mình đang chơi mà có ai phá rối. Tiền Hàng nhỏ giọng đem ý tưởng của anh nói cho Phương Chưng, sau khi nghe xong Phương Chưng trực tiếp nhíu chặt mày.
“Không được, tui ghét thứ bẩn thỉu, tay với quần áo cũng sẽ bị làm dơ.”
Nhà mi nhặt mấy cái lá đó cũng đâu có ngại dơ, gân xanh trên đầu Tiền Hàng bật ra, thật muốn đánh tiểu hoa này thành tàn hoa.
“Hai người đang làm gì vậy, mau tới đây.”
Nguyễn Văn Hách loay hoay nửa ngày với lá cây, không thấy bọn họ vây xem bèn gọi qua, hai người đành phải đi qua chơi, mà Tiền Hàng thì lại nghĩ làm sao để đưa Nguyễn Văn Hách ra ngoài.
Lúc tan ca, Tiền Hàng cố ý đi quanh bệnh viện một vòng, lúc đi vòng vòng mới phát hiện bệnh viện của các anh thật lớn, từ cổng chính đi tới cổng sau cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Đến cổng sau, Tiền Hàng đứng đối diện cổng sắt mà nhìn, bên ngoài tường có một đống vật liệu xây dựng, anh muốn tiếp lấy Nguyễn Văn Hách ra ngoài cũng không dễ dàng, mà nếu như có một cái thang cao ba bốn thước thì lại khác, Tiền Hàng đang nghĩ như vậy, một người trung niên vác thang gỗ đi ngang qua trước mặt anh, tiến vào một cửa hàng cách đó không xa.
Cổng sau bệnh viện là một con phố thương mại, tương liên với khu dân cư, nơi đây không phồn hoa như ở trung tâm, nhưng phố thương mại cũng không đến mức quan môn đại cát. [đóng cửa, nghỉ bán, ngừng hoạt động]
Tiền Hàng vào cửa hàng mà người trung niên đi vào, là một cửa hàng nội thất, bên trong cửa hàng có mấy hàng sản phẩm đẹp đẽ, bày ra đủ loại tạo hình kỳ lạ, một nhân viên nữ nhiệt tình chào đón.
Tiền Hàng tùy tiện nhìn ngó trong cửa hàng, nhân viên đi theo sau lưng Tiền Hàng giới thiệu, “Anh đừng xem chúng tôi mở cửa ở bệnh viện tâm thần cái chỗ xúi quẩy này, nhưng việc làm ăn của chúng tôi rất là tốt, hàng hóa chỗ chúng tôi không thua gì cửa hàng lớn, chất lượng cũng tốt ở tiêu chuẩn nhất định.”
Bước chân Tiền Hàng có phút chốc cứng lại, mặc dù đối với việc bị điều tới bệnh viện số 5 anh cũng có oán hận, nhưng tốt xấu gì cũng là nơi làm việc hiện tại của anh, chỗ làm việc bị người ta nói như vậy, trong lòng anh ít nhiều có chút không khoái. Tiền Hàng dừng lại trước một tác phẩm mỹ nghệ, là một mỹ nhân ngư, lại còn là đực nữa.
“Tiên sinh anh thật có mắt nhìn, đây là món bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, có điều phần lớn là phái nữ đến mua.” Nhân viên nọ đưa mắt liếc trộm Tiền Hàng, làm như đang suy tư vấn đề kỳ quái gì đó.
“Tôi, tôi mua cho em gái.”
Tiền Hàng cầm tác phẩm thủy tinh này lên, lúc này nhân viên nữ mới thu lại ánh mắt quái dị. Có điều anh thật sự còn có một em gái tên Tiền Tuyết, nhỏ hơn anh bốn tuổi, năm nay tốt nghiệp đại học.
Tiền Hàng thanh toán với nhân viên cửa hàng, cố ý lôi kéo làm quen thuận tiện hỏi dò chuyện cái thang. Cô nhân viên trò chuyện với anh nửa ngày, bất tri bất giác đồng ý chuyện cho mượn thang. Tiền Hàng hài lòng thỏa ý mang theo nhân ngư đi đến trạm chờ xe buýt, sau khi lên xe liền gọi điện cho Nguyễn Tương Văn. Điện thoại vừa thông, Nguyễn Tương Văn liền gấp gáp hỏi có phải Nguyễn Văn Hách đã xảy ra chuyện gì không?
“Cậu ấy không có việc gì, rất tốt.” Tiền Hàng nhìn ra ngoài nói, “Cuối tuần đã là sinh nhật của Nguyễn Văn Hách, ngày hôm đó tôi sẽ mang cậu ấy ra ngoài, cô có muốn gặp cậu ấy không?”
“Có thể sao, nó có thể ra ngoài?” Nguyễn Tương Văn rất kinh ngạc.
“Đương nhiên, biện pháp là do con người nghĩ mà.” Tiền Hàng rất tự tin, các vị đại quan không có ở bệnh viện, bọn anh liền trở thành những đứa trẻ tác oai, muốn quậy thế nào thì quậy thế ấy.
“Nếu là thật thì dương nhiên có thể, khi nào gặp, ở đâu?”
“Cô cứ hẹn thời gian địa điểm đi, nhưng tốt nhất là đừng cách bệnh viện quá xa, tôi không thể mang cậu ấy ra trong thời gian quá dài, bị phát hiện là sẽ bị xử phạt.”
Nguyễn Tương Văn suy nghĩ một hồi, nói ra một địa điểm, cũng hẹn luôn một thời gian.
Hai người thương lượng xong thì ngắt điện thoại, Tiền Hàng cất di động, có chút chờ mong ngày kia mau đến một chút. Nhưng đồng thời anh cũng lo lắng về tình huống tinh thần của Nguyễn Văn Hách hôm đó, tóm lại là phải chuẩn bị hết thảy những sự tình có khả năng xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook