Đừng Nhìn Xuống Đáy
-
Chương 23
“Ý cô là... không để con gái xuống bếp chính là thương cô ấy?” Trương Nhiên nửa cười.
”Đúng thế.”
”Vậy tôi có nên để cô xào rau tiếp không nhỉ?”
Chỉ là một câu bông đùa không ý tứ, nhưng nháy mắt An Lạc rộn ràng, rồi lập tức cười dài: “Ha ha tôi là nữ hán tử đấy...”
Trương Nhiên không nói gì, An Lạc lặng lẽ nhìn anh một cái, vừa khéo mắt đối mắt, không khí chợt trở nên kì lạ.
Trong không khí dường như có thứ gì đó đang lẳng lặng lên men, An Lạc chậm rãi bình ổn lại, gạt mấy lọn tóc rơi xuống ra sau tai, bỗng Trương Nhiên mở miệng: “Sao cô lại đến thành phố này?”
An Lạc nêm một thìa muối, suy nghĩ chốc lát: “Vì muốn trốn tránh vài thứ.”
”Khiến cô khổ sở ư?”
”Ừm thì... là thế.” An Lạc múc đồ ăn ra tô, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, “Nhưng tôi thấy bây giờ mình khá lắm rồi.”
Mấy món đồ ăn đã được nấu xong, cô múc cháo mời Trương Nhiên: “Tôi quen rất nhiều người bạn không tệ, như Trà Trà hay là anh đó, tôi thấy mình nên biết ơn.”
Hai người ngồi xuống, Trương Nhiên nếm thìa cháo, An Lạc chống má ngồi bên cạnh nhìn anh: “Thế nào?”
Anh từ từ ngẩng đầu, chợt nở nụ cười.
Tim An Lạc đập khẽ một nhịp, cũng mỉm cười.
Ở nhà nên Trương Nhiên ăn mặc vô cùng tùy ý, hôm nay là áo len sọc ngang đen trắng, mái tóc bồng bềnh, nhìn qua thực mềm mại, chợt An Lạc thật muốn nhào nặn quá, nhưng im lặng cố đè nén tâm ý xuống, Cookie ở một bên đi tới ngồi xổm dưới chân An Lạc.
”Nếu anh đi rồi, thì Cookie phải làm sao?” Cô nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Cookie, hỏi.
”Bạn nuôi, vốn Cookie là do cậu ta mua.” Trương Nhiên cũng theo An Lạc nhìn Cookie.
Chẳng hiểu sao đề tài này lại luôn khiến không khí trở nên có chút nghiêm túc, về chuyện sớm hay muộn gì anh cũng phải đi.
”Không khí ở Úc tốt hơn nhiều so với trong nước chứ?” An Lạc khảng khái hỏi.
”Cũng khá.”
”Mấy hôm nay anh không đến trung tâm, e sắp một tháng rồi tôi chưa gặp anh... Cũng sắp phải ăn Tết rồi, tôi phải về Bắc Kinh nửa tháng lận.” Cô từ tốn nói.
Nói xong An Lạc liền hối hận, nói mấy thứ này làm gì? Cái gì mà “sắp một tháng rồi chưa gặp anh” chứ, cũng đâu phải người yêu đâu, không gặp cũng là điều bình thường...
”Ý tôi là... Gặp lại lần nữa đã sang năm mới, cảm giác thật kì lạ!” Cô cố chỉnh lại câu nói.
Trương Nhiên cười không nói gì, lòng An Lạc chìm xuống, nhịn không được nhìn đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi, tôi về nhà đã.”
”Tối nay có chuyện gì à?” Trương Nhiên lạnh nhạt hỏi.
”Không có, chỉ là cũng nên về rồi.” An Lạc nói rồi vội quét nhanh thức ăn trên bàn: “Thế anh từ từ mà ăn nhé, đừng cô phụ tay nghề của tôi!”
Nói xong cầm túi xách dứng lên, bỗng Trương Nhiên chụp lấy cổ tay cô.
Ngoài dự đoán.
An Lạc sửng sốt, nhìn anh: “Còn... chuyện gì nữa à?”
”Ở lại đi, tôi đưa cô đến nơi này.” Mặt anh thản nhiên, giống như đang nói về chuyện rất bình thường.
***
”Vậy rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” An Lạc đi xuống lầu theo Trương Nhiên.
”Đi rồi cô sẽ biết.” Trương Nhiên lộ ra nụ cười nhạt, từ góc độ của An Lạc mà nhìn, mang theo khí chất tuổi trẻ, trong sáng thoải mái.
”Con nít quá đi, ôi...” An Lạc không nhịn được cười, đưa mắt nhìn anh,“Tôi nhớ hồi trước mình cũng không muốn làm mấy thứ thần bí thế này.”
”Nói cho cùng thì chính là trưởng thành hơn so với cô trước đây đấy.” Trương Nhiên cười nói.
”Lúc nhỏ tôi còn đánh nhau với bạn nam lớp bên cạnh, ép cậu ta phải quen chị tôi đấy!” Dứt lời hai mắt An Lạc mông lung, như thật sự nhớ lại chuyện trước đây.
”Nhìn không ra đấy!”
”Ơ không tin à... Trước kia tôi mạnh lắm đấy...”
Trương Nhiên không kìm được bật cười hai tiếng, An Lạc tức giận: “Anh cười nhạo tôi đấy à?”
”Khụ, đâu có.” Trương Nhiên nghiêm mặt, nhưng nắm tay lại đặt bên miệng che dấu ý cười.
An Lạc giận mà cười, khẽ đẩy cánh tay anh: “Còn giả vờ!”
Rất nhanh, An Lạc đã biết Trương Nhiên muốn dẫn cô đến nơi nào --
Là công viên nước.
Nhìn thấy ngoài cửa công viên nước vẽ một tấm áp phích đại dương cỡ lớn, An Lạc hoảng sợ nhìn Trương Nhiên: “Anh cố ý phải không?”
Biết rõ cô mắc hội chứng sợ biển.
”Ừ đấy.” Trương Nhiên trả lời rất tỉnh.
Sau khi lên đại học An Lạc chưa từng đến công viên nước, hồi cấp ba có đi một lần, đã để lại bóng ma in sâu trong cô, suýt chút nữa cô đã đứng òa khóc trong đường hầm thủy tinh dưới nước ở thủy cung, sau đó phải nhờ đến bạn học đưa cô ra ngoài.
”Không, tôi không đi!” An Lạc nhớ lại kí ức đáng sợ đấy, bước lùi về sau hai bước.
”Có gì mà sợ thế chứ?” Trương Nhiên bất đắc dĩ.
”Có!”
”Chỉ cần đừng dọa mình là được, cứ thử một lần thôi, cô sẽ thấy thật ra chẳng có gì cả.” Trương Nhiên bình tĩnh an ủi cô.
”Tôi thật sự không dám...”
”Nên cái gì cũng chọn cách trốn tránh ư?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
An Lạc nhìn anh, nơi hẻo lánh nào đó trong lòng chợt vô thanh vô tức có một khe sáng, làm ánh nắng theo gió rót vào, mang theo sự ấm áp cổ vũ. Đúng thế, cô hình như chỉ biết trốn tránh, bất kể là sợ hãi hay khổ sở.
Nhìn nhau trong chốc lát, cô chậm rãi gật đầu.
Lúc đến công viên nước không có nhiều người lắm, đa số đều là người yêu hoặc người đến tự sướng.
Chỉ là năm màu sặc sỡ, dừng trong ánh mắt, An Lạc vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh như thế.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, An Lạc lơ đãng nhìn tay anh, đốt ngón tay cong rõ ràng.
Bất tri bất giác An Lạc xấu hổ, phát hiện khoảng cách giữa mình và anh tựa như phải nắm tay mới có thể tiêu tan...
Sau khi có suy nghĩ này, cô cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, có khoảng cách mới là bình thường chứ, nắm tay với Trương Nhiên làm quái gì? Cũng đâu phải người yêu với nhau đâu, đúng là điên rồi...
Đi trên làn đường dành cho người đi bộ, phía trước có trò “chiếc búa khổng lồ”*, hai mắt An Lạc sáng rực lên: “Trương Nhiên, anh có muốn chơi trò đó không?”
(*Tương tự trò thuyền lắc.)
Trương Nhiên nhìn vòng quay lớn trống không, cùng lúc đó nghe được tiếng hét chói tai trên không trung.
“... Cô muốn chơi à?”
”Anh đi với tôi đi mà, một mình tôi không dám.” An Lạc chớp chớp mắt giả vờ đáng thương.
”Rốt cuộc là ai con nít đây?” Trương Nhiên nhíu mày nhìn cô.
”Đó đâu phải con nít, anh xem có đứa nhỏ nào dám chơi trò đó không?”
”Cô không hay chơi à?”
”Đúng thế đúng thế, anh hãy thương tôi đi mà...” An Lạc tiếp tục nháy mắt giả vờ tội nghiệp.
***
Lúc xếp hàng đợi chơi chiếc búa khổng lồ, khi biết được độ cao cao nhất là 70 mét thì An Lạc nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ đâu có cao đến thế.”
”Đây là nơi cao nhất ở thành phố S.” Trương Nhiên giải thích.
Nhìn đầu quay quay 360 độ điên cuồng, An Lạc lại nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ cũng không có chuyển động cong như thế, không được, tôi không muốn xếp hàng nữa, chúng ta vẫn nên đi thôi...”
Trương Nhiên bất động, kéo tay cô về: “Sắp đến lượt chúng ta rồi, đi đâu nữa?”
”Không không không...”
Đã xong một vòng, du khách tóc tai rối loạn đi xuống, mặt mũi kinh hồn khiếp đảm, An Lạc bị Trương Nhiên kéo vào.
”Huấn luyện viên Trương, tôi hối hận rồi, trò này khiếp quá...” An Lạc ngồi vào chỗ, tay run lên.
Trương Nhiên thắt dây an toàn hộ cô: “Cô yên tâm, tôi cũng là lần đầu tiên ngồi chơi.”
...
Còn sợ hơn đấy biết không?
Đẩy xà an toàn xuống, An Lạc nắm chặt hai ống thép trước ngực, không ngừng hét “a a a”, một giây lại nói: “Trương Nhiên, tôi sợ quá, làm sao bây giờ, tôi sao chịu được chứ á...”
”Đừng sợ.” Trương Nhiên thấy buồn cười.
Cây búa chợt nhẹ lắc một cái, An Lạc hoảng sợ, vươn tay ra: “Kéo tôi với kéo tôi với...”
Trương Nhiên cầm tay cô, đầu ngón tay cô đã lạnh buốt.
”Trương Nhiên, lên trên nhớ đừng buông tay, trăm lần đừng buông đấy!”
”Ừ, không buông.”
Cây búa bắt đầu nhếch lên, tim An Lạc cũng theo đó mà nhảy lên, tiết tấu không nhanh, An Lạc hơi thở ra: “Trương Nhiên, anh có sợ không?”
”Cô sợ à?”
”Ừ.”
”Có tôi ở cạnh cô, không việc gì phải sợ.” Giọng của Trương Nhiên bị gió phảng phất đưa đẩy.
Ngay lập tức trong lòng dâng lên niềm cảm động không bút nào tả xiết, nhưng lời còn chưa nói ra đã biến thành “Aaaa...”
Tốc độ nhanh hơn, độ cao cũng gia tăng.
Cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt còn nhanh hơn adrenalin phân bố, An Lạc như thấy trái tim bị hút ra khỏi cơ thể, cả người treo giữa không trung, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là bóng người với cây cối như những chấm nhỏ, cô không dám mở mắt ra thêm lần nào nữa, áp lực khó chịu của cơ thể chỉ có thể phát tiết bằng những tiếng hét chói tai.
Theo bản năng cô nắm chặt tay Trương Nhiên, Trương Nhiên cũng nắm lại, cô muốn cảm giác an toàn, anh đều cho cô tất.
Lên đến đoạn vuông góc, không biết vì sao đột nhiên cô hét lên: “Trương Nhiên... A... Tôi muốn chết...”
Trương Nhiên bật cười, cô chưa từng nghe thấy anh cười vui vẻ sảng khoảng đến nhường đó, suýt nữa đã khóc: “Vậy mà anh còn cười...”
Xong một chuyến, toàn bộ sức lực An Lạc mất tất, giọng cũng run run, Trương Nhiên cởi dây an toàn ra, nhìn mái tóc rối loạn như ổ gà của An Lạc với cả vẻ mặt khó chịu của cô, lại không kiềm được mà bắt đầu cười.
An Lạc liếc nhìn anh: “Anh còn cười nữa hả!”
***
Cả thành phố được ánh đèn nhuộm hồng, An Lạc bước đi trên vỉa hè một lúc mới thấy lạnh, vừa nãy ở trên cao mấy chục mét bị gió thổi mạnh làm tê liệt mặt và chân, bây giờ mới bắt đầu lấy lại tri giác.
Cô rùng mình một cái, trông thấy ở đằng trước có quán nhỏ bán đồ uống nóng, bèn kêu lên: “Trương Nhiên, tôi muốn uống đồ nóng.”
Trương Nhiên cúi đầu quét mắt nhìn cô: “Cô lạnh à?”
An Lạc gật đầu, đã lạnh đến lúc nói không nên lời.
”Uống đồ nóng chỉ lạnh hơn.” Trương Nhiên nói thế đấy.
An Lạc hộc máu: “Vậy ý anh là tôi phải mua nước đá, lấy độc trị độc à?”
Trương Nhiên không nói gì, chậm rãi tháo khăn quàng cổ nhung xám xanh xuống, An Lạc đã lạnh đến mức không còn hơi sức đâu để ý chuyện nữ nhi thường tình nữa, nói một tiếng “cám ơn” rồi nhanh chóng quấn lên cổ.
Trương Nhiên mặc ấm hơn so với cô, áo khoác ngoài màu đen tô đậm vóc dáng, An Lạc nhìn anh phối đồ: “Anh cũng có mắt nghệ thuật đấy chứ.”
Trương Nhiên:...
“... Cám ơn.”
Tới thủy cung, lập tức phải vào đường hầm thủy tinh dưới nước, An Lạc dừng chân: “Không đi được không?”
Trương Nhiên đang bước đi cũng dừng lại, xoay người nhìn cô: “Vậy mục đích cô đến đây là gì?”
An Lạc cúi thấp đầu, bịch bịch chạy đến bên anh: “Vậy đi thôi.”
Dưới nước im lặng quá, vừa bước vào chỉ có vài cá cảnh nhiệt đới và cá nhỏ, hai bên là hồ nước, An Lạc thấp thỏm, lần này đến lượt Trương Nhiên chủ động giữ chặt tay cô, An Lạc kinh ngạc nhìn anh, thần thái anh khá tự nhiên, không nhìn cô.
Bàn tay anh thật ấm áp, rõ nét hơn so với tay An Lạc.
Cảm động còn chưa được bao lâu, Trương Nhiên đã dắt tay An Lạc vào túi áo khoác mình, lặng lẽ buông cô ra, rồi rút tay mình về.
... Thế này thì coi là gì đây?!
An Lạc toát mồ hôi, liệu trong mắt người qua đường có nghĩ cô là kẻ móc túi, đang trộm của anh không?
Tay An Lạc vẫn còn ở trong túi áo anh, đang lúc xoắn bện thì Trương Nhiên chậm rãi đưa ra đáp án: “Nắm tay cô giống cầm cục đá lạnh vậy.”
An Lạc tức gần chết, cũng đâu phải “tay nhỏ kéo tay nhỏ, nào cùng đi du xuân”, không lôi kéo tôi là được rồi, còn vũ nhục người ta...
An Lạc rút tay ra, “Anh chờ đấy!”
Dứt lời cô xoay người chạy ra khỏi thủy cung, một phút sau, Trương Nhiên thấy An Lạc cầm hai ly cà phê vui vẻ chạy đến, đứng ở nơi cách anh không xa giơ một tay cầm ly cà phê lên, trên mặt có ý cười tự đắc.
Khóe miệng Trương Nhiên cong lên, chợ trong đầu hiện lên hình ảnh cô nhào vào lòng anh.
An Lạc chạy đến trước mặt anh, có chút thở dóc, chóp mũi ửng hồng, đưa cho Trương Nhiên một ly cà phê nâu đậm: “Nóng đấy, miễn anh phải cầm cục đá trong tay.”
Trương Nhiên nhìn cô, vẻ mặt khó dò.
Một lúc sau, tay An Lạc cầm ly nước giờ đã có nhiệt độ, cô dương dương tự đắc nắm lấy tay Trương Nhiên rồi buông ra lại: “Nóng đúng không? Ha, tôi đây không cho anh kéo đi nữa...”
Trương Nhiên: “...”
Anh hơi nhíu mày, rồi lại nở nụ cười, đưa tay ra với lấy tay cô: “Tôi đây càng muốn nắm.”
An Lạc hoảng sợ, “Tôi nói đùa thôi mà.”
Trương Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi không nói đùa.”
”Đúng thế.”
”Vậy tôi có nên để cô xào rau tiếp không nhỉ?”
Chỉ là một câu bông đùa không ý tứ, nhưng nháy mắt An Lạc rộn ràng, rồi lập tức cười dài: “Ha ha tôi là nữ hán tử đấy...”
Trương Nhiên không nói gì, An Lạc lặng lẽ nhìn anh một cái, vừa khéo mắt đối mắt, không khí chợt trở nên kì lạ.
Trong không khí dường như có thứ gì đó đang lẳng lặng lên men, An Lạc chậm rãi bình ổn lại, gạt mấy lọn tóc rơi xuống ra sau tai, bỗng Trương Nhiên mở miệng: “Sao cô lại đến thành phố này?”
An Lạc nêm một thìa muối, suy nghĩ chốc lát: “Vì muốn trốn tránh vài thứ.”
”Khiến cô khổ sở ư?”
”Ừm thì... là thế.” An Lạc múc đồ ăn ra tô, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, “Nhưng tôi thấy bây giờ mình khá lắm rồi.”
Mấy món đồ ăn đã được nấu xong, cô múc cháo mời Trương Nhiên: “Tôi quen rất nhiều người bạn không tệ, như Trà Trà hay là anh đó, tôi thấy mình nên biết ơn.”
Hai người ngồi xuống, Trương Nhiên nếm thìa cháo, An Lạc chống má ngồi bên cạnh nhìn anh: “Thế nào?”
Anh từ từ ngẩng đầu, chợt nở nụ cười.
Tim An Lạc đập khẽ một nhịp, cũng mỉm cười.
Ở nhà nên Trương Nhiên ăn mặc vô cùng tùy ý, hôm nay là áo len sọc ngang đen trắng, mái tóc bồng bềnh, nhìn qua thực mềm mại, chợt An Lạc thật muốn nhào nặn quá, nhưng im lặng cố đè nén tâm ý xuống, Cookie ở một bên đi tới ngồi xổm dưới chân An Lạc.
”Nếu anh đi rồi, thì Cookie phải làm sao?” Cô nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Cookie, hỏi.
”Bạn nuôi, vốn Cookie là do cậu ta mua.” Trương Nhiên cũng theo An Lạc nhìn Cookie.
Chẳng hiểu sao đề tài này lại luôn khiến không khí trở nên có chút nghiêm túc, về chuyện sớm hay muộn gì anh cũng phải đi.
”Không khí ở Úc tốt hơn nhiều so với trong nước chứ?” An Lạc khảng khái hỏi.
”Cũng khá.”
”Mấy hôm nay anh không đến trung tâm, e sắp một tháng rồi tôi chưa gặp anh... Cũng sắp phải ăn Tết rồi, tôi phải về Bắc Kinh nửa tháng lận.” Cô từ tốn nói.
Nói xong An Lạc liền hối hận, nói mấy thứ này làm gì? Cái gì mà “sắp một tháng rồi chưa gặp anh” chứ, cũng đâu phải người yêu đâu, không gặp cũng là điều bình thường...
”Ý tôi là... Gặp lại lần nữa đã sang năm mới, cảm giác thật kì lạ!” Cô cố chỉnh lại câu nói.
Trương Nhiên cười không nói gì, lòng An Lạc chìm xuống, nhịn không được nhìn đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi, tôi về nhà đã.”
”Tối nay có chuyện gì à?” Trương Nhiên lạnh nhạt hỏi.
”Không có, chỉ là cũng nên về rồi.” An Lạc nói rồi vội quét nhanh thức ăn trên bàn: “Thế anh từ từ mà ăn nhé, đừng cô phụ tay nghề của tôi!”
Nói xong cầm túi xách dứng lên, bỗng Trương Nhiên chụp lấy cổ tay cô.
Ngoài dự đoán.
An Lạc sửng sốt, nhìn anh: “Còn... chuyện gì nữa à?”
”Ở lại đi, tôi đưa cô đến nơi này.” Mặt anh thản nhiên, giống như đang nói về chuyện rất bình thường.
***
”Vậy rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” An Lạc đi xuống lầu theo Trương Nhiên.
”Đi rồi cô sẽ biết.” Trương Nhiên lộ ra nụ cười nhạt, từ góc độ của An Lạc mà nhìn, mang theo khí chất tuổi trẻ, trong sáng thoải mái.
”Con nít quá đi, ôi...” An Lạc không nhịn được cười, đưa mắt nhìn anh,“Tôi nhớ hồi trước mình cũng không muốn làm mấy thứ thần bí thế này.”
”Nói cho cùng thì chính là trưởng thành hơn so với cô trước đây đấy.” Trương Nhiên cười nói.
”Lúc nhỏ tôi còn đánh nhau với bạn nam lớp bên cạnh, ép cậu ta phải quen chị tôi đấy!” Dứt lời hai mắt An Lạc mông lung, như thật sự nhớ lại chuyện trước đây.
”Nhìn không ra đấy!”
”Ơ không tin à... Trước kia tôi mạnh lắm đấy...”
Trương Nhiên không kìm được bật cười hai tiếng, An Lạc tức giận: “Anh cười nhạo tôi đấy à?”
”Khụ, đâu có.” Trương Nhiên nghiêm mặt, nhưng nắm tay lại đặt bên miệng che dấu ý cười.
An Lạc giận mà cười, khẽ đẩy cánh tay anh: “Còn giả vờ!”
Rất nhanh, An Lạc đã biết Trương Nhiên muốn dẫn cô đến nơi nào --
Là công viên nước.
Nhìn thấy ngoài cửa công viên nước vẽ một tấm áp phích đại dương cỡ lớn, An Lạc hoảng sợ nhìn Trương Nhiên: “Anh cố ý phải không?”
Biết rõ cô mắc hội chứng sợ biển.
”Ừ đấy.” Trương Nhiên trả lời rất tỉnh.
Sau khi lên đại học An Lạc chưa từng đến công viên nước, hồi cấp ba có đi một lần, đã để lại bóng ma in sâu trong cô, suýt chút nữa cô đã đứng òa khóc trong đường hầm thủy tinh dưới nước ở thủy cung, sau đó phải nhờ đến bạn học đưa cô ra ngoài.
”Không, tôi không đi!” An Lạc nhớ lại kí ức đáng sợ đấy, bước lùi về sau hai bước.
”Có gì mà sợ thế chứ?” Trương Nhiên bất đắc dĩ.
”Có!”
”Chỉ cần đừng dọa mình là được, cứ thử một lần thôi, cô sẽ thấy thật ra chẳng có gì cả.” Trương Nhiên bình tĩnh an ủi cô.
”Tôi thật sự không dám...”
”Nên cái gì cũng chọn cách trốn tránh ư?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
An Lạc nhìn anh, nơi hẻo lánh nào đó trong lòng chợt vô thanh vô tức có một khe sáng, làm ánh nắng theo gió rót vào, mang theo sự ấm áp cổ vũ. Đúng thế, cô hình như chỉ biết trốn tránh, bất kể là sợ hãi hay khổ sở.
Nhìn nhau trong chốc lát, cô chậm rãi gật đầu.
Lúc đến công viên nước không có nhiều người lắm, đa số đều là người yêu hoặc người đến tự sướng.
Chỉ là năm màu sặc sỡ, dừng trong ánh mắt, An Lạc vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh như thế.
Hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định, An Lạc lơ đãng nhìn tay anh, đốt ngón tay cong rõ ràng.
Bất tri bất giác An Lạc xấu hổ, phát hiện khoảng cách giữa mình và anh tựa như phải nắm tay mới có thể tiêu tan...
Sau khi có suy nghĩ này, cô cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, có khoảng cách mới là bình thường chứ, nắm tay với Trương Nhiên làm quái gì? Cũng đâu phải người yêu với nhau đâu, đúng là điên rồi...
Đi trên làn đường dành cho người đi bộ, phía trước có trò “chiếc búa khổng lồ”*, hai mắt An Lạc sáng rực lên: “Trương Nhiên, anh có muốn chơi trò đó không?”
(*Tương tự trò thuyền lắc.)
Trương Nhiên nhìn vòng quay lớn trống không, cùng lúc đó nghe được tiếng hét chói tai trên không trung.
“... Cô muốn chơi à?”
”Anh đi với tôi đi mà, một mình tôi không dám.” An Lạc chớp chớp mắt giả vờ đáng thương.
”Rốt cuộc là ai con nít đây?” Trương Nhiên nhíu mày nhìn cô.
”Đó đâu phải con nít, anh xem có đứa nhỏ nào dám chơi trò đó không?”
”Cô không hay chơi à?”
”Đúng thế đúng thế, anh hãy thương tôi đi mà...” An Lạc tiếp tục nháy mắt giả vờ tội nghiệp.
***
Lúc xếp hàng đợi chơi chiếc búa khổng lồ, khi biết được độ cao cao nhất là 70 mét thì An Lạc nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ đâu có cao đến thế.”
”Đây là nơi cao nhất ở thành phố S.” Trương Nhiên giải thích.
Nhìn đầu quay quay 360 độ điên cuồng, An Lạc lại nuốt nước bọt: “Tôi nhớ búa khổng lồ cũng không có chuyển động cong như thế, không được, tôi không muốn xếp hàng nữa, chúng ta vẫn nên đi thôi...”
Trương Nhiên bất động, kéo tay cô về: “Sắp đến lượt chúng ta rồi, đi đâu nữa?”
”Không không không...”
Đã xong một vòng, du khách tóc tai rối loạn đi xuống, mặt mũi kinh hồn khiếp đảm, An Lạc bị Trương Nhiên kéo vào.
”Huấn luyện viên Trương, tôi hối hận rồi, trò này khiếp quá...” An Lạc ngồi vào chỗ, tay run lên.
Trương Nhiên thắt dây an toàn hộ cô: “Cô yên tâm, tôi cũng là lần đầu tiên ngồi chơi.”
...
Còn sợ hơn đấy biết không?
Đẩy xà an toàn xuống, An Lạc nắm chặt hai ống thép trước ngực, không ngừng hét “a a a”, một giây lại nói: “Trương Nhiên, tôi sợ quá, làm sao bây giờ, tôi sao chịu được chứ á...”
”Đừng sợ.” Trương Nhiên thấy buồn cười.
Cây búa chợt nhẹ lắc một cái, An Lạc hoảng sợ, vươn tay ra: “Kéo tôi với kéo tôi với...”
Trương Nhiên cầm tay cô, đầu ngón tay cô đã lạnh buốt.
”Trương Nhiên, lên trên nhớ đừng buông tay, trăm lần đừng buông đấy!”
”Ừ, không buông.”
Cây búa bắt đầu nhếch lên, tim An Lạc cũng theo đó mà nhảy lên, tiết tấu không nhanh, An Lạc hơi thở ra: “Trương Nhiên, anh có sợ không?”
”Cô sợ à?”
”Ừ.”
”Có tôi ở cạnh cô, không việc gì phải sợ.” Giọng của Trương Nhiên bị gió phảng phất đưa đẩy.
Ngay lập tức trong lòng dâng lên niềm cảm động không bút nào tả xiết, nhưng lời còn chưa nói ra đã biến thành “Aaaa...”
Tốc độ nhanh hơn, độ cao cũng gia tăng.
Cảm giác mất trọng lượng trong nháy mắt còn nhanh hơn adrenalin phân bố, An Lạc như thấy trái tim bị hút ra khỏi cơ thể, cả người treo giữa không trung, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là bóng người với cây cối như những chấm nhỏ, cô không dám mở mắt ra thêm lần nào nữa, áp lực khó chịu của cơ thể chỉ có thể phát tiết bằng những tiếng hét chói tai.
Theo bản năng cô nắm chặt tay Trương Nhiên, Trương Nhiên cũng nắm lại, cô muốn cảm giác an toàn, anh đều cho cô tất.
Lên đến đoạn vuông góc, không biết vì sao đột nhiên cô hét lên: “Trương Nhiên... A... Tôi muốn chết...”
Trương Nhiên bật cười, cô chưa từng nghe thấy anh cười vui vẻ sảng khoảng đến nhường đó, suýt nữa đã khóc: “Vậy mà anh còn cười...”
Xong một chuyến, toàn bộ sức lực An Lạc mất tất, giọng cũng run run, Trương Nhiên cởi dây an toàn ra, nhìn mái tóc rối loạn như ổ gà của An Lạc với cả vẻ mặt khó chịu của cô, lại không kiềm được mà bắt đầu cười.
An Lạc liếc nhìn anh: “Anh còn cười nữa hả!”
***
Cả thành phố được ánh đèn nhuộm hồng, An Lạc bước đi trên vỉa hè một lúc mới thấy lạnh, vừa nãy ở trên cao mấy chục mét bị gió thổi mạnh làm tê liệt mặt và chân, bây giờ mới bắt đầu lấy lại tri giác.
Cô rùng mình một cái, trông thấy ở đằng trước có quán nhỏ bán đồ uống nóng, bèn kêu lên: “Trương Nhiên, tôi muốn uống đồ nóng.”
Trương Nhiên cúi đầu quét mắt nhìn cô: “Cô lạnh à?”
An Lạc gật đầu, đã lạnh đến lúc nói không nên lời.
”Uống đồ nóng chỉ lạnh hơn.” Trương Nhiên nói thế đấy.
An Lạc hộc máu: “Vậy ý anh là tôi phải mua nước đá, lấy độc trị độc à?”
Trương Nhiên không nói gì, chậm rãi tháo khăn quàng cổ nhung xám xanh xuống, An Lạc đã lạnh đến mức không còn hơi sức đâu để ý chuyện nữ nhi thường tình nữa, nói một tiếng “cám ơn” rồi nhanh chóng quấn lên cổ.
Trương Nhiên mặc ấm hơn so với cô, áo khoác ngoài màu đen tô đậm vóc dáng, An Lạc nhìn anh phối đồ: “Anh cũng có mắt nghệ thuật đấy chứ.”
Trương Nhiên:...
“... Cám ơn.”
Tới thủy cung, lập tức phải vào đường hầm thủy tinh dưới nước, An Lạc dừng chân: “Không đi được không?”
Trương Nhiên đang bước đi cũng dừng lại, xoay người nhìn cô: “Vậy mục đích cô đến đây là gì?”
An Lạc cúi thấp đầu, bịch bịch chạy đến bên anh: “Vậy đi thôi.”
Dưới nước im lặng quá, vừa bước vào chỉ có vài cá cảnh nhiệt đới và cá nhỏ, hai bên là hồ nước, An Lạc thấp thỏm, lần này đến lượt Trương Nhiên chủ động giữ chặt tay cô, An Lạc kinh ngạc nhìn anh, thần thái anh khá tự nhiên, không nhìn cô.
Bàn tay anh thật ấm áp, rõ nét hơn so với tay An Lạc.
Cảm động còn chưa được bao lâu, Trương Nhiên đã dắt tay An Lạc vào túi áo khoác mình, lặng lẽ buông cô ra, rồi rút tay mình về.
... Thế này thì coi là gì đây?!
An Lạc toát mồ hôi, liệu trong mắt người qua đường có nghĩ cô là kẻ móc túi, đang trộm của anh không?
Tay An Lạc vẫn còn ở trong túi áo anh, đang lúc xoắn bện thì Trương Nhiên chậm rãi đưa ra đáp án: “Nắm tay cô giống cầm cục đá lạnh vậy.”
An Lạc tức gần chết, cũng đâu phải “tay nhỏ kéo tay nhỏ, nào cùng đi du xuân”, không lôi kéo tôi là được rồi, còn vũ nhục người ta...
An Lạc rút tay ra, “Anh chờ đấy!”
Dứt lời cô xoay người chạy ra khỏi thủy cung, một phút sau, Trương Nhiên thấy An Lạc cầm hai ly cà phê vui vẻ chạy đến, đứng ở nơi cách anh không xa giơ một tay cầm ly cà phê lên, trên mặt có ý cười tự đắc.
Khóe miệng Trương Nhiên cong lên, chợ trong đầu hiện lên hình ảnh cô nhào vào lòng anh.
An Lạc chạy đến trước mặt anh, có chút thở dóc, chóp mũi ửng hồng, đưa cho Trương Nhiên một ly cà phê nâu đậm: “Nóng đấy, miễn anh phải cầm cục đá trong tay.”
Trương Nhiên nhìn cô, vẻ mặt khó dò.
Một lúc sau, tay An Lạc cầm ly nước giờ đã có nhiệt độ, cô dương dương tự đắc nắm lấy tay Trương Nhiên rồi buông ra lại: “Nóng đúng không? Ha, tôi đây không cho anh kéo đi nữa...”
Trương Nhiên: “...”
Anh hơi nhíu mày, rồi lại nở nụ cười, đưa tay ra với lấy tay cô: “Tôi đây càng muốn nắm.”
An Lạc hoảng sợ, “Tôi nói đùa thôi mà.”
Trương Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi không nói đùa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook