Đừng Nhìn Xuống Đáy
-
Chương 24
Nghe nói nếu bạn thích một người, thì khi ở bên cạnh người đó nhiệt độ cơ thể của bạn sẽ tăng lên 0,2 độ.
Ngay lúc này An Lạc đã cảm nhận rõ, nhiệt độ cơ thể cô nhanh chóng tăng
lên gấp mười lần 0,2 độ luôn rồi, tay nối với tim, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Trương Nhiên thấy vẻ mặt không biết phải làm sao của cô, liền từ từ dời mắt nhìn về phía trước, rảo bước đi nhanh.
An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm lấy, đi theo sau.
Bốn phía dần trở nên im lặng, biến thành thế giới bị phong bế dưới nước, phóng mắt ra xa cũng chỉ một màn xanh thẳm, dưới làn nước trong suốt, những chú cá hiên ngang bơi lội.
An Lạc rũ mắt không dám nhìn, bước chân chậm dần.
Bên cạnh có tụi trẻ đang trầm trồ trước đàn cá xinh xắn, Trương Nhiên cảm giác hình như cô đang chậm dần, bèn dừng lại: “Sợ à?”
”Ừ.”
Trương Nhiên đưa cô đến gần tường thùy tinh, chìa một tay ra dán lên bức tường, rồi quay đầu nhìn An Lạc: “Những con cá này cũng giống chúng ta, chỉ là điều kiện sống khác hẳn nhau mà thôi, cũng như chúng sợ đất liền, còn chúng ta sợ đại dương, nhưng nỗi sợ này không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta thưởng thức nó cả.”
An Lạc không nói gì, chỉ chậm rãi giương mắt, nhìn vùng nước trước mắt, hít sâu một hơi rồi lập tức cúi đầu xuống, vô ý thức xiết chặt tay Trương Nhiên.
”Trước kia tôi từng nghe thấy một chuyện thế này, trên thế giới này có một chú cá voi rất cô đơn, nó chỉ có thể phát ra tần số 52Hz mà những con cá voi khác không nhận được, nên nó không hề có lấy một người bạn, chỉ một mình sống tại biển sâu...” Trương Nhiên vẫn chưa nói xong, An Lạc đã mở miệng: “Tôi cũng có nghe rồi, cảm thấy chuyện này đáng sợ quá.”
”Vậy cô thì sao?”
”Hả?” An Lạc khó hiểu.
”Vì sao cô lại sợ biển?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô đối diện với anh một hồi lâu, không nói gì.
”Sẽ không có ai vì sợ chết sớm hay muộn mà né tránh sinh tồn cả, nên cô không cần phải vì sợ những thứ không biết mà ép mình nhốt chặt bản thân, không dám đối mặt.” Giọng của Trương Nhiên nhẹ nhàng thanh mát, hòa với tiếng sóng nước.
Tất cả nỗi sợ đều có lí do của nó, đáng quý nhất chính là, có người nguyện ý hiểu cảm giác khốn đốn ấy của bạn, có lẽ người đó thật sự không hiểu hết, nhưng chí ít cũng đã dịu dàng đối xử với bạn.
An Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh chỉ có một màu xanh dương dịu dàng trầm tĩnh, sâu không thấy đáy lại vô cùng sạch sẽ.
Trên đầu có một con mập bơi qua, hình thể lớn hơn những con khác, An Lạc nhắm mắt, giang tay ôm lấy Trương Nhiên, tay xuyên qua eo anh ôm chặt lấy tấm lưng.
Trên quần áo có mùi chanh của bột giặt, nhiệt độ ấm áp, trao một cái ôm vững chãi.
”Cám ơn... Trương Nhiên...” Mặt An Lạc chôn trong áo khoác anh.
Thích một người có lẽ cũng như trò chơi xếp gỗ, cẩn thận đắp lên suốt cả thời gian dài, mang theo hoài nghi cùng chờ mong.
Giờ phút này, An Lạc cảm thấy mình đã buông thảy tất cả mọi thứ ở sau, cô bây giờ như đã trông thấy được lối đi về phía trước.
***
Bước ra khỏi công viên nước thì đã là sẩm tối, sau khi An Lạc ra bên ngoài thủy cung thì vẫn ít nói, Trương Nhiên lại càng không nói lời nào. Tiễn An Lạc đến dưới lầu, hai người dừng bước.
Xoay người nhìn Trương Nhiên, An Lạc cười có chút thẹn thùng: “Thế, anh đi đường cẩn thận... Tạm biệt.”
Trương Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước: “Ừ, tạm biệt.”
***
Mấy ngày tiếp theo đó, tâm tình của An Lạc cực tốt, ngay cả mọi người trong văn phòng cũng bị cô thu hút, hơn nữa còn từ miệng của Trà Trà ồn ào mà biết đến nhân vật truyền kỳ “huấn luyện viên Trương“.
Nên niềm vui của bọn họ chính là chọc An Lạc.
Ví dụ như:
Hứa Tam Diệp: “Lạc Lạc, tôi vừa mới tìm được mấy tư liệu người mẫu na, chị Sa phải chọn một người làm người mẫu, chị đến xem giùm tôi.”
An Lạc ghé đầu qua nói: “Ừ, đều đẹp cả.”
”Vậy dáng người có đẹp như huấn luyện viên của chị không?”
“...”
Em gái thực tập: “Chị An Lạc, chị cảm thấy tiểu thịt tươi Y hot hơn hay tiểu thịt tươi W hot?”
”Đều đẹp cả, lâu rồi chị không theo đuổi idol.”
”Vậy chị theo đuổi huấn luyện viên của chị phải không?”
“...”
Mới đầu An Lạc còn có thể đỏ mặt mà nói một câu “đừng nói bậy”, nhưng càng về sau càng quen dần, có đôi khi còn uốn nắn lại: “Mũi của huấn luyện viên của tôi còn thẳng hơn anh ta nhiều!” “Bắp thịt của huấn luyện viên của tôi không cuồn cuộn như thế, của anh ấy nhỏ mà dễ nhìn hơn!”
...
An Lạc đang ở trong bếp xào rau, điện thoại reo lên, Trà Trà cầm lấy, là của An Lạc.
An Lạc đưa muôi cho Trà Trà, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp, nhẹ nhàng alo một tiếng.
”Lạc Lạc, bao giờ thì con về nhà thế, để bố mẹ chuẩn bị đặt mua sắm Tết.”
Là giọng của mẹ.
”Đợi con về rồi tính sau, hơn nửa tháng nữa con sẽ về.”
”Ừ, Lạc Lạc à... Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
An Lạc bỏ một trái táo khô đỏ vào miệng: “Mẹ nói đi.”
Mẹ An Lạc do dự: “Con... tìm được bạn trai rồi à?”
An Lạc chậm rãi nhổ hạt táo ra, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ lại thế rồi, đừng thúc giục con có được không?”
”Mẹ cũng chỉ hỏi thế thôi, con xem con đi, đã hai lăm tuổi rồi, cũng sắp đến đầu ba rồi đấy, con nói không muốn lấy việc kết hôn làm mục đích, nhưng yêu đương thì vẫn phải có chứ?”
Suýt chút nữa An Lạc phun táo ra, mới hai mươi lăm đã thành người đầu ba rồi? Không phải mẹ cô bỏ bốn làm tròn lên năm đấy chứ?
”Vâng vâng vâng, để đấy con gái của mẹ tìm ngày dẫn một kẻ vừa lùn vừa xấu về cho mẹ hài lòng.”
”Con kêu bố con nghe điện thoại đi, con nói cái gì mà...”
”À à được rồi mẹ, con đi xào rau đã, bai bai!” An Lạc nhanh chóng tắt máy.
Nhìn điện thoại, An Lạc nhẹ nhàng thở ra, Trà Trà đã nấu ăn xong, bưng đồ ăn ra xắp lên bàn rồi cười nhìn An Lạc: “Ấy chà, cô gái đáng thương bị bố mẹ thúc giục yêu đương...”
”Bớt cười trên nỗi đau của người khác đi, không phải cô vẫn còn FA còn gì!” An Lạc trừng mắt với cô ấy.
”Chí ít tôi đây cũng không phải xử nữ già, nghe nói cô đã hai lăm sắp đầu ba đến nơi rồi, còn ở một mình, cô còn mặt mũi mà tồn tại trên cõi đời này à?” Trà Trà nói xong đặt ly trà lên bàn, thở dài ngao ngán.
Mặt An Lạc đỏ bừng: “Cô đừng có chèn ép tôi, cẩn thận tôi...”
”Đi qua đêm?” Trà Trà trách móc.
”Được lắm, còn nói nữa tôi sẽ đánh chết cô!”
Nói xong An Lạc chạy đến nhéo mặt Trà Trà, hai người cứ thế vờn với nhau.
***
Tiết học bơi cuối cùng, An Lạc vừa đi ra khỏi trung tâm thì nhìn thấy Trương Nhiên đang trò chuyện với tốp năm tốp ba huấn luyện viên khác.
Từ sau hôm ở công viên nước về, đã mấy ngày liền cô không gặp anh, bây giờ đột nhiên ngượng ngùng, chần chừ một lúc rồi đi đến: “Huấn luyện viên Trương!”
Mấy huấn luyện viên kia nhìn nhau cười rồi tránh ra chỗ khác, chỉ còn lại An Lạc với Trương Nhiên, Trương Nhiên nhìn cô: “Gần đây học thế nào rồi?”
”Cũng tàm tạm, cơ bản đã xong, chỉ là không thuần thục cho lắm.” An Lạc dứt lời liền phát hiện hình như anh có gầy đi, nhịn không được bèn hỏi:“Dạo gần đây anh có ăn uống tốt không thế?”
Trương Nhiên hơi ngẩn ra: “... Có.”
Trả lời cũng khéo quá, An Lạc cười cười: “Giáng sinh anh có bận gì không?”
”Cô muốn hẹn hò với tôi à?” Trương Nhiên vạch nụ cười ấm áp.
An Lạc chỉ là thuận miệng hỏi, nghe được câu đáp lại mà giật mình, huấn luyện viên thật đúng là... càng ngày càng không đứng đắn...
”Vậy anh có hẹn chưa?” An Lạc tương kế tựu kế.
Ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ nửa cười nhìn về phía trước, hai người chậm rãi sóng vai bước đi.
”Phải xem tâm tình đã.” Anh thản nhiên đáp.
An Lạc: “...”
”Huấn luyện viên à, tên anh hẳn phải gọi là "Trương Đống"* mới đúng.”
(*Đống có nghĩa là đông lạnh, đóng băng.)
”Vì sao?”
”Vì anh lạnh lùng chứ sao nữa!”
”Lạnh lùng...?”
”Đúng thế, cực kì luôn.” An Lạc nhìn thẳng anh, nhướn mày cười.
”Vậy làm thế nào mới không lạnh lùng?” Dáng vẻ Trương Nhiên nom rất nghiêm túc.
An Lạc bắt chéo tay sau lưng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, linh quang lóe lên: “Vậy anh để tôi nhéo mặt chút đi.”
“... Cô nhéo đến được à?”
An Lạc nghe thế bèn nhìn anh, chẳng qua anh cũng chỉ cao hơn cô 20 centimet mà thôi, có gì mà với không thấu chứ?
Cô giơ tay lên, chợt Trương Nhiên lùi về sau mấy bước, né được.
”Không cho phép anh cử động!” An Lạc đuổi theo.
Anh cười cười, từng bước từng bước đi lui.
An Lạc bắt lấy cánh tay Trương Nhiên, lại bị anh kéo đi cùng, càng lúc càng nhanh, gần như là chạy.
An Lạc bị kéo ở sau, cười đến mức thở không ra hơi: “Tôi thua rồi, tôi không đuổi kịp anh nữa, đừng chạy nữa.”
Cuối cùng cũng dừng lại, An Lạc một tay chống eo, mở miệng thở gấp, từng làn khói trắng thở ra, cuồn cuộn trong đêm đen.
Mũ len xộc xệch, An Lạc vô tư không hay biết gì, Trương Nhiên đi đên, giơ tay nhẹ nhàng sửa lại mũ đội cho cô, An Lạc sửng sốt, nhìn chú nai trên khăn quàng cổ của anh, rồi lại nhìn đến hai mắt anh.
Trương Nhiên rũ mắt, đôi mắt cô trong đêm tối ánh lên vầng sáng nhạt của đàn neon, sáng bóng óng ánh như nhỏ nước chảy ra, trong giây lát anh lại luyên tiếc không nỡ dời mắt.
Không khí bị phóng đại, cơn rét được hòa tan, tiếng động ầm ĩ xung quanh dần trở nên mờ ảo.
Trong nháy mắt nào đó, An Lạc cố lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng nhón chân, chìa một tay ra như muốn ôm lấy cổ anh, nghiêng người về phía trước.
Cứ như thế, Trương Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, chờ đợi...
Khoảnh khắc bàn tay kia chạm đến vai anh, bỗng nhiên cong đi, nắm lấy mặt anh, lập tức nhéo lấy.
Trương Nhiên: “...”
An Lạc buông tay, đứng thẳng người, cười một cách rạng rỡ: “Yeah, tôi đã nhéo được rồi!”
Trương Nhiên thấy vẻ mặt không biết phải làm sao của cô, liền từ từ dời mắt nhìn về phía trước, rảo bước đi nhanh.
An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm lấy, đi theo sau.
Bốn phía dần trở nên im lặng, biến thành thế giới bị phong bế dưới nước, phóng mắt ra xa cũng chỉ một màn xanh thẳm, dưới làn nước trong suốt, những chú cá hiên ngang bơi lội.
An Lạc rũ mắt không dám nhìn, bước chân chậm dần.
Bên cạnh có tụi trẻ đang trầm trồ trước đàn cá xinh xắn, Trương Nhiên cảm giác hình như cô đang chậm dần, bèn dừng lại: “Sợ à?”
”Ừ.”
Trương Nhiên đưa cô đến gần tường thùy tinh, chìa một tay ra dán lên bức tường, rồi quay đầu nhìn An Lạc: “Những con cá này cũng giống chúng ta, chỉ là điều kiện sống khác hẳn nhau mà thôi, cũng như chúng sợ đất liền, còn chúng ta sợ đại dương, nhưng nỗi sợ này không ảnh hưởng gì đến việc chúng ta thưởng thức nó cả.”
An Lạc không nói gì, chỉ chậm rãi giương mắt, nhìn vùng nước trước mắt, hít sâu một hơi rồi lập tức cúi đầu xuống, vô ý thức xiết chặt tay Trương Nhiên.
”Trước kia tôi từng nghe thấy một chuyện thế này, trên thế giới này có một chú cá voi rất cô đơn, nó chỉ có thể phát ra tần số 52Hz mà những con cá voi khác không nhận được, nên nó không hề có lấy một người bạn, chỉ một mình sống tại biển sâu...” Trương Nhiên vẫn chưa nói xong, An Lạc đã mở miệng: “Tôi cũng có nghe rồi, cảm thấy chuyện này đáng sợ quá.”
”Vậy cô thì sao?”
”Hả?” An Lạc khó hiểu.
”Vì sao cô lại sợ biển?” Trương Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô đối diện với anh một hồi lâu, không nói gì.
”Sẽ không có ai vì sợ chết sớm hay muộn mà né tránh sinh tồn cả, nên cô không cần phải vì sợ những thứ không biết mà ép mình nhốt chặt bản thân, không dám đối mặt.” Giọng của Trương Nhiên nhẹ nhàng thanh mát, hòa với tiếng sóng nước.
Tất cả nỗi sợ đều có lí do của nó, đáng quý nhất chính là, có người nguyện ý hiểu cảm giác khốn đốn ấy của bạn, có lẽ người đó thật sự không hiểu hết, nhưng chí ít cũng đã dịu dàng đối xử với bạn.
An Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh chỉ có một màu xanh dương dịu dàng trầm tĩnh, sâu không thấy đáy lại vô cùng sạch sẽ.
Trên đầu có một con mập bơi qua, hình thể lớn hơn những con khác, An Lạc nhắm mắt, giang tay ôm lấy Trương Nhiên, tay xuyên qua eo anh ôm chặt lấy tấm lưng.
Trên quần áo có mùi chanh của bột giặt, nhiệt độ ấm áp, trao một cái ôm vững chãi.
”Cám ơn... Trương Nhiên...” Mặt An Lạc chôn trong áo khoác anh.
Thích một người có lẽ cũng như trò chơi xếp gỗ, cẩn thận đắp lên suốt cả thời gian dài, mang theo hoài nghi cùng chờ mong.
Giờ phút này, An Lạc cảm thấy mình đã buông thảy tất cả mọi thứ ở sau, cô bây giờ như đã trông thấy được lối đi về phía trước.
***
Bước ra khỏi công viên nước thì đã là sẩm tối, sau khi An Lạc ra bên ngoài thủy cung thì vẫn ít nói, Trương Nhiên lại càng không nói lời nào. Tiễn An Lạc đến dưới lầu, hai người dừng bước.
Xoay người nhìn Trương Nhiên, An Lạc cười có chút thẹn thùng: “Thế, anh đi đường cẩn thận... Tạm biệt.”
Trương Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước: “Ừ, tạm biệt.”
***
Mấy ngày tiếp theo đó, tâm tình của An Lạc cực tốt, ngay cả mọi người trong văn phòng cũng bị cô thu hút, hơn nữa còn từ miệng của Trà Trà ồn ào mà biết đến nhân vật truyền kỳ “huấn luyện viên Trương“.
Nên niềm vui của bọn họ chính là chọc An Lạc.
Ví dụ như:
Hứa Tam Diệp: “Lạc Lạc, tôi vừa mới tìm được mấy tư liệu người mẫu na, chị Sa phải chọn một người làm người mẫu, chị đến xem giùm tôi.”
An Lạc ghé đầu qua nói: “Ừ, đều đẹp cả.”
”Vậy dáng người có đẹp như huấn luyện viên của chị không?”
“...”
Em gái thực tập: “Chị An Lạc, chị cảm thấy tiểu thịt tươi Y hot hơn hay tiểu thịt tươi W hot?”
”Đều đẹp cả, lâu rồi chị không theo đuổi idol.”
”Vậy chị theo đuổi huấn luyện viên của chị phải không?”
“...”
Mới đầu An Lạc còn có thể đỏ mặt mà nói một câu “đừng nói bậy”, nhưng càng về sau càng quen dần, có đôi khi còn uốn nắn lại: “Mũi của huấn luyện viên của tôi còn thẳng hơn anh ta nhiều!” “Bắp thịt của huấn luyện viên của tôi không cuồn cuộn như thế, của anh ấy nhỏ mà dễ nhìn hơn!”
...
An Lạc đang ở trong bếp xào rau, điện thoại reo lên, Trà Trà cầm lấy, là của An Lạc.
An Lạc đưa muôi cho Trà Trà, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp, nhẹ nhàng alo một tiếng.
”Lạc Lạc, bao giờ thì con về nhà thế, để bố mẹ chuẩn bị đặt mua sắm Tết.”
Là giọng của mẹ.
”Đợi con về rồi tính sau, hơn nửa tháng nữa con sẽ về.”
”Ừ, Lạc Lạc à... Mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
An Lạc bỏ một trái táo khô đỏ vào miệng: “Mẹ nói đi.”
Mẹ An Lạc do dự: “Con... tìm được bạn trai rồi à?”
An Lạc chậm rãi nhổ hạt táo ra, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ lại thế rồi, đừng thúc giục con có được không?”
”Mẹ cũng chỉ hỏi thế thôi, con xem con đi, đã hai lăm tuổi rồi, cũng sắp đến đầu ba rồi đấy, con nói không muốn lấy việc kết hôn làm mục đích, nhưng yêu đương thì vẫn phải có chứ?”
Suýt chút nữa An Lạc phun táo ra, mới hai mươi lăm đã thành người đầu ba rồi? Không phải mẹ cô bỏ bốn làm tròn lên năm đấy chứ?
”Vâng vâng vâng, để đấy con gái của mẹ tìm ngày dẫn một kẻ vừa lùn vừa xấu về cho mẹ hài lòng.”
”Con kêu bố con nghe điện thoại đi, con nói cái gì mà...”
”À à được rồi mẹ, con đi xào rau đã, bai bai!” An Lạc nhanh chóng tắt máy.
Nhìn điện thoại, An Lạc nhẹ nhàng thở ra, Trà Trà đã nấu ăn xong, bưng đồ ăn ra xắp lên bàn rồi cười nhìn An Lạc: “Ấy chà, cô gái đáng thương bị bố mẹ thúc giục yêu đương...”
”Bớt cười trên nỗi đau của người khác đi, không phải cô vẫn còn FA còn gì!” An Lạc trừng mắt với cô ấy.
”Chí ít tôi đây cũng không phải xử nữ già, nghe nói cô đã hai lăm sắp đầu ba đến nơi rồi, còn ở một mình, cô còn mặt mũi mà tồn tại trên cõi đời này à?” Trà Trà nói xong đặt ly trà lên bàn, thở dài ngao ngán.
Mặt An Lạc đỏ bừng: “Cô đừng có chèn ép tôi, cẩn thận tôi...”
”Đi qua đêm?” Trà Trà trách móc.
”Được lắm, còn nói nữa tôi sẽ đánh chết cô!”
Nói xong An Lạc chạy đến nhéo mặt Trà Trà, hai người cứ thế vờn với nhau.
***
Tiết học bơi cuối cùng, An Lạc vừa đi ra khỏi trung tâm thì nhìn thấy Trương Nhiên đang trò chuyện với tốp năm tốp ba huấn luyện viên khác.
Từ sau hôm ở công viên nước về, đã mấy ngày liền cô không gặp anh, bây giờ đột nhiên ngượng ngùng, chần chừ một lúc rồi đi đến: “Huấn luyện viên Trương!”
Mấy huấn luyện viên kia nhìn nhau cười rồi tránh ra chỗ khác, chỉ còn lại An Lạc với Trương Nhiên, Trương Nhiên nhìn cô: “Gần đây học thế nào rồi?”
”Cũng tàm tạm, cơ bản đã xong, chỉ là không thuần thục cho lắm.” An Lạc dứt lời liền phát hiện hình như anh có gầy đi, nhịn không được bèn hỏi:“Dạo gần đây anh có ăn uống tốt không thế?”
Trương Nhiên hơi ngẩn ra: “... Có.”
Trả lời cũng khéo quá, An Lạc cười cười: “Giáng sinh anh có bận gì không?”
”Cô muốn hẹn hò với tôi à?” Trương Nhiên vạch nụ cười ấm áp.
An Lạc chỉ là thuận miệng hỏi, nghe được câu đáp lại mà giật mình, huấn luyện viên thật đúng là... càng ngày càng không đứng đắn...
”Vậy anh có hẹn chưa?” An Lạc tương kế tựu kế.
Ngẩng đầu nhìn anh, anh chỉ nửa cười nhìn về phía trước, hai người chậm rãi sóng vai bước đi.
”Phải xem tâm tình đã.” Anh thản nhiên đáp.
An Lạc: “...”
”Huấn luyện viên à, tên anh hẳn phải gọi là "Trương Đống"* mới đúng.”
(*Đống có nghĩa là đông lạnh, đóng băng.)
”Vì sao?”
”Vì anh lạnh lùng chứ sao nữa!”
”Lạnh lùng...?”
”Đúng thế, cực kì luôn.” An Lạc nhìn thẳng anh, nhướn mày cười.
”Vậy làm thế nào mới không lạnh lùng?” Dáng vẻ Trương Nhiên nom rất nghiêm túc.
An Lạc bắt chéo tay sau lưng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, linh quang lóe lên: “Vậy anh để tôi nhéo mặt chút đi.”
“... Cô nhéo đến được à?”
An Lạc nghe thế bèn nhìn anh, chẳng qua anh cũng chỉ cao hơn cô 20 centimet mà thôi, có gì mà với không thấu chứ?
Cô giơ tay lên, chợt Trương Nhiên lùi về sau mấy bước, né được.
”Không cho phép anh cử động!” An Lạc đuổi theo.
Anh cười cười, từng bước từng bước đi lui.
An Lạc bắt lấy cánh tay Trương Nhiên, lại bị anh kéo đi cùng, càng lúc càng nhanh, gần như là chạy.
An Lạc bị kéo ở sau, cười đến mức thở không ra hơi: “Tôi thua rồi, tôi không đuổi kịp anh nữa, đừng chạy nữa.”
Cuối cùng cũng dừng lại, An Lạc một tay chống eo, mở miệng thở gấp, từng làn khói trắng thở ra, cuồn cuộn trong đêm đen.
Mũ len xộc xệch, An Lạc vô tư không hay biết gì, Trương Nhiên đi đên, giơ tay nhẹ nhàng sửa lại mũ đội cho cô, An Lạc sửng sốt, nhìn chú nai trên khăn quàng cổ của anh, rồi lại nhìn đến hai mắt anh.
Trương Nhiên rũ mắt, đôi mắt cô trong đêm tối ánh lên vầng sáng nhạt của đàn neon, sáng bóng óng ánh như nhỏ nước chảy ra, trong giây lát anh lại luyên tiếc không nỡ dời mắt.
Không khí bị phóng đại, cơn rét được hòa tan, tiếng động ầm ĩ xung quanh dần trở nên mờ ảo.
Trong nháy mắt nào đó, An Lạc cố lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng nhón chân, chìa một tay ra như muốn ôm lấy cổ anh, nghiêng người về phía trước.
Cứ như thế, Trương Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, chờ đợi...
Khoảnh khắc bàn tay kia chạm đến vai anh, bỗng nhiên cong đi, nắm lấy mặt anh, lập tức nhéo lấy.
Trương Nhiên: “...”
An Lạc buông tay, đứng thẳng người, cười một cách rạng rỡ: “Yeah, tôi đã nhéo được rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook