Đừng Lìa Cành
-
Chương 20
Thật ra Cố Ly đã thấy tin nhắn WeChat mà Lâm Yến thu hồi, mỗi khi trò chuyện với anh, cô sẽ không bị phân tâm làm việc khác.
Với tính tình của Lâm Yến, anh có thể nói những lời nhớ em rất nhẹ nhàng, không cần xác nhận anh có thích cô hay không, nhưng Cố Ly chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của anh dành cho mình.
Cô chỉ sợ, sợ một ngày nào đó anh sẽ lấy lại, sợ rằng anh sẽ không còn thích cô nữa.
Phần lớn, có được rồi mất đi sẽ khó có thể chấp nhận hơn việc chưa từng có, Cố Ly không dám nghĩ về nó.
Trước khi Lâm Yến dẫn Cố Ly vào nhà hàng, anh dừng lại, nâng tay khều nhẹ mũi Cố Ly, nhẹ giọng nói: “Những người dùng bữa đều là anh em cùng tiến, giống như Stone, họ đều là bạn học đại học của anh, có điều rất ồn ào, em có thể mặc kệ.”
Cố Ly nhớ đến Tống Thời Viễn, người như hình với bóng với anh thời trung học, không thể không hỏi, “Sao Tống Thời Viễn không làm cùng anh?”
“Ồ, cậu ấy à.” Lâm Yến không kìm được ý cười trên mặt, “Cậu ấy phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thay bố.”
Cố Ly thấy anh như vậy thì tò mò, “Là gì?”
“Trang trại lợn.” Anh ném ra ba chữ.
“Hử?” Cô cũng buồn cười.
Hai người vào phòng bao, bên trong có các nhóm trò chuyện vui vẻ.
Cố Ly không khỏi nghe thấy bên tai tiếng bọn họ chế giễu chuyện Lâm Yến thoát ế, còn nói Phan Thạch Bân nhìn xa trông rộng.
“Yến ca, Cố Ly, chúng tôi đã dành chỗ tốt cho hai người, mau đến đây.” Phan Thạch Bân hét lên.
Lâm Yến và Cố Ly trả lời rồi ngồi xuống, anh lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Cố Ly, hơi nghiêng người nói với cô: “Mật khẩu là sinh nhật em, họ không kén ăn, em order tùy thích là được.”
“Hay là anh hỏi họ muốn ăn gì đi.” Cố Ly kéo tay áo anh.
“Cố Ly, đánh cược đi.” Lâm Yến không quan tâm, anh hơi hất cằm về phía chỗ ngồi bên kia, “Bọn họ hoàn toàn giống như những gì anh vừa nói.”
Cố Ly mím môi nói “Ừm”, cô order mấy món ăn thông thường.
Trong lúc chờ cơm, nhóm người cũng không nhàn rỗi, mỗi người một câu hỏi đông hỏi tây Cố Ly, thái độ thân thiện không đề cập đến chuyện riêng tư, Cố Ly cười cười đáp lại.
Khi các món ăn đã được bưng lên hết, Phan Thạch Bân gọi một ít rượu rồi rót đầy cho mình và một ly khác để cụng với Cố Ly.
Ly rượu bị chặn lại giữa lúc giao, Lâm Yến đưa tay ngăn cản, “Đừng đưa cô ấy.”
Thấy vậy, Cố Ly kéo tay anh xuống, “Không sao đâu Lâm Yến, tửu lượng của em rất khá.”
Lâm Yến không quá tin tưởng, “Thật ư?”
“Thật đấy.” Cố Ly nhận lấy ly rượu từ tay Phan Thạch Bân, “Bà ngoại em thích uống rượu, em hay cùng bà luyện tập”.
Lâm Yến nhướng mày, “Được, em uống đi.”
Cố Ly và Phan Thạch Bân cụng ly, ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch, không còn một giọt.
Phan Thạch Bân tặc lưỡi, không nhịn được trêu cô: “Người có thể hạ gục Yến ca không giống người bình thường, Cố Ly, em thật trâu bò.”
Có người lên tiếng phụ họa, “Hồi đại học có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi Yến ca nhưng đều không thành, bây giờ Yến ca mới thông suốt.”
Hồi đại học anh không yêu đương… Là vì Từ Giai Thiến sao?
Cố Ly không khỏi nhớ đến cô ấy.
Lâm Yến cười cười từ chối cho ý kiến, anh khoát tay lên lưng ghế Cố Ly, nói chuyện với Dương Tử bên cạnh về đợt kiểm tra tiếp theo của《Thanh Hành Lục》
Anh nhất thời không để ý đến cô, quay đầu mới phát hiện cô bị đám người này lôi kéo, uống rất nhiều rượu.
Lâm Yến bất đắc dĩ, anh kéo vai Cố Ly rồi nhìn cô. Không tồi, ngoài gương mặt hơi ửng hồng ra thì ánh mắt vẫn còn tỉnh táo.
Sau bữa ăn có người gợi ý lên lầu chơi bi-a, một nhóm người đi theo.
Lâm Yến cúi đầu nhìn Cố Ly, hỏi ý kiến cô: “Muốn đi không?”
Cố Ly thành thật nói, “Muốn đi.”
“Muộn rồi.” Lâm Yến liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Lát nữa về nhà anh nhé?”
Cố Ly chậm rãi gật đầu, chắc là vì uống chút rượu nên cả người mềm mại dễ thương.
Cô lấy điện thoại ra tìm danh bạ, “Để em nói với bà ngoại một tiếng, đỡ mất công bà chờ em.”
Bà ngoại, không phải bố mẹ… Mí mắt Lâm Yến khẽ giật.
Dù là vì lý do gì, nguyên nhân cô không sống cùng bố mẹ sẽ không phải là một chủ đề thoải mái.
Cố Ly đến bên cửa sổ nói chuyện với bà ngoại, “Bà à, đêm nay cháu không về, bà ngủ sớm nhé.”
“Cháu đang ở với ai? Tiểu Nghênh hay Lâm Yến?” Cố Ly đã nói với bà về Lâm Yến.
Cố Ly khẽ “Dạ”.
Bà ngoại hiểu ngay trong vài giây, bà cười tủm tỉm không quên dặn dò: “Ly Ly, nhớ dùng biện pháp an toàn.”
Cố Ly: “…”
Cố Ly lên lầu với Lâm Yến sau khi nói chuyện điện thoại, một số người đã vây xung quanh bàn bi-a.
Phan Thạch Bân mang cây cơ đến gần, “Yến ca, làm ván?”
Lâm Yến không tiếp, ôm vai Cố Ly lắc đầu, “Tôi chơi trò này không giỏi, các cậu cứ chơi đi.”
Anh cảm nhận được ánh mắt của Cố Ly, cúi xuống nhìn cô trong vòng tay mình, theo ánh đèn đôi mắt cô sáng rực đến lạ thường.
“Muốn xem?”
“Có thể chứ?”
Anh hỏi ngược lại, “Em nói xem?”
Lâm Yến cởi áo khoác, Cố Ly tự nhiên cầm lấy ôm trên cánh tay.
Anh nhận lấy cây cơ của Phan Thạch Bân rồi nhếch miệng, “Đi thôi, hai ta đánh một ván.”
Cố Ly đứng sang một bên.
Lâm Yến dựa vào mép bàn bôi lơ, liếc nhìn bàn bi-a rồi ra hiệu cho Phan Thạch Bân, “Cậu khai cuộc.”
“Được, tôi sẽ không khách khí.”
Phan Thạch Bân lưu loát đánh bóng, cả hai chính thức bước vào trận đấu.
Lâm Yến đúng chuẩn lời anh nói, quả thực anh chơi bi-a không giỏi lắm. Nhưng anh vẫn thoải mái đánh bóng một cách ổn định, tư thế cúi người cầm cơ, Cố Ly đứng cách đó vài bước không hề chớp mắt ngắm nhìn toàn bộ.
Cô không cần lén lút nhìn anh nữa, có thể quan sát không kiêng nể, Cố Ly siết chặt cánh tay, trong lòng dạt dào nhưng lại có chút chua xót.
Lâm Yến thua, chào Phan Thạch Bân với một nụ cười lười biếng rồi bước đến chỗ Cố Ly.
Giọng anh vô cùng trầm: “Cố Ly, em còn tiếp tục nhìn như thế thì anh sẽ không chịu nổi.”
Cố Ly vội vàng cúi đầu, chỉ dùng đỉnh đầu đối mặt với anh.
Lâm Yến không nhịn được cười ôm vai cô ra ngoài nhân tiện giải thích với mọi người, “Tôi và Cố Ly về trước, các cậu tùy ý chơi, hóa đơn tôi trả.”
Phan Thạch Bân và những người khác đồng thanh: “Yes~ Yến ca tuyệt vời!”
Hai người lên xe, Cố Ly thắt dây an toàn rồi ngả người ra sau, nghiêng đầu về phía cửa sổ, “Em hơi mệt, ngủ trước đây.”
Rõ ràng là từ chối nói chuyện, Lâm Yến lắc đầu cười bất lực, anh thực sự không thể làm gì cô.
Đỗ xe ở gara tiểu khu, Cố Ly vẫn còn đang ngủ, Lâm Yến nhìn cô rồi tắt máy, anh xuống xe mở cửa ghế phó lái, một tay ôm lưng Cố Ly một tay vòng qua đầu gối cô, anh nhẹ nhàng bế cô vào thang máy.
Sau khi ấn số tầng, anh cụp mắt nhìn cô yên lặng một lúc, hai má Cố Ly vẫn có chút ửng hồng, là do men say hay do câu nói đùa mập mờ của anh?
Lâm Yến không thể xác định.
Sau khi thang máy đến, anh vào nhà đặt Cố Ly lên giường trong phòng ngủ, cởi áo khoác và giày của cô, vào phòng tắm lấy khăn ấm cẩn thận lau mặt và tay cho cô, Lâm Yến nhẹ nhàng hoàn thành một loạt các động tác.
Anh ngồi bên mép giường, vén chăn cho Cố Ly, đồng thời vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt cô.
Cô ngủ yên tĩnh, mái tóc dài xõa trên gối của anh.
Ánh mắt Lâm Yến không kiêng dè nhìn cô qua ánh sáng nhạt trên đầu giường, thật lâu sau, anh đưa tay chạm vào môi cô, cúi xuống hôn nơi đó.
Anh chỉ lướt qua rồi rời đi, lông mi Cố Ly không nhịn được khẽ run rẩy.
Động tác nhỏ này không thoát khỏi tầm mắt của anh, nhưng anh giả vờ như không biết rồi nhẹ nhàng nói: “Cố Ly, ngủ ngon.”
Với tính tình của Lâm Yến, anh có thể nói những lời nhớ em rất nhẹ nhàng, không cần xác nhận anh có thích cô hay không, nhưng Cố Ly chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của anh dành cho mình.
Cô chỉ sợ, sợ một ngày nào đó anh sẽ lấy lại, sợ rằng anh sẽ không còn thích cô nữa.
Phần lớn, có được rồi mất đi sẽ khó có thể chấp nhận hơn việc chưa từng có, Cố Ly không dám nghĩ về nó.
Trước khi Lâm Yến dẫn Cố Ly vào nhà hàng, anh dừng lại, nâng tay khều nhẹ mũi Cố Ly, nhẹ giọng nói: “Những người dùng bữa đều là anh em cùng tiến, giống như Stone, họ đều là bạn học đại học của anh, có điều rất ồn ào, em có thể mặc kệ.”
Cố Ly nhớ đến Tống Thời Viễn, người như hình với bóng với anh thời trung học, không thể không hỏi, “Sao Tống Thời Viễn không làm cùng anh?”
“Ồ, cậu ấy à.” Lâm Yến không kìm được ý cười trên mặt, “Cậu ấy phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình thay bố.”
Cố Ly thấy anh như vậy thì tò mò, “Là gì?”
“Trang trại lợn.” Anh ném ra ba chữ.
“Hử?” Cô cũng buồn cười.
Hai người vào phòng bao, bên trong có các nhóm trò chuyện vui vẻ.
Cố Ly không khỏi nghe thấy bên tai tiếng bọn họ chế giễu chuyện Lâm Yến thoát ế, còn nói Phan Thạch Bân nhìn xa trông rộng.
“Yến ca, Cố Ly, chúng tôi đã dành chỗ tốt cho hai người, mau đến đây.” Phan Thạch Bân hét lên.
Lâm Yến và Cố Ly trả lời rồi ngồi xuống, anh lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Cố Ly, hơi nghiêng người nói với cô: “Mật khẩu là sinh nhật em, họ không kén ăn, em order tùy thích là được.”
“Hay là anh hỏi họ muốn ăn gì đi.” Cố Ly kéo tay áo anh.
“Cố Ly, đánh cược đi.” Lâm Yến không quan tâm, anh hơi hất cằm về phía chỗ ngồi bên kia, “Bọn họ hoàn toàn giống như những gì anh vừa nói.”
Cố Ly mím môi nói “Ừm”, cô order mấy món ăn thông thường.
Trong lúc chờ cơm, nhóm người cũng không nhàn rỗi, mỗi người một câu hỏi đông hỏi tây Cố Ly, thái độ thân thiện không đề cập đến chuyện riêng tư, Cố Ly cười cười đáp lại.
Khi các món ăn đã được bưng lên hết, Phan Thạch Bân gọi một ít rượu rồi rót đầy cho mình và một ly khác để cụng với Cố Ly.
Ly rượu bị chặn lại giữa lúc giao, Lâm Yến đưa tay ngăn cản, “Đừng đưa cô ấy.”
Thấy vậy, Cố Ly kéo tay anh xuống, “Không sao đâu Lâm Yến, tửu lượng của em rất khá.”
Lâm Yến không quá tin tưởng, “Thật ư?”
“Thật đấy.” Cố Ly nhận lấy ly rượu từ tay Phan Thạch Bân, “Bà ngoại em thích uống rượu, em hay cùng bà luyện tập”.
Lâm Yến nhướng mày, “Được, em uống đi.”
Cố Ly và Phan Thạch Bân cụng ly, ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch, không còn một giọt.
Phan Thạch Bân tặc lưỡi, không nhịn được trêu cô: “Người có thể hạ gục Yến ca không giống người bình thường, Cố Ly, em thật trâu bò.”
Có người lên tiếng phụ họa, “Hồi đại học có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi Yến ca nhưng đều không thành, bây giờ Yến ca mới thông suốt.”
Hồi đại học anh không yêu đương… Là vì Từ Giai Thiến sao?
Cố Ly không khỏi nhớ đến cô ấy.
Lâm Yến cười cười từ chối cho ý kiến, anh khoát tay lên lưng ghế Cố Ly, nói chuyện với Dương Tử bên cạnh về đợt kiểm tra tiếp theo của《Thanh Hành Lục》
Anh nhất thời không để ý đến cô, quay đầu mới phát hiện cô bị đám người này lôi kéo, uống rất nhiều rượu.
Lâm Yến bất đắc dĩ, anh kéo vai Cố Ly rồi nhìn cô. Không tồi, ngoài gương mặt hơi ửng hồng ra thì ánh mắt vẫn còn tỉnh táo.
Sau bữa ăn có người gợi ý lên lầu chơi bi-a, một nhóm người đi theo.
Lâm Yến cúi đầu nhìn Cố Ly, hỏi ý kiến cô: “Muốn đi không?”
Cố Ly thành thật nói, “Muốn đi.”
“Muộn rồi.” Lâm Yến liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Lát nữa về nhà anh nhé?”
Cố Ly chậm rãi gật đầu, chắc là vì uống chút rượu nên cả người mềm mại dễ thương.
Cô lấy điện thoại ra tìm danh bạ, “Để em nói với bà ngoại một tiếng, đỡ mất công bà chờ em.”
Bà ngoại, không phải bố mẹ… Mí mắt Lâm Yến khẽ giật.
Dù là vì lý do gì, nguyên nhân cô không sống cùng bố mẹ sẽ không phải là một chủ đề thoải mái.
Cố Ly đến bên cửa sổ nói chuyện với bà ngoại, “Bà à, đêm nay cháu không về, bà ngủ sớm nhé.”
“Cháu đang ở với ai? Tiểu Nghênh hay Lâm Yến?” Cố Ly đã nói với bà về Lâm Yến.
Cố Ly khẽ “Dạ”.
Bà ngoại hiểu ngay trong vài giây, bà cười tủm tỉm không quên dặn dò: “Ly Ly, nhớ dùng biện pháp an toàn.”
Cố Ly: “…”
Cố Ly lên lầu với Lâm Yến sau khi nói chuyện điện thoại, một số người đã vây xung quanh bàn bi-a.
Phan Thạch Bân mang cây cơ đến gần, “Yến ca, làm ván?”
Lâm Yến không tiếp, ôm vai Cố Ly lắc đầu, “Tôi chơi trò này không giỏi, các cậu cứ chơi đi.”
Anh cảm nhận được ánh mắt của Cố Ly, cúi xuống nhìn cô trong vòng tay mình, theo ánh đèn đôi mắt cô sáng rực đến lạ thường.
“Muốn xem?”
“Có thể chứ?”
Anh hỏi ngược lại, “Em nói xem?”
Lâm Yến cởi áo khoác, Cố Ly tự nhiên cầm lấy ôm trên cánh tay.
Anh nhận lấy cây cơ của Phan Thạch Bân rồi nhếch miệng, “Đi thôi, hai ta đánh một ván.”
Cố Ly đứng sang một bên.
Lâm Yến dựa vào mép bàn bôi lơ, liếc nhìn bàn bi-a rồi ra hiệu cho Phan Thạch Bân, “Cậu khai cuộc.”
“Được, tôi sẽ không khách khí.”
Phan Thạch Bân lưu loát đánh bóng, cả hai chính thức bước vào trận đấu.
Lâm Yến đúng chuẩn lời anh nói, quả thực anh chơi bi-a không giỏi lắm. Nhưng anh vẫn thoải mái đánh bóng một cách ổn định, tư thế cúi người cầm cơ, Cố Ly đứng cách đó vài bước không hề chớp mắt ngắm nhìn toàn bộ.
Cô không cần lén lút nhìn anh nữa, có thể quan sát không kiêng nể, Cố Ly siết chặt cánh tay, trong lòng dạt dào nhưng lại có chút chua xót.
Lâm Yến thua, chào Phan Thạch Bân với một nụ cười lười biếng rồi bước đến chỗ Cố Ly.
Giọng anh vô cùng trầm: “Cố Ly, em còn tiếp tục nhìn như thế thì anh sẽ không chịu nổi.”
Cố Ly vội vàng cúi đầu, chỉ dùng đỉnh đầu đối mặt với anh.
Lâm Yến không nhịn được cười ôm vai cô ra ngoài nhân tiện giải thích với mọi người, “Tôi và Cố Ly về trước, các cậu tùy ý chơi, hóa đơn tôi trả.”
Phan Thạch Bân và những người khác đồng thanh: “Yes~ Yến ca tuyệt vời!”
Hai người lên xe, Cố Ly thắt dây an toàn rồi ngả người ra sau, nghiêng đầu về phía cửa sổ, “Em hơi mệt, ngủ trước đây.”
Rõ ràng là từ chối nói chuyện, Lâm Yến lắc đầu cười bất lực, anh thực sự không thể làm gì cô.
Đỗ xe ở gara tiểu khu, Cố Ly vẫn còn đang ngủ, Lâm Yến nhìn cô rồi tắt máy, anh xuống xe mở cửa ghế phó lái, một tay ôm lưng Cố Ly một tay vòng qua đầu gối cô, anh nhẹ nhàng bế cô vào thang máy.
Sau khi ấn số tầng, anh cụp mắt nhìn cô yên lặng một lúc, hai má Cố Ly vẫn có chút ửng hồng, là do men say hay do câu nói đùa mập mờ của anh?
Lâm Yến không thể xác định.
Sau khi thang máy đến, anh vào nhà đặt Cố Ly lên giường trong phòng ngủ, cởi áo khoác và giày của cô, vào phòng tắm lấy khăn ấm cẩn thận lau mặt và tay cho cô, Lâm Yến nhẹ nhàng hoàn thành một loạt các động tác.
Anh ngồi bên mép giường, vén chăn cho Cố Ly, đồng thời vuốt mấy sợi tóc dính trên mặt cô.
Cô ngủ yên tĩnh, mái tóc dài xõa trên gối của anh.
Ánh mắt Lâm Yến không kiêng dè nhìn cô qua ánh sáng nhạt trên đầu giường, thật lâu sau, anh đưa tay chạm vào môi cô, cúi xuống hôn nơi đó.
Anh chỉ lướt qua rồi rời đi, lông mi Cố Ly không nhịn được khẽ run rẩy.
Động tác nhỏ này không thoát khỏi tầm mắt của anh, nhưng anh giả vờ như không biết rồi nhẹ nhàng nói: “Cố Ly, ngủ ngon.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook