Đừng Lìa Cành
-
Chương 19
Lâm Yến đến ngay sau đó, anh không xuống xe, chỉ gật đầu với An Nghênh qua cửa kính. Sau khi mở cửa, Cố Ly quay người lại nói với An Nghênh: “Bên ngoài lạnh lắm, cậu vào đi thôi.”
An Nghênh chớp mắt vẫy tay về phía trước để cô nhanh chóng lên xe, Cố Ly mỉm cười ngồi vào vị trí phó lái.
Chờ An Nghênh biến mất ở cửa tiểu khu, Cố Ly mới hạ cánh tay đang đặt trên cửa kính xe, chợt nhận ra xe vẫn chưa chuyển động, cô nhìn anh thắc mắc, “Lâm Yến?”
Lâm Yến mím môi, cúi người cài dây an toàn cho Cố Ly, anh bất mãn lên án, giọng điệu mang theo vẻ uất ức: “Bây giờ trong mắt em toàn là An Nghênh.”
Khuôn mặt của Lâm Yến gần trong gang tấc khiến tai Cố Ly nóng lên, cô im lặng tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Không gian trong xe hơi nhỏ, thoáng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, vẻ không hài lòng vì bị phớt lờ của Lâm Yến dần tan biến, anh hơi cúi đầu hôn lên má cô.
Nụ hôn tựa như lông hồng, anh dịu dàng đến khó tin.
Cố Ly hô hấp nhẹ hơn.
Hóa ra, Lâm Yến trông như thế này khi yêu.
Sau bữa tối, hai người đi xem phim.
Đó là một bộ phim tình cảm bình thường, nhưng Cố Ly xem từ đầu đến cuối không biết bộ phim nói về điều gì, âm thanh của những nụ hôn xung quanh khiến Cố Ly cảm thấy mình như bị kim châm.
Cô gãi lòng bàn tay Lâm Yến.
Lâm Yến ngầm hiểu nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài?”
“Vâng.”
Hai người cùng cúi xuống bước ra khỏi phòng chiếu.
Họ vừa bước đến phòng soát vé, một cậu bé từ phía sau chạy tới, cậu không nhìn thấy đường nên va vào Lâm Yến, lon Coca trên tay cậu nghiêng ngả đổ lên áo khoác của anh.
Cậu bé không những không xin lỗi mà còn nhăn mặt khó chịu, quay người lại muốn bỏ chạy.
Lâm Yến nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Nhóc con, có biết đụng phải người khác thì nên xin lỗi không?”
Cậu bé quay đầu… ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chậc.” Tay Lâm Yến cầm lấy bỏng ngô của cậu bé rồi giơ lên, “Không xin lỗi thì tôi lấy bỏng ngô của em.”
Lần này, cậu bé lập tức bùng nổ, cậu kiễng chân liều mạng với lấy bỏng ngô trong tay Lâm Yến.
Do bất lợi về chiều cao, cậu bại trận bắt đầu cầu xin tha thứ: “Chú ơi, cháu xin lỗi, trả cho cháu đi.”
Lâm Yến cà lơ phất phơ, “Tôi già lắm à? Gọi anh.”
Cậu bé không chịu nổi “thế lực ma quỷ” đành nhượng bộ hét lên: “Anh ơi.”
Sau đó Lâm Yến mới trả bỏng ngô rồi để cậu đi.
“Tiểu Hàm!”
Cậu bé nghe thấy tiếng mẹ gọi liền chạy đến, hai mắt chớp chớp rồi bật khóc, đưa tay chỉ về phía Lâm Yến bắt đầu tố cáo: “Mẹ ơi! Họ bắt nạt con!”
Cố Ly đang đứng tại chỗ xem poster phim dành cho trẻ em có chút choáng váng, Lâm Yến trực tiếp kéo cô, “Chạy thôi, Cố Ly.”
Cả hai nhanh chóng bỏ chạy trong khi mẹ của cậu bé đang mắng mỏ “Sao các người bắt nạt con tôi!”.
Rời rạp chiếu phim, tốc độ của hai người vẫn không suy giảm, cho đến khi họ chạy đến một con ngõ ít người.
Cố Ly tựa vào bức tường sơn trắng khẽ thở hổn hển, hoàn hồn không quên trêu chọc: “Lâm Yến, anh trẻ con quá.”
Lâm Yến nhìn cô không nói gì.
Nụ cười trên mặt Cố Ly lúc này rất tươi, thậm chí anh còn phát hiện cô có một chiếc răng nanh nhỏ xinh xắn.
Đối diện bức tường là khoảng sân nhỏ của một gia đình, những cành phong trải dài khắp bức tường, lá phong rực như lửa.
Từng cơn gió thoảng qua, cả hai lặng lẽ nhìn nhau qua những chiếc lá đỏ rơi.
Ánh mắt Lâm Yến lướt qua môi Cố Ly, anh chủ động ôm eo cô rồi hôn lên, anh hôn nhẹ nhàng, không sâu, chỉ đảo qua đảo lại giữa hai môi.
Trái tim Cố Ly như chìm vào mây khói, cô nhắm mắt cảm nhận tất cả những gì Lâm Yến mang lại cho mình.
……
“Stone, cậu có thấy gần đây Yến ca hơi lạ không?”
Phan Thạch Bân ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn, nhìn Lâm Yến đang ngồi chéo đối diện với mình một lúc rồi hạ giọng: “Có bao giờ cậu thấy cậu ấy ăn một bữa cơm mà phải chụp ảnh trước không?”
Dương Tử đặt đũa xuống rồi tiến lại gần, lòng bàn tay hướng ra ngoài làm động tác che đậy, “Hơn nữa tâm trạng cậu ấy gần đây rất tốt, không cáu kỉnh như trước.”
Phan Thạch Bân nhai thức ăn trong miệng suy nghĩ một lúc, chợt nhớ đến Cố Ly, mắt anh sáng lên rồi thì thầm: “Đoán chừng Yến ca đã có đối tượng, đợi chút, tôi ăn xong sẽ đi xác nhận thông tin.”
Nghe vậy, Dương Tử che miệng kinh ngạc, hai mắt sáng ngời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Lâm Yến dựa lưng vào ghế văn phòng rồi tiếp tục bắt chéo chân gửi một tin nhắn WeChat cho Cố Ly: [Bao lâu cũng được, anh nghĩ nó sẽ rất vui khi ở chỗ em.]
Cố Ly: [Anh không nhớ nó sao?]
Thật ra, anh nhớ em nhiều hơn…
Lâm Yến gõ xong định gửi thì tự dưng dừng lại.
Có buồn nôn quá không? Cô ấy sẽ thích cách nói này chứ?
Lâm Yến nhíu mày suy nghĩ.
“Yến ca!” Phan Thạch Bân đẩy cửa bước vào.
Tiếng gào sợ tới mức khiến tay Lâm Yến run, trong lòng cũng run lên khi nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi thành công.
Anh nhanh chóng thu hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đi tới, “Cái gì? Lại bị lừa gạt hẹn hò qua mạng?”
“…”
Cổ họng Phan Thạch Bân tắc nghẹn, cái lưỡi hung ác xuyên thủng trái tim bằng cách nhắc lại chuyện cũ vẫn không hề thay đổi.
Là anh nghĩ nhiều?
Nhưng sự tò mò và hóng hớt đã đánh gục mong muốn sống sót của anh, anh mặt dày đến gần, cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng: “Tác giả của《Thanh Hành Lục》í, cậu và Cố Ly tiến triển đến đâu rồi?”
Lâm Yến nhìn anh cười nửa miệng, “Không ngờ cậu lại hỏi chuyện này.”
“Mấy ngày nay tâm trạng cậu rất tốt, chắc chắn có chuyện vui xảy ra!” Phan Thạch Bân truy hỏi, “Thành đôi với Cố Ly rồi?”
“Stone, lần sau gặp Cố Ly phải gọi là chị dâu.” Lâm Yến hờ hững ném ra một câu.
“Really?”
“Tôi sẽ gạt cậu chuyện này à?”
Phan Thạch Bân nghiêng người nói: “Yến ca, chúc mừng cậu đã rời khỏi gia đình cẩu độc thân, Cố Ly… ừm, chị dâu phải cùng các anh em ăn mừng một chút.”
“Không cần gọi cô ấy là chị dâu thật, tính cách của cô ấy sẽ không thích ứng được chuyện này.” Lâm Yến dặn một câu rồi mới nói, “Được rồi, để tôi hỏi cô ấy.”
“Được, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Phan Thạch Bân hóng xong thì chuồn luôn.
Lâm Yến cúi đầu ấn nhẹ màn hình để mở khóa, có lẽ Cố Ly không nhìn thấy tin nhắn WeChat của anh, cô chỉ trả lời một dấu chấm hỏi.
Anh gõ: [Không có gì, Phan Thạch Bân và những người khác muốn dùng bữa với em, mấy ngày nay em cũng chỉ ở nhà chơi với Coca thôi, tối nay ra ngoài chút nhé?]
Không tới vài giây Cố Ly đã trả lời: [Được, mọi người xác nhận địa điểm rồi tối em bắt taxi đến.]
L: [Anh đón em.]
Cố Ly: [Không cần đi nhiều lần, anh đi cùng bọn họ sẽ tiện hơn.]
Đầu ngón tay Lâm Yến dừng lại.
Sau khi quan hệ với Cố Ly thay đổi, cô vẫn sợ làm phiền anh, trong lúc làm việc cũng không quấy rầy anh quá nhiều, mỗi lần hai người liên lạc đều là anh chủ động.
Thật ra anh đơn phương chủ động cũng không sao, nhưng thái độ thận trọng của Cố Ly khi ở bên anh khiến anh cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.
Anh gọi thẳng cho cô, cô nhanh chóng bắt máy.
Lâm Yến nặng nề mở miệng: “Cố Ly, em có thể tùy hứng một chút, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào của em cũng không thể trở thành phiền toái của anh.”
Đầu bên kia không trả lời ngay, Lâm Yến cũng không vội vàng.
Anh đặt điện thoại bên tai kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, cô nói những gì anh muốn nghe: “Lâm Yến… lát nữa anh đón em nhé.”
An Nghênh chớp mắt vẫy tay về phía trước để cô nhanh chóng lên xe, Cố Ly mỉm cười ngồi vào vị trí phó lái.
Chờ An Nghênh biến mất ở cửa tiểu khu, Cố Ly mới hạ cánh tay đang đặt trên cửa kính xe, chợt nhận ra xe vẫn chưa chuyển động, cô nhìn anh thắc mắc, “Lâm Yến?”
Lâm Yến mím môi, cúi người cài dây an toàn cho Cố Ly, anh bất mãn lên án, giọng điệu mang theo vẻ uất ức: “Bây giờ trong mắt em toàn là An Nghênh.”
Khuôn mặt của Lâm Yến gần trong gang tấc khiến tai Cố Ly nóng lên, cô im lặng tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Không gian trong xe hơi nhỏ, thoáng nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, vẻ không hài lòng vì bị phớt lờ của Lâm Yến dần tan biến, anh hơi cúi đầu hôn lên má cô.
Nụ hôn tựa như lông hồng, anh dịu dàng đến khó tin.
Cố Ly hô hấp nhẹ hơn.
Hóa ra, Lâm Yến trông như thế này khi yêu.
Sau bữa tối, hai người đi xem phim.
Đó là một bộ phim tình cảm bình thường, nhưng Cố Ly xem từ đầu đến cuối không biết bộ phim nói về điều gì, âm thanh của những nụ hôn xung quanh khiến Cố Ly cảm thấy mình như bị kim châm.
Cô gãi lòng bàn tay Lâm Yến.
Lâm Yến ngầm hiểu nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài?”
“Vâng.”
Hai người cùng cúi xuống bước ra khỏi phòng chiếu.
Họ vừa bước đến phòng soát vé, một cậu bé từ phía sau chạy tới, cậu không nhìn thấy đường nên va vào Lâm Yến, lon Coca trên tay cậu nghiêng ngả đổ lên áo khoác của anh.
Cậu bé không những không xin lỗi mà còn nhăn mặt khó chịu, quay người lại muốn bỏ chạy.
Lâm Yến nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Nhóc con, có biết đụng phải người khác thì nên xin lỗi không?”
Cậu bé quay đầu… ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chậc.” Tay Lâm Yến cầm lấy bỏng ngô của cậu bé rồi giơ lên, “Không xin lỗi thì tôi lấy bỏng ngô của em.”
Lần này, cậu bé lập tức bùng nổ, cậu kiễng chân liều mạng với lấy bỏng ngô trong tay Lâm Yến.
Do bất lợi về chiều cao, cậu bại trận bắt đầu cầu xin tha thứ: “Chú ơi, cháu xin lỗi, trả cho cháu đi.”
Lâm Yến cà lơ phất phơ, “Tôi già lắm à? Gọi anh.”
Cậu bé không chịu nổi “thế lực ma quỷ” đành nhượng bộ hét lên: “Anh ơi.”
Sau đó Lâm Yến mới trả bỏng ngô rồi để cậu đi.
“Tiểu Hàm!”
Cậu bé nghe thấy tiếng mẹ gọi liền chạy đến, hai mắt chớp chớp rồi bật khóc, đưa tay chỉ về phía Lâm Yến bắt đầu tố cáo: “Mẹ ơi! Họ bắt nạt con!”
Cố Ly đang đứng tại chỗ xem poster phim dành cho trẻ em có chút choáng váng, Lâm Yến trực tiếp kéo cô, “Chạy thôi, Cố Ly.”
Cả hai nhanh chóng bỏ chạy trong khi mẹ của cậu bé đang mắng mỏ “Sao các người bắt nạt con tôi!”.
Rời rạp chiếu phim, tốc độ của hai người vẫn không suy giảm, cho đến khi họ chạy đến một con ngõ ít người.
Cố Ly tựa vào bức tường sơn trắng khẽ thở hổn hển, hoàn hồn không quên trêu chọc: “Lâm Yến, anh trẻ con quá.”
Lâm Yến nhìn cô không nói gì.
Nụ cười trên mặt Cố Ly lúc này rất tươi, thậm chí anh còn phát hiện cô có một chiếc răng nanh nhỏ xinh xắn.
Đối diện bức tường là khoảng sân nhỏ của một gia đình, những cành phong trải dài khắp bức tường, lá phong rực như lửa.
Từng cơn gió thoảng qua, cả hai lặng lẽ nhìn nhau qua những chiếc lá đỏ rơi.
Ánh mắt Lâm Yến lướt qua môi Cố Ly, anh chủ động ôm eo cô rồi hôn lên, anh hôn nhẹ nhàng, không sâu, chỉ đảo qua đảo lại giữa hai môi.
Trái tim Cố Ly như chìm vào mây khói, cô nhắm mắt cảm nhận tất cả những gì Lâm Yến mang lại cho mình.
……
“Stone, cậu có thấy gần đây Yến ca hơi lạ không?”
Phan Thạch Bân ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn, nhìn Lâm Yến đang ngồi chéo đối diện với mình một lúc rồi hạ giọng: “Có bao giờ cậu thấy cậu ấy ăn một bữa cơm mà phải chụp ảnh trước không?”
Dương Tử đặt đũa xuống rồi tiến lại gần, lòng bàn tay hướng ra ngoài làm động tác che đậy, “Hơn nữa tâm trạng cậu ấy gần đây rất tốt, không cáu kỉnh như trước.”
Phan Thạch Bân nhai thức ăn trong miệng suy nghĩ một lúc, chợt nhớ đến Cố Ly, mắt anh sáng lên rồi thì thầm: “Đoán chừng Yến ca đã có đối tượng, đợi chút, tôi ăn xong sẽ đi xác nhận thông tin.”
Nghe vậy, Dương Tử che miệng kinh ngạc, hai mắt sáng ngời, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Lâm Yến dựa lưng vào ghế văn phòng rồi tiếp tục bắt chéo chân gửi một tin nhắn WeChat cho Cố Ly: [Bao lâu cũng được, anh nghĩ nó sẽ rất vui khi ở chỗ em.]
Cố Ly: [Anh không nhớ nó sao?]
Thật ra, anh nhớ em nhiều hơn…
Lâm Yến gõ xong định gửi thì tự dưng dừng lại.
Có buồn nôn quá không? Cô ấy sẽ thích cách nói này chứ?
Lâm Yến nhíu mày suy nghĩ.
“Yến ca!” Phan Thạch Bân đẩy cửa bước vào.
Tiếng gào sợ tới mức khiến tay Lâm Yến run, trong lòng cũng run lên khi nhìn thấy tin nhắn đã được gửi đi thành công.
Anh nhanh chóng thu hồi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đi tới, “Cái gì? Lại bị lừa gạt hẹn hò qua mạng?”
“…”
Cổ họng Phan Thạch Bân tắc nghẹn, cái lưỡi hung ác xuyên thủng trái tim bằng cách nhắc lại chuyện cũ vẫn không hề thay đổi.
Là anh nghĩ nhiều?
Nhưng sự tò mò và hóng hớt đã đánh gục mong muốn sống sót của anh, anh mặt dày đến gần, cũng không lòng vòng mà hỏi thẳng: “Tác giả của《Thanh Hành Lục》í, cậu và Cố Ly tiến triển đến đâu rồi?”
Lâm Yến nhìn anh cười nửa miệng, “Không ngờ cậu lại hỏi chuyện này.”
“Mấy ngày nay tâm trạng cậu rất tốt, chắc chắn có chuyện vui xảy ra!” Phan Thạch Bân truy hỏi, “Thành đôi với Cố Ly rồi?”
“Stone, lần sau gặp Cố Ly phải gọi là chị dâu.” Lâm Yến hờ hững ném ra một câu.
“Really?”
“Tôi sẽ gạt cậu chuyện này à?”
Phan Thạch Bân nghiêng người nói: “Yến ca, chúc mừng cậu đã rời khỏi gia đình cẩu độc thân, Cố Ly… ừm, chị dâu phải cùng các anh em ăn mừng một chút.”
“Không cần gọi cô ấy là chị dâu thật, tính cách của cô ấy sẽ không thích ứng được chuyện này.” Lâm Yến dặn một câu rồi mới nói, “Được rồi, để tôi hỏi cô ấy.”
“Được, vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Phan Thạch Bân hóng xong thì chuồn luôn.
Lâm Yến cúi đầu ấn nhẹ màn hình để mở khóa, có lẽ Cố Ly không nhìn thấy tin nhắn WeChat của anh, cô chỉ trả lời một dấu chấm hỏi.
Anh gõ: [Không có gì, Phan Thạch Bân và những người khác muốn dùng bữa với em, mấy ngày nay em cũng chỉ ở nhà chơi với Coca thôi, tối nay ra ngoài chút nhé?]
Không tới vài giây Cố Ly đã trả lời: [Được, mọi người xác nhận địa điểm rồi tối em bắt taxi đến.]
L: [Anh đón em.]
Cố Ly: [Không cần đi nhiều lần, anh đi cùng bọn họ sẽ tiện hơn.]
Đầu ngón tay Lâm Yến dừng lại.
Sau khi quan hệ với Cố Ly thay đổi, cô vẫn sợ làm phiền anh, trong lúc làm việc cũng không quấy rầy anh quá nhiều, mỗi lần hai người liên lạc đều là anh chủ động.
Thật ra anh đơn phương chủ động cũng không sao, nhưng thái độ thận trọng của Cố Ly khi ở bên anh khiến anh cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.
Anh gọi thẳng cho cô, cô nhanh chóng bắt máy.
Lâm Yến nặng nề mở miệng: “Cố Ly, em có thể tùy hứng một chút, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào của em cũng không thể trở thành phiền toái của anh.”
Đầu bên kia không trả lời ngay, Lâm Yến cũng không vội vàng.
Anh đặt điện thoại bên tai kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, cô nói những gì anh muốn nghe: “Lâm Yến… lát nữa anh đón em nhé.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook