Đừng Để Cô Ấy Cô Đơn
-
Chương 25: Không đâu bằng gia đình
"Tôi đã quá mù quáng để rồi không thấy được những thứ quan trọng của đời mình là gia đình. Chỉ có bên gia đình bạn mới thấy mình được yêu thương và bỏ qua mọi lần lỗi. Còn ngoài kia, một cơn giông bão cũng có thể cuốn ta đi một cách dễ dàng, khiến ta chẳng xoay mình kịp."
Đó là một ngày trời mưa, người nói người hết yêu tôi rồi, hết thật rồi. Rồi người buông lời thật vô tâm: Trễ rồi đó, đi về đi.
Thế là tôi lặn lội về nhà trong mưa, Cơn mưa xối xả hòa cùng nước mắt, đau đớn tột cùng. Về nhà, mẹ vẫn chờ cơm và đợi cửa. Mẹ hỏi tại sao lại khóc.
Cô bé Oà khóc nức nở, ôm chầm lấy mẹ. Sau mình lại vô tâm thế, vì mày chỉ biết nghĩ cho người mà chẳng hề quan tâm đến bản thân, quan tâm đến gia đình và ngay cả mẹ.
Người nuôi lớn, chăm bẵm tôi từ bé đến giờ, mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, cho tôi một cuộc sống đủ đầy, viên mãn.
Vậy mà chỉ vì một người đàn ông xa lạ mà tôi đã tự làm mình đau, làm những người xung quanh phải phiền lòng và lo lắng.
Tôi thấy mình thật ngu ngốc và có lỗi rất nhiều. Những hôm đi chơi với người cho đến gần tối mịt mới chịu về, mẹ vẫn ngồi đó đợi cửa và phần cơm con gái.
Vậy mà tôi cũng chẳng mảy may động lòng, chẳng quan tâm đến cảm xúc của mẹ.
Những lúc nhìn mẹ bận bịu, chạy vạy với công chuyện trong nhà, tôi vẫn chẳng giúp gì mẹ, vẫn mải mê với những cuộc nói chuyện và tin nhắn không ngừng với đầu dây bên kia.
Tôi không hiểu rằng, cơm tôi ăn, quần áo Tôi mặc và vô vàn những khoản phí ăn học của tôi đều từ mồ hôi và nước mắt của mẹ.
Giờ tôi mới biết, tình yêu chỉ là một thứ bé tẹo teo, dễ dàng vỡ, dễ dàng đánh mất nhưng khi nó đã mất rồi thì rất khó để tìm lại.
Nó cũng như viên kim cương lấp lánh vậy, Nếu bạn lỡ tay làm rớt bạn mãi mãi chẳng còn thấy vẻ đẹp của nó nữa.
Những ngày vắng người. Buồn thì có buồn thật, đau lòng thì cũng đau lòng thật. Nhưng chuyện đã qua đâu cách nào làm lại, người cũng đã buông tay rồi làm sao níu kéo lại nữa đây?
Tôi đã quá mù quáng khi bị ánh sáng lấp lánh kia che mờ mắt, để rồi không thấy được thứ quan trọng của đời mình là gia đình. Chỉ có bên gia đình bạn mới thấy mình được yêu thương và bỏ qua mọi lầm lỗi.
Còn ngoài kia, ta nhỏ bé đến nhường nào, một cơn giông bão cũng có thể cuốn ta đi một cách dễ dàng, khiến ta chẳng xoay mình kịp.
Đó là một ngày trời mưa, người nói người hết yêu tôi rồi, hết thật rồi. Rồi người buông lời thật vô tâm: Trễ rồi đó, đi về đi.
Thế là tôi lặn lội về nhà trong mưa, Cơn mưa xối xả hòa cùng nước mắt, đau đớn tột cùng. Về nhà, mẹ vẫn chờ cơm và đợi cửa. Mẹ hỏi tại sao lại khóc.
Cô bé Oà khóc nức nở, ôm chầm lấy mẹ. Sau mình lại vô tâm thế, vì mày chỉ biết nghĩ cho người mà chẳng hề quan tâm đến bản thân, quan tâm đến gia đình và ngay cả mẹ.
Người nuôi lớn, chăm bẵm tôi từ bé đến giờ, mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, cho tôi một cuộc sống đủ đầy, viên mãn.
Vậy mà chỉ vì một người đàn ông xa lạ mà tôi đã tự làm mình đau, làm những người xung quanh phải phiền lòng và lo lắng.
Tôi thấy mình thật ngu ngốc và có lỗi rất nhiều. Những hôm đi chơi với người cho đến gần tối mịt mới chịu về, mẹ vẫn ngồi đó đợi cửa và phần cơm con gái.
Vậy mà tôi cũng chẳng mảy may động lòng, chẳng quan tâm đến cảm xúc của mẹ.
Những lúc nhìn mẹ bận bịu, chạy vạy với công chuyện trong nhà, tôi vẫn chẳng giúp gì mẹ, vẫn mải mê với những cuộc nói chuyện và tin nhắn không ngừng với đầu dây bên kia.
Tôi không hiểu rằng, cơm tôi ăn, quần áo Tôi mặc và vô vàn những khoản phí ăn học của tôi đều từ mồ hôi và nước mắt của mẹ.
Giờ tôi mới biết, tình yêu chỉ là một thứ bé tẹo teo, dễ dàng vỡ, dễ dàng đánh mất nhưng khi nó đã mất rồi thì rất khó để tìm lại.
Nó cũng như viên kim cương lấp lánh vậy, Nếu bạn lỡ tay làm rớt bạn mãi mãi chẳng còn thấy vẻ đẹp của nó nữa.
Những ngày vắng người. Buồn thì có buồn thật, đau lòng thì cũng đau lòng thật. Nhưng chuyện đã qua đâu cách nào làm lại, người cũng đã buông tay rồi làm sao níu kéo lại nữa đây?
Tôi đã quá mù quáng khi bị ánh sáng lấp lánh kia che mờ mắt, để rồi không thấy được thứ quan trọng của đời mình là gia đình. Chỉ có bên gia đình bạn mới thấy mình được yêu thương và bỏ qua mọi lầm lỗi.
Còn ngoài kia, ta nhỏ bé đến nhường nào, một cơn giông bão cũng có thể cuốn ta đi một cách dễ dàng, khiến ta chẳng xoay mình kịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook