Mỹ Lam ngồi ngay ngốc trên giường bệnh không nói một lời nào. Mộc Nhi đã ra ngoài mua cháo cho cô, còn Nam Hoàng lúc đem cô tới bệnh viện thì đã chả thấy đâu.
Một lát sau, Nam Hoàng với vẻ mặt u buồn bước vào, anh nhồi xuống chiếc ghế cạnh giường của cô.
Anh nhìn cô một cái rồi lại thở dài, dường như anh có một điều gì đó rất khó nói:"Có chuyện gì anh cứ nói đi, đừng ấp a ấp úng nữa."
Nam Hoàng thở dài nói:"Em có biết ràng mình có thai chưa?"
Mỹ Lam giật mình một cái, rồi trở lại trạng tháu bình thường, vì cô biết chắc chắn thế nài cũng sẽ có thai, vì cô và anh không có sử dụng biện pháp bảo hộ gì cả.
Nam Hoàng thấy Mỹ Lam đặt tay lên bụng của mình mà xoa xia, anh không khỏi đau đớn, nói tiếp:"Vì em quá yếu nên không thể giữ lại đứa bé."
Mỹ Lam dừng động tác của mình lại, cô cố nở một nụ cười vì ở đây đã từng có một sinh mệnh bé nhỏ. Ánh mắt của cô dần dần bị nhòe đi và không thấy gì nữa, cô đã hứa với lòng mình là không được khóc nữa mà.
Cô hít thật sâu để nén nước mắt lại:"Đứa bé được mấy tháng?"
"Đứa bé quá nhỏ để xác định, có lẽ là bảy tuần." Nam Hoàng không dám nhìn vào vẻ khổ sở chật vật của Mỹ Lam lúc này, anh xoay mặt qua một ngóc khác trả lời.
Mỹ Lam cười trong đau khổ, đứa con tội nghiệp của cô chỉ có thể xuất hiện trên trần đời có hai tháng, mà điều đau đớn nhất là cả cha lẫn mẹ nó đều không biết sự tồn tại của nó.
Nam Hoàng không chịu nổi nhìn thấy Mỹ Lam bi thảm thế này, anh đứng bật dậy nắm lấy hai vai của Mỹ Lam lây lây cô nói:"Em tỉnh tỉnh lại đi, hắn ta đâu cí yêu em, hà cớ gì em phải đâm đầu vào hắn. Em hãy đi theo anh, anh sẽ dẫn em đi."
Mỹ Lam lắc đầu trong khổ sở, cô không muốn đi, cô không đi đâu cả, nếu cô đi ai sẽ chăm sóc cho anh. Cái suy nghĩ đó vừa xuất hiện thì cô lại bật cười chính mình, ai sẽ lo cho anh? Là Phương Chi người phụ nữ của anh yêu sao?
'Bộp...Bộp...Bộp." Tiếng vỗ tay phát ra từ phía cánh cửa. Mỹ Lam cùng với Nam Hoàng cùng lúc nhìn về phía đó.
"Ôi cô vợ của tôi! Tôi đã nhốt em ở nhà. Vậy mà em vẫn có thể ra ngoài thủ thỉ với tình nhân của mình sao?" Cảnh Sâm mặc một bộ đồ lịch lãm bước vào, với khuôn mặt khó mà đoán được cảm xúc của anh lúc này.
Nhớ like và comment nhá!!!








Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương