Dục Vọng Sai Trái ( Bản dịch)
Chapter Dương vật to quá, không nhét vào được.( H )

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Trần Trừng. Đoàn múa Kháp Phùng không biểu diễn, Cả nhóm dưới sự dẫn đầu của đội trưởng Lâm tỷ đi đến Liễu Kiểu Thanh, câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố, để chúc mừng sinh nhật của Trần Trừng.

Trần Trừng tuổi còn trẻ đã đóng vai nữ chính trong một vở ca vũ kịch, đương nhiên được cả đoàn ca múa yêu thích, phong quang vô cùng.

Trong bữa tiệc sinh nhật, mặc dù Lâm tỷ đã cảnh báo mọi người không được uống quá nhiều, nhưng khi đến bàn rượu mọi người đều không còn chừng mực, là ngôi sao của buổi tiệc mừng sinh nhật, Trần Trừng cũng uống rất nhiều rượu,hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng xinh đẹp như mới được trang điểm.

Một tiểu cô nương bình thường luôn nhu thuận ngoan hiền, trong lúc rượu chè bê bết cũng trở nên ồn ào, ôm chầm lấy hảo tỷ muội mà khóc lóc rằng mình độc thân hơn nửa năm rồi vẫn chưa tìm được bạn trai mới.

“Mỗi ngày đều luyện tập khiêu vũ, chẳng còn thời gian mà nói chuyện yêu đương.” Trần Trừng vòng tay ôm cổ Chương Tiểu Mãn, bĩu môi than thở, miệng còn nồng nặc mùi rượu, ghé vào lỗ tai Chương Tiểu Mãn nói, "Mình đã lâu không nếm thử tư vị đàn ông. Sắp biến thành lãnh đạm rồi."

Chương Tiểu Mãn cũng uống cạn, một tay cầm chai rượu, môt tay ôm lấy Trần Trừng, nói to: "Chính ... chính xác là do ngươi quá kén chọn, một đám người đuổi theo ngươi, điều kiện tốt như vậy, ngươi còn chướng mắt."

"Phi, bọn hắn đều là một đám phú nhị đại lăng nhăng cặn bã ,ta mới không hiếm lạ! "Trần Trừng nhấp một ngụm từ ly rượu, nhẹ nhàng lầm bầm," Thật muốn làm tình a! "

Bên tai đều là tiếng hát hò ầm ỹ, cùng tiếng mọi người nói chuyện phiếm, Trần Trừng ôm đầu quơ quơ, cảm thấy đầu có chút choáng váng, vừa định nói thêm gì, thì đã bị Chương Tiểu Mãn lắc lắc lắc lắc kéo dậy, nói: "Đi. . . . . . Đi, chúng ta đi bên ngoài nói. . . . . ."

Trần Trừng tuy không hiểu, nhưng vẫn đi theo Chương Tiểu Mãn đi ra ngoài, vừa ra khỏi bao phòng, tiếng ồn áo bên trong liền bị ngăn cách, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.

Chương Tiểu Mãn lôi kéo Trần Thừa đến quầy lễ tân nói: "Mình ...mình nghe nói chất lượng nam điếm ở đây rất tốt, nhưng ... giá có chút cao, nhưng hôm nay là sinh nhật của câu, mình sẽ khao cậu chơi thử một lần." !! "

" Chơi điếm ... chơi điếm một lần sao ??? "Trần Trừng cũng lắp bắp.

Sau đó, đầu óc quay cuồng, cô bị Chương Tiểu Mãn nhét vào một căn phòng nào đó, bảo cô đợi ở trong đó, sẽ có một anh chàng đẹp trai đến hầu hạ cô, trước khi rời đi, Chương Tiểu Mãn còn dặn cô nhớ mặc áo mưa.

Trần Trừng đầu óc choáng ngợp, ý thức kém minh mẫn, lảo đảo đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trần truồng leo lên giường, vừa nằm xuống chiếc giường êm ái, cô liền cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn đi ngủ.

Nửa mơ nửa tỉnh, Trần Trừng mơ hồ cảm giác được có người ở bên cạnh vén chăn nằm vào, không biết có phải là điếm của Chương Tiểu Mãn tới không? Im lặng thế này, cảm giác như ăn trộm!

Ý thức của Trần Trừng dần dần tỉnh lại, tuy rằng nàng cảm thấy chơi điếm có chút không hay, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên, cảm giác có chút kích thích, chơi điếm thì chơi điếm, cũng không phải cô chưa từng ngủ với nam nhân bao giờ, nghĩ như vậy. Cô liền đưa tay về phía người đàn ông ở bên cạnh sờ soạng một hồi, quả nhiên sờ vào một thân hình đàn ông rắn chắc.

Nam điếm này dáng người rất tốt nha!

Trần Trừng học vũ đạo, nên cơ thể rất linh hoạt, liền dễ dàng xoay người từ trong ổ chăn, đè lên thân hình người đàn ông, tựa như một đầu rắn nước.

Người đàn ông kia lại không hề phản ứng lại, toàn thân nồng nặc mùi rượu, giống như đã ngủ say, Trần Trừng trong lòng cảm thấy không vui, cảm thấy nam điếm này thật không chuyên nghiệp, vừa đi vào ngã đầu liền ngủ khiến cô không hài lòng chút nào.

Trong phòng chỉ có đèn hắt ra từ phòng tắm, với chút ánh sáng này, cô không thể nhìn ra dáng vẻ của người đàn ông kia, nhưng xét từ dáng người và đường nét, anh ta hẳn là một một đại soái ca có phẩm chất cao.

Với tâm lý không thể để Chương Tiểu Mãn tiêu tiền vô ích, lợi dụng cơn say, Trận Trừng bắt đầu cởi quần áo của người đàn ông, lăn qua lăn lại một hồi lâu mới cởi bỏ được hoàn toàn người đàn ông.

Cô đưa tay chạm vào đũng quần của người đàn ông, tấm tắc hai tiếng nói, "Quả nhiên là một áp tử, dương vật to quá!

Trong ánh đèn mờ ảo, nàng nhẹ nhàng cấm lấy cây đại dương vật kia, có chút lo lắng lầm bầm lầu bầu, "Dương vật thô to như vây, có thể nhét vào không?"

Dương vật kia dường như có ý thức của chính mình, cho dù chủ nhân ngủ say đến mức nào, nó vẫn có thể càng lúc càng lớn trong tay Trần Trừng, lớn đến mức khiến Trần Trừng có chút choáng váng.

“Lớn quá.” Cô bất lực thở dài, nằm trên người đàn ông, hai thân thể trần trụi bắt đầu cọ sát vào nhau, một lúc sau mới cảm thấy có chút khoái cảm.

Trần Thừa nuốt nước miếng cầm dương vật cứng ngắc nóng hổi áp sát vào miệng hoa huyệt ẩm ướt của mình, một hồi lâu sau vẫn không đút vào được, dương vật của người đàn ông quá lớn, cô căng thẳng đến mức không thể thả lỏng được, vì vậy mãi không chèn vào được.

Sau một hồi làm việc hăng say, Trần Trừng mệt đến mức bỏ cuộc, ngay cả dương vật cũng không chịu vào, thậm chí còn chọc vào âm hộ cô rất đau.

Cô nằm lên trên thân người đàn ông phàn nàn: "Anh là con lừa à? Dương vật to như của lừa vậy!"

Nghĩ đến đây, cô lại có chút không cam lòng, lăn qua lăn lại một hồi, dâm tâm lại ngứa lên, hoa huyệt bắt đầu chảy nước, thế là cô liền đem tao bức ma sát với dương vật của người đàn ông, chỉ mới ma sát như thế này, đã cảm thấy sảng khoái không thôi.

Cho đến khi cao trào, cô liền ngủ quên trên cơ thể người đàn ông.

Ngày hôm sau, Trần Thừa giật mình tỉnh dậy, sững sờ nhìn lên thì bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú vừa quen vừa lạ của người đàn ông.

Hai giây sau, cô mới đờ đẫn nói: “Anh … Anh rể ??”

“Trần Trừng?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương