Quán trọ Minh Nguyệt Lâu.
Đào Dương giơ tấm gương lên, ngước cằm lên, đắp kim sang dược lên đường vết rách cuối cùng, sau đó cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Quách Kỳ Lân.

Quách Kỳ Lân còn đang cầm con dao dính máu kia, vì áy náy mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh, gục đầu xuống, cắn môi, trơ mắt nhìn y, trên mặt viết đầy chữ xin lỗi, dáng vẻ bé nhỏ đó nhìn rất đáng thương, nhưng vẫn không đáng thương bằng Đào dương.
Đào Dương không bao giờ làm gì được hắn, không nỡ đánh, không nỡ mắng, cuối cùng cũng chỉ có thể đỡ trán, thở dài một hơi: Đại Lâm, ta cảm thấy hay là huynh tìm chút chuyện gì đó để làm đi?
Thấy giọng điệu này của y không tức giận, Quách Kỳ Lân mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi y: Làm gì đây?
Huynh muốn làm gì? Đào Dương kéo tay hắn qua, bảo hắn ngồi xuống.

Quách Kỳ Lân suy nghĩ, đáp lại: Chỉ cần không bảo ta đi kế thừa gia nghiệp thì làm gì cũng được!
Đào Dương cúi đầu cười, có một chuyện nghi ngờ rất lâu rốt cuộc vẫn hỏi: Đại Lâm, huynh luôn nói muốn truy tìm lý tưởng, nhưng thật ra đều là giả thôi đúng không?
Mắt của Quách Kỳ Lân lóe lên sự bối rối, nhanh chóng cúi đầu xuống, ánh mắt bay lơ lửng khắp nơi, không chịu trả lời.
Đào Dương nắm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi lại: Nói cho ta biết đi, huynh không muốn kế thừa gia nghiệp, rốt cuộc là vì cái gì?
Quách Kỳ Lân liếc nhìn y, đã đến nước này rồi, cũng không nên giấu diếm nữa: Ta là...sợ hãi đó.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của y, đúng là nguyên nhân này.
Huynh sợ cái gì? Đào Dương hỏi tiếp.
Sợ rất nhiều! Quách Kỳ Lân nhún vai, vẻ mặt đầy u sầu, nhưng lời nói lại rất ung dung: Ta sợ sẽ phá hỏng chuyện làm ăn, sợ làm baba mất mặt, sợ làm sai chuyện gì đó thì sẽ thành trò cười, lại sợ thành công rồi thì sẽ bị nói là không làm mà hưởng, sợ vất vả phấn đấu cả đời, cuối cùng ở trong mắt mọi người đều chỉ là vừa cất bước đã đứng trên đỉnh cao mà thôi.

Quách Kỳ Lân nói, chậm rãi cúi đầu xuống, bổ sung thêm một câu: Ta...Ta sợ ta không làm được.
Huynh còn có ta mà.

Đào Dương mỉm cười với hắn.

Quách Kỳ Lân không trả lời, lẳng lặng nhìn y, lông mày cũng không dãn ra, khóe miệng không có ý cười, vẻ mặt càng không dịu đi chút nào, có thể thấy là hắn vẫn hơi lo lắng.
Huynh không biết thì ta sẽ dạy cho huynh.


Đào Dương nói, nghiêng đầu qua hôn lên trán hắn một chút, mỉm cười với hắn: Tất cả, đều sẽ từ từ dạy cho huynh.

Quách Kỳ Lân liếc nhìn y, tuy vẫn chưa yên tâm nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, khẽ thở dài, rầu rĩ không vui gục xuống bàn.
Nhà họ Dương.

Sau khi Dương Cửu Lang về nhà thì đã nhốt bản thân vào trong thư phòng, bất kể là Mạnh Hạc Đường có gõ cửa thế nào, hắn vẫn sống chết không chịu ra ngoài, giữa lúc Mạnh Hạc Đường không biết nên làm thế nào mới tốt thì Đổng Cửu Hàm bước tới thông báo, nói là Châu thiếu gia tới.
Là Cửu Lương sao? Mạnh Hạc Đường hỏi với vẻ kích động.
Nhìn dáng vẻ tràn ngập mong đợi của y, Đổng Cửu Hàm lập tức hiểu ra, lén lút cười xấu xa, sau đó lại ra vẻ khổ não nói: Ôi trời ơi, Châu thiếu gia này là khách quý, không thất lễ được, nhưng hôm nay lão gia không có ở nhà, thiếu gia lại giam mình trong thư phòng, vậy...Chỉ có thể mời công tử đi tiếp đón thôi.

Mạnh Hạc Đường nhìn ra được là hắn cố ý, bất đắc dĩ mỉm cười: Ngươi đó, giống y hệt thiếu gia nhà ngươi.

Cảm ơn công tử đã khen.

Đổng Cửu Hàm chắp tay mỉm cười, sau đó dẫn hắn đi đến đại sảnh.

Vốn cho rằng lần này Châu Cửu Lương đến đây là vì đưa Trương Vân Lôi về, không ngờ trong đại sảnh chỉ có một mình hắn, thậm chí ngay cả người hầu của không dẫn theo, Mạnh Hạc Đường thoáng chốc trở nên lo lắng, vội tiến đến trước mặt Châu Cửu Lương.

Cửu Lương, sao cậu lại ra ngoài một mình, quá nguy hiểm!
Thật sự một ngày không gặp cứ ngỡ trăm năm, mặc dù chỉ mới tách ra có một ngày, Châu Cửu Lương cũng rất nhớ y, bây giờ quan sát y từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt y rất tốt cho nên gật đầu hài lòng: Không tệ, xem ra tên Dương Cửu Lang đó cũng không để tiên sinh nhà ta chịu thiệt thòi.

Phản ứng của Châu Cửu Lương bình thản, nhưng câu tiên sinh nhà ta tựa như đã nói rõ hết mọi thứ, trong lòng Mạnh Hạc Đường đột nhiên thắt lại, không tự chủ mà giương khóe môi, cũng học theo dáng vẻ của hắn, dò xét trên dưới một phen, gật đầu hài lòng: Ừm...Bện nhi chăm sóc Cửu Lương nhà ta cũng rất không tệ.

Châu Cửu Lương có chút khó tin nhướng mày, sau đó cố ý nói với vẻ chia xót: Haiz, cuối cùng vẫn là Cửu Lang thú vị hơn ta, mới theo huynh ấy có một ngày mà tiên sinh đã học được cách nói đùa rồi?
Cậu ấy thú vị, nhưng ta vẫn muốn chăm sóc cho cậu hơn.

Mạnh Hạc Đường cụp mắt mỉm cười, vì thẹn thùng nên nói rất nhỏ.
Châu Cửu Lương cúi đầu cười, hắn cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng đã quyết định là muốn cố hết sức xa lánh y, nhưng lại vì cái gì mà phải làm nhiều chuyện không cần thiết đến vậy, hại cho tiên sinh nhạy cảm, cũng hại bản thân rối loạn...!

Châu Cửu Lương cong môi, đột nhiên muốn tùy hứng một lần, lần này hắn không giấu đi sự yêu thích đối với đối phương nữa, chậm rãi nắm lấy tay y, bao thật chặt trong lòng bàn tay mình.

Mạnh Hạc Đường khó hiểu liếc nhìn hắn, im lặng một lát mới hỏi với vẻ e sợ: Vậy còn cậu? Biện nhi có phải cũng tốt hơn ta không, từ khi mới vào cửa, cậu vẫn luôn cười...!
Châu Cửu Lương gật đầu, lúc này trả lời y: Sư ca của ta tất nhiên rất tốt.

Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì trong lòng hơi đau, cô đơn rủ mắt xuống, chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay hắn, đột nhiên Châu Cửu Lương cười, níu tay y lại, nhướng mày với y: Nhưng vì có thể nhìn thấy huynh nên ta mới cười.

Mạnh Hạc Đường hơi sửng sốt, vừa định truy hỏi hắn có ý gì, Châu Cửu Lương lại vỗ vỗ lên tay y trước rồi nói: Tiên sinh, huynh biết Cửu Lang đang ở đâu phải không?
Phải rồi, ta đang định nói với cậu đây! Mạnh Hạc Đường cũng nhớ tới, vội nói: Sáng nay vốn dĩ Cửu Lang nói là muốn đi đón Biện nhi về, đi được nửa đường thì không biết sao đột nhiên nổi giận không đi nữa, sau khi trở về thì lại nhốt mình trong thư phòng không chịu ra, bây giờ còn đang ở trong đó!
Châu Cửu Lương biết nguyên nhân, cúi đầu thở dài, dìu Mạnh Hạc Đường đến ghế ngồi, vỗ vai y: Huynh ngồi trước đi, ta đi xem huynh ấy.

Nói xong chống gậy chậm rãi đi về phía thư phòng.

Thật ra Dương Cửu Lang vào thư phòng xong thì thấy ngột ngạt, nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng nằm nhoài trên bàn mà ngủ, dù sao thì tối qua đã nhớ nhung tiểu tổ tông cả đêm, không ngủ chút nào, còn Mạnh Hạc Đường gõ cửa quá nhẹ, kêu cũng nhỏ giọng, Dương Cửu Lang không nghe thấy, lúc này mới thành ra như vậy.

Mạnh Hạc Đường dịu dàng lễ độ, Châu Cửu Lương thì không như vậy, đi đến trước cửa thư phòng, dùng sức vỗ lên cửa.
Dương Cửu Lang!
Trong phòng, Dương Cửu Lang lập tức bừng tỉnh, xoa xoa khuôn mặt bị cấn đau, chớp mắt mấy cái, còn chưa tỉnh hoàn toàn.
Gõ không ai trả lời, Châu Cửu Lương không có kiên nhẫn lại kêu lên, cũng không chiều theo thói của Dương Cửu Lang, vòng qua bên cạnh cửa sổ gần bàn sách, quơ gậy lên, nắm chắc lấy chỗ đầu tròn dùng sức đập một cái lên cửa sổ, đừng thấy thân thể hắn yếu đuối, sức lực cũng không nhỏ đâu, đập một phát lập tức tạo thành lỗ thủng trên cửa sổ!
Bên trong phòng, Dương Cửu Lang vừa mới mở nửa mắt, không đợi cho hắn tỉnh hẳn, đột nhiên cửa sổ bên cạnh đã nổ, mảnh gỗ vụn rơi trên mặt bàn, đầu tròn của cây gậy dừng trước mặt hắn, cách ấn đường khoảng chừng một ngón tay.

Dương Cửu Lang lập tức tỉnh táo, trừng mắt nhìn đầu gậy kia, không khỏi nuốt nước bọt, dáng vẻ Châu Cửu Lương chẳng hề hấn gì, rút gậy ra, xuyên qua lỗ hổng trên cửa sổ, lạnh nhạt nói với hắn: Mở cửa, tâm sự chút.

Mẹ nhà ngươi! Dương Cửu Lang giận đến hít ngược một hơi, lườm hắn, vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy đi mở cửa cho hắn.
Châu Cửu Lương cũng không khách sáo với hắn, vào phòng tìm chỗ ngồi xuống, đưa mắt nhìn mặt bàn trống rỗng, duỗi tay về phía hắn: Rót cho ta ly trà.


Dương Cửu Lang không quan tâm đến lời này của hắn, ngồi liệt trên ghế đối diện, lặng lẽ nhìn hắn: Ngươi nói xem ngươi là người sắp chết đến nơi rồi, còn không nằm yên ổn trong nhà đi, mò mẫm đi ra đây làm gì!
Châu Cửu Lương thu tay lại, chẳng những không giận mà còn cười: Ta tới tìm huynh.

Tìm ta làm gì? Dương Cửu Lang nói với vẻ ghét bỏ.
Châu Cửu Lương mỉm cười nhìn hắn, hỏi thẳng vào vấn đề: Khi nào thì huynh đón tổ tông nhà huynh về?
Không đón! Dương Cửu Lang nghe vậy xong thì lập tức nổi giận, nhớ tới chuyện hồi sáng, lúc này quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn hắn.

Châu Cửu Lương biết hắn đang giận cái gì, cũng không giải thích mới hắn mà nhướng mày cố ý khích hắn: Không đón à? Vậy coi như của ta nhé.

Dương Cửu Lang lập tức nguýt hắn, nghiến nát răng mới nói ra: Hắn vốn đến để xung hỉ cho ngươi!
Châu Cửu Lương ra vẻ kinh ngạc nói: Ồ? Lúc trước huynh đâu có nói vậy.

Lúc trước ta nói thế nào? Dương Cửu Lang cố ý giả vờ không nhớ, muốn để chính miệng hắn nói ra, cũng nhắc nhở hắn một chút cái gì gọi là vợ của huynh đệ thì không được động vào.

Nhưng ai ngờ Châu Cửu Lương căn bản không tiếp lời, thản nhiên nhún vai: Ta quên rồi.

Dương Cửu Lang ghét bỏ lườm một cái, nhất thời không còn gì để nói.

Châu Cửu Lương bật cười, chơi chán rồi, vỗ nhẹ lên vai hắn, vẫn giải thích với hắn: Được rồi, hồi sáng huynh ấy thân mật với ta là vì thấy huynh với tiên sinh nói nói cười cười, cố ý muốn chọc giận huynh thôi.

Việc này Dương Cửu Lang sớm đã đoán được, cũng không đơn giản chỉ vì như vậy mà giận, thoáng liếc mắt nhìn hắn, hừ một cái: Hắn cố ý chọc giận ta, vậy còn ngươi?
Ta làm sao? Châu Cửu Lương cố ý giả ngu.
Dương Cửu Lang nhìn chòng chọc vào mắt hắn: Ngươi nói thử xem?
Châu Cửu Lương nghĩ tới nghĩ lui, gật đầu nói: Cảm giác cũng không tệ lắm, trên người sư ca có mùi thơm rất dễ chịu.

Ngươi đúng là cái gì cũng dám nói, muốn đánh nhau với ta có phải không? Dương Cửu Lang cười khẩy, mặc dù biết hắn đang nói đùa nhưng vẫn không khỏi nổi giận siết chặt nắm đấm.

Nói đến đây, tâm ý của hắn thế nào thì Châu Cửu Lương đã hiểu cực kỳ rõ, cũng lười nói nhảm tiếp với hắn mà hỏi thẳng: Chuyện này bỏ qua đi, ta chỉ hỏi huynh, đón hay không đón?
Không đón! Dương Cửu Lang lập tức trả lời, đúng là bướng bỉnh cứng đầu.


Châu Cửu Lương thở dài, nhẹ giọng dịu dàng, nghiêm túc nói: Cửu Lang, ta không đùa, huynh cũng nói lời thật lòng đi, được không?
Thấy hắn nghiêm túc, Dương Cửu Lang cũng không lộn xộn nữa, liếc nhìn hắn, lại từ từ cúi đầu, im lặng một lát mới nói với vẻ xa xôi: Ta muốn đón em ấy về, ta cũng rất nhớ em ấy, nhưng ngươi cũng biết ta là mệnh thiên sát cô tinh, từ nhỏ đã khắc chết mẹ ta rồi, còn khắc người hầu trong nhà thỉnh thoảng phải mắc bệnh này bệnh nọ, nếu không phải cha ta vì việc làm ăn buôn bán mà phải thường xuyên ra ngoài thì có khi...!
Nói đến đây, Dương Cửu Lang liền ngừng lại, thở dài một hơi rồi nói tiếp: Tuy nói tướng mệnh của em ấy tốt, đại phú đại quý, nhưng lỡ như ta thật sự khắc chết em ấy, vậy thì phải làm sao đây? Ngươi xem từ sau khi em ấy đi theo ta thì đã bị thương đến hai lần rồi!
Biết ngay là hắn cho lắng chuyện này, Châu Cửu Lương mỉm cười, khuyên hắn: Sự bất quan kỷ, quan kỷ tắc loạn*, huynh đừng suy nghĩ nhiều, huynh xem ta làm huynh đệ tốt với huynh bao nhiêu năm rồi, không phải vẫn còn sống rất tốt sao?
*Sự bất quan kỷ, quan kỷ tắc loạn: việc không liên quan, càng quan tâm càng loạn.

Dương Cửu Lang giương mắt nhìn hắn, miễn cưỡng cười: Nên ta mới nghi là bệnh của ngươi càng ngày càng nặng là do ta.

Châu Cửu Lương nhướng mày, gật đầu nói: Thật ra ta cũng nghi ngờ là vậy.

Hả? Dương Cửu Lang sững sờ, vô cùng ghét bỏ mà nhìn hắn.
Châu Cửu Lương phì cười, vỗ vai hắn: Được rồi, huynh nhớ huynh ấy, huynh ấy cũng nhớ huynh vô cùng, ta nhìn ra được là sư ca thật sự thích huynh, nếu huynh cứ bướng bỉnh như vậy e là sẽ bỏ lỡ đấy.

Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày, ngón tay gõ gõ lên bức thư trên mặt bàn, nói: Đây là kết quả xem tướng mệnh của ta và em ấy có hợp nhau hay không, ta đã bảo Cửu Hàm đi xem, một ngày một đêm rồi ta vẫn không dám mở ra xem.

Vậy ta xem giúp huynh.

Châu Cửu Lương kéo bức thư kia qua, mở ra nhìn thoáng qua.
Dương Cửu Lang căng thẳng nhìn chằm chằm hắn, ra sức muốn nhìn ra thứ gì đó từ nét mặt của hắn, tiếc là vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn ra gì.

Châu Cửu Lương buông lá thư xuống, không nói gì, chỉ lạnh giọng hỏi lại hắn: Rốt cuộc là có đi đón không?
Dương Cửu Lang vẫn không đoán ra được kết quả trong thư này là thế nào, cũng không dám tùy tiện trả lời hắn.
Châu Cửu Lương không đợi được nữa, nhíu mày nói: Không đón thì ta sẽ đưa huynh ấy về nhà thật đấy.

Dương Cửu Lang nguýt hắn, biết đây chỉ là nói khích thôi, nhưng cũng cam lòng bị lừa, khẽ thở dài, lắc đầu: Hồi sáng mới ầm ĩ ra chuyện như vậy, cứ để em ấy ở lại chỗ ngươi một đêm đi, cũng cho em ấy chút thời gian suy nghĩ lại, thấy rõ lòng mình, sáng mai ta lại đến đón em ấy về.

Châu Cửu Lương gật đầu: Vậy được, sáng mai ta chờ huynh, huynh muốn đón Biện nhi nhà huynh thì cũng đừng quên trả tiên sinh nhà ta lại đấy.

Rốt cuộc Dương Cửu Lang cũng cười, nhướng nhướng mày với hắn: Yên tâm đi, không lợi dụng ngươi đâu!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương