Sau khi nói chuyện với Dương Cửu Lang xong, Châu Cửu Lương liền cáo từ, Mạnh Hạc Đường đến cửa chính của nhà họ Dương tiễn hắn, Châu Cửu Lương vỗ vỗ lên mu bàn tay y nói: Tiên sinh yên tâm, sáng mai Cửu Lang tất sẽ đưa huynh về.

Mạnh Hạc Đường nhíu mày nhìn hắn: Tại sao cậu...sao cậu không đón ta về luôn bây giờ?
Được huynh ấy đưa về chẳng phải có thể diện hơn sao? Châu Cửu Lương nhướng mày cố ý trêu y, thấy y vẫn mặt ủ mày chau thì lại giải thích với y: Thiệt thòi cho huynh, chỉ là hai người họ ầm ĩ ra đến như vậy, muốn mọi chuyện lắng xuống thì chỉ có thể đi con đường này.

Ta hiểu ý của cậu.

Mạnh Hạc Đường gật đầu, nhìn hắn với vẻ lo lắng: Nhưng không ở cạnh cậu, ta không yên tâm.

Ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.

Châu Cửu Lương cười với y, lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp, trong lúc lơ đãng thì chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ y, Châu Cửu Lương nhướng mày: Sợi dây chuyền này...là Cửu Lang tặng cho huynh à?
Hả? Mạnh Hạc Đường cúi đầu nhìn dây chuyền trên cổ, vội giải thích với hắn: Không phải không phải, đây là Cửu Lang mua cho Biện nhi, không biết tại sao đột nhiên nổi giận rồi lại đeo lên cho ta, ta định trả lại cậu ấy, nhưng cậu ấy không cho ta tháo xuống.

Châu Cửu Lương gật đầu, nhếch môi không biết là ý gì: Trông rất đẹp.

Cậu...đang giận à? Mạnh Hạc Đường thăm dò hỏi hắn, sau khi hỏi ra rồi thì lại lâm vào xoắn xuýt, thoáng chốc không biết mình muốn nhận được câu trả lời gì, y mong Cửu Lương thấy giận, nhưng lại không mong là hắn giận...
Châu Cửu Lương chỉ mỉm cười, nói bằng vẻ thản nhiên: Không có.
Câu trả lời này đúng là giống phong cách của hắn, Mạnh Hạc Đường lại không vui nổi, cũng trong khoảnh khắc đó y đột nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, y vẫn mong Cửu Lương tức giận hơn một chút.

Được rồi, ta đi đây, huynh nghỉ ngơi sớm chút.

Châu Cửu Lương nói rồi quay người ngồi vào xe.
Xe chậm rãi chuyển động, Mạnh Hạc Đường đưa mắt nhìn hắn rời đi, chậm rãi cúi đầu, im lặng hồi lâu mới quay người trở về nhà họ Dương.

Trên xe, đầy trong đầu Châu Cửu Lương đều là sợi dây chuyền kia, càng lúc càng cảm thấy chướng mắt, hắn hít sâu một hơi, căn dặn tài xế: Đến Đại San Lan.

Cửa hàng của nhà họ Kim ở Đại San Lan.

Châu Cửu Lương đi vào tiệm, không thấy bóng dáng Tạ Kim đâu, hỏi tiểu nhị thì mới biết ông chủ của bọn họ vừa mới ra ngoài rồi, cũng không nói là có chuyện gì, dù sao cũng là đến giờ vẫn chưa thấy về.


Không sao, ta đợi ông ấy.

Châu Cửu Lương quyết tâm muốn mua một sợi dây chuyền đẹp hơn cho tiên sinh, tìm chỗ ngồi xuống, đợi Tạ Kim về.
Cùng lúc đó, trong quán rượu Tiêm Cục.

Lúc Tạ Kim và Trương Cửu Nam chạy tới, Phàn Tiêu Đường đã uống đến mức nằm úp sấp trên bàn, Lý Hạc Đông vẫn còn tỉnh, Tạ Kim đã sớm đoán được sẽ như vậy, vội vàng bước tới.

Ủa? Sao các ngươi ở đây? Lý Hạc Đông cười, vẫy tay gọi bọn họ ngồi xuống: Đến rất đúng lúc, uống với ta mấy ly đi.

Tạ Kim tặc lưỡi, bất đắc dĩ nhìn y: Sao ngươi lại dẫn nó đi uống rượu?
Lý Hạc Đông làm vẻ mặt vô tội nhún vai: Ta đâu có dẫn nó, tự nó nhất định phải đi theo ta.

Trương Cửu Nam rủ mắt nhìn tình trạng của Phàn Tiêu Đường, may là chỉ uống say, mặt không trắng cũng không nôn, có thể thấy là không uống nhiều cho lắm, vội nói với Tạ Kim: Sư gia, cậu ấy không sao, chỉ uống say rồi ngủ thôi.

Lúc này Tạ Kim mới thở phào nhẹ nhõm, Lý Hạc Đông nhìn dáng vẻ căng thẳng đó của bọn họ thì ghét bỏ hừ một cái: Ngộ ha, uống chút rượu thì có thể chết được à?
Không chết được nhưng cũng không được để nó uống rượu chứ! Nó mới bao lớn chứ! Tạ Kim hơi lo lắng, không khỏi hơi lớn tiếng một chút.
Lý Hạc Đông thấy hắn như vậy thì giật bắn mình, lập tức nổi giận, vỗ xuống bàn: Ngươi la cái gì mà la! Con mẹ nó chứ ta cũng đâu có rót cho nó, tự nó ba hoa nói cái gì mà ngàn chén không say! Rượu cũng là tự nó uống! Ngươi trách ta làm gì! Liên quan quái gì đến ta chứ!
Tạ Kim ý thức được thái độ vừa rồi đối với hắn có chút không hay, vội dịu giọng: Không phải ta trách ngươi, mà là...
Tạ Kim còn chưa nói hết, Lý Hạc Đông đã lạnh giọng cắt lời hắn: Sợ ta dạy hư nó?
Tạ Kim thoáng chốc nhíu mày: Sao ngươi lại nói như vậy!
Lý Hạc Đông hừ một cái: Giả vờ giả vịt cái gì, đừng tưởng là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ông đây thích uống rượu thích đánh nhau đấy, là một tên đầu trộm đuôi cướp đấy, sợ ta dạy hư thằng nhóc đó vậy thì sau này đừng chọc đến ta nữa, ngươi cũng cách xa ta ra một chút! Đỡ phải làm dơ bẩn thanh danh của ngươi!
Lý Hạc Đông nói rồi định bỏ đi, Tạ Kim vội níu y lại, khẽ thở dài, quay đầu căn dặn Trương Cửu Nam: Cửu Nam, con đưa Tiêu Đường về nhà trước đi đừng để dì Hai biết.

Dạ dạ dạ! Trương Cửu Nam nghe vậy thì rất mừng, lật đật cõng Phàn Tiêu Đường lên lưng, thiếu điều chạy như bay ra khỏi nơi thị phi này.
Ai ngờ Trương Cửu Nam mới đi được một bước, đột nhiên Phàn Tiêu Đường kéo lấy áo của Tạ Kim, Trương Cửu Nam vội dừng lại, Tạ Kim lập tức giật mình, hai người ngạc nhiên nhìn Phàn Tiêu Đường, thôi rồi! Không thể để cậu ấy biết hắn còn sống được!
Ca....ca...!
Khóe mắt Phàn Tiêu Đường có nước mắt chảy xuống, nhưng cũng không mở mắt ra, chỉ lầm bầm vài tiếng rồi thả tay ra, Tạ Kim đau lòng nhìn cậu, lau đi nước mắt cho cậu, sau đó vỗ vai Trương Cửu Nam: Đưa đệ ấy về đi, nhớ nấu một bát canh giải rượu cho đệ ấy.

Dạ.


Trương Cửu Nam gật đầu, sợ đi nhanh quá xóc nảy khiến Phàn Tiêu Đường khó chịu, cố hết sức nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Ngươi đối xử tốt với nó thật.

Lý Hạc Đông cảm thán.

Tạ Kim quay đầu nhìn y, bật cười: Sao vậy? Ngươi hâm mộ à?
Ừ.

Lý Hạc Đông buồn buồn gật đầu, Tạ Kim lập tức sững sờ, vẻ mặt vừa mừng vừa lo nhìn y, đột nhiên Lý Hạc Đông lại thở dài, cầm ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch: Anh của ta chưa từng đối xử như vậy với ta.

Hóa ra là ngươi hâm mộ điều này à.

Tạ Kim hơi thất vọng nhìn y.

Chứ còn gì nữa? Lý Hạc Đông nói với vẻ hiển nhiên, sau đó lại cong môi, nói với vẻ xa xăm: Trong trí nhớ của ta gần như không có hình bóng của cha mẹ, mặc dù anh ta một tay nuôi ta lớn, đối xử với ta cũng không tệ, nhưng huynh ấy bận bịu kiếm tiền rồi lại bận quản lý nhà cửa, căn bản không có thời gian đi theo ta, ta thấy huynh ấy quá cực khổ, cũng muốn thay huynh ấy gánh vác một phần, muốn giúp huynh ấy chèo chống cái nhà này.

Anh ta là người hiền lành nên ai cũng bắt nạt, ta thì không phục, nếu có ai dám ức hiếp anh ta, bắt nạt anh ta, khi dễ nhà của bọn ta, ta đều đánh lại!.

truyện ngôn tình
Lý Hạc Đông nói đến đây lại cạn thêm một ly: Nhưng anh của ta không hiểu cho lòng tốt của ta, còn cảm thấy ta mỗi ngày đều gây rối.

Tạ Kim đau lòng nhìn y, đưa tay nắm lấy tay y, dạt dào tình cảm mà hứa hẹn với y: Đông tử, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào ức hiếp ngươi nữa đâu.

Giỡn hả! Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, vênh váo chỉ vào bản thân: Không nhìn xem ông đây là ai à! Dám cmn bắt nạt ta sao?
Tạ Kim ghét bỏ liếc y, người này ngốc thật đấy, không nhìn ra là người ta đang thổ lộ sao? Bầu không khí tốt đẹp đều bị y phá hỏng!
Sao ngươi không nói gì? Ngươi không tin ta à? Lý Hạc Đông hỏi hắn.
Ta tin ta tin! Tạ Kim liếc nhìn y, ép bản thân cười lên, cầm bầu rượu lên rót cho y: Nào, uống rượu đi.

Còn uống đếch gì nữa! Lý Hạc Đông bực bội đẩy tay hắn ra: Tâm trạng tốt đều bị ngươi làm hỏng rồi, không uống! Đi về!
Nói rồi đứng lên đi thẳng, Tạ Kim vội muốn đuổi theo, lúc này tiểu nhị bu lại, cong lưng lại như mèo mỉm cười với hắn: Gia, hai vị đi cùng nhau à? Bàn này còn chưa tính tiền đấy ạ?

Bao nhiêu tiền? Tạ Kim cúi đầu móc tiền.
Tiểu nhị cười xòe năm ngón tay ra: Năm mươi.

Tạ Kim sững sờ, thăm dò hỏi hắn: Đồng?
Lượng, ngại quá.

Tiểu nhị cũng mỉm cười khó xử.
Hơi thở của Tạ Kim lập tức chậm lại, cố dằn lòng không để bản thân vì tiền mà mất mặt: Bọn họ uống nhiều như vậy à?
Không có nhiều, mà là...!Tiểu nhị chỉ xuống mấy cái bình rỗng dưới bàn, xoa xoa tay cười: Mấy bình đó là Nữ Nhi Hồng bốn mươi năm tuổi.

Tạ Kim thở dài chấp nhận số phận, ném túi tiền cho tiểu nhị: Còn dư xem như thưởng cho ngươi.

Ối! Đa tạ khách quan! Tiểu nhị nhận lấy túi tiền, kích động chắp tay thi lễ với hắn không ngừng: Ngài đi thong thả! Lần sau ngài lại đến nhé! Ngài sống lâu trăm tuổi! Ngài thọ tựa Nam Sơn!
Tạ Kim đau đầu gần chết, bước nhanh ra khỏi quán rượu, lại phát hiện Lý Hạc Đông sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, Tạ Kim lại thở dài bất đắc dĩ, thấy lúc nãy y cũng rất tỉnh táo nên vẫn về tiệm sắp xếp một chút rồi mới về nhà tìm y.

Lúc Tạ Kim quay lại tiệm, trời đã tối, Châu Cửu Lương vẫn đang đợi hắn, có lẽ là đợi quá lâu đến mức đói bụng rồi, hắn còn nhân tiện mời tất cả tiểu nhị ăn cơm, cả đống người ngồi vây quanh quầy hàng mà ăn.

Hôm nay Tạ Kim đã đủ nhức đầu rồi, vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này suýt chút đã tức đến ngất xỉu, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, dằn lòng bước tới hỏi Châu Cửu Lương: Sao cậu lại tới đây?
Nghe giọng điệu quen thuộc thân thiết này của hắn, các tiểu nhị đều thấy hơi kỳ lạ, không phải ông chủ từ nơi khác tới sao? Sao lại quen biết với thiếu gia nhà họ Châu?
Châu Cửu Lương bỏ đũa xuống, lễ phép mỉm cười với hắn: Ông chủ Kim, tất nhiên là ta đến để mua đồ.
Một tiếng ông chủ Kim này mới khiến Tạ Kim nhận ra được là mình còn đang che giấu thân phận, lập tức đổi thái độ, hết sức cung kính chắp tay với Châu Cửu Lương: Châu thiếu gia đại giá quang lâm, vẻ vang cho cửa tiệm nhỏ này, xin hỏi ngài cần gì?
Châu Cửu Lương cúi đầu cười, quan sát bên trong cửa tiệm của hắn một chút: Ta nhớ là ông chủ Kim từng nói trong tiệm có báu vật trấn tiệm, không biết tại hạ có thể có may mắn được xem qua không?
Báu vật trấn tiệm? Tạ Kim nhíu mày, Cửu Lương chưa từng thích những thứ của cải ngoài thân như vậy, sao đột nhiên lại hỏi đến cái này?
Tạ Kim xích lại gần hắn một chút, nhỏ giọng nói: Cậu xem cái đó làm gì?
Tất nhiên là muốn mua rồi.

Châu Cửu Lương trả lời.
Thấy hắn thật sự tới mua đồ, Tạ Kim nói với vẻ khó xử: Cậu tới trễ rồi, báu vật trấn tiệm Cửu Lang mua mất rồi.

Lại là Dương Cửu Lang? Châu Cửu Lương nhíu mày.
Tạ Kim khó hiểu nhìn hắn: Sao vậy? Các cậu cãi nhau à?
Không có.

Châu Cửu Lương lắc đầu, lại hỏi hắn: Vậy có thứ gì tốt hơn cả báu vật trấn tiệm không?
Báu vật trấn tiệm đã là tốt nhất rồi.


Tạ Kim nói với vẻ bất đắc dĩ, đi vào trong quầy lục lọi một hồi, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt hắn: Còn một sợi dây chuyền làm cùng một loại vật liệu với cái đó, nhưng mà vật liệu dư lại không nhiều nên hơi nhỏ.

Dây chuyền thì vừa khéo.

Châu Cửu Lương liếc nhìn dây chuyền vàng đen trong hộp, đúng là rất nhỏ, nhưng nhìn cũng rất đẹp, Châu Cửu Lương gật đầu hài lòng: Vậy lấy cái này đi.

Đứa nào đứa nấy không coi tiền ra gì hết.

Tạ Kim thở dài, quay người gói lại cho hắn, vì mới vừa tốn ít tiền thưởng ở quán rượu Tiêm Cục nên hắn cố hết sức kiếm thêm từ chỗ Châu Cửu Lương năm mươi lượng.

Châu Cửu Lương mua được dây chuyền, lúc này mới về nhà, vừa mới vào cửa nhà, Trương Vân Lôi đã lập tức ra đón: Đệ đã đi đâu vậy? Sao muộn vậy rồi mới về?
Ra ngoài mua vài thứ.

Châu Cửu Lương cười với y: Sao sư ca còn chưa ngủ nữa?
Không phải vì đợi đệ à? Trương Vân Lôi bĩu môi, quay người đi đến bên giường.

Châu Cửu Lương không theo lên giường mà là quay người ngồi xuống giường nhỏ: Vậy sư ca sớm nghỉ ngơi đi, đệ ngủ trên giường nhỏ là được rồi.

Này! Trương Vân Lôi thiếu cân nhắc, không hiểu cái gì là tránh hiềm nghi hay không tránh hiềm nghi, đưa tay túm hắn lại: Tự nhiên đệ ngủ trên giường nhỏ làm gì? Đệ chê ta à?
Không có không có! Châu Cửu Lương vội xua tay, nhưng lại không thể nói cho y biết là sáng mai Cửu Lang sẽ đến đón y, Dương Cửu Lang không có thói quen gõ cửa, lỡ đâu đạp cửa một phát bước vào thấy hai người họ ngủ trên cùng một cái giường vậy thì hắn sẽ phản ứng tới mức nào chứ!
Cá là đệ cũng không dám! Trương Vân Lôi nói, kéo cánh tay của hắn đi đến bên giường: Không chê thì ngoan ngoãn ngủ trên giường cho ta! Đệ là người bệnh! Ta để đệ ngủ ở giường nhỏ thì ta còn là con người à? Đều là đại nam nhân có gì đâu mà ngại! Hôm qua cũng đâu có thấy đệ như vậy!
Châu Cửu Lương giùng giằng, mỉm cười với y: Không được không được, bây giờ không giống trước nữa, để đệ ngủ giường nhỏ đi.

Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ khó hiểu, đột nhiên phản ứng được điều gì đó, chỉ vào hắn cười xấu xa nói: À! Ta biết rồi! Có phải đệ bị dung mạo xinh đẹp của sư ca mê hoặc rồi không?
Đẹp thì đẹp, nhưng cũng không đến mức mê hoặc, dù sao thì y vẫn là sư ca, nhưng Châu Cửu Lương không có ý định giải thích, cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy tay y ra, xuôi theo y mà nói: Huynh hiểu như vậy cũng được, cho nên để tốt cho huynh, cũng vì tốt cho đệ, để đệ ngủ giường nhỏ đi.

Trời ơi! Trương Vân Lôi phóng khoáng vỗ tay, kéo lấy tay hắn lại đi đến giường: Lộn xộn cái gì! Ta còn không tin được đệ à!
Châu Cửu Lương nhướng mày cười: Huynh tin đệ nhưng chưa chắc Cửu Lang tin đệ.

Nghe tới Dương Cửu Lang, Trương Vân Lôi lập tức nhớ tới dáng vẻ thân mật của hắn và Mạnh Hạc Đường hồi sáng, trong nháy mắt lập tức nổi giận: Đệ quan tâm hắn làm gì! Đệ với ta vốn là một đôi, mắc gì mà đệ phải ngủ giường nhỏ, đệ nhất định phải ngủ cùng một giường với ta!
Ấy! Sư ca! Châu Cửu Lương không lay chuyển được y, hắn bị đẩy ngã lên giường, vừa định ngồi dậy, Trương Vân Lôi đưa tay ấn hắn lại, sau đó đặt một cái gối ở giữa hai người, mỉm cười với hắn: Như vậy được rồi chứ?
Châu Cửu Lương nhìn cái gối một chút, lại nhìn y, đành phải gật đầu: Vậy thì cứ thế đi.

Lúc này hai người rốt cuộc mới yên tĩnh lại, Trương Vân Lôi đã sớm buồn ngủ, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất, đợi sau khi y ngủ rồi, Châu Cửu Lương nhẹ nhàng nhấc chăn lên, cẩn thận ngồi dậy, đưa mắt nhìn sư ca của hắn, thân thiết đắp kín chăn cho y, sau đó lại về giường nhỏ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương