Vu Khiêm nói là làm, sáng hôm sau đã gọi hết tất cả các ông chủ có tham gia tranh cử thương hội đến Minh Nguyệt Lâu, vì thế mà Loan Vân Bình cũng cố tình dọn dẹp hiện trường cho việc này, trong đại sảnh Minh Nguyệt âu có đầy rẫy các thương nhân đang ngồi, trò chuyện rộn ràng, đợi Vu Khiêm nói chuyện.

Mấy người Dương Cửu Lang đương nhiên là ngồi chung một bàn tròn, Quách Kỳ Lân liếc nhìn một vòng các ông chủ trong đại sảnh, quay đầu nói với mọi người: Thương nhân của Bắc Kinh đều tới hết, rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ? Không phải là định chọn hội trưởng sớm chứ!
Hả? Tần Tiêu Hiền vội la lên: Vậy phải làm sao đây, bây giờ chúng ta có thể đầu nổi với Vương Dụ Tôn không?
Dương Cửu Lang phì cười: Hai người đừng tự mình dọa mình, chuyện lớn như chọn hội trưởng, không thể không nói tiếng nào mà cử hành sớm, ta đoán là sắp tới thời điểm nên để mọi người tụ tập lại tâm sự với nhau, quen biết nhau chút thôi!
Rất có thể là vậy.

Tạ Kim tiếp lời, chỉ vào những ông chủ xung quanh: Các cậu nhìn đi, gần như tất cả các thương nhân thế hệ trước đều không đến, tất cả đều là người nối nghiệp mới nhậm chức.
Mọi người nghe vậy cũng mới phát hiện phần lớn trong các ông chủ đang ngồi đây đều là người trẻ tuổi, Trương Vân Lôi thấy những người thừa kế kia đều đang ghép bàn kính trà nhau, ngay cả Vương Dụ Tôn cũng có người kính trà nói chuyện với hắn, không khỏi thấy kỳ lạ: Ủa? Sao không ai tới kính trà, tâm sự với chúng ta gì hết vậy?
Dương Cửu Lang thở dài: Cái này không phải vừa khéo cho thấy rõ là chúng ta là đối thủ được mọi người công nhận sao? Khỏi phải nghĩ, 80% là lúc Vương Phú Quý lôi kéo nhân mạch tiện thể đã xúi giục họ nhằm vào chúng ta!
Châu Cửu Lương cúi đầu cười: Cái này cũng đâu thể trách một mình hắn, vận khí của chúng ta không tốt, gặp phải chuyện tuyển hội trưởng mới ngay lúc thương nhân đổi người, các ông chủ trẻ nóng tính, ai cũng muốn tranh giành ngôi đầu, tất nhiên muốn kéo mấy người trên đỉnh chúng ta xuống trước, xem ra vị trí hội trưởng này cho dù có lấy được vào tay thì sau này quản lý cũng là một chuyện phiền toái đây.
Dương Cửu Lang bực bội tặc lưỡi: Phiền quá! Dứt khoát để cho Vương Phú Quý làm luôn đi!

Vậy chúng ta thì sao? Quách Kỳ Lân khẽ nhíu mày, câu này còn giống như hắn đang tự hỏi chính mình.
Đào Dương nhướng mày cười: Chúng ta đành phải ôm đùi hắn thôi!
Hình như...Cũng không phải là không được ha! Quách Kỳ Lân nói như thật, quay đầu nhìn phản ứng của mọi người, nhưng tất cả đều bày tỏ sự đồng ý, ai nấy đều gật đầu, cảm thấy cách này làm được!
Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi! Dương Cửu Lang cầm lấy tách trà của mình, vẫy tay với mọi người, nhưng, hắn cũng không phải là thật sự muốn đi ôm đùi, chỉ đơn giản là không quen nhìn dáng vẻ đắc ý đó của Vương Phú Quý thôi, muốn đi gây rối với hắn.
Hả? Trương Vân Lôi hoảng sợ nói: Đi thật à!
Dương Cửu Lang không nói thật với họ mà cười nói với vẻ không có chút tôn nghiêm nào: Có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, sau này còn có thể bình an sống qua ngày, còn có thể vứt bỏ được một cục diện rối rắm, chuyện tốt đến như vậy, bảo ta để hắn cắn một cái cũng đáng mà!
Vậy...Đi đi đi!
Mọi người nghe vậy cũng đồng loạt cầm tách trà đứng lên, nở nụ cười xán lạn có vẻ niềm nở, cùng nhau đi tới chỗ Vương Dụ Tôn, Vương Dụ Tôn đang nói chuyện với một ông chủ, lúc vô tình thoáng nhìn thấy mấy người bọn họ, nụ cười lập tức biến mất.
Không ai có thể hiểu được đám người đó đáng sợ đến cỡ nào, nụ cười của mỗi người đều không có ý tốt, mười mấy người có khí thế như một đám mây đen tích tụ, ai mà không biết còn tưởng là họ định tới đánh nhau!
Các người làm gì vậy? Vương Dụ Tôn dè dặt nhìn họ, những ông chủ tới kính trà xung quanh đã sớm chạy mất dạng.
Hì hì hì! Quách Kỳ Lân cười lấy lòng, dâng tách trà bằng hai tay lên cho hắn: Bọn ta, đến kính trà ngươi đó!
Ha! Vương Dụ Tôn vui lên, liếc mắt nhìn trà mà hắn đưa tới: Trong này hạ độc rồi phải không!

Xem ngươi ăn nói kìa, bọn ta không phải cố tình đến ôm đùi ngươi sao? Quách Kỳ Lân cười, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh hắn.
Vương Dụ Tôn giật nảy mình, né sang bên cạnh theo bản năng, kết quả là Dương Cửu Lang lại vòng tới bên còn lại, trực tiếp đổi tách trà của hắn thành của mình, cười lấy lòng hệt như Quách Kỳ Lân: Đừng lo mà, bọn ta chẳng qua là muốn tới cầu hòa thôi, mọi người đều quen biết nhau, cho chút thể diện, lỡ như ngày nào đó ngươi làm hội trưởng, ít nhiều cũng để cho chúng ta một con đường sống!
Đúng đó đúng đó, bọn ta tới cầu hòa! Quách Kỳ Lân còn ngây thơ cho là chuyện chỉ đơn giản vậy thôi, còn mỉm cười cụng ly trà của mình và của hắn.
Kiểu gì Vương Dụ Tôn cũng không tin họ, nhướng mày nhìn về phía họ: Thái độ này của các huynh, rốt cuộc là cầu hòa, hay là uy hiếp ta?
Như nhau hết, ngươi cho ta mặt mũi, ta tự nhiên cũng sẽ nể mặt ngươi, vậy bây giờ nể mặt ngươi rồi, có phải ngươi cũng nên thể hiện một chút không? Dương Cửu Lang vẫn mỉm cười, nhưng cách nói chuyện đột nhiên lại thay đổi chút ý vị, ngồi tựa lên tay vịn ghế của hắn, một tay đẩy đáy tách, một tay khác đập mạnh lên vai hắn: Sao? Trà này là ngươi uống, hay là không uống?
Vương Dụ Tôn sớm đã nhìn ra là hắn tới gây rắc rối cho mình, cười nhạt liếc hắn: Vậy nếu ta uống thì sao? Mà không uống thì thế nào?
Dương Cửu Lang cúi đầu bật cười, thoáng đến gần bên tai hắn, nói nhỏ: Một ly trà thôi mà, nếu ta là ngươi thì ta uống luôn rồi, xung quanh còn nhiều người đang nhìn đó, nếu ngươi làm bẽ mặt ta, không sợ ta lật tung cái bàn của ngươi lên à?
Vương Dụ Tôn hít sâu, cầm chặt ly trà kia, rất lâu cũng không đưa lên miệng, nhưng cũng không dám bỏ xuống, các ông chủ xung quanh đang bàn luận xôn xao, trong lòng thấy lạ rốt cuộc là ông chủ Vương này sao vậy? Luôn miệng nói mọi người đoàn kết kéo đám người kia xuống, sau khi làm hội trưởng có gì tốt thì sẽ cùng hưởng, sao bây giờ lại nhận trà của họ?
Tách trà này Vương Dụ Tôn uống không được, mà bỏ xuống cũng không đành, vẫn cầm trong tay, cười với Dương Cửu Lang: Dương Cửu Lang, huynh không cần phải giở trò xiếc vô ích này với ta, cho dù ta có uống tách trà này thì các huynh có thắng được chức hội trưởng hay sao?
Quách Kỳ Lân cũng thấy choáng, không rõ đột nhiên thế này là thế nào, chỉ có một tách trà thôi, sao Vương Dụ Tôn lại lo lắng tới vậy? Dương Cửu Lang cũng thế, chẳng lẽ không phải tới ôm đùi sao?
Châu Cửu Lương hiểu rất rõ Dương Cửu Lang, nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi xuống ghế bên cạnh Vương Dụ Tôn: Ông chủ Vương lo lắng thái quá rồi, đây chỉ là một ly trà thôi.

Mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống quanh bàn hắn, rõ ràng lẫn mơ hồ cùng nhau nâng ly với hắn, Vương Dụ Tôn hít sâu, nghiến chặt răn, vung tay uống một hơi cạn ly trà, sau đó lại dằn lên bàn như trút giận!
Mọi người thấy thế thì cười rộ lên, Dương Cửu Lang cười vui nhất, nhìn bản mặt cứng nhắc của Vương Dụ Tôn, dáng vẻ hết sức uất ức, còn vỗ vai an ủi hắn, khiến các ông chủ xung quanh đều không hiểu chuyện gì, mấy người họ rốt cuộc là tình huống gì đây!
Bên lan can lầu hai, Vu Khiêm nhìn tình cảnh đó dưới lầu, lắc đầu cười bất đắc dĩ, quay người trở lại trong phòng, nói với Quách Đức Cương: Mấy đứa nhỏ dưới lầu đang bắt nạt Vương Dụ Tôn kìa!
Quách Đức Cương nghe vậy cũng phì cười, đưa mắt nhìn Cao Phong bên cạnh, nhướng mày như đắc ý với hắn: Sư đệ à, đệ thấy mấy đứa nhỏ của bọn ta thế nào?
Cao Phong khẽ nhấp miếng trà, nghiêm túc trả lời: Con rể của huynh được lắm.

Chỉ có một đứa đó thôi hả? Quách Đức Cương không tin lắm, mấy đứa nhỏ đó đều là ông và Vu Khiêm cực kỳ thích kia mà, sao kết quả chỉ có một đứa khá thôi?
Cao Phong suy nghĩ một lát, lại nói: Châu Cửu Lương kia cũng được.

Vu Khiêm gật đầu: Nó thì đúng là không tệ, vậy đệ thấy nó có làm nổi chức hội trưởng này không?
Cao Phong lắc đầu: Năng lực có thừa, nhưng chí khí không đủ, đệ thấy cậu ta không giống người thích phiền phức.

Hai người nghe vậy cũng không nén nổi bày tỏ tán đồng, Quách Đức Cương lại hỏi: Vậy đệ thấy đứa con nuôi của Khiêm ca thì sao? Khoảng thời gian trước nó cứu vớt tiệm thuốc Châu Ký, làm rất được.


Cao Phong vẫn lắc đầu: Cũng là có thừa năng lực, nhưng không đủ chí khí, nhìn thái độ của cậu ấy đối với Vương Dụ Tôn, chắc là một người biết cách giải quyết quan hệ nhân tế, điểm đó rất giống Khiêm ca giao thiệp rộng có nhiều bạn bè, sau này quản lý thương hội thì tất cả các ông chủ đều không thành vấn đề, nhưng đáng tiếc là cậu ấy không có dã tâm, nếu một người mà không có dã tâm thì sẽ không có động lực để leo lên cao, đệ thấy cậu ấy không có hứng thú với chức hội trưởng, hai huynh cũng đừng làm khó con người ta.
Đáng tiếc quá, khó lắm ta mới gặp được một người có duyên từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà nó lại không quan tâm với vị trí hội trưởng.

Vu Khiêm thở dài, lại hỏi hắn: Vậy...Thiếu Tạ gia thì sao?
Cao Phong vẫn lắc đầu: Thiếu Tạ có năng lực, cũng có dã tâm, là một ứng cử viên lãnh đạo không tệ, nhưng vẫn đáng tiếc, sinh không đúng thời, lần này hội trưởng mà các huynh chọn, phải có năng lực, phải có chí khí, và nhất là không thể thiếu được khéo đưa đẩy, bất kể là ai trúng tuyển đều sẽ có người không phục, xử lý tốt mối quan hệ trước mới có thể yên ổn ngồi lên vị trí này, nhà họ Tạ có bối phận quá cao ở Bắc Kinh, tính tình thiếu Tạ cũng kiêu ngạo, bảo cậu ta đi lấy lòng đám ông chủ trẻ kia thì thật sự không phù hợp.
Hai người lại gật gù, Cao Phong không khỏi nhíu mày: Hít~ Các huynh hỏi đệ làm gì? Các huynh nhìn các cậu ấy lớn lên, bộ dạng các cậu ấy thế nào, các huynh còn không quen thuộc hơn đệ sao?
Quách Đức Cương cười nói: Chính vì như vậy, để bọn ta chọn thì khó tránh sẽ có bất công, đệ vừa về Bắc Kinh, hỏi đệ thì không thể nào thích hợp hơn.
Vu Khiêm lại hỏi: Sư đệ à, đệ xem thêm Dương Cửu Lang xem thế nào?
Lần này Cao Phong phì cười luôn: Cậu ta hả! Quên đi, quên đi!
Hai người cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn ra vẻ tò mò hỏi hắn: Sao lại nói vậy?
Cao Phong cười nói: Tiểu tử đó thông minh, dã tâm muốn nhiều thì có nhiều, muốn không có là không có, thật sự nếu phải quyết định, nín một hơi thôi có thể đâm thủng trời, cả đời này cậu ta cũng chỉ hợp làm thiếu gia nhà có tiền không buồn không lo thôi, nếu không thì để cậu ta làm nghề nào, nghề đó đều trở thành ác mộng hết!
Lời này cũng đúng là sự thật! Vu Khiêm gật đầu cười, móc bức thư hôm qua Vương Dụ Tôn đưa trong tay áo ra, ông nói tiếp: Nhưng chuyện lần này đến đây là vì nó, thật ra ta tò mò nó có thể nuốt trôi được cơn giận này không, nuốt không trôi thì sẽ phản kích thế nào.
Quách Đức Cương cũng thật sự tò mò, mỉm cười phất tay, thúc giục ông ấy: Vậy huynh còn không mau đi thông báo đi, sợ là trễ thêm một bước nữa, dưới lầu sẽ đánh nhau to đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương