Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
-
Chương 9
Editor: Kẹo Mặn Chát
Hình đại diện wechat của Sầm Nhạc là một chú chim mập mạp màu trắng đang đứng trên ngọn cây, nhìn trông y hệt một cục bông trắng mọc ra từ cành cây, có thể nói rất giống với bản thân Sầm Nhạc.
Giang Cẩn Hành ngồi trông môi trường nuôi cấy trong phòng thí nghiệm, chờ đợi tin nhắn của Sầm Nhạc. Anh quét mắt nhìn thời gian, bình thường tầm giờ này Sầm Nhạc hẳn là đã về rồi. Nhưng qua mười phút, anh vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào, thế là anh mở hộp thoại của Sầm Nhạc ra, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm, sau đó vừa nhìn đã thấy "Đối phương đang nhập...".
Giang Cẩn Hành yên lòng chờ tin nhắn của Sầm Nhạc, nhưng lại qua thêm ba phút, giao diện vẫn hiển thị đối phương đang nhập, Giang Cẩn Hành vẫn không nhận được tin nhắn nào.
Giang Cẩn Hành không đợi được nữa, trước tiên gửi cho cậu một tin nhắn: Em đang viết tiểu luận cho anh à?
Sầm Nhạc thay đổi một câu chào hỏi tám trăm lần vẫn chưa hài lòng, cậu không ngờ Giang Cẩn Hành lại chờ ở phía đối diện, trong giây phút ngắn ngủi không biết nên nói gì, cậu vò đầu bứt tai hồi lâu mới gửi một câu: Bây giờ anh rảnh không?
Giang Cẩn Hành gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hoang mang của Sầm Nhạc, anh bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu xa, không trả lời tin nhắn của Sầm Nhạc mà trực tiếp gọi video qua.
Tiếng chuông vang lên làm cho Sầm Nhạc giật mình, suýt nữa ném điện thoại đi.
Trước khi kết nối video, Sầm Nhạc mất ba giây để làm ba việc: một, mặc lại cái áo vừa cởi ra vì sợ nóng; hai, soi gương chỉnh sửa kiểu tóc; ba, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn học.
Thế là sau khi video được kết nối, điều đầu tiên Giang Cẩn Hành nhìn thấy chính là Sầm Nhạc mặc áo thun ngược mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Sầm Nhạc không biết vì sao Giang Cẩn Hành vừa nhìn thấy cậu đã cười cực kỳ vui vẻ, nhưng từ lúc thấy Giang Cẩn Hành cười, lại còn cười đẹp mắt đến vậy, thành ra Sầm Nhạc cũng ngây ngốc cười theo, cho đến khi nghe Giang Cẩn Hành hỏi cậu: "Hôm nay em mặc như này đi học sao?"
Sầm Nhạc cúi đầu nhìn, biểu diễn ngay tại chỗ một màn kỹ năng "đỏ mặt tức thì", bỏ lại một câu "quay lại ngay" rồi chạy đến bên giường thay quần áo.
Điện thoại được dựng nghiêng trên bàn học, vị trí bên giường không nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy của video, nhưng Sầm Nhạc lại không để ý đến tấm gương lớn trên tủ quần áo đối diện.
Giang Cẩn Hành cứ ngồi vậy nhìn chăm chú vào màu trắng mảnh khảnh trong gương, bỗng nhiên cảm thấy có hơi khát nước.
"Em quay lại rồi đây." Sầm Nhạc vội vàng ngồi trở về bàn học, từ trong video nhìn thấy mái tóc ổ gà của mình, lại cào cào lung tung một hồi.
"Ừm, em sắp xếp lại những câu cần hỏi trước, anh đi rót cốc nước." Giang Cẩn Hành tạm thời rời khỏi phạm vi có thể nhìn thấy của video, chỉ chốc lát sau đã cầm chai nước khoáng lạnh về.
Tuy rằng Sầm Nhạc không có gì muốn hỏi, nhưng vẫn chọn kỹ mấy đề mục tương đối khó để hỏi Giang Cẩn Hành.
Hai mươi phút trôi qua trong nháy mắt, nhưng Sầm Nhạc không muốn cúp video.
Thông qua video nhìn Giang Cẩn Hành trông càng dịu dàng hơn, bởi vì góc quay nên lông mi mảnh dài của anh rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt, tựa hồ trông có chút lười biếng, giống như một động vật ăn cỏ cỡ lớn.
Giang Cẩn Hành nhìn chằm chằm Sầm Nhạc trên màn hình, chỉ nhìn thôi mà không nhịn được muốn cười. Anh cố ý không nói lời nào, chờ phản ứng của Sầm Nhạc, anh thích nhìn dáng vẻ Sầm Nhạc vì muốn nói thêm vài câu với anh mà vắt óc suy nghĩ đề tài.
"Lịch sử thật là khó, em không thể nhớ được những cột mốc thời gian kia." Sầm Nhạc nghẹn hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy.
Giang Cẩn Hành tiếp lời một cách tự nhiên: "Khó cỡ nào? Em đọc anh nghe xem."
Vừa nghe vậy là biết tạm thời không thể cúp video được, Sầm Nhạc liền hăng hái, lập tức lấy sách lịch sử ra đọc thuộc.
"Năm 1640 Charles I triệu tập Quốc hội, ba cuộc Chiến tranh Anh-Hà Lan từ năm 1652 đến năm 1674, Cách mạng Vinh quang năm 1688, năm 1689 Quốc hội thông qua "Dự luật quyền lợi"..."
Sầm Nhạc học thuộc vô cùng nhập tâm, dần dần quên mất mình vẫn đang gọi video, Giang Cẩn Hành cũng không lên tiếng quấy rầy, cứ để vậy lẳng lặng nằm bên điện thoại nhìn cậu.
"Từ năm 1756 đến năm 1763, bảy năm chiến tranh Anh-Pháp, 17... 56 đến 17..."
Sầm Nhạc quên rồi, cậu mở sách ra nhìn lướt qua: "Chiến tranh Anh-Pháp từ 1756 đến 1763."
Đóng sách lại.
"1736 đến 175..."
Hình như không đúng lắm, Sầm Nhạc lại mở sách ra, trong miệng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại "1756 - 1763", lại đóng sách lại.
"1753? 17......1..18?"
Sầm Nhạc sụp đổ, ngồi đơ trên ghế như một cái xác, đầu cũng ngả xuống trên lưng ghế, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào. Từ góc độ của Giang Cẩn Hành có thể nhìn thấy yết hầu và chiếc cằm nhô lên của cậu.
Thấy có vẻ như Sầm Nhạc thật sự quên mất mình rồi, Giang Cẩn Hành hắng giọng mở miệng nói: "Khụ, quả thật rất khó thuộc."
Sầm Nhạc giật mình ngồi thẳng người, lúng túng gãi đầu: "Em... em vừa cầm sách lên liền quên hết mọi thứ..."
Giang Cẩn Hành vuốt lông cho cậu: "Ừ, tập trung tinh thần là chuyện tốt. Thời gian không còn sớm nữa, em đọc thuộc lòng đi, anh cúp video đây."
"Chờ một chút!" Mặt Sầm Nhạc chợt phóng to trên màn hình, trước hết cậu liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, sau đó khàn giọng hỏi: "Có phải anh, có phải ngày mai anh sẽ về đúng không?"
Giang Cẩn Hành cười: "Không phải chúng ta đã nói tối mai anh sẽ về sao? Em tan học về là có thể nhìn thấy anh."
Mắt Sầm Nhạc lập tức phát sáng, nhưng cậu lại né tránh ánh mắt của Giang Cẩn Hành, nhỏ giọng nói: "Thế này thì anh quá vất vả rồi, tối mai em sẽ không qua bên nữa, sau khi anh về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt."
Giang Cẩn Hành biết rõ cậu vẫn muốn gặp mình, vì thế cho cậu một phương án thỏa hiệp: "Vậy tối mai em gọi video cho anh, chúng ta nói chuyện qua video."
Sầm Nhạc mím chặt khóe miệng để mình không bật cười: "Được!"
- -------------------
Sầm Nhạc: Tôi đang yêu đương, nhưng bản thân tôi không biết......
Hình đại diện wechat của Sầm Nhạc là một chú chim mập mạp màu trắng đang đứng trên ngọn cây, nhìn trông y hệt một cục bông trắng mọc ra từ cành cây, có thể nói rất giống với bản thân Sầm Nhạc.
Giang Cẩn Hành ngồi trông môi trường nuôi cấy trong phòng thí nghiệm, chờ đợi tin nhắn của Sầm Nhạc. Anh quét mắt nhìn thời gian, bình thường tầm giờ này Sầm Nhạc hẳn là đã về rồi. Nhưng qua mười phút, anh vẫn không nhận được bất kỳ tin nhắn nào, thế là anh mở hộp thoại của Sầm Nhạc ra, muốn gửi tin nhắn hỏi thăm, sau đó vừa nhìn đã thấy "Đối phương đang nhập...".
Giang Cẩn Hành yên lòng chờ tin nhắn của Sầm Nhạc, nhưng lại qua thêm ba phút, giao diện vẫn hiển thị đối phương đang nhập, Giang Cẩn Hành vẫn không nhận được tin nhắn nào.
Giang Cẩn Hành không đợi được nữa, trước tiên gửi cho cậu một tin nhắn: Em đang viết tiểu luận cho anh à?
Sầm Nhạc thay đổi một câu chào hỏi tám trăm lần vẫn chưa hài lòng, cậu không ngờ Giang Cẩn Hành lại chờ ở phía đối diện, trong giây phút ngắn ngủi không biết nên nói gì, cậu vò đầu bứt tai hồi lâu mới gửi một câu: Bây giờ anh rảnh không?
Giang Cẩn Hành gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hoang mang của Sầm Nhạc, anh bỗng nhiên nảy ra ý đồ xấu xa, không trả lời tin nhắn của Sầm Nhạc mà trực tiếp gọi video qua.
Tiếng chuông vang lên làm cho Sầm Nhạc giật mình, suýt nữa ném điện thoại đi.
Trước khi kết nối video, Sầm Nhạc mất ba giây để làm ba việc: một, mặc lại cái áo vừa cởi ra vì sợ nóng; hai, soi gương chỉnh sửa kiểu tóc; ba, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn học.
Thế là sau khi video được kết nối, điều đầu tiên Giang Cẩn Hành nhìn thấy chính là Sầm Nhạc mặc áo thun ngược mang theo vẻ mặt nghiêm túc.
Sầm Nhạc không biết vì sao Giang Cẩn Hành vừa nhìn thấy cậu đã cười cực kỳ vui vẻ, nhưng từ lúc thấy Giang Cẩn Hành cười, lại còn cười đẹp mắt đến vậy, thành ra Sầm Nhạc cũng ngây ngốc cười theo, cho đến khi nghe Giang Cẩn Hành hỏi cậu: "Hôm nay em mặc như này đi học sao?"
Sầm Nhạc cúi đầu nhìn, biểu diễn ngay tại chỗ một màn kỹ năng "đỏ mặt tức thì", bỏ lại một câu "quay lại ngay" rồi chạy đến bên giường thay quần áo.
Điện thoại được dựng nghiêng trên bàn học, vị trí bên giường không nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy của video, nhưng Sầm Nhạc lại không để ý đến tấm gương lớn trên tủ quần áo đối diện.
Giang Cẩn Hành cứ ngồi vậy nhìn chăm chú vào màu trắng mảnh khảnh trong gương, bỗng nhiên cảm thấy có hơi khát nước.
"Em quay lại rồi đây." Sầm Nhạc vội vàng ngồi trở về bàn học, từ trong video nhìn thấy mái tóc ổ gà của mình, lại cào cào lung tung một hồi.
"Ừm, em sắp xếp lại những câu cần hỏi trước, anh đi rót cốc nước." Giang Cẩn Hành tạm thời rời khỏi phạm vi có thể nhìn thấy của video, chỉ chốc lát sau đã cầm chai nước khoáng lạnh về.
Tuy rằng Sầm Nhạc không có gì muốn hỏi, nhưng vẫn chọn kỹ mấy đề mục tương đối khó để hỏi Giang Cẩn Hành.
Hai mươi phút trôi qua trong nháy mắt, nhưng Sầm Nhạc không muốn cúp video.
Thông qua video nhìn Giang Cẩn Hành trông càng dịu dàng hơn, bởi vì góc quay nên lông mi mảnh dài của anh rũ xuống, che đi một nửa đôi mắt, tựa hồ trông có chút lười biếng, giống như một động vật ăn cỏ cỡ lớn.
Giang Cẩn Hành nhìn chằm chằm Sầm Nhạc trên màn hình, chỉ nhìn thôi mà không nhịn được muốn cười. Anh cố ý không nói lời nào, chờ phản ứng của Sầm Nhạc, anh thích nhìn dáng vẻ Sầm Nhạc vì muốn nói thêm vài câu với anh mà vắt óc suy nghĩ đề tài.
"Lịch sử thật là khó, em không thể nhớ được những cột mốc thời gian kia." Sầm Nhạc nghẹn hồi lâu mới nghẹn ra một câu như vậy.
Giang Cẩn Hành tiếp lời một cách tự nhiên: "Khó cỡ nào? Em đọc anh nghe xem."
Vừa nghe vậy là biết tạm thời không thể cúp video được, Sầm Nhạc liền hăng hái, lập tức lấy sách lịch sử ra đọc thuộc.
"Năm 1640 Charles I triệu tập Quốc hội, ba cuộc Chiến tranh Anh-Hà Lan từ năm 1652 đến năm 1674, Cách mạng Vinh quang năm 1688, năm 1689 Quốc hội thông qua "Dự luật quyền lợi"..."
Sầm Nhạc học thuộc vô cùng nhập tâm, dần dần quên mất mình vẫn đang gọi video, Giang Cẩn Hành cũng không lên tiếng quấy rầy, cứ để vậy lẳng lặng nằm bên điện thoại nhìn cậu.
"Từ năm 1756 đến năm 1763, bảy năm chiến tranh Anh-Pháp, 17... 56 đến 17..."
Sầm Nhạc quên rồi, cậu mở sách ra nhìn lướt qua: "Chiến tranh Anh-Pháp từ 1756 đến 1763."
Đóng sách lại.
"1736 đến 175..."
Hình như không đúng lắm, Sầm Nhạc lại mở sách ra, trong miệng lẩm nhẩm lặp đi lặp lại "1756 - 1763", lại đóng sách lại.
"1753? 17......1..18?"
Sầm Nhạc sụp đổ, ngồi đơ trên ghế như một cái xác, đầu cũng ngả xuống trên lưng ghế, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào. Từ góc độ của Giang Cẩn Hành có thể nhìn thấy yết hầu và chiếc cằm nhô lên của cậu.
Thấy có vẻ như Sầm Nhạc thật sự quên mất mình rồi, Giang Cẩn Hành hắng giọng mở miệng nói: "Khụ, quả thật rất khó thuộc."
Sầm Nhạc giật mình ngồi thẳng người, lúng túng gãi đầu: "Em... em vừa cầm sách lên liền quên hết mọi thứ..."
Giang Cẩn Hành vuốt lông cho cậu: "Ừ, tập trung tinh thần là chuyện tốt. Thời gian không còn sớm nữa, em đọc thuộc lòng đi, anh cúp video đây."
"Chờ một chút!" Mặt Sầm Nhạc chợt phóng to trên màn hình, trước hết cậu liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, sau đó khàn giọng hỏi: "Có phải anh, có phải ngày mai anh sẽ về đúng không?"
Giang Cẩn Hành cười: "Không phải chúng ta đã nói tối mai anh sẽ về sao? Em tan học về là có thể nhìn thấy anh."
Mắt Sầm Nhạc lập tức phát sáng, nhưng cậu lại né tránh ánh mắt của Giang Cẩn Hành, nhỏ giọng nói: "Thế này thì anh quá vất vả rồi, tối mai em sẽ không qua bên nữa, sau khi anh về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt."
Giang Cẩn Hành biết rõ cậu vẫn muốn gặp mình, vì thế cho cậu một phương án thỏa hiệp: "Vậy tối mai em gọi video cho anh, chúng ta nói chuyện qua video."
Sầm Nhạc mím chặt khóe miệng để mình không bật cười: "Được!"
- -------------------
Sầm Nhạc: Tôi đang yêu đương, nhưng bản thân tôi không biết......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook