Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
-
Chương 8
Editor: Kẹo Mặn Chát
Tối nay Sầm Nhạc vẫn như thường lệ bám dính ở nhà họ Giang, cậu viết xong bài luận tiếng Anh rồi đưa cho Giang Cẩn Hành phê chữa.
Giang Cẩn Hành cẩn thận chỉ ra cho cậu hai lỗi sai ngữ pháp, sau khi đổi lại thành mẫu câu nâng cao, thì cơ bản không tìm thấy khuyết điểm nào nữa, vốn Sầm Nhạc viết bài luận cũng đã khá tốt.
Giang Cẩn Hành nhìn bài văn trong tay, chữ viết tiếng Anh của Sầm Nhạc cũng đáng yêu như tiếng Trung, đều là những nét chữ tròn tròn mập mập, thể hiện rất rõ tính cách của Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc không muốn đi về nhanh như vậy, cho nên đã bắt đầu một bài phát biểu có cánh về các loại cúp và giấy khen thi đấu trên giá sách của Giang Cẩn Hành.
Giang Cẩn Hành cứ ngồi cười tủm tỉm nghe cậu chém gió khắp trời nam biển bắc, thỉnh thoảng giải thích hai câu hoặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy Sầm Nhạc nói khô cả họng, còn đưa một ly sữa cho cậu uống.
Sầm Nhạc uống sữa, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cậu nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, đột nhiên lo lắng: "Có phải em quá ồn ào rồi không?"
"Sao lại thế được, học sinh ban xã hội bọn em đều biết khen người vậy sao? Anh còn muốn nghe nữa." Giang Cẩn Hành chống cằm, đôi mắt khép hờ, giọng nói cũng có chút lười biếng, Sầm Nhạc nhìn mà thấy mê.
Giang Cẩn Hành không thể chịu nổi khi Sầm Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào anh thế này, bởi vì ánh mắt đứa nhỏ này quá mức trắng trợn, làm cho Giang Cẩn Hành ngứa ngáy khắp người.
Vì vậy Giang Cẩn Hành đột ngột ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi Sầm Nhạc: "Có muốn ăn kem không?"
Sầm Nhạc nhướng lông mày lên, giống như một bé cún ngửi thấy mùi xương, cậu học theo ngữ khí Giang Cẩn Hành nhỏ giọng trả lời: "Nhà anh có sao?"
Giang Cẩn Hành gật đầu: "Hàng tồn kho của mẹ anh, chúng ta lén ăn hai cái, mẹ nhìn không biết đâu."
Thế là cả hai rón rén mò mẫm đi vào phòng bếp, định ăn trộm hai cây kem ở trong tủ đông thì bị mẹ Giang bắt quả tang.
"Muốn ăn thì quang minh chính đại lấy ăn, ngay cả đèn cũng không bật làm mẹ còn tưởng tên trộm nào vào nhà chứ." Trên mặt mẹ Giang vẫn còn đang đắp mặt nạ, bị bắt đúng lúc bà vào bếp rót nước uống.
Giang Cẩn Hành nhún vai: "Lúc trước con ăn một cây kem ốc quế, là ai đuổi theo con lải nhải cả nửa tháng?"
Quý bà Giang cong tay hình hoa lan vuốt ve nếp gấp trên mặt nạ, mang theo phong thái của nữ hoàng hừ một tiếng: "Con không thể ăn, nhưng Nhạc Nhạc có thể."
Sầm Nhạc núp sau lưng Giang Cẩn Hành bỗng nhiên thò đầu ra.
Hai phút sau, mỗi người cầm một cây kem ốc quế quay về phòng, mặt đối mặt ngồi trên thảm gặm kem.
Tuy nói Sầm Nhạc rất thích ăn kem, nhưng trước đó cậu đã liên tục ăn không ít thứ, gặm được nửa miếng rồi không gặm nổi nữa, thật sự là có lòng mà không có lực.
Cậu cúi đầu trừng mắt nhìn nhau với nửa cây ốc quế trong tay, có lẽ cả hai đều cảm thấy đối phương là kẻ làm mình đau khổ, vì thế Sầm Nhạc nhìn về phía Giang Cẩn Hành cầu xin giúp đỡ.
Giang Cẩn Hành đã ăn xong, đang dùng khăn giấy lau tay, anh vừa nhìn dáng vẻ của Sầm Nhạc liền biết cậu chắc chắn ăn không nổi, nhưng anh lại muốn cậu tự mình mở miệng: "Nhìn anh làm gì?"
Sầm Nhạc liếm liếm sôcôla còn sót lại trên khóe miệng, nói: "Em muốn... mang nửa cây kem về nhà, tiết kiệm để mai ăn."
Giang Cẩn Hành không nghĩ tới còn có loại thao tác này, vì để che dấu ý cười, anh nắm tay đưa lên trước môi hắng giọng: "Không sao, cứ ăn thoải mái, nhà anh còn rất nhiều, muốn ăn thì anh có thể gói thêm mười cái cho em mang về nhà, không cần phải tiết kiệm."
Sầm Nhạc đành phải gặm thêm một miếng nhỏ nữa, nhìn biểu cảm lại không giống như đang ăn kem, mà giống như sắp anh dũng hy sinh.
Giang Cẩn Hành thở dài, cười nói: "Ăn không được thì đừng ăn, cẩn thận không lại đau bụng."
"Nhưng không thể lãng phí được." Sầm Nhạc nắm chặt vỏ ốc quế, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giơ cao ngọn đuốc.
"Đưa đây anh ăn cho." Giang Cẩn Hành nói xong liền ghé đầu đến trước mặt Sầm Nhạc, há miệng, chờ Sầm Nhạc đút cho mình ăn.
Sầm Nhạc ngẩn cả người, tứ chi của cậu dường như đã thoát khỏi sự khống chế của đại não, cậu lại biến thành người máy chỉ biết hoàn thành chương trình được chỉ định. Cậu nhìn chằm chằm đôi môi tuyệt đẹp của Giang Cẩn Hành, chậm chạp máy móc đưa cây kem ốc quế còn dư vào miệng Giang Cẩn Hành, bởi vì không đưa đúng góc độ, suýt chút nữa cắm thẳng vào cằm của người ta.
Giang Cẩn Hành thầm cười mắng cậu ngốc nghếch, sau đó cầm lấy cây ốc quế ngồi thẳng người dậy, liếm phần kem vừa nãy Sầm Nhạc mới liếm qua.
Sầm Nhạc nhìn động tác của Giang Cẩn Hành, rốt cuộc cũng hồi hồn lại, cả người lập tức xù lông thành một con nhím, ánh mắt cậu hoảng hốt đảo quanh phòng, giống như một quả bóng 3D không ngừng va vào lò xo.
Giang Cẩn Hành tràn trề hứng thú quan sát vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng của cậu rồi chợt nói: "Ngày mai anh phải quay lại trường một chuyến, khoảng chừng phải hai ba ngày sau mới có thể trở về."
Cuối cùng ánh mắt của Sầm Nhạc cũng dừng lại, biến thành trạng thái không chớp mắt tập trung nhìn Giang Cẩn Hành, ánh mắt kia biến hóa nhiều lần, từ lúc bắt đầu khiếp sợ cho đến mất mát, rồi lại buồn thiu, Giang Cẩn Hành cảm thấy có phần không chịu nổi.
Anh giải thích: "Môi trường nuôi cấy trong phòng thí nghiệm của bọn anh cần có người quan sát trông coi, ban đầu đây là nhiệm vụ của một anh khóa trên, nhưng hai ngày tới trong nhà anh ấy có việc, cho nên nhờ anh tới thay trong hai ngày."
Miệng Sầm Nhạc khép mở vài lần, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng, cuối cùng cũng chỉ hỏi một câu: "Khi nào thì anh đi?"
"Sáng mai."
Sầm Nhạc như bị sét đánh: "Sáng mai?! Nhanh vậy sao? Nhưng em còn chưa chuẩn bị tinh thần!"
Không phải là chưa chuẩn bị tinh thần, mà là không kịp chuẩn bị!
Chuyện quan trọng như vậy đến bây giờ mới nói cho cậu biết, sao Giang Cẩn Hành có thể làm thế chứ? Vừa mới ăn kem của cậu, một giây sau đã nói muốn đi, sao anh lại như thế?
Dáng vẻ sắp khóc của Sầm Nhạc khiến Giang Cẩn Hành sợ tới mức vội vàng ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu: "Đi hai ngày, hai ngày sau sẽ về mà."
Hai ngày cũng quá lâu rồi, hai ngày là 48 giờ, 2880 phút, 172.800 giây, đủ cho Trái Đất tự quay hai vòng, tuần hoàn hai vòng nhật nguyệt.
"Anh sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể, ngày mai đi, tối mai là về rồi, sau tiết tự học buổi tối là em có thể nhìn thấy anh, được không nào?" Giang Cẩn Hành bóp bóp vành tai mềm mại của cậu.
Sầm Nhạc bị bóp rất ngứa, thế là cậu né tránh bàn tay của Giang Cẩn Hành, vẫn tỏ vẻ không hài lòng.
Giang Cẩn Hành bất đắc dĩ thu tay lại, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra: "Chúng ta thêm Wechat đi, tối mai chúng ta gọi video, em vẫn có thể hỏi bài anh."
Sầm Nhạc bị đả kích rồi, nói chuyện cũng không thèm bận tâm: "Ai muốn hỏi bài anh, em chả có câu hỏi nào hết."
Giang Cẩn Hành giả bộ phiền muộn: "Vậy thì làm sao bây giờ? Anh thực sự muốn ai đó hỏi bài anh á."
Sầm Nhạc liếc mắt nhìn Giang Cẩn Hành, tức giận cầm lấy điện thoại của anh nhập một chuỗi ID Wechat xuống, rồi tức giận trả lại cho anh.
Giang Cẩn Hành nhấn lưu vào danh bạ, sau đó đặt điện thoại xuống quan sát Sầm Nhạc: "Em còn giận sao?"
Sầm Nhạc thêm Wechat của Giang Cẩn Hành xong, tâm trạng đã chuyển từ âm u sang nắng ấm, sau khi suy nghĩ kỹ lại mới ý thức được mình vừa rồi tỏ ra nhỏ nhen với Giang Cẩn Hành, Giang Cẩn Hành không những không tức giận, mà còn đến gần an ủi cậu.
Hai người ngồi rất sát, tay kề tay, đầu gối dựa vào nhau, khi nãy Giang Cẩn Hành còn xoa đầu cậu, nhéo vành tai cậu nữa này, thế mà cậu còn né tránh.
Sầm Nhạc bắt đầu uốn éo gào thét trong lòng.
Giang Cẩn Hành nhìn vẻ mặt kỳ quái của cậu, tưởng rằng cậu vẫn đang tức giận, vì thế lại giải thích: "Buổi chiều anh mới nhận được thông báo, không có cách nào nói ngay cho em biết, lúc em vừa tới đã vội vàng hỏi bài anh, thành ra anh cũng quên mất. Xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nói với em sớm hơn, được chứ?"
Sầm Nhạc làm sao nỡ để Giang Cẩn Hành nói chuyện khép nép với mình như vậy, cậu tự trách muốn chết, cậy ngón tay nhỏ giọng nói: "Không sao, em không tức giận, anh đừng xin lỗi."
Giang Cẩn Hành lại cam đoan với cậu thêm lần nữa: "Tối hôm kia anh sẽ về."
Sầm Nhạc lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Cẩn Hành, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không cần về gấp như vậy, nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm rất quan trọng, vậy anh cứ hoàn thành thật tốt, không thể vì em rời đi sớm."
Giang Cẩn Hành có chút sửng sốt, sau đó ôm lấy mặt Sầm Nhạc: "Nhóc ngốc này."
Nhiệm vụ của phòng thí nghiệm không quan trọng, em mới quan trọng.
_____________
Tối nay Sầm Nhạc vẫn như thường lệ bám dính ở nhà họ Giang, cậu viết xong bài luận tiếng Anh rồi đưa cho Giang Cẩn Hành phê chữa.
Giang Cẩn Hành cẩn thận chỉ ra cho cậu hai lỗi sai ngữ pháp, sau khi đổi lại thành mẫu câu nâng cao, thì cơ bản không tìm thấy khuyết điểm nào nữa, vốn Sầm Nhạc viết bài luận cũng đã khá tốt.
Giang Cẩn Hành nhìn bài văn trong tay, chữ viết tiếng Anh của Sầm Nhạc cũng đáng yêu như tiếng Trung, đều là những nét chữ tròn tròn mập mập, thể hiện rất rõ tính cách của Sầm Nhạc.
Sầm Nhạc không muốn đi về nhanh như vậy, cho nên đã bắt đầu một bài phát biểu có cánh về các loại cúp và giấy khen thi đấu trên giá sách của Giang Cẩn Hành.
Giang Cẩn Hành cứ ngồi cười tủm tỉm nghe cậu chém gió khắp trời nam biển bắc, thỉnh thoảng giải thích hai câu hoặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy Sầm Nhạc nói khô cả họng, còn đưa một ly sữa cho cậu uống.
Sầm Nhạc uống sữa, cuối cùng cũng an tĩnh lại, cậu nhớ tới biểu hiện vừa rồi của mình, đột nhiên lo lắng: "Có phải em quá ồn ào rồi không?"
"Sao lại thế được, học sinh ban xã hội bọn em đều biết khen người vậy sao? Anh còn muốn nghe nữa." Giang Cẩn Hành chống cằm, đôi mắt khép hờ, giọng nói cũng có chút lười biếng, Sầm Nhạc nhìn mà thấy mê.
Giang Cẩn Hành không thể chịu nổi khi Sầm Nhạc cứ nhìn chằm chằm vào anh thế này, bởi vì ánh mắt đứa nhỏ này quá mức trắng trợn, làm cho Giang Cẩn Hành ngứa ngáy khắp người.
Vì vậy Giang Cẩn Hành đột ngột ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi Sầm Nhạc: "Có muốn ăn kem không?"
Sầm Nhạc nhướng lông mày lên, giống như một bé cún ngửi thấy mùi xương, cậu học theo ngữ khí Giang Cẩn Hành nhỏ giọng trả lời: "Nhà anh có sao?"
Giang Cẩn Hành gật đầu: "Hàng tồn kho của mẹ anh, chúng ta lén ăn hai cái, mẹ nhìn không biết đâu."
Thế là cả hai rón rén mò mẫm đi vào phòng bếp, định ăn trộm hai cây kem ở trong tủ đông thì bị mẹ Giang bắt quả tang.
"Muốn ăn thì quang minh chính đại lấy ăn, ngay cả đèn cũng không bật làm mẹ còn tưởng tên trộm nào vào nhà chứ." Trên mặt mẹ Giang vẫn còn đang đắp mặt nạ, bị bắt đúng lúc bà vào bếp rót nước uống.
Giang Cẩn Hành nhún vai: "Lúc trước con ăn một cây kem ốc quế, là ai đuổi theo con lải nhải cả nửa tháng?"
Quý bà Giang cong tay hình hoa lan vuốt ve nếp gấp trên mặt nạ, mang theo phong thái của nữ hoàng hừ một tiếng: "Con không thể ăn, nhưng Nhạc Nhạc có thể."
Sầm Nhạc núp sau lưng Giang Cẩn Hành bỗng nhiên thò đầu ra.
Hai phút sau, mỗi người cầm một cây kem ốc quế quay về phòng, mặt đối mặt ngồi trên thảm gặm kem.
Tuy nói Sầm Nhạc rất thích ăn kem, nhưng trước đó cậu đã liên tục ăn không ít thứ, gặm được nửa miếng rồi không gặm nổi nữa, thật sự là có lòng mà không có lực.
Cậu cúi đầu trừng mắt nhìn nhau với nửa cây ốc quế trong tay, có lẽ cả hai đều cảm thấy đối phương là kẻ làm mình đau khổ, vì thế Sầm Nhạc nhìn về phía Giang Cẩn Hành cầu xin giúp đỡ.
Giang Cẩn Hành đã ăn xong, đang dùng khăn giấy lau tay, anh vừa nhìn dáng vẻ của Sầm Nhạc liền biết cậu chắc chắn ăn không nổi, nhưng anh lại muốn cậu tự mình mở miệng: "Nhìn anh làm gì?"
Sầm Nhạc liếm liếm sôcôla còn sót lại trên khóe miệng, nói: "Em muốn... mang nửa cây kem về nhà, tiết kiệm để mai ăn."
Giang Cẩn Hành không nghĩ tới còn có loại thao tác này, vì để che dấu ý cười, anh nắm tay đưa lên trước môi hắng giọng: "Không sao, cứ ăn thoải mái, nhà anh còn rất nhiều, muốn ăn thì anh có thể gói thêm mười cái cho em mang về nhà, không cần phải tiết kiệm."
Sầm Nhạc đành phải gặm thêm một miếng nhỏ nữa, nhìn biểu cảm lại không giống như đang ăn kem, mà giống như sắp anh dũng hy sinh.
Giang Cẩn Hành thở dài, cười nói: "Ăn không được thì đừng ăn, cẩn thận không lại đau bụng."
"Nhưng không thể lãng phí được." Sầm Nhạc nắm chặt vỏ ốc quế, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang giơ cao ngọn đuốc.
"Đưa đây anh ăn cho." Giang Cẩn Hành nói xong liền ghé đầu đến trước mặt Sầm Nhạc, há miệng, chờ Sầm Nhạc đút cho mình ăn.
Sầm Nhạc ngẩn cả người, tứ chi của cậu dường như đã thoát khỏi sự khống chế của đại não, cậu lại biến thành người máy chỉ biết hoàn thành chương trình được chỉ định. Cậu nhìn chằm chằm đôi môi tuyệt đẹp của Giang Cẩn Hành, chậm chạp máy móc đưa cây kem ốc quế còn dư vào miệng Giang Cẩn Hành, bởi vì không đưa đúng góc độ, suýt chút nữa cắm thẳng vào cằm của người ta.
Giang Cẩn Hành thầm cười mắng cậu ngốc nghếch, sau đó cầm lấy cây ốc quế ngồi thẳng người dậy, liếm phần kem vừa nãy Sầm Nhạc mới liếm qua.
Sầm Nhạc nhìn động tác của Giang Cẩn Hành, rốt cuộc cũng hồi hồn lại, cả người lập tức xù lông thành một con nhím, ánh mắt cậu hoảng hốt đảo quanh phòng, giống như một quả bóng 3D không ngừng va vào lò xo.
Giang Cẩn Hành tràn trề hứng thú quan sát vẻ mặt xấu hổ thẹn thùng của cậu rồi chợt nói: "Ngày mai anh phải quay lại trường một chuyến, khoảng chừng phải hai ba ngày sau mới có thể trở về."
Cuối cùng ánh mắt của Sầm Nhạc cũng dừng lại, biến thành trạng thái không chớp mắt tập trung nhìn Giang Cẩn Hành, ánh mắt kia biến hóa nhiều lần, từ lúc bắt đầu khiếp sợ cho đến mất mát, rồi lại buồn thiu, Giang Cẩn Hành cảm thấy có phần không chịu nổi.
Anh giải thích: "Môi trường nuôi cấy trong phòng thí nghiệm của bọn anh cần có người quan sát trông coi, ban đầu đây là nhiệm vụ của một anh khóa trên, nhưng hai ngày tới trong nhà anh ấy có việc, cho nên nhờ anh tới thay trong hai ngày."
Miệng Sầm Nhạc khép mở vài lần, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng, cuối cùng cũng chỉ hỏi một câu: "Khi nào thì anh đi?"
"Sáng mai."
Sầm Nhạc như bị sét đánh: "Sáng mai?! Nhanh vậy sao? Nhưng em còn chưa chuẩn bị tinh thần!"
Không phải là chưa chuẩn bị tinh thần, mà là không kịp chuẩn bị!
Chuyện quan trọng như vậy đến bây giờ mới nói cho cậu biết, sao Giang Cẩn Hành có thể làm thế chứ? Vừa mới ăn kem của cậu, một giây sau đã nói muốn đi, sao anh lại như thế?
Dáng vẻ sắp khóc của Sầm Nhạc khiến Giang Cẩn Hành sợ tới mức vội vàng ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu: "Đi hai ngày, hai ngày sau sẽ về mà."
Hai ngày cũng quá lâu rồi, hai ngày là 48 giờ, 2880 phút, 172.800 giây, đủ cho Trái Đất tự quay hai vòng, tuần hoàn hai vòng nhật nguyệt.
"Anh sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể, ngày mai đi, tối mai là về rồi, sau tiết tự học buổi tối là em có thể nhìn thấy anh, được không nào?" Giang Cẩn Hành bóp bóp vành tai mềm mại của cậu.
Sầm Nhạc bị bóp rất ngứa, thế là cậu né tránh bàn tay của Giang Cẩn Hành, vẫn tỏ vẻ không hài lòng.
Giang Cẩn Hành bất đắc dĩ thu tay lại, suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra: "Chúng ta thêm Wechat đi, tối mai chúng ta gọi video, em vẫn có thể hỏi bài anh."
Sầm Nhạc bị đả kích rồi, nói chuyện cũng không thèm bận tâm: "Ai muốn hỏi bài anh, em chả có câu hỏi nào hết."
Giang Cẩn Hành giả bộ phiền muộn: "Vậy thì làm sao bây giờ? Anh thực sự muốn ai đó hỏi bài anh á."
Sầm Nhạc liếc mắt nhìn Giang Cẩn Hành, tức giận cầm lấy điện thoại của anh nhập một chuỗi ID Wechat xuống, rồi tức giận trả lại cho anh.
Giang Cẩn Hành nhấn lưu vào danh bạ, sau đó đặt điện thoại xuống quan sát Sầm Nhạc: "Em còn giận sao?"
Sầm Nhạc thêm Wechat của Giang Cẩn Hành xong, tâm trạng đã chuyển từ âm u sang nắng ấm, sau khi suy nghĩ kỹ lại mới ý thức được mình vừa rồi tỏ ra nhỏ nhen với Giang Cẩn Hành, Giang Cẩn Hành không những không tức giận, mà còn đến gần an ủi cậu.
Hai người ngồi rất sát, tay kề tay, đầu gối dựa vào nhau, khi nãy Giang Cẩn Hành còn xoa đầu cậu, nhéo vành tai cậu nữa này, thế mà cậu còn né tránh.
Sầm Nhạc bắt đầu uốn éo gào thét trong lòng.
Giang Cẩn Hành nhìn vẻ mặt kỳ quái của cậu, tưởng rằng cậu vẫn đang tức giận, vì thế lại giải thích: "Buổi chiều anh mới nhận được thông báo, không có cách nào nói ngay cho em biết, lúc em vừa tới đã vội vàng hỏi bài anh, thành ra anh cũng quên mất. Xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nói với em sớm hơn, được chứ?"
Sầm Nhạc làm sao nỡ để Giang Cẩn Hành nói chuyện khép nép với mình như vậy, cậu tự trách muốn chết, cậy ngón tay nhỏ giọng nói: "Không sao, em không tức giận, anh đừng xin lỗi."
Giang Cẩn Hành lại cam đoan với cậu thêm lần nữa: "Tối hôm kia anh sẽ về."
Sầm Nhạc lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Cẩn Hành, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không cần về gấp như vậy, nhiệm vụ trong phòng thí nghiệm rất quan trọng, vậy anh cứ hoàn thành thật tốt, không thể vì em rời đi sớm."
Giang Cẩn Hành có chút sửng sốt, sau đó ôm lấy mặt Sầm Nhạc: "Nhóc ngốc này."
Nhiệm vụ của phòng thí nghiệm không quan trọng, em mới quan trọng.
_____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook