Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
-
Chương 6
Editor: Kẹo Mặn Chát
Vòng eo Giang Cẩn Hành thật nhỏ, hình như còn có cơ bụng, vô cùng rắn chắc...
Trong giờ học, Sầm Nhạc cố gắng hoàn hồn lại, cảnh báo bản thân không thể suy nghĩ thêm nữa, nếu không nước mắt kỳ quái sẽ chảy ra từ khóe miệng mất.
Giang Cẩn Hành đạp xe vừa nhanh vừa ổn định, đưa Sầm Nhạc đến trường đúng giờ, trước khi đi còn nói với Sầm Nhạc rằng buổi trưa sẽ tới đón cậu.
"Không cần không cần không cần, buổi trưa nắng nóng, em tự mình về là được rồi." Sầm Nhạc cực kỳ sợ gây phiền toái cho Giang Cẩn Hành, làm sao có thể để anh đến đón cậu tan học giữa trưa hè được chứ?
Nhưng Giang Cẩn Hành lại nói: "Đi bộ về lâu lắm, thời gian của học sinh cuối cấp như các em rất quý giá, anh đến đón em về, em còn có thể ngồi ở phía sau học thuộc từ vựng tiếng Anh."
Sầm Nhạc cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác, lỡ như mẹ không muốn làm phiền Giang Cẩn Hành, mà nhất quyết tự mình đến đón cậu thì sao đây? Rồi lỡ như mẹ sửa xong chiếc xe đạp và mang nó đến trường vào ngay buổi sáng thì còn tính gì nữa? Lại lỡ như Giang Cẩn Hành quên đón cậu thì phải làm sao giờ? Cơ mà Giang Cẩn Hành có biết khi nào cậu tan học không vậy?
Sầm Nhạc lại ủ rũ như đưa đám, cậu không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc học.
Bây giờ là tiết địa lý, Sầm Nhạc thích địa lý, cậu thích hướng đi của mỗi dòng dòng hải lưu, thích đường cong của mỗi dãy núi, thích mưa đá được hình thành bởi sự xung đột giữa hai luồng không khí nóng và lạnh, thích những ngọn núi hay những hẻm núi được hình thành bởi các mảng lục địa gãy nứt dồn nén lên nhau.
Trái Đất vận hành chậm và cố định dựa theo quỹ đạo riêng của nó, con người không thể can thiệp vào.
Mà Giang Cẩn Hành sẽ chỉ xuất hiện trong cuộc sống của Sầm Nhạc vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, điều này Sầm Nhạc cũng không thể can thiệp.
Sầm Nhạc lại bắt đầu thất thần.
"Sầm Nhạc, em trả lời câu hỏi này cho thầy, bốn mùa hình thành như thế nào?"
Có lẽ thầy địa lý phát hiện tâm trí của Sầm Nhạc không còn ở trong lớp, cho nên gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng thật không khéo Sầm Nhạc cũng vừa vặn nghĩ đến vấn đề ấy.
"Bốn mùa được hình thành do Trái Đất quay xung quanh Mặt Trời, bởi vì Trái Đất quay với tư thế nghiêng nên mặt phẳng đường xích đạo của Trái đất và quỹ đạo quay vòng của nó hình thành góc 23°26". Cho nên phạm vi và vị trí của tia nắng Mặt trời chiếu thẳng xuống Trái đất chỉ có thể biến đổi theo chu kỳ ở giữa vĩ độ 23°26" hai phía Nam Bắc của đường xích đạo. Khi mặt trời chiếu vuông góc với đường chí tuyến Bắc, thì ngày đó là ngày Hạ Chí..."*
Vậy nên nếu như muốn giữ chân mùa hè này, thì hoặc là Trái Đất ngừng quay, hoặc là kiểm soát góc nghiêng kia.
Nhưng giữ chân mùa hè có thể giữ chân Giang Cẩn Hành được không? Có thể để Giang Cẩn Hành đến đón cậu về sau giờ tan học không?
Sầm Nhạc đột nhiên trở nên lo lắng vô cớ, cậu hối hận vì sáng nay đã không xác nhận với Giang Cẩn Hành thêm hai lần nữa...
Nếu mẹ em không cho anh đến, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Nếu xe đạp của em đã sửa xong, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Nếu giữa trưa bất chợt đổ mưa, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Anh chắc chắn sẽ đến đón em chứ?
Trong lúc chờ đến giờ tan học buổi trưa, Sầm Nhạc đã tự mình bi quan cho rằng Giang Cẩn Hành sẽ không đến đón cậu nữa.
Dù sao Giang Cẩn Hành cũng không thân quen với cậu, ai lại vì một thằng nhóc nhà bên mà đạp xe đi đón nó tan học giữa trưa trời nắng đâu ha?
Sầm Nhạc thu dọn cặp sách thật chậm, khéo léo từ chối lời mời cùng về nhà của bạn học, lặng lẽ một mình đi ra khỏi lớp, cuối cùng đi đến cổng trường.
Cậu vẫn luôn cúi đầu, giống như chỉ cần cậu không nhìn, thì sẽ không xuất hiện kết quả làm cậu thất vọng.
"Nhạc Nhạc, bên này!"
Sầm Nhạc ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn vẫy tay với cậu bên ngoài đám đông, dáng người anh cao ngất, lại anh tuấn nho nhã, không hợp với những phụ huynh mặc áo chống nắng đầy màu sắc đang đứng xung quanh.
Sầm Nhạc bỗng nhiên cảm thấy mũi hơi cay cay, cậu đeo cặp chạy nhanh tới.
Giang Cẩn Hành đưa cho cậu chai soda chanh trong tay trước, sau đó mới hỏi: "Vừa rồi em cúi đầu suy nghĩ chuyện gì vậy? Sao mắt đỏ lên rồi, ai bắt nạt em à?"
Chai soda chanh mát lạnh, bên ngoài vẫn còn đầy những bọt nước đông tụ, Sầm Nhạc áp chai nước ngọt lên má để hạ nhiệt cho mình rồi ấp úng nói: "Không phải, chỉ là em...đang suy nghĩ về mấy câu hỏi thôi."
Giang Cẩn Hành ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Vậy mà vẫn còn có câu hỏi làm khó Nhạc Nhạc của chúng ta à."
Sầm Nhạc rất ngượng ngùng khi được Giang Cẩn Hành gọi là "Nhạc Nhạc", thúc giục anh mau chóng đạp xe về nhà.
Sầm Nhạc không nói dối, đúng là cậu đang suy nghĩ về những câu hỏi, nhưng những câu hỏi này đều có liên quan đến Giang Cẩn Hành, bất kỳ vấn đề nào liên quan đến Giang Cẩn Hành thì Sầm Nhạc đều không giải được.
Giang Cẩn Hành vững vàng đạp xe, đương nhiên không biết nỗi phiền muộn của Sầm Nhạc, nhưng một lát sau, anh nói với Sầm Nhạc: "Anh là sinh viên khoa học, không giỏi mấy môn xã hội, nhưng nếu là ngoại ngữ thì chắc anh vẫn có thể miễn cưỡng giải đáp được, em có vấn đề gì thì có thể đến hỏi anh."
Sầm Nhạc mất hai giây mới hiểu được lời Giang Cẩn Hành vừa nói, đôi mắt cậu nheo lại vì nắng gắt chậm rãi mở to: "Thật sự có thể sao?!"
"Ừ."
Sầm Nhạc cố gắng hết sức kiềm chế trái tim đang nhảy nhót của mình, thật lâu sau mới nặn ra mấy chữ: "Cám ơn, anh... anh thật tốt bụng."
Giang Cẩn Hành bật cười: "Sao lại bắt đầu vặn người rồi, bảo em ôm chặt anh mà?"
"Ò!" Sầm Nhạc vội vàng đưa tay vòng quanh eo anh, một lát sau không nhịn được hỏi: "Vậy buổi chiều anh còn tới đưa em đi học không?"
"Đưa."
"Buổi tối cũng đến đón em sao?"
"Đón."
Trong lòng Sầm Nhạc như thể đang có con sóc đất Marmota gào thét*, nhưng bề ngoài cậu vẫn rụt rè nói: "Cám ơn."
Giang Cẩn Hành lại cười: "Em cảm ơn ai thế? Mấy ngày trước trước mặt mẹ anh em còn rất lễ phép gọi anh trai, vậy mà hai ngày nay nhìn thấy anh cũng không gọi anh một tiếng."
Mặt Sầm Nhạc nóng bừng, há miệng muốn giải thích vài câu nhưng lại không nghĩ ra cái cớ gì, đành phải nói: "Cảm ơn anh trai."
Để không phụ lòng Giang Cẩn Hành đã đến đón mình, Sầm Nhạc cố ý mang theo một quyển sổ tay từ vựng, thừa dịp trên đường về nhà học thuộc mấy chữ.
Trên đầu đội mũ lưỡi chai mà Giang Cẩn Hành đưa cho mình, che đi ánh mặt trời độc ác giữa trưa, Sầm Nhạc vòng một tay quanh eo Giang Cẩn Hành, tay còn lại cầm sổ từ vựng, bất chợt nảy ra một ý nghĩ mơ hồ trong đầu.
Cậu không thể can thiệp vào các quy luật của vũ trụ, cũng không thể giữ chân mùa hè và kỳ nghỉ này, nhưng có lẽ, cậu có thể giữ chân Giang Cẩn Hành.
___________
*Góc 23°26": Bên Trung đặt tên cho góc này là góc vàng-đỏ (như 1 cách ghi nhớ) còn bên mình thì không, cho nên phần địa lý phía trên phải giải thích dài ra mới hỉu được (và bên đó tính góc 23°26", còn mình là 23°27", khác biệt 1 chút)
Vòng eo Giang Cẩn Hành thật nhỏ, hình như còn có cơ bụng, vô cùng rắn chắc...
Trong giờ học, Sầm Nhạc cố gắng hoàn hồn lại, cảnh báo bản thân không thể suy nghĩ thêm nữa, nếu không nước mắt kỳ quái sẽ chảy ra từ khóe miệng mất.
Giang Cẩn Hành đạp xe vừa nhanh vừa ổn định, đưa Sầm Nhạc đến trường đúng giờ, trước khi đi còn nói với Sầm Nhạc rằng buổi trưa sẽ tới đón cậu.
"Không cần không cần không cần, buổi trưa nắng nóng, em tự mình về là được rồi." Sầm Nhạc cực kỳ sợ gây phiền toái cho Giang Cẩn Hành, làm sao có thể để anh đến đón cậu tan học giữa trưa hè được chứ?
Nhưng Giang Cẩn Hành lại nói: "Đi bộ về lâu lắm, thời gian của học sinh cuối cấp như các em rất quý giá, anh đến đón em về, em còn có thể ngồi ở phía sau học thuộc từ vựng tiếng Anh."
Sầm Nhạc cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác, lỡ như mẹ không muốn làm phiền Giang Cẩn Hành, mà nhất quyết tự mình đến đón cậu thì sao đây? Rồi lỡ như mẹ sửa xong chiếc xe đạp và mang nó đến trường vào ngay buổi sáng thì còn tính gì nữa? Lại lỡ như Giang Cẩn Hành quên đón cậu thì phải làm sao giờ? Cơ mà Giang Cẩn Hành có biết khi nào cậu tan học không vậy?
Sầm Nhạc lại ủ rũ như đưa đám, cậu không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc học.
Bây giờ là tiết địa lý, Sầm Nhạc thích địa lý, cậu thích hướng đi của mỗi dòng dòng hải lưu, thích đường cong của mỗi dãy núi, thích mưa đá được hình thành bởi sự xung đột giữa hai luồng không khí nóng và lạnh, thích những ngọn núi hay những hẻm núi được hình thành bởi các mảng lục địa gãy nứt dồn nén lên nhau.
Trái Đất vận hành chậm và cố định dựa theo quỹ đạo riêng của nó, con người không thể can thiệp vào.
Mà Giang Cẩn Hành sẽ chỉ xuất hiện trong cuộc sống của Sầm Nhạc vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, điều này Sầm Nhạc cũng không thể can thiệp.
Sầm Nhạc lại bắt đầu thất thần.
"Sầm Nhạc, em trả lời câu hỏi này cho thầy, bốn mùa hình thành như thế nào?"
Có lẽ thầy địa lý phát hiện tâm trí của Sầm Nhạc không còn ở trong lớp, cho nên gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng thật không khéo Sầm Nhạc cũng vừa vặn nghĩ đến vấn đề ấy.
"Bốn mùa được hình thành do Trái Đất quay xung quanh Mặt Trời, bởi vì Trái Đất quay với tư thế nghiêng nên mặt phẳng đường xích đạo của Trái đất và quỹ đạo quay vòng của nó hình thành góc 23°26". Cho nên phạm vi và vị trí của tia nắng Mặt trời chiếu thẳng xuống Trái đất chỉ có thể biến đổi theo chu kỳ ở giữa vĩ độ 23°26" hai phía Nam Bắc của đường xích đạo. Khi mặt trời chiếu vuông góc với đường chí tuyến Bắc, thì ngày đó là ngày Hạ Chí..."*
Vậy nên nếu như muốn giữ chân mùa hè này, thì hoặc là Trái Đất ngừng quay, hoặc là kiểm soát góc nghiêng kia.
Nhưng giữ chân mùa hè có thể giữ chân Giang Cẩn Hành được không? Có thể để Giang Cẩn Hành đến đón cậu về sau giờ tan học không?
Sầm Nhạc đột nhiên trở nên lo lắng vô cớ, cậu hối hận vì sáng nay đã không xác nhận với Giang Cẩn Hành thêm hai lần nữa...
Nếu mẹ em không cho anh đến, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Nếu xe đạp của em đã sửa xong, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Nếu giữa trưa bất chợt đổ mưa, anh vẫn sẽ tới đón em chứ?
Anh chắc chắn sẽ đến đón em chứ?
Trong lúc chờ đến giờ tan học buổi trưa, Sầm Nhạc đã tự mình bi quan cho rằng Giang Cẩn Hành sẽ không đến đón cậu nữa.
Dù sao Giang Cẩn Hành cũng không thân quen với cậu, ai lại vì một thằng nhóc nhà bên mà đạp xe đi đón nó tan học giữa trưa trời nắng đâu ha?
Sầm Nhạc thu dọn cặp sách thật chậm, khéo léo từ chối lời mời cùng về nhà của bạn học, lặng lẽ một mình đi ra khỏi lớp, cuối cùng đi đến cổng trường.
Cậu vẫn luôn cúi đầu, giống như chỉ cần cậu không nhìn, thì sẽ không xuất hiện kết quả làm cậu thất vọng.
"Nhạc Nhạc, bên này!"
Sầm Nhạc ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn vẫy tay với cậu bên ngoài đám đông, dáng người anh cao ngất, lại anh tuấn nho nhã, không hợp với những phụ huynh mặc áo chống nắng đầy màu sắc đang đứng xung quanh.
Sầm Nhạc bỗng nhiên cảm thấy mũi hơi cay cay, cậu đeo cặp chạy nhanh tới.
Giang Cẩn Hành đưa cho cậu chai soda chanh trong tay trước, sau đó mới hỏi: "Vừa rồi em cúi đầu suy nghĩ chuyện gì vậy? Sao mắt đỏ lên rồi, ai bắt nạt em à?"
Chai soda chanh mát lạnh, bên ngoài vẫn còn đầy những bọt nước đông tụ, Sầm Nhạc áp chai nước ngọt lên má để hạ nhiệt cho mình rồi ấp úng nói: "Không phải, chỉ là em...đang suy nghĩ về mấy câu hỏi thôi."
Giang Cẩn Hành ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Vậy mà vẫn còn có câu hỏi làm khó Nhạc Nhạc của chúng ta à."
Sầm Nhạc rất ngượng ngùng khi được Giang Cẩn Hành gọi là "Nhạc Nhạc", thúc giục anh mau chóng đạp xe về nhà.
Sầm Nhạc không nói dối, đúng là cậu đang suy nghĩ về những câu hỏi, nhưng những câu hỏi này đều có liên quan đến Giang Cẩn Hành, bất kỳ vấn đề nào liên quan đến Giang Cẩn Hành thì Sầm Nhạc đều không giải được.
Giang Cẩn Hành vững vàng đạp xe, đương nhiên không biết nỗi phiền muộn của Sầm Nhạc, nhưng một lát sau, anh nói với Sầm Nhạc: "Anh là sinh viên khoa học, không giỏi mấy môn xã hội, nhưng nếu là ngoại ngữ thì chắc anh vẫn có thể miễn cưỡng giải đáp được, em có vấn đề gì thì có thể đến hỏi anh."
Sầm Nhạc mất hai giây mới hiểu được lời Giang Cẩn Hành vừa nói, đôi mắt cậu nheo lại vì nắng gắt chậm rãi mở to: "Thật sự có thể sao?!"
"Ừ."
Sầm Nhạc cố gắng hết sức kiềm chế trái tim đang nhảy nhót của mình, thật lâu sau mới nặn ra mấy chữ: "Cám ơn, anh... anh thật tốt bụng."
Giang Cẩn Hành bật cười: "Sao lại bắt đầu vặn người rồi, bảo em ôm chặt anh mà?"
"Ò!" Sầm Nhạc vội vàng đưa tay vòng quanh eo anh, một lát sau không nhịn được hỏi: "Vậy buổi chiều anh còn tới đưa em đi học không?"
"Đưa."
"Buổi tối cũng đến đón em sao?"
"Đón."
Trong lòng Sầm Nhạc như thể đang có con sóc đất Marmota gào thét*, nhưng bề ngoài cậu vẫn rụt rè nói: "Cám ơn."
Giang Cẩn Hành lại cười: "Em cảm ơn ai thế? Mấy ngày trước trước mặt mẹ anh em còn rất lễ phép gọi anh trai, vậy mà hai ngày nay nhìn thấy anh cũng không gọi anh một tiếng."
Mặt Sầm Nhạc nóng bừng, há miệng muốn giải thích vài câu nhưng lại không nghĩ ra cái cớ gì, đành phải nói: "Cảm ơn anh trai."
Để không phụ lòng Giang Cẩn Hành đã đến đón mình, Sầm Nhạc cố ý mang theo một quyển sổ tay từ vựng, thừa dịp trên đường về nhà học thuộc mấy chữ.
Trên đầu đội mũ lưỡi chai mà Giang Cẩn Hành đưa cho mình, che đi ánh mặt trời độc ác giữa trưa, Sầm Nhạc vòng một tay quanh eo Giang Cẩn Hành, tay còn lại cầm sổ từ vựng, bất chợt nảy ra một ý nghĩ mơ hồ trong đầu.
Cậu không thể can thiệp vào các quy luật của vũ trụ, cũng không thể giữ chân mùa hè và kỳ nghỉ này, nhưng có lẽ, cậu có thể giữ chân Giang Cẩn Hành.
___________
*Góc 23°26": Bên Trung đặt tên cho góc này là góc vàng-đỏ (như 1 cách ghi nhớ) còn bên mình thì không, cho nên phần địa lý phía trên phải giải thích dài ra mới hỉu được (và bên đó tính góc 23°26", còn mình là 23°27", khác biệt 1 chút)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook