Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
-
Chương 14
Editor: Kẹo Mặn Chát
"Giang Cẩn Hành! Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến trạm dừng rồi mau xuống thôi."
Giang Cẩn Hành cuối cùng cũng hoàn hồn, sau đó đi theo Trình Hân xuống xe buýt.
"Không có gì." Anh nói, nhưng thực ra anh đang nghĩ tới Sầm Nhạc, sáng nay khi anh chạy bộ về không có gặp Sầm Nhạc.
Sau khi xuống xe hai người đi một lát đã đến Nhất Trung, còn gặp rất nhiều người quen đứng trước cổng trường, đều là bạn học cùng lớp của Giang Cẩn Hành ngày trước.
Hôm nay mọi người hẹn nhau quay lại thăm trường cũ và các thầy cô.
"Lão Giang lăn lộn cũng không tệ nha, thế mà lại đi cùng hoa khôi Trình của chúng ta?" Bạn cùng bàn ngày xưa ôm lấy Giang Cẩn Hành nháy mắt ra hiệu với anh.
Giang Cẩn Hành ghét bỏ đẩy hắn ra: "Nói bậy cái gì hả, bây giờ tôi là hoa đã có chủ rồi."
Bạn cùng bàn mở chế độ nhiều chuyện, không ngừng truy hỏi: "Ai, là ai thế? Là người đẹp giỏi giang nào ở đại học A sao?"
"Còn hỏi nữa thì tôi để bảo vệ nhốt cậu ở ngoài." Giang Cẩn Hành uy hiếp nói, anh bình tĩnh đi qua một đám nữ sinh, bỏ qua những lời nói của cậu bạn khiến cho tất cả mọi người vừa hưng phấn vừa kinh ngạc, bước tới chào hỏi bác bảo vệ rồi đi vào trường học.
Bởi vì mẹ Giang chính là giáo viên trong trường, cho nên Giang Cẩn Hành đã thường xuyên ra vào Nhất Trung từ nhỏ, bác bảo vệ rất thân thiết với anh.
Một đám sinh viên đại học nối đuôi nhau đi vào trường cũ, ai ai cũng đều cảm thấy có chút xúc động, chẳng mấy chốc mọi người đã ném tin đồn của Giang Cẩn Hành ra sau đầu.
Thời gian bọn họ đến trường thật không khéo, giáo viên chủ nhiệm năm đó của họ đang lên lớp, vì thế bọn họ chia thành từng nhóm lục tục đi tìm các thầy cô khác.
Giang Cẩn Hành đi tìm thầy dạy Sinh trước, người coi trọng anh nhất hồi đó, trò chuyện với thầy về không ít kiến thức liên quan đến chuyên môn, thầy dạy Sinh cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nhìn Giang Cẩn Hành đỏ cả vành mắt.
Mà thầy dạy Sinh vừa vặn ở cùng văn phòng với mẹ Giang, Giang Cẩn Hành nói chuyện với thầy xong thì lại tới thỉnh an mẹ mình.
"Buổi trưa con ở nhà, lát về con làm hai món ăn kèm cho mẹ nha?" Giang Cẩn Hành cười híp mắt tựa vào bên bàn làm việc của mẹ Giang, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
Mẹ Giang trở nên cảnh giác: "Vô duyên vô cớ ân cần, nhất định có mưu đồ, con lại muốn làm gì đây?"
Giang Cẩn Hành đưa mắt nhìn về phía chồng tài liệu tham khảo thi đại học của mẹ Giang: "Con thấy chỗ này của mẹ có nhiều quyển bổ trợ chưa từng dùng qua, vậy con cầm hai quyển đi nhá."
Mẹ Giang kỳ quái nói: "Con tốt nghiệp từ lâu rồi xem sách bổ trợ Ngữ Văn cấp ba làm gì?"
"Này là cho Sầm Nhạc." Giang Cẩn Hành thẳng thắn.
Mẹ Giang lập tức thả lỏng: "Vậy thì lấy đi, nhưng cẩn thận Nhạc Nhạc ghét con đấy, không có học sinh nào thích được người khác cho sách bổ trợ đâu."
"Em ấy sẽ không vậy đâu." Giang Cẩn Hành nói rất chắc chắn, chọn một bộ đề thi và một quyển 100 bài văn mẫu thi đại học.
"Đừng lấy quyển văn mẫu này, là bản cũ năm trước rồi." Mẹ Sầm cầm văn mẫu đi, nhét cho Giang Cẩn Hành một quyển luyện chữ: "Con bảo Sầm Nhạc luyện chữ, mỗi lần viết vội là y rằng viết thành một đống vòng tròn... À đúng rồi, con có thể về nhà ăn trưa sao? Bạn học gặp mặt nhau cũng không dễ dàng gì, không đi ăn một bữa với nhau à?"
"Buổi tối mới ăn, mời cả giáo viên chủ nhiệm nữa." Giang Cẩn Hành đảo mắt, nhìn thấy hai bình xịt chống muỗi Lục Thần đặt bên cạnh bàn.
"Cho con thêm một bình xịt chống nữa nữa nha." Giang Cẩn Hành không đợi mẹ mình mở miệng đã với tay qua, bị mẹ Giang tét một cái rụt vội tay lại.
"Thằng nhóc này con là thổ phỉ à! Đến cả xịt chống muỗi cũng muốn lấy của mẹ mình, con không biết đường tự mua hả?"
Giang Cẩn Hành thoải mái treo danh hiệu "thổ phỉ" này lên người mình, thậm chí còn muốn cướp thêm một túi nilon: "Không phải là con dùng, Sầm Nhạc luôn nói em ấy bị muỗi cắn lúc tự học buổi tối, con đây là đúng lúc đưa qua cho em ấy."
Mẹ Giang nheo mắt đánh giá Giang Cẩn Hành: "Ồ, bây giờ thích em trai nhà bên đến vậy à, lúc con còn bé mẹ hỏi có muốn sinh thêm em trai cho con không, con khóc nháo không muốn còn gì."
Giang Cẩn Hành cũng nheo mắt lại, dáng vẻ hai mẹ con giống nhau như đúc: "Mẹ có thể tỉnh táo hơn chút được không, lại sinh một đứa như con, mẹ không tức chết mới lạ đấy."
Mẹ Giang thở dài: "Cũng đúng."
Trong mắt tất cả các bà mẹ, con cái nhà mình luôn là đứa nghịch ngợm và gây phiền nhiễu, ngay cả khi Giang Cẩn Hành là "con nhà người ta" kiểu mẫu cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Giang Cẩn Hành thấy thế còn nói: "Vậy con bắt cóc Sầm Nhạc về nhà làm con trai út của mẹ, mẹ có muốn không?"
Chuông tan học vang lên bên ngoài, mẹ Giang bắt đầu thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị lên lớp, bà nghe Giang Cẩn Hành nói lời này, trước hết là cười nhạo một tiếng: "Cho dù mẹ con rất vui lòng, nhưng chú Sầm và dì Sầm của con..."
Mẹ Giang nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, bà nhạy cảm nhận ra điều gì đó, xoay người nhìn thẳng Giang Cẩn Hành, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào mũi anh nói: "Giang Cẩn Hành, con chú ý cho mẹ, bây giờ Sầm Nhạc đang học lớp 12."
Giang Cẩn Hành đứng thẳng người, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa trước sau như một của mình, anh đáp lại không có bất kỳ tính công kích nào: "Con biết."
Mẹ Giang nhìn đứa con trai cao hơn mình hai cái đầu, ánh mắt phức tạp, muốn dặn dò thêm hai câu lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể uy hiếp anh: "Con chú ý một chút, mẹ cảnh cáo con, nếu Sầm Nhạc thi không đỗ đại học A, con cứ chờ tay mẹ!"
Giang Cẩn Hành giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Tuân mệnh."
Cô giáo ở phòng bên vừa tan lớp trông thấy đội hình của hai mẹ con đã lập tức bật cười: "Giang Mai, chị đừng hung dữ với con trai nhà mình thế, thằng bé ưu tú đến vậy mà ngày nào chị cũng chưa thấy hài lòng là sao."
Mẹ Giang có nỗi khổ không thể nói được, đứa con trai này của bà vẫn luôn khoác lên lớp da người rất tốt, đến nỗi người ngoài đều cho rằng Giang Cẩn Hành vừa ngoan lại nghe lời, chỉ có mẹ Giang mới biết con trai mình là cái dạng gì.
Mẹ Giang chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Cẩn Hành: "Không phải muốn tặng đồ sao, mau đi nhanh đi, văn phòng này cách phòng học của thằng bé khá xa đấy."
Giang Cẩn Hành cầm đồ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa anh nghe thấy mẹ anh nói chuyện với giáo viên phòng bên.
"Cẩn Hành tặng đồ cho ai vậy?"
"Cho Sầm Nhạc á, trò ấy ở bên cạnh nhà tôi, quan hệ giữa hai anh em rất tốt."
"Ây da, Giang Mai chị may mắn thật đấy, Trạng Nguyên khóa trước rơi xuống cành cây nhà chị, Trạng Nguyên khóa tới lại sắp rơi xuống ngay cách vách nhà chị luôn kìa."
"Ha ha ha ha đúng vậy, bây giờ tôi coi như là khổ tận cam lai rồi."
......
Giang Cẩn Hành dựa theo trí nhớ đi tới phòng học phía Đông ở tầng trên cùng, nơi đó là lớp thực nghiệm ban xã hội, vừa vặn đối diện với lớp thực nghiệm ban tự nhiên ở phía Tây tầng một.
Giang Cẩn Hành vừa xuất hiện ở tòa dạy học đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều học sinh, thậm chí còn có nữ sinh lớn mật hỏi anh ở lớp nào, Giang Cẩn Hành cười nói là học sinh cũ, những chuyện khác đều không trả lời.
Đợi đến khi tới lớp thực nghiệm ban xã hội, anh đứng cửa nhìn quanh hồi lâu cũng không thấy Sầm Nhạc đâu, bèn túm bừa một nam sinh rồi hỏi: "Sầm Nhạc lớp em có ở đây không?"
Nam sinh nhìn lướt qua phòng học, nói: "Hình như buổi sáng cậu ấy không đến lớp, có thể là xin nghỉ phép."
Giang Cẩn Hành bất giác cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy phiền em đặt cái túi này lên bàn Sầm Nhạc, cám ơn."
Nam sinh nhận lấy túi của Giang Cẩn Hành, định đặt nó lên bàn Sầm Nhạc, nhưng lại nhìn thấy trên bàn cậu quá bừa bộn, vốn sách giáo khoa đã chất đống cao như núi, thêm nữa cả buổi sáng cậu không đến, nên bài tập và bài thi được phát xuống chất thành đống còn cao hơn, dù thế nào cũng không còn chỗ để đặt đồ. Nam sinh cúi người nhìn, trong ngăn bàn cũng toàn là sách, nhét cái túi này vào chắc cũng rơi ra, vì thế cậu ta đặt túi ngay lên bệ cửa sổ, dù sao chỗ ngồi của Sầm Nhạc cũng dựa vào cửa sổ, cậu ấy vừa đến lớp là có thể nhìn thấy.
Sau khi thăm trường xong, Giang Cẩn Hành mang theo tâm sự nặng nề trở về nhà, nửa đường đi ngang qua nhà họ Sầm còn cố ý gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh về nhà, bật TV lên theo thói quen.
"Bão XX sắp đi vào thành phố, xin người dân chuẩn bị sẵn sàng các phương pháp phòng tránh..."
Giang Cẩn Hành ngồi xuống sô pha, gửi cho Sầm Nhạc một tin nhắn wechat —— sao sáng nay em không đi học?
Hai ngày sau, Giang Cẩn Hành vẫn không nhận được hồi âm từ Sầm Nhạc.
____________
"Giang Cẩn Hành! Cậu đang nghĩ gì vậy? Đến trạm dừng rồi mau xuống thôi."
Giang Cẩn Hành cuối cùng cũng hoàn hồn, sau đó đi theo Trình Hân xuống xe buýt.
"Không có gì." Anh nói, nhưng thực ra anh đang nghĩ tới Sầm Nhạc, sáng nay khi anh chạy bộ về không có gặp Sầm Nhạc.
Sau khi xuống xe hai người đi một lát đã đến Nhất Trung, còn gặp rất nhiều người quen đứng trước cổng trường, đều là bạn học cùng lớp của Giang Cẩn Hành ngày trước.
Hôm nay mọi người hẹn nhau quay lại thăm trường cũ và các thầy cô.
"Lão Giang lăn lộn cũng không tệ nha, thế mà lại đi cùng hoa khôi Trình của chúng ta?" Bạn cùng bàn ngày xưa ôm lấy Giang Cẩn Hành nháy mắt ra hiệu với anh.
Giang Cẩn Hành ghét bỏ đẩy hắn ra: "Nói bậy cái gì hả, bây giờ tôi là hoa đã có chủ rồi."
Bạn cùng bàn mở chế độ nhiều chuyện, không ngừng truy hỏi: "Ai, là ai thế? Là người đẹp giỏi giang nào ở đại học A sao?"
"Còn hỏi nữa thì tôi để bảo vệ nhốt cậu ở ngoài." Giang Cẩn Hành uy hiếp nói, anh bình tĩnh đi qua một đám nữ sinh, bỏ qua những lời nói của cậu bạn khiến cho tất cả mọi người vừa hưng phấn vừa kinh ngạc, bước tới chào hỏi bác bảo vệ rồi đi vào trường học.
Bởi vì mẹ Giang chính là giáo viên trong trường, cho nên Giang Cẩn Hành đã thường xuyên ra vào Nhất Trung từ nhỏ, bác bảo vệ rất thân thiết với anh.
Một đám sinh viên đại học nối đuôi nhau đi vào trường cũ, ai ai cũng đều cảm thấy có chút xúc động, chẳng mấy chốc mọi người đã ném tin đồn của Giang Cẩn Hành ra sau đầu.
Thời gian bọn họ đến trường thật không khéo, giáo viên chủ nhiệm năm đó của họ đang lên lớp, vì thế bọn họ chia thành từng nhóm lục tục đi tìm các thầy cô khác.
Giang Cẩn Hành đi tìm thầy dạy Sinh trước, người coi trọng anh nhất hồi đó, trò chuyện với thầy về không ít kiến thức liên quan đến chuyên môn, thầy dạy Sinh cũng đã hơn sáu mươi tuổi, nhìn Giang Cẩn Hành đỏ cả vành mắt.
Mà thầy dạy Sinh vừa vặn ở cùng văn phòng với mẹ Giang, Giang Cẩn Hành nói chuyện với thầy xong thì lại tới thỉnh an mẹ mình.
"Buổi trưa con ở nhà, lát về con làm hai món ăn kèm cho mẹ nha?" Giang Cẩn Hành cười híp mắt tựa vào bên bàn làm việc của mẹ Giang, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
Mẹ Giang trở nên cảnh giác: "Vô duyên vô cớ ân cần, nhất định có mưu đồ, con lại muốn làm gì đây?"
Giang Cẩn Hành đưa mắt nhìn về phía chồng tài liệu tham khảo thi đại học của mẹ Giang: "Con thấy chỗ này của mẹ có nhiều quyển bổ trợ chưa từng dùng qua, vậy con cầm hai quyển đi nhá."
Mẹ Giang kỳ quái nói: "Con tốt nghiệp từ lâu rồi xem sách bổ trợ Ngữ Văn cấp ba làm gì?"
"Này là cho Sầm Nhạc." Giang Cẩn Hành thẳng thắn.
Mẹ Giang lập tức thả lỏng: "Vậy thì lấy đi, nhưng cẩn thận Nhạc Nhạc ghét con đấy, không có học sinh nào thích được người khác cho sách bổ trợ đâu."
"Em ấy sẽ không vậy đâu." Giang Cẩn Hành nói rất chắc chắn, chọn một bộ đề thi và một quyển 100 bài văn mẫu thi đại học.
"Đừng lấy quyển văn mẫu này, là bản cũ năm trước rồi." Mẹ Sầm cầm văn mẫu đi, nhét cho Giang Cẩn Hành một quyển luyện chữ: "Con bảo Sầm Nhạc luyện chữ, mỗi lần viết vội là y rằng viết thành một đống vòng tròn... À đúng rồi, con có thể về nhà ăn trưa sao? Bạn học gặp mặt nhau cũng không dễ dàng gì, không đi ăn một bữa với nhau à?"
"Buổi tối mới ăn, mời cả giáo viên chủ nhiệm nữa." Giang Cẩn Hành đảo mắt, nhìn thấy hai bình xịt chống muỗi Lục Thần đặt bên cạnh bàn.
"Cho con thêm một bình xịt chống nữa nữa nha." Giang Cẩn Hành không đợi mẹ mình mở miệng đã với tay qua, bị mẹ Giang tét một cái rụt vội tay lại.
"Thằng nhóc này con là thổ phỉ à! Đến cả xịt chống muỗi cũng muốn lấy của mẹ mình, con không biết đường tự mua hả?"
Giang Cẩn Hành thoải mái treo danh hiệu "thổ phỉ" này lên người mình, thậm chí còn muốn cướp thêm một túi nilon: "Không phải là con dùng, Sầm Nhạc luôn nói em ấy bị muỗi cắn lúc tự học buổi tối, con đây là đúng lúc đưa qua cho em ấy."
Mẹ Giang nheo mắt đánh giá Giang Cẩn Hành: "Ồ, bây giờ thích em trai nhà bên đến vậy à, lúc con còn bé mẹ hỏi có muốn sinh thêm em trai cho con không, con khóc nháo không muốn còn gì."
Giang Cẩn Hành cũng nheo mắt lại, dáng vẻ hai mẹ con giống nhau như đúc: "Mẹ có thể tỉnh táo hơn chút được không, lại sinh một đứa như con, mẹ không tức chết mới lạ đấy."
Mẹ Giang thở dài: "Cũng đúng."
Trong mắt tất cả các bà mẹ, con cái nhà mình luôn là đứa nghịch ngợm và gây phiền nhiễu, ngay cả khi Giang Cẩn Hành là "con nhà người ta" kiểu mẫu cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Giang Cẩn Hành thấy thế còn nói: "Vậy con bắt cóc Sầm Nhạc về nhà làm con trai út của mẹ, mẹ có muốn không?"
Chuông tan học vang lên bên ngoài, mẹ Giang bắt đầu thu dọn sách giáo khoa chuẩn bị lên lớp, bà nghe Giang Cẩn Hành nói lời này, trước hết là cười nhạo một tiếng: "Cho dù mẹ con rất vui lòng, nhưng chú Sầm và dì Sầm của con..."
Mẹ Giang nói được một nửa thì đột ngột dừng lại, bà nhạy cảm nhận ra điều gì đó, xoay người nhìn thẳng Giang Cẩn Hành, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào mũi anh nói: "Giang Cẩn Hành, con chú ý cho mẹ, bây giờ Sầm Nhạc đang học lớp 12."
Giang Cẩn Hành đứng thẳng người, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa trước sau như một của mình, anh đáp lại không có bất kỳ tính công kích nào: "Con biết."
Mẹ Giang nhìn đứa con trai cao hơn mình hai cái đầu, ánh mắt phức tạp, muốn dặn dò thêm hai câu lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể uy hiếp anh: "Con chú ý một chút, mẹ cảnh cáo con, nếu Sầm Nhạc thi không đỗ đại học A, con cứ chờ tay mẹ!"
Giang Cẩn Hành giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Tuân mệnh."
Cô giáo ở phòng bên vừa tan lớp trông thấy đội hình của hai mẹ con đã lập tức bật cười: "Giang Mai, chị đừng hung dữ với con trai nhà mình thế, thằng bé ưu tú đến vậy mà ngày nào chị cũng chưa thấy hài lòng là sao."
Mẹ Giang có nỗi khổ không thể nói được, đứa con trai này của bà vẫn luôn khoác lên lớp da người rất tốt, đến nỗi người ngoài đều cho rằng Giang Cẩn Hành vừa ngoan lại nghe lời, chỉ có mẹ Giang mới biết con trai mình là cái dạng gì.
Mẹ Giang chỉ có thể trừng mắt nhìn Giang Cẩn Hành: "Không phải muốn tặng đồ sao, mau đi nhanh đi, văn phòng này cách phòng học của thằng bé khá xa đấy."
Giang Cẩn Hành cầm đồ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa anh nghe thấy mẹ anh nói chuyện với giáo viên phòng bên.
"Cẩn Hành tặng đồ cho ai vậy?"
"Cho Sầm Nhạc á, trò ấy ở bên cạnh nhà tôi, quan hệ giữa hai anh em rất tốt."
"Ây da, Giang Mai chị may mắn thật đấy, Trạng Nguyên khóa trước rơi xuống cành cây nhà chị, Trạng Nguyên khóa tới lại sắp rơi xuống ngay cách vách nhà chị luôn kìa."
"Ha ha ha ha đúng vậy, bây giờ tôi coi như là khổ tận cam lai rồi."
......
Giang Cẩn Hành dựa theo trí nhớ đi tới phòng học phía Đông ở tầng trên cùng, nơi đó là lớp thực nghiệm ban xã hội, vừa vặn đối diện với lớp thực nghiệm ban tự nhiên ở phía Tây tầng một.
Giang Cẩn Hành vừa xuất hiện ở tòa dạy học đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều học sinh, thậm chí còn có nữ sinh lớn mật hỏi anh ở lớp nào, Giang Cẩn Hành cười nói là học sinh cũ, những chuyện khác đều không trả lời.
Đợi đến khi tới lớp thực nghiệm ban xã hội, anh đứng cửa nhìn quanh hồi lâu cũng không thấy Sầm Nhạc đâu, bèn túm bừa một nam sinh rồi hỏi: "Sầm Nhạc lớp em có ở đây không?"
Nam sinh nhìn lướt qua phòng học, nói: "Hình như buổi sáng cậu ấy không đến lớp, có thể là xin nghỉ phép."
Giang Cẩn Hành bất giác cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy phiền em đặt cái túi này lên bàn Sầm Nhạc, cám ơn."
Nam sinh nhận lấy túi của Giang Cẩn Hành, định đặt nó lên bàn Sầm Nhạc, nhưng lại nhìn thấy trên bàn cậu quá bừa bộn, vốn sách giáo khoa đã chất đống cao như núi, thêm nữa cả buổi sáng cậu không đến, nên bài tập và bài thi được phát xuống chất thành đống còn cao hơn, dù thế nào cũng không còn chỗ để đặt đồ. Nam sinh cúi người nhìn, trong ngăn bàn cũng toàn là sách, nhét cái túi này vào chắc cũng rơi ra, vì thế cậu ta đặt túi ngay lên bệ cửa sổ, dù sao chỗ ngồi của Sầm Nhạc cũng dựa vào cửa sổ, cậu ấy vừa đến lớp là có thể nhìn thấy.
Sau khi thăm trường xong, Giang Cẩn Hành mang theo tâm sự nặng nề trở về nhà, nửa đường đi ngang qua nhà họ Sầm còn cố ý gõ cửa, nhưng không ai trả lời.
Anh về nhà, bật TV lên theo thói quen.
"Bão XX sắp đi vào thành phố, xin người dân chuẩn bị sẵn sàng các phương pháp phòng tránh..."
Giang Cẩn Hành ngồi xuống sô pha, gửi cho Sầm Nhạc một tin nhắn wechat —— sao sáng nay em không đi học?
Hai ngày sau, Giang Cẩn Hành vẫn không nhận được hồi âm từ Sầm Nhạc.
____________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook