Đứa Nhỏ Nhà Bên Lại Nằm Trên Cửa Sổ Nhìn Tôi
-
Chương 13
Editor: Kẹo Mặn Chát
"Bảo con đừng mở điều hòa thấp con lại không nghe, hiện tại thì hay rồi chứ?"
Tối hôm qua sau khi tắm rửa xong Sầm Nhạc nóng không chịu nổi, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất rồi để trần nửa người nằm trên giường đọc chính trị, không cẩn thận để nguyên vậy ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, đầu óc choáng váng cả người mệt mỏi không thoải mái, đo nhiệt độ thì phát sốt nhẹ, bị mẹ Sầm quở trách một hồi.
"Con đi học với bộ dạng này thì cũng nằm sấp ngủ thôi, mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ, con uống thuốc rồi ngủ một giấc, xem buổi chiều có đỡ hơn chút nào không."
Trước khi đi, mẹ Sầm tắt điều hòa, mở cửa sổ ra, chỉ chừa cho Sầm Nhạc một cái quạt điện nhỏ, gió nóng phả vào người làm cho mồ hôi chảy đầm đìa. Sầm Nhạc khó chịu đến mức không ngủ được, quay đầu nhìn thấy cuốn sách chính trị bên gối, nghĩ thầm không bằng đọc triết học thôi miên bản thân.
"Vật chất quyết định ý thức, còn ý thức là sự phản ánh lại của vật chất. Dù tồn tại trong tự nhiên hay trong xã hội cũng đều là những đối tượng tồn tại khách quan, độc lập với ý thức cong người. Vật chất không phụ thuộc vào ý thức của con người khách quan thực tế chính là..."
Quả nhiên, Sầm Nhạc vừa đọc xong đã thấy buồn ngủ, cũng có thể là do tác dụng của thuốc, mà đương lúc cậu muốn ném sách ngủ một giấc thật ngon thì bỗng nhiên có người ở bên ngoài hô lớn.
"Giang Cẩn Hành --"
Là một giọng nói nũng nịu của con gái.
Sầm Nhạc giật mình tỉnh lại, cậu lết thân thể bệnh tật đến bên cửa sổ, đặt cằm lên bệ cửa ngồi xổm nhìn ra ngoài, giống như một bé cún đáng thương.
"Tới đây." Không lâu sau Giang Cẩn Hành đi ra, anh mở cổng cho cô gái kia tiến vào, sau đó nói, "Đứng đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy hai chai nước."
"Được." Cô gái đứng trong sân chờ anh.
Đây là lần đầu tiên Sầm Nhạc nhìn thấy một cô gái tới tìm Giang Cẩn Hành, có lẽ trước kia cũng có, chỉ là không bị Sầm Nhạc nhìn thấy.
Cô gái kia ăn mặc cực kỳ sành điệu, tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, mặc áo ngắn tay trễ vai rộng thùng thình, phía dưới mặc một chiếc quần jeans siêu ngắn. Bởi vì vạt áo rất dài cho nên gần như che mất quần đùi, thoạt nhìn giống như không mặc gì phía dưới vậy, để lộ đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, cực kỳ bắt mắt.
Thật không tưởng tượng nổi, sao một cô gái lại ăn mặc hở hang như vậy được?
Sầm Nhạc âm thầm đánh giá trong lòng.
Cậu thấy cô gái kia lắc lư qua lại trong sân nhà họ Giang, tò mò nhìn đông nhìn tây, còn định ngắt dây thường xuân trên tường. Sầm Nhạc cảm thấy cô rất không lễ phép, vừa định kêu cô ấy đừng đụng vào đồ đạc nhà người khác thì Giang Cẩn Hành đã bước ra, trên tay anh cầm hai chai nước giải khát, sau đó đưa một chai cho cô gái kia.
Sầm Nhạc rất quen thuộc với chai nước giải khát ấy, đó chính là chai soda chanh yêu thích của cậu.
"Cảm ơn, sao cậu biết tớ thích soda vị chanh?" Cô gái ngửa đầu cười cực kỳ ngọt ngào với Giang Cẩn Hành.
Giang Cẩn Hành trả lời lại một câu nhưng Sầm Nhạc không nghe rõ, có lẽ là "Cậu thích là được"?
Giang Cẩn Hành đưa lưng về phía Sầm Nhạc, Sầm Nhạc hy vọng anh có thể quay đầu nhìn cậu một chút, nhưng anh đã không làm vậy.
Bọn họ sóng đôi đi cạnh nhau, cười cười nói nói, cùng nhau rời khỏi nhà họ Giang.
Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn rất chói chang, khí trời nóng rát làm cơ thể cậu đau nhói, dù vậy Sầm Nhạc lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Trong thoáng chốc, dáng vẻ của cô gái kia trùng lặp với một bóng người, Sầm Nhạc đột nhiên nhớ ra cô ấy là ai, cô là nhân viên phục vụ nữ làm việc với Giang Cẩn Hành trong tiệm bánh ngọt.
Ngay lập tức, Sầm Nhạc nhớ lại rất nhiều chi tiết ngày đó ở tiệm bánh ngọt, những chi tiết này ngay từ đầu đã bị ánh sáng của Giang Cẩn Hành lấn áp, nhưng bây giờ che đi nguồn sáng ấy của Giang Cẩn Hành, mọi chuyện xung quanh rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ --
Sáng hôm đó, lần đầu tiên Sầm Nhạc đi ngang qua tường kính, Giang Cẩn Hành đang lau sàn, còn cô gái kia đang lau bàn; buổi chiều Sầm Nhạc gọi đồ ở tiệm bánh ngọt, cô tính tiền cho Sầm Nhạc, khi đó "Nụ hôn mối tính đầu" đúng lúc vừa bán hết, là cô bảo Giang Cẩn Hành vào bếp bưng bánh ngọt tới. Lúc Giang Cẩn Hành không tiếp khách vẫn luôn cười với cô ấy; lúc Giang Cẩn Hành nghỉ ngơi giữa giờ thì cô còn cố gắng hẹn anh cùng đi ăn tối...
Sầm Nhạc sững sờ rời khỏi bệ cửa sổ, ngồi trở lại bên giường, cậu cảm thấy cả người mình đều trở nên trống rỗng.
Cậu sờ đến cuốn sách chính trị bên gối theo thói quen, tiếp tục đọc to, càng đọc càng lớn.
"Vật chất quyết định ý thức, không phụ thuộc vào sự tồn tại độc lập của ý thức của con người..."
Sự tồn tại của Giang Cẩn Hành quyết định việc Sầm Nhạc thích anh, nhưng sự tồn tại của anh là khách quan, không liên quan gì đến sự yêu thích của Sầm Nhạc.
"Vật chất có tính độc lập, không lấy ý chí của con người mà biến đổi..."
Giang Cẩn Hành là một cá thể độc lập, anh thích con gái, có bạn gái, sau này còn có thể kết hôn sinh con, những điều này đều không lấy ý chí của Sầm Nhạc mà biến đổi.
"Ý thức là sự phản ánh lại của vật chất, ý thức sai lầm trở thành lực cản phá vỡ sự phát triển của vật chất..."
Sầm Nhạc chỉ nhìn thấy Giang Cẩn Hành thật tốt bụng, chỉ nhìn thấy Giang Cẩn Hành cười, nhưng thật ra cẩn thận nghĩ lại, những điều dịu dàng này cũng không chỉ thuộc về một mình Sầm Nhạc.
Mỗi sáng Giang Cẩn Hành ra ngoài chạy bộ, anh sẽ cười với những người quen đi ngang qua, thậm chí còn cười với mèo hoang ven đường. Những nụ cười này cũng không khác gì nụ cười của anh đối với Sầm Nhạc, là Sầm Nhạc tự mình thêm từ giới hạn trước những nụ cười này, đây đều là những phản ánh sai lầm của ý thức đối với thực tế khách quan.
Sầm Nhạc lớn tiếng đọc sách, càng đọc giọng cậu càng khàn.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy vấn đề.
Ngay từ đầu, yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỉ cần Giang Cẩn Hành thỉnh thoảng lộ mặt đứng trong sân nhà họ Giang là có thể mang tới cậu niềm hạnh phúc đủ đầy. Nếu có thể, cậu hy vọng Giang Cẩn Hành sẽ ở trong một lồng kính mát mẻ và thoải mái, đặt ở sân nhà họ Giang, để Sầm Nhạc thông qua cửa sổ nhìn no hai mắt là đủ rồi.
Nhưng dần dần, cậu bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, cậu muốn thường xuyên nhìn thấy Giang Cẩn Hành, muốn cùng anh mặt đối mặt nói chuyện, muốn ở một mình với anh, muốn anh khen ngợi, muốn anh đối đãi đặc biệt, muốn anh chỉ thuộc về một mình cậu...
Cũng bởi vì Giang Cẩn Hành không có từ chối cậu.
Tất cả đều là lỗi của Sầm Nhạc, là cậu tự tiện xuyên tạc sự dịu dàng của Giang Cẩn Hành, được một tấc lại tiến một thước, tham lam vô độ.
Sầm Nhạc không đọc rõ chữ trên sách, cũng không nghe rõ mình đang nói gì.
"Sầm Nhạc, Sầm Nhạc? Bảo con uống thuốc rồi ngủ giấc thật ngon mà con đang làm gì vậy? Học tập cũng không cần liều mạng như thế chứ... Sao con lại khóc? Khó chịu đến vậy sao? Đi thôi, mau theo mẹ đến bệnh viện."
________________
"Bảo con đừng mở điều hòa thấp con lại không nghe, hiện tại thì hay rồi chứ?"
Tối hôm qua sau khi tắm rửa xong Sầm Nhạc nóng không chịu nổi, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất rồi để trần nửa người nằm trên giường đọc chính trị, không cẩn thận để nguyên vậy ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, đầu óc choáng váng cả người mệt mỏi không thoải mái, đo nhiệt độ thì phát sốt nhẹ, bị mẹ Sầm quở trách một hồi.
"Con đi học với bộ dạng này thì cũng nằm sấp ngủ thôi, mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ, con uống thuốc rồi ngủ một giấc, xem buổi chiều có đỡ hơn chút nào không."
Trước khi đi, mẹ Sầm tắt điều hòa, mở cửa sổ ra, chỉ chừa cho Sầm Nhạc một cái quạt điện nhỏ, gió nóng phả vào người làm cho mồ hôi chảy đầm đìa. Sầm Nhạc khó chịu đến mức không ngủ được, quay đầu nhìn thấy cuốn sách chính trị bên gối, nghĩ thầm không bằng đọc triết học thôi miên bản thân.
"Vật chất quyết định ý thức, còn ý thức là sự phản ánh lại của vật chất. Dù tồn tại trong tự nhiên hay trong xã hội cũng đều là những đối tượng tồn tại khách quan, độc lập với ý thức cong người. Vật chất không phụ thuộc vào ý thức của con người khách quan thực tế chính là..."
Quả nhiên, Sầm Nhạc vừa đọc xong đã thấy buồn ngủ, cũng có thể là do tác dụng của thuốc, mà đương lúc cậu muốn ném sách ngủ một giấc thật ngon thì bỗng nhiên có người ở bên ngoài hô lớn.
"Giang Cẩn Hành --"
Là một giọng nói nũng nịu của con gái.
Sầm Nhạc giật mình tỉnh lại, cậu lết thân thể bệnh tật đến bên cửa sổ, đặt cằm lên bệ cửa ngồi xổm nhìn ra ngoài, giống như một bé cún đáng thương.
"Tới đây." Không lâu sau Giang Cẩn Hành đi ra, anh mở cổng cho cô gái kia tiến vào, sau đó nói, "Đứng đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy hai chai nước."
"Được." Cô gái đứng trong sân chờ anh.
Đây là lần đầu tiên Sầm Nhạc nhìn thấy một cô gái tới tìm Giang Cẩn Hành, có lẽ trước kia cũng có, chỉ là không bị Sầm Nhạc nhìn thấy.
Cô gái kia ăn mặc cực kỳ sành điệu, tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, mặc áo ngắn tay trễ vai rộng thùng thình, phía dưới mặc một chiếc quần jeans siêu ngắn. Bởi vì vạt áo rất dài cho nên gần như che mất quần đùi, thoạt nhìn giống như không mặc gì phía dưới vậy, để lộ đôi chân mảnh khảnh trắng nõn, cực kỳ bắt mắt.
Thật không tưởng tượng nổi, sao một cô gái lại ăn mặc hở hang như vậy được?
Sầm Nhạc âm thầm đánh giá trong lòng.
Cậu thấy cô gái kia lắc lư qua lại trong sân nhà họ Giang, tò mò nhìn đông nhìn tây, còn định ngắt dây thường xuân trên tường. Sầm Nhạc cảm thấy cô rất không lễ phép, vừa định kêu cô ấy đừng đụng vào đồ đạc nhà người khác thì Giang Cẩn Hành đã bước ra, trên tay anh cầm hai chai nước giải khát, sau đó đưa một chai cho cô gái kia.
Sầm Nhạc rất quen thuộc với chai nước giải khát ấy, đó chính là chai soda chanh yêu thích của cậu.
"Cảm ơn, sao cậu biết tớ thích soda vị chanh?" Cô gái ngửa đầu cười cực kỳ ngọt ngào với Giang Cẩn Hành.
Giang Cẩn Hành trả lời lại một câu nhưng Sầm Nhạc không nghe rõ, có lẽ là "Cậu thích là được"?
Giang Cẩn Hành đưa lưng về phía Sầm Nhạc, Sầm Nhạc hy vọng anh có thể quay đầu nhìn cậu một chút, nhưng anh đã không làm vậy.
Bọn họ sóng đôi đi cạnh nhau, cười cười nói nói, cùng nhau rời khỏi nhà họ Giang.
Mặt trời trên đỉnh đầu vẫn rất chói chang, khí trời nóng rát làm cơ thể cậu đau nhói, dù vậy Sầm Nhạc lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Trong thoáng chốc, dáng vẻ của cô gái kia trùng lặp với một bóng người, Sầm Nhạc đột nhiên nhớ ra cô ấy là ai, cô là nhân viên phục vụ nữ làm việc với Giang Cẩn Hành trong tiệm bánh ngọt.
Ngay lập tức, Sầm Nhạc nhớ lại rất nhiều chi tiết ngày đó ở tiệm bánh ngọt, những chi tiết này ngay từ đầu đã bị ánh sáng của Giang Cẩn Hành lấn áp, nhưng bây giờ che đi nguồn sáng ấy của Giang Cẩn Hành, mọi chuyện xung quanh rốt cuộc cũng dần dần sáng tỏ --
Sáng hôm đó, lần đầu tiên Sầm Nhạc đi ngang qua tường kính, Giang Cẩn Hành đang lau sàn, còn cô gái kia đang lau bàn; buổi chiều Sầm Nhạc gọi đồ ở tiệm bánh ngọt, cô tính tiền cho Sầm Nhạc, khi đó "Nụ hôn mối tính đầu" đúng lúc vừa bán hết, là cô bảo Giang Cẩn Hành vào bếp bưng bánh ngọt tới. Lúc Giang Cẩn Hành không tiếp khách vẫn luôn cười với cô ấy; lúc Giang Cẩn Hành nghỉ ngơi giữa giờ thì cô còn cố gắng hẹn anh cùng đi ăn tối...
Sầm Nhạc sững sờ rời khỏi bệ cửa sổ, ngồi trở lại bên giường, cậu cảm thấy cả người mình đều trở nên trống rỗng.
Cậu sờ đến cuốn sách chính trị bên gối theo thói quen, tiếp tục đọc to, càng đọc càng lớn.
"Vật chất quyết định ý thức, không phụ thuộc vào sự tồn tại độc lập của ý thức của con người..."
Sự tồn tại của Giang Cẩn Hành quyết định việc Sầm Nhạc thích anh, nhưng sự tồn tại của anh là khách quan, không liên quan gì đến sự yêu thích của Sầm Nhạc.
"Vật chất có tính độc lập, không lấy ý chí của con người mà biến đổi..."
Giang Cẩn Hành là một cá thể độc lập, anh thích con gái, có bạn gái, sau này còn có thể kết hôn sinh con, những điều này đều không lấy ý chí của Sầm Nhạc mà biến đổi.
"Ý thức là sự phản ánh lại của vật chất, ý thức sai lầm trở thành lực cản phá vỡ sự phát triển của vật chất..."
Sầm Nhạc chỉ nhìn thấy Giang Cẩn Hành thật tốt bụng, chỉ nhìn thấy Giang Cẩn Hành cười, nhưng thật ra cẩn thận nghĩ lại, những điều dịu dàng này cũng không chỉ thuộc về một mình Sầm Nhạc.
Mỗi sáng Giang Cẩn Hành ra ngoài chạy bộ, anh sẽ cười với những người quen đi ngang qua, thậm chí còn cười với mèo hoang ven đường. Những nụ cười này cũng không khác gì nụ cười của anh đối với Sầm Nhạc, là Sầm Nhạc tự mình thêm từ giới hạn trước những nụ cười này, đây đều là những phản ánh sai lầm của ý thức đối với thực tế khách quan.
Sầm Nhạc lớn tiếng đọc sách, càng đọc giọng cậu càng khàn.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy vấn đề.
Ngay từ đầu, yêu cầu của cậu rất đơn giản, chỉ cần Giang Cẩn Hành thỉnh thoảng lộ mặt đứng trong sân nhà họ Giang là có thể mang tới cậu niềm hạnh phúc đủ đầy. Nếu có thể, cậu hy vọng Giang Cẩn Hành sẽ ở trong một lồng kính mát mẻ và thoải mái, đặt ở sân nhà họ Giang, để Sầm Nhạc thông qua cửa sổ nhìn no hai mắt là đủ rồi.
Nhưng dần dần, cậu bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn, cậu muốn thường xuyên nhìn thấy Giang Cẩn Hành, muốn cùng anh mặt đối mặt nói chuyện, muốn ở một mình với anh, muốn anh khen ngợi, muốn anh đối đãi đặc biệt, muốn anh chỉ thuộc về một mình cậu...
Cũng bởi vì Giang Cẩn Hành không có từ chối cậu.
Tất cả đều là lỗi của Sầm Nhạc, là cậu tự tiện xuyên tạc sự dịu dàng của Giang Cẩn Hành, được một tấc lại tiến một thước, tham lam vô độ.
Sầm Nhạc không đọc rõ chữ trên sách, cũng không nghe rõ mình đang nói gì.
"Sầm Nhạc, Sầm Nhạc? Bảo con uống thuốc rồi ngủ giấc thật ngon mà con đang làm gì vậy? Học tập cũng không cần liều mạng như thế chứ... Sao con lại khóc? Khó chịu đến vậy sao? Đi thôi, mau theo mẹ đến bệnh viện."
________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook