Trong mỗi con người đều có hai tính cách, đó là kinh nghiệm mà căn cứ theo bản thân tôi đúc kết ra được.

Sở dĩ chính bản thân tôi lúc nào cũng quy củ, tuyệt đối không có phạm sai lầm, ở tại công ty, gia đình, theo ý tôi thì tất cả đó đều là giả tạo.

Chỉ có buổi tối ngày hôm đó mới chân chính là Lý Tuệ Dương tôi.

Mua máy xoa bóp với máy tính, còn lại một ít tiền, tôi cười như con mèo ăn vụng cá.

Đáng tiếc, rất nhanh sau đó, tôi không thể cười tiếp được, khi tôi cẩn thận xem cái bộ quần áo mới mua này để ngồi xuống thì có tiếng gọi của người trợ lí số liệu bảo có người gọi vào phòng, là hắn, là khách thuê.

Tôi nhớ rõ có hỏi qua hắn là sẽ không xuất hiện ở công ty của tôi, sẽ không để tôi thấy hắn xuất hiện ở nhà tôi. Hiện tại tôi chỉ nghĩ muốn nắm lấy tay của tên phụ trách số liệu kia mà ném xuống đất rồi hung hăng đánh vào đầu mình thôi.

Vì sao lúc đó không có hỏi thêm một câu nữa ——- tôi sẽ không nhìn thấy anh có tên trong danh sách khách thuê nhà chứ?

Câu quan trọng như vậy, vì cái gì lại không hỏi!

Có lẽ vẻ mặt của tôi buồn cười lắm thì phải, hắn nhìn tôi với con mắt cực kì khoái trí.

Cơ thể có chút run rẩy, tôi cầm lấy mớ giấy tờ trơn nhẵn để trên mặt bàn.

“Dường như.. tôi bị anh theo dõi.” Tôi ngơ ngác hỏi.

Hắn cười: “Tuệ Dương, tôi phát hiện cậu không có vẻ tự nhiên của đêm đó.”

Quả thực, tôi chẳng qua chỉ là người bình thường, luôn luôn có những thứ phải bận tâm. Thật sự tôi không thể hiểu rõ được tính cách của con người đang ở trước mắt mình đây.

“Ngu ngốc? Cậu ngây ngốc cái gì?” hắn ngồi vững vàng ở ghế lớn, tựa như quan tòa thẩm vấn phạm nhân ——– ngươi phạm vào tội gì?

“Ngay từ đầu anh là có dự định với tôi. Đáng tiếc cho tôi, bị vào lưới mà còn không biết.” Tôi chớp chớp mắt nỗ lực ép ra hai giọt nước mắt “Thế nhưng tôi nhớ là chưa bao giờ có đắc tội gì với anh. Cái tình hình tựa như kịch thế này, Lý Tuệ Dương tôi chưa bao giờ gặp phải. Tôi cho rằng chỉ trên TV mới có thể gặp những chuyện như thế này chứ.”

“Đùa vui?” hiển nhiên, hắn không có chú ý gì, nhìn tôi hứng thú nói ra hai từ.

“Tôi cũng không thể nào bảo anh quên chuyện tình buổi tối hôm đó được.” tôi bày ra dáng vẻ của một nàng thiếp, thương cảm đầy mình: “Tôi thế nhưng cũng chỉ là một nhân viên quèn trong cái công ty này thôi.”

Hắn xúc động gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Tôi thở dài một cái, hơi lui về phía sau, khoa trương hướng hắn khom người chào.

Xoay người hướng thẳng tới cánh cửa văn phòng hết sức đẹp đẽ kia mà chạy, tựa như phía sau lưng là một con hổ.

Vừa chạm đến cửa, nháy măt, tôi nghe thấy “Tách” một tiếng.

Cửa tự động khóa lại, tim tôi cũng theo đó mà “Tách” một cái.

“Cửa khóa rồi.” Không thể làm gì khác hơn là giả ngu, tôi xoay người tựa ở trên cửa đối diện với hắn nói.

Hắn đã đi tới sau lưng tôi từ lúc nào. Thân thủ tốt như vậy sao hắn không đi làm đặc công đi, tới đại lục này mở công ty mà làm gì?

“Đúng vậy, là tôi khóa.” Người này cầm chiếc khóa điều khiển từ xa giơ ra trước mặt tôi.

Tôi trở mặt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, diễn thương cảm không được, thì chỉ có thể đành diễn vai vô lại thôi.

“Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Tôi túm lấy cổ áo hắn, bày ra dáng vẻ lưu manh: “Tưởng tôi sẽ không khiếm nhã với anh sao?”

Ai sợ ai chứ? Nếu muốn cưỡng gian tôi thì hôm đó hắn cũng đã làm rồi. Lý Tuệ Dương tôi là người dễ hù dọa vậy sao?

Chết tiệt, không biết từ khi nào lại bị một người như thế trêu chọc.

Hắn trả lời thật nhanh: “Không phải là khiếm nhã, mà là hung dữ.”

Động tác nhanh chóng, lúc bị hắn cởi bỏ thắt lưng, tôi phát hiện từ khi nào mình đã bị ẩn vào tận góc văn phòng thế này.

Hạ thể bị phơi bày trong không khí, cảm nhận thấy một trận lạnh lẽo, tôi mới rõ ràng ý thức được hắn đang làm gì.

“Anh không được làm bậy!” tôi kêu to, tuy rằng đêm đó xác thực là tôi có ý nghĩ muốn vứt bỏ tôn nghiêm, thế nhưng hiện tại là ban ngày, là Lý Tuệ Dương mặc tây âu chịu vất vả mệt nhọc ở công ty.

Nụ cười của hắn thật đáng sợ, nụ cười giảo hoạt như sắp ăn tôi đến nơi vậy.

Nơi quan trọng bị hắn vui vẻ nắm trong tay, tôi hét chói tai, tung một quyền về phía hắn.

Một quyền kinh thiên động địa đánh tới có khiến lỗ mũi trên khuôn mặt anh tuấn đó chảy máu hay không tôi cũng không rõ ràng lắm.

Bởi vì ngay sau đó, tôi bỗng nhiên thấy trước mắt mình tối sầm lại rồi bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại thấy mình nằm trên ghế sofa trong phòng làm việc, hắn cúi đầu nhìn tôi bỡn cợt.

“Tuệ Dương, cậu bị dọa đến ngất.”

Cực kỳ, cực kỳ mất mặt..

Nhưng vấn đề trước mắt là phải xem xem tôi rốt cuộc có hay không bị hắn làm gì. Bởi vì tôi chưa từng có bị cường bạo bao giờ, thế cho nên đành phải mờ mịt nhìn lại quần áo của chính mình.

Thực không xong, quần có dấu vết bị động vào. Tôi tưởng tượng cảnh mình là thiếu nữ đáng thương bị thất thân, rồi sau lại tự khinh bỉ mình.

Hắn nhếch môi: “Đừng có lo lắng, tôi không làm gì cậu cả.” đúng là bộ mặt của kẻ công tử bột háo sắc “Chỉ có điều là nhìn thấy cái dáng vẻ sợ hãi đến ngất đi của cậu thôi. Ha ha, thú vị cực kỳ.”

Tức giận vọt lên tới tận ngực rồi lại trôi xuống.

Tôi trưng ra vẻ mặt cầu xin: “Anh rốt cuộc là muốn thế nào đây?”

“Chẳng qua là đối với cậu tôi thấy rất có hứng thú.” Hắn đứng trước mặt tôi dào dạt đắc ý: “Tôi dự tính sắp xếp cậu  bên cạnh tôi cho đỡ buồn.”

“Đại thiếu gia à, tôi còn muốn đi làm đấy.”

“Không cần lo lắng.” hắn bày ra vẻ mặt quỷ dị khiến tôi mơ màng: “Cái công ty vừa nhỏ lại vừa tồi tàn kia đã bị tôi mua rồi, Lý Tuệ Dương lập tức thăng cấp lên thành trợ lí tổng giám đốc tập đoàn tư nhân.”

Bị mua? Thăng cấp?

Tôi ngây người nửa ngày, mới nhớ tới phải tạ chủ long ân. Chớp mắt cười khổ: “Thực sự là chỉ có trong TV mới có cuộc gặp gỡ hiếm thấy như thế, Tuệ Dương đốt bao nhiêu hương khói mới có được sự việc tốt đẹp như thế này vậy?”

“Tuệ Dương, tôi đem toàn bộ quyền lực cho cậu, từ giờ trở đi, cậu có thể muốn làm gì thì làm.” Ánh mắt hắn sâu sắc tựa như nhìn thấu tâm hồn tôi: “Tôi rất muốn xem, rốt cuộc cậu có bao nhiêu xấu xa..”

Xấu xa tôi đương nhiên phải thể hiện hết thảy trước mặt kẻ đáng ghét ở công ty này rồi.

Ngày hôm sau đến công ty, Lý Tuệ Dương đã biến thành phượng hoàng, thế giới này thật kì diệu?

Bỗng nhiên phát hiện ra rằng quyền lợi tiền tài thật là đáng yêu biết bao nhiêu, có rất nhiều chuyện không thể xử lí thế nhưng chỉ cần có tiền, tất cả đều có thể xong xuôi. Lý Tuệ Dương thường ngày ăn nói khép nép, thế nhưng sáng nay lại rất hăm hở, cư nhiên không ai dám hỏi là vì sao.

Cầm trên tay mấy tờ áp phích mới là trợ lí tổng giám đốc, đang đi giám sát.

Quản lí béo kia sợ hãi, thấp thỏm bất an, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục.

Tôi không để lộ sắc mặt tuyên bố, tổng giám đốc chỉ thị tôi tạm thời tại đây quan sát tình hình công ty mới mua này, ở tại công ty này chính là kẻ có quyền sinh quyền sát lớn nhất, sau đó, cho người gọi quản lí đáng thương hiện thời đến phòng làm việc của tôi.

Liên tục một tuần, tôi vẫn ôn hòa đối đãi với những đồng sự trước kia, không có vì cậy quyền to chức cao mà ngạo mạn. Duy chỉ có đối với quản lí là không lạnh không đạm, đương nhiên là cũng không có làm cái gì gây khó dễ cho bà ta.

Chỉ là, cứ cách hai giờ thì lại đi đến trước phòng làm việc của bà ta, rồi lẳng lặng nhìn. Sắc mặt không đổi, không giận mà cũng không vui, cứ thế mà đứng nhìn cho tới khi bà ta sợ hãi đến cực điểm thì mới mỉm cười rời đi.

Rốt cuộc có một ngày, bà ta đá văng cánh cửa văn phòng của tôi, đằng đằng sát khí mà phi vào.

“Cậu rốt cuộc là muốn thế nào! Cậu rốt cuộc là muốn thế nào!” con mắt hằn đỏ, trong chốc lát tôi nghĩ rằng có lẽ bà ta sẽ tiến tới mà bóp cổ tôi.

Tôi tươi cười mang theo vài phần kinh ngạc: “Quản lí, chị hôm nay làm sao vậy.”

“Tôi biết là cậu muốn trả thù tôi, có gì thì cứ nói thẳng ra. Tôi cùng lắm thì mặc kệ.” Bà ta hét thật to, rất nhiều nhân viên lấp ló sau cánh cửa bị đá văng ra nghe ngóng.

“Tôi không rõ ý chị. Không sai, chúng ta trước đây là cộng sự nhưng giao tình thì không tốt cho lắm.” Tôi nghĩ là mình nên có cái bằng diễn viên: “Thế nhưng cũng không thể nào gạt bỏ được những thành tích công tác xuất sắc của chị, cho nên, tôi chưa từng có nghĩ tới sẽ trả thù gì chị cả.”

Sắc mặc quản lí dịu xuống. Kinh tế sa sút, lại muốn kiếm việc nữa sao? Tôi biết con của bà vừa mới làm visa đi du học ở Canada, thời điểm này chính là cần rất nhiều tiền.

“Trợ lí.. tôi kì thực.. tôi..” khẩu khí nhu nhược, quản lí ngồi trên cái ghế đối diện với tôi mà lau mồ hôi.

Không đợi bà nói xong, tôi đã mở miệng: “Thế nhưng hành động kia của quản lí, là biểu thị chị đối với công ty không có tín nhiệm.” Tôi cười thầm coi kịch —— nhìn sắc mặt biến hóa đủ năm màu của người ngồi trước mặt mình. “Bởi vì hành động của chị ảnh hưởng đến công việc làm ăn của công ty, cho nên chị tạm thời rời đi cương vị công tác đi.”

Giờ khắc này, bà ta tựa hồ như lại nổi cơn, nhào về phía trước nắm lấy cổ tôi.

Tôi lạnh lùng “Quản lí không muốn công ty tuyên truyền cái tin này ra ngoài chứ? Đá văng cửa văn phòng, chống lại cấp trên, như thế là không có tôn trọng. Chuyện như vậy mà truyền ra thì thử hỏi có ai muốn thuê chị nữa không đây? Không bằng hiện tại chị tự động nghỉ việc, sự tình hôm nay sẽ xem xét mà xử lí sau, tôi hứa tuyệt đối sẽ không để chuyện này lộ ra ngoài.”

Xem chị còn có thể lựa chọn được không đây?

Tôi thừa lúc mọi người không chú ý cười thỏa mãn.

Có người đem toàn bộ quyền lực cho tôi, như thế nào mà lại không lợi dụng cho tốt chứ?

Thở ra một hơi, tôi lui về văn phòng, trở lại bên hắn.

Tên của hắn, giờ tôi đã biết.

Từ Dương Văn, là người đàn ông đã cho tôi toàn bộ quyền lực kia, có cái tên như ánh mặt trời.

Từ Dương Văn là người Hồng Kông, hắn có bao nhiêu tiền tôi cũng không rõ, thế nhưng là cũng đủ để cho tôi tiêu xài.

.

.

.

Mẹ tôi vẻ mặt tươi cười đem danh thiếp của tôi phân phát khắp nơi, họ hàng thân thích, bằng hữu có lí do hay không có lí do gì cũng đều liên lạc với tôi.

Tôi ở bên này điện thoại cung kính nghe bọn họ nói những lời vô nghĩa, nào thì là về chuyện hồi ấu thơ của tôi, chuyện này thực sự là ấn tượng nhé, thế mới biết là trước kia tôi được rất nhiều người yêu mến, gặp phải rất nhiều đại nạn tý nữa thì mất mạng. Ví dụ như: 5 tuổi tôi không chịu mặc áo ấm chạy ra ngoài trời tuyết đang rơi, may mắn được dì Ba cứu, 7 tuổi bị lạc đường, may lại được mợ tìm thấy.

Thì ra muốn thành trung tâm đối với mọi người, trở thành niềm kiêu hãnh của gia tộc lại dễ dàng đến vậy. Ngay cả trong thời điểm thi đại học đứa em luôn đối với ông anh họ này không vừa mắt, lại bỗng nhiên thể hiện bao nhiêu tình anh em thật cảm động. Sau đó từ trong tay tôi mà tiếp nhận số tiền tiêu vặt mà trước giờ nó không dám tưởng tượng.

Việc này thật khiến cho tôi vui vẻ, kiêu ngạo cười to khiến cho nhân viên trong tòa nhà này cũng phải liếc mắt nhìn.

Từ Dương Văn ngồi trên ghế im lặng nhìn tôi làm mưa làm gió, thế nhưng hắn chỉ cười chứ không nói gì.

“Tôi có đúng hay không rất kiêu ngạo?” cười một lúc tôi hỏi hắn.

Hắn nói: “Tôi thích.”

“Thế nếu như anh không thích, thì phải làm như thế nào bây giờ?”

Hắn chắm chú nhìn khiến lòng tôi lạnh một trận, rồi lại lộ ra nụ cười dung túng: “Chờ tới lúc tôi không còn thích nữa thì cậu tự nhiên sẽ biết.”

Tôi cười nhạo. Từ Dương Văn, anh sẽ làm gì khiến tôi sợ? Lý Tuệ Dương là cái gì chứ, đời này tôi có bao nhiêu vận khí, chỉ sợ là tôi biết rõ hơn ai hết.

“Phép thuật luôn luôn có thời hạn, của tôi là đến 12 giờ sẽ hết à?”

Từ Dương Văn nắm lấy cổ tay tôi, châm chọc nói “Tuệ Dương, cậu cho rằng mình là cô bé lọ lem ư?”

“Có cái gì không giống sao?”

Hắn trả lời: “Cô bé lọ lem có hoàng tử.”

Tôi nhìn hắn, lúc này ánh mắt của tôi nhất định là vừa đẹp vừa sáng đi “Tôi có Từ Dương Văn.”

Hắn sửng sốt, sắc mặt khẽ biến.

Tôi thừa dịp này, hôn lên môi hắn…

Nam nhân cùng nam nhân làm tình, quả nhiên là rất khó tiếp nhận.

Tự nhiên là vì một kẻ khác mà nhận lấy thống khổ, và tôi là kẻ phải chịu lấy đau đớn đó.

Tuy rằng rất đau, thế nhưng Từ Dương Văn lại luôn ôn nhu bù đắp. Trong suốt khoảng thời gian đó, hắn đều ở bên tai tôi mà nói “Thực xin lỗi.”

Tôi nhíu mi run rẩy, tưởng như là đang phải chịu một hình phạt nào đó thời phong kiến.

Hắn thì thào: “Tôi thực xin lỗi.”

Xem ra là hắn cũng không có kinh nghiệm, bởi vì tôi ra rất nhiều máu, cơ hồ cứ như vậy mà chảy máu sẽ chết mất, tôi nghe nói, phụ nữ lần đầu cũng là ra máu giống như thế này.

Tôi cũng không có oán hận gì, rốt cuộc ——— là tôi dụ dỗ hắn.

Nếu như nói, dụ dỗ hắn lần này không phải bởi hắn cho tôi nhiều quyền lực thì là nói xạo.

Thế nhưng, tôi nhớ kỹ khi hắn ôm tôi, cứ một lần một lần mà không ngừng nói “Tôi xin lỗi, tôi thực xin lỗi.”

Từ đó về sau, cũng không có nghe thấy hắn nói với tôi “Tôi xin lỗi” nữa.

Rốt cuộc là giao chính bản thân mình ra, tôi an tâm một chút. Bất luận là đạt được cái gì, chung quy cũng đều phải trả giá gì đó. Không làm mà hưởng, tôi thấy sợ.

Từ Dương Văn đối với tôi rất tốt, quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi.

Hắn cho tôi tận sức vui đùa, sau đó vui vẻ chịu đựng mà giúp tôi thu dọn cục diện rối rắm.

Tôi so với xe bí đỏ hay giày thủy tinh gì đó còn có nhiều hơn, ví dụ như là: biệt thự, quần áo hàng hiệu..

Hắn khiến cho mọi người ngưỡng mộ tôi, đem tôi biến thành một kẻ khôn khéo trẻ tuổi anh tuấn có tài bên cạnh hắn.

Hắn cho tôi hào quang, cho tôi, mẹ tôi, với em trai được ngẩng cao đầu trước họ hàng thân thích.

Tôi đã từng muốn hỏi hắn, rốt cuộc như thế nào mà biết tôi, làm sao đối với tôi lại hứng thú.

Nhưng tôi có thể biết trước hắn lại dùng ngữ điệu đùa cợt ——— tiểu tử ngồi trên xe đi đến một khách sạn, chỉ với một ngón tay ma thuật, chim sẻ liền biến thành phượng hoàng.

.

.

.

Lý Tuệ Dương tôi vẫn như cũ chơi đùa, thế nhưng bất luận tôi có xấu xa cỡ nào, hắn cũng chỉ nói “Tôi thích.”

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Mỉa mai cái thế giới này cũng không phải đơn giản là vui sướng như bản thân vẫn nghĩ. Này cần phải có kiên trì, không được nản lòng.

Tuệ Dương, mày thiếu triệt để, chính vì vậy mà tự nhiên sẽ không thể đứng dậy được.

.

.

.

Sinh nhật ngày đó, hắn đưa tôi tới một gian gác xép yên tĩnh.

Không có trang sức, không có thảm, không có bánh gato sinh nhật.

Thói quen mải miết theo đuổi cuộc sống xa xỉ khiến tôi bắt đầu mê man, mất đi sự hờ hững bất cần của ngày xưa.

“Tôi nghĩ là sẽ có một bữa tiệc sinh nhật long trọng chứ.” Tôi nói

Hắn nhìn tôi đến thật lâu rồi bỗng nhiên kéo tôi dựa vào thật gần.

Nhất thời tôi nghĩ là hắn kéo tôi đến để cùng làm tình. Nhưng không, hắn ôm tôi, đem tôi ôm vào trong lòng.

Thật chặt.. cái ôm thật chặt.. Tôi ở trong lòng hắn nhíu mày.

“Đây là quà sinh nhật của cậu.” Hơi thở của hắn vây quanh khiến tôi nghĩ mình như đang hòa vào đại dương. “Tuệ Dương, cậu cần này. Tôi biết, cậu là cần thứ này.”

Quà sinh nhật của tôi?

Hắn cho rằng chỉ cần một cái ôm là có thể đơn giản bỏ qua?

Tôi nghĩ mở miệng cười nhạo, thế nhưng phát hiện nước mắt đã đọng trên mi.

Ôm chầm lấy hắn, đem chính mình chôn ngày càng sâu trong lòng hắn. Tôi quyết tâm ——- đem nước mắt làm ướt áo khoác hắn.

Thật chặt.. thật chặt..

Tuệ Dương, Tuệ Dương, mày thật ngu dốt, trước mặt bao nhiêu là tiền tài, cư nhiên lại để một người ôm làm động tâm ———-  chỉ vì một cái ôm này, từ nay về sau một lòng một dạ.

Hay là tôi thực sự yêu Từ Dương Văn, nếu thật sự là như thế, tôi không hối hận.

.

.

.

Tôi bắt đầu thực lòng vì hắn mà làm trợ lí, giúp hắn xử lí công việc vật vãnh trong công ty. Mỗi đêm, thấy hắn vẫn còn hăng hái mà ngồi trước bàn phím máy tính, tôi liền ở một bên lẳng lặng nhìn.

Ngày trước thì cảm thấy mấy cái việc này thật là ghê, thật buồn nôn, thế nhưng nay lại cảm thấy có chút gì đó ngọt ngào.

“Tuệ Dương, cậu làm cho tôi đau lòng quá.” Hắn thấy tôi ngồi ôm lấy đầu gối ngồi trên sofa đợi hắn làm xong việc rồi cùng nhau đi ngủ, hắn cười đi tới rồi hôn tôi một cái.

Được người khác yêu thương, cảm giác thật thoải mái.

“Tuệ Dương, cậu yêu tôi chứ?”

Tôi như nghe thấy ma chú, đối hắn ngây ngô cười: “Yêu, tôi yêu anh.” Tôi sợ hắn không tin, dù sao Lý Tuệ Dương tôi là người xấu xa cỡ nào hắn cũng thừa biết, một lần lại một lần nữa tôi nói: “Tôi yêu anh, tôi yêu Từ Dương Văn.” Không ngờ có ngày những lời nói ôn nhu tràn đầy ngọt ngào như vậy xuất hiện ở miệng tôi: “Lý Tuệ Dương yêu Từ Dương Văn…”

Hắn tựa như đã nghe được đáp án mình muốn liền đem tôi vào trong phòng.

Tuệ Dương, nghe, đó chính là tiếng tim hắn đập. Mày sẽ nằm ở đây trong trái tim đang đập thình thịch này. Tôi tự nói với chính mình.

Tôi yêu hắn càng ngày càng sâu, ánh mắt của tôi luôn không tự giác nhìn hắn, tâm không tự giác mà nghĩ tới hắn.. Tôi thực ra cũng chỉ là một quả trứng gà, bề ngoài thoạt trông thì thật cứng rắn, thế nhưng bên trong thì lòng trắng lại hòa cùng lòng đỏ ——- thật mềm, thật yếu đuối.

Ngày lễ Noel tới rồi, hắn đưa tôi đến Hồng Kông.

“Nghĩ muốn cái gì cho ngày lễ Noel?” giọng điệu tự tin chứa đầy dung túng, tôi cho dù có muốn ngôi sao trên trời, hắn nhất định cũng sẽ hái xuống cho tôi.

Tôi đương nhiên không yêu sao, Tuệ Dương hôm nay đã khác rồi.

Tôi nói: “Anh nghĩ tặng cái gì?”

Hắn mỉm cười mang tôi lên xe.

Xe dừng lại một nơi, là một cái nghĩa trang mỹ lệ. Đây thật không hợp làm quà tặng đi, tôi tựa hồ có cảm giác không được rõ ràng.

Hắn lôi kéo tay tôi: “Đến đây, Tuệ Dương, tôi đem cậu đi gặp mẹ tôi.”

Tôi ngạc nhiên, không thấy hắn nói chuẩn bị đi gặp người thân, cho dù muốn gặp, cho dù có là người đã an nghỉ tại đây.

Đứng trước mộ của mẹ, hắn im lặng, tôi nhìn ảnh chụp người đã sinh thành ra hắn. Là một người đàn bà khoan thai, đẹp đẽ, tôi có thể tưởng tượng được Từ Dương Văn chính là con của bà.

Hắn đứng trước bia mộ nhàn nhạt nói: “Mẹ tôi, là một người phụ nữ vĩ đại. Một mình bà nuôi tôi khôn lớn, toàn bộ việc trong gia tộc đều một tay bà đảm đương.”

Là một gia đình không có cha, vậy là có cùng cảnh ngộ giống tôi rồi.

Tôi ôm lấy lưng hắn, tựa đầu lên đó.

“Dường như cả hai chúng ta đều có cha dượng.” Hắn cười: “Mẹ tôi yêu điên cuồng một người đàn ông, đồng thời cũng lấy ông ta. Vì vậy tôi có một người cha dượng.

Lời nói của hắn cho tôi biết người cha dượng kia của hắn nhất định là phần nào mang đến những kí ức không thoải mái cho hắn, tôi có điểm đau lòng, chờ đợi hắn nói tiếp.

Nhưng hắn lại lôi tay tôi: “Đi, tôi mang cậu đến gặp một người.”

Hắn lái xe đưa tôi từ khu nghĩa địa vào thành phố, đến tại một công trường thì hắn dừng lại. Hắn chỉ ra ngoài cửa xe, nói với tôi: “Nhìn, kia là cha dượng của tôi.”

“Ông ta là một kẻ lừa gạt, lừa mẹ của tôi, khiến cho bà thương tâm. Trước khi mất, mẹ mang hết tài sản của mình trao lại cho tôi, còn ông ta bao nhiêu nỗ lực tất thảy hóa thành nước chảy.” Hắn tại bên tai tôi cay đắng nói: “Mẹ tôi, cho rằng đã tìm được hạnh phúc thực sự của mình, thế nhưng lại phát hiện ra đó là một kẻ lừa bịp.”

Tôi ngơ ngác nghe hắn chậm rãi đem mọi chuyện trong lòng nói ra.

“Tuệ Dương, cậu có biết một người phụ nữ 50 tuổi, khi phát hiện hạnh phúc của mình tất cả đều tan biến như công dã tràng, đứng tại nơi cao nhất ngã xuống tan xương nát thịt thì có cái bộ dáng ra sao không?

Hắn lại hỏi: “Cậu có biết là tôi hận ông ta đến thế nào không? Tôi sử dụng thủ đoạn làm cho con người này mất hết sạch tiền, triệt mọi đường sống của ông ta, làm cho kẻ đó ngày xưa dựa vào mẹ tôi mà diễu võ dương oai giờ biến thành kẻ làm thuê ở công trường.”

Tôi lạnh đến run người, mỗi chữ hắn nói ra, đều như biến thành từng khối băng nghiền nát mọi thứ âm thanh, mà truyền đến tai tôi.

Hắn dùng lời lẽ tràn đầy oán hận giới thiệu người kia cho tôi.

Tôi biết.

Thế nào mà lại không nhận ra cơ chứ, chúng tôi có đôi mắt giống nhau, có đôi môi giống nhau, cái lông mày với vầng trán cũng thực giống.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi hút thuốc nghỉ ngơi ở công trường, nhẹ nhàng nói: “Ông ta là cha tôi..”

“Thật vậy sao? Thật trùng hợp, cha của cậu, cũng lại là cha dượng tôi.” Hắn xoa xoa phía sau lưng tôi, khiến tôi nổi hết cả da gà.

Tất cả những gì quen biết hắn từ trước tới nay đều dần dần kéo về hiện rõ trong đầu tôi.

Hắn không hiểu tại sao lại xuất hiện trong thế giới của tôi, không biết như thế nào lại cho tôi thật nhiều phép lạ.

Vì cái gì lại quên mất câu chuyện cổ tích trước kia, kẻ nhận phép thuật kia luôn không có khả năng đáp trả?

Tôi đã nỗ lực trả nợ, giao bản thân mình cho hắn đêm đêm, hắn vẫn luôn nói —— Tôi thật xin lỗi.

Hôm nay rốt cuộc minh bạch, những lời đó đều có ý tứ.

“Tôi xem ông ta từ trên thiên đường rơi xuống, thế nhưng vẫn là không đủ.Tôi còn muốn tiếp tục xem, tiếp tục nhìn có người ngã xuống, giống như mẹ tôi đã ngã xuống.” hắn bắt lấy cằm tôi, ánh nhìn xa lạ, đó là ánh mắt mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Hắn hỏi: “Tuệ Dương, nói cho tôi biết, tôi là người như thế nào?”

Đã bao lâu trước đây, tôi đã từng trở lời vấn đề này, tôi lắc lắc đầu, nỗ lực nhớ lại.

“Tuệ Dương, tôi là kẻ như thế nào?”

Hắn muốn thấy tôi phát cuồng, muốn xem tôi khóc, nếu là ngày thường thì tôi sẽ vui vẻ diễn kịch.

Đáng tiếc, hôm nay lại không có tâm tình.

Tôi an tĩnh nhìn hắn.

“Từ Dương Văn..” tôi nói “Anh là Từ Dương Văn.”

Hắn có chút kinh ngạc vô cùng.

Thật buồn cười, quen biết lâu như vậy, lại có thể bị cái phản ứng kì quái này của tôi hù dọa.

Tôi hướng hắn ôn nhu cười cười, mở cửa xe rồi đi ra ngoài.

Lẽ nào Lý Tuệ Dương thật sự sẽ một lòng một dạ yêu một người, thực sự toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, thực sự từng bước từng bước một không chút lo lắng dẫm đạp lên kẻ khác, vì hắn mà dựng một cái thang lên thiên đường?

Ngạo mạn mà thong thả bước tới trước mặt người kia. Ông ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn về phía tôi, nhấc tay lau khô nước ở trước mặt.

“Cha.” Tôi bình tĩnh gọi một tiếng

Gương mặt giống nhau như vậy sẽ không nhận lầm được, mặc dù ông ta biến khỏi thế giới của tôi khi tôi mới 12 tuổi.

“Tuệ Dương..”

Không sai, ông còn nhớ rõ tên tôi.

Tôi vui mừng cười.

“Tuệ Dương, con.. Con như thế nào lại ở đây?”

Tôi mỉm cười nhìn trời.

Mây thật đẹp, gió thổi nhẹ nhàng.

“Con vừa mới.. là từ trên thiên đường rơi xuống..”

Tôi mỉm cười nhìn trời.

Mây thật đẹp, gió thổi nhẹ nhàng.

“Con vừa.. từ thiên đường rơi xuống..”

Tôi nhìn cha mình, đối với câu trả lời bình thản của mình cũng thấy khó tin.

Ông khốn cùng, tôi xui xẻo. Là kẻ nghèo khó đối với kẻ nghèo khó nói chuyện chứ không còn là cha con.

Tôi với ông tựa như người xa lạ, đối nhau chỉ nói có một hai câu vô nghĩa rồi xoay người đi.

Ông cũng không có gọi tôi lại, lúc tôi 12 tuổi, ông và mẹ tôi li hôn —— bên ngoại thì nuôi tôi, bên nội thì chỉ gửi tiền, tất thảy quan hệ đều đã được tòa giải quyết.

May là ông ta không có gọi tôi, bằng không chỉ sợ tôi sẽ xoay người bổ nhào vào ông mặc kệ người ông bùn đất cỡ nào mà khóc một trận cho thoải mái.

Xe của Từ Dương Văn vẫn đậu ở kia. Hắn nhất định là đang ở đó dõi theo tôi.

Đang từ trên cao rơi xuống, hẳn là có một khoảng thời gian là hòa vào không trung, kia chắc hẳn là sẽ tự do vô cùng, cuộc đời này thật khó hưởng thụ. Đáng tiếc. Tuệ Dương tôi không có phúc, bị Từ Dương Văn từ sau lưng nhẹ nhàng đẩy, liền không trụ nổi trên không trung đến nửa giây mà rơi xuống tan xương nát thịt.

Thực sự là đã tan xương nát thịt.

Tạm thời bất luận là trong lòng tôi có buồn cười đến cỡ nào, thì cũng không đáng nói.

Phép thuật đã không còn.

Công việc không có.

.

.

.

Tôi chợt thấy ồn ào, phía hành lang nhỏ trưng bày tranh chật ních chủ đến thúc giục tiền thuê, tất cả những đồ đắt tiền phía trong đã sớm bị một cuộc gọi điện của Từ Dương Văn mang đi hết. Nhận được tin tôi vội vã chạy tới đây, đã thấy cửa đầy người bởi vì không mua rẻ được bức tranh mà buồn,  một bức tranh lớn treo trên tường —— “Khiếu lâu” bị bán với giá rất rẻ.

Quả nhiên là “Khiếu Lâu” được bán với giá rất rẻ mạt.

Hiện tại tôi mới phát hiện, thường ngày tiền tiêu đều là lấy từ chỗ Từ Dương Văn, giờ cư nhiên đến một xu cũng chẳng có.

Hắn sớm đã có mưu tính trước, nhìn thì cứ tưởng tất cả đều thuận theo tự nhiên, thế nhưng đằng sau đó lại là cả một bí mật. Thật khâm phục hắn.

Không đến ba ngày, điện thoại của tôi réo liên tục, tôi đối với từng cuộc chỉ có thể nói: “Xin mời hôm nào đó tới nhà của tôi, tôi sẽ trả lời cặn kẽ hơn.”

Những lời nói đùa đều biến thành thật, tất cả những gì tôi đạt được đều bị người khác nắm được cơ hội.

Ngày đó, tôi cầm hóa đơn trên tay, bỗng nhiên phát hiện mua biệt thự cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, thứ này mỗi tháng đều bị thu phí, tiền thì nhiều phải bằng một cái ngăn kéo tủ của tôi.

.

.

.

Mẹ gọi tôi xuống nhà.

Dưới nhà có rất nhiều người, không biết từ đâu mà dũng mãnh tiến đến, khiến tôi sợ hãi than gia tộc thật to lớn.

Như mặt trăng ở giữa bị vây quanh bởi hằng hà xa số ngôi sao, bề ngoài bày ra bộ mặt thân thiết, khiến tôi thấy sợ hãi ——— tôi sợ rồi sẽ lộ ra bản thân, đánh mất lớp khiêm tốn ngụy trang thường ngày.

Mẹ tôi hỏi: “Tuệ Dương, con gần đây có gì đó không ổn, có đúng hay không công ty có việc gì?”

Tôi đảo mắt bốn phía, chân thực mà đáp: “Ông chủ công ty có liên quan đến buôn lậu, cho nên con cũng có chút vấn đề.”

Mọi người sắc mặt đại biến.

Tôi còn nói: “Trong đó có rất nhiều văn kiện do con kí tên, khả năng là có rất nhiều vấn đề dính dáng đến con.”

Tôi nhớ đến có cuốn tiểu thuyết miêu tả ân oán giữa mấy người có quyền thế, toàn bộ dòng họ tập trung lại nghe tình hình, Tuệ Dương tôi thật may mắn, vậy mà cũng có cơ hội làm diễn viên oai phong đến thế.

Tôi nói: “Tài khoản của con đã bị phong tỏa, khả năng tài sản cũng sẽ bị niêm phong.” Ngừng một chút, cười lớn một tiếng lại tiếp tục: “Kỳ thực cũng không có gì to tát, chẳng qua là tài chính quay vòng, nếu ai có thể..”

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ e bỏ sót hình ảnh nào đó.

Nhìn kẻ khác giở mặt nhanh như lật tờ giấy, thế nhưng lại có thể nhìn được nhiều khuôn mặt như thế này trở mặt cho mình xem, quả là cơ hội hiếm hoi.

Một câu nói khiến bốn phía thân thích sợ hãi, chỉ có mỗi mẹ với dượng tôi thì không.

Khuôn mặt dượng như không có chút thần tình nào, ngồi một bên nhìn không ra hỉ nộ ái ố. Mẹ tôi thì tràn đầy ưu sầu, đứng nghiêm mặt tại chỗ.

Thật vắng vẻ, an tĩnh.

“Bán tòa biệt thự này đi.” Tôi đứng dậy đi lên lầu: “Phí quản lí ở đây, con thật không thể nào chống đỡ nổi.”

.

.

.

Khôi phục lại dáng vẻ tươi cười bình thường quả thực là chuyện không hề dễ, tôi bắt đầu đi tìm việc.

Người phỏng vấn hỏi: “Lý tiên sinh, theo như lí lịch của anh, thì anh đang làm trợ lí cho tổng giám đốc, vậy vì sao lại nhận lời mời từ một công ty doanh nghiệp nhỏ như chúng tôi.”

“Chỉ là tạm thời muốn thay đổi mà thôi.” Tôi nói

Kết quả có thể đoán được.

Dường như tôi đã tách khỏi con người lâu lắm rồi, quên mất rằng, kẻ nghèo thì không thể nói thật.

Sau đó, tôi chuẩn bị đầy đủ khiến mọi người nghe xong cũng phải gật đầu nói tốt.

Nhưng kết quả người phỏng vấn tôi nói: “Lý tiên sinh, chúng tôi đối với năng lực của anh rất hài lòng, thế nhưng…”

Tôi không có nói gì, chỉ lạnh lùng chờ anh ta tiếp tục “Thế nhưng”

“Thế nhưng.. sợ là một cái nơi nhỏ bé như chỗ chúng tôi đây, thật sự là không phải là nơi để tài năng của tiên sinh phát huy.”

Một lần, lại tiếp một lần, trong lòng tôi đều biết rõ.

Một vị phỏng vấn có vẻ như kinh nghiệm hãy còn non nớt, nói với tôi vài câu: “Lý tiên sinh, có phải là anh đã đắc tội với người nào..”

Kí ức lại quay về, trong gian phòng nhỏ giữa tháng ba đó, tiền bán tòa biệt thự thì chi trả cho phí quản lí rồi thì xử lí một vài thứ xa xỉ để tránh tại họa về sau. Một lần nữa tôi quyết định ——– mở quầy tạp chí.

Chính kiểu chó rơi xuống nước còn ưa hình thức, tôi thầm xem những người quen của mình phía sau mắt đi mày lại nói những lời thị phi, vui vẻ chịu đựng.

Mỗi ngày nhìn thấy tôi bày ra thu vào, mẹ tôi lại mang khuôn mặt đầy ủy khuất, tôi không biết rằng bà cho rằng tôi ấm ức bởi dù sao trước đây tôi cũng đã từng giàu có. Cho đến buổi tối ngày hôm ấy, bà ngồi ở trong phòng của tôi chờ tôi về.

“Cái này là cho con.” Mẹ tôi đưa ra một quyển sổ tiết kiệm.

Tôi mở ra nhìn, là một số tiền thật lớn, này nhất định là bán hết của cải, gom góp tiền ở rất nhiều nơi mới được như vậy.

Bà nói: “Mẹ cũng già rồi, đồ trang sức này nọ thì cần tới làm cái gì?”

Tôi lấy làm kinh hãi, cầm tiền trên tay tôi phát hiện thì ra tôi đã sai rất nhiều.

Trong nháy mắt, tôi không nói gì, không phải là cảm động gì cả mà là thấy hổ thẹn. Tuệ Dương tôi đã từng dùng những ý nghĩ xấu xa để suy đoán tâm tư người thân, thế nhưng hôm nay cái quyển sổ tiết kiệm này là gì?

Đứng ngây thật lâu, đến lúc bừng tỉnh, mẹ tôi đã đi ra ngoài, âm thanh từ dưới bếp vọng lên, một màn cảm động ban nãy, chẳng qua cũng chỉ là ảo giác.

Tôi cầm lấy sổ tiết kiệm, ngày thứ hai vẫn như bình thường mở cửa quầy bán.

Họ hàng dần xa, bạn bè thì qua lại có mấy người, nhàn rỗi thì tụ họp, nhớ tới Từ Dương Văn, có đúng hay không là chỉ thoáng qua như mây, như gió.

Một ngày, sau khi ăn xong, đang muốn lên giường nằm thì điện thoại vang lên.

Là Từ Dương Văn.

“Tuệ Dương, cậu khỏe không?”

Tôi nắm chặt điện thoại: “Anhnghĩ tôi có khỏe không?”

“Tôi nghĩ chúng ta gặp nhau một lần?”

Tôi hỏi: “Nếu như gặp lại tôi một lần nữa, có phải là muốn cho tôi phép màu gì nữa hay không?”

Hắn cười đến thoải mái: “Tuệ Dương, hà tất phải so đo như thế? Gặp tôi một lần nữa cũng không sao mà.”

“Từ Dương Văn, một khi bị rắn cắn thì cho dù mười năm sau vẫn cứ sợ cỏ.”

“Cậu ví tôi với cây cỏ ư?”

Tôi lập tức nói: “Không, Từ Dương Văn, anh là rắn.”

Hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi lại châm chọc: “Xem ra là cậu bị tôi cắn đến phát sợ rồi.”

“Quả thực rất đau khổ.” Tôi như phát điên, cười nhạt vào trong điện thoại, diễn một bộ dạng tuyệt vời thì thật sự rất lãng phí.

Hắn nhất định là đang cười phía bên kia điện thoại, nuốt khói mà nhổ ra sương mù: “Tuệ Dương, tôi thích phản ứng của cậu.”

“Quá khen, quá khen, anh lúc đầu cũng chỉ là vì đợi nhìn phàn ứng của tôi. Thật không làm cho anh thất vọng, tôi chết cũng vui mừng.”

“Cậu sai rồi, tôi thất vọng.” hắn nói: “Tôi nghĩ là cậu sẽ tự sát.”

Tôi tốn hơi thừa lời: “Tự sát? Anh nghĩ rằng tôi sẽ vì anh mà tự sát sao?”

“Hay là, chẳng qua chết cũng cần phải có dũng khí?”

Tôi không trả lời, hung hăng ném điện thoại xuống giường.

Trước mặt một mảng không rõ ràng, tôi đoán có lẽ là trán đầy mồ hôi lạnh, trong bụng một cỗ triều dâng mà không thể nào thoát ra, tôi nghĩ, nếu có chỗ nào đó cho nó ra được thì thật thoải mái.

Lưỡi dao chạm, cắt đúng động mạch, máu chảy thật nhiều.

.

.

.

Ý thức dần dần mơ hồ, có rất nhiều khuôn mặt loanh quanh trong đầu tôi.

Tuệ Dương, mày có biết những người này? Từng bước từng bước, cười nhìn mày. Việc gì phải suy nghĩ bọn họ cười cái gì?

Sự việc thê thảm trên thế giới này là không muốn tự sát mà lại hồ đồ đi tự sát, thảm hơn nữa đó là tự sát mà không thành công.

Tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, thấy tôi tỉnh lại thì lập tức vùng lên, dường như muốn cho tôi ăn tát đến nơi.

Tôi mơ hồ nhìn bà, dáng vẻ tựa như đứa trẻ không biết gì.

Tay giơ giữa không trung đến nửa ngày, rốt cuộc vẫn chẳng thể nào xuống tay được, mẹ tôi thu tay về, ngã xuống ghế mà khóc.

Em trai mặt mũi xám đen, nghiêm túc: “Anh, may mà em vào xem anh.” Nó còn diễn tả lại: “Nhiều máu như vậy, em thiếu chút nữa là gọi xe tang rồi.”

Mẹ tôi hung hăng liếc mắt em trai, dượng vội vàng đưa nó ra ngoài: “Anh con đã tỉnh, để anh nghỉ ngơi một chút..”

Tôi nhắm mắt lại, không muốn quản.. những chuyện lung tung này nữa.

Phòng bệnh không có tiếng động, bỗng nhiên nghĩ đến, có còn tiền để trả tiền thuốc men hay không? Mẹ nó, còn quyển sổ tiết kiêm tôi không muốn động.

Một ngày sau tôi xuất viện, đơn thuần là vì viện phí.

Về đến nhà, thấy có một thư mời đã kí.

Chức vụ đề trong thư ——– trợ lí tổng giám đốc.

Từ Dương Văn, tôi từ khi nào lại khiến cho anh hứng thú đến vậy?

Dựa theo thời gian thư đưa đến thì hôm nay đúng là ngày hắn hẹn tôi đến văn phòng.

Hắn ngồi ghế đối diện với tôi mà mỉm cười: “Cậu đã đến rồi?”

“Tôi đã đến.” Tôi hỏi: “Anh đối với tôi còn hứng thú?”

“Không có hứng thú thì sẽ không gọi cậu về.”

Tôi đã hiểu, cười cười với hắn: “Từ Dương Văn, anh như thế nào biết tôi sẽ trở lại.”

Ý cười bên môi hắn thật cũng không thể nào che dấu được sự tự mãn trong đó.

“Tuệ Dương, cậu rời xa được tôi sao?”

Tôi hít sâu “Có lẽ?”

“Có lẽ cái gì?”

“Cái này..” tôi vừa nói vừa bước lại gần.

Đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi hắn, tự mình xé rách quần áo rồi tựa gần vào ngực hắn. Miệng lưỡi, so với ngôn ngữ cơ thể có phần thẳng thắn hơn.

Thật buồn cười, chúng tôi tại giữa phòng làm việc lại có thể làm cái việc này.

Xong việc, hắn hôn lên vành tai tôi, tựa như lúc trước vô cùng thân thiết.

Tôi chậm rãi mặc lại quần áo.

“Thảm của anh cần phải quét lại một chút.” Tôi vừa nói, vừa cầm thư mời kia xé thành từng mảnh từng mảnh, thả rơi xuống. “Nếu như anh trả tiền công, thì tôi tình nguyện quét cho anh.”

Hắn như không có ngờ tới, mắt lạnh nhìn tôi: “Tuệ Dương, này là có ý gì?”

“Chỉ là muốn nhìn thấy một chút phản ứng của anh mà thôi.” Tôi khom lưng nhìn cái nơi vừa phóng túng một hồi, nhẹ nhàng nói: “Anh biết không? Trước khi tới nơi này, tôi đã chuẩn bị rất nhiều.”

Hắn nhướng mày: “A? Ví dụ như..”

“Ví dụ như tôi tìm rất nhiều đàn ông để ngủ, để cho bọn họ dục tiên dục tử. Hơn nữa bọn họ đều có một ưu điểm, là không bắt bẻ.” tôi nói: “Bởi vì bọ họ đều bị bệnh AIDS.

Sau đó tôi lắc đầu thở dài: “Ai nha, anh vừa rồi hình như không có dùng biện pháp phòng tránh gì.”

Tôi đợi chờ sự sợ hãi của hắn, thế nhưng lại hoàn toàn thất vọng. Từ Dương Văn vững như núi Thái Sơn, đối tôi lạnh lùng mà cười.

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin?” hắn hỏi.

“Anh nghĩ rằng tôi không có can đảm?” tôi hỏi ngược lại.

“Tôi tin cậu có can đảm, thế nhưng đáng tiếc, nhất cử nhất động của câu, tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Cậu không thể lừa được tôi.”

Tôi nhìn hắn, bỗng nhiên vỗ tay cười to, cười đến nghiêng ngả: “Anh cho người theo dõi tôi sao? Náo loạn nửa này, anh đã tự đưa đầu vào lưới tình. Thế nào, luyến tiếc tôi sao?”

Hắn lộ ra vẻ thương hại: “Tuệ Dương, từ khi nào mà cậu tự coi mình trở thành kẻ vạn ngươi mê như thế?”

“Đương nhiên là từ ngày tôi ở tại đây, trong văn phòng này, bị anh đặt ở dưới thân. Kể từ ngày đó, giá trị của Lý Tuệ Dương cao hơn gấp bội.”

Hắn cười cười nhìn tôi, bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao to khiến tôi đông cứng. Vội vàng lùi lại phía sau hai bước, tôi tiện với tay mở to cửa phòng làm việc.

“Cậu cứ việc chạy..” hắn nói đuổi theo, khoanh tay đứng tại chỗ.

Tôi liếc hắn một cái, mang theo cả tiếng gió mà bỏ chạy.

Tuệ Dưong à Tuệ Dương, mày thực sự là bị tên khốn đó dọa cho sợ mất mật rồi.

.

.

.

Xé thư mời, đuơng nhiên tôi không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục với cái quầy nhỏ của mình. Ngày thứ hai khi kéo quầy hàng về, hai nguời quản lí đô thị thình lình xuất hiện, tôi giả như không thấy, xoay người đẩy xe đi. Luật là thế, những kẻ bán hàng rong không có giấy phép hành nghề đều là đáng thương.

Liên tiếp mấy ngày đều phát sinh việc này.

Nhưng mà kẻ không có tiền, cũng giống như kịch, xem nhiều cũng sẽ chán ngán.

Sạp sách báo tôi bán được một nửa, tất cả số tiền đó tích góp lại cũng mua được một chiếc xe máy, ở ven đường chờ chở khách buôn bán

Lựa chọn công việc này, thứ nhất là bởi vì tôi có một chiếc xe máy cũ nát, thứ hai là bởi vì người Trung Quốc rất có tinh thần AQ* ———-khiến Từ Dương Văn thuê người giám sát khiến tôi chết khiếp, này coi như là một loại tâm lí trả thù.

(*AQ là tên một tác phẩm của Lỗ Tấn, truyện dưới ngòi bút tạo hình của ông là một hình tượng vô cùng xấu ác, khác biệt với chúng ta, thể hiện một loại thái độ của người đương thời. Trong AQ bao hầm một loại lí luận tâm lí học đặc biệt – pháp thắng lợi tinh thần có một sức sống mãnh liệt.

——–Kết quả tìm được trên google đại ca——–.)

Mỗi ngày, tôi đều cùng những người giống tôi ngồi trên xe chờ chở khách.

Cảnh sát tới thì chạy toán loạn, khách tới thì liền bày ra dáng vẻ hấp dẫn họ.

Tôi thường đợi một bên, nhìn mọi người chạy loạn.

Một ngày, tôi chở một người khách nhã nhặn, trắng trẻo, rất đẹp. Bàn chuyện giá cả, y ngồi ở phía sau tôi. Trên đường đi, gặp người phía trước, tôi phanh gấp, y lại theo quán tính người đổ về phía lưng tôi. Từ lúc đó, y không có rời xa cái lưng của tôi, hai tay bắt đầu ôm chặt thắt lưng tôi, sau đó thì lại sờ loạn.

Tôi cười thầm một tiếng, chạy xe đến một nơi hẻo lánh, liền bảo y xuống xe.

Y căn bản so với tôi cao to hơn nhiều, thế nhưng vì sợ hãi quá mức mà run rẩy, ai không biết lại tưởng tôi là kẻ cướp.

Tôi tiến một bước, y lại lùi một bước, cứ thế hai người liền tiến tới góc tường.

“Hiểu lầm.. hiểu lầm.. đường xóc không cẩn thận.. va chạm một chút.” Ngu ngốc, tôi xem y chính là giấu đầu lòi đuôi.

Ánh mắt tôi sắc như dao, thấy y mềm nhũn mà ngã xuống đất, bỗng nhiên cười đến thoải mái, có chút phong tình, cởi vạt áo ra một chút: “Đáng tiếc, tôi lại nghĩ là cậu cố tình.”

Y há hốc mồm

Vừa định mở miệng hỏi hắn giá bao nhiêu, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai. Hai người chạy gấp tới trước mặt tôi, không nói gì, quay qua tôi như vừa tìm đuợc “ân nhân”. Một quyền đánh tới, sau đó bịt miệng tôi mà lôi lên xe.

Thật không ngoài dự liệu, xe này là từ văn phòng của Từ Dương Văn, người này tựa hồ như hoàn toàn không biết bắt cóc là loại chuyện phạm pháp, dám như thế cuồng vọng, sai kẻ thân tín tiến hành.

“Hoan nghênh, hoan nghênh” thấy tôi bị đẩy vào văn phòng, có kẻ khoa trương vỗ tay.

Nhất thời không tìm được từ nào để gọi hắn, tôi lười phản ứng đành nghiến răng nghiến lợi nghe hắn nói.

Hắn chỉ chỉ thảm: “Tuệ Dương, thảm của tôi cần người quét dọn.”

Trên thảm rõ ràng là mấy mảnh giấy mà ngày đó tôi xé nát, rơi vãi khắp nơi.

“Tôi thực không biết hiện tại ở Quảng Châu này, tìm một người làm vệ sinh lại khó như vậy đấy.”

“Con người tôi có nguyên tắc, không thích để người lạ làm.” Hắn nói

Tôi ngây ngẩn nhìn cái thảm, rồi chìa tay ra.

Hắn hỏi: “Cậu cần bao nhiều tiền?”

Tôi hỏi lại: “Anh trả tôi bao nhiêu?”

Đúng là tư thế của kẻ có tiền, hắn lấy ra một tập tiền mà tôi mười ngày chở khách cũng khó kiếm được đặt ở trên tay tôi.

“Đủ chưa?”

Tôi gật đầu: “Đủ.” Cầm tiền trong tay tôi xé nát, nhìn chúng rơi từ từ xuống thảm, vốn dĩ chúng cũng chỉ là những tờ giấy mà thôi.

Thật buồn cười, tiền là vạn năng, có nó có thể mua được nhiều thứ, thế nhưng ở trong tay kẻ khác thì cũng chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi.

Hăn nhướng mày, đối với hành vi vừa rồi của tôi có điểm bất mãn.

Tôi nhìn hắn chớp mắt tựa như kẻ vô tội.

Tôi nghĩ quay trở lại bên hắn ———- cho dù có hối hận thì cũng không phải là chuyện của ngày hôm nay, để mai rồi tính.

Còn chưa mở miệng, người đã ngã xuống.

Trước lúc ngất xỉu tôi mơ hồ cảm thấy bụng đau nhức. Từ Dương Văn, một quyền này của anh thật lợi hại…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương