Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan
-
Chương 1
Tôi đang chờ đợi —- đợi một cơ hội để thay đổi
Như vậy chân thành chờ đợi, chính tôi cũng phải hoài nghi, có hay không trong tôi máu còn chảy, mà sao sắc mặt u ám đến vậy.
“Sắp sang năm mới rồi.” Mẹ ngồi cạnh bàn nói với tôi “Con muốn biếu bác quà gì?”
Tôi không nói tiếng nào, mắt nhìn vào trong bát canh.
Mẹ tôi năm mươi tuổi nhưng gương mặt thì chỉ như ba mươi lăm, bốn mươi, bà mặn mà, trang nhã, chỉ tiếc cuối cùng là lại lấy một lão già Hoa kiều quốc tịch Mỹ hơn sáu mươi tuổi – đó cũng chính là cha dượng của tôi.
Tôi gọi ông là bác.
Mẹ tôi có lẽ là thực sự thương ông, bà chưa từng nghĩ tới chân chính yêu một người như vậy thật sự hạnh phúc. Và, bà cũng muốn chúng tôi thương ông.
Không thể nói là yêu hay không yêu, ông đối với tôi rất tốt, là một người hiền lành.
“Con nghĩ được chưa? Lễ mừng năm mới chung quy là có mấy đồ vật này nọ thôi, làm cho bác của con trong lòng vui vẻ một chút.” – mẹ tôi hỏi lại lần nữa.
Em trai ở một bên, vẫn đang vùi đầu vào đĩa sườn chua ngọt.
Vậy mẹ tặng gì cho con? Sắp đến năm mới rồi.
Tôi cười lạnh trong lòng, tự hỏi vấn để này, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống. Thôi đi, để tôi ăn bữa cơm được ngon lành.
Tôi cung kính hỏi: “Mẹ à, mẹ nói tặng cái gì thì tốt?”
“Mẹ cũng đã sớm giúp con nghĩ rồi.” – gương mặt bà hiện lên dáng cười xán lạn, tôi cũng biết là bà sớm có dự định – “Một ghế dựa xoa bóp mới nhất, bác con cả ngày cứ nói muốn mua một cái, nhưng mà ông ấy lại có vẻ tiếc rẻ, con tặng ông ấy cái đó là hay nhất. Mẹ đã đi tham khảo giá ở nhiều siêu thị rồi, cũng tìm được một cái tốt mà giá cả hợp lí.”
“Bao nhiêu?”
“Khoảng một nghìn.” – mẹ lanh lẹ trả lời.
Thế là đi tong nửa tháng tiền lương của tôi rồi còn gì.
Tôi lộ ra bộ dáng tươi cười hiếu thuận, ôn hòa mà nói: “Được, dù sao cũng sắp năm mới rồi.”
Mẹ tôi cười đến an tường, tựa hồ như vừa hoàn thành xong một chuyện trọng đại, cuối cùng có thể dựa dẫm vào đứa con ngỗ nghịch mà mình cực khổ nuôi lớn. Thấy kết quả tốt, tôi cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Em trai cũng nhân cơ hội này ngẩng đầu: “Anh, em muốn mua máy tính.”
“Không thành vấn đề.” – tôi sảng khoái đáp.
Gia đình vui vẻ bình an, đôi khi tiền cũng có thể mua được.
Đêm đó tôi quyết định, tạm thời khất nợ phí điện thoại di động, cùng lắm thì không dùng điện thoại nữa là được.
Thế nhưng cứ tiếp tục như thế này, liệu kéo dài được bao lâu?
.
.
.
.
Tôi xoa xoa bụng ngồi yên tại phòng làm việc.
Không nghĩ tới Quảng Châu cũng còn có người phải chịu đói, chỉ vì tiết kiệm này nọ ba bữa cơm.
Tôi cười to ba tiếng, thật may mắn. Không mất tiền mà giảm béo, có cái gì là không tốt nào? Đến từng này tuổi, đàn ông cũng phải chú ý tới vóc dáng chứ.
Văn phòng làm việc nhỏ có hai người ngồi, tôi được xếp ở góc ngồi mà không bị ai chú ý tới, trên bàn ngổn ngang la liệt những tờ quảng cáo, thiết kế, bản thảo.
Trợ lí thiết kế, cái tên thật là khả ái. Thế nhưng buồn cười chính là, trên danh thiếp còn bị công ty quảng cáo khuyếch đại lên thành trợ lí thiết kế sư, khiến mẹ tôi tự hào về đứa con mà cầm cái hộp danh thiếp đi giới thiệu với tất cả họ hàng thân thích.
Nếu như bọn họ mà thấy được cái bàn làm việc của tôi, dám chắc họ ngất xỉu chứ chẳng chơi.
Trợ lí, bất quá cũng chỉ là cái từ gọi thay cho mấy cái việc làm hỗn tạp kia mà thôi.
Quản lí tới mang theo một chồng văn kiện để trước mặt tôi mà bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc.
“Cậu xem cái đống văn kiện mà cậu photo cho tôi đi.”
Thượng cấp là như vậy, vô luận là như thế nào đều muốn thấy người khác khẩn trương, nhất là vì mình mà khẩn trương.
Mà tôi theo lí thường thì chỉ so sánh với loài chim sâu hại mà thôi! Nghề nghiệp! May mắn gì chứ!
“Xin lỗi!” – tôi khom lưng, ngoài miệng nói với vẻ vô cùng có lỗi quan sát kết quả “Tôi lúc photo không có để ý rõ, kẹp vào cả mấy tờ giấy trắng.”
Quản lí heo kia, tôi đem cái kia bảo sai lầm là do máy copy, xem nữ nhân xấu xí như chị có biện pháp gì đây?
“Xin lỗi..? Cái này là số liệu cho khách thuê nơi khác dùng đó, cậu nói thì giờ có ích lợi gì!” – bà ta chanh chua dùng tiếng nói không mấy tương xứng với vóc dáng của mình để gây khó dễ, khiến cho toàn bộ mọi người trong phòng làm việc ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi trưng ra vẻ mặt đau khổ, đầu cúi thấp gần như rơi hẳn trên mặt đất. Thói đời gian nan, mà tìm kiếm công việc thật không dễ dàng gì.
Đáng tiếc tôi tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp chứ không phải là photocopy chuyên nghiệp. Giáo sư nói rất hay, nghiệp vụ chuyên môn là rất khó.
Bà ta nhìn tôi chằm chằm, kiểu như muốn tôi quỳ xuống mà nhận sai, sau đó thì lấy cái chết mà để tạ tội vậy.
Tôi với quản lí đứng nhìn nhau, vẻ mặt thương cảm hề hề, cố gắng hủy đi hình tượng đại trượng phu của mình.
“Cả cái bản kế hoạch này cũng có thể đánh sai lỗi chính tả. Tôi thật đúng là bội phục bộ phận nhận sự của chúng ta đó, cậu nói thế nào với tôi đây?”
“Nếu như cậu không đảm bảo được cho những giấy tờ công ty dùng này thì cũng nên nói là không phụ trách nó chứ. Nói lại với tôi để tôi bảo người khác làm.”
“Chưa từng thấy một cái mặt bàn làm việc của trợ lí nào nó như thế này.”
Bị ánh mắt quản lí soi mói cả ngày, tiếp lại bị bà ta sử dụng mấy từ ngữ chả tốt đẹp gì nói. Rốt cuộc cũng đến giờ tan sở, tôi vội vàng cầm lấy cặp da ra về thì điện thoại trên mặt bàn vang lên.
Là Nhã Lệ gọi điện tới. Vẫn là cái phong cách làm chủ ấy, ngôn từ ngắn gọn rõ ràng “Tuệ Dương, đến trung tâm khách sạn đi, em đợi anh.”
Còn chưa kịp trả lời, tín hiệu đã bị ngắt.
Tôi móc tiền trong túi ra, gần năm mười đồng, mấy cái tiền lẻ khác cũng không có. Thở dài…
Không có đủ tiền để gọi xe ô tô, đành đi bộ đến trung tâm khách sạn, cũng may mà không phải xa xôi gì.
Đi làm thiết yếu phải mặc âu phục, người ta mới cung kính đón tiếp.
Cho dù có đói bụng, tiền trong ví cũng chỉ có năm mười đồng, thế nhưng khoác trên người bộ âu phục, thì bảo vệ cũng vẫn cung kính rộng mở cửa.
Nhã Lệ tiểu thư hiển nhiên đã chờ từ trước đó, thấy tôi thong thả tiến vào, vẻ mặt tức giận, thẳng tiếng mắng khiến cho người trong toàn bộ nhà hàng đều nghe thấy.
Đây là cô gái mà họ hàng nhà tôi giới thiệu, tôi nghĩ cô ấy cũng buồn cười, bị cái danh trợ lí thiết kế sư của tôi hấp dẫn, mỗi lần hẹn hò đều hẹn ở những nơi thật lãng mạn. Hơn nữa, nữ nhân thời đại ngày nay nghĩ rằng có cá tính mới tốt, nên ở trước mặt tôi lộ ra bá đạo tùy hứng. Thực sự là kẻ dở hơi mà.
Gạt bỏ buồn chán qua một bên, cô ấy hiện đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng chỉ có có thể hùa theo, thế nhưng giá cả ở đây cao quá, mỗi lần tính tiền tôi đều thở dài. Nhưng mỗi lần cô nàng mời tôi đi chơi, cái tâm tính xấu xa kia lại trỗi lên. Vì thế mà mỗi lần tôi lại đều giẫm lên vết xe đổ đó.
Hôm nay bị đói bụng, phân nửa là do lỗi của cô ấy.
“Ngày hôm nay bề bộn nhiều việc lắm ư?” Quen biết bất quá mới có mấy ngày, mà cô gái này dường như đã coi mình là bạn gái của tôi. Tôi thờ ơ trêu chọc, trưng ra cái bộ mặt ôn nhu. Trong phim điện ảnh hay tiểu thuyết ở trong thành phố có hay nói, nữ nhân thay đổi bất thường, cư nhiên lại biến ra cái vẻ mặt tức cười này.
“Đúng vậy, rất nhiều việc.” Tôi giả bộ đưa ra bộ dáng bận rộn, biến mình thành một thiết kế sư nổi tiếng bận bịu.
Nhưng túi tiền tôi cũng chỉ có vỏn vẹn năm muơi đồng mà thôi, nói không chừng tối nay đành ghi sổ nợ. Đêm nay cô gái này có thể phát hiện chính mộng tưởng của mình đổ vỡ, hao tổn tâm tư nhiều như vậy chính là bị mẹ của cô ấy tung hô thổ quy thành kim quy (rùa đất thành rùa vàng)
“Một phần ăn tình nhân, một nước cam, một cà phê.” nàng tao nhã gọi món.
Tôi âm thầm tính toán, đêm nay nên hay không gọi điện cho bạn tới giúp. Ăn bữa cơm hoành tráng, sau lại không có tiền trả, trong cái nhà hàng xa hoa này, có hay không sẽ bị đưa vào sở cảnh sát đây.
Nếu như kinh động tới mẹ thì chắc chắn từ nay về sau sẽ không có được những ngày an bình rồi. Không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được rằng bà buồn bực phẫn nộ thế nào, tiếc rèn sắt mà lại không thành thép, sau đó sẽ thật thương tâm bởi tôi nói dối, giấu diếm sự thật. Tuy rằng tôi chưa từng có nghĩ tới lừa gạt ai, có tất cả mọi thứ, đó tất cả cũng chỉ là do bọn họ tưởng tượng, tự dưng tôi lại thành kẻ nói dối như cuội.
Đồ ăn được mang lên, tôi ngấu nghiến ăn. Nhã Lệ nhíu mày nhìn, nghĩ thật mất mặt.
Đành chịu thôi, ngày hôm nay tôi thật sự rất đói bụng, chỉ muốn lấp đầy bao tử.
Thân sĩ phong độ mất hết.
“Tuệ Dương, năm mới sắp đến rồi.”
Một câu nói hiện rõ ý đồ, tôi nuốt vội sườn lợn rán xuống, cười nhạt: “Đúng vậy, sắp tới năm mới rồi.”
“Em nghĩ nên tặng gì đó cho bác gái, năm mới sắp đến, cũng nên có gì đó. Anh nghĩ xem nên tặng cái gì thì tốt?”
Câu nói thật quen thuộc, tôi nhất định là đã nghe qua ở đâu đó rồi. Nhưng mà nàng thật thông minh, không có nói thẳng ra là cái gì.
Tôi hảo tâm mà đưa ra ý kiến: “Tặng một bao lá trà đi, trong nhà lá trà cũng hết rồi.”
“Lá trà? Không thích hợp làm lễ vật tặng đầu năm.”
“Vậy tặng một túi gạo đi, gạo trong nhà cũng sắp hết rồi.”
“Đừng nói đùa thế, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
Tôi thu lại nụ cười, ngồi thẳng lại, sườn lợn cũng đã ở trong bụng rồi, hiện tại nên chơi đùa một chút chứ nhỉ: “Anh nói chính là sự thật mà, em không biết nhà của anh thuộc vào diện nghèo khó sao?”
Cô ấy trừng to mắt, tôi cười không để ý đến dáng vẻ ấy.
“Em của anh, em còn có chưa gặp qua, anh thu nhập một tháng cũng chỉ có hai nghìn, toàn bộ đều để cho nó chữa bệnh.” Tôi thống khổ nhíu mày khiến cô ấy biểu tình cũng khẩn trương lên.
“Anh không phải là trợ lí thiết kế sư sao?” Quả nhiên là nàng xem tôi tiền lương tháng thật là nhiều, hiện nay thu nhập cao nhất là thành phần tri thức.
Tôi giả giả thật thật: “Anh là trợ lí, là trợ lí của thiết kế sư. Mẹ anh đã về hưu, em trai thì đầu óc có tật, bình thường thì có thể chăm sóc thế nhưng hàng tháng đều phải vào viện dùng thuốc để khống chế hành vi.
Sắc mặc của nàng từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển sang tím, xán lạn đẹp tới cực điểm. Tôi kiểm soát thay đổi trên mặt mình, lẳng lặng chờ cơn bão sắp tới.
Thế nhưng lại không có, cô ấy chỉ có môi mấp máy vẻ không hài lòng nói: “Nếu như anh không muốn cùng em một chỗ, thì có thể nói thẳng ra.” rồi cầm lấy túi xách, xoa mắt rời đi.
Tôi mặt lạnh nhìn cô ấy rời đi, thầm than nữ nhân hiện tại chân thực cũng có. Tôi dám cá rằng, cô vừa đi ra ngoài cửa, khẳng định sẽ lập tức gọi điện cho mẹ tôi hoặc bạn bè thân thích để điều tra chân tướng sự việc.
Nếu là giả, thì lại tiếp tục cố gắng, “Anh không muốn cùng em một chỗ thế nhưng em yêu anh.”
Nếu là thật.. Ha ha, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa! Thực sự sẽ tha thứ?
Nhưng đừng lo, trên thế giới có nhiều điều buồn cười lắm. Lý Tuệ Dương tôi không có tiền nhưng sẽ lại ra vẻ giả vờ thì sẽ có cơ hội.
Lôi điện thoại di động ra, suy nghĩ xem nên gọi ai tới cứu nguy mình đây, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được ai thích hợp, vừa lúc lại nhìn thấy có tin nhắn đến.
“Kính chào quý khách, do chưa nộp cước phí, nên thuê bao của quý khách tạm thời bị khóa. Nếu có gì không phải, xin quý khách thứ lỗi.”
Tôi bình yên thu hồi điện thoại, đưa nốt thức ăn trên bàn vào trong miệng, gạt bỏ những đồ hoa quả trang trí. Trong lòng ghi nhớ lấy hương vị và cảm giác của mấy món tại thực quản, rồi xuống đến dạ dày.
Nếu như bị mang đến sở cảnh sát, thì ít nhất cũng phải đảm bảo rằng không bị đói.
Đang miên man suy nghĩ, có một người đi tới trước mặt tôi, thoải mái ngồi xuống. Người này dáng vẻ anh tuấn cao lớn, từ đầu tới chân toàn là đồ hiệu.
Tôi không nói gì, đối với hành động không đúng đó của hắn cũng không tức giận chút nào, lí do chỉ có một ——— người này nhất định có tiền.
Không được trách tội kẻ có tiền.
“Tôi ngồi chỗ này, cậu không ngại chứ?” Hắn quan sát tôi hồi lâu sau nhe răng cười, bày ra ngạo khí.
Có muốn hay không làm ra vài bộ dạng?
Tôi trời sinh thích đóng kịch. Trước kia phải là đi thi diễn viên mới đúng. Vô luận đối với người nào cũng đều làm ra một bộ dáng mà bọn họ mong muốn.
Giống như trước mặt tên này, tự giác thân phận tài trí hắn hơn người, thì ta nên khúm núm, sợ hãi, hắn đối ta nói chuyện thì nên thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)
“Không ngại, không ngại..” khom lưng uốn gối là thái độ mà tôi thường xuyên luyện tập, tất nhiên là sẽ diễn như nước chảy mây trôi.
“Cậu lớn lên trông rất giống một người.”
Tôi cười khổ, bị nam nhân đến gần như thế này cũng không phải là lần đầu tiên.
“Tôi có thể mời cậu một bữa cơm không?” hắn hỏi.
Là hắn mời tôi ăn nha, chỉ cần hắn giúp tôi trả tiền cho bữa cơm này là được, thật vô cùng cảm kích. Còn nữa hắn là ai, có mục đích gì, với tôi có quan hệ? Lý Tuệ Dương tôi là một kẻ nghèo khó, đâu có gì để người ta mơ ước tới.
Dù sao thì cũng phải giả vờ khách khí một chút, tôi ngại ngùng nói: “Này thật ngại quá.” tưởng tượng đến chính mình mắt đẹp như hồ đào, hắn chắc hẳn là choáng váng đi.
Thế nhưng hắn lại không có, ngược lại còn cười vẻ trêu tức: “Không có ý gì, chẳng qua là tôi vừa nãy có nhìn thấy dáng vẻ ăn của cậu.” tên này nói chẳng hề khách khí “Người ăn như vậy, thông thường là không có tiền.”
Lợi hại như vậy sao? Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Tôi đoán hắn bình thường cũng là kẻ ăn uống như tôi đi, thì mới có kinh nghiệm như vậy chứ, thế nhưng nhìn cổ tay hắn lấp lánh vòng vàng, cho nên quyết định không có mở miệng phản bác.
Tôi nhìn hắn, không nói được lời nào.
Hắn cũng rất chủ động, gọi bồi bàn, tính tiền.
Tổng cộng là một trăm ba mươi bảy đồng. Hắn nhìn tờ hóa đơn rồi gật đầu đứng dậy, quay qua tôi nói: “Đi thôi.”
Đi? Tôi không nhớ rõ là trước đó có đáp ứng gì với hắn như thế cả. Thế nhưng mà, đồ cũng đã ăn, không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Nghĩ vậy liền đứng lên đi theo hắn.
Không ngoài sở liệu của tôi, ngoài cửa chờ sẵn là chiếc limousine. Tôi mơ màng nghĩ đến bản thân là cô bé lọ lem, gặp được một hoàng tử kì quái.
Như tôi ngu ngốc mà theo người lạ lên xe, người đời thấy sẽ bàn tán bảo là ngu dốt, không hiếm gặp. Nhưng mà, thế giới này là như vậy, hà tất phải vận dụng suy nghĩ nhiều mà phản kháng?
Mỗi ngày ở công ty đều phải nhận lấy những cơn giận không đâu, so với bị cái tên bại hoại kia bán đi thì có vẻ tốt hơn vài phần?
Xe có rèm che dừng phía trước một tòa nhà hai tầng, tôi đi theo hắn lên lầu, vào phòng.
Nếu như lúc này mà còn không hiểu là đang phát sinh chuyện gì thì tôi chính xác là một thằng ngu.
Tôi đờ đẫn nhìn bố trí trong phòng, mắt mở to tức giận nhìn vào cái giường lớn, tên kia thì ung dung đóng cửa phòng. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết tên của hắn.
“Anh trả tôi bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi trực tiếp, hơn nữa lại rất lưu loát, tựa như một tay sành sỏi, già đời.
Trong người tôi có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa, nghèo hèn giây phút này đều thể hiện ra hết.
Mẹ tôi nếu giờ mà biết được đứa con mà mình khổ cực nuôi lớn, đứng trước mặt đàn ông nói ra những lời như vậy mà mặt không hề thay đổi thì khẳng định bà sẽ ngất ngay tại chỗ.
“Cậu muốn bao nhiêut?” hắn xem ra cũng là tay già đời.
Tôi lớn tiếng: “Tôi giá rất cao đấy.” trưng ra trước mặt hắn dáng vẻ tươi cười “Tôi là trai tân đấy.”
“A? Nhìn không ra, dáng vẻ của cậu trông không có giống.”
“Làm cái việc này yêu cầu cũng phải có tài năng đi, chỉ một lần là có thể bộc lộ thiên phú.” Tôi nhìn vào người kia qua cái gương, mà sắc mặt vẫn như thường, cư nhiên nói ra những lời này mà không có một điểm đỏ mặt.
Có đúng hay không trong tiềm thức của tôi đã sớm có cái ý nghĩ bán mình để kiếm tiền? Chỉ cần buông một chút tự tôn, là có thể thoải mái dùng tiền, công việc thật tốt!
Vì sao trước đây không có gặp những khách mua trực tiếp như thế này? Bằng không cần gì phải nhận hết mọi tức giận từ phía quản lí như heo kia.
Tên kia hồ nghi thăm dò tôi, tựa hồ như không giải thích được gì đó: “Chúng ta đi xa trọng tâm quá rồi, cậu có đúng hay không là trai tân, cùng tôi thì có quan hệ gì?” Chỉ xuống sàn nhà, hắn nói: “Tôi chẳng qua là muốn gọi người đến để sửa sang lại căn phòng này. Con người của tôi, không thích thuê nữ công nhân, không muốn để họ làm loạn cái chỗ này nên, chính vì vậy mà phải đi tìm lấy một ai đó thuộc thành phần tri thức, giúp tôi dọn dẹp lại căn phòng.”
Đùa cái gì chứ? Tôi giúp hắn.
“Anh trả bao nhiêu tiền?” Vẫn chỉ một câu, làm công thì cũng phải có tiền.
“Ba trăm.”
Tôi gật đầu, đưa tay ra. Hăn thực thông mình, rút ra ba tờ một trăm đồng.
Tôi đem ba trăm đồng tiền mặt đó để chung với năm mươi đồng lẻ kia, sau đó đi qua đi lại.
Một lúc sau, tôi ráo hoảnh đáp: “Phòng của anh rất sạch, không cần phải dọn gì cả.”
“Thật sao?” hắn rút ra tờ một trăm đồng, xé thành từng mảnh nhỏ, ném xuống sàn nhà “Tôi thấy nên quét sạch căn phòng này một chút.” rồi cười đến thật ngạo mạn.
Hắn tám phần mười là muốn nhìn thấy tôi phát hỏa. Thế nhưng thật đáng tiếc, Lý Tuệ Dương tôi đây chưa từng có cơn tức nào hết. Tức giận sẽ làm đói bụng, tôi chưa bao giờ lãng phí thế.
Tôi lần nữa chìa tay ra. Hắn nhướng mày: “Tôi đã trả tiền cho cậu.”
Tôi an tĩnh nhìn hắn, thầm than tại sao những kẻ tâm lí không bình thường thì lại luôn luôn là kẻ có tiền lại còn lớn lên rất đẹp trai? Cuộc sống thật không công bằng, có phải là vì tâm lí hắn không được bình thường mà đối hắn chiếu cố tới như vậy không?
“Nói như vậy…” từ từ mở miệng, hướng hắn mà nói dõng dạc: “Hầu hạ biến thái thì tiền sẽ tương đối cao đó.”
“Biến thái?” Hắn bệnh cũng không nhẹ nha, nghe cái tên này thật hưng phấn, thú vị đến nỗi không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng.
Tay tôi vẫn tiếp tục chìa ra phía trước, nếu như hắn mà không trả thêm tiền thì tôi sẽ về nhà.
Hắn rút trong ví ra một tệp tờ một trăm đồng, đếm cũng chẳng thèm đếm, đem đặt ở trên tay tôi. Tôi nhìn mắt hắn, giống kiểu mấy cô nàng trên TV nhìn thấy kẻ ngốc vậy.
Cầm tiền an toàn cất đi, tôi cúi xuống phía cái thảm, nhặt mấy cái mảnh giấy nhỏ trong tay. Hắn ở trên cao nhìn khiến lưng tôi nóng ran.
Thật là một công việc gian nan! Quả đúng là công trình vĩ đại! Tôi ca tụng bản thân mình, rồi đứng lên. Nắm chặt những mảnh vụn tiền trong tay, chủ nhân kia hẳn là ví rất dày.
Tôi nhìn kĩ bàn tay hướng ra ngoài cửa sổ, đem tất cả những thành quả lao động kia ném đi.
Tôi nhận tiền chỉ phụ trách việc quét dọn sạch sẽ trong phòng chứ không bao gồm cả việc lắp đặt các thiết bị ở hành lang.
“Thu dọn xong rồi.” tôi vỗ vỗ tay chỉ vào cái thảm sạch.
“Cậu có đúng là có điểm kì quái. Tôi vì sao trả nhiều tiền như vậy lại là chỉ gọi cậu đến quét tước phòng?” Hắn nắm lấy cánh tay tôi hỏi.
Tôi cười nhạt, trên thế giới này thật sự là có nhiều chuyện quái dị lắm, hà tất phải suy nghĩ đến vấn đề này? Có tiền, tất nhiên là sẽ làm ra lắm chuyện khó hiểu.
Không đợi tôi trả lời, hắn đã nhích lại gần, hướng xuống môi tôi.
Hôn môi..
Đổi lại là người khác hẳn sẽ thất kinh cùng với phẫn nộ, thế nhưng tôi lại nhàn nhạt đứng đó, mặc hắn vô lễ.
Hắn tựa hồ có điểm thất vọng: “Cậu thật bình tĩnh.”
Tôi chớp chớp mắt: “Thiên hạ không có ai ăn không của ai bao giờ cả.”
Hắn mỉm cười, đó là nụ cười như con mèo đang vờn chuột, ngạo mạn đem tôi ẩn ngã xuống dưới thảm
Động tác chậm rãi tựa như đang thăm dò xem phản kháng của tôi. Hay là… có chủ ý cho tôi một cơ hội để phản kháng?
Thăm dò.. Haha, con người này thật buồn cười, đã nắm chắc phần thắng trong tay, còn muốn người khác tìm cách phản ứng lại. Xong là xong, cần gì phải lưu ý đến suy nghĩ của người khác chứ?
Tôi đơn giản nằm trên mặt đất, đem hai chân mở rộng hết cỡ, chờ hắn hành động.
Hắn hỏi: “Cậu là gay à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không phải, thế anh không phải sao?”
“Tôi cũng không phải.” hắn bắt chước tôi, lắc lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức.
“A..” Tôi ngu ngốc “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại tình thế một lần nữa, ngây thơ nói: “Hiện tại cái tư thế này dường như rất dễ bị người ta hiểu lầm.”
Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra là đang nằm đè lên người tôi, nói một tiếng “Xin lỗi.” rồi đứng lên.
“Tôi có thể đi được chưa?” Đứng dậy phủi phủi quần áo, tôi hết sức thành thật hỏi.
“Có thể.” Hắn gật đầu.
Tôi thỏa mãn sờ sờ túi tiền phình ra trên ngực mình, xoay người đi. Không sai, không sai, gặp gỡ bất ngờ này, có thể nào gặp được nhiều lần chứ.
Hắn bỗng nhiên gọi tôi dừng lại.
Nếu như hắn nói “Đứng lại”, “Chờ một chút.”, “Này”, hay đại loại thế thì tôi tuyệt đối sẽ không dừng bước. Thế nhưng, hắn lại nói: “Tuệ Dương, cậu là người mạnh mẽ như thế, vì sao lại không có cự cãi lại sự khi dễ của quản lí béo kia.”
Tôi không những dừng lại, mà còn như bị sét đánh, không thể động đậy. Một lúc sau mới xoay người: “Anh biết tôi?”
Hắn gật đầu.
Tôi chỉ có thể cười khổ, dè dặt hỏi: “Tôi không phải là một ngày nào đó sẽ nhìn thấy anh xuất hiện tại công ty tôi chứ?”
Hắn lắc đầu.
Thở dài một cái, tôi cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Tôi không phải một ngày nào đó sẽ nhìn thấy anh xuất hiện trong nhà tôi?”
Hắn vẫn lắc đầu.
Vì vậy tôi bắt đầu cười: “Anh không phải là muốn tôi trả tiền lại cho anh chứ hả?”
Hắn tiếp tục lắc đầu.
Tôi cười đến sung sướng.
“Chỉ cần cậu đáp ứng tôi một vấn đề.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là giơ tay ra, mở rộng bàn tay trước mặt hắn. Ánh mắt hắn sâu xa, nhìn tôi cười khẽ một cái rồi rút ra một tệp tiền mặt đặt trên tay tôi.
Đêm nay, chí ít là có thể trở về mua được cái máy xoa bóp cho bác trai, với cả máy tính cho em rồi.
“Trong mắt cậu, tôi là một người như thế nào?”
Cầm tiền của người khác thì cũng nên hảo hảo trả lời. Tôi nhanh chóng trả lời ———– chân thực.
“Một kẻ có tiền không quan tâm đến tiền bạc, tự cho mình là giỏi lắm, thế nhưng kì thực lại là một kẻ kì quái.”
Hắn nói: “Tôi sao như chỉ nghe thấy rất nhiều chữ tiền thôi nhỉ.”
Tôi nhún vai: “Tôi thấy trên người anh chung quy cũng chỉ có một chữ tiền.” hắn tựa hồ như không hài lòng, tôi bỏ thêm một câu: “Con người của anh rất kì quái, nếu như sau này muốn quét dọn nhà cửa, hay tìm người luyện hôn, thì có thể liên hệ với tôi.”
Tôi hướng hắn vẫy tay, như đứa bé mà chạy xuống dưới cầu thang.
Thật tốt! Hôm này là ngày may mắn! Gặp được kẻ có tiền thật là may mắn!
Như vậy chân thành chờ đợi, chính tôi cũng phải hoài nghi, có hay không trong tôi máu còn chảy, mà sao sắc mặt u ám đến vậy.
“Sắp sang năm mới rồi.” Mẹ ngồi cạnh bàn nói với tôi “Con muốn biếu bác quà gì?”
Tôi không nói tiếng nào, mắt nhìn vào trong bát canh.
Mẹ tôi năm mươi tuổi nhưng gương mặt thì chỉ như ba mươi lăm, bốn mươi, bà mặn mà, trang nhã, chỉ tiếc cuối cùng là lại lấy một lão già Hoa kiều quốc tịch Mỹ hơn sáu mươi tuổi – đó cũng chính là cha dượng của tôi.
Tôi gọi ông là bác.
Mẹ tôi có lẽ là thực sự thương ông, bà chưa từng nghĩ tới chân chính yêu một người như vậy thật sự hạnh phúc. Và, bà cũng muốn chúng tôi thương ông.
Không thể nói là yêu hay không yêu, ông đối với tôi rất tốt, là một người hiền lành.
“Con nghĩ được chưa? Lễ mừng năm mới chung quy là có mấy đồ vật này nọ thôi, làm cho bác của con trong lòng vui vẻ một chút.” – mẹ tôi hỏi lại lần nữa.
Em trai ở một bên, vẫn đang vùi đầu vào đĩa sườn chua ngọt.
Vậy mẹ tặng gì cho con? Sắp đến năm mới rồi.
Tôi cười lạnh trong lòng, tự hỏi vấn để này, nhưng rốt cuộc lại nhịn xuống. Thôi đi, để tôi ăn bữa cơm được ngon lành.
Tôi cung kính hỏi: “Mẹ à, mẹ nói tặng cái gì thì tốt?”
“Mẹ cũng đã sớm giúp con nghĩ rồi.” – gương mặt bà hiện lên dáng cười xán lạn, tôi cũng biết là bà sớm có dự định – “Một ghế dựa xoa bóp mới nhất, bác con cả ngày cứ nói muốn mua một cái, nhưng mà ông ấy lại có vẻ tiếc rẻ, con tặng ông ấy cái đó là hay nhất. Mẹ đã đi tham khảo giá ở nhiều siêu thị rồi, cũng tìm được một cái tốt mà giá cả hợp lí.”
“Bao nhiêu?”
“Khoảng một nghìn.” – mẹ lanh lẹ trả lời.
Thế là đi tong nửa tháng tiền lương của tôi rồi còn gì.
Tôi lộ ra bộ dáng tươi cười hiếu thuận, ôn hòa mà nói: “Được, dù sao cũng sắp năm mới rồi.”
Mẹ tôi cười đến an tường, tựa hồ như vừa hoàn thành xong một chuyện trọng đại, cuối cùng có thể dựa dẫm vào đứa con ngỗ nghịch mà mình cực khổ nuôi lớn. Thấy kết quả tốt, tôi cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Em trai cũng nhân cơ hội này ngẩng đầu: “Anh, em muốn mua máy tính.”
“Không thành vấn đề.” – tôi sảng khoái đáp.
Gia đình vui vẻ bình an, đôi khi tiền cũng có thể mua được.
Đêm đó tôi quyết định, tạm thời khất nợ phí điện thoại di động, cùng lắm thì không dùng điện thoại nữa là được.
Thế nhưng cứ tiếp tục như thế này, liệu kéo dài được bao lâu?
.
.
.
.
Tôi xoa xoa bụng ngồi yên tại phòng làm việc.
Không nghĩ tới Quảng Châu cũng còn có người phải chịu đói, chỉ vì tiết kiệm này nọ ba bữa cơm.
Tôi cười to ba tiếng, thật may mắn. Không mất tiền mà giảm béo, có cái gì là không tốt nào? Đến từng này tuổi, đàn ông cũng phải chú ý tới vóc dáng chứ.
Văn phòng làm việc nhỏ có hai người ngồi, tôi được xếp ở góc ngồi mà không bị ai chú ý tới, trên bàn ngổn ngang la liệt những tờ quảng cáo, thiết kế, bản thảo.
Trợ lí thiết kế, cái tên thật là khả ái. Thế nhưng buồn cười chính là, trên danh thiếp còn bị công ty quảng cáo khuyếch đại lên thành trợ lí thiết kế sư, khiến mẹ tôi tự hào về đứa con mà cầm cái hộp danh thiếp đi giới thiệu với tất cả họ hàng thân thích.
Nếu như bọn họ mà thấy được cái bàn làm việc của tôi, dám chắc họ ngất xỉu chứ chẳng chơi.
Trợ lí, bất quá cũng chỉ là cái từ gọi thay cho mấy cái việc làm hỗn tạp kia mà thôi.
Quản lí tới mang theo một chồng văn kiện để trước mặt tôi mà bày ra dáng vẻ vênh váo tự đắc.
“Cậu xem cái đống văn kiện mà cậu photo cho tôi đi.”
Thượng cấp là như vậy, vô luận là như thế nào đều muốn thấy người khác khẩn trương, nhất là vì mình mà khẩn trương.
Mà tôi theo lí thường thì chỉ so sánh với loài chim sâu hại mà thôi! Nghề nghiệp! May mắn gì chứ!
“Xin lỗi!” – tôi khom lưng, ngoài miệng nói với vẻ vô cùng có lỗi quan sát kết quả “Tôi lúc photo không có để ý rõ, kẹp vào cả mấy tờ giấy trắng.”
Quản lí heo kia, tôi đem cái kia bảo sai lầm là do máy copy, xem nữ nhân xấu xí như chị có biện pháp gì đây?
“Xin lỗi..? Cái này là số liệu cho khách thuê nơi khác dùng đó, cậu nói thì giờ có ích lợi gì!” – bà ta chanh chua dùng tiếng nói không mấy tương xứng với vóc dáng của mình để gây khó dễ, khiến cho toàn bộ mọi người trong phòng làm việc ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi trưng ra vẻ mặt đau khổ, đầu cúi thấp gần như rơi hẳn trên mặt đất. Thói đời gian nan, mà tìm kiếm công việc thật không dễ dàng gì.
Đáng tiếc tôi tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật tạo hình chuyên nghiệp chứ không phải là photocopy chuyên nghiệp. Giáo sư nói rất hay, nghiệp vụ chuyên môn là rất khó.
Bà ta nhìn tôi chằm chằm, kiểu như muốn tôi quỳ xuống mà nhận sai, sau đó thì lấy cái chết mà để tạ tội vậy.
Tôi với quản lí đứng nhìn nhau, vẻ mặt thương cảm hề hề, cố gắng hủy đi hình tượng đại trượng phu của mình.
“Cả cái bản kế hoạch này cũng có thể đánh sai lỗi chính tả. Tôi thật đúng là bội phục bộ phận nhận sự của chúng ta đó, cậu nói thế nào với tôi đây?”
“Nếu như cậu không đảm bảo được cho những giấy tờ công ty dùng này thì cũng nên nói là không phụ trách nó chứ. Nói lại với tôi để tôi bảo người khác làm.”
“Chưa từng thấy một cái mặt bàn làm việc của trợ lí nào nó như thế này.”
Bị ánh mắt quản lí soi mói cả ngày, tiếp lại bị bà ta sử dụng mấy từ ngữ chả tốt đẹp gì nói. Rốt cuộc cũng đến giờ tan sở, tôi vội vàng cầm lấy cặp da ra về thì điện thoại trên mặt bàn vang lên.
Là Nhã Lệ gọi điện tới. Vẫn là cái phong cách làm chủ ấy, ngôn từ ngắn gọn rõ ràng “Tuệ Dương, đến trung tâm khách sạn đi, em đợi anh.”
Còn chưa kịp trả lời, tín hiệu đã bị ngắt.
Tôi móc tiền trong túi ra, gần năm mười đồng, mấy cái tiền lẻ khác cũng không có. Thở dài…
Không có đủ tiền để gọi xe ô tô, đành đi bộ đến trung tâm khách sạn, cũng may mà không phải xa xôi gì.
Đi làm thiết yếu phải mặc âu phục, người ta mới cung kính đón tiếp.
Cho dù có đói bụng, tiền trong ví cũng chỉ có năm mười đồng, thế nhưng khoác trên người bộ âu phục, thì bảo vệ cũng vẫn cung kính rộng mở cửa.
Nhã Lệ tiểu thư hiển nhiên đã chờ từ trước đó, thấy tôi thong thả tiến vào, vẻ mặt tức giận, thẳng tiếng mắng khiến cho người trong toàn bộ nhà hàng đều nghe thấy.
Đây là cô gái mà họ hàng nhà tôi giới thiệu, tôi nghĩ cô ấy cũng buồn cười, bị cái danh trợ lí thiết kế sư của tôi hấp dẫn, mỗi lần hẹn hò đều hẹn ở những nơi thật lãng mạn. Hơn nữa, nữ nhân thời đại ngày nay nghĩ rằng có cá tính mới tốt, nên ở trước mặt tôi lộ ra bá đạo tùy hứng. Thực sự là kẻ dở hơi mà.
Gạt bỏ buồn chán qua một bên, cô ấy hiện đang đứng trước mặt tôi, tôi cũng chỉ có có thể hùa theo, thế nhưng giá cả ở đây cao quá, mỗi lần tính tiền tôi đều thở dài. Nhưng mỗi lần cô nàng mời tôi đi chơi, cái tâm tính xấu xa kia lại trỗi lên. Vì thế mà mỗi lần tôi lại đều giẫm lên vết xe đổ đó.
Hôm nay bị đói bụng, phân nửa là do lỗi của cô ấy.
“Ngày hôm nay bề bộn nhiều việc lắm ư?” Quen biết bất quá mới có mấy ngày, mà cô gái này dường như đã coi mình là bạn gái của tôi. Tôi thờ ơ trêu chọc, trưng ra cái bộ mặt ôn nhu. Trong phim điện ảnh hay tiểu thuyết ở trong thành phố có hay nói, nữ nhân thay đổi bất thường, cư nhiên lại biến ra cái vẻ mặt tức cười này.
“Đúng vậy, rất nhiều việc.” Tôi giả bộ đưa ra bộ dáng bận rộn, biến mình thành một thiết kế sư nổi tiếng bận bịu.
Nhưng túi tiền tôi cũng chỉ có vỏn vẹn năm muơi đồng mà thôi, nói không chừng tối nay đành ghi sổ nợ. Đêm nay cô gái này có thể phát hiện chính mộng tưởng của mình đổ vỡ, hao tổn tâm tư nhiều như vậy chính là bị mẹ của cô ấy tung hô thổ quy thành kim quy (rùa đất thành rùa vàng)
“Một phần ăn tình nhân, một nước cam, một cà phê.” nàng tao nhã gọi món.
Tôi âm thầm tính toán, đêm nay nên hay không gọi điện cho bạn tới giúp. Ăn bữa cơm hoành tráng, sau lại không có tiền trả, trong cái nhà hàng xa hoa này, có hay không sẽ bị đưa vào sở cảnh sát đây.
Nếu như kinh động tới mẹ thì chắc chắn từ nay về sau sẽ không có được những ngày an bình rồi. Không cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được rằng bà buồn bực phẫn nộ thế nào, tiếc rèn sắt mà lại không thành thép, sau đó sẽ thật thương tâm bởi tôi nói dối, giấu diếm sự thật. Tuy rằng tôi chưa từng có nghĩ tới lừa gạt ai, có tất cả mọi thứ, đó tất cả cũng chỉ là do bọn họ tưởng tượng, tự dưng tôi lại thành kẻ nói dối như cuội.
Đồ ăn được mang lên, tôi ngấu nghiến ăn. Nhã Lệ nhíu mày nhìn, nghĩ thật mất mặt.
Đành chịu thôi, ngày hôm nay tôi thật sự rất đói bụng, chỉ muốn lấp đầy bao tử.
Thân sĩ phong độ mất hết.
“Tuệ Dương, năm mới sắp đến rồi.”
Một câu nói hiện rõ ý đồ, tôi nuốt vội sườn lợn rán xuống, cười nhạt: “Đúng vậy, sắp tới năm mới rồi.”
“Em nghĩ nên tặng gì đó cho bác gái, năm mới sắp đến, cũng nên có gì đó. Anh nghĩ xem nên tặng cái gì thì tốt?”
Câu nói thật quen thuộc, tôi nhất định là đã nghe qua ở đâu đó rồi. Nhưng mà nàng thật thông minh, không có nói thẳng ra là cái gì.
Tôi hảo tâm mà đưa ra ý kiến: “Tặng một bao lá trà đi, trong nhà lá trà cũng hết rồi.”
“Lá trà? Không thích hợp làm lễ vật tặng đầu năm.”
“Vậy tặng một túi gạo đi, gạo trong nhà cũng sắp hết rồi.”
“Đừng nói đùa thế, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
Tôi thu lại nụ cười, ngồi thẳng lại, sườn lợn cũng đã ở trong bụng rồi, hiện tại nên chơi đùa một chút chứ nhỉ: “Anh nói chính là sự thật mà, em không biết nhà của anh thuộc vào diện nghèo khó sao?”
Cô ấy trừng to mắt, tôi cười không để ý đến dáng vẻ ấy.
“Em của anh, em còn có chưa gặp qua, anh thu nhập một tháng cũng chỉ có hai nghìn, toàn bộ đều để cho nó chữa bệnh.” Tôi thống khổ nhíu mày khiến cô ấy biểu tình cũng khẩn trương lên.
“Anh không phải là trợ lí thiết kế sư sao?” Quả nhiên là nàng xem tôi tiền lương tháng thật là nhiều, hiện nay thu nhập cao nhất là thành phần tri thức.
Tôi giả giả thật thật: “Anh là trợ lí, là trợ lí của thiết kế sư. Mẹ anh đã về hưu, em trai thì đầu óc có tật, bình thường thì có thể chăm sóc thế nhưng hàng tháng đều phải vào viện dùng thuốc để khống chế hành vi.
Sắc mặc của nàng từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển sang tím, xán lạn đẹp tới cực điểm. Tôi kiểm soát thay đổi trên mặt mình, lẳng lặng chờ cơn bão sắp tới.
Thế nhưng lại không có, cô ấy chỉ có môi mấp máy vẻ không hài lòng nói: “Nếu như anh không muốn cùng em một chỗ, thì có thể nói thẳng ra.” rồi cầm lấy túi xách, xoa mắt rời đi.
Tôi mặt lạnh nhìn cô ấy rời đi, thầm than nữ nhân hiện tại chân thực cũng có. Tôi dám cá rằng, cô vừa đi ra ngoài cửa, khẳng định sẽ lập tức gọi điện cho mẹ tôi hoặc bạn bè thân thích để điều tra chân tướng sự việc.
Nếu là giả, thì lại tiếp tục cố gắng, “Anh không muốn cùng em một chỗ thế nhưng em yêu anh.”
Nếu là thật.. Ha ha, từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa! Thực sự sẽ tha thứ?
Nhưng đừng lo, trên thế giới có nhiều điều buồn cười lắm. Lý Tuệ Dương tôi không có tiền nhưng sẽ lại ra vẻ giả vờ thì sẽ có cơ hội.
Lôi điện thoại di động ra, suy nghĩ xem nên gọi ai tới cứu nguy mình đây, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được ai thích hợp, vừa lúc lại nhìn thấy có tin nhắn đến.
“Kính chào quý khách, do chưa nộp cước phí, nên thuê bao của quý khách tạm thời bị khóa. Nếu có gì không phải, xin quý khách thứ lỗi.”
Tôi bình yên thu hồi điện thoại, đưa nốt thức ăn trên bàn vào trong miệng, gạt bỏ những đồ hoa quả trang trí. Trong lòng ghi nhớ lấy hương vị và cảm giác của mấy món tại thực quản, rồi xuống đến dạ dày.
Nếu như bị mang đến sở cảnh sát, thì ít nhất cũng phải đảm bảo rằng không bị đói.
Đang miên man suy nghĩ, có một người đi tới trước mặt tôi, thoải mái ngồi xuống. Người này dáng vẻ anh tuấn cao lớn, từ đầu tới chân toàn là đồ hiệu.
Tôi không nói gì, đối với hành động không đúng đó của hắn cũng không tức giận chút nào, lí do chỉ có một ——— người này nhất định có tiền.
Không được trách tội kẻ có tiền.
“Tôi ngồi chỗ này, cậu không ngại chứ?” Hắn quan sát tôi hồi lâu sau nhe răng cười, bày ra ngạo khí.
Có muốn hay không làm ra vài bộ dạng?
Tôi trời sinh thích đóng kịch. Trước kia phải là đi thi diễn viên mới đúng. Vô luận đối với người nào cũng đều làm ra một bộ dáng mà bọn họ mong muốn.
Giống như trước mặt tên này, tự giác thân phận tài trí hắn hơn người, thì ta nên khúm núm, sợ hãi, hắn đối ta nói chuyện thì nên thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)
“Không ngại, không ngại..” khom lưng uốn gối là thái độ mà tôi thường xuyên luyện tập, tất nhiên là sẽ diễn như nước chảy mây trôi.
“Cậu lớn lên trông rất giống một người.”
Tôi cười khổ, bị nam nhân đến gần như thế này cũng không phải là lần đầu tiên.
“Tôi có thể mời cậu một bữa cơm không?” hắn hỏi.
Là hắn mời tôi ăn nha, chỉ cần hắn giúp tôi trả tiền cho bữa cơm này là được, thật vô cùng cảm kích. Còn nữa hắn là ai, có mục đích gì, với tôi có quan hệ? Lý Tuệ Dương tôi là một kẻ nghèo khó, đâu có gì để người ta mơ ước tới.
Dù sao thì cũng phải giả vờ khách khí một chút, tôi ngại ngùng nói: “Này thật ngại quá.” tưởng tượng đến chính mình mắt đẹp như hồ đào, hắn chắc hẳn là choáng váng đi.
Thế nhưng hắn lại không có, ngược lại còn cười vẻ trêu tức: “Không có ý gì, chẳng qua là tôi vừa nãy có nhìn thấy dáng vẻ ăn của cậu.” tên này nói chẳng hề khách khí “Người ăn như vậy, thông thường là không có tiền.”
Lợi hại như vậy sao? Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Tôi đoán hắn bình thường cũng là kẻ ăn uống như tôi đi, thì mới có kinh nghiệm như vậy chứ, thế nhưng nhìn cổ tay hắn lấp lánh vòng vàng, cho nên quyết định không có mở miệng phản bác.
Tôi nhìn hắn, không nói được lời nào.
Hắn cũng rất chủ động, gọi bồi bàn, tính tiền.
Tổng cộng là một trăm ba mươi bảy đồng. Hắn nhìn tờ hóa đơn rồi gật đầu đứng dậy, quay qua tôi nói: “Đi thôi.”
Đi? Tôi không nhớ rõ là trước đó có đáp ứng gì với hắn như thế cả. Thế nhưng mà, đồ cũng đã ăn, không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Nghĩ vậy liền đứng lên đi theo hắn.
Không ngoài sở liệu của tôi, ngoài cửa chờ sẵn là chiếc limousine. Tôi mơ màng nghĩ đến bản thân là cô bé lọ lem, gặp được một hoàng tử kì quái.
Như tôi ngu ngốc mà theo người lạ lên xe, người đời thấy sẽ bàn tán bảo là ngu dốt, không hiếm gặp. Nhưng mà, thế giới này là như vậy, hà tất phải vận dụng suy nghĩ nhiều mà phản kháng?
Mỗi ngày ở công ty đều phải nhận lấy những cơn giận không đâu, so với bị cái tên bại hoại kia bán đi thì có vẻ tốt hơn vài phần?
Xe có rèm che dừng phía trước một tòa nhà hai tầng, tôi đi theo hắn lên lầu, vào phòng.
Nếu như lúc này mà còn không hiểu là đang phát sinh chuyện gì thì tôi chính xác là một thằng ngu.
Tôi đờ đẫn nhìn bố trí trong phòng, mắt mở to tức giận nhìn vào cái giường lớn, tên kia thì ung dung đóng cửa phòng. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết tên của hắn.
“Anh trả tôi bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi trực tiếp, hơn nữa lại rất lưu loát, tựa như một tay sành sỏi, già đời.
Trong người tôi có bao nhiêu suy nghĩ xấu xa, nghèo hèn giây phút này đều thể hiện ra hết.
Mẹ tôi nếu giờ mà biết được đứa con mà mình khổ cực nuôi lớn, đứng trước mặt đàn ông nói ra những lời như vậy mà mặt không hề thay đổi thì khẳng định bà sẽ ngất ngay tại chỗ.
“Cậu muốn bao nhiêut?” hắn xem ra cũng là tay già đời.
Tôi lớn tiếng: “Tôi giá rất cao đấy.” trưng ra trước mặt hắn dáng vẻ tươi cười “Tôi là trai tân đấy.”
“A? Nhìn không ra, dáng vẻ của cậu trông không có giống.”
“Làm cái việc này yêu cầu cũng phải có tài năng đi, chỉ một lần là có thể bộc lộ thiên phú.” Tôi nhìn vào người kia qua cái gương, mà sắc mặt vẫn như thường, cư nhiên nói ra những lời này mà không có một điểm đỏ mặt.
Có đúng hay không trong tiềm thức của tôi đã sớm có cái ý nghĩ bán mình để kiếm tiền? Chỉ cần buông một chút tự tôn, là có thể thoải mái dùng tiền, công việc thật tốt!
Vì sao trước đây không có gặp những khách mua trực tiếp như thế này? Bằng không cần gì phải nhận hết mọi tức giận từ phía quản lí như heo kia.
Tên kia hồ nghi thăm dò tôi, tựa hồ như không giải thích được gì đó: “Chúng ta đi xa trọng tâm quá rồi, cậu có đúng hay không là trai tân, cùng tôi thì có quan hệ gì?” Chỉ xuống sàn nhà, hắn nói: “Tôi chẳng qua là muốn gọi người đến để sửa sang lại căn phòng này. Con người của tôi, không thích thuê nữ công nhân, không muốn để họ làm loạn cái chỗ này nên, chính vì vậy mà phải đi tìm lấy một ai đó thuộc thành phần tri thức, giúp tôi dọn dẹp lại căn phòng.”
Đùa cái gì chứ? Tôi giúp hắn.
“Anh trả bao nhiêu tiền?” Vẫn chỉ một câu, làm công thì cũng phải có tiền.
“Ba trăm.”
Tôi gật đầu, đưa tay ra. Hăn thực thông mình, rút ra ba tờ một trăm đồng.
Tôi đem ba trăm đồng tiền mặt đó để chung với năm mươi đồng lẻ kia, sau đó đi qua đi lại.
Một lúc sau, tôi ráo hoảnh đáp: “Phòng của anh rất sạch, không cần phải dọn gì cả.”
“Thật sao?” hắn rút ra tờ một trăm đồng, xé thành từng mảnh nhỏ, ném xuống sàn nhà “Tôi thấy nên quét sạch căn phòng này một chút.” rồi cười đến thật ngạo mạn.
Hắn tám phần mười là muốn nhìn thấy tôi phát hỏa. Thế nhưng thật đáng tiếc, Lý Tuệ Dương tôi đây chưa từng có cơn tức nào hết. Tức giận sẽ làm đói bụng, tôi chưa bao giờ lãng phí thế.
Tôi lần nữa chìa tay ra. Hắn nhướng mày: “Tôi đã trả tiền cho cậu.”
Tôi an tĩnh nhìn hắn, thầm than tại sao những kẻ tâm lí không bình thường thì lại luôn luôn là kẻ có tiền lại còn lớn lên rất đẹp trai? Cuộc sống thật không công bằng, có phải là vì tâm lí hắn không được bình thường mà đối hắn chiếu cố tới như vậy không?
“Nói như vậy…” từ từ mở miệng, hướng hắn mà nói dõng dạc: “Hầu hạ biến thái thì tiền sẽ tương đối cao đó.”
“Biến thái?” Hắn bệnh cũng không nhẹ nha, nghe cái tên này thật hưng phấn, thú vị đến nỗi không ngừng lặp đi lặp lại trong miệng.
Tay tôi vẫn tiếp tục chìa ra phía trước, nếu như hắn mà không trả thêm tiền thì tôi sẽ về nhà.
Hắn rút trong ví ra một tệp tờ một trăm đồng, đếm cũng chẳng thèm đếm, đem đặt ở trên tay tôi. Tôi nhìn mắt hắn, giống kiểu mấy cô nàng trên TV nhìn thấy kẻ ngốc vậy.
Cầm tiền an toàn cất đi, tôi cúi xuống phía cái thảm, nhặt mấy cái mảnh giấy nhỏ trong tay. Hắn ở trên cao nhìn khiến lưng tôi nóng ran.
Thật là một công việc gian nan! Quả đúng là công trình vĩ đại! Tôi ca tụng bản thân mình, rồi đứng lên. Nắm chặt những mảnh vụn tiền trong tay, chủ nhân kia hẳn là ví rất dày.
Tôi nhìn kĩ bàn tay hướng ra ngoài cửa sổ, đem tất cả những thành quả lao động kia ném đi.
Tôi nhận tiền chỉ phụ trách việc quét dọn sạch sẽ trong phòng chứ không bao gồm cả việc lắp đặt các thiết bị ở hành lang.
“Thu dọn xong rồi.” tôi vỗ vỗ tay chỉ vào cái thảm sạch.
“Cậu có đúng là có điểm kì quái. Tôi vì sao trả nhiều tiền như vậy lại là chỉ gọi cậu đến quét tước phòng?” Hắn nắm lấy cánh tay tôi hỏi.
Tôi cười nhạt, trên thế giới này thật sự là có nhiều chuyện quái dị lắm, hà tất phải suy nghĩ đến vấn đề này? Có tiền, tất nhiên là sẽ làm ra lắm chuyện khó hiểu.
Không đợi tôi trả lời, hắn đã nhích lại gần, hướng xuống môi tôi.
Hôn môi..
Đổi lại là người khác hẳn sẽ thất kinh cùng với phẫn nộ, thế nhưng tôi lại nhàn nhạt đứng đó, mặc hắn vô lễ.
Hắn tựa hồ có điểm thất vọng: “Cậu thật bình tĩnh.”
Tôi chớp chớp mắt: “Thiên hạ không có ai ăn không của ai bao giờ cả.”
Hắn mỉm cười, đó là nụ cười như con mèo đang vờn chuột, ngạo mạn đem tôi ẩn ngã xuống dưới thảm
Động tác chậm rãi tựa như đang thăm dò xem phản kháng của tôi. Hay là… có chủ ý cho tôi một cơ hội để phản kháng?
Thăm dò.. Haha, con người này thật buồn cười, đã nắm chắc phần thắng trong tay, còn muốn người khác tìm cách phản ứng lại. Xong là xong, cần gì phải lưu ý đến suy nghĩ của người khác chứ?
Tôi đơn giản nằm trên mặt đất, đem hai chân mở rộng hết cỡ, chờ hắn hành động.
Hắn hỏi: “Cậu là gay à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không phải, thế anh không phải sao?”
“Tôi cũng không phải.” hắn bắt chước tôi, lắc lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ trêu tức.
“A..” Tôi ngu ngốc “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại tình thế một lần nữa, ngây thơ nói: “Hiện tại cái tư thế này dường như rất dễ bị người ta hiểu lầm.”
Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra là đang nằm đè lên người tôi, nói một tiếng “Xin lỗi.” rồi đứng lên.
“Tôi có thể đi được chưa?” Đứng dậy phủi phủi quần áo, tôi hết sức thành thật hỏi.
“Có thể.” Hắn gật đầu.
Tôi thỏa mãn sờ sờ túi tiền phình ra trên ngực mình, xoay người đi. Không sai, không sai, gặp gỡ bất ngờ này, có thể nào gặp được nhiều lần chứ.
Hắn bỗng nhiên gọi tôi dừng lại.
Nếu như hắn nói “Đứng lại”, “Chờ một chút.”, “Này”, hay đại loại thế thì tôi tuyệt đối sẽ không dừng bước. Thế nhưng, hắn lại nói: “Tuệ Dương, cậu là người mạnh mẽ như thế, vì sao lại không có cự cãi lại sự khi dễ của quản lí béo kia.”
Tôi không những dừng lại, mà còn như bị sét đánh, không thể động đậy. Một lúc sau mới xoay người: “Anh biết tôi?”
Hắn gật đầu.
Tôi chỉ có thể cười khổ, dè dặt hỏi: “Tôi không phải là một ngày nào đó sẽ nhìn thấy anh xuất hiện tại công ty tôi chứ?”
Hắn lắc đầu.
Thở dài một cái, tôi cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Tôi không phải một ngày nào đó sẽ nhìn thấy anh xuất hiện trong nhà tôi?”
Hắn vẫn lắc đầu.
Vì vậy tôi bắt đầu cười: “Anh không phải là muốn tôi trả tiền lại cho anh chứ hả?”
Hắn tiếp tục lắc đầu.
Tôi cười đến sung sướng.
“Chỉ cần cậu đáp ứng tôi một vấn đề.”
Phản ứng đầu tiên của tôi là giơ tay ra, mở rộng bàn tay trước mặt hắn. Ánh mắt hắn sâu xa, nhìn tôi cười khẽ một cái rồi rút ra một tệp tiền mặt đặt trên tay tôi.
Đêm nay, chí ít là có thể trở về mua được cái máy xoa bóp cho bác trai, với cả máy tính cho em rồi.
“Trong mắt cậu, tôi là một người như thế nào?”
Cầm tiền của người khác thì cũng nên hảo hảo trả lời. Tôi nhanh chóng trả lời ———– chân thực.
“Một kẻ có tiền không quan tâm đến tiền bạc, tự cho mình là giỏi lắm, thế nhưng kì thực lại là một kẻ kì quái.”
Hắn nói: “Tôi sao như chỉ nghe thấy rất nhiều chữ tiền thôi nhỉ.”
Tôi nhún vai: “Tôi thấy trên người anh chung quy cũng chỉ có một chữ tiền.” hắn tựa hồ như không hài lòng, tôi bỏ thêm một câu: “Con người của anh rất kì quái, nếu như sau này muốn quét dọn nhà cửa, hay tìm người luyện hôn, thì có thể liên hệ với tôi.”
Tôi hướng hắn vẫy tay, như đứa bé mà chạy xuống dưới cầu thang.
Thật tốt! Hôm này là ngày may mắn! Gặp được kẻ có tiền thật là may mắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook