Chương 2: Giáo thảo PK Học bá (2)

Edit: A Uyển

Lúc ngẩng đầu, Lục Lâm nhìn thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn trong một tháng nay.

Lê Nhan con ngươi hơi cong, môi mỏng đỏ nhạt, cực kỳ tự nhiên lấy ra một tờ giấy ghi chú và một cây bút từ phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn tờ ghi chú.

Không đợi Lê Nhan mở miệng, Lục Lâm không nhịn được hất hất trán một cái, trực tiếp đứng lên, con ngươi màu nâu sậm nhiễm mấy phần hung dữ.

"Được rồi, trốn tiết tự học buổi tối, trừ một điểm kỷ luật đi. Xuy, mày cứ trừ đi." Trong cổ họng trào ra một tiếng "Hừ" nhẹ, Lục Lâm dửng dưng, còn có chút khiêu khích bước qua người Lê Nhan.

Bả vai bị cố ý đụng một cái, Lê Nhan cũng không giận, dừng bút một chút, thiếu niên thanh âm rõ ràng từng chữ rơi vào tai Lục Lâm.

"Hôm nay là lần thứ tư trong tháng này cậu trốn học, chuyện bất quá tam." Lê Nhan khóe môi giương lên, không biết tại sao, Lục Lâm bỗng cảm giác có hơi nguy hiểm, "Trốn học nhiều lần, lần này trừ bốn điểm."

Mi mắt như vẽ trên mặt thiếu niên mang nét cười, áo trắng quần đen đơn giản mặc lên dáng người thon gầy, khí chất toàn thân từ trên xuống dưới đều là biểu hiện của một "Học sinh 3 tốt" điển hình, cùng Lục Lâm bướng bỉnh quậy phá đứng chung một chỗ, chính là một loại tương phản cực lớn.

Lục Lâm trong lòng vô cùng phiền não, nghe Lê Nhan nói vậy liền quay đầu hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, mắng nhỏ một câu "Mẹ nó!" Liền sải bước trở về chỗ ngồi.

Động tĩnh phía sau hơi lớn, bọn học sinh vẫn còn đang giải đề biết rõ như lòng bàn tay, đây là Lê Nhan và Lục Lâm lại đối đầu, không ngoài dự đoán, chắc là lại bị bắt quả tang, trừ điểm, nhưng không một ai dám đi xem náo nhiệt, đều cúi đầu nhìn chằm chằm đề luyện tập trên bàn, đến khi Lục Lâm trở lại chỗ ngồi, trong phòng học lần nữa trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đầu bút xào xạt trên trang giấy.

Ngồi xuống, trên bàn học có mấy tờ bài thi tháng được phát xuống, trên đó có vài nét chữ đỏ rực, chói mắt làm cho người khác muốn coi thường cũng không được.

Lục Lâm lười biếng dựa vào ghế, thờ ơ cầm bài thi lên nhìn lướt qua số điểm của mình, tầm mắt ở con số 19 phía trên dừng lại một chút, chân mày nhíu nhíu. Qua loa đem mấy tờ bài thi vò thành một đoàn, sau đó nhét hết vào hộc bàn.

Nếu như có thể, hắn càng muốn trực tiếp ném vào thùng rác.

Lục Lâm đã trở lại, Lê Nhan bắt được người xong cũng trở về chỗ ngồi. Nàng ngồi bàn phía trước Lục Lâm, Lục Lâm mới vừa nhét bài thi vào hộc bàn xong, vừa nhấc mắt liền thấy cái gáy của Lê Nhan.

Mái tóc ngắn đen nhánh nhu thuận rũ ở sau gáy, nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái, lộ ra một phần nhỏ chiếc cổ thon dài, da thịt trắng mịn thật giống như ngọc thạch thượng hạng.

Sờ thử cảm giác có lẽ rất tuyệt. . .

Lục Lâm nhìn chòng chọc một hồi, đang lúc ngẩn người trong đầu đột nhiên xuất hiện loại ý nghĩ này, nhất thời hạ giọng mắng nhỏ một tiếng.

Mọe, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy, thật giống như trúng tà.

Trong lòng có chút khô nóng, Lục Lâm biểu hiện trên mặt vô cùng khó coi, nhấc chân hung hăng đá ghế ngồi của Lê Nhan.

Cảm nhận được cái ghế chấn động, Lê Nhan tập mãi thành thói quen, ổn định dời cái ghế về phía trước một chút, sau đó lại tiếp tục giải đề.

Lê Nhan không để ý tới hắn, Lục Lâm cũng cảm thấy không thú vị. Buổi tối ở quán net chơi mấy tiếng, cũng có chút mệt, tìm một tư thế thoải mái liền trực tiếp nằm gục trên bàn ngủ bù.

Thời gian từng giờ trôi qua, lúc bầu trời bên ngoài hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, Lục Lâm mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã đến giờ tan học.

Chậm rãi nâng mí mắt, trong phòng học đã không còn lại mấy người, vừa lúc nhìn thấy Lê Nhan bàn trên đang thu dọn đồ đạc, chiếc ba lô màu xanh khoác trên đôi vai đơn bạc của thiếu niên, lúc xoay người, còn dừng lại một hồi chỗ Lục Lâm đang nằm.

"Lúc cậu trốn học, thầy chủ nhiệm nói phải đem bài thi về nhà cho phụ huynh ký tên, bài tập chính là sửa bài thi ngày hôm nay, ngày mai nộp lại." Nói xong, Lê Nhan liền rời khỏi phòng học.

Lục Lâm nhấc người, ngáp một cái, giống như là còn chưa ngủ đủ.

Dừng một chút, chậm rãi tùy tiện nhét mấy tờ bài thi đã nhăn nhúm thành một đoàn trong hộc bàn vào trong ba lô.

Vô hình trung, Lục Lâm nở nụ cười, tràn ngập cảm xúc tự giễu.

Phụ huynh ký tên?

Vừa nghĩ đến cha mẹ mình, ánh mắt Lục Lâm càng thêm thâm trầm, tựa như biển sâu, không nhìn thấy một tia sáng, cô quạnh vắng vẻ.

Gương mặt lạnh lùng, Lục Lâm rời khỏi phòng học, lúc đi ra ngoài còn thuận tay đóng cửa "cạch" một cái.


Chương 3: Bị Bắt Trở Thành Tình Địch Của Nam Chính

Edit: A Uyển

Lê gia.

Lê Nhan được tài xế nhà mình đến đón, về đến nhà liền trực tiếp trở về phòng của mình.

Mở vòi hoa sen, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước. Lê Nhan giơ tay thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo sơmi, thiếu niên thân hình thon dài, có chút đơn bạc, màu da thực trắng, giống như một khối ngọc thượng hạng.

Đầu ngón tay trắng nõn ngừng lại ở từng vòng lụa trắng quấn quanh trước ngực, cởi nút thắt ở eo, chậm rãi tháo ra.

Hơi nước tràn ngập trong phòng, trước gương phản chiếu rõ ràng thân thể thiếu nữ ngây ngô.

Lê Nhan trên người phủ một tầng mỏng hơi nước, đuôi mắt nhiễm một phần sóng nước, tăng thêm vài phần diễm lệ.

Giọt nước trong suốt từ ngọn tóc nhỏ giọt, rơi xuống xương quai xanh gầy gò, một giọt một giọt, sau đó chảy xuống như dòng thác nhỏ.

Mười lăm phút sau, Lê Nhan mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, tơ lụa màu đen khoác lên người, làm cho làn da càng thêm phần trắng muốt, dây thắt bên hông, diễn tả vòng eo nhỏ kinh tâm động phách.

Sau khi cắt tóc ngắn, gội đầu cũng không hề phiền toái nữa, tùy ý dùng khăn lông xoa xoa, không bao lâu, trên đầu cũng đã khô ráo thoải mái.

Trời đã khuya, ánh trăng ẩn vào tầng mây dày nặng.

Quản gia bưng bữa ăn khuya đến, là một chén bánh trôi ủ rượu, để trong chén sứ men xanh, kích thích cảm giác thèm ăn.

"Thiếu gia ở trường học vất vả, nên ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm."

"Vâng, cảm ơn chú Chu."

Đèn trên bàn sáng lên, Lê Nhan rũ mắt giải đề một lát rồi mới đi ngủ.

Ba ngày trước, trường Thất trung tổ chức kiểm tra hàng tháng, nghĩ đến hôm nay lúc phát mấy tờ bài thi thảm không nỡ nhìn của Lục Lâm, lại nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân, Lê Nhan đè đè giữa mày, có chút đau đầu.

Trước đây, cuộc sống sinh hoạt của Lê Nhan giống đa số học sinh, từng bước học tập, muốn chỉ ra điểm bất đồng, chính là Lê Nhan thành tích vô cùng cao, chỉ số thông minh max điểm. Ưu tú như vậy nhưng lại không để lại bất kỳ ấn tượng nào, giống như không hề có cảm giác tồn tại.

Ngày nọ, Lê Nhan đột nhiên thức tỉnh, mới phát hiện thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết vườn trường, mà cô chỉ là một người qua đường. Thế giới ý thức quay quanh nam nữ chính, tất nhiên sẽ không chú ý đến người qua đường Giáp không có suất diễn.

Nhưng cô không hiểu tại sao lại bị một hệ thống trói định, vì mạng sống, cô phải sửa lỗi bug của cốt truyện, hoàn thành hai nhiệm vụ. Thứ nhất, đóng vai tình địch số một của nam chính, một nam phụ học bá thâm tình, góp một viên gạch cho tình cảm nam nữ chính. Thứ hai, trợ giúp nam chủ nâng cao thành tích, thi đậu Kinh Đại, mở đường cho nam nữ chính ở đại học liên lạc bồi dưỡng tình cảm.

Đừng hỏi tại sao Lê Nhan là một nữ sinh không đi diễn nữ phụ mà là nam phụ, Lê Nhan cũng muốn biết.

Để hoàn thành nhiệm vụ, một tháng trước Lê Nhan giả trai chuyển vào cùng lớp Lục Lâm.

Sau khi đóng vai nam phụ, hệ thống ý thức thế giói tự động bổ sung gia thế bối cảnh và thân phận của cô. Đại thiếu gia Lê gia, từ nhỏ đến lớn đều là học bá, để thuận tiện, còn giả thiết cha mẹ Lê hàng năm ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, trong nhà chỉ có quản gia và một ít người hầu chăm sóc Lê Nhan.

Lê gia và Lục gia gia thế tương đương, có thể nói trong trường học không có ai dám cùng Lục Lâm đối phó, nhưng Lê Nhan lại không hề áp lực.

Huống hồ, Lê gia lại quyên góp cho trường học 2 tòa nhà, Lê Nhan càng cảm thấy tự tin.

Nhiệm vụ đầu tiên còn đơn giản, nam nữ chính thu hút nhau, bồi dưỡng cảm tình là quy tắc của thế giới, cô chỉ cần xoát xoát một chút cảm giác tồn tại, hoàn thành cốt truyện là xong, nhưng nhiệm vụ sau đó là phải giúp Lục Lâm nâng cao thành tích, Lê Nhan mím môi.

Lục Lâm thành tích hàng năm cả khối từ dưới đếm lên, mà Kinh Đại là trường danh giá nhất nhì Hoa Quốc, tỷ lệ chọi cực kỳ cao.

Thôi vậy, phồng má giả làm người mập, đối phó với loại người như Lục Lâm, nhất định phải có kiên nhẫn.

Thời gian còn một năm.

Lê Nhan nghĩ thầm: Tốt xấu cũng là nam chủ, hẳn là sẽ không quá ngu ngốc đi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương