Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
-
Chương 4: Bị bắt trở thành tình địch của nam chính
Vâng, chị em không nhìn sai đâu, chương này là chương 4 luôn ạ. Toi đã check bản Trung thì cũng không có chương 3 lun quý dị. Không hiểu tại sao tác giả bỏ qua, toi cũng đã rất phân vân, nhưng vẫn để chương 4 để sau này bớt lộn chương nha =]]]]
Edit: A Uyển
Lê gia.
Lê Nhan được tài xế nhà mình đến đón, về đến nhà liền trực tiếp trở về phòng của mình.
Mở vòi hoa sen, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước. Lê Nhan giơ tay thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo sơmi, thiếu niên thân hình thon dài, có chút đơn bạc, màu da thực trắng, giống như một khối ngọc thượng hạng.
Đầu ngón tay trắng nõn ngừng lại ở từng vòng lụa trắng quấn quanh trước ngực, cởi nút thắt ở eo, chậm rãi tháo ra.
Hơi nước tràn ngập trong phòng, trước gương phản chiếu rõ ràng thân thể thiếu nữ ngây ngô.
Lê Nhan trên người phủ một tầng mỏng hơi nước, đuôi mắt nhiễm một phần sóng nước, tăng thêm vài phần diễm lệ.
Giọt nước trong suốt từ ngọn tóc nhỏ giọt, rơi xuống xương quai xanh gầy gò, một giọt một giọt, sau đó chảy xuống như dòng thác nhỏ.
Mười lăm phút sau, Lê Nhan mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, tơ lụa màu đen khoác lên người, làm cho làn da càng thêm phần trắng muốt, dây thắt bên hông, diễn tả vòng eo nhỏ kinh tâm động phách.
Sau khi cắt tóc ngắn, gội đầu cũng không hề phiền toái nữa, tùy ý dùng khăn lông xoa xoa, không bao lâu, trên đầu cũng đã khô ráo thoải mái.
Trời đã khuya, ánh trăng ẩn vào tầng mây dày nặng.
Quản gia bưng bữa ăn khuya đến, là một chén bánh trôi ủ rượu, để trong chén sứ men xanh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm giác thèm ăn.
"Thiếu gia ở trường học vất vả, nên ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi sớm."
"Vâng, cảm ơn chú Chu."
Đèn trên bàn sáng lên, Lê Nhan rũ mắt giải đề một lát rồi mới đi ngủ.
Ba ngày trước, trường Thất trung tổ chức kiểm tra hàng tháng, nghĩ đến hôm nay lúc phát mấy tờ bài thi thảm không nỡ nhìn của Lục Lâm, lại nghĩ đến nhiệm vụ của bản thân, Lê Nhan đè đè giữa mày, có chút đau đầu.
Trước đây, cuộc sống sinh hoạt của Lê Nhan giống đa số học sinh, từng bước học tập, muốn chỉ ra điểm bất đồng, chính là Lê Nhan thành tích vô cùng cao, chỉ số thông minh max điểm. Ưu tú như vậy nhưng lại không để lại bất kỳ ấn tượng nào, giống như không hề có cảm giác tồn tại.
Ngày nọ, Lê Nhan đột nhiên thức tỉnh, mới phát hiện thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết vườn trường, mà nàng chỉ là một người qua đường. Thế giới ý thức quay quanh nam nữ chính, tất nhiên sẽ không chú ý đến người qua đường Giáp không có suất diễn.
Nhưng nàng không hiểu tại sao lại bị một hệ thống trói định, vì mạng sống, nàng phải sửa lỗi bug của cốt truyện, hoàn thành hai nhiệm vụ. Thứ nhất, đóng vai tình địch số một của nam chính, một nam phụ học bá thâm tình, góp một viên gạch cho tình cảm nam nữ chính. Thứ hai, trợ giúp nam chủ nâng cao thành tích, thi đậu Kinh Đại, mở đường cho nam nữ chính ở đại học liên lạc bồi dưỡng tình cảm.
Đừng hỏi tại sao Lê Nhan là một nữ sinh không đi diễn nữ phụ mà là nam phụ, Lê Nhan cũng muốn biết.
Để hoàn thành nhiệm vụ, một tháng trước Lê Nhan giả trai chuyển vào cùng lớp Lục Lâm.
Sau khi đóng vai nam phụ, hệ thống ý thức thế giói tự động bổ sung gia thế bối cảnh và thân phận của nàng. Đại thiếu gia Lê gia, từ nhỏ đến lớn đều là học bá, để thuận tiện, còn giả thiết cha mẹ Lê hàng năm ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, trong nhà chỉ có quản gia và một ít người hầu chăm sóc Lê Nhan.
Lê gia và Lục gia gia thế tương đương, có thể nói trong trường học không có ai dám cùng Lục Lâm đối phó, nhưng Lê Nhan lại không hề áp lực.
Huống hồ, Lê gia lại quyên góp cho trường học 2 tòa nhà, Lê Nhan càng cảm thấy tự tin.
Nhiệm vụ đầu tiên còn đơn giản, nam nữ chính thu hút nhau, bồi dưỡng cảm tình là quy tắc của thế giới, nàng chỉ cần xoát xoát một chút cảm giác tồn tại, hoàn thành cốt truyện là xong, nhưng nhiệm vụ sau đó là phải giúp Lục Lâm nâng cao thành tích, Lê Nhan mím môi.
Lục Lâm thành tích hàng năm cả khối từ dưới đếm lên, mà Kinh Đại là trường danh giá nhất nhì Hoa Quốc, tỷ lệ chọi cực kỳ cao.
Thôi vậy, phồng má giả làm người mập, đối phó với loại người như Lục Lâm, nhất định phải có kiên nhẫn.
Thời gian còn một năm.
Lê Nhan nghĩ thầm: Tốt xấu cũng là nam chủ, hẳn là sẽ không quá ngu ngốc đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook