Một bữa rượu mừng này, uống từ giữa trưa đến tận chập tối, tuy không có quá nhiều người nhưng mỗi người đều là hán tử hàng ngày ăn nhậu rượu thịt, đã hứng lên thì không thể nào dừng được, rượu của giáo chủ thì không dám chuốc, chứ còn rượu của Tô Diễm ấy hả bọn họ vẫn có gan đi chuốc đấy. Đến cuối chầu số người còn trụ lại chả được mấy người, giáo chủ đại nhân kéo Tô Diễm đang chân nam đá chân xiêu tựa vào người mình, bàn tay sau lưng khẽ vẫy.

Một bóng đen hư không xuất hiện sau lưng y, giáo chủ đại nhân thấp giọng phân phó một câu: “Đưa mọi người về đi.”

Một cước đá tung cửa phòng, giáo chủ đại nhân thả cái gã say đến không biết trời trăng gì nữa nào đó xuống giường, vung chưởng đóng cửa lại. Nhìn bộ dáng híp mắt tựa tiếu phi tiếu của anh, giáo chủ đại nhân có chút bất đắc dĩ mà nhéo mặt tên này một cái, nhẹ giọng nói: “Bọn họ mời rượu ngươi mà cũng không biết đường từ chối sao…”

Thân nhiệt lành lạnh khiến Tô Diễm theo bản năng áp vào, nắm tay y không chịu buông ra. Giáo chủ đại nhân đè lại tay người kia, đi đến bồn nước lau mặt rửa tay, xong lại vắt khăn, lại gần lau mặt lau tay cho anh.

“Đông Phương…” Khẽ lầm bầm, Tô Diễm túm lấy y kéo nhẹ một cái, giáo chủ đại nhân đã bị kéo nằm lên người anh.

Cơ thể có chút hơi men mà trở nên khô nóng áp lên thân nhiệt vốn luôn thấp hơn bình thường của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm mơ hồ cọ lên người y, bàn tay nóng hổi lần dần vào trong áo. Giúp Tô Diễm cởi bỏ lớp ngoại sam cùng trung y đỏ thắm, giáo chủ đại nhân đặt tay lên người Tô Diễm, bàn tay lành lạnh ve vuốt dần từ thắt lưng anh lên trước.

“Ưm…” Tô Diễm vô thức hừ khẽ, lại càng dấn sát lại gần, đầu vùi vào hõm vai giáo chủ đại nhân mà dụi dụi lên cơ thể lành lạnh ấy, khiến chính bản thân giáo chủ đại nhân cũng bắt đầu trở nên khô nóng, cơ thể xuôi cùng Tô Diễm theo bản năng dụi dụi lên.

“Đông Phương, Đông Phương…” Vô thức thầm thì, lòng bàn tay nóng hổi của Tô Diễm áp lên mặt giáo chủ đại nhân lung tung ve vuốt, môi lần mò trên khuôn mặt y nửa buổi, rốt cuộc cũng tìm được đến đôi môi mềm mại mà hôn xuống.

Phát hiện cơ thể mình cũng càng ngày càng nóng, giáo chủ đại nhân vốn định giãy ra, Tô Diễm dù đã say đến không biết trời trăng gì nữa cũng lại vẫn không chịu, bá đạo mà kìm lấy người kia vào lòng, tay cũng càng sờ càng xuống dưới.

“Ư…” Giáo chủ đại nhân khẽ rên ra tiếng, lại bó tay với người kia, dù có say, anh vẫn có thể cực nhanh mà khiêu khích y vào cơn kích tình.

Thôi kệ…

Giáo chủ đại nhân kéo xuống màn giường, ngửa đầu hôn Tô Diễm…

Sáng hôm sau, Tô Diễm tỉnh dậy liền thấy đầu mình như sắp nổ đến nơi, từng cơn đau liên tục nhói lên, theo bản năng sờ soạng sang bên cạnh, chạm đến làn da trần trụi Tô Diễm nghiêng đầu nhìn, giáo chủ đại nhân đang ngủ, bờ vai lộ ra bên ngoài phủ kín những đốm hồng hồng xanh xanh.

Nhận thấy người bên cạnh có động tĩnh, giáo chủ đại nhân mở mắt liếc nhìn Tô Diễm một cái, thấy anh cười lắc đầu với mình lại nhắm mắt lại.

Nhặt đống quần áo rơi vương vãi trên sàn ném qua một bên, Tô Diễm đi đến phòng tắm tắm qua một chút, lại thay vào một bộ quần áo đỏ tươi khác mà giáo chủ đại nhân mới làm vào, phải đi làm thôi.

Say rượu vẫn khiến Tô Diễm đau đầu muốn chết, còn chưa ngồi ấm chỗ liền gọi người đến pha chén trà giải rượu mà uống một hơi, chưa kịp động tay làm gì ngoài cửa đã truyền đến tiếng thông báo: “Tô tổng quản, giáo chủ thỉnh ngài quay về.”

Được rồi, thế thì cứ về thôi. Tô Diễm bóp bóp cái gáy đang đau nhói, lại quay về viện của giáo chủ đại nhân.

Đến khi vào nhà liền phát hiện Thượng Quan Vân đã ngồi sẵn bên trong, đang cau có nhìn giáo chủ đại nhân, giáo chủ đại nhân dựa trên nhuyễn tháp, trong tay cầm một cuộn giấy màu vàng.

“Chuyện gì vậy?” Đi đến bên giáo chủ đại nhân, Tô Diễm nhận lấy tấm giấy trong tay y mới phát hiện ra đó là tình báo của thuộc hạ. Tô Diễm càng xem mày nhíu càng chặt, võ lâm đại hội vốn hẳn không có chuyện gì phát sinh kia, lại không hiểu vì sao đám người đó lại giống như bàn nhau mà hướng mũi dùi về Nhật Nguyệt thần giáo. Võ lâm đại hội kia tổ chức, mặc dù có động thủ nhưng người đáng chết lại không chết, mà chức chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái lại quyết định dùng phương thức xem ai giết được Đông Phương Bất Bại sẽ được thống lĩnh toàn võ lâm.

Tô Diễm chau mày, biểu tình hệt như Thượng Quan Vân. Kịch tình đã bị sửa lại hoàn toàn rồi sao, vốn bọn chúng đấu đá thì cứ đấu đá đi, giờ sao lại liên lụy đến bên này như thế?

“Sao, không giống những gì ngươi biết?” Giáo chủ đại nhân dường như không quá để tâm.

“Khác hẳn.” Tô Diễm cau mày, tầm mắt vẫn khóa trên tấm giấy đã bị anh nắm đến nhăn nhúm kia, trầm giọng nói, “Vốn phải là bọn chúng tự giết lẫn nhau, không liên quan gì đến chúng ta, có điều hai ta chưa chết, xem ra lại thành chuyện xấu rồi.”

“Thế này gọi là danh môn chính phái chưa đủ e sợ, ngươi đừng quá lo.” Giáo chủ đại nhân cười nhẹ, rút lại tấm giấy trong tay Tô Diễm, nhét cho Thượng Quan Vân, “Đám hỗn tạp đó, không làm nên chuyện lớn được.”

Tô Diễm đã có phần lo lắng, dù sao giở mấy chiêu âm mưu quỷ kế cũng không giở lại được Tả Lãnh Thiền với Nhạc Bất Quần: “Có điều Nhạc Bất Quần còn luyện Tịch Tà kiếm phổ, võ công này tựa hồ rất giống với Quỳ Hoa Bảo Điển, khó đảm bảo ngươi sẽ không bị phiền đến.”

Giáo chủ đại nhân nghe xong cũng mỉm cười, tà mị cong khóe môi, nâng cằm Tô Diễm lên: “Quỳ Hoa Bảo Điển vốn có uy lực vô cùng, còn có ngươi giúp ta hóa giải hàn khí, kể cả bọn chúng có Quỳ Hoa Bảo Điển thì cũng tu luyện chưa lâu, hàn khí đọng lại, vào tay ta cũng không gây sự nổi đâu.”

“Nhưng bọn chúng nhiều người, chúng ta dù có đến giết cũng phải giết nửa ngày mới xong.”

“Bắt tặc rồi mới bắt vua, nếu bọn chúng dám lên Hắc Mộc Nhai, cứ giết hết mấy tên dẫn đầu, những kẻ khác sẽ tự động rã đám.” Thượng Quan Vân nghiêm mặt nhìn Tô Diễm, trầm giọng nói, “Uy danh thần giáo ta, há lại để bọn chúng làm bẩn.”

Giáo chủ đại nhân khẽ cười một tiếng, ung dung nói: “Các ngươi muốn thế nào thì làm, có điều…” Khí thế giáo chủ đại nhân đột ngột bùng phát, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, “Có điều ngươi phải ở cạnh ta.” Ghé sát lên tai Tô Diễm, giáo chủ đại nhân nghiến răng nói khẽ, “Bổn tọa cũng không muốn ngươi lại để cho người ta đâm thêm một kiếm, tỉnh lại lại biến thành người khác đâu.”

“Lần trước là ta sơ ý,” Tô Diễm nhớ đến chuyện lần trước, không khỏi xấu hổ cười trừ, “Giáo chủ võ công cái thế, thuộc hạ nhất định sẽ đi theo bên giáo chủ đại nhân, không rời nửa bước.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương