Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng
-
Chương 33
Tô Diễm phát thiệp phát đến hớn hở, cũng không quản người khác nghĩ cái gì, mỗi khi nhìn đến hai bộ hỉ phục cấp tốc hoàn thành trong tay giáo chủ đại nhân nhà mình, anh lại cười toe toét.
Năm ngày sau, là ngày hoàng đạo mà Tô Diễm tính mất cả buổi mới ra, tối ngày hôm trước anh đã hưng phấn đến mất ngủ, sáng sớm tinh mơ hôm sau đã dậy, giáo chủ đại nhân nhìn anh tùy tiện khoác một kiện ngoại bào vào liền đẩy cửa ra ngoài, ngồi trên giường bất đắc dĩ ôm trán, có điều nụ cười bên môi lại không thể che giấu.
Bưng vào hai bát cháo hạt sen bách hợp, Tô Diễm mặc lí y cho giáo chủ đại nhân, rồi trực tiếp bế người kia đến bên bàn, ôm y ngồi trên đùi mình mà nhấc bát lên chuẩn bị đút cho ăn.
“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân cực độ bất đắc dĩ chặn lại cái muỗng của Tô Diễm, có chút mất tự nhiên mà cựa quậy, không thể nào thoải mái nổi với cái sự phấn khởi của anh, “Bổn tọa tự ăn được.”
Tô Diễm cười khẽ một tiếng, cũng không buông ra, ngắm giáo chủ đại nhân hồi lâu rồi mới khe khẽ thở dài: “Nếu lỡ mất hôm nay, chỉ e sau này sẽ không còn cơ hội này nữa.”
Khóe mắt giáo chủ đại nhân giật giật, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ngậm lấy chiếc thìa kia.
Có điều sự phấn khởi của Tô Diễm làm sao có thể chỉ đút cơm cho y đã hết được, bát của y vừa thấy đáy, trong tay đã bị nhét vào một cái bát khác, giáo chủ đại nhân ngẩng đầu, quả nhiên thấy được thần sắc chờ mong của anh.
Quả thật không nên cho phép hắn làm bậy mà.
Giáo chủ đại nhân thầm than trong lòng, lại vẫn trước gương mặt đầy chờ mong kia mà múc một muỗng cháo, đưa lên. Nhìn bộ dạng Tô Diễm ngậm lấy thìa, cười ôn nhu như nước, giáo chủ đại nhân lại thấy trong lòng âm ấm, hai tai cũng bắt đầu nóng lên, nhưng lòng lại nhột nhạt khó nén. Chờ đến khi bát cháo sen bách hợp này đút xong, giáo chủ đại nhân tùy tay đặt bát, ôm lấy cổ anh mà áp lên.
Chỉ là chạm môi đơn thuần, lại khiến tâm tình y bình tĩnh lại, lập tức không thể nén được mà nhoẻn cười, vùi đầu vào hõm vai anh.
“Nên dậy thôi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện để làm đấy.” Tô Diễm nhè nhẹ vỗ lên lưng y, bế giáo chủ đại nhân đi rửa mặt chải đầu, tuy không được bằng những nhà khác thành thân, nhưng chuyện cần làm vẫn không ít chút nào.
Tuy rằng Tô Diễm là bên “gả”, thế nhưng hỉ phục của cả hai đều là đồ nam, chỉ là gấu tay áo của Tô Diễm làm có phần tinh tế hơn thôi. Thấy hai người đi ra, nét mặt Đồng Bách Hùng trong vai trò họ hàng của giáo chủ đại nhân vốn có chút gượng gạo liền khựng lại đôi chút, ngây ngẩn nhìn hai người trước mắt.
Cùng là áo đỏ như lửa, một người thanh nhã, một bên đạm mạc, bình thường đều là tướng mạo không mấy nổi bật, đến khi đứng cùng nhau lại như thể vốn là phải như vậy, không có lấy nửa phần trái khoáy, khiến Đồng Bách Hùng cảm nhận rõ ràng có lẽ hai người này mới là xứng đôi nhất.
Những người nên tới đều đã xuất hiện trong viện, vô thanh vô tức, giáo chủ đại nhân khẽ gật đầu với những người trong viện, buông ra bàn tay Tô Diễm.
Một chiếc kiệu nhỏ đứng trước cửa viện, Tô Diễm nhìn bộ mặt ngàn năm không đổi của Thượng Quan Vân, ôn nhu cười nói: “Làm phiền Thượng Quan huynh rồi.”
Thượng Quan Vân chắp tay với giáo chủ đại nhân rồi kéo Tô Diễm lên lưng, chân như mọc cánh mà phóng ra khỏi cửa viện, đem người kia nhét vào trong kiệu liền phất tay ra hiệu cho thuộc hạ nâng đi.
Cỗ kiệu đi một vòng bên ngoài rồi lại quay về, khi quay lại cửa viện đã đặt sẵn chậu than, giáo chủ đại nhân nhìn thoáng đỏ hiện lên khi tấm mành kiệu bị thổi bay, khóe môi vô thức nhoẻn cười, từ tay Đồng Bách Hùng nhận cung tiễn, ngón tay thon dài nắm lấy, ba mũi tên cùng bắn ra, mũi tên thẳng tắp bay đi cắm lên cửa kiệu. Mành được nhấc lên, Tô Diễm nhẹ nhàng mà nhảy qua chậu than cùng yên ngựa, nét mặt tươi cười ôn nhu, hướng giáo chủ đại nhân vươn tay.
Khéo môi cong lên, giáo chủ đại nhân bước xuống hai bậc thang, siết chặt lấy tay anh dẫn vào tiền thính. Tiền thính tràn ngập màu đỏ, chữ hỉ thật to dán lên giữa phòng, có điều cha mẹ giáo chủ đại nhân đã sớm qua đời, người nhà Tô Diễm dù vẫn còn sống, nhưng lại đã không thể gặp lại nữa, cho nên vị trí cao đường, chỉ có thể để nghĩa huynh kết bái ngồi.
Thượng Quan Vân cùng Đồng Bách Hùng nhìn nhau, cuối cùng đĩnh đạc mà ngồi lên ghế, có điều nắm tay siết chặt lại tiết lộ sự hồi hộp của hai người. Đây là làm cao đường cho giáo chủ và tổng quản mà, dù trong lòng có ngầm thừa nhận thì lúc này cũng có hơi…
Thanh Long Đường đường chủ Cổ Bố hắng giọng, hô to: “Nhất bái thiên địa —”
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời xoay người, hướng ra ngoài nhất bái.
“Nhị bái cao đường —”
Một tiếng hô này, biểu tình của Thượng Quan Vân cùng Đồng Bách Hùng đồng thời cứng đờ, chỉ còn biết gồng mình lên nhìn hai người kia hành lễ với mình. Tâm phúc đứng hầu hai bên đặt hai tách trà vào tay hai vị tân nhân, hai người cùng nhìn nhau, Tô Diễm dâng trà lên trước.
“Tuy rằng cha mẹ Tô Diễm không còn, nhưng Thượng Quan huynh lại rất chiếu cố ta, thật vô cùng cảm kích, hôm nay Tô Diễm có thể tìm được một người bạn đời, mong rằng nghĩa huynh sau này quan tâm chiếu cố.” Tô Diễm dâng trà, cực kỳ thành khẩn nói, “Mời dùng.”
Thượng Quan Vân gật gật đầu, nhìn về phía hai con người thật sự xứng đôi, trầm mặc uống trà.
Giáo chủ đại nhân nâng chung trà trong tay, thản nhiên nói: “Mời.”
Đồng Bách Hùng nhận trà nhấp một ngụm, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng không kiềm được mà nói: “Đông Phương huynh đệ, ngươi với ta cũng coi như là quen biết lâu ngày, Tô Diễm với ngươi… rất xứng đôi.”
Khóe môi cong lên, giáo chủ đại nhân cười nhẹ: “Đa tạ.”
Cổ Bố lau lau mồ hôi trên trán, lại cao giọng hét: “Phu thê… khụ, phu phu giao bái —!”
Hai người xoay lại, nhìn nhau, đồng thời cúi người thật sâu hoàn thành một bái.
“Đưa vào động phòng —!”
Động phòng cũng là ở phòng giáo chủ đại nhân, chỉ khác là đã treo lên không ít vải đỏ, giáo chủ đại nhân kéo Tô Diễm vào trong.
Trên bàn bày hai ly rượu, giáo chủ đại nhân cầm lên một ly, đưa một ly khác cho Tô Diễm, Tô Diễm nhướn mi cười, một tay vòng qua tay y, hai người ghé sát lại, một hơi uống cạn ly rượu giao bôi.
Tô Diễm cầm lấy chiếc kéo đặt trên mặt bàn đã phủ vải đỏ, cắt của mỗi người một lọn tóc, buộc lại cùng nhau, đặt trong túi gấm đỏ.
Tô Diễm nắm tay giáo chủ đại nhân, cúi đầu chạm vào trán y, cười khẽ: “Hoàn lễ.”
Hơi thở vấn vương, trên mặt giáo chủ đại nhân hơi nong nóng, nhìn khuôn mặt mãn ý cười của anh, khe khẽ nói: “Đời này… mãi không phân ly.”
“Ừm, ta cũng thế.”
Năm ngày sau, là ngày hoàng đạo mà Tô Diễm tính mất cả buổi mới ra, tối ngày hôm trước anh đã hưng phấn đến mất ngủ, sáng sớm tinh mơ hôm sau đã dậy, giáo chủ đại nhân nhìn anh tùy tiện khoác một kiện ngoại bào vào liền đẩy cửa ra ngoài, ngồi trên giường bất đắc dĩ ôm trán, có điều nụ cười bên môi lại không thể che giấu.
Bưng vào hai bát cháo hạt sen bách hợp, Tô Diễm mặc lí y cho giáo chủ đại nhân, rồi trực tiếp bế người kia đến bên bàn, ôm y ngồi trên đùi mình mà nhấc bát lên chuẩn bị đút cho ăn.
“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân cực độ bất đắc dĩ chặn lại cái muỗng của Tô Diễm, có chút mất tự nhiên mà cựa quậy, không thể nào thoải mái nổi với cái sự phấn khởi của anh, “Bổn tọa tự ăn được.”
Tô Diễm cười khẽ một tiếng, cũng không buông ra, ngắm giáo chủ đại nhân hồi lâu rồi mới khe khẽ thở dài: “Nếu lỡ mất hôm nay, chỉ e sau này sẽ không còn cơ hội này nữa.”
Khóe mắt giáo chủ đại nhân giật giật, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ngậm lấy chiếc thìa kia.
Có điều sự phấn khởi của Tô Diễm làm sao có thể chỉ đút cơm cho y đã hết được, bát của y vừa thấy đáy, trong tay đã bị nhét vào một cái bát khác, giáo chủ đại nhân ngẩng đầu, quả nhiên thấy được thần sắc chờ mong của anh.
Quả thật không nên cho phép hắn làm bậy mà.
Giáo chủ đại nhân thầm than trong lòng, lại vẫn trước gương mặt đầy chờ mong kia mà múc một muỗng cháo, đưa lên. Nhìn bộ dạng Tô Diễm ngậm lấy thìa, cười ôn nhu như nước, giáo chủ đại nhân lại thấy trong lòng âm ấm, hai tai cũng bắt đầu nóng lên, nhưng lòng lại nhột nhạt khó nén. Chờ đến khi bát cháo sen bách hợp này đút xong, giáo chủ đại nhân tùy tay đặt bát, ôm lấy cổ anh mà áp lên.
Chỉ là chạm môi đơn thuần, lại khiến tâm tình y bình tĩnh lại, lập tức không thể nén được mà nhoẻn cười, vùi đầu vào hõm vai anh.
“Nên dậy thôi, hôm nay còn có rất nhiều chuyện để làm đấy.” Tô Diễm nhè nhẹ vỗ lên lưng y, bế giáo chủ đại nhân đi rửa mặt chải đầu, tuy không được bằng những nhà khác thành thân, nhưng chuyện cần làm vẫn không ít chút nào.
Tuy rằng Tô Diễm là bên “gả”, thế nhưng hỉ phục của cả hai đều là đồ nam, chỉ là gấu tay áo của Tô Diễm làm có phần tinh tế hơn thôi. Thấy hai người đi ra, nét mặt Đồng Bách Hùng trong vai trò họ hàng của giáo chủ đại nhân vốn có chút gượng gạo liền khựng lại đôi chút, ngây ngẩn nhìn hai người trước mắt.
Cùng là áo đỏ như lửa, một người thanh nhã, một bên đạm mạc, bình thường đều là tướng mạo không mấy nổi bật, đến khi đứng cùng nhau lại như thể vốn là phải như vậy, không có lấy nửa phần trái khoáy, khiến Đồng Bách Hùng cảm nhận rõ ràng có lẽ hai người này mới là xứng đôi nhất.
Những người nên tới đều đã xuất hiện trong viện, vô thanh vô tức, giáo chủ đại nhân khẽ gật đầu với những người trong viện, buông ra bàn tay Tô Diễm.
Một chiếc kiệu nhỏ đứng trước cửa viện, Tô Diễm nhìn bộ mặt ngàn năm không đổi của Thượng Quan Vân, ôn nhu cười nói: “Làm phiền Thượng Quan huynh rồi.”
Thượng Quan Vân chắp tay với giáo chủ đại nhân rồi kéo Tô Diễm lên lưng, chân như mọc cánh mà phóng ra khỏi cửa viện, đem người kia nhét vào trong kiệu liền phất tay ra hiệu cho thuộc hạ nâng đi.
Cỗ kiệu đi một vòng bên ngoài rồi lại quay về, khi quay lại cửa viện đã đặt sẵn chậu than, giáo chủ đại nhân nhìn thoáng đỏ hiện lên khi tấm mành kiệu bị thổi bay, khóe môi vô thức nhoẻn cười, từ tay Đồng Bách Hùng nhận cung tiễn, ngón tay thon dài nắm lấy, ba mũi tên cùng bắn ra, mũi tên thẳng tắp bay đi cắm lên cửa kiệu. Mành được nhấc lên, Tô Diễm nhẹ nhàng mà nhảy qua chậu than cùng yên ngựa, nét mặt tươi cười ôn nhu, hướng giáo chủ đại nhân vươn tay.
Khéo môi cong lên, giáo chủ đại nhân bước xuống hai bậc thang, siết chặt lấy tay anh dẫn vào tiền thính. Tiền thính tràn ngập màu đỏ, chữ hỉ thật to dán lên giữa phòng, có điều cha mẹ giáo chủ đại nhân đã sớm qua đời, người nhà Tô Diễm dù vẫn còn sống, nhưng lại đã không thể gặp lại nữa, cho nên vị trí cao đường, chỉ có thể để nghĩa huynh kết bái ngồi.
Thượng Quan Vân cùng Đồng Bách Hùng nhìn nhau, cuối cùng đĩnh đạc mà ngồi lên ghế, có điều nắm tay siết chặt lại tiết lộ sự hồi hộp của hai người. Đây là làm cao đường cho giáo chủ và tổng quản mà, dù trong lòng có ngầm thừa nhận thì lúc này cũng có hơi…
Thanh Long Đường đường chủ Cổ Bố hắng giọng, hô to: “Nhất bái thiên địa —”
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời xoay người, hướng ra ngoài nhất bái.
“Nhị bái cao đường —”
Một tiếng hô này, biểu tình của Thượng Quan Vân cùng Đồng Bách Hùng đồng thời cứng đờ, chỉ còn biết gồng mình lên nhìn hai người kia hành lễ với mình. Tâm phúc đứng hầu hai bên đặt hai tách trà vào tay hai vị tân nhân, hai người cùng nhìn nhau, Tô Diễm dâng trà lên trước.
“Tuy rằng cha mẹ Tô Diễm không còn, nhưng Thượng Quan huynh lại rất chiếu cố ta, thật vô cùng cảm kích, hôm nay Tô Diễm có thể tìm được một người bạn đời, mong rằng nghĩa huynh sau này quan tâm chiếu cố.” Tô Diễm dâng trà, cực kỳ thành khẩn nói, “Mời dùng.”
Thượng Quan Vân gật gật đầu, nhìn về phía hai con người thật sự xứng đôi, trầm mặc uống trà.
Giáo chủ đại nhân nâng chung trà trong tay, thản nhiên nói: “Mời.”
Đồng Bách Hùng nhận trà nhấp một ngụm, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng không kiềm được mà nói: “Đông Phương huynh đệ, ngươi với ta cũng coi như là quen biết lâu ngày, Tô Diễm với ngươi… rất xứng đôi.”
Khóe môi cong lên, giáo chủ đại nhân cười nhẹ: “Đa tạ.”
Cổ Bố lau lau mồ hôi trên trán, lại cao giọng hét: “Phu thê… khụ, phu phu giao bái —!”
Hai người xoay lại, nhìn nhau, đồng thời cúi người thật sâu hoàn thành một bái.
“Đưa vào động phòng —!”
Động phòng cũng là ở phòng giáo chủ đại nhân, chỉ khác là đã treo lên không ít vải đỏ, giáo chủ đại nhân kéo Tô Diễm vào trong.
Trên bàn bày hai ly rượu, giáo chủ đại nhân cầm lên một ly, đưa một ly khác cho Tô Diễm, Tô Diễm nhướn mi cười, một tay vòng qua tay y, hai người ghé sát lại, một hơi uống cạn ly rượu giao bôi.
Tô Diễm cầm lấy chiếc kéo đặt trên mặt bàn đã phủ vải đỏ, cắt của mỗi người một lọn tóc, buộc lại cùng nhau, đặt trong túi gấm đỏ.
Tô Diễm nắm tay giáo chủ đại nhân, cúi đầu chạm vào trán y, cười khẽ: “Hoàn lễ.”
Hơi thở vấn vương, trên mặt giáo chủ đại nhân hơi nong nóng, nhìn khuôn mặt mãn ý cười của anh, khe khẽ nói: “Đời này… mãi không phân ly.”
“Ừm, ta cũng thế.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook