Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
-
Chương 3: Chuyện xưa dĩ vãng
Không còn cảm thấy buồn ngủ.
Tôi mặc thêm áo khoác, đi đến phía trước cửa sổ, hé ra bức màn.
Gió lạnh thổi tới, tóc chưa khô cảm giác mát nhè nhẹ. Cánh tay, bả vai, ngực dường như mơ hồ đau cũng như lạnh, mà cũng chẳng phải đau.
Nhìn về phía không xa trước đó, đèn đường chiếu vào một chiếc xe việt dã Hummer màu đen, màu đen thâm trầm, cường hãn, góc cạnh rõ ràng, tôi đoán người thích nó phải là người nam nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tôi không thể nhìn qua cửa kính nhìn vào bên trong để biết trên xe có người hay không nhưng xe vẫn không tắt máy, làn khói nhẹ tại ống thoát khí nhẹ bay ra, chôn vùi trong đêm tối...
Bên cạnh xe có một gốc cây du già, lá cây khô vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên, thấy nhiều điểm lấp lánh.
Tôi ngẩng đầu lên, nhớ tới trước kia, cửa nhà tôi cũng có một gốc cây du già như vậy, vừa đến giữa hè, cành lá xum xuê.
Khi đó, cha tôi cùng cha của Ấn Chung Thiêm cùng công tác tại một bệnh viện, đồng sự nhiều năm, bằng hữu nhiều năm, hai nhà có quan hệ rất tốt. Tuổi nhỏ, trong trí nhớ của tôi, Ấn Chung Thiêm khi bốn tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, nụ cười kiên nhẫn luôn nở trên mặt... Tôi thích nhất quấn quít chơi với anh, có khi còn năn nỉ anh giúp tôi trèo lên cây du già để chơi một chút. Lần nào cũng đều bị anh cự tuyệt.
Tôi tốt nghiệp đại học hôm trước, hôm sau Ấn Chung Thiêm lần đầu tiên thổ lộ với tôi, trong một quán cà phê lãng mạn, yên lặng. Anh mặc đồ tây, làn da trơn bóng, trắng trẻo, lông mi đen dày, sống mũi cao thẳng, nhìn rất hào hoa phong nhã. Anh run rẩy cầm thìa khuấy cà phê, nói thích tôi đã rất lâu rồi.
Tôi sợ tới mức xanh cả mặt, cuống cuồng lắc đầu.
Anh không hiểu, tựa hồ như chuyện tình cảm của chúng tôi hiển nhiên thực hợp lý, "Em có người trong lòng?"
"Có! Còn chưa có xuất hiện!"
Kỳ thật Ấn Chung Thiêm tuyệt đối được coi như là một người chồng mẫu mực nếu để chọn, tướng mạo đoan chính, tao nhã có lễ, còn chăm chỉ tiến tới. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh thi đỗ vị trí nhân viên công vụ quốc gia, được phân phối đến tòa thị chính, có tiền đồ tốt. Bất dĩ chịu ảnh hưởng của truyện tình cảm Đài Loan độc hại, tôi chỉ nghĩ đến tư vị với tên gọi là tình yêu trong truyện "Muốn ngừng mà không được".
Tôi đang chờ đợi một người nam nhân, để cho tôi nhất kiến chung tình, gặp lại ái mộ, vì người ấy sinh, vì người ấy tử, vì người ấy mà đứt từng khúc ruột, không oán không hối hận!
Thế mới không uổng công cuộc đời này!
Sau một đoạn thời gian dài kể từ khi cự tuyệt Ấn Chung Thiêm, mẹ tôi vừa thấy tôi sẽ lại lặp đi lặp lại, lải nhải không ngừng "Chung Thiêm là nam nhân tốt như vậy, con không cần thì thật ra còn muốn tìm cái loại nào nữa? ... Bộ dạng tốt? là gối thêu hoa trông được không còn dùng được. Kẻ công tử thế gia có tiền? Kia căn bản không đáng tin cậy! Chung Thiêm..."
Tôi bị lải nhải thật sự đến chịu không nổi, cắt đứt lời thao thao bất tuyệt: "Con nghĩ tìm một quân nhân."
"Tham gia quân ngũ?! Tham gia quân ngũ ngay cả tự do thân thể còn không có, sao có thể chiếu cố con..." Kế tiếp lại là thao thao bất tuyệt, cho tôi một cái một cái thuyết minh quân nhân có những cái gì là không tốt!
Không có biện pháp, tôi cố tình thích.
Vừa nghĩ tới một người thân mặc quân trang màu xanh với tư thái độc lập tuyệt thế cùng cảm giác cấm dục mãnh liệt tuyệt đối, tôi liền cảm thấy cả thể xác và tinh thần nhộn nhạo.
Nếu có mà YY bắt đầu... Tôi sẽ giải nút thắt, nước miếng liền tràn ra, hận không thể lập tức xuất hiện một quân nhân để cho tôi phác lên trên, cởi nút thắt cho hắn…
...
Bị mẹ tôi lải nhải suốt mấy tháng, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, vì bảo vệ màng tai trường kỳ mệt nhọc, để tránh việc tôi vừa qua khỏi một trăm tuổi liền biến thành kẻ điếc, tôi cắn răng quyết định lẻ loi một mình đi Nhật Bản tiếp tục học ở trường. Cũng để khẳng định lại đối với cha già đắc ý, từ từ cứu lại sự nghiệp chữa bệnh đang xuống dốc!
Cha tôi nhất nhất cảm động, đem toàn bộ hai mươi mấy năm tiền vốn đều lấy ra tôi.
...
Cứ như vậy, ba năm trước đây, tôi mang tâm nguyện thuần nhất, tốt đẹp nhất, gặp trúng mục tiêu nhất định của mình, đã trải qua đoạn tình muốn ngừng mà không được: tình yêu...
~~~~~~~~~~
Tại Nhật Bản, thầy thuốc có thể nói là tài nguyên khan hiếm. Viện y học, sinh viên tốt nghiệp liền bị các bệnh viện lớn cướp sạch toàn bộ không còn một ai. Tại Nhật Bản chỉ có những gia đình nhiều tiền dùng không hết, tràn đầy tinh thần cao thượng mới tiếp tục theo đuổi sự nghiệp học hành, mới ở lại viện y học tiếp tục đào tạo sâu.
Cho nên, khi tôi đến Nhật Bản thì phòng nghiên cứu của Viện Y học Phản Đại đã liên tục vài năm nay không đủ sinh viên, các giáo sư già chiêu sinh không đủ nghiên cứu sinh đau đầu đến vỡ ra.
Tôi lần đầu tiên đi gặp phó giáo sư, tiếng Nhật thêm tiếng Anh vừa nói không đến ba câu, ông thầy vừa nghe nói tôi có ý đồ đọc nghiên cứu sinh, hận không thể lập tức đem tôi đến ngay phòng thí nghiệm cứ như sợ tôi chạy mất. Ngay chiều hôm đó, ông thầy liền hấp tấp đi liên hệ văn phòng giúp tôi hoàn tất mọi thủ tục nhập học, chính thức an bài tôi tại phòng nghiên cứu của mình.
Tôi trưng cầu ý kiến của ông thầy: "Giáo sư, cuối năm nay có cuộc thi đầu vào tôi phải thi mới được thông qua, vạn nhất tôi không đỗ thì làm sao bây giờ ạ?"
Ông thầy liên tiếp nói với tôi: "Không sao, không sao!"
Sau đó tôi mới biết được, nghiên cứu sinh của Viện y học Phản Đại, cuộc thi nhập học cho tới bây giờ đều đỗ là một trăm phần trăm. Nếu muốn thi trượt, giáo sư cũng không cho!
Hồi đầu, còn muốn nhớ tới đất nước, chậm rãi gia nhập đại quân nghiên cứu sinh giờ thật sự làm người ta cảm khái ngàn vạn!
...
Đến Nhật Bản một thời gian, tôi tại diễn đàn lưu học sinh Phản Đại quen biết được Tần Tuyết – ngành kinh tế.
Tần Tuyết rất được, điển hình của mỹ nhân Giang Nam, da thịt trắng noãn, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt mềm như nước. Nghe nói, cô ấy có thể khiêu vũ, một khúc phiêu dật như mưa làm cho không biết bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ si mê, xua như xua vịt. Tôi cùng với Tần Tuyết mới gặp đã thân, rất nhanh liền trở thành bằng hữu.
Nhờ sự hỗ trợ của Tần Tuyết , tôi chuyển đến nhà trọ lưu học sinh. Đó là một tòa kiến trúc đã lâu năm, trải qua lần sửa lại, trên mặt tường không xóa hết cảm giác tang thương lịch sử, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nhà trọ về sự thoải mái cùng sạch sẽ.
Phía trước khu trọ là một hồ nhỏ nước xanh lam, giữa hồ có tòa tháp bằng đá, vào ngày mùa hè lúc chính ngọ, thường có rùa ghé vào mặt trên thích ý hóng mát. Sau lưng khu trọ là một rừng cây, đến đầu mùa xuân, những cây anh đào cổ thụ sẽ nở rộ hoa.
Phòng của tôi ở tầng ba, bên trong cùng, là chỗ sâu nhất cuối hành lang lộ thiên. Đứng ở cửa thì tôi, trong lúc vô tình liếc mắt lên cửa phòng ngay sát vách phòng tôi, trên cửa viết tên một cách mạnh mẽ, có lực: Diệp Chính Thần, nhận thấy chính là tên của người Trung Quốc, thấy thật tốt quá.
Tôi quay đầu muốn hỏi Tần Tuyết xem có biết hay không, chỉ thấy cô ấy đối với cái tên kia , thất thần thật lâu.
Tôi mở cửa phòng, buông va ly hành lý. Phòng khoảng hai mươi mét vuông, trang hoàng đơn giản. Chẳng những có bàn, giường đôi, ngay cả Ti vi, tủ lạnh, máy giặt tự động, lò vi song, đồ gia dụng, đồ điện… cũng đầy đủ mọi thứ.
Nhích chân đi vào phòng, mở ra cửa sổ, một luồng không khí lạnh mang theo hương cỏ thiên nhiên thổi vào.
Tôi trong nháy mắt liền thấy yêu nơi này.
Đây là cái nhà đầu tiên của tôi, không có tiếng mẹ già lải nhải, không có tiếng cha già đốc thúc, là thế giới thế giới độc lập của tôi, giấu giúp tôi bí mật thanh xuân...
Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi đem hàng xóm là học sinh Trung Quốc nhận thức một lần, duy chỉ có hàng xóm sát vách - Diệp Chính Thần một đêm chưa có trở về. Liên tục mấy ngày, anh ta thủy chung không trở về, tôi hoài nghi anh ta đã chuyển đi.
Tôi hỏi thăm Lưu tỷ lầu dưới, chị ấy nói: "Diệp Chính Thần?! Rất đẹp trai a! Cần phải cách anh ta ra xa một chút, anh ta là điển hình hoa hoa công tử, chỉ có yêu hai thứ là: xe đẹp và mỹ nhân."
Tôi cười, nhìn sang Tần Tuyết bên cạnh, hay nói đùa: "Thế anh ta nhất định thực yêu Tần Tuyết."
Tần Tuyết sau khi từ biệt tôi, hạ xuống mí mắt. Ta nghĩ đến ngày đầu tiên chuyển đến, biểu tình của Tần Tuyết khi nhìn đến tên anh ta, ẩn ẩn nhận thấy được một chút ám muội.
Sau, tôi cố ý vô tình cùng Tần Tuyết nhắc tới Diệp Chính Thần, Tần Tuyết nói cho tôi biết: "Anh ấy là một nam nhân đoán mãi không ra, cậu vĩnh viễn đoán không ra trong lòng anh ấy suy nghĩ cái gì."
Tôi định nói cho cô ấy biết: theo phân tích ở góc độ sinh lý học, nam nhân cùng nữ nhân không phải một loại tư duy thói quen, nữ nhân vĩnh viễn đoán không ra nam nhân nghĩ cái gì, nam nhân cũng như vậy, không hiểu nữ nhân nghĩ gì.
Thấy cô ấy tâm tình giống như không tốt lắm, lời định nói lại nuốt trở về.
Vài ngày sau, Phùng ca cùng Phùng tẩu ở tầng 5 hẹn hàng xóm chung quanh lên nhà bọn họ ăn sủi cảo, nói là hoan nghênh học sinh mới tới gia nhập đại tập thể. Chúng tôi ngồi vây lại cùng một chỗ làm vằn thắn, nữ sinh ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm tránh không được bát quái một chút, một nữ sinh mới tới nhắc tới Diệp Chính Thần."Nghe nói nhà trọ ta có một thanh niên rất dễ nhìn, bộ dạng đặc biệt suất, có phải hay không?" .
"Chắc em nói Diệp Chính Thần đi? Anh ta không chỉ là suất, quả thực suất đến chết." Một nữ sinh hướng về cô ấy miêu tả anh ta suất như thế nào, làm cho nhân thần hồn điên đảo ra sao, hận không thể đem hết vốn từ ngữ kinh điển để dùng tả anh ấy, tôi nghe thấy trợn mắt há hốc mồm.
"Tôi nghe nói anh ta tán gái vô cùng giỏi, hiện nay chưa thấy thất thủ bao giờ..."
Tiểu Lộ nắm bắt sủi cảo cảm thán: "Nam nhân như vậy là độc dược, kịch độc vô cùng."
Tôi âm thầm may mắn, tôi là học y . Mặc dù không cẩn thận trúng độc, cũng không sợ bị chết thực thảm.
Phùng tẩu hay nói hay cười cũng gia nhập chỗ chúng tôi, chị ấy thừa dịp Tần Tuyết còn chưa tới, lặng lẽ hỏi: "Diệp Chính Thần có phải cùng Tần Tuyết kết giao hay không?"
"Phải không?" Tôi có chút giật mình, không có nghe Tần Tuyết nói đến a.
"Bọn họ chơi trò mập mờ cũng không phải một ngày hai ngày ." Tiểu Lộ nói."Rốt cuộc là thế nào, ai biết được."
"Đừng nói lung tung, không thể nào!" Vừa vặn đến lấy sủi cảo, Phùng ca cắt đứt lời buôn chuyện của chúng tôi: "Diệp Chính Thần cùng Tần Tuyết không có vấn đề gì."
"Phùng ca, Diệp Chính Thần mấy ngày nay đi đâu , thế nào không thấy bóng dáng đâu cả?" Lại có người hỏi."Anh ấy đêm nay tới hay không?"
"Anh ấy cùng giáo sư đi Đông Kinh tham gia nghiên cứu và hội thảo , phỏng chừng hai ngày nữa là trở về."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
Trải qua chứng minh, về sau nếu có hỏi thăm sự tình, vẫn là tìm nam nhân thì hiệu suất cao hơn hẳn.
...
Nghe đồn ngày càng nhiều, tôi đối với Diệp Chính Thần càng thêm tò mò.
Mỗi ngày đều đầy cõi lòng hy vọng đi gõ vào cừa phòng sát vách, sớm muộn gì một lần...
Không có người trả lời, tôi dán tại trên cửa lời ghi chép, giấy dán vẫn còn nguyên
Trong lòng tôi cảm thán: ai! Đẹp trai a, anh trở về sớm một chút có được không, thiếu inte tôi sống không được a!
***
Một ngày, vẫn không thấy Diệp Chính Thần trở về, tôi quyết định trước mắt giải quyết vấn đề ấm no, rồi trở về tiếp tục ngồi cầu khổ chủ. Vì thế, nhờ A Tam người Ấn Độ, phòng thí nghiệm tầng trên vẽ giúp tôi bản đồ, đi tìm đường tới nơi đắc ý nhất trong truyền thuyết - siêu thị.
A Tam nói rất gần, đi bộ khoảng nửa tiếng, tôi đau khổ đi gần một giờ, nửa cái bóng dáng của siêu thị bóng dáng đều không thấy đâu. Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn từ từ con đường phía trước, cảm than than dài: sớm biết lúc trước mà chịu khó học địa lý thế giới a!
Tháng 10 ở Nhật, trời đã tiến vào cuối mùa thu, tiết trời u ám.
Tôi chỉ mặc một cái váy ngắn chạm đầu gối, bên ngoài khoác áo gió màu vàng nhạt , mỗi khi gió thổi qua, tóc dài hỗn độn, có chút lạnh nhè nhẹ thấu xương.
Tôi kéo nhanh áo khoác, hơi cúi người xoa xoa đầu gối lạnh lẽo, thề về sau không bao giờ ăn mặc mỹ lệ kiểu này khiến người cảm thấy lạnh lẽo một cách ngu xuẩn.
...
Đột nhiên, một cỗ xe thể thao thật chói mắt dừng ngay đứng ở bên cạnh tôi
Cửa kính xe mở ra, tôi thấy hé ra một khuôn mặt so với xe còn đẹp mắt hơn, khuôn mặt tươi cười, mi phong khinh dương, mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lộ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt hẹp dài toát ra nhu hòa sóng mắt, tôi trong lúc nhất thời nhìn đến thất thần, hoàn toàn đã quên chính mình đang ở chỗ nào.
"Cần giúp sao?" Nam nhân dùng tiếng Nhật hỏi tôi.
Tôi mới lấy lại tinh thần, thấy anh ta mặc quần tây màu đen vừa người, áo sơ mi màu trắng, vẻ mặt lễ phép, ôn hòa, khiêm tốn, vẫn chưa biểu hiện ra phiền chán, tôi vội vã hai tay đem bản đồ đưa đi lên, chỉ vào chỗ viết tên siêu thị, dùng tiếng Nhật bập bõm hỏi: "Siêu thị này đi như thế nào?"
Anh huyên thuyên nói một đống, tốc độ đặc biệt mau.
Thính lực không tốt nên tôi trên cơ bản không hiểu. Vì vãn hồi chút mặt mũi, tôi chuyển sang dùng tiếng Anh và tay hỏi: "Thật xin lỗi, anh có thể nói tiếng Anh không?"
Anh ta cao thấp đánh giá tôi một phen, ánh mắt hơn ba phần nghiên cứu ý vị.
Xem ra là sẽ không nói tiếng Anh, tôi vừa định tự tay thu hồi bản đồ từ tay anh ta, ngoài ý muốn nghe thấy rõ ràng tiếng phổ thông: "Lên xe đi, tôi đưa cô đi!"
Tôi nao nao.
Cảm giác tự hào dân tộc đại bùng nổ, trong lòng hưng phấn mà hò hét: biết ngay Nhật Bản đẻ không ra cực phẩm đẹp trai như vậy! ! !
"Cám ơn!" Tôi kinh hỉ vạn phần, trèo lên xe.
...
"Thắt an toàn vào!" Anh ta rất cẩn thận mà nhắc nhở tôi.
"Được!" Tôi vừa đóng chốt đai an toàn, anh ta đạp chân ga, xe bay lượn quay lại phương hướng, vòng vo trở về.
Dọc theo đường đi, tôi vụng trộm quan sát anh chàng trước mắt. Căn cứ vào giá trị xa xỉ của chiếc xe, tôi cho rằng anh chàng dễ nhìn này không phải nhất nhị phú thương cũng là con nhà quan chức. Bởi vì trước kia thường nghe nói có không ít con cháu bại gia ở nước ngoài cưỡi danh xe căng gió, không có việc gì làm, đạp hư nhân dân tệ.
Ai! Có tiền cũng không phải lỗi của anh ta.
Tôi đang do dự nên nói chút gì đó đánh vỡ trầm mặc, anh ta nhưng thật ra rất lễ phép, đầu tiên tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Diệp Chính Thần. Xưng hô như thế nào?"
Diệp Chính Thần? ! Tôi nhịn không được từ đầu đến chân, cẩn thận đánh giá anh ta, khó trách một thân chính thống đồ tây theo truyền thống Nhật bản, nguyên lai là vừa mới kết thúc hội thảo.
"Tôi tên là Bạc Băng." Tôi nói.
Phản ứng của anh thực bình thản, xem ra còn chưa có cơ hội nhìn đến tờ giấy tôi lưu cho anh.
"Cô chừng nào thì đến Nhật Bản?" Anh hỏi.
"Vừa tới được hai tuần."
"Đến Nhật Bản làm cái gì?"
"Đọc sách."
Tôi vừa nói xong, anh ngừng xe, chỉa chỉa biển hiệu siêu thị: "Chính là nơi này ."
Tôi đem ra so với bản đồ, khó trách rằng tìm không thấy, a Tam vẽ bản đồ sai phương hướng.
"Ân... Xin hỏi, trong chốc lát anh đi đâu?" Tôi có ý uyển chuyển hỏi, thật hy vọng anh quay về nhà trọ, như vậy tôi có thể tiếp tục đi nhờ xe trở về.
Anh đối với vấn đề của tôi thật là khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra phản cảm, khách khí trả lời: "Quay về chỗ tôi trọ."
Tôi nở nụ cười, thử thăm dò hỏi: "Anh có vội không? Chờ tôi một lúc được không?"
Anh hơi ch۰ đôi mắt đen linh động, bên miệng ý cười xấu xa , ánh mặt trời chiếu vào toát ra một tia phóng đãng không kiềm chế được."Nếu cô muốn đi chỗ tôi trọ, tôi không ngại."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hàng xóm mới của tôi có điểm ý tứ, thế nên nghĩ trêu anh.
"Tốt!"
Tôi mặc thêm áo khoác, đi đến phía trước cửa sổ, hé ra bức màn.
Gió lạnh thổi tới, tóc chưa khô cảm giác mát nhè nhẹ. Cánh tay, bả vai, ngực dường như mơ hồ đau cũng như lạnh, mà cũng chẳng phải đau.
Nhìn về phía không xa trước đó, đèn đường chiếu vào một chiếc xe việt dã Hummer màu đen, màu đen thâm trầm, cường hãn, góc cạnh rõ ràng, tôi đoán người thích nó phải là người nam nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Tôi không thể nhìn qua cửa kính nhìn vào bên trong để biết trên xe có người hay không nhưng xe vẫn không tắt máy, làn khói nhẹ tại ống thoát khí nhẹ bay ra, chôn vùi trong đêm tối...
Bên cạnh xe có một gốc cây du già, lá cây khô vàng, ánh trăng chiếu vào mặt trên, thấy nhiều điểm lấp lánh.
Tôi ngẩng đầu lên, nhớ tới trước kia, cửa nhà tôi cũng có một gốc cây du già như vậy, vừa đến giữa hè, cành lá xum xuê.
Khi đó, cha tôi cùng cha của Ấn Chung Thiêm cùng công tác tại một bệnh viện, đồng sự nhiều năm, bằng hữu nhiều năm, hai nhà có quan hệ rất tốt. Tuổi nhỏ, trong trí nhớ của tôi, Ấn Chung Thiêm khi bốn tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, nụ cười kiên nhẫn luôn nở trên mặt... Tôi thích nhất quấn quít chơi với anh, có khi còn năn nỉ anh giúp tôi trèo lên cây du già để chơi một chút. Lần nào cũng đều bị anh cự tuyệt.
Tôi tốt nghiệp đại học hôm trước, hôm sau Ấn Chung Thiêm lần đầu tiên thổ lộ với tôi, trong một quán cà phê lãng mạn, yên lặng. Anh mặc đồ tây, làn da trơn bóng, trắng trẻo, lông mi đen dày, sống mũi cao thẳng, nhìn rất hào hoa phong nhã. Anh run rẩy cầm thìa khuấy cà phê, nói thích tôi đã rất lâu rồi.
Tôi sợ tới mức xanh cả mặt, cuống cuồng lắc đầu.
Anh không hiểu, tựa hồ như chuyện tình cảm của chúng tôi hiển nhiên thực hợp lý, "Em có người trong lòng?"
"Có! Còn chưa có xuất hiện!"
Kỳ thật Ấn Chung Thiêm tuyệt đối được coi như là một người chồng mẫu mực nếu để chọn, tướng mạo đoan chính, tao nhã có lễ, còn chăm chỉ tiến tới. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh thi đỗ vị trí nhân viên công vụ quốc gia, được phân phối đến tòa thị chính, có tiền đồ tốt. Bất dĩ chịu ảnh hưởng của truyện tình cảm Đài Loan độc hại, tôi chỉ nghĩ đến tư vị với tên gọi là tình yêu trong truyện "Muốn ngừng mà không được".
Tôi đang chờ đợi một người nam nhân, để cho tôi nhất kiến chung tình, gặp lại ái mộ, vì người ấy sinh, vì người ấy tử, vì người ấy mà đứt từng khúc ruột, không oán không hối hận!
Thế mới không uổng công cuộc đời này!
Sau một đoạn thời gian dài kể từ khi cự tuyệt Ấn Chung Thiêm, mẹ tôi vừa thấy tôi sẽ lại lặp đi lặp lại, lải nhải không ngừng "Chung Thiêm là nam nhân tốt như vậy, con không cần thì thật ra còn muốn tìm cái loại nào nữa? ... Bộ dạng tốt? là gối thêu hoa trông được không còn dùng được. Kẻ công tử thế gia có tiền? Kia căn bản không đáng tin cậy! Chung Thiêm..."
Tôi bị lải nhải thật sự đến chịu không nổi, cắt đứt lời thao thao bất tuyệt: "Con nghĩ tìm một quân nhân."
"Tham gia quân ngũ?! Tham gia quân ngũ ngay cả tự do thân thể còn không có, sao có thể chiếu cố con..." Kế tiếp lại là thao thao bất tuyệt, cho tôi một cái một cái thuyết minh quân nhân có những cái gì là không tốt!
Không có biện pháp, tôi cố tình thích.
Vừa nghĩ tới một người thân mặc quân trang màu xanh với tư thái độc lập tuyệt thế cùng cảm giác cấm dục mãnh liệt tuyệt đối, tôi liền cảm thấy cả thể xác và tinh thần nhộn nhạo.
Nếu có mà YY bắt đầu... Tôi sẽ giải nút thắt, nước miếng liền tràn ra, hận không thể lập tức xuất hiện một quân nhân để cho tôi phác lên trên, cởi nút thắt cho hắn…
...
Bị mẹ tôi lải nhải suốt mấy tháng, tôi thật sự không thể nhịn được nữa, vì bảo vệ màng tai trường kỳ mệt nhọc, để tránh việc tôi vừa qua khỏi một trăm tuổi liền biến thành kẻ điếc, tôi cắn răng quyết định lẻ loi một mình đi Nhật Bản tiếp tục học ở trường. Cũng để khẳng định lại đối với cha già đắc ý, từ từ cứu lại sự nghiệp chữa bệnh đang xuống dốc!
Cha tôi nhất nhất cảm động, đem toàn bộ hai mươi mấy năm tiền vốn đều lấy ra tôi.
...
Cứ như vậy, ba năm trước đây, tôi mang tâm nguyện thuần nhất, tốt đẹp nhất, gặp trúng mục tiêu nhất định của mình, đã trải qua đoạn tình muốn ngừng mà không được: tình yêu...
~~~~~~~~~~
Tại Nhật Bản, thầy thuốc có thể nói là tài nguyên khan hiếm. Viện y học, sinh viên tốt nghiệp liền bị các bệnh viện lớn cướp sạch toàn bộ không còn một ai. Tại Nhật Bản chỉ có những gia đình nhiều tiền dùng không hết, tràn đầy tinh thần cao thượng mới tiếp tục theo đuổi sự nghiệp học hành, mới ở lại viện y học tiếp tục đào tạo sâu.
Cho nên, khi tôi đến Nhật Bản thì phòng nghiên cứu của Viện Y học Phản Đại đã liên tục vài năm nay không đủ sinh viên, các giáo sư già chiêu sinh không đủ nghiên cứu sinh đau đầu đến vỡ ra.
Tôi lần đầu tiên đi gặp phó giáo sư, tiếng Nhật thêm tiếng Anh vừa nói không đến ba câu, ông thầy vừa nghe nói tôi có ý đồ đọc nghiên cứu sinh, hận không thể lập tức đem tôi đến ngay phòng thí nghiệm cứ như sợ tôi chạy mất. Ngay chiều hôm đó, ông thầy liền hấp tấp đi liên hệ văn phòng giúp tôi hoàn tất mọi thủ tục nhập học, chính thức an bài tôi tại phòng nghiên cứu của mình.
Tôi trưng cầu ý kiến của ông thầy: "Giáo sư, cuối năm nay có cuộc thi đầu vào tôi phải thi mới được thông qua, vạn nhất tôi không đỗ thì làm sao bây giờ ạ?"
Ông thầy liên tiếp nói với tôi: "Không sao, không sao!"
Sau đó tôi mới biết được, nghiên cứu sinh của Viện y học Phản Đại, cuộc thi nhập học cho tới bây giờ đều đỗ là một trăm phần trăm. Nếu muốn thi trượt, giáo sư cũng không cho!
Hồi đầu, còn muốn nhớ tới đất nước, chậm rãi gia nhập đại quân nghiên cứu sinh giờ thật sự làm người ta cảm khái ngàn vạn!
...
Đến Nhật Bản một thời gian, tôi tại diễn đàn lưu học sinh Phản Đại quen biết được Tần Tuyết – ngành kinh tế.
Tần Tuyết rất được, điển hình của mỹ nhân Giang Nam, da thịt trắng noãn, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt mềm như nước. Nghe nói, cô ấy có thể khiêu vũ, một khúc phiêu dật như mưa làm cho không biết bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ si mê, xua như xua vịt. Tôi cùng với Tần Tuyết mới gặp đã thân, rất nhanh liền trở thành bằng hữu.
Nhờ sự hỗ trợ của Tần Tuyết , tôi chuyển đến nhà trọ lưu học sinh. Đó là một tòa kiến trúc đã lâu năm, trải qua lần sửa lại, trên mặt tường không xóa hết cảm giác tang thương lịch sử, nhưng điều này không ảnh hưởng đến nhà trọ về sự thoải mái cùng sạch sẽ.
Phía trước khu trọ là một hồ nhỏ nước xanh lam, giữa hồ có tòa tháp bằng đá, vào ngày mùa hè lúc chính ngọ, thường có rùa ghé vào mặt trên thích ý hóng mát. Sau lưng khu trọ là một rừng cây, đến đầu mùa xuân, những cây anh đào cổ thụ sẽ nở rộ hoa.
Phòng của tôi ở tầng ba, bên trong cùng, là chỗ sâu nhất cuối hành lang lộ thiên. Đứng ở cửa thì tôi, trong lúc vô tình liếc mắt lên cửa phòng ngay sát vách phòng tôi, trên cửa viết tên một cách mạnh mẽ, có lực: Diệp Chính Thần, nhận thấy chính là tên của người Trung Quốc, thấy thật tốt quá.
Tôi quay đầu muốn hỏi Tần Tuyết xem có biết hay không, chỉ thấy cô ấy đối với cái tên kia , thất thần thật lâu.
Tôi mở cửa phòng, buông va ly hành lý. Phòng khoảng hai mươi mét vuông, trang hoàng đơn giản. Chẳng những có bàn, giường đôi, ngay cả Ti vi, tủ lạnh, máy giặt tự động, lò vi song, đồ gia dụng, đồ điện… cũng đầy đủ mọi thứ.
Nhích chân đi vào phòng, mở ra cửa sổ, một luồng không khí lạnh mang theo hương cỏ thiên nhiên thổi vào.
Tôi trong nháy mắt liền thấy yêu nơi này.
Đây là cái nhà đầu tiên của tôi, không có tiếng mẹ già lải nhải, không có tiếng cha già đốc thúc, là thế giới thế giới độc lập của tôi, giấu giúp tôi bí mật thanh xuân...
Ngày đầu tiên chuyển đến, tôi đem hàng xóm là học sinh Trung Quốc nhận thức một lần, duy chỉ có hàng xóm sát vách - Diệp Chính Thần một đêm chưa có trở về. Liên tục mấy ngày, anh ta thủy chung không trở về, tôi hoài nghi anh ta đã chuyển đi.
Tôi hỏi thăm Lưu tỷ lầu dưới, chị ấy nói: "Diệp Chính Thần?! Rất đẹp trai a! Cần phải cách anh ta ra xa một chút, anh ta là điển hình hoa hoa công tử, chỉ có yêu hai thứ là: xe đẹp và mỹ nhân."
Tôi cười, nhìn sang Tần Tuyết bên cạnh, hay nói đùa: "Thế anh ta nhất định thực yêu Tần Tuyết."
Tần Tuyết sau khi từ biệt tôi, hạ xuống mí mắt. Ta nghĩ đến ngày đầu tiên chuyển đến, biểu tình của Tần Tuyết khi nhìn đến tên anh ta, ẩn ẩn nhận thấy được một chút ám muội.
Sau, tôi cố ý vô tình cùng Tần Tuyết nhắc tới Diệp Chính Thần, Tần Tuyết nói cho tôi biết: "Anh ấy là một nam nhân đoán mãi không ra, cậu vĩnh viễn đoán không ra trong lòng anh ấy suy nghĩ cái gì."
Tôi định nói cho cô ấy biết: theo phân tích ở góc độ sinh lý học, nam nhân cùng nữ nhân không phải một loại tư duy thói quen, nữ nhân vĩnh viễn đoán không ra nam nhân nghĩ cái gì, nam nhân cũng như vậy, không hiểu nữ nhân nghĩ gì.
Thấy cô ấy tâm tình giống như không tốt lắm, lời định nói lại nuốt trở về.
Vài ngày sau, Phùng ca cùng Phùng tẩu ở tầng 5 hẹn hàng xóm chung quanh lên nhà bọn họ ăn sủi cảo, nói là hoan nghênh học sinh mới tới gia nhập đại tập thể. Chúng tôi ngồi vây lại cùng một chỗ làm vằn thắn, nữ sinh ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm tránh không được bát quái một chút, một nữ sinh mới tới nhắc tới Diệp Chính Thần."Nghe nói nhà trọ ta có một thanh niên rất dễ nhìn, bộ dạng đặc biệt suất, có phải hay không?" .
"Chắc em nói Diệp Chính Thần đi? Anh ta không chỉ là suất, quả thực suất đến chết." Một nữ sinh hướng về cô ấy miêu tả anh ta suất như thế nào, làm cho nhân thần hồn điên đảo ra sao, hận không thể đem hết vốn từ ngữ kinh điển để dùng tả anh ấy, tôi nghe thấy trợn mắt há hốc mồm.
"Tôi nghe nói anh ta tán gái vô cùng giỏi, hiện nay chưa thấy thất thủ bao giờ..."
Tiểu Lộ nắm bắt sủi cảo cảm thán: "Nam nhân như vậy là độc dược, kịch độc vô cùng."
Tôi âm thầm may mắn, tôi là học y . Mặc dù không cẩn thận trúng độc, cũng không sợ bị chết thực thảm.
Phùng tẩu hay nói hay cười cũng gia nhập chỗ chúng tôi, chị ấy thừa dịp Tần Tuyết còn chưa tới, lặng lẽ hỏi: "Diệp Chính Thần có phải cùng Tần Tuyết kết giao hay không?"
"Phải không?" Tôi có chút giật mình, không có nghe Tần Tuyết nói đến a.
"Bọn họ chơi trò mập mờ cũng không phải một ngày hai ngày ." Tiểu Lộ nói."Rốt cuộc là thế nào, ai biết được."
"Đừng nói lung tung, không thể nào!" Vừa vặn đến lấy sủi cảo, Phùng ca cắt đứt lời buôn chuyện của chúng tôi: "Diệp Chính Thần cùng Tần Tuyết không có vấn đề gì."
"Phùng ca, Diệp Chính Thần mấy ngày nay đi đâu , thế nào không thấy bóng dáng đâu cả?" Lại có người hỏi."Anh ấy đêm nay tới hay không?"
"Anh ấy cùng giáo sư đi Đông Kinh tham gia nghiên cứu và hội thảo , phỏng chừng hai ngày nữa là trở về."
Tôi bừng tỉnh đại ngộ.
Trải qua chứng minh, về sau nếu có hỏi thăm sự tình, vẫn là tìm nam nhân thì hiệu suất cao hơn hẳn.
...
Nghe đồn ngày càng nhiều, tôi đối với Diệp Chính Thần càng thêm tò mò.
Mỗi ngày đều đầy cõi lòng hy vọng đi gõ vào cừa phòng sát vách, sớm muộn gì một lần...
Không có người trả lời, tôi dán tại trên cửa lời ghi chép, giấy dán vẫn còn nguyên
Trong lòng tôi cảm thán: ai! Đẹp trai a, anh trở về sớm một chút có được không, thiếu inte tôi sống không được a!
***
Một ngày, vẫn không thấy Diệp Chính Thần trở về, tôi quyết định trước mắt giải quyết vấn đề ấm no, rồi trở về tiếp tục ngồi cầu khổ chủ. Vì thế, nhờ A Tam người Ấn Độ, phòng thí nghiệm tầng trên vẽ giúp tôi bản đồ, đi tìm đường tới nơi đắc ý nhất trong truyền thuyết - siêu thị.
A Tam nói rất gần, đi bộ khoảng nửa tiếng, tôi đau khổ đi gần một giờ, nửa cái bóng dáng của siêu thị bóng dáng đều không thấy đâu. Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn từ từ con đường phía trước, cảm than than dài: sớm biết lúc trước mà chịu khó học địa lý thế giới a!
Tháng 10 ở Nhật, trời đã tiến vào cuối mùa thu, tiết trời u ám.
Tôi chỉ mặc một cái váy ngắn chạm đầu gối, bên ngoài khoác áo gió màu vàng nhạt , mỗi khi gió thổi qua, tóc dài hỗn độn, có chút lạnh nhè nhẹ thấu xương.
Tôi kéo nhanh áo khoác, hơi cúi người xoa xoa đầu gối lạnh lẽo, thề về sau không bao giờ ăn mặc mỹ lệ kiểu này khiến người cảm thấy lạnh lẽo một cách ngu xuẩn.
...
Đột nhiên, một cỗ xe thể thao thật chói mắt dừng ngay đứng ở bên cạnh tôi
Cửa kính xe mở ra, tôi thấy hé ra một khuôn mặt so với xe còn đẹp mắt hơn, khuôn mặt tươi cười, mi phong khinh dương, mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt lộ ra lạnh lùng, nhưng ánh mắt hẹp dài toát ra nhu hòa sóng mắt, tôi trong lúc nhất thời nhìn đến thất thần, hoàn toàn đã quên chính mình đang ở chỗ nào.
"Cần giúp sao?" Nam nhân dùng tiếng Nhật hỏi tôi.
Tôi mới lấy lại tinh thần, thấy anh ta mặc quần tây màu đen vừa người, áo sơ mi màu trắng, vẻ mặt lễ phép, ôn hòa, khiêm tốn, vẫn chưa biểu hiện ra phiền chán, tôi vội vã hai tay đem bản đồ đưa đi lên, chỉ vào chỗ viết tên siêu thị, dùng tiếng Nhật bập bõm hỏi: "Siêu thị này đi như thế nào?"
Anh huyên thuyên nói một đống, tốc độ đặc biệt mau.
Thính lực không tốt nên tôi trên cơ bản không hiểu. Vì vãn hồi chút mặt mũi, tôi chuyển sang dùng tiếng Anh và tay hỏi: "Thật xin lỗi, anh có thể nói tiếng Anh không?"
Anh ta cao thấp đánh giá tôi một phen, ánh mắt hơn ba phần nghiên cứu ý vị.
Xem ra là sẽ không nói tiếng Anh, tôi vừa định tự tay thu hồi bản đồ từ tay anh ta, ngoài ý muốn nghe thấy rõ ràng tiếng phổ thông: "Lên xe đi, tôi đưa cô đi!"
Tôi nao nao.
Cảm giác tự hào dân tộc đại bùng nổ, trong lòng hưng phấn mà hò hét: biết ngay Nhật Bản đẻ không ra cực phẩm đẹp trai như vậy! ! !
"Cám ơn!" Tôi kinh hỉ vạn phần, trèo lên xe.
...
"Thắt an toàn vào!" Anh ta rất cẩn thận mà nhắc nhở tôi.
"Được!" Tôi vừa đóng chốt đai an toàn, anh ta đạp chân ga, xe bay lượn quay lại phương hướng, vòng vo trở về.
Dọc theo đường đi, tôi vụng trộm quan sát anh chàng trước mắt. Căn cứ vào giá trị xa xỉ của chiếc xe, tôi cho rằng anh chàng dễ nhìn này không phải nhất nhị phú thương cũng là con nhà quan chức. Bởi vì trước kia thường nghe nói có không ít con cháu bại gia ở nước ngoài cưỡi danh xe căng gió, không có việc gì làm, đạp hư nhân dân tệ.
Ai! Có tiền cũng không phải lỗi của anh ta.
Tôi đang do dự nên nói chút gì đó đánh vỡ trầm mặc, anh ta nhưng thật ra rất lễ phép, đầu tiên tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Diệp Chính Thần. Xưng hô như thế nào?"
Diệp Chính Thần? ! Tôi nhịn không được từ đầu đến chân, cẩn thận đánh giá anh ta, khó trách một thân chính thống đồ tây theo truyền thống Nhật bản, nguyên lai là vừa mới kết thúc hội thảo.
"Tôi tên là Bạc Băng." Tôi nói.
Phản ứng của anh thực bình thản, xem ra còn chưa có cơ hội nhìn đến tờ giấy tôi lưu cho anh.
"Cô chừng nào thì đến Nhật Bản?" Anh hỏi.
"Vừa tới được hai tuần."
"Đến Nhật Bản làm cái gì?"
"Đọc sách."
Tôi vừa nói xong, anh ngừng xe, chỉa chỉa biển hiệu siêu thị: "Chính là nơi này ."
Tôi đem ra so với bản đồ, khó trách rằng tìm không thấy, a Tam vẽ bản đồ sai phương hướng.
"Ân... Xin hỏi, trong chốc lát anh đi đâu?" Tôi có ý uyển chuyển hỏi, thật hy vọng anh quay về nhà trọ, như vậy tôi có thể tiếp tục đi nhờ xe trở về.
Anh đối với vấn đề của tôi thật là khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra phản cảm, khách khí trả lời: "Quay về chỗ tôi trọ."
Tôi nở nụ cười, thử thăm dò hỏi: "Anh có vội không? Chờ tôi một lúc được không?"
Anh hơi ch۰ đôi mắt đen linh động, bên miệng ý cười xấu xa , ánh mặt trời chiếu vào toát ra một tia phóng đãng không kiềm chế được."Nếu cô muốn đi chỗ tôi trọ, tôi không ngại."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hàng xóm mới của tôi có điểm ý tứ, thế nên nghĩ trêu anh.
"Tốt!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook