Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
-
Chương 4: Khởi đầu hạnh phúc
Tôi trả lời rõ ràng ngược lại làm cho Diệp Chính Thần hơi chút sửng sốt, anh dùng ánh mắt vài phần mê hoặc nhìn theo tôi đi vào siêu thị.
Tôi lấy tốc độ nhanh nhất mua xong mì sợi cùng trứng chim, bước ra thì vừa vặn mất mấy phút, anh quả thực còn đang chờ tôi. Có điều ánh mắt so với lúc ban đầu bình thản có chút bất đồng, có thêm vài phần chuyên chú cùng suy tư.
"Đi thôi!"
Anh khởi động xe, không đến mười phút sau, chúng tôi đi đến nhà trọ, có thể thấy được rằng có một chiếc ô tô xa hoa, thịnh hành cũng là rất hợp lý, không phải chỉ thuần túy chỉ phô bày giàu sang.
Anh đi xuống xe, tôi mới phát hiện anh rất cao, quần áo vừa vặn, màu đen hoàn mỹ thể hiện ra thân thể thon dài cao ngất của mình.
Ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu vào trên người anh, ánh sáng mặc dù hơi tối, nhưng chiếu lên mặt anh như là sáng hơn.!
Tôi có chút hoảng hốt, đi theo anh ở phía sau, trong quá trình lên lầu quên cả nói chuyện, mãi đến lúc đi đến cửa nhà trọ của anh, Diệp Chính Thần quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, có vài phần không xác định, giống như chuẩn bị muốn nói gì đó.
Tôi nhìn anh nhẹ cười một chút, vươn tay chỉ nhẹ nhàng hướng cửa phòng anh, anh nhìn theo phương hướng tôi chỉ, thấy trên cửa có dán tờ giấy, bên trên là hàng chữ t viết bằng tiếng hán:
Xin chào, tôi tên là Bạc Băng, ở ngay sát vách phòng anh. Tôi phải một thời gian nữa mới có thể kết nối được inte nên trước mắt có thể dùng chung cùng anh cổng inte được không?
Cám ơn!
PS. phương thức liên hệ của tôi: **
Chữ ký, một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
...
Diệp Chính Thần xem hết tờ giấy, lại nhìn tôi, nở nụ cười.
Tôi không thể không thừa nhận, anh cười rộ lên thực mê hoặc, khóe miệng hơi nhếch lên, một đường hẹp dài khép hờ, toát ra hương vị của một thanh niên hư hỏng... .
"Mới chuyển đến ?" Anh thuận miệng hỏi.
"Vâng! Vừa chuyển đến một tuần."
Anh gật gật đầu, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng."Em là học ngành nào?"
"Y học."
"Y học? !" Trên mặt của anh có thêm vài phần thân thiết."Anh cũng học ngành y !"
"Trùng hợp như thế?!" Tôi còn thực không nhìn ra là anh học y ."Anh ở phòng nghiên cứu nào?"
"Điền Trung nghiên."
"Điền Trung nghiên..." Tôi cẩn thận nhớ lại một chút."Em ở Đằng Tỉnh nghiên, hình như phòng nghiên cứu của chúng em ngay tại dưới lầu của bọn anh!"
Vào lúc tôi nói ra Đằng Tỉnh nghiên, anh nhìn tôi, liếc mắt một cái, sâu đậm, lại cực nhạt."Đúng vậy."
Thật đúng là bất ngờ! Tôi cung tay về phía anh nói: "Sư huynh! Về sau mong chiếu cố nhiều hơn!"
"Không thành vấn đề!" Anh rất phong độ lịch mở cửa ra "Mời vào đi!"
Tiến vào phòng của anh, mắt tôi chợt sáng ngời.
Bức màn màu xanh nhạt trước mặt, ngăn trở toàn bộ phần cửa sổ đến sát đất, ánh mặt trời xuyên qua , cả phòng nhẹ nhàng khoan khoái một màu xanh.
Trên giường đệm chăn cũng là màu xanh nhạt, chăn không có gấp, mà trải phẳng ở trên giường, không thấy có chút nếp uốn cùng vết bẩn nào.
Trên mặt bàn học, trừ bỏ máy tính xách tay Apple cùng mấy quyển sách y học, cái gì đều không có. Tôi tùy tiện nhìn lướt qua toilet, dụng cụ rửa mặt chỉnh trang đặt thẳng, ngay bên cạnh bồn rửa...
Tôi biết người học y đều có sở thích sạch sẽ, do thói quen cuộc sống nên ngắn gọn, có trật tự, nhưng người như thế thấy không nhiều lắm...
Trừ phi...
Đầu phát nóng lên, có thể anh tốt nghiệp đại học quân y .
Quân y? ! Đã có tư chất khí phách của quân nhân, lại có vẻ nho nhã, nhẵn nhụi của thầy thuốc, quả thực chính là thanh niên kinh điển, quá kinh điển, tôi lại nhộn nhạo ...
Anh cởi áo ngoài vắt tại ngăn tủ, lại tháo ra hai cúc áo sơ mi chỗ cổ tay, sắn tay aó đến chỗ khuỷu tay. Lập tức, có một lực hút tiêu sái toát ra trên người anh...
Trên người anh cảm thấy có tư chất quân nhân không nên có, cũng là điểm tối hấp dẫn nữ nhân.
Tôi đang lúc nghiên cứu, cân nhắc không ra tư chất của anh, anh đã theo ngăn kéo lấy ra giấy bút, rất nhanh viết xuống liên tiếp mật mã cũng tài khoản:"Đây là tài khoản cùng mật mã kết nối inte, em về sau không cần nối thêm inte nữa, dùng tài khoản này là có thể..." Nói xong, anh đột nhiên nhớ tới cái gì. "Đúng rồi, em mới dùng có biết cài đặt không?"
Tôi nghĩ vào mạng là tốt rồi, cần gì phải cao cấp như vậy "Cài đặt cái gì?"
Vừa nghe vấn đề này biết ngay tôi là mù máy tính.
"Vẫn để anh giúp em kết nối đi."
"Thế phiền toái anh!" Tôi vừa mới quay người để đi ra ngoài, qua cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của Tần Tuyết.
"Tôi không vội, anh nếu có bận..." Tôi quay đầu nhìn về phía Diệp Chính Thần vẻ mặt như có suy nghĩ, tự thấy thật khéo hiểu lòng người nói: "Chờ anh rảnh thì giúp em kết nối sau."
"Được, tối anh qua."
Anh đưa tôi ra cửa, Tần Tuyết đang muốn ấn chuông cửa, thấy tôi bước ra, kinh ngạc nhìn Diệp Chính Thần.
Tôi như cảm thấy miệng cô ấy hơi cười lạnh, nhất định là ảo giác.
Vì không chậm trễ người ta đoàn tụ, tình cảm với nhau, tôi qua quít hàn huyên cùng Tần Tuyết vài câu liền lảng tránh .
...
Tôi trở lại phòng, chuẩn bị nấu cơm chiều.
Chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng Tần Tuyết chất vấn."Diệp Chính Thần, ý của anh là gì?! "
Thanh âm của cô không lớn, nhưng bởi vì bén nhọn nên nghe rất rõ. Mà vì tòa nhà này thiết kế để hạn chế thương vong khi bị động đất cho nên vách tường lựa chọn từ vật liệu đơn giản, cách âm tương đối kém.
"Anh rõ ràng muốn trốn tránh em!" tiếng Tần Tuyết lại cao vút lên.
"..." Tôi không nghe rõ tiếng Diệp Chính Thần trả lời, đoán rằng thái độ của anh phi thường tốt.
"Anh trốn em, ngay cả điện thoại cũng không tiếp..."
"..."
"Anh đừng cho là em không biết, anh trở về từ tối hôm qua, cùng trở về với Điền Trung Dụ Tử. Tối hôm qua anh cô ấy cùng một chỗ, đúng hay không?"
Nghe câu này, tôi thở không ra.
Nam nhân ra ngoài lêu lổng bị bạn gái bắt được quả tang ai! Nguy hiểm a!
Lòng hiếu kỳ mở ra, tôi vì muốn nghe được rõ ràng hơn, tiến lại gần chỗ nghe rõ nhất ở toilet.
"Đúng!" Tôi rốt cục nghe thấy được Diệp Chính Thần trả lời, trầm thấp mà quyết tuyệt."Tôi tối hôm qua cùng cô ấy đồng thời qua đêm, mấy ngày nay tại Đông Kinh, ngày nào cũng cùng cô ấy ngủ một giường. Cô vừa lòng chứ?"
"Anh! Anh..."
"Cô muốn theo tôi ở cùng một chỗ, đêm nay cứ việc đến, tôi không sao cả!"
"Vô sỉ!" tiếng Tần Tuyết hỗn loạn nức nở.
"Hiện tại cô biết cũng không muộn!"
Tần Tuyết khóc chạy đi, rất nhanh biến mất tại cuối hành lang.
Nước mắt của cô ấy như là hổ phách ngàn năm kết thành, từng giọt, từng giọt ưu thương.
Ưu thương hóa thành hổ phách, còn có thể cầu cái gì nữa?!
...
Đây là ngày đầu tiên tôi quen với Diệp Chính Thần.
Điển hình là một anh chàng hoa hoa công tử!
Ngày hôm qua anh ta đối với ngươi ngàn vạn nhu tình, hôm nay liền cùng nữ nhân khác trên giường mây mưa thất thường.
Ngươi không cần oán, không cần hận, bởi vì anh ta chưa bao giờ che dấu bản chất ti tiện, cũng thoải mái nói cho ngươi, anh ta có thể cho ngươi chỉ có hôm nay, không có tương lai cùng hứa hẹn...
Lựa chọn anh ta, nên biết sẽ nhận kết cục như thế nào !
Chẳng hiểu vì cái gì Tần Tuyết còn muốn yêu anh ta, chẳng lẽ khắc cốt minh tâm, hay là chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi.
...
Thay Tần Tuyết uất hận sầu thương trong chốc lát, bụng đói kêu vang, tôi phát hiện đẹp trai không thể không ăn cơm, tốt nhất vẫn là nên nấu đồ ăn trước tiên.
Tôi lấy trong tủ lạnh ra, thái ớt, đun nóng nước, nấu một bát mì cay Thành Đô. Vừa ngồi xuống ăn hai miếng, tiếng chuông cửa vang lên, chuông cửa chỉ vang một tiếng, người tới liền lẳng lặng đợi chờ, đủ thấy tính tu dưỡng cùng kiên nhẫn.
Tôi ra mở cửa, thấy Diệp Chính Thần tay cầm một hộp chocolate đóng gói rất đẹp đứng ngoài cửa, tao nhã có lễ."Xin chào, có quấy rầy em không?"
"Không có." Tôi vội vàng chà xát khóe miệng, kỳ thật lúc trước ra mở cửa đã sát qua, chỉ là không tự chủ được lau thêm lần nữa.
Anh đem chocolate đặt vào tay tôi, nói là mua ở hội thảo tại Đông Kinh, tặng cho tôi.
Tôi vui vẻ nhận lấy. Tôi biết đây là phong tục địa phương, khi đi xa về nên mang theo lễ vật nổi tiếng của nơi đó tặng cho mọi người nhấm nháp, tỏ vẻ nhớ nhung. Chẳng qua, tôi không xác định được phần lễ vật này ban đầu vốn định đưa cho cô gái nào.
Vừa vào cửa, anh liền thật nhanh, liếc mắt thấy trên bàn vừa có ớt cùng mì Thành Đô."Thơm quá. Em là người Tứ Xuyên?"
"Phải, Nam Châu, Tứ Xuyên. Anh chắc chưa ăn cơm chiều phải không? Ngồi xuống đồng thời ăn một chút."
Thấy tôi nhanh nhẹn cầm một bộ bát đũa đưa cho anh, anh cũng không chối từ, ngồi xuống.
Anh nói anh thích nhất ăn cay, đáng tiếc người Nhật Bản sợ cay, tại Nhật Bản căn bản ăn có nơi nào có món cay Tứ Xuyên. Cho nên mỗi lần anh về nước, đều phải liên tục ăn đến vài ngày món cay mới thôi.
Tôi nói: "Bạn em cũng nói cho em biết như vậy, cho nên lúc sang đây cố mang theo một va ly toàn gia vị. Em còn mang theo cả gia vị nấu lẩu chính hiệu, để chờ ngày nào rảnh em mời anh ăn lẩu cay."
Anh lập tức ngẩng đầu lên."Cuối tuần này được không!"
Nhìn thấy biểu tình như một đứa trẻ của anh, tôi không nín được cười nói."Cuối tuần em không rảnh, muốn đi phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào..."
Tôi cố ý ngừng lại một chút, nhìn thần thái hớn hở sắp tắt trong mắt anh mới cười nói: "Ngày mai buổi tối em rảnh, anh mấy giờ có thể về nhà?"
"Bảy giờ, anh đi mua thức ăn!"
Tôi rất muốn nói, anh nhiều bạn gái như vậy, sao lại không có ai để nấu cơm cho anh?!
Quên đi! Không khí đang hài hòa, vẫn là không cần phải đánh vào vết sẹo .
...
Ăn cơm chiều xong, tôi thu thập nhanh nhẹn, anh giúp tôi kết nối inte, kiểm tra tính ổn định của inte.
"Cám ơn về bữa cơm chiều." Lúc gần đi, Diệp Chính Thần nói.
"Không khách khí, cơm thường mà thôi."
"Anh có thể có một đề nghị được không?" Anh thành khẩn nói với tôi.
"Anh nói đi." Ta khiêm tốn lắng nghe .
"Lần sau nấu mì thì nấu nhiều hơn một chút!"
"Nga..." Miệng tôi không khống chế được cong lên."Đây có vẻ là một lời khen, thành thật đi!"
"Đây đúng là một lời khen, thật sự."
"Cám ơn!"
...
Diệp Chính Thần đi về, tôi ngồi trước computer, vừa chát nói chuyện phiếm, vừa ăn chocolate Bỉ - LEONIDAS.
Vị ca cao đậm đà, thơm nhẹ, ngọt mà không ngấy.
Vừa vào trong miệng đã tan ra, lưu lại hương thơm, ngọt ngào tràn ngập cả vị giác ngấm dần vào miệng.
Mẹ tôi nói: "Con sao mà cười đến vui vẻ thế."
Tôi nở nụ cười sao? Có lẽ thế."Bằng hữu đưa chocolate ngon lắm!"
"Bằng hữu? Nam hay nữ ?" Mẹ lại bắt đầu bát quái.
"Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, anh ta là hàng xóm của con!"
"Mẹ nghe cô Lý con nói, nước ngoài tư tưởng, quan niệm rất cởi mở, thật nhiều lưu học sinh đều bị ảnh hưởng, nghĩ đến ở nước ngoài làm gì cũng không ai biết, nói ở chung liền ở, nói tách ra liền tách ra, không có chút đạo đức, trách nhiệm nào cả... Còn có người, tại trong nhà thì ngoan, bên ngoài cũng vẫn làm loạn, con đừng có lừa người nhà!"
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không gạt người nhà!"
"Con nha đầu chết tiệt kia, Chung Thiêm..."
Lại tiếp tục nữa, tôi tự động ngồi nghe những lời ca công tụng đức, nhấm nháp hương vị chocolate.
Ăn xong miếng cuối cùng, tôi nhìn trống cái hộp trống trơn, gian nan nuốt nuốt nước miếng...
Hóa ra, có vài thứ, đã trải qua ... sẽ nghiện.
Tôi lấy tốc độ nhanh nhất mua xong mì sợi cùng trứng chim, bước ra thì vừa vặn mất mấy phút, anh quả thực còn đang chờ tôi. Có điều ánh mắt so với lúc ban đầu bình thản có chút bất đồng, có thêm vài phần chuyên chú cùng suy tư.
"Đi thôi!"
Anh khởi động xe, không đến mười phút sau, chúng tôi đi đến nhà trọ, có thể thấy được rằng có một chiếc ô tô xa hoa, thịnh hành cũng là rất hợp lý, không phải chỉ thuần túy chỉ phô bày giàu sang.
Anh đi xuống xe, tôi mới phát hiện anh rất cao, quần áo vừa vặn, màu đen hoàn mỹ thể hiện ra thân thể thon dài cao ngất của mình.
Ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu vào trên người anh, ánh sáng mặc dù hơi tối, nhưng chiếu lên mặt anh như là sáng hơn.!
Tôi có chút hoảng hốt, đi theo anh ở phía sau, trong quá trình lên lầu quên cả nói chuyện, mãi đến lúc đi đến cửa nhà trọ của anh, Diệp Chính Thần quay đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, có vài phần không xác định, giống như chuẩn bị muốn nói gì đó.
Tôi nhìn anh nhẹ cười một chút, vươn tay chỉ nhẹ nhàng hướng cửa phòng anh, anh nhìn theo phương hướng tôi chỉ, thấy trên cửa có dán tờ giấy, bên trên là hàng chữ t viết bằng tiếng hán:
Xin chào, tôi tên là Bạc Băng, ở ngay sát vách phòng anh. Tôi phải một thời gian nữa mới có thể kết nối được inte nên trước mắt có thể dùng chung cùng anh cổng inte được không?
Cám ơn!
PS. phương thức liên hệ của tôi: **
Chữ ký, một khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
...
Diệp Chính Thần xem hết tờ giấy, lại nhìn tôi, nở nụ cười.
Tôi không thể không thừa nhận, anh cười rộ lên thực mê hoặc, khóe miệng hơi nhếch lên, một đường hẹp dài khép hờ, toát ra hương vị của một thanh niên hư hỏng... .
"Mới chuyển đến ?" Anh thuận miệng hỏi.
"Vâng! Vừa chuyển đến một tuần."
Anh gật gật đầu, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng."Em là học ngành nào?"
"Y học."
"Y học? !" Trên mặt của anh có thêm vài phần thân thiết."Anh cũng học ngành y !"
"Trùng hợp như thế?!" Tôi còn thực không nhìn ra là anh học y ."Anh ở phòng nghiên cứu nào?"
"Điền Trung nghiên."
"Điền Trung nghiên..." Tôi cẩn thận nhớ lại một chút."Em ở Đằng Tỉnh nghiên, hình như phòng nghiên cứu của chúng em ngay tại dưới lầu của bọn anh!"
Vào lúc tôi nói ra Đằng Tỉnh nghiên, anh nhìn tôi, liếc mắt một cái, sâu đậm, lại cực nhạt."Đúng vậy."
Thật đúng là bất ngờ! Tôi cung tay về phía anh nói: "Sư huynh! Về sau mong chiếu cố nhiều hơn!"
"Không thành vấn đề!" Anh rất phong độ lịch mở cửa ra "Mời vào đi!"
Tiến vào phòng của anh, mắt tôi chợt sáng ngời.
Bức màn màu xanh nhạt trước mặt, ngăn trở toàn bộ phần cửa sổ đến sát đất, ánh mặt trời xuyên qua , cả phòng nhẹ nhàng khoan khoái một màu xanh.
Trên giường đệm chăn cũng là màu xanh nhạt, chăn không có gấp, mà trải phẳng ở trên giường, không thấy có chút nếp uốn cùng vết bẩn nào.
Trên mặt bàn học, trừ bỏ máy tính xách tay Apple cùng mấy quyển sách y học, cái gì đều không có. Tôi tùy tiện nhìn lướt qua toilet, dụng cụ rửa mặt chỉnh trang đặt thẳng, ngay bên cạnh bồn rửa...
Tôi biết người học y đều có sở thích sạch sẽ, do thói quen cuộc sống nên ngắn gọn, có trật tự, nhưng người như thế thấy không nhiều lắm...
Trừ phi...
Đầu phát nóng lên, có thể anh tốt nghiệp đại học quân y .
Quân y? ! Đã có tư chất khí phách của quân nhân, lại có vẻ nho nhã, nhẵn nhụi của thầy thuốc, quả thực chính là thanh niên kinh điển, quá kinh điển, tôi lại nhộn nhạo ...
Anh cởi áo ngoài vắt tại ngăn tủ, lại tháo ra hai cúc áo sơ mi chỗ cổ tay, sắn tay aó đến chỗ khuỷu tay. Lập tức, có một lực hút tiêu sái toát ra trên người anh...
Trên người anh cảm thấy có tư chất quân nhân không nên có, cũng là điểm tối hấp dẫn nữ nhân.
Tôi đang lúc nghiên cứu, cân nhắc không ra tư chất của anh, anh đã theo ngăn kéo lấy ra giấy bút, rất nhanh viết xuống liên tiếp mật mã cũng tài khoản:"Đây là tài khoản cùng mật mã kết nối inte, em về sau không cần nối thêm inte nữa, dùng tài khoản này là có thể..." Nói xong, anh đột nhiên nhớ tới cái gì. "Đúng rồi, em mới dùng có biết cài đặt không?"
Tôi nghĩ vào mạng là tốt rồi, cần gì phải cao cấp như vậy "Cài đặt cái gì?"
Vừa nghe vấn đề này biết ngay tôi là mù máy tính.
"Vẫn để anh giúp em kết nối đi."
"Thế phiền toái anh!" Tôi vừa mới quay người để đi ra ngoài, qua cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của Tần Tuyết.
"Tôi không vội, anh nếu có bận..." Tôi quay đầu nhìn về phía Diệp Chính Thần vẻ mặt như có suy nghĩ, tự thấy thật khéo hiểu lòng người nói: "Chờ anh rảnh thì giúp em kết nối sau."
"Được, tối anh qua."
Anh đưa tôi ra cửa, Tần Tuyết đang muốn ấn chuông cửa, thấy tôi bước ra, kinh ngạc nhìn Diệp Chính Thần.
Tôi như cảm thấy miệng cô ấy hơi cười lạnh, nhất định là ảo giác.
Vì không chậm trễ người ta đoàn tụ, tình cảm với nhau, tôi qua quít hàn huyên cùng Tần Tuyết vài câu liền lảng tránh .
...
Tôi trở lại phòng, chuẩn bị nấu cơm chiều.
Chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng Tần Tuyết chất vấn."Diệp Chính Thần, ý của anh là gì?! "
Thanh âm của cô không lớn, nhưng bởi vì bén nhọn nên nghe rất rõ. Mà vì tòa nhà này thiết kế để hạn chế thương vong khi bị động đất cho nên vách tường lựa chọn từ vật liệu đơn giản, cách âm tương đối kém.
"Anh rõ ràng muốn trốn tránh em!" tiếng Tần Tuyết lại cao vút lên.
"..." Tôi không nghe rõ tiếng Diệp Chính Thần trả lời, đoán rằng thái độ của anh phi thường tốt.
"Anh trốn em, ngay cả điện thoại cũng không tiếp..."
"..."
"Anh đừng cho là em không biết, anh trở về từ tối hôm qua, cùng trở về với Điền Trung Dụ Tử. Tối hôm qua anh cô ấy cùng một chỗ, đúng hay không?"
Nghe câu này, tôi thở không ra.
Nam nhân ra ngoài lêu lổng bị bạn gái bắt được quả tang ai! Nguy hiểm a!
Lòng hiếu kỳ mở ra, tôi vì muốn nghe được rõ ràng hơn, tiến lại gần chỗ nghe rõ nhất ở toilet.
"Đúng!" Tôi rốt cục nghe thấy được Diệp Chính Thần trả lời, trầm thấp mà quyết tuyệt."Tôi tối hôm qua cùng cô ấy đồng thời qua đêm, mấy ngày nay tại Đông Kinh, ngày nào cũng cùng cô ấy ngủ một giường. Cô vừa lòng chứ?"
"Anh! Anh..."
"Cô muốn theo tôi ở cùng một chỗ, đêm nay cứ việc đến, tôi không sao cả!"
"Vô sỉ!" tiếng Tần Tuyết hỗn loạn nức nở.
"Hiện tại cô biết cũng không muộn!"
Tần Tuyết khóc chạy đi, rất nhanh biến mất tại cuối hành lang.
Nước mắt của cô ấy như là hổ phách ngàn năm kết thành, từng giọt, từng giọt ưu thương.
Ưu thương hóa thành hổ phách, còn có thể cầu cái gì nữa?!
...
Đây là ngày đầu tiên tôi quen với Diệp Chính Thần.
Điển hình là một anh chàng hoa hoa công tử!
Ngày hôm qua anh ta đối với ngươi ngàn vạn nhu tình, hôm nay liền cùng nữ nhân khác trên giường mây mưa thất thường.
Ngươi không cần oán, không cần hận, bởi vì anh ta chưa bao giờ che dấu bản chất ti tiện, cũng thoải mái nói cho ngươi, anh ta có thể cho ngươi chỉ có hôm nay, không có tương lai cùng hứa hẹn...
Lựa chọn anh ta, nên biết sẽ nhận kết cục như thế nào !
Chẳng hiểu vì cái gì Tần Tuyết còn muốn yêu anh ta, chẳng lẽ khắc cốt minh tâm, hay là chỉ là đoạn tình cảm ngắn ngủi.
...
Thay Tần Tuyết uất hận sầu thương trong chốc lát, bụng đói kêu vang, tôi phát hiện đẹp trai không thể không ăn cơm, tốt nhất vẫn là nên nấu đồ ăn trước tiên.
Tôi lấy trong tủ lạnh ra, thái ớt, đun nóng nước, nấu một bát mì cay Thành Đô. Vừa ngồi xuống ăn hai miếng, tiếng chuông cửa vang lên, chuông cửa chỉ vang một tiếng, người tới liền lẳng lặng đợi chờ, đủ thấy tính tu dưỡng cùng kiên nhẫn.
Tôi ra mở cửa, thấy Diệp Chính Thần tay cầm một hộp chocolate đóng gói rất đẹp đứng ngoài cửa, tao nhã có lễ."Xin chào, có quấy rầy em không?"
"Không có." Tôi vội vàng chà xát khóe miệng, kỳ thật lúc trước ra mở cửa đã sát qua, chỉ là không tự chủ được lau thêm lần nữa.
Anh đem chocolate đặt vào tay tôi, nói là mua ở hội thảo tại Đông Kinh, tặng cho tôi.
Tôi vui vẻ nhận lấy. Tôi biết đây là phong tục địa phương, khi đi xa về nên mang theo lễ vật nổi tiếng của nơi đó tặng cho mọi người nhấm nháp, tỏ vẻ nhớ nhung. Chẳng qua, tôi không xác định được phần lễ vật này ban đầu vốn định đưa cho cô gái nào.
Vừa vào cửa, anh liền thật nhanh, liếc mắt thấy trên bàn vừa có ớt cùng mì Thành Đô."Thơm quá. Em là người Tứ Xuyên?"
"Phải, Nam Châu, Tứ Xuyên. Anh chắc chưa ăn cơm chiều phải không? Ngồi xuống đồng thời ăn một chút."
Thấy tôi nhanh nhẹn cầm một bộ bát đũa đưa cho anh, anh cũng không chối từ, ngồi xuống.
Anh nói anh thích nhất ăn cay, đáng tiếc người Nhật Bản sợ cay, tại Nhật Bản căn bản ăn có nơi nào có món cay Tứ Xuyên. Cho nên mỗi lần anh về nước, đều phải liên tục ăn đến vài ngày món cay mới thôi.
Tôi nói: "Bạn em cũng nói cho em biết như vậy, cho nên lúc sang đây cố mang theo một va ly toàn gia vị. Em còn mang theo cả gia vị nấu lẩu chính hiệu, để chờ ngày nào rảnh em mời anh ăn lẩu cay."
Anh lập tức ngẩng đầu lên."Cuối tuần này được không!"
Nhìn thấy biểu tình như một đứa trẻ của anh, tôi không nín được cười nói."Cuối tuần em không rảnh, muốn đi phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào..."
Tôi cố ý ngừng lại một chút, nhìn thần thái hớn hở sắp tắt trong mắt anh mới cười nói: "Ngày mai buổi tối em rảnh, anh mấy giờ có thể về nhà?"
"Bảy giờ, anh đi mua thức ăn!"
Tôi rất muốn nói, anh nhiều bạn gái như vậy, sao lại không có ai để nấu cơm cho anh?!
Quên đi! Không khí đang hài hòa, vẫn là không cần phải đánh vào vết sẹo .
...
Ăn cơm chiều xong, tôi thu thập nhanh nhẹn, anh giúp tôi kết nối inte, kiểm tra tính ổn định của inte.
"Cám ơn về bữa cơm chiều." Lúc gần đi, Diệp Chính Thần nói.
"Không khách khí, cơm thường mà thôi."
"Anh có thể có một đề nghị được không?" Anh thành khẩn nói với tôi.
"Anh nói đi." Ta khiêm tốn lắng nghe .
"Lần sau nấu mì thì nấu nhiều hơn một chút!"
"Nga..." Miệng tôi không khống chế được cong lên."Đây có vẻ là một lời khen, thành thật đi!"
"Đây đúng là một lời khen, thật sự."
"Cám ơn!"
...
Diệp Chính Thần đi về, tôi ngồi trước computer, vừa chát nói chuyện phiếm, vừa ăn chocolate Bỉ - LEONIDAS.
Vị ca cao đậm đà, thơm nhẹ, ngọt mà không ngấy.
Vừa vào trong miệng đã tan ra, lưu lại hương thơm, ngọt ngào tràn ngập cả vị giác ngấm dần vào miệng.
Mẹ tôi nói: "Con sao mà cười đến vui vẻ thế."
Tôi nở nụ cười sao? Có lẽ thế."Bằng hữu đưa chocolate ngon lắm!"
"Bằng hữu? Nam hay nữ ?" Mẹ lại bắt đầu bát quái.
"Mẹ đừng suy nghĩ lung tung, anh ta là hàng xóm của con!"
"Mẹ nghe cô Lý con nói, nước ngoài tư tưởng, quan niệm rất cởi mở, thật nhiều lưu học sinh đều bị ảnh hưởng, nghĩ đến ở nước ngoài làm gì cũng không ai biết, nói ở chung liền ở, nói tách ra liền tách ra, không có chút đạo đức, trách nhiệm nào cả... Còn có người, tại trong nhà thì ngoan, bên ngoài cũng vẫn làm loạn, con đừng có lừa người nhà!"
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ không gạt người nhà!"
"Con nha đầu chết tiệt kia, Chung Thiêm..."
Lại tiếp tục nữa, tôi tự động ngồi nghe những lời ca công tụng đức, nhấm nháp hương vị chocolate.
Ăn xong miếng cuối cùng, tôi nhìn trống cái hộp trống trơn, gian nan nuốt nuốt nước miếng...
Hóa ra, có vài thứ, đã trải qua ... sẽ nghiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook