Sáng sớm, Pháp, trang viên Malfoy.

Vừa ngồi xuống Lucius đã nhìn nhật báo tiên tri trên bàn cùng với cốc nước cam mới mẻ lạnh lẽo bên cạnh, ông chần chờ một chút rồi quyết định cầm báo xem trước.

Vài ngày này như kịch vậy, nhật báo tiên tri đều có chuyện xấu mới nhất của Draco làm cho trái tim ông thường thường vận động quá độ.

Mà Narcissa như đã đọc xong rồi, bà luôn vào nhà ăn sớm hơn Lucius, đương nhiên Lucius sẽ không thừa nhận chính mình dùng ‘hơi nhiều’ thời gian sửa sang lại tóc.

Bà cười tủm tỉm nói với người chồng vừa mới mở báo ra, “Draco và Harry lại hẹn hò, thật tốt, tin mấy ngày hôm trước còn làm em lo lắng, em còn nghĩ đến lại giống trước…”

Lucius nhìn báo, không tích cực trả lời, ông chưa xác định được nên vui vẻ hay là phản đối. Dù sao đó là một Gryffindor, như vậy đã đủ là toàn bộ lý do phản đối, nhưng thấy Draco vui vẻ khoác tay Potter đi, mà Potter, thật ngạc nhiên, cũng là một bộ dáng chỉnh tề, Lucius nhịn không được bắt đầu lo lắng một Gryffindor đã được điều giáo có lẽ cũng không quá tệ.

Lướt qua báo rất nhanh, Lucius coi như vừa lòng gật đầu, “Theo anh quan sát, cho tới nay hai đứa chỉ bị phóng viên chụp đến ba lần, không giống trước. Anh hoài nghi là Draco cải biến sách lược, em biết đấy, Gryffindor ngu xuẩn trung thành, có lẽ Draco muốn lợi dụng để tránh những thứ trước kia thằng bé gặp được.”

Narcissa trừng chồng rồi chậm rãi nói, “Ý anh là… Đây đều là sách lược của Draco, mà không hẹn hò?” Bà nói như vậy bình thường đều tỏ vẻ bà không đồng ý. Tuy rằng Narcissa là Slytherin nhưng dù sao vẫn là nữ, có khuynh hướng tình yêu thuần túy.

“Draco luôn có thể khống chế hết thảy, chỉ cần con nghĩ, anh không chút nghi ngờ.” Lucius kiêu ngạo nói.

Nhưng Narcissa nghi ngờ, “Nhưng những bạn trai của Draco thì sao? Thật sự không như là khống chế, trên quan điểm của em.”

“… Đó là vì.” Lucius kẹt, nhưng chút khiêu chiến đó còn không làm khó được ông, “Draco có bản năng biết cũng không thích hợp mình. En hẳn là biết rõ một Malfoy luôn có được thiên phú tránh né nguy hiểm và bất hạnh, chúng ta không thể xem nhẹ, đó kỳ thật là kết quả mà bản năng của Draco mang đến…”

Narcissa vỗ tay cảm động nói, “A, đương nhiên, thân ái, ý em là vậy!! Như vậy Harry khẳng định là người Draco yêu! Chân chính!! Cho nên Draco áp dụng phương pháp đặc biệt

bảo đảm, mặc kệ cố ý vẫn là vô tình! Đúng không?”

“… Anh cũng không nói như vậy.” Lucius nhỏ giọng nói.

“Dù như thế nào,” Narcissa hạnh phúc nói, “Rất nhanh là chúng ta có thể thấy Draco, đương nhiên còn có Scor! Em thực chờ mong, khẳng định rất lãng… A, không! Đây là số mệnh! Ngẫm lại hai đứa ở Hogwarts, Draco chưa từng dừng phê bình Harry! Nhưng hiện tại Draco còn cho Harry ôm eo? Như vậy không phải thuyết minh hết thảy sao?”

Lucius cầm cốc nước yên lặng uống một ngụm, quyết định lấy cốc nước để trốn tránh nghĩa vụ phụ họa.

Narcissa hưng phấn tiếp tục nói,

“Mà hành lí cũng đã gói ghém thỏa đáng, thật tuyệt, hôm nay chúng ta đi nhà Harry cầu hôn đi!”

Đương nhiên không thể tránh, Lucius lại sặc, lần thứ ba.

Anh, Draco cũng không giống nhàn nhã như vợ chồng Malfoy, anh đã muốn bắt đầu một ngày bận rộn.

Hôm nay anh bận rộn về tình trạng tài vụ công ty chế tạo lông chim bút sắp tới tính đưa ra thị trường.

Vì thế anh phải thường xuyên qua lại Gringotts và quay xung quanh văn phòng tài vụ của bộ pháp thuật, lấy công văn chứng minh công ty không có vấn đề như mình tuyên bố.

Nhưng 10h30 sáng,Draco làm xong việc, đang định đi khỏi thì bị một người vỗ vai.

“Malfoy? Là em đúng không, thực trùng hợp, đụng tới em ở đây.”

Draco quay đầu lại thì thấy một người đàn ông phong độ nhìn quen mắt đứng ở phía sau mỉm cười.

Mái tóc nâu, vết nhăn mê người ở cuối mắt, áo choàng thẳng cùng đường cong, tinh thần sáng láng.

Người kia thấy tầm mắt của Draco thì lấy tay giả động tác uống rượu.

“Không thể nào, không biết anh? Anh còn cho là chúng ta cũng coi như quen mặt.”

Mà chút tư thế cũng đủ làm cho Draco nhớ lại, anh cười cười biện giải, “Ban ngày và ban đêm luôn chênh lệch nhiều. Tôi phải nói tôi rất tiếc nuối cho tới bây giờ mới ở chỗ này đụng tới anh.”

Người đàn ông, Aidan Johnson, nói đến từ Pháp, từng ở quán bar có một giờ vui vẻ với Draco, anh nói thẳng, “Tuy rằng biết rõ những lời này có lẽ chỉ có thật 5% nhưng anh còn rất vinh hạnh.”

Draco cười, “Xin cho tôi vì chính mình nói một câu, Malfoy đánh giá cái đẹp rất chính trực, sẽ không vì lý do gì mà bẻ cong.”

“Như vậy em có thời gian cùng uống chén trà? Hay em càng thích Cafe?” Johnson hưng trí nói.

Draco kinh ngạc, không xác định ý của Johnson nhưng anh thực xác định ý mình, anh uyển chuyển cự tuyệt, Lát nữa tôi có hẹn ăn trưa, trước đó tôi phải về văn phòng xử lý chút chuyện.” Nói xong Draco nhấc tay giơ túi văn kiện.

Nhưng Johnson tựa hồ không tha, anh quay đầu nhìn đồng hồ, “Hiện tại mới 10h30, anh nghĩ một ly trà sẽ không làm em chậm trễ nhiều?”

“Nếu là nghiệp vụ, hẹn hò đương nhiên có thể bị để sau.” Draco cười nhạt lễ phép nói. Những lời này mặt khác chính là không lo lắng việc tư.

“Anh không xác định trang viên Malfoy đối em có là chuyện nghiệp vụ không, anh chỉ muốn hẹn em… Có lẽ em muốn biết một ít tin định giá trang viên.” Johnson châm chước nói, sau đó nhìn thấy Draco kinh ngạc rồi hoài nghi, anh ta lại nói, “Đương nhiên, bộ phận ngoài lời nguyền trung thành chú bảo vệ, tuyệt đối hợp pháp.”

Lúc này trong đầu Draco nhanh chóng chuyển rất nhiều ý nghĩ.

Blaise từng nói cho anh người định giá là thuộc loại giữ bí mật, thậm chí là Walker cũng kiên trì không thể lộ ra. Cho nên Draco không cho rằng Johnson là người định giá. Nhìn bộ dáng người này cũng không giống, người định giá phải thường xuyên trèo non lội suối, bình thường màu da hơi đen mà không phải giống anh ta được bảo dưỡng tốt, thậm chí có thể nói là sống an nhàn sung sướng.

Nhưng một ít tin hợp pháp trong phạm vi cũng được, cho dù tính thật và động cơ của Johnson thật sự đáng hoài nghi, Draco không chút do dự gật đầu.

“Cafe, tiệc trà xã giao làm dạ dày tôi đau.”

Mà may mắn thế nào, Harry buổi sáng bị bộ thần sáng bảo quản tang vật thông tri anh nên đến Gringotts kiểm kê ký nhận Galleon thần sáng mang về để xác nhận chúng nó toàn bộ trở lại nơi chúng vốn ở. Vì thế Harry không thể không tự mình đi Gringotts.

Cho nên khi Draco và Johnson đi ra, đi qua chỗ cấm độn thổ của Gringotts đến quán Cafe thì lập tức bị Harry mắt sắc phát hiện. Dù sao anh nhiều năm truy đuổi Golden Snitch, lại có ấn tượng khắc sâu với mái tóc của bạn trai.

Nhưng khi Harry nghĩ gọi Draco, thấy khoảng cách giữa Draco và bên cạnh thì đột nhiên anh nhớ tới ảnh chụp ngày hôm qua nhìn trên báo. Harry chần chừ một chút, nhìn, phát hiện người kia coi như cao, gọn gàng, bộ dáng tinh anh, rất giống hình tượng Draco thưởng thức, anh không thể không hoài nghi người này chẳng lẽ là một trong những bạn trai cũ của Draco?

Harry trực giác nghĩ đến bạn trai cũ, đương nhiên Harry không cho rằng Draco có khả năng phản bội mình bọn họ tối hôm qua chia tay còn hôn khó chia lìa, hơn nữa Draco cũng giống như đi làm công [hiện tại Harry biết Draco rất chú trọng trường hợp gì mặc gì], Harry phỏng đoán lần này khả năng là đụng mặt, nhưng Harry thật sự không thể không thèm để ý Draco ôn chuyện với bạn trai cũ như thế nào?

Vì thế, người có áo choàng tàng hình dưỡng thành thói quen theo dõi làm cho Harry lập tức dùng bùa ảo ảnh lén lút đuổi kịp Draco.

Harry đi theo bọn họ vào quán Cafe, kỹ xảo ngồi bàn phía sau bọn họ đưa lưng về phía Draco, không bị ai phát hiện [đây là kỹ xảo có độ khó cao]. Sau đó may mắn vì ít người cho nên bọn họ cũng không dùng chú tĩnh âm nói chuyện, Harry có thể nghe được toàn bộ đối thoại mình muốn nghe.

“… Anh muốn nói cho tôi biết đá kiểm tra đo lường pháp thuật anh kinh doanh sắp tới số lần thuê đến 17 lần?”

“Đúng vậy. Loại đá này kiểm tra đo lường trên một phạm vi lớn. Mục đích kiểm tra đo lường là xác nhận mảnh đất đó tồn tại trứ bao nhiêu nguyên tố pháp thuật, bao gồm tài nguyên khoáng sản và sinh vật huyền bí, trước khi mua bán đất, người mua sẽ điều tra…”

“Tôi nghĩ tôi biết trình tự.” Draco lễ phép chen ngang.

“Đương nhiên, căn cứ vào nghề của em.” Johnson gật gật đầu, cầm chén uống trà.

“Tôi muốn biết là sao anh xác định được lần thuê này đều là nhằm vào trang viên?” Draco hỏi.

“Anh cho thuê yêu cầu thuê cần được người quản lý mảnh đất đó đồng ý. Trên đá cũng có pháp thuật truy tung trụ cột, để tránh phiền toái cho sau đó. Mà bọn họ đều viết quận Will. Anh nghĩ em rõ hơn tôi, nơi đó hơn 70% đất đều thuộc trang viên, anh không cho rằng điều tra 30% còn lại sẽ cần dùng đến loại đá này. Căn cứ vào nghĩa vụ giữ bí mật, tuy rằng anh không thể lộ ra là người nào mượn đi nhưng anh có thể lộ ra một chút số lần… Có lẽ em muốn biết.”

Mà tin này là một tin quan trọng, ít nhất Draco có thể qua đó biết ít nhất có bao nhiêu người hứng thú với trang viên, không lâu trong tương lai bọn họ có khả năng đều là đối thủ cạnh tranh. Cho nên Draco thở hắt ra, gật đầu trịnh trọng nói, “Tin này quả thật rất quan trọng, chi tiết gì có liên quan tối bán đấu giá trang viên đều rất quan trọng. Cảm ơn anh giúp đỡ, không làm tôi bỏ qua.”

“Rất vui khi có thể giúp đỡ.” Johnson vừa lòng híp mắt, “Mà anh không thể không nói, chân chính tiếc nuối là anh.”

“? Xin lỗi?” Draco sửng sốt. Trong đầu anh còn xoay quanh chuyện trang viên, nghĩ đến chính mình nghe lỡ cái gì.

“Nhìn báo, người tiếc nuối là anh.” Johnson mỉm cười lặp lại một lần, “Anh khắc sâu ấn tượng lần trước chúng ta nói chuyện ở bar.”

Draco mở to mắt, ý thức được câu này tính là thổ lộ một phần, nhưng lúc này phía sau anh đột nhiên vang lên một tiếng bốp, giống như là có người nào đó đá vào bàn.

Draco quay đầu phát hiện chỗ đó cũng không có ai ngồi, tưởng thần kinh mình quá nhạy cảm. Quay đầu lại, anh bưng Cafe uống một ngụm rồi châm chước đáp, “Xin tha thứ tôi đoán như vậy, đó cũng là nguyên nhân anh nguyện ý nói cho tôi biết?”

“Chỉ là một trong số lí do.” Johnson dựa vào ghế, tao nhã xen tay, “Một lý do khác là anh phải sáng tạo một cơ hội cho chúng ta trò chuyện một mình, có một số việc cần căn cứ vào lập trường bạn bè, anh cũng muốn nói với em.”

“Cái gì?” Draco nhướng mày, đơn thuần là hiếu kì.

“Hai người quá nổi bật, anh muốn nhắc nhở.” Johnson cười nhạt chân thành nói, “Không phải anh nghĩ lấy tuổi bắt nạt người khác nhưng anh đã trải qua, có lẽ nhiều hơn em một chút. Tình yêu đồng tính quá nổi bật, kết cục đều là thảm đạm. Cho dù là ở Pháp mở ra hơn Anh cũng ít có ngoại lệ.”

Draco không trả lời mà chỉ uống cafe.

“Thế giới phù thủy tuy rằng không giống Muggle bị rót vào tôn giáo tư tưởng cực đoan gièm pha ác ý với tình yêu đồng tính, nhưng đồng tính không có con, này đã không dễ, đối với thế giới phù thủy coi trọng huyết mạch kéo dài là chuyện không thể tha thứ.”

“Trách cứ từ phù thủy về huyết mạch sẽ không tùy theo thời gian trải qua mà giảm bớt, cho dù hai người cho tất cả mọi người biết hai người tốt lắm, hai người không thương tổn ai, như vậy cũng không thay đổi phán quyết có tội của bọn họ với hai người.” Johnson nói.

“Áp lực chỉ liên tục tích lũy, vài năm sau, khi bạn bè em đều có con, hưởng thụ hạnh phúc, em không thể phủ nhận đó là một cảm giác rất mềm mại và không thể thay thế được, cho dù em có thể bảo đảm sẽ không hâm mộ, em khẳng định nửa kia của em cũng như thế?” Johnson thở dài, “Cho nên hạ thấp là thủ đoạn không thể không dùng, nó không chỉ chống đỡ bên ngoài thương tổn, nó còn bảo vệ cảm tình hai người.”

Draco vẫn lẳng lặng nghe Johnson nói, thưởng thức cafe, vài giây sau mới nói, “Như vậy quả thật là bảo hiểm hơn. Thật cẩn thận giữ bí mật, không gây chú ý, không nhận thêm phê bình… Trên lý luận, nó quả thật có thể phòng một ít vấn đề…”

Johnson gật đầu tỏ vẻ kia đúng là ý mình.

Nhưng giọng Draco chuyển, “Nhưng tiếc nuối là nó không phòng được lòng người yếu đuối. Nếu tôi có thể kiên định, vì sao tôi phải chịu thiệt vì đối phương không kiên định?”

Johnson kinh ngạc, “Đó không phải chịu thiệt, đó là một loại bảo vệ…”

“Không, chỉ có thứ yếu ớt mới cần bảo vệ.” Draco lắc đầu, nhớ tới mình những lần trước dễ dàng tha thứ, “Mà kiên định chân chính có thể chống lại đá mài, không phải sao?”

Biểu tình Johnson rất kỳ dị.

“Có lẽ anh sẽ chỉ trích tôi quá mức lý tưởng hóa, tôi không phủ nhận.” Draco cười cười, “Nhưng nhân sinh dù sao cũng phải có một hai lần mạo hiểm. Nếu bởi vậy độc thân đến già, vậy đó là vì tôi không gặp được đúng người, không phải vì không đáng.”

“… Là vì đối phương là Harry Potter?” Johnson hỏi giả ngu lại rất kỹ xảo.

“Có thể nói như vậy.” Draco nhún vai, “Harry luôn làm tôi xúc động, từ thật lâu trước kia.”

“Trên báo viết hai người cùng trường.” Giọng Johnson có chút tiếc hận, biết không khuyên được Draco.

“Còn là mối tình đầu của tôi.” Draco vui đùa nói.

Johnson cười, “Đây là ám chỉ anh hoàn toàn không có hy vọng?”

“Có lẽ chờ tôi thảm đạm xong việc, ai biết.” Draco nhẹ nhàng nói, “Nhưng tôi hoài nghi anh có thể độc thân càng lâu, Ben (người làm ở bar) sẽ trong thời gian ngắn nhất đẩy mạnh tiêu thụ anh.”

“Kỳ thật cậu ta cười rộ lên rất đáng yêu, đây là nguyên nhân anh lựa chọn quầy bar.”

“A, anh ấy vẫn độc thân, có lẽ anh muốn biết.”

“Quá tuyệt vời, như vậy cốc cafe cuối cùng này còn có chút thu hoạch.”

“Không, là tôi nên mời khách.” Draco cầm hóa đơn chân thành nói, “Dù như thế nào cũng cám ơn những gì anh làm hôm nay.”

Johnson cũng không chối từ, anh giơ tay, “Bạn?”

“Đương nhiên.” Draco nắm lấy.

Khi Draco và Johnson sóng vai rời đi, Harry còn ở quán Cafe một lúc.

Anh cần tự hỏi.

Vừa rồi khi hai người nói chuyện, có mấy chỗ anh chưa từng lo lắng.

Đến khi thiếu chút nữa có người đặt mông ngồi lên người anh, Harry mới giật mình nhảy dựng lên.

Anh phát hiện cách giờ anh hẹn Draco ăn trưa chỉ còn lại không đến 10 phút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương