Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 269
Làm xong sơ yếu lý lịch, Cố Tiểu Ngải tìm các thông báo tuyển dụng trên các trang web rồi đăng sơ yếu lý lịch lên, sau đó nói, "Mình đi ra ngoài đóng dấu nha, nộp thử vào các công ty điện ảnh và truyền hình trong nước xem sao."
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đem sơ yếu lý lịch điện tử bỏ vào hộp thư của mình, đứng lên liền đi......
Chu Chỉ Nghi bắt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô, "Tiểu Ngải, hôm nay bồ nên nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai hãy đi......"
Xảy ra chuyện lớn như vậy cô đều không cần cho mình một cái không gian nào sao?
"Mình không sao." Cố Tiểu Ngải lắc đầu, cô thực không có cảm giác mệt.
Cô chỉ biết là hiện tại cô phải làm cái gì đó, muốn bận rộn một chút...... mới có thể bổ sung cái gì đó vào trong đầu trống rỗng......
Nếu cô còn tiếp tục nghỉ ngơi như vậy thì bên tai cô sẽ vang lên tiếng ồn ào ở khu mua sắm.
Cái loại âm thanh này...... Thật giống như là ma quỷ vậy đó, muốn cắn nuốt cô sạch sẽ.
Cô chịu không nổi......
Một chút đều chịu không nổi.
"Vậy mình đi cùng với bồ." Chu Chỉ Nghi là một người rất nghĩa khí, nghe vậy vội hỏi.
Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt thời gian trên máy tính, chuyển mắt nhìn về phía Chu Chỉ Nghi, "Thời gian ăn cơm trưa đã hết rồi, bồ nên đi làm đi."
"Nhưng...... mình lo lắng cho bồ."
"Thực sự mình không có việc gì." Cố Tiểu Ngải cam đoan, "Tiểu Nghi, bồ tin tưởng mình có được không, mình sẽ không làm chuyện điên rồ đâu."
Nếu cô phải làm việc ngu ngốc thì đã sớm làm rồi......
Cô không có việc gì.
"Mình cảm thấy bồ bây giờ...... so với làm chuyện điên rồ còn nghiêm trọng hơn." Mi Chu Chỉ Nghi đều đã nhăn thành một điểm rồi.
"Mình ổn......" Cô không biết là mình có cái gì nghiêm trọng.
"Người ta đụng đến chuyện không vui chí ít cũng làm một chút chuyện điên rồ cũng là bình thường...... nhưng bồ như thế này......"
"Từ năm mười ba tuổi mình đã gặp phải cảnh nhà sa sút, chín năm ăn nhờ ở đậu, Ở bên cạnh Lệ Tước Phong làm tình phụ một tháng, Tiểu Nghi, mình rất có khả năng chống chọi." Cố Tiểu Ngải nói thật sự nghiêm túc, hoàn toàn như không có việc gì.
"Có thật không?" Chu Chỉ Nghi hồ nghi nhìn cô, vẫn không thể nào tin tưởng, loại khả năng chống chọi này vượt quá mức người thường......
"Thật."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, đưa Chu Chỉ Nghi ra khỏi cửa đi làm, mới không tiếp tục khống chế cơn nôn mửa của mình lại được nữa, vọt vào phòng tắm nôn mửa, nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn lúc nãy......
Còn tiếp tục như vậy nữa, cơ thể của cô sẽ chịu không nổi.
Cố Tiểu Ngải đi trở về phòng bếp, lại nấu chút mỳ sợi, ăn vô vị cũng ép buộc mình ăn.
Cô nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, phải tiếp tục chống đỡ.
Nhưng vì sao phải quật cường chống đỡ...... đầu óc Cố Tiểu Ngải trống rỗng mờ mịt, chỉ là muốn tiếp tục chống đỡ như vậy thôi.
Sửa sang lại quần áo, Cố Tiểu Ngải ở trong một cửa hàng đem sơ yếu lý lịch đi đóng dấu.
Hiện tại mọi người đều đã học đại học, cô chẳng qua chỉ tốt nghiệp trường nghề, nếu không có người nào chấp nhận đơn xin việc của cô thì tiền tích góp của cô lúc trước cũng đủ để đi học bổ sung.
Cô có rất nhiều chuyện muốn làm......
Cô còn muốn học thật giỏi tiếng Anh.
Cố Tiểu Ngải ôm một sấp sơ yếu lý lịch đi ở ven đường, một chiếc xe màu đen Rolls-Royce thong thả đi theo phía sau cô.
Bên trong xe, tản ra một mùi hoa nhạt.
Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ ngồi phía sau, tầm mắt sâu đậm nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải đang đi ở trên đường phía trước. Lúc cô một mình cũng không rơi nước mắt sao?
Bây giờ cô có thể gọi là...... cái gì cũng đều không có.
Thư ký Vương Chiêu ngồi ở chỗ tay lái cầm các báo chí đưa tin, "Chúng ta đã cảnh cáo tất cả truyền thông, không có cho đăng rõ ràng hình ảnh của cậu cùng Cố Tiểu Ngải. Chỉ có vài trang đưa tin tức sớm vào tối hôm qua, cũng đều trong vòng 5 phút đã làm nhòe ảnh chụp của Cố tiểu thư trên internet."
Lệ tổng vốn có ý định khống chế toàn bộ tin tức, nhưng tình thế này quá lớn, căn bản không khống chế được.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bóng lưng gầy guộc của Cố Tiểu Ngải, không nói được lời nào.
"Chỉ có điều trình độ của mọi người trên internet hiện nay rất tốt, chúng ta phải ở trên Internet tận lực bảo vệ Cố tiểu thư, không cho người khác ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của cô ấy."
Thư ký Vương Chiêu báo cáo công việc, chuyển mắt nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, hắn còn không có nói chuyện, Vương Chiêu theo ánh mắt của hắn nhìn về Cố Tiểu Ngải phía trước......
Từ sau khi Cố tiểu thư đi ra khỏi nhà của bạn, Lệ tổng liền một đường theo đuôi, lại không tiếp cận, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hôm nay, cổ phiếu của Sở thị bắt đầu giảm trên diện rộng, trong vòng vài ngày tới phỏng chừng sẽ giảm đến thấp nhất." Vương Chiêu lấy ra một Computer mới tinh, điểm ra thị trường chứng khoán nói, "Rất nhiều cổ đông đều bán tháo ra tất cả, ba của Cố tiểu thư đã mua vào toàn bộ."
"Có phải cô ấy rất khác thường hay không?" Lệ Tước Phong bỗng nhiên thất vọng nói.
"Cái gì?" Vương Chiêu chỉ nhìn thị trường chứng khoán, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía Lệ Tước Phong.
"Cô ấy vào trong đó làm cái gì?" Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi.
"Cố tiểu thư đóng dấu sơ yếu lý lịch của mình, xem bộ dáng là chuẩn bị tìm việc."
"Lúc này mà tìm việc sao?" Lệ Tước Phong hỏi lại.
"......" Vương Chiêu không khỏi nhìn về phía Cố Tiểu Ngải đang đi phía trước, có chút đồng tình.
Tại sao ở trước mặt nhiều người, bị chính ba mình trước mặt mọi người tuyên bố không phải con gái ruột, đối tượng kết hôn lại là anh cùng cha khác mẹ......
Loại việc này, ai có thể chấp nhận được?
Người bình thường đều khó có khả năng còn có tâm tư tìm việc.
"Cố tiểu thư có phải bị thương tâm quá độ hay không, nên không thể phát tiết cảm xúc bình thường được?" Vương Chiêu nói, "Không bằng cho Cố tiểu thư đi gặp bác sĩ tâm lí?"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong đẩy ra cửa xe đi xuống, tài xế vội vàng cho xe thong thả dừng lại, sợ hắn ngã.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong vọt tới trước mặt cô, hướng tới cô hét lớn một tiếng.
Bóng cao lớn đột nhiên bao phủ xuống, Cố Tiểu Ngải thất thần kinh ngạc nhảy dựng lên, vô ý thức lui từng bước ra sau, chân lảo đảo muốn ngã xuống.
Lệ Tước Phong nhíu mi, nhanh chóng bắt lấy tay cô.
Lá gan cô này sao lại nhỏ như vậy?!
Hắn cầm lấy cánh tay của cô, Cố Tiểu Ngải cuống quít rút tay của mình về, dùng hết sức lực trên người, động tác dồn dập mà lại dùng lực, giống như là liều mạng vậy.
Toàn bộ sơ yếu lý lịch trong lòng rơi xuống......
Hắn muốn giữ chặt cô, nhưng không có bắt lấy được, động tác trốn tránh của cô giống như là điên cuồng vậy......
Móng tay của hắn cắt vào da thịt trên cổ tay cô, lưu lại năm vết máu......
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong thấy thế giận dữ, hướng cô rống to, "Cô trốn tránh cái gì?!"
Hắn không muốn cô ngã sấp xuống mới đỡ cô, cô lại thụt lùi, xem hắn giống như thú dữ trốn cũng không kịp, cái cô này muốn tìm đường chết đúng không?!
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, không lộ vẻ gì nhìn thoáng qua mu bàn tay tới cổ tay bị cào xước vài đường tơ máu, không nói gì, đem ống tay áo che dấu lại, cúi người nhặt sơ yếu lý lịch.
Từ đầu tới đuôi, cô ngay cả đau đến nhăn mặt nhíu mi một chút cũng không có.
Móng tay hắn cắt qua cô, cô giống như hoàn toàn không biết đau.
"Cố Tiểu Ngải, cô không còn tri giác nữa có phải hay không?!" Lệ Tước Phong nắm lấy tay cô đem cô kéo đến.
"Tôi có tri giác, anh bắt đau tôi."
Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt hắn tức giận thản nhiên nói, giãy dụa khỏi tay hắn. Tiếp tục cúi gập thắt lưng nhặt sơ yếu lý lịch, thân mình đột nhiên bị nhất lên, cả người bay lên không.
Lệ Tước Phong mãnh mẽ đến cực điểm ôm lấy cô đi đến Rolls-Royce, Cố Tiểu Ngải rốt cục có phản ứng, cau mày nói, "Lệ Tước Phong, anh làm cái gì?!"
"Tốt lắm, xem ra cô còn nhận ra tôi là ai!"
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn tưởng rằng cô khác thường ngay cả mọi người đều không biết, giống như cái xác không hồn, làm cái gì cô đều không phản ứng!
"Bỏ tôi xuống dưới, đồ của tôi đều rớt hết rồi." Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ý đồ muốn xuống dưới, sơ yếu lý lịch của cô mới vừa đóng dấu......
Lệ Tước Phong ôm cô vẫn không nhúc nhích, đem cô một phen ném vào trong xe, dị thường phẫn nộ nói, "Cố Tiểu Ngải, con mẹ nó, cô bình thường lại một chút cho tôi!"
......
"Tôi làm sao không bình thường chứ?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt hỏi lại, vì sao lại kỳ lạ đem cô quăng vào trong xe.
"Cô....." Lệ Tước Phong đang muốn rống lên, đột nhiên phát hiện mình thực không biết cô ấy không bình thường chỗ nào.
Cô đối đáp trôi chảy, lại không khóc lớn hay đại náo đại ầm ỹ...... hoàn toàn bình thường.
Nhưng lại làm cho người ta nói không nên lời...... không thích hợp.
Cả người cô đều lộ ra không thích hợp.
"Tôi còn có việc." Cố Tiểu Ngải nói xong đẩy cửa xe ra, muốn xuống xe.
Cổ tay bị thương bị Lệ Tước Phong nắm mạnh lấy, Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong mắt lộ ra một cỗ bá đạo, lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại, "Cố Tiểu Ngải! Thế nào cũng không cho đi!"
Cô phía sau còn tới chỗ chạy cái gì?!
"Lệ Tước Phong, anh để cho tôi xuống xe." Cố Tiểu Ngải hờ hững nhìn hắn, lông mày nhíu lại......
Thư ký ngồi ở chỗ tay lái phụ, quay đầu nhìn chăm chú Cố Tiểu Ngải bằng một đôi mắt lạnh nhạt, lại nhìn Lệ Tước Phong nắm tay Cố Tiểu Ngải, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Lệ tổng, tay Cố tiểu thư bị chảy máu......" Thư ký Vương Chiêu nhịn không được lên tiếng......
Nghe vậy, Lệ Tước Phong rũ mắt xuống thoáng nhìn qua, thế này mới phát hiện mình nắm chặt tay Cố Tiểu Ngải, giờ phút này, tay cô vốn đã bị móng tay hắn cào xước bị hắn nắm chặt lại càng chảy máu nhiều hơn......
Đáng chết!
Cô không biết đau sao?!
"Cố Tiểu Ngải! Cô đau sao không kêu lên?!" Lệ Tước Phong một phen bỏ tay cô ra, mở ra tay của mình, lòng bàn tay cũng dính máu tươi của cô.
"Tôi không sao." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, kéo ống tay áo xuống che khuất miệng vết thương, "Tôi muốn xuống xe."
"Bây giờ tôi sẽ mang cô về nhà!" Lệ Tước Phong đánh vào không khí, quay đầu quát tài xế, "Còn không mau lái xe?!"
Về nhà?
Bây giờ cô còn có nhà sao?
"Cố tiểu thư, lau máu một chút trước đi." Thư ký Vương Chiêu chuyền cái khăn tay cho cô.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn bà, là một phụ nữ thành thục khảng ba đến bốn mươi tuổi, Lệ Tước Phong thay đổi khẩu vị rồi sao?
"Tôi là thư ký của Lệ tổng, gọi tôi là Vương Chiêu, từng nói chuyện qua điện thoại với Cố tiểu thư, còn nhớ không?" Vương Chiêu cười nói.
"Cám ơn."
Cố Tiểu Ngải tiếp nhận khăn tay cúi đầu lau máu trên tay mình, từng chút máu một bị khăn tay hút đi.
Lau xong, máu lại chảy ra tiếp.
Cố Tiểu Ngải dùng sức lại lau một lần nữa, chà mạnh khăn tay lên làn da bị thương.
"Cố Tiểu Ngải, cô bỏ tay ra cho tôi!"
Lệ Tước Phong thấy thế đè mạnh lên tay cô, cô có phải muốn lau tới rách da mới vừa lòng hay không?! Cô không có cảm giác đau có phải hay không?!
Nói xong, Cố Tiểu Ngải đem sơ yếu lý lịch điện tử bỏ vào hộp thư của mình, đứng lên liền đi......
Chu Chỉ Nghi bắt lấy tay cô, lo lắng nhìn cô, "Tiểu Ngải, hôm nay bồ nên nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai hãy đi......"
Xảy ra chuyện lớn như vậy cô đều không cần cho mình một cái không gian nào sao?
"Mình không sao." Cố Tiểu Ngải lắc đầu, cô thực không có cảm giác mệt.
Cô chỉ biết là hiện tại cô phải làm cái gì đó, muốn bận rộn một chút...... mới có thể bổ sung cái gì đó vào trong đầu trống rỗng......
Nếu cô còn tiếp tục nghỉ ngơi như vậy thì bên tai cô sẽ vang lên tiếng ồn ào ở khu mua sắm.
Cái loại âm thanh này...... Thật giống như là ma quỷ vậy đó, muốn cắn nuốt cô sạch sẽ.
Cô chịu không nổi......
Một chút đều chịu không nổi.
"Vậy mình đi cùng với bồ." Chu Chỉ Nghi là một người rất nghĩa khí, nghe vậy vội hỏi.
Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt thời gian trên máy tính, chuyển mắt nhìn về phía Chu Chỉ Nghi, "Thời gian ăn cơm trưa đã hết rồi, bồ nên đi làm đi."
"Nhưng...... mình lo lắng cho bồ."
"Thực sự mình không có việc gì." Cố Tiểu Ngải cam đoan, "Tiểu Nghi, bồ tin tưởng mình có được không, mình sẽ không làm chuyện điên rồ đâu."
Nếu cô phải làm việc ngu ngốc thì đã sớm làm rồi......
Cô không có việc gì.
"Mình cảm thấy bồ bây giờ...... so với làm chuyện điên rồ còn nghiêm trọng hơn." Mi Chu Chỉ Nghi đều đã nhăn thành một điểm rồi.
"Mình ổn......" Cô không biết là mình có cái gì nghiêm trọng.
"Người ta đụng đến chuyện không vui chí ít cũng làm một chút chuyện điên rồ cũng là bình thường...... nhưng bồ như thế này......"
"Từ năm mười ba tuổi mình đã gặp phải cảnh nhà sa sút, chín năm ăn nhờ ở đậu, Ở bên cạnh Lệ Tước Phong làm tình phụ một tháng, Tiểu Nghi, mình rất có khả năng chống chọi." Cố Tiểu Ngải nói thật sự nghiêm túc, hoàn toàn như không có việc gì.
"Có thật không?" Chu Chỉ Nghi hồ nghi nhìn cô, vẫn không thể nào tin tưởng, loại khả năng chống chọi này vượt quá mức người thường......
"Thật."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, đưa Chu Chỉ Nghi ra khỏi cửa đi làm, mới không tiếp tục khống chế cơn nôn mửa của mình lại được nữa, vọt vào phòng tắm nôn mửa, nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn lúc nãy......
Còn tiếp tục như vậy nữa, cơ thể của cô sẽ chịu không nổi.
Cố Tiểu Ngải đi trở về phòng bếp, lại nấu chút mỳ sợi, ăn vô vị cũng ép buộc mình ăn.
Cô nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, phải tiếp tục chống đỡ.
Nhưng vì sao phải quật cường chống đỡ...... đầu óc Cố Tiểu Ngải trống rỗng mờ mịt, chỉ là muốn tiếp tục chống đỡ như vậy thôi.
Sửa sang lại quần áo, Cố Tiểu Ngải ở trong một cửa hàng đem sơ yếu lý lịch đi đóng dấu.
Hiện tại mọi người đều đã học đại học, cô chẳng qua chỉ tốt nghiệp trường nghề, nếu không có người nào chấp nhận đơn xin việc của cô thì tiền tích góp của cô lúc trước cũng đủ để đi học bổ sung.
Cô có rất nhiều chuyện muốn làm......
Cô còn muốn học thật giỏi tiếng Anh.
Cố Tiểu Ngải ôm một sấp sơ yếu lý lịch đi ở ven đường, một chiếc xe màu đen Rolls-Royce thong thả đi theo phía sau cô.
Bên trong xe, tản ra một mùi hoa nhạt.
Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ ngồi phía sau, tầm mắt sâu đậm nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải đang đi ở trên đường phía trước. Lúc cô một mình cũng không rơi nước mắt sao?
Bây giờ cô có thể gọi là...... cái gì cũng đều không có.
Thư ký Vương Chiêu ngồi ở chỗ tay lái cầm các báo chí đưa tin, "Chúng ta đã cảnh cáo tất cả truyền thông, không có cho đăng rõ ràng hình ảnh của cậu cùng Cố Tiểu Ngải. Chỉ có vài trang đưa tin tức sớm vào tối hôm qua, cũng đều trong vòng 5 phút đã làm nhòe ảnh chụp của Cố tiểu thư trên internet."
Lệ tổng vốn có ý định khống chế toàn bộ tin tức, nhưng tình thế này quá lớn, căn bản không khống chế được.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bóng lưng gầy guộc của Cố Tiểu Ngải, không nói được lời nào.
"Chỉ có điều trình độ của mọi người trên internet hiện nay rất tốt, chúng ta phải ở trên Internet tận lực bảo vệ Cố tiểu thư, không cho người khác ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của cô ấy."
Thư ký Vương Chiêu báo cáo công việc, chuyển mắt nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, hắn còn không có nói chuyện, Vương Chiêu theo ánh mắt của hắn nhìn về Cố Tiểu Ngải phía trước......
Từ sau khi Cố tiểu thư đi ra khỏi nhà của bạn, Lệ tổng liền một đường theo đuôi, lại không tiếp cận, không biết đang suy nghĩ gì.
"Hôm nay, cổ phiếu của Sở thị bắt đầu giảm trên diện rộng, trong vòng vài ngày tới phỏng chừng sẽ giảm đến thấp nhất." Vương Chiêu lấy ra một Computer mới tinh, điểm ra thị trường chứng khoán nói, "Rất nhiều cổ đông đều bán tháo ra tất cả, ba của Cố tiểu thư đã mua vào toàn bộ."
"Có phải cô ấy rất khác thường hay không?" Lệ Tước Phong bỗng nhiên thất vọng nói.
"Cái gì?" Vương Chiêu chỉ nhìn thị trường chứng khoán, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía Lệ Tước Phong.
"Cô ấy vào trong đó làm cái gì?" Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi.
"Cố tiểu thư đóng dấu sơ yếu lý lịch của mình, xem bộ dáng là chuẩn bị tìm việc."
"Lúc này mà tìm việc sao?" Lệ Tước Phong hỏi lại.
"......" Vương Chiêu không khỏi nhìn về phía Cố Tiểu Ngải đang đi phía trước, có chút đồng tình.
Tại sao ở trước mặt nhiều người, bị chính ba mình trước mặt mọi người tuyên bố không phải con gái ruột, đối tượng kết hôn lại là anh cùng cha khác mẹ......
Loại việc này, ai có thể chấp nhận được?
Người bình thường đều khó có khả năng còn có tâm tư tìm việc.
"Cố tiểu thư có phải bị thương tâm quá độ hay không, nên không thể phát tiết cảm xúc bình thường được?" Vương Chiêu nói, "Không bằng cho Cố tiểu thư đi gặp bác sĩ tâm lí?"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong đẩy ra cửa xe đi xuống, tài xế vội vàng cho xe thong thả dừng lại, sợ hắn ngã.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong vọt tới trước mặt cô, hướng tới cô hét lớn một tiếng.
Bóng cao lớn đột nhiên bao phủ xuống, Cố Tiểu Ngải thất thần kinh ngạc nhảy dựng lên, vô ý thức lui từng bước ra sau, chân lảo đảo muốn ngã xuống.
Lệ Tước Phong nhíu mi, nhanh chóng bắt lấy tay cô.
Lá gan cô này sao lại nhỏ như vậy?!
Hắn cầm lấy cánh tay của cô, Cố Tiểu Ngải cuống quít rút tay của mình về, dùng hết sức lực trên người, động tác dồn dập mà lại dùng lực, giống như là liều mạng vậy.
Toàn bộ sơ yếu lý lịch trong lòng rơi xuống......
Hắn muốn giữ chặt cô, nhưng không có bắt lấy được, động tác trốn tránh của cô giống như là điên cuồng vậy......
Móng tay của hắn cắt vào da thịt trên cổ tay cô, lưu lại năm vết máu......
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong thấy thế giận dữ, hướng cô rống to, "Cô trốn tránh cái gì?!"
Hắn không muốn cô ngã sấp xuống mới đỡ cô, cô lại thụt lùi, xem hắn giống như thú dữ trốn cũng không kịp, cái cô này muốn tìm đường chết đúng không?!
Cố Tiểu Ngải cúi đầu, không lộ vẻ gì nhìn thoáng qua mu bàn tay tới cổ tay bị cào xước vài đường tơ máu, không nói gì, đem ống tay áo che dấu lại, cúi người nhặt sơ yếu lý lịch.
Từ đầu tới đuôi, cô ngay cả đau đến nhăn mặt nhíu mi một chút cũng không có.
Móng tay hắn cắt qua cô, cô giống như hoàn toàn không biết đau.
"Cố Tiểu Ngải, cô không còn tri giác nữa có phải hay không?!" Lệ Tước Phong nắm lấy tay cô đem cô kéo đến.
"Tôi có tri giác, anh bắt đau tôi."
Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt hắn tức giận thản nhiên nói, giãy dụa khỏi tay hắn. Tiếp tục cúi gập thắt lưng nhặt sơ yếu lý lịch, thân mình đột nhiên bị nhất lên, cả người bay lên không.
Lệ Tước Phong mãnh mẽ đến cực điểm ôm lấy cô đi đến Rolls-Royce, Cố Tiểu Ngải rốt cục có phản ứng, cau mày nói, "Lệ Tước Phong, anh làm cái gì?!"
"Tốt lắm, xem ra cô còn nhận ra tôi là ai!"
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.
Hắn còn tưởng rằng cô khác thường ngay cả mọi người đều không biết, giống như cái xác không hồn, làm cái gì cô đều không phản ứng!
"Bỏ tôi xuống dưới, đồ của tôi đều rớt hết rồi." Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ý đồ muốn xuống dưới, sơ yếu lý lịch của cô mới vừa đóng dấu......
Lệ Tước Phong ôm cô vẫn không nhúc nhích, đem cô một phen ném vào trong xe, dị thường phẫn nộ nói, "Cố Tiểu Ngải, con mẹ nó, cô bình thường lại một chút cho tôi!"
......
"Tôi làm sao không bình thường chứ?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt hỏi lại, vì sao lại kỳ lạ đem cô quăng vào trong xe.
"Cô....." Lệ Tước Phong đang muốn rống lên, đột nhiên phát hiện mình thực không biết cô ấy không bình thường chỗ nào.
Cô đối đáp trôi chảy, lại không khóc lớn hay đại náo đại ầm ỹ...... hoàn toàn bình thường.
Nhưng lại làm cho người ta nói không nên lời...... không thích hợp.
Cả người cô đều lộ ra không thích hợp.
"Tôi còn có việc." Cố Tiểu Ngải nói xong đẩy cửa xe ra, muốn xuống xe.
Cổ tay bị thương bị Lệ Tước Phong nắm mạnh lấy, Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong mắt lộ ra một cỗ bá đạo, lớn tiếng quát bảo cô ngưng lại, "Cố Tiểu Ngải! Thế nào cũng không cho đi!"
Cô phía sau còn tới chỗ chạy cái gì?!
"Lệ Tước Phong, anh để cho tôi xuống xe." Cố Tiểu Ngải hờ hững nhìn hắn, lông mày nhíu lại......
Thư ký ngồi ở chỗ tay lái phụ, quay đầu nhìn chăm chú Cố Tiểu Ngải bằng một đôi mắt lạnh nhạt, lại nhìn Lệ Tước Phong nắm tay Cố Tiểu Ngải, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Lệ tổng, tay Cố tiểu thư bị chảy máu......" Thư ký Vương Chiêu nhịn không được lên tiếng......
Nghe vậy, Lệ Tước Phong rũ mắt xuống thoáng nhìn qua, thế này mới phát hiện mình nắm chặt tay Cố Tiểu Ngải, giờ phút này, tay cô vốn đã bị móng tay hắn cào xước bị hắn nắm chặt lại càng chảy máu nhiều hơn......
Đáng chết!
Cô không biết đau sao?!
"Cố Tiểu Ngải! Cô đau sao không kêu lên?!" Lệ Tước Phong một phen bỏ tay cô ra, mở ra tay của mình, lòng bàn tay cũng dính máu tươi của cô.
"Tôi không sao." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, kéo ống tay áo xuống che khuất miệng vết thương, "Tôi muốn xuống xe."
"Bây giờ tôi sẽ mang cô về nhà!" Lệ Tước Phong đánh vào không khí, quay đầu quát tài xế, "Còn không mau lái xe?!"
Về nhà?
Bây giờ cô còn có nhà sao?
"Cố tiểu thư, lau máu một chút trước đi." Thư ký Vương Chiêu chuyền cái khăn tay cho cô.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn bà, là một phụ nữ thành thục khảng ba đến bốn mươi tuổi, Lệ Tước Phong thay đổi khẩu vị rồi sao?
"Tôi là thư ký của Lệ tổng, gọi tôi là Vương Chiêu, từng nói chuyện qua điện thoại với Cố tiểu thư, còn nhớ không?" Vương Chiêu cười nói.
"Cám ơn."
Cố Tiểu Ngải tiếp nhận khăn tay cúi đầu lau máu trên tay mình, từng chút máu một bị khăn tay hút đi.
Lau xong, máu lại chảy ra tiếp.
Cố Tiểu Ngải dùng sức lại lau một lần nữa, chà mạnh khăn tay lên làn da bị thương.
"Cố Tiểu Ngải, cô bỏ tay ra cho tôi!"
Lệ Tước Phong thấy thế đè mạnh lên tay cô, cô có phải muốn lau tới rách da mới vừa lòng hay không?! Cô không có cảm giác đau có phải hay không?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook