Sở phu nhân quay đầu mặt hướng truyền thông, mặt không chút thay đổi nói, "Tôi với Sở Thiên Minh đã ly hôn năm năm rồi, vì hình tượng công ty của ông ấy và con trai nên tôi mới quay về."

......

Từng cái công kích liên tiếp tung đến.

Tất cả truyền thông đều hưng phấn đến cực điểm.

Sở Thế Tu lảo đảo lui vài bước, ánh mắt có chút dại ra nhìn người trên sân khấu, hoàn toàn không có khí chất dịu dàng như mọi ngày......

Ly hôn?

Ba và mẹ ly hôn cách đây năm năm?

Hắn cùng Cố Tiểu Ngải là anh em cùng cha khác mẹ?

Đùa giỡn cái gì chứ......

Đều đùa giỡn cái gì......

Đột nhiên, truyền thông đều hướng tới vây quanh Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải, ra sức chụp hình bọn họ, liên tục truy vấn ——

"Các người không phải không biết chuyện này chứ?!"

"Các người mới biết được sao?"

"Các người là anh em ruột, đối với sự thật này các người có muốn nói cái gì không?"

"Có thể cảm thấy ân oán thù hận của thế hệ trước ảnh hưởng đến đôi tình nhân các người hay không?!"

"Đối với chuyện tình cảm của thế hệ trước, đến tột cùng các người biết được bao nhiêu?"

"Cố tiểu thư, cô có biết mẹ cô cùng Sở chủ tịch cấu kết không? Cô từ con dâu của Sở chủ tịch lại nhanh chóng biến thành con gái của Sở chủ tịch, cô có cái gì muốn nói không?!"

"Các người có ăn nằm trên giường với nhau không? Có phải đã có em bé với nhau cho nên mới kết hôn cấp bách như vậy hay không? Vậy bây giờ có bỏ đứa nhỏ hay không?!"

......

Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu bị truyền thông bao vây lấy, cô không biết bộ dáng bây giờ của Sở Thế Tu ra sao nữa, cô chỉ biết mình đã hoàn toàn lờ mờ rồi......

Vô số đèn loang loáng ở trên mặt anh, tầm mắt Cố Tiểu Ngải đều bị mơ hồ cả rồi, căn bản thấy không rõ trước mắt nữa.

Cái gì cũng đều thấy không rõ......

Giống như là rơi vào trong một cái động không có ánh sáng, cái gì cô cũng đều nhìn không thấy......

Ngoại trừ mê mang vẫn là mê mang.

Vấn đề của các phóng viên đucợ đưa ra liên tiếp ầm ỹ bên tai cô không ngừng, hận không thể làm lỗ tai cô điếc đi.

Cố Tiểu Ngải chậm rãi giơ tay lên che lổ tai của mình lại, vô ý thức cự tuyệt đi tất cả.

Cái gì mà ân oán của hai nhà Cố, Sở.

Cái gì mẹ phản bội, ngoại tình......

Cái gì anh em ruột cùng cha khác mẹ......

Đều là giả, đều là giả......

Cô không thích nghe, cái gì cô cũng đều không muốn nghe......

Một đôi tay đột nhiên kéo cô vào trong lòng ấm áp, Cố Tiểu Ngải giống như con rối gỗ được Lệ Tước Phong che chở trong ngực, ngơ ngác không có phản ứng gì.

Lệ Tước Phong ôm cô vào trong ngực, chờ Võ Giang cho vệ sĩ vây quanh, loại bỏ truyền thông vây quanh.

"Cảnh cáo tất cả truyền thông, không được công khai hình ảnh của ta cùng Cố Tiểu Ngải." Lệ Tước Phong quay đầu ra mệnh lệnh cho Võ Giang.

"Sợ không còn kịp rồi, tin tức lớn như vậy sớm bị truyền ra rồi." Võ Giang cau mày nói.

"Ta không muốn nghe cái gì không kịp, đi làm nhanh cho ta!" Lệ Tước Phong lạnh giọng quát.

"Dạ! Lệ tổng!" Võ Giang không dám nghi ngờ cái gì......

......

Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải rời đi khỏi hội trường đang lộn xộn, Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm vẫn không nhúc nhích, đẩy một chút liền động một chút, giống như là không có tri giác.

Cái cô này làm sao vậy?

"Cố Tiểu Ngải?!" Lệ Tước Phong nâng người của cô lên, bức cô đối diện chính mình.

Cố Tiểu Ngải như khúc gỗ bị hắn nâng cằm lên, mặc dù ánh mắt là nhìn hắn, nhưng trong mắt không có một chút tiêu cự gì cả, như là ngu dại ra.

Hoàn toàn không giống như đang nhìn hắn...... Không biết cô suy nghĩ cái gì.

"Cố Tiểu Ngải! Cô, mẹ nó,  cái quái gì đây!" Lệ Tước Phong hướng cô quát, rất là buồn bực trừng mắt nhìn mặt cô tái nhợt.

Có phải cô bị kích thích đến choáng váng hay không?!

Không phải là nghe được mình và Sở Thế Tu là anh em ruột cho nên ngốc thành cái dạng này.

Hắn nghĩ Cố Tân sẽ làm cho cô rơi nước mắt, lại chưa nghĩ đến cô sẽ biến thành cái dạng này.

Một giọt nước mắt đều không có rơi, cả người giống như ngây người, không có một chút phản ứng gì.

Cố Tiểu Ngải như vậy...... Làm cho tim của hắn giống như bị cái gì hung hăng nhéo mạnh vậy.

Nhéo đến phát đau.

Hắn không muốn xem cái dạng này của cô.

"Vài người lại đây, che chở cô ấy cho ta, đừng cho truyền thông chụp hình cô ấy nữa!" Lệ Tước Phong nhìn vài vệ sĩ của mình quát, sau đó đi nhanh tới giữa hội trường.

Cố Tân đã công thành lui thân từ trên sân khấu đi xuống, cầm trong tay kết quả kiểm tra DNA từ xa xa hướng Lệ Tước Phong đắc ý giơ giơ lên.

Lão hồ li Cố Tân này thành công rồi.

Thành công đánh Sở thị, bắt đầu từ ngày mai, vụ bê bối này của Sở thị sẽ trở thành tin tức nóng trên cả nước.

Trong nhà ăn của một tầng, ánh sáng nhu hòa, rượu đỏ trên bàn thủy tinh tản ra ánh sáng rất đẹp, tản ra tinh khiết và thơm......

Lệ Tước Phong cùng Cố Tân ngồi mặt đối mặt với nhau, Lệ Tước Phong với khí thế lạnh như băng, một đôi mắt đen thẳng tắp trừng mắt Cố Tân, hung hăng vỗ mạnh lên cái bàn, chất vấn nói, "Tại sao cả ngày hôm nay ông không nhận điện thoại của tôi?!"

Lão hồ ly Cố Tân này rõ ràng lo lắng hắn sẽ phá hư kế hoạch nên ngay cả điện thoại của hắn cũng không nhận.

Hắn trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản, kết quả vẫn là biến thành như vậy!

"Bởi vì hôm nay tôi muốn diễn màn này thật tốt."

Cố Tân nở nụ cười một tiếng, trên mặt lộ vẻ thực hiện được thắng lợi, nói toạc ra sự thật, "Như thế nào? Lệ tổng, tôi đã sớm nói, sẽ làm con gái của tôi cam tâm tình nguyện trở lại bên cạnh cậu, bọn họ bây giờ là anh em, con bé cùng Sở Thế Tu đã không có khả năng nữa rồi."

Bất kể như thế nào, Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu nhất định không thể kết hợp được.

Anh em?!

Thật sự là anh em sao?

Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt kết quả kiểm tra DNA trên bàn một cái, mắt cự kỳ thâm thúy.

Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Cố Tân lập tức cười ha hả, "Lệ tổng cũng có hứng thú muốn biết Sở Thế Tu cùng Tiểu Ngải có phải anh em ruột hay không sao? Thật ra thì thật hay giả cũng không quan trọng......"

"Phanh ——"

Lệ Tước Phong một quyền nện ở trên bàn thủy tinh, đứng lên hung ác trừng mắt Cố Tân, "Ông có biết hôm nay ông đã làm cho Cố Tiểu Ngải choáng váng hay không, bây giờ tôi kêu như thế nào cô ấy cũng đều không phản ứng!"

Nếu Cố Tiểu Ngải cứ ngu ngốc như vậy, hắn nhất định không buông tha Cố Tân!

"Lệ tổng không cần nóng nảy như vậy đâu? Tiểu Ngải năm nay mới hai mươi hai tuổi, muốn nó chấp nhận tất cả những việc này là có chút khó khăn."

Cố Tân cười nói, cử chỉ tao nhã quơ ly rượu đỏ trên tay, chuyển mắt nhìn thành thị phồn hoa phía ngoài cửa sổ, trong mắt có lòng trả thù, "Lúc này đây, Sở gia không có khả năng xoay chuyển nữa."

"Phanh ——"

Lệ Tước Phong lấy một tay quăng ly rượu trên tay ông ấy, thô bạo trừng mắt ông ta, "Nếu không nể mặt ông là ba của Cố Tiểu Ngải thì tôi đã sớm phế ông đi rồi!"

"Lệ tổng, nhất định phải nổi giận đến mức này sao?" Cố Tân không có tức giận, giang tay cười hỏi, "Cuộc giao dịch này là do chính miệng cậu đáp ứng, hiện giờ tôi đã làm cho Cố Tiểu Ngải hết hy vọng đối với Sở Thế Tu rồi...... Vậy thành ý của Lệ tổng đâu? Cậu đã đáp ứng thu mua Sở thị giao cho tôi điều hành rồi."

Giao dịch chết tiệt!

Nếu hắn biết Cố Tiểu Ngải động lòng với hắn thì hắn còn có thể đáp ứng cái giao dịch quỷ gì!

"Tôi rút khỏi cuộc giao dịch này! E.S sẽ không tham dự thu mua bất cứ cái gì của Sở thị, tôi sẽ cho thư ký trực tiếp chuyển tiền cho ông! Ông thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương