A Đình hôm nay về nhà có chút trễ, trở về lúc mọi người đang tụ tập ở phòng khách, lúc hắn đổi xong dép lê đi vào thì Khương Hi Vũ nhào tới.

“… Làm sao vậy Hi Vũ?” Tưởng chính mình trở về quá muộn làm cậu lo lắng, hắn liền vỗ vỗ người trong lòng, nhưng cậu lại không trả lời, hắn kỳ quái cúi đầu hỏi, nhưng lại phát hiện Khương Hi Vũ hai mắt đỏ hoe, bộ dáng như là lập tức sẽ khóc. Ngẩng đầu lên nhìn một chút mọi người trong phòng khách vẻ mặt bất đắc dĩ, nhân tiện càng thấy kỳ quái: “… Xảy ra chuyện gì?”

Ôm Khương Hi Vũ trở lại ghế sa lon, A Đình nghe An Dật Trần nói sự tình hôm nay.

Nguyên lai hôm nay buổi sáng Ninh Trí Viễn cùng An Dật Trần dắt Khương Hi Vũ đi bệnh viện kiểm tra, vừa lúc gặp Lâm Hạo, sau khi kiểm tra hết không có vấn đề gì quá lớn, Lâm Hạo vừa lại thuận miệng nói Hi Vũ có phải hay không béo lên rồi.

Chỉ là câu hỏi thăm không có ác ý nhưng không biết tại sao Khương Hi Vũ đặc biệt quan tâm, trên đường về vẫn cúi đầu nhìn chính mình, về đến nhà lại nắm lấy góc áo Ninh Trí Viễn dùng sức hỏi Hi Vũ rốt cuộc nơi nào béo lên.

A Đình phụt một tiếng phì cười. Quay đầu chứng kiến Khương Hi Vũ phiết miệng bộ dáng mất hứng, hắn liền đứng lên đi một vòng quanh cậu: “… Để anh xem” Khương Hi Vũ ngồi yên cho hắn xem xét, xong rồi lại nghe A Đình mang theo ý cười nói câu “Ân, hình như là có chút béo rồi.”

Khương Hi Vũ cau mày ủy khuất mà nhìn A Đình.

“… Béo rồi thì tốt ah, ôm càng thoải mái. Em khổ sở cái gì hả, tiểu ngốc tử.” A Đình buồn cười ôm cậu đặt lên đùi, sau đó vòng tay quanh thắt lưng cậu. Nhìn Khương Hi Vũ mặc dù đã gật đầu đồng ý, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn là cong lên ủy khuất, A Đình cũng không có biện pháp rồi.

Nghiêng đầu dùng ánh mắt từ phía sau lưng Khương Hi Vũ nhìn mọi người, hắn ra tín hiệu cầu cứu.

“… Nọ vậy Hi Vũ ca muốn làm sao bây giờ đây?” Lâm Hạo ngồi ở bàn trà gác chân lên, chứng kiến A Đình có chút bất đắc dĩ, liền mở miệng hỏi.

Khương Hi Vũ quay đầu nhìn Lâm Hạo suy nghĩ một chút. Vừa lúc đó Lăng Việt bưng thức ăn đi khỏi bếp đặt trên bàn cơm, Khương Hi Vũ vừa thấy mắt liền sáng lên, từ trên đùi A Đình nhảy xuống chạy tới chỗ Lăng Việt, đem tay hắn nắm chặt, la lớn: “… Hi Vũ muốn theo Lăng Việt cùng nhau…”

Phòng khách trong phút chốc giảm nhiệt độ nhanh chóng, hàn khí bủa vây khiến Trần Tam Lục đang uống nước cũng phải sặc. Lâm Hạo ôm cánh tay hướng Trần Quân Bình cọ cọ, Ninh Trí Viễn cũng im lặng mà tựa vào lòng An Dật Trần.

A Đình nghiêm mặt yên lặng ngẩng đầu nhìn Lăng Việt.

Lăng Việt cúi đầu nhìn hai tay chính mình đã bị kinh hách mà có chút phát run, tâm lý nghĩ phải cố đặt thức ăn xuống nhanh chóng, nếu không tất cả sắp bị hai tay phát run của mình quăng đi hết. Suy nghĩ một chút liền thấy không đúng, chính mình trọng điểm hình như sai rồi, ngẩng đầu nhìn đến đại ca nhà mình ánh mắt như muốn giết người, liền nhanh chóng quay đầu cười hỏi Khương Hi Vũ, muốn theo ta làm…cái gì?

“… Sáng sớm chạy bộ… Rèn luyện! Hi Vũ muốn giảm béo!”

Nghe được Khương Hi Vũ chậm rãi nói xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

A Đình đứng dậy đi qua, một tay hoàn trụ thắt lưng đem người ôm về phía mình, cười tủm tỉm mà ngẩng đầu nhìn cậu: “Không cần theo Lăng Việt, anh cùng em đi có được hay không?”

Khương Hi Vũ nắm bả vai A Đình, đầu tiên là cười gật đầu nói được, sau đó suy nghĩ đến cái gì lại nghiêng đầu nói: “… A Đình, phải nghỉ ngơi nhiều một chút chứ…”

“Chỉ một chút buổi sáng thôi, không sao mà.” A Đình ôm Khương Hi Vũ đi tới chỗ ngồi xuống, sau đó cúi đầu hôn lên trán cậu, nhìn cậu cao hứng gật đầu, chính mình cũng không khỏi bật cười.

Lâm Hạo từ ghế sa lon nhảy lại bàn ăn, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay lại nhìn Ninh Trí Viễn nói: “Ai, được rồi đại ca, đệ cũng đề cử ca buổi sáng đi chạy bộ.”

“… Tại sao. Ta vừa lại không cảm thấy chính mình béo ah~.” Ninh Trí Viễn nhíu mày phản bác.

An Dật Trần theo ở phía sau thuận tay nhéo nhéo Ninh Trí Viễn: “Đúng vậy, tiểu thiếu gia còn chưa tính là rất béo.” Ninh Trí Viễn khóe miệng cong lên, quay đầu kéo lấy áo An Dật Trần hét to:

“An Dật Trần anh nói gì đó?! Chưa tính rất béo là cái gì! Bổn thiếu gia rất béo sao?” Nhìn An Dật Trần không nói lời nào cười tủm tỉm, cậu nhân tiện càng bốc hoả: “Anh rất gầy sao?! Anh dựa vào cái gì nói bổn thiếu gia béo!”

“… Không phải nói ca béo, vốn là nói ca thiếu rèn luyện hiểu không? Mỗi ngày ở nhà, ăn ngủ ngủ ăn, nếu không chính là cắm mông trước máy tính cả ngày…” Lâm Hạo kịp thời lên tiếng ngăn chặn cuộc khẩu chiến.

“Nọ vậy Đồ Tô hoàn lại mỗi ngày ở nhà ăn ngủ ngủ ăn, cũng ngồi hết ngày ở trước máy tính ah~.” Ninh Trí Viễn giựt lại ghế một bên vừa ngồi vừa nói, sau đó liếc nhìn Đồ Tô một cái.

Đem chén cơm để trước mặt Trí Viễn, Đồ Tô yên lặng nhìn cậu một cái.

“Đại ca, đệ mỗi ngày buổi sáng theo sư huynh đi thần luyện, còn phải phụ trách trong nhà ba bữa cơm. Xế chiều phải đi siêu thị, hơn nữa chia đều ba ngày đi một chuyến ra nhà xuất bản.” Đồ Tô nghiêm túc đối với Ninh Trí Viễn nói xong, mới quay về chỗ ngồi, hoàn toàn không nhìn tới Ninh Trí Viễn nữa.

“… Nọ vậy Hi Vũ hoàn lại…” Quay đầu nhìn về phía Khương Hi Vũ, thấy cậu hai mắt to tròn vô tội nhìn mình, Ninh Trí Viễn liền im lặng.

Lâm Hạo tay chống cằm, vô tâm vô phế nở nụ cười: “… Đại ca, này là vì muốn ca tốt hơn ah. Đệ là bác sĩ, ca phải nghe lời đệ nha.”

Ninh đại ca rốt cục đầu hàng: “… Ta có thể không đi sao?”

Nhìn Ninh Trí Viễn bộ dáng buồn bực, An Dật Trần bật cười nói với cậu: “… Anh cùng em đi.”

6h30 sáng hôm sau.

Lăng Việt cùng Đồ Tô nghe báo thức liền rời giường thay quần áo rửa mặt chải đầu, sau đó đi gõ cửa phòng An Dật Trần cùng A Đình.

Vài phút sau, A Đình mở cửa, Khương Hi Vũ ở sau ngáp dài vào toilet.

Bên này cánh cửa cũng chầm chậm mở ra, An Dật Trần tựa hồ là đã sớm thức giấc thay quần áo, chỉ là khoanh tay nhìn Đồ Tô nói: “… Trí Viễn không chịu dậy.”

Đồ Tô cũng nhún vai: “… Không có biện pháp rồi.”

Lăng Việt cùng Đồ Tô sau khi đem mấy người kia đánh thức hết liền đi ra cửa thần luyện.

A Đình giúp Khương Hi Vũ kéo khoá áo khoác, sau đó dịu dàng vuốt tóc cậu: “… Được rồi, bắt đầu thôi.”

“… Đại ca…không đi cùng sao?” Khương Hi Vũ kéo kéo y phục nghiêng đầu hỏi A Đình. Hắn ngẩn người, dắt Khương Hi Vũ đi tới phòng An Dật Trần Ninh Trí Viễn. Thấy cửa mở nên hai người đi vào.

Ngồi ở bên giường là An Dật Trần nhìn thấy hai người tiến vào, nhún vai tỏ vẻ Ninh Trí Viễn vẫn không dậy.

Khương Hi Vũ chạy tới bên giường Ninh Trí Viễn: “… Đại ca, mau tỉnh dậy, đi chạy bộ …” Thấy Ninh Trí Viễn không để ý tới mình, Khương Hi Vũ liền dứt khoát nắm tay Ninh Trí Viễn sau đó dùng sức kéo: ” … Đại ca…”

Kết quả vô luận Khương Hi Vũ như thế nào kéo, Ninh Trí Viễn chính là vẫn kiên trì, hình như cũng đã tỉnh dậy, nhưng là không muốn rời đi ổ chăn ấm áp, cứ quấn chặt tấm chăn.

A Đình cùng An Dật Trần liếc nhau, nhún vai cười.

Ngoài cửa có tiếng động, ba người kỳ quái mà nhìn phía cửa, chỉ thấy Lâm Hạo cầm khăn lông đi đến, cười hắc hắc đi tới bên giường cạnh Khương Hi Vũ: “Đệ biết đại ca không dậy… Hi Vũ ca gọi đại ca thì phải như thế này nè…” Lâm Hạo quay đầu đối với Khương Hi Vũ nói, sau đó quay lại cầm khăn lông hướng ngay mặt Ninh Trí Viễn mà ném.

Khăn lông dính nước hình như cũng không phải nhiều, nhưng khăn lông vung đến mặt Ninh Trí Viễn còn không đến năm giây, người trên giường đã tỉnh dậy cầm khăn lông chạy ra ngoài.

“… Ha ha ha ha…” Lâm Hạo bên giường phát ra một chuỗi tiếng cười to, Ninh Trí Viễn nhìn hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên: ” Lâm Hạo tiểu tử ngươi đứng lại cho ta —— “

Nhìn thấy Ninh Trí Viễn nhảy lên, Lâm Hạo cũng đã xoay người bỏ chạy rồi.

“… Chúng ta đi thôi.”A Đình vỗ vỗ Khương Hi Vũ, người sau gật đầu, hai người liền đứng dậy đi ra.

An Dật Trần có chút buồn cười cầm lấy quần áo thể dục của Trí Viễn, chuẩn bị đuổi theo gọi cậu về thay đồ. Vừa lúc bắt gặp cái khăn lông khi nãy, không nhịn được tò mò liền cầm lấy xem.

Đầu ngón tay chạm vào khăn lông, liền cảm giác được rùng mình.

An Dật Trần nhanh chóng rụt tay, khăn lông chính là bỏ trong tủ lạnh vừa mới lấy ra, sau đó hiểu được nguyên nhân hắn liền không nhịn được thấp giọng nở nụ cười.

Sau khi An Dật Trần chạy ra tới đường lớn không bao lâu, nhân tiện gặp Ninh thiếu gia nhà mình đang mang dép lê mặc áo ngủ chạy phía trước.

Sau đó Ninh đại thiếu gia không tham gia chuyện chạy bộ nữa, lại còn dán tấm bảng “Lâm Hạo cấm vào ” treo ở ngoài cửa phòng mình.

Nhưng cho dù có dán rồi cũng không ai làm theo… Nhất là Lâm Hạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương