Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân
-
Chương 18
“Ah ah ah ah —— Bách Lý Đồ Tô đệ tránh xa một chút!!!!”
Lăng Việt đứng ở cửa mới vừa móc ra chìa khóa liền nghe truyền đến thanh âm của Ninh Trí Viễn kêu thảm thiết. Tò mò đẩy cửa vào, Lăng Việt thắc mắc hắn chỉ là đi ra ngoài mua thức ăn thôi, này rốt cuộc vốn là xảy ra cái gì.
Ninh Trí Viễn ôm chặt An Dật Trần, tay chân đều quấn lên người hắn, cánh tay còn gắt gao ôm lấy cổ An Dật Trần, hai cái đùi quấn trên lưng. Cực kỳ giống con bạch tuộc, sau đó sắc mặt trắng bệch mà nhìn chằm chằm người trong phòng khách.
An Dật Trần buồn cười mà ôm cậu, nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Khương Hi Vũ cũng lui ra sau A Đình, len lén ló đầu ra dò xét. A Đình thì hai tay ra sức bảo vệ Khương Hi Vũ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thôi Lược Thương bả vai bị Trần Tam Lục nắm chặt, mặt cũng có chút trắng bệch. Mặc dù Thôi Lược Thương vẫn an ủi không có chuyện gì không có chuyện gì, nhưng hắn rõ ràng có chút run nhè nhẹ.
Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo cũng khó giấu được bộ dáng khẩn trương, cả hai ôm nhau ngồi một chỗ.
Dù sao vô luận như thế nào bọn họ cũng từng cặp từng cặp ôm nhau, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn chằm chằm người đang đứng cách đó không xa —— Bách Lý Đồ Tô.
Lăng Việt buồn cười đổi giầy trực tiếp đi tới chỗ Đồ Tô: “Này là chuyện gì xảy ra?”
Đồ Tô mặt cũng lộ vẻ sợ sệt, vô tội ngẩng đầu nhìn Lăng Việt.
“… Sao vậy?”
Hôm nay vốn là ngày nhà giáo, nhà bọn họ lại có đến hai người, một là Trần Tam Lục, một là Lăng Việt. Cả nhà tụ tập bàn nhau nấu một bữa cơm, sau đó Lăng Việt nhân tiện đi ra cửa hàng mua thức ăn, trở về liền thấy được cảnh tượng kia.
“… Tình Tuyết mới vừa rồi tới… Nàng nói có việc đi ra ngoài vài ngày, kêu đệ giúp nàng chăm sóc thú cưng…” Đồ Tô lắp bắp nói. Lăng Việt ngẩn người, nở nụ cười: “Vậy thì có sao đâu? Không phải vốn là một sủng vật sao? Nhà chúng ta người nhiều như vậy… Mỗi người chăm sóc một chút cũng được mà.”
Lăng Việt cười cười nhìn mọi người, nhưng lúc này mọi người nhất trí mãnh liệt lắc đầu. Lăng Việt có chút khó hiểu. Hắn không nghĩ mọi người lại vô tâm như vậy.
“… Bọn họ không chăm sóc huynh sẽ chăm, ở đâu rồi? Tên gọi là gì…” Lăng Việt quay đầu nghĩ muốn đối với Đồ Tô cười một cái, kết quả đầu vừa quay qua, nhân tiện chứng kiến một con rắn lục to bằng cánh tay trẻ con ngay trước mặt, nhìn mình cao hứng mà thè lưỡi ra.
Lăng Việt sửng sốt vài giây, tưởng chính mình hoa mắt rồi, liền dụi dụi sau đó nhìn kĩ lại.
Oh, quả nhiên vốn là rắn lục, vẫn còn sống.
Lăng Việt “Hả” một tiếng theo phản xạ nhảy hai bước, sau đó nâng ngón tay cứng đờ chỉ chỉ nó, quay đầu nhìn mọi người.
Mọi người rất nhanh gật đầu nói với Lăng Việt, không sai! Đây là thú cưng trong truyền thuyết mà Phong Tình Tuyết ký thác tại nhà bọn họ! Thú —— cưng ——!
“… … Phong cô nương… Vật nuôi yêu thích có chút… Đặc biệt ah…” Lăng Việt ha hả cười khan hai tiếng.
Đồ Tô bất đắc dĩ giải thích: “… Tình Tuyết từ nhỏ nhân tiện thích những vật kì quái… Đệ còn không kịp đáp ứng nàng nhân tiện bỏ lại nó rồi nhanh như chớp chạy…” Vật nhỏ trên cổ quấn quít hình như nghe được Đồ Tô gọi tên của mình, liền hưng phấn mà thè lưỡi phát ra thanh âm “khè khè”.
“… Tóm lại ta không đồng ý ở nhà dưỡng nó ——!!!” Ninh Trí Viễn nghe được thanh âm của con rắn, vừa ôm cứng An Dật Trần vừa kêu thảm thiết.
“… Đại thiếu gia nhà em… Đừng hét bên tai anh như vậy… Còn nữa, em kẹp chặt vậy anh thở không nổi rồi…” Lăng Việt lúc này mới phản ứng lại, nhị ca hắn sắc mặt tái nhợt đại khái không phải bởi vì sợ rắn, mà là do bị Ninh đại thiếu gia ghìm chặt cổ, khí lực quá lớn cho nên hô hấp khó khăn…
Tất cả nhất trí mà đồng ý với Ninh Trí Viễn, Đồ Tô cũng khoanh tay tỏ vẻ bất lực: “… Đệ cũng không nghĩ muốn dưỡng ah~! Vấn đề vốn là bây giờ liên lạc không được với Tình Tuyết!” Cảm giác được trên cổ vật nhỏ vừa lại giật giật, Đồ Tô trên trán toát mồ hôi lạnh: ” … Còn có, mọi người lại đây hỗ trợ gở xuống đi ah! Trên cổ lạnh quá!”
Nhìn ca ca đệ đệ vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, Đồ Tô cũng bất lực thở dài.
Cuối cùng vẫn là Lăng Việt chạy đến dùng hết dũng khí tiến lên gỡ nó xuống, sau đó nhẹ nhàng thả nó vào lồng kính trên bàn.
Xem ra con rắn nhỏ quả thật là vật nuôi, thực sự rất thông minh, quấn trên tay Lăng Việt vẫn không nhúc nhích, thả lại lồng sắt liền nhắm mắt ngủ.
Nhìn con rắn nhỏ bị Lăng Việt bỏ vào lồng sắt, cả phòng khách thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Tình Tuyết có điện thoại về, nói với Đồ Tô nàng bây giờ đang ở nước ngoài, sau đó nói đại khái một tuần nữa sẽ trở lại, rồi hướng dẫn Đồ Tô như thế nào chiếu cố tiểu Thanh*, nhân tiện vừa lại vội vàng cúp điện thoại.
*tên em rắn đó =))
Một đám người nghe tiểu Thanh ở lại một tuần, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Lâm Hạo là người thứ nhất lôi Trần Quân Bình đứng lên: “Đại ca, đệ cùng Quân Bình về nhà trọ ở vài ngày! Chờ nó về rồi ca gọi cho đệ ah~!!!” Vừa dứt lời, cũng không đợi Ninh Trí Viễn trả lời, liền kéo Trần Quân Bình vọt tới cửa thay giầy rồi chạy đi ra ngoài.
Đám người trong phòng khách yên lặng nhìn ra cửa, trong lòng cảm thán Lâm Hạo không có suy nghĩ.
Cuối cùng tiểu Thanh cùng với cái lồng sắt theo Đồ Tô vào phòng ngủ, lồng sắt đặt trên ban công, an ổn chờ hết một tuần.
An ổn… Uh.
Ngày thứ nhất, Ninh Trí Viễn rời giường vào nhà xí liền chứng kiến tiểu Thanh ở trong bồn cầu cao hứng quẫy nước, cậu sợ đến giật mình nhảy dựng lên chạy ra khỏi toilet, nhưng quay đầu lại chứng kiến tiểu Thanh tưởng rằng cậu cùng nó chơi trò chơi, liền kích động trườn theo.
“Ah ah ah ah An Dật Trần anh chờ một chút! Em cũng muốn đến công ty —— “
Ninh Trí Viễn lấy tốc độ kinh người thay áo sơmi, thắt dây nịt sau đó vớ lấy laptop bay xuống lầu, một phát kéo An Dật Trần đến công ty.
Sau đó, buổi tối hai người ngủ luôn trong công ty không về.
Ngày thứ hai, Thôi Lược Thương vuốt vuốt hai mắt còn đang mơ màng, lười biếng mà duỗi lưng một cái, sau đó trở mình định ôm Trần Tam Lục. Nhưng chỉ thấy một khoảng không, sau đó cảm giác được cái gì hơi lành lạnh ở trên mũi mình liếm một cái… Thôi Lược Thương run sợ, chậm rãi mở mắt.
Trần Tam Lục đang ôm gối run rẩy nép ở mép giường, rõ ràng trước mặt Thôi Lược Thương là tiểu Thanh đang “thân mật” hôn mũi hắn.
” Ah ah ah ah ——” Thôi Lược Thương hét thảm một tiếng từ trên giường ngã xuống.
Sau đó, hai người buổi tối trụ ở văn phòng giáo viên của Trần Tam Lục, không trở về.
Ngày thứ ba, A Đình không nói hai lời đem Khương Hi Vũ cùng một số đồ dùng đi đâu mất.
Đồ Tô cùng Lăng Việt nhìn căn nhà to như vậy nhưng lại không có ai, liền thở dài.
Không biết có phải hay không bởi vì trong nhà cũng không có người, tiểu Thanh liền đặc biệt quấn bọn họ rồi. Nếu không phải trên cổ Đồ Tô quấn quít lấy, đem đầu khoát lên vai cậu thì chính là quấn lên tay Lăng Việt, nhè nhẹ thè lưỡi.
Bây giờ hai người ngồi ở phòng khách, tiểu Thanh tài giỏi có thừa liền quấn lấy cổ tay Đồ Tô sau đó đem đầu duỗi tới đùi Lăng Việt thoải mái nằm. Nằm cao hứng rồi nhân tiện phát ra thanh âm “khè khè”.
“… Nó thật ra rất thông minh.” Lăng Việt nhìn tiểu Thanh hình như rất thoải mái, liền bật cười vươn tay đến nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó. Đồ Tô cũng nhất trí gật đầu, trong lòng nhưng lại hoài nghi thanh mai trúc mã của mình rốt cuộc vốn là như thế nào đem con rắn kia thuần dưỡng thành như vậy được.
“… Bất quá, hẳn là không phải huynh ảo giác…” Lăng Việt cười khổ ngẩng đầu nhìn Đồ Tô”… Tiểu Thanh răng không nhổ ah~… Tình Tuyết cô nương cũng không sợ bị cắn?”
Đồ Tô nhún vai: “Đây mới là nguyên nhân mọi người sợ đến chạy trốn đi” Sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút… “Bất quá… Nàng nếu nếu không đem nó về, đệ chắc chắn mọi người… Là thật sự sẽ không trở về đây ah~…”
Đồ Tô bên ngoài suy nghĩ một chút, lại đột nhiên nhẹ nhàng cong khóe môi cười cười: “Khó có dịp thế giới chỉ có hai chúng ta, không phải cũng rất tốt sao?”
Nghe được câu nói mang theo một chút ý cười, Lăng Việt lặng đi. Sau đó vươn tay kéo bả vai Đồ Tô ôm cậu vào lòng.
Khó có dịp thế giới chỉ có hai chúng ta…
Sáng sớm hôm sau.
Vừa mở mắt nhân tiện chứng kiến cái lồng sắt trống không, xoay qua liền thấy tiểu Thanh bộ dáng ngủ rất say sưa bên cạnh, Lăng Việt trống ngực liền ngừng một giây.
Phục hồi tinh thần lại thì phát hiện Đồ Tô vẫn đang ngủ, bất quá cách chính mình có chút xa… Ít nhất là cách xa bởi tiểu Thanh…
… Này đâu có giống thế giới của hai người?!
Lăng Việt đứng ở cửa mới vừa móc ra chìa khóa liền nghe truyền đến thanh âm của Ninh Trí Viễn kêu thảm thiết. Tò mò đẩy cửa vào, Lăng Việt thắc mắc hắn chỉ là đi ra ngoài mua thức ăn thôi, này rốt cuộc vốn là xảy ra cái gì.
Ninh Trí Viễn ôm chặt An Dật Trần, tay chân đều quấn lên người hắn, cánh tay còn gắt gao ôm lấy cổ An Dật Trần, hai cái đùi quấn trên lưng. Cực kỳ giống con bạch tuộc, sau đó sắc mặt trắng bệch mà nhìn chằm chằm người trong phòng khách.
An Dật Trần buồn cười mà ôm cậu, nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Khương Hi Vũ cũng lui ra sau A Đình, len lén ló đầu ra dò xét. A Đình thì hai tay ra sức bảo vệ Khương Hi Vũ, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thôi Lược Thương bả vai bị Trần Tam Lục nắm chặt, mặt cũng có chút trắng bệch. Mặc dù Thôi Lược Thương vẫn an ủi không có chuyện gì không có chuyện gì, nhưng hắn rõ ràng có chút run nhè nhẹ.
Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo cũng khó giấu được bộ dáng khẩn trương, cả hai ôm nhau ngồi một chỗ.
Dù sao vô luận như thế nào bọn họ cũng từng cặp từng cặp ôm nhau, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn chằm chằm người đang đứng cách đó không xa —— Bách Lý Đồ Tô.
Lăng Việt buồn cười đổi giầy trực tiếp đi tới chỗ Đồ Tô: “Này là chuyện gì xảy ra?”
Đồ Tô mặt cũng lộ vẻ sợ sệt, vô tội ngẩng đầu nhìn Lăng Việt.
“… Sao vậy?”
Hôm nay vốn là ngày nhà giáo, nhà bọn họ lại có đến hai người, một là Trần Tam Lục, một là Lăng Việt. Cả nhà tụ tập bàn nhau nấu một bữa cơm, sau đó Lăng Việt nhân tiện đi ra cửa hàng mua thức ăn, trở về liền thấy được cảnh tượng kia.
“… Tình Tuyết mới vừa rồi tới… Nàng nói có việc đi ra ngoài vài ngày, kêu đệ giúp nàng chăm sóc thú cưng…” Đồ Tô lắp bắp nói. Lăng Việt ngẩn người, nở nụ cười: “Vậy thì có sao đâu? Không phải vốn là một sủng vật sao? Nhà chúng ta người nhiều như vậy… Mỗi người chăm sóc một chút cũng được mà.”
Lăng Việt cười cười nhìn mọi người, nhưng lúc này mọi người nhất trí mãnh liệt lắc đầu. Lăng Việt có chút khó hiểu. Hắn không nghĩ mọi người lại vô tâm như vậy.
“… Bọn họ không chăm sóc huynh sẽ chăm, ở đâu rồi? Tên gọi là gì…” Lăng Việt quay đầu nghĩ muốn đối với Đồ Tô cười một cái, kết quả đầu vừa quay qua, nhân tiện chứng kiến một con rắn lục to bằng cánh tay trẻ con ngay trước mặt, nhìn mình cao hứng mà thè lưỡi ra.
Lăng Việt sửng sốt vài giây, tưởng chính mình hoa mắt rồi, liền dụi dụi sau đó nhìn kĩ lại.
Oh, quả nhiên vốn là rắn lục, vẫn còn sống.
Lăng Việt “Hả” một tiếng theo phản xạ nhảy hai bước, sau đó nâng ngón tay cứng đờ chỉ chỉ nó, quay đầu nhìn mọi người.
Mọi người rất nhanh gật đầu nói với Lăng Việt, không sai! Đây là thú cưng trong truyền thuyết mà Phong Tình Tuyết ký thác tại nhà bọn họ! Thú —— cưng ——!
“… … Phong cô nương… Vật nuôi yêu thích có chút… Đặc biệt ah…” Lăng Việt ha hả cười khan hai tiếng.
Đồ Tô bất đắc dĩ giải thích: “… Tình Tuyết từ nhỏ nhân tiện thích những vật kì quái… Đệ còn không kịp đáp ứng nàng nhân tiện bỏ lại nó rồi nhanh như chớp chạy…” Vật nhỏ trên cổ quấn quít hình như nghe được Đồ Tô gọi tên của mình, liền hưng phấn mà thè lưỡi phát ra thanh âm “khè khè”.
“… Tóm lại ta không đồng ý ở nhà dưỡng nó ——!!!” Ninh Trí Viễn nghe được thanh âm của con rắn, vừa ôm cứng An Dật Trần vừa kêu thảm thiết.
“… Đại thiếu gia nhà em… Đừng hét bên tai anh như vậy… Còn nữa, em kẹp chặt vậy anh thở không nổi rồi…” Lăng Việt lúc này mới phản ứng lại, nhị ca hắn sắc mặt tái nhợt đại khái không phải bởi vì sợ rắn, mà là do bị Ninh đại thiếu gia ghìm chặt cổ, khí lực quá lớn cho nên hô hấp khó khăn…
Tất cả nhất trí mà đồng ý với Ninh Trí Viễn, Đồ Tô cũng khoanh tay tỏ vẻ bất lực: “… Đệ cũng không nghĩ muốn dưỡng ah~! Vấn đề vốn là bây giờ liên lạc không được với Tình Tuyết!” Cảm giác được trên cổ vật nhỏ vừa lại giật giật, Đồ Tô trên trán toát mồ hôi lạnh: ” … Còn có, mọi người lại đây hỗ trợ gở xuống đi ah! Trên cổ lạnh quá!”
Nhìn ca ca đệ đệ vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, Đồ Tô cũng bất lực thở dài.
Cuối cùng vẫn là Lăng Việt chạy đến dùng hết dũng khí tiến lên gỡ nó xuống, sau đó nhẹ nhàng thả nó vào lồng kính trên bàn.
Xem ra con rắn nhỏ quả thật là vật nuôi, thực sự rất thông minh, quấn trên tay Lăng Việt vẫn không nhúc nhích, thả lại lồng sắt liền nhắm mắt ngủ.
Nhìn con rắn nhỏ bị Lăng Việt bỏ vào lồng sắt, cả phòng khách thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Tình Tuyết có điện thoại về, nói với Đồ Tô nàng bây giờ đang ở nước ngoài, sau đó nói đại khái một tuần nữa sẽ trở lại, rồi hướng dẫn Đồ Tô như thế nào chiếu cố tiểu Thanh*, nhân tiện vừa lại vội vàng cúp điện thoại.
*tên em rắn đó =))
Một đám người nghe tiểu Thanh ở lại một tuần, cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Lâm Hạo là người thứ nhất lôi Trần Quân Bình đứng lên: “Đại ca, đệ cùng Quân Bình về nhà trọ ở vài ngày! Chờ nó về rồi ca gọi cho đệ ah~!!!” Vừa dứt lời, cũng không đợi Ninh Trí Viễn trả lời, liền kéo Trần Quân Bình vọt tới cửa thay giầy rồi chạy đi ra ngoài.
Đám người trong phòng khách yên lặng nhìn ra cửa, trong lòng cảm thán Lâm Hạo không có suy nghĩ.
Cuối cùng tiểu Thanh cùng với cái lồng sắt theo Đồ Tô vào phòng ngủ, lồng sắt đặt trên ban công, an ổn chờ hết một tuần.
An ổn… Uh.
Ngày thứ nhất, Ninh Trí Viễn rời giường vào nhà xí liền chứng kiến tiểu Thanh ở trong bồn cầu cao hứng quẫy nước, cậu sợ đến giật mình nhảy dựng lên chạy ra khỏi toilet, nhưng quay đầu lại chứng kiến tiểu Thanh tưởng rằng cậu cùng nó chơi trò chơi, liền kích động trườn theo.
“Ah ah ah ah An Dật Trần anh chờ một chút! Em cũng muốn đến công ty —— “
Ninh Trí Viễn lấy tốc độ kinh người thay áo sơmi, thắt dây nịt sau đó vớ lấy laptop bay xuống lầu, một phát kéo An Dật Trần đến công ty.
Sau đó, buổi tối hai người ngủ luôn trong công ty không về.
Ngày thứ hai, Thôi Lược Thương vuốt vuốt hai mắt còn đang mơ màng, lười biếng mà duỗi lưng một cái, sau đó trở mình định ôm Trần Tam Lục. Nhưng chỉ thấy một khoảng không, sau đó cảm giác được cái gì hơi lành lạnh ở trên mũi mình liếm một cái… Thôi Lược Thương run sợ, chậm rãi mở mắt.
Trần Tam Lục đang ôm gối run rẩy nép ở mép giường, rõ ràng trước mặt Thôi Lược Thương là tiểu Thanh đang “thân mật” hôn mũi hắn.
” Ah ah ah ah ——” Thôi Lược Thương hét thảm một tiếng từ trên giường ngã xuống.
Sau đó, hai người buổi tối trụ ở văn phòng giáo viên của Trần Tam Lục, không trở về.
Ngày thứ ba, A Đình không nói hai lời đem Khương Hi Vũ cùng một số đồ dùng đi đâu mất.
Đồ Tô cùng Lăng Việt nhìn căn nhà to như vậy nhưng lại không có ai, liền thở dài.
Không biết có phải hay không bởi vì trong nhà cũng không có người, tiểu Thanh liền đặc biệt quấn bọn họ rồi. Nếu không phải trên cổ Đồ Tô quấn quít lấy, đem đầu khoát lên vai cậu thì chính là quấn lên tay Lăng Việt, nhè nhẹ thè lưỡi.
Bây giờ hai người ngồi ở phòng khách, tiểu Thanh tài giỏi có thừa liền quấn lấy cổ tay Đồ Tô sau đó đem đầu duỗi tới đùi Lăng Việt thoải mái nằm. Nằm cao hứng rồi nhân tiện phát ra thanh âm “khè khè”.
“… Nó thật ra rất thông minh.” Lăng Việt nhìn tiểu Thanh hình như rất thoải mái, liền bật cười vươn tay đến nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó. Đồ Tô cũng nhất trí gật đầu, trong lòng nhưng lại hoài nghi thanh mai trúc mã của mình rốt cuộc vốn là như thế nào đem con rắn kia thuần dưỡng thành như vậy được.
“… Bất quá, hẳn là không phải huynh ảo giác…” Lăng Việt cười khổ ngẩng đầu nhìn Đồ Tô”… Tiểu Thanh răng không nhổ ah~… Tình Tuyết cô nương cũng không sợ bị cắn?”
Đồ Tô nhún vai: “Đây mới là nguyên nhân mọi người sợ đến chạy trốn đi” Sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút… “Bất quá… Nàng nếu nếu không đem nó về, đệ chắc chắn mọi người… Là thật sự sẽ không trở về đây ah~…”
Đồ Tô bên ngoài suy nghĩ một chút, lại đột nhiên nhẹ nhàng cong khóe môi cười cười: “Khó có dịp thế giới chỉ có hai chúng ta, không phải cũng rất tốt sao?”
Nghe được câu nói mang theo một chút ý cười, Lăng Việt lặng đi. Sau đó vươn tay kéo bả vai Đồ Tô ôm cậu vào lòng.
Khó có dịp thế giới chỉ có hai chúng ta…
Sáng sớm hôm sau.
Vừa mở mắt nhân tiện chứng kiến cái lồng sắt trống không, xoay qua liền thấy tiểu Thanh bộ dáng ngủ rất say sưa bên cạnh, Lăng Việt trống ngực liền ngừng một giây.
Phục hồi tinh thần lại thì phát hiện Đồ Tô vẫn đang ngủ, bất quá cách chính mình có chút xa… Ít nhất là cách xa bởi tiểu Thanh…
… Này đâu có giống thế giới của hai người?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook